Chương 8: Tôi thích A Nguyễn
TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ Lai
NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)
EDITOR: YUMIAO
Mình xin phép đăng chương này r lặn mấy ngày nha mn, tại hàng tồn gần hết r nên phải cày thêm?
_________________
Đồ ăn sáng là mì, trong
bát mì của Ngụy Mẫn còn có một cái trứng trần.
Đồ ăn trên bàn cũng chỉ có một chén dưa muối nhà làm, được đặt trước mặt Ngụy Mẫn, A Nguyễn ngồi ở kế bên tay phải nàng, dường như không có ý định ăn.
Ngụy Mẫn cầm lấy chiếc đũa định ăn cơm trước, khóe mắt âm thầm nhìn A Nguyễn từ trên xuống dưới, cuối cùng ngừng lại ở cổ tay của hắn.
A Nguyễn lúc ăn cơm quên buông cổ tay áo xuống, lộ ra một đoạn cổ tay gầy ốm trắng nõn như ngó sen, yếu ớt giống như đồ sứ, cảm giác cứ như chỉ cần nắm chặt một chút thôi thì sẽ vỡ nát.
Ngụy Mẫn rũ mắt, gắp trứng trần bên trong bát bỏ vào bát của A Nguyễn.
A Nguyễn nhìn trong bát đột nhiên xuất hiện một cái trứng trần, cuống quít cầm lấy đũa gắp trả lại cho Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn dường như đoán trước được hắn sẽ làm như vậy, duỗi đũa đè lên trên đũa của hắn, hơi dùng sức khiến hắn không nhấc lên được.
A Nguyễn khẽ nhíu mày, giống như không đồng tình với hành động này của nàng, hắn đặt đũa xuống, quơ tay ra hiệu.
—— Thê Chủ cần trứng gà hơn ta.
A Nguyễn trong lúc nhất thời đã quên mất Ngụy Mẫn không hiểu ngôn ngữ của người câm, lại quơ tay nói câu tiếp theo:
—— Thê Chủ là người phải thi Trạng Nguyên, ta ở nhà không làm gì cả nên không cần ăn cái này.
Ngụy Mẫn cứ lẳng lặng như vậy nhìn A Nguyễn khoa tay múa chân, dù xem không hiểu gì cũng không hề ngắt lời hắn.
A Nguyễn quơ tay một hồi mới hậu tri hậu giác phát hiện Thê Chủ không hiểu mình đang nói gì, hai tay bất lực để trên bàn, ngón tay cuộn tròn cào cào mặt bàn, mím môi với Ngụy Mẫn lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không ăn.
Ngụy Mẫn thấy thái độ A Nguyễn kiên quyết, cũng không nói gì, rũ mí mắt gắp trứng gà về.
Nàng trầm mặc không nói, làm ngón tay đang cuộn tròn trên bàn của A Nguyễn cào càng gấp hơn.
Thê Chủ thật ra muốn đối tốt với hắn, hắn vừa rồi có phải có hơi không biết điều không?.
||||| Truyện đề cử: |||||
A Nguyễn mím chặt môi, dùng khóe mắt trộm nhìn Ngụy Mẫn một cái, cũng không nhìn ra Thê Chủ đang có cảm xúc gì, trong lòng hắn không khỏi càng thêm bất an.
Ở Trương gia, thứ gì tốt tất nhiên phải cho Trương Hữu Thược bận rộn đọc sách ăn trước, Trương thị nói nàng phải đọc sách mệt óc, phải ăn nhiều đồ ngon để bồi bổ thân thể.
Hắn lúc nãy chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho Thê Chủ mà thôi......
A Nguyễn một lần nữa cầm lấy đũa, buồn rầu ăn cơm, nuốt trọn cả sợi mì đang nóng hổi vào, giống như không hề thấy nóng.
Khi Ngụy Mẫn nâng đũa lên, vừa lúc nhìn thấy hắn bị sặc, nghiêng đầu qua một bên ho khan. Bả vai gầy ốm mỏng manh ho đến run rẩy.
