Chương 2: 2: Tranh Đàn Ông Ra Mặt
Trương Tái Hoa hóng chuyện nãy giờ õng ẹo bước qua, nói chuyện với con gái kế đàng hoàng hiếm thấy.Trên miệng nói nghe hay, ánh mắt nhìn Tiểu Yến lại cực kỳ thâm độc.Nếu không phải ba của Vương Quốc Thắng cứ nói nhà họ Vương bọn họ là nhà trọng đạo nghĩa.Trừ khi Tiểu Yến không chịu gả cho Quốc Thắng, nếu không con dâu nhà bọn họ chỉ có thể là Tiểu Yến.Con gái cũng đã ngủ với Vương Quốc Thắng rồi, nếu không giải quyết nữa sẽ phải sinh con ra ở nhà ngoại.Ông Vương biết bà ta nôn nóng, mới cứ treo giá lên.Vừa hay chị dâu nhà ngoại nhờ bà ta kiếm vợ cho cháu trai Trương Đại Xuân.Gả Tiểu Yến cho Đại Xuân, không chỉ có thể khiến cho cô ta hủy hôn với Quốc Thắng còn có thể giải quyết nỗi lo của chị dâu, một mũi tên trúng hai con nhạn.Tiểu Yến nghe lời mẹ kế xong hoảng loạn lắc đầu, càng khóc lợi hại hơn.Cô ta quá hiểu rõ con người của Trương Đại Xuân, đó là tên vô lại, vợ trước bị anh ta đánh đến mức nhảy sông, mẹ kế đâu phải muốn tốt cho cô? Hoàn toàn là đẩy cô vào hố lửa.Cô không tin anh Quốc Thắng sẽ có gì với Lý Tiểu Hồng, anh là người có văn hóa sẽ không làm chuyện không có liêm sỉ như vậy.Sự áp bức nhiều năm, Tiểu Yến đã sớm bị mẹ kế đánh đến sợ rồi, không dám từ chối cứng chỉ có thể bò đến dưới chân Trương Tái Hoa, kéo quần bà ta năn nỉ:“Mẹ à, con xin mẹ đó, đó là mối hôn sự ông nội định cho con, con không hủy được.”“Chát” Trương Thái Hoa vừa nãy còn đang giả vờ làm mẹ hiền tát thẳng một cái vào con gái kế, giận dữ mắng cô:“Cái đồ rượu mời không uống uống rượu phạt, con tưởng rằng có thể theo ý con sao, mẹ chỉ đến thông cho con thôi, không phải đến thương lượng với con.”Cú tát này của bà ta sức không hề nhỏ, Tiểu Yến bị đánh đến mức té xuống đất, mép môi chảy máu, cô ta khóc lùi về sau, bị dọa đến mức run rẩy, không dám nói gì chỉ ra sức lắc đầu, kháng cự hèn mọn.Lý Tiểu Hồng đắc ý nhìn Tiểu Yến khóc lóc.Đồ xấu xí kêu mày hủy hôn mày không hủy, gả cho anh họ tao cho mày khổ.Cô ta phải giúp Tiểu Yến gả cho anh họ nhanh hơn.Lý Tiểu Hồng qua lắc tay mẹ cô ta nhõng nhẽo: “Mẹ à, chị ta không chị hủy hôn phải làm sao chứ, một tháng nữa là bụng con không giấu được nữa rồi!”“Không theo ý nó đâu, mẹ đã gọi anh họ con qua rồi, chút nữa để cậu ta ngủ với con nhỏ này, chúng ta đưa người đến bắt gian, đến lúc đó gạo nấu thành cơm không gả cũng phải gả.”Trương Tái Hoa thâm độc nhìn con gái kế đang khóc lóc, đắc ý nói với con gái.Lý Tiểu Hồng vui mừng vỗ tay: “Mẹ à, mẹ thông minh quá.”Cô ta liếc Tiểu Yến một cái không tốt lành gì.Nôn nóng muốn nhìn thấy cô ta bị anh họ đánh đến mức quỳ xuống xin tha.Lý Tiểu Hồng cười xấu tính bước qua đạp Tiểu Yến một cái: “Người cả thôn đều nhìn thấy mày bị anh họ tao ngủ, sau này danh tiếng của mày sẽ thối như cá mặn, đi đến đâu cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, anh họ tao nếu như không thèm mày, mày còn phải bị treo giày rách đi diễu hành, sao thấy đãi ngộ này không tồi chứ?”Hình ảnh cô ta vẽ ra quá đáng sợ, Tiểu Yến sợ hãi nhìn cô ta, giống như đột nhiên hoàn hồn vậy, bò từ dưới đất ra chạy thẳng ra cửa.Lý Tiểu Hồng không có phòng hờ, bị đụng đến mức ngồi dưới đất, tức tối hét lên với mẹ cô ta:“Mẹ mau cản chị ta lại, đừng để tên tiện nhân này chạy mất!:ttth đưa tay nắm lấy không giữ được, Tiểu Yến đẩy cô ta chạy ra ngoài cửa.Trương Tái Hoa sợ cô ta chạy ra ngoài làm hỏng chuyện, vội đuổi theo ra ngoài.Tiểu Yến sợ chết mất, cắm đầu mà chạy, thấy là sắp chạy ra khỏi sân nhà rồi, ngoài cửa bước vào một người đàn ông đầu nghiêng.Nhìn thấy anh ta, Tiểu Yến sợ đến mức hồn bay phách lạc.Người đến chính là Trương Đại Xuân cháu trai của Trương Tái Hoa.Trương Tái Hoa nhìn thấy cháu trai đến sáng mắt lên vội la lên với anh ta: “Đại Xuân bắt lấy nó.”.