Chương 15: 15: Đuổi Ba Tệ Hại Ra Khỏi Nhà
Cố Minh Hành vốn tính tình lạnh lùng, vốn dĩ những vở kịch như vậy anh sẽ không đến xem đâu.Nhưng mà hôm nay không biết bị làm sao? Tự nhiên lại đến đây, kết quả lại nghe thấy thân thế đáng thương của cô gái này?Trong nhà Trịnh Kiến Thiết dạy dỗ Lý Thiết Chùy xong, giơ tay khiến cho Tiết Linh Yến an tâm nói: “Tiểu Yến à, con có yêu cầu gì thì cứ nói.”“Dựa vào tập tục trong thôn, con rể ở rể sau khi vợ mất cưới thêm vợ khác thì không được ở lại nhà họ Tiết nữa, kính nhờ đại đội trưởng và ông chú hai kêu bọn họ đi đi, cho cháu và em trai cháu một con đường sống.”Tiết Linh Yến từng câu từng chữ nói rõ yêu cầu của mình, dựa vào ký ức của Tiểu Yến hình như lúc Lý Thiết Chùy muốn cưới vợ khác, mấy người ông chú hai đã từng ra nói một lần rồi.Nhưng mà lúc đó Tiểu Yến và Tiểu Đình tuổi tác còn nhỏ, bị Lý Thiết Chùy dụ dỗ năn nỉ giúp ông ta, vậy nên mới có thể đưa ba mẹ con Trương Tái Hoa ở lại nhà họ Tiết.Bây giờ cô đến rồi, không có tình cảm cha con gì với Lý Thiết Chùy này, đuổi ra khỏi nhà là bước đầu tiên, cô xắn tay áo của mình vào Tiểu Đình lên, lộ ra thương tích đầy mình cho mọi người xem:“Bị bọn họ tiếp tục hành hạ nữa, chúng cháu sẽ chết đó.”Trên người bọn họ vết thương cũ mới xếp chồng lên nhau nhìn mà đau lòng, từng vết đều đang thể hiện cảnh ngộ không phải người thường của hai chị em nhà này, người tại hiện trường đều xì cầm.Cố Minh Hành nhìn thấy vết thương đầy tay của cô, chân mày nhíu lại.Tiểu An phẫn nộ nắm chặt bàn tay:“Trời đất ơi, đây bạch mao nữ sao? Đáng thương quá đi thôi? Người cha tệ hại gì chứ, đúng là không phải người mà.”Lý Thiết Chùy nghe lời của Tiết Linh Yến tức giận nhảy cẫng lên mắng:“Tiểu Yến, ba là ba con, con đại nghịch bất đạo đó!”Con rể ở rể là nỗi nhục cả đời này của ông ta.Nhà họ Lý có bảy người con trai vứt ông ta ra ở rể, ba vợ lợi hại thế nên ông ta ở nhà họ Tiết vẫn luôn cân thận khó khăn, bây giờ lại bị con gái nói trước mặt mọi người, đây hoàn toàn là tát thẳng vào mặt ông ta.Tiết Linh Yến lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng không có chút nhiệt độ hệt như lưỡi dao.Lý Thiết Chùy ngây người ra một chút, ánh mắt tuyệt tình như vậy khiến ông ta sợ hãi, nghĩ đến bị đuổi cổ ra khỏi nhà không có nơi để về, ông ta hèn rồi, năn nỉ Tiết Linh Yến với vẻ mặt đáng thương:“Tiểu Yến à, ba biết rằng con có uất ức, con yên tâm ba sẽ làm chủ cho con, chúng ta đừng đùa nữa, để mọi người cười cợt, làm gì có con gái nào đuổi ba ra khỏi nhà chứ?”Trịnh Kiến Thiết không ngờ Tiết Linh Yến sẽ tuyệt tình như vậy, ông ngây người ra một chút, không đồng ý ngay.Ông chú hai cầm gậy, mặt bá đạo nói với Tiết Linh Yến:“Được, ông chú hai làm chủ cho cháu, thằng lớn thằng hai, quăng mấy người Lý Thiết Chùy và Trương Tái Hoa ra ngoài.”Ông cụ ở trong thôn đức cao vọng trọng là cùng vai với ba ông ta, do ông ta mở đầu, Trịnh Kiến Thiết cũng ngầm đồng ý luôn.Trương Tái Hoa hoảng loạn rồi, nếu bị đuổi ra ngoài thật, ba mẹ con họ ở đâu chứ?Bà ta ngồi uỵch xuống đất, vỗ mặt đất vừa khóc vừa la mắng:“Tiểu Yến, đồ lòng lang dạ sói, mẹ hầu hạ hai chị em con sáu năm mà giờ con muốn đuổi cổ mẹ ra khỏi nhà sao? Trời ơi không sống nổi nữa, ông trời ơi nổ sấm đánh chết nó đi!”“A, đau chết tôi rồi.”Trên mặt đất còn mảnh vụn thủy tinh vừa nãy Trương Tái Hoa đụng vỡ, bà tay vỗ như vậy vụn thủy tinh ghim sâu vào trong thịt, bà ta lại càng khóc lóc thảm thiết hơn.Bà cụ Đỗ xùy bà ta một tiếng: “Vừa lắm, sao không đâm chết bà.”Lý Thiết Chùy đau lòng qua đỡ bà tay dậy, Trương Tái Hoa xả hết sự uất ức lên người ông ta:“Đồ vô dụng, sao tôi lại tìm một người vô dụng như ông chứ!”Lý Thiết Chùy ngồi xổm ôm đầu trên mặt đất mặc bà ta đánh, dáng vẻ hèn nhát, khiến người trong thôn đều chê bai.Lý Tiểu Hồng ngây người ra, không biết tại sao chuyện lại trở nên như vậy? Cô ta sắp không có nơi để về rồi sao?.