Ngụy Mẫn hoảng sợ, vội vàng rót ly nước ấm đưa tới bên miệng hắn, "Sao lại ăn gấp thế hả?"
A Nguyễn siết chặt quần áo dưới chân, ho khan, hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía nàng. Ngụy Mẫn tiến tới chổ hắn, nhìn thấy nàng dùng một tay vuốt nhẹ lưng hắn một tay đưa nước tới trước mặt hắn ngăn chặn ý nghĩ muốn giơ tay cầm lấy ly nước của mình, rũ mắt mi dài khẽ run, Ngụy Mẫn thử duỗi cổ bưng ly uống một ngụm nước, đôi mắt trộm nhìn sắc mặt nàng.
Ngụy Mẫn nhìn đôi môi A Nguyễn nhấp một ngụm nước hồng nhuận long lanh, cổ họng không khỏi căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay bưng ly nước cũng run lên một chút, không được tự nhiên vội vàng đem tầm mắt đang dừng trên đôi môi hắn dời đi.
A Nguyễn dường như không cảm giác được vẻ khác thường của nàng, sau khi uống nước xong, còn giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay Ngụy Mẫn, một lần nữa hấp dẫn ánh mắt nàng đến trên mặt mình, cười cười với nàng, ý bảo mình không uống nữa.
Ngụy Mẫn lúc này mới để ly nước qua một bên, nhìn đuôi mắt bị hắn ho tới đỏ muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại cố kiềm chế, nhẹ giọng nói: "Lần tới đừng ăn hấp tấp như vậy nữa."
A Nguyễn dịu ngoan gật đầu.
Ngụy Mẫn kẹp cái trứng trần trong tô mình vừa rồi chia thành hai nửa, chia một nửa vào tô của A Nguyễn, ánh mắt đảo qua người hắn, nhận xét: "Chàng gầy quá."
A Nguyễn lần này không gắp trứng gà trả lại nữa, mà an tĩnh nhận lấy ý tốt của Ngụy Mẫn dành cho hắn.
Ngụy Mẫn thấy hắn ngoan ngoãn ăn trứng gà, trong lòng buông lỏng, liền đem nửa câu sau trong lòng nói ra, "Gầy đến nỗi ta lúc ta muốn sờ chàng đều cảm thấy mình đang bắt nạt chàng."
"......"
Lời này nói xong, hai người chớp mắt lâm vào trầm mặc. A Nguyễn một khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, giống như tôm bị nấu chín, thoạt nhìn cảm thấy thơm ngon không chịu được.
Ngụy Mẫn vốn dĩ có chút không được tự nhiên, cảm thấy loại lời nói này của mình quá không đứng đắn, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng này của A Nguyễn, dường như cảm thấy có thể thấy được A Nguyễn như vậy không đứng đắn cũng không sao cả.
Hai người sau khi ăn xong, A Nguyễn lưu loát đem chén đũa thu dọn, đem qua một bên cọ rửa.
Ngụy Mẫn cũng không nhàn rỗi, xoay người đến bên cạnh giếng múc cho hắn một xô nước.
Đúng lúc này, Ngụy Liên mang theo Tôn thị cùng Ngụy Lạc đi đến.
Ngụy Lạc thấy Ngụy Mẫn, ánh mắt sáng lên, theo bản năng muốn nhào vào trong lòng ngực nàng, giãy tay ra khỏi tay Ngụy Liên, nhưng khi đang chuẩn bị chạy tới, không biết nhớ tới cái gì, lại nhút nhát sợ sệt không dám động.
Tôn thị thấy dáng vẻ này của nhi tử, trong lòng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Giơ tay sờ sờ đầu Ngụy Lạc, ôn nhu nói: "Đi thôi."
Sai là của hắn, không thể bởi vì hắn mà làm hỏng huyết mạch thân tình của Ngụy Lạc và Ngụy Mẫn được.
Ngụy Lạc lúc này mới vui sướng hô thanh "Dì nhỏ", hai chân nhỏ đều bước chạy tới chổ Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn vội ngồi xổm xuống, đón được cháu ngoại nhỏ đang xông tới, cười hỏi hắn ăn cơm chưa?
Ngụy Lạc dược Ngụy Mẫn một tay ôm lên ngồi trong trong khuỷu tay nàng, ngoan ngoãn gật gật đầu, quay đầu nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi nàng, "Dượng nhỏ đâu?"
"Đang rửa chén ở trong nhà đó." Ngụy Mẫn thấy người một nhà đại tỷ đều tới thì đại khái đoán được là vì chuyện gì, cười giơ tay vuốt đỉnh mũi nhỏ Ngụy Lạc một cái, hỏi: "A Lạc thích dượng nhỏ không?"
Ngụy Lạc một chút cũng không chần chờ gật đầu, hơi có chút thẹn thùng nhỏ giọng rầm rì nói: "Dượng nhỏ lớn lên rất đẹp, A Lạc ngày hôm qua đã trộm nhìn thấy rồi."
Người có vóc dáng nhỏ lùn, đứng trước mặt A Nguyễn, hơi ngẩng đầu một chút là có thể thấy mặt A Nguyễn dưới lớp khăn voan.
Ngụy Lạc vui vẻ nhớ lại, "Dượng nhỏ còn cười với con nữa."
Ngụy Mẫn không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Ngụy Lạc, "A Lạc và dì nhỏ giống nhau, dì nhỏ cũng thích dượng nhỏ của con."
Lời này của nàng thanh âm không thấp, vừa vặn đủ để Ngụy Liên cùng Tôn thị đang đến gần nghe được.
Hai vợ chồng động tác ngưng trệ, liếc mắt nhìn nhau một cái. Tôn thị cúi đầu xoa xoa góc áo, đi đến trước mặt Ngụy Mẫn, "A Mẫn, tỷ phu rất xin lỗi ngươi."
Ngụy Mẫn thả Ngụy Lạc trong lòng ngực xuống, sờ sờ gương mặt có chút bất an của hắn, cười nói: "Chổ của dượng nhỏ còn có chút đậu phộng, con đi hỏi chàng ấy cất ở đâu đi."
Sau khi Ngụy Mẫn đuổi Ngụy Lạc đi xong mới đứng lên, ý cười trên mặt so với khi đối mặt Ngụy Lạc vừa rồi nhạt đi vài phần, nhưng đến cũng vẫn mang theo ý cười, "Ta biết tỷ phu quản việc nhà không dễ, ta không trách ngươi."
Chỗ khó của Tôn thị cùng với suy nghĩ của hắn Ngụy Mẫn ít nhiều cũng có nghĩ qua, trong lòng chưa từng trách hắn, nhưng nếu nói hoàn toàn không để ý thì cũng không thể.
Tôn thị hồng hốc mắt không biết nên nói gì, Ngụy Liên từ phía sau hắn tiến lên phía trước một bước, nắm lấy tay của Tôn thị, mới nhìn Ngụy Mẫn nói: "Đại tỷ có lời muốn nói với muội hai câu."
Tôn thị vào nhà đi tìm Ngụy Lạc, hai tỷ muội Ngụy Mẫn ngồi trên ghế đá ở trong sân.
Ngụy Mẫn thấy đáy mắt trưởng tỷ còn có tơ máu thì đã biết nàng đêm qua sợ là một đêm không ngủ, trong lòng có chút đau lòng, duỗi tay đặt trênmu bàn tay nàng, nói: "Tỷ, tỷ muốn nói gì muội đều biết, muội thật sự không trách tỷ phu, cũng là thật tình thích A Nguyễn, cho dù hắn là một người câm không thể nói chuyện muội cũng sẽ thích hắn."
Môi Ngụy Liên giật giật, những lời nói muốn thay Tôn thị xin lỗi đều vì những lời này của Ngụy Mẫn gián đoạn, giương miệng không biết nên nói gì, chỉ có thể nắm lấy Ngụy Mẫn, gắt gao nắm chặt, nghẹn ngào nói: "Tỷ thật xin lỗi muội."
"Tỷ nói mấy lời này thật vô nghĩa," Ngụy Mẫn cười khổ, "Tỷ đối với muội có bao nhiêu yêu thương sao muội có thể không biết được, tỷ phu nếu là một người ác độc thì từ lúc sinh A Lạc đã sớm nghĩ cách để đuổi muội ra khỏi cửa rồi, làm gì còn đồng ý ra tiền để muội tiếp tục đọc sách......
Ta biết tỷ phu vẫn luôn muốn một nữ nhi, tỷ cũng đừng trách hắn, hắn cũng là vì nghĩ cho Ngụy gia chúng ta. Muội cũng biết trong lòng tỷ vẫn luôn có khúc mắc, chuyện này tỷ phải cùng với tỷ phu nói cho thật kỹ, dù có sinh con hay không tỷ đều phải cho hắn biết tỷ không phải là loại người trọng nữ khinh nam này."
Nói đến trò chuyện, trên mặt Ngụy Mẫn không khỏi mang lên vài phần tự hào, "Đừng thấy A Nguyễn không thể nói chuyện, nhưng muội cảm thấy bọn muội nói chuyện so với tỷ cùng tỷ phu còn đơn giản hơn rất nhiều."
Ngụy Liên thấy Ngụy Mẫn khi nói lời này trong mắt rõ ràng mang theo vài phần ý cười, liền biết nàng nói thích A Nguyễn không phải để an ủi mình.
Loại lời nói giống hôm nay nếu là trước kia Ngụy Mẫn sẽ không nói với Ngụy Liên, nhưng hiện giờ đã thành thân, hai tỷ muội trong việc sống cùng phu lang tựa hồ nhiều hơn vài đề tài, chuyện để nói so với trước kia cũng nhiều hơn không ít.
Sau khi Tôn thị tới nhà chính thì thấy A Nguyễn ngồi xổm dưới đất cầm túi đựng đậu phộng nhét vào trong túi cho Ngụy Lạc
A Nguyễn nghe thấy Ngụy Lạc kêu cha, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tôn thị.
Tôn thị có chút không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía A Nguyễn lộ ra ý cười, chân tay luống cuống giải thích nói: "Các hai tỷ muội bọn họ đang ở bên ngoài nói chuyện......"
A Nguyễn đáp lại hắn một nụ cười ôn hòa sạch sẽ, Tôn thị hơi giật mình. Lại nhìn A Nguyễn thì thấy hắn cầm đậu phộng trong tay đều nhét vào trong túi Ngụy Lạc, sờ sờ cánh tay hắn ý bảo hắn có thể tới tìm mình.
Ngụy Lạc đứng ở trước mặt Tôn thị, cầm đậu phộng trong tay đưa cho hắn, thanh thúy nói: "Cha cũng ăn đi."
Tôn thị thấy A Nguyễn cười nhìn về phía chính mình, lại cúi đầu nhìn Ngụy Lạc đang giơ đậu phộng, trên mặt lại lộ ra ý cười không khỏi tự nhiên hơn rất nhiều, "Cha không ăn đâu."
Hắn giơ tay chọt chọt cái trán của Ngụy Lạc, nhỏ giọng nói hắn, "Con cầm đậu phộng của nhà dì nhỏ đều đem đi hết rồi, vậy dượng nhỏ của con ăn cái gì đây hả?"
Ngụy Lạc cười tủm tỉm nói: "Dượng nhỏ nói không ăn."
Tôn thị ngẩng đầu nhìn A Nguyễn, A Nguyễn phối hợp gật đầu, ý bảo Ngụy Lạc nói rất đúng.
Tôn thị lúc này mới phụt một tiếng bật cười, nắm Ngụy Lạc ngồi xuống cùng A Nguyễn "Nói" vài lời.
Đa số đều là hắn nói A Nguyễn nghe.
A Nguyễn thật sự là một người biết lắng nghe, biểu cảm cũng sẽ vì nội dung lời nói mà thay đổi. Khi bất ngờ thì hơi hơi giương miệng, khi buồn cười thì khóe miệng lộ ra ý cười, khi nghe được cốt truyện biến chuyển thì mày sẽ nhăn lại...... Chỉ cần nhìn biểu cảm của hắn, thì sẽ làm cho người ta cảm giác được hắn vẫn đang nghiêm túc lắng nghe.
Rất lâu rồi chưa có ai cùng hắn như vậy "nói chuyện" như vậy, thế cho nên khi Tôn thị rời đi ý cười trên mặt A Nguyễn cũng chưa cởi ra.
Ngụy Mẫn thấy dáng vẻ này của phu lang, chút để ý trong lòng đối Tôn thị cũng tan đi bảy tám phần.
Ngụy Mẫn xin Vệ phu tử nghỉ tổng cộng năm ngày phép, nháy mắt đã qua bốn ngày, theo kế hoạch thì buổi chiều ngày mai đã nên quay lại rồi.
Ngụy Mẫn nghĩ đến chuyện ba ngày sau về nhà mẹ thì dự định hỏi A Nguyễn trước thì mới quyết định có cần về thư viện hay không.
Nếu là nhà những người khác, Ngụy Mẫn sẽ không hỏi những lời này, nhưng nàng nhìn thái độ của Trương gia, căn bản không thể xem là người nhà của A Nguyễn, cho nên mới muốn hỏi như vậy.
Quả nhiên, A Nguyễn thờ ơ lắc lắc đầu.
Ngụy Mẫn đã hiểu, đang định thu dọn sắp xếp đồ đạc về thư viện, lại nghe người từ Trương gia thôn đến nói Trương thị muốn nàng chuyển lời đến A Nguyễn.
Trương gia nói muốn A Nguyễn ngày mai cùng Thê Chủ về nhà mẹ.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Mẫn: Nghe nói phải về nhà mẹ, ta muốn đem lên đại đao 40 mét của ta ( ▼へ▼メ)
NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)
EDITOR: YUMIAO
Mình xin phép đăng chương này r lặn mấy ngày nha mn, tại hàng tồn gần hết r nên phải cày thêm?
_________________
Đồ ăn sáng là mì, trong
bát mì của Ngụy Mẫn còn có một cái trứng trần.
Đồ ăn trên bàn cũng chỉ có một chén dưa muối nhà làm, được đặt trước mặt Ngụy Mẫn, A Nguyễn ngồi ở kế bên tay phải nàng, dường như không có ý định ăn.
Ngụy Mẫn cầm lấy chiếc đũa định ăn cơm trước, khóe mắt âm thầm nhìn A Nguyễn từ trên xuống dưới, cuối cùng ngừng lại ở cổ tay của hắn.
A Nguyễn lúc ăn cơm quên buông cổ tay áo xuống, lộ ra một đoạn cổ tay gầy ốm trắng nõn như ngó sen, yếu ớt giống như đồ sứ, cảm giác cứ như chỉ cần nắm chặt một chút thôi thì sẽ vỡ nát.
Ngụy Mẫn rũ mắt, gắp trứng trần bên trong bát bỏ vào bát của A Nguyễn.
A Nguyễn nhìn trong bát đột nhiên xuất hiện một cái trứng trần, cuống quít cầm lấy đũa gắp trả lại cho Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn dường như đoán trước được hắn sẽ làm như vậy, duỗi đũa đè lên trên đũa của hắn, hơi dùng sức khiến hắn không nhấc lên được.
A Nguyễn khẽ nhíu mày, giống như không đồng tình với hành động này của nàng, hắn đặt đũa xuống, quơ tay ra hiệu.
—— Thê Chủ cần trứng gà hơn ta.
A Nguyễn trong lúc nhất thời đã quên mất Ngụy Mẫn không hiểu ngôn ngữ của người câm, lại quơ tay nói câu tiếp theo:
—— Thê Chủ là người phải thi Trạng Nguyên, ta ở nhà không làm gì cả nên không cần ăn cái này.
Ngụy Mẫn cứ lẳng lặng như vậy nhìn A Nguyễn khoa tay múa chân, dù xem không hiểu gì cũng không hề ngắt lời hắn.
A Nguyễn quơ tay một hồi mới hậu tri hậu giác phát hiện Thê Chủ không hiểu mình đang nói gì, hai tay bất lực để trên bàn, ngón tay cuộn tròn cào cào mặt bàn, mím môi với Ngụy Mẫn lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không ăn.
Ngụy Mẫn thấy thái độ A Nguyễn kiên quyết, cũng không nói gì, rũ mí mắt gắp trứng gà về.
Nàng trầm mặc không nói, làm ngón tay đang cuộn tròn trên bàn của A Nguyễn cào càng gấp hơn.
Thê Chủ thật ra muốn đối tốt với hắn, hắn vừa rồi có phải có hơi không biết điều không?.
||||| Truyện đề cử: |||||
A Nguyễn mím chặt môi, dùng khóe mắt trộm nhìn Ngụy Mẫn một cái, cũng không nhìn ra Thê Chủ đang có cảm xúc gì, trong lòng hắn không khỏi càng thêm bất an.
Ở Trương gia, thứ gì tốt tất nhiên phải cho Trương Hữu Thược bận rộn đọc sách ăn trước, Trương thị nói nàng phải đọc sách mệt óc, phải ăn nhiều đồ ngon để bồi bổ thân thể.
Hắn lúc nãy chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho Thê Chủ mà thôi......
A Nguyễn một lần nữa cầm lấy đũa, buồn rầu ăn cơm, nuốt trọn cả sợi mì đang nóng hổi vào, giống như không hề thấy nóng.
Khi Ngụy Mẫn nâng đũa lên, vừa lúc nhìn thấy hắn bị sặc, nghiêng đầu qua một bên ho khan. Bả vai gầy ốm mỏng manh ho đến run rẩy.
Ngụy Mẫn hoảng sợ, vội vàng rót ly nước ấm đưa tới bên miệng hắn, "Sao lại ăn gấp thế hả?"
A Nguyễn siết chặt quần áo dưới chân, ho khan, hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía nàng. Ngụy Mẫn tiến tới chổ hắn, nhìn thấy nàng dùng một tay vuốt nhẹ lưng hắn một tay đưa nước tới trước mặt hắn ngăn chặn ý nghĩ muốn giơ tay cầm lấy ly nước của mình, rũ mắt mi dài khẽ run, Ngụy Mẫn thử duỗi cổ bưng ly uống một ngụm nước, đôi mắt trộm nhìn sắc mặt nàng.
Ngụy Mẫn nhìn đôi môi A Nguyễn nhấp một ngụm nước hồng nhuận long lanh, cổ họng không khỏi căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay bưng ly nước cũng run lên một chút, không được tự nhiên vội vàng đem tầm mắt đang dừng trên đôi môi hắn dời đi.
A Nguyễn dường như không cảm giác được vẻ khác thường của nàng, sau khi uống nước xong, còn giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay Ngụy Mẫn, một lần nữa hấp dẫn ánh mắt nàng đến trên mặt mình, cười cười với nàng, ý bảo mình không uống nữa.
Ngụy Mẫn lúc này mới để ly nước qua một bên, nhìn đuôi mắt bị hắn ho tới đỏ muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại cố kiềm chế, nhẹ giọng nói: "Lần tới đừng ăn hấp tấp như vậy nữa."
A Nguyễn dịu ngoan gật đầu.
Ngụy Mẫn kẹp cái trứng trần trong tô mình vừa rồi chia thành hai nửa, chia một nửa vào tô của A Nguyễn, ánh mắt đảo qua người hắn, nhận xét: "Chàng gầy quá."
A Nguyễn lần này không gắp trứng gà trả lại nữa, mà an tĩnh nhận lấy ý tốt của Ngụy Mẫn dành cho hắn.
Ngụy Mẫn thấy hắn ngoan ngoãn ăn trứng gà, trong lòng buông lỏng, liền đem nửa câu sau trong lòng nói ra, "Gầy đến nỗi ta lúc ta muốn sờ chàng đều cảm thấy mình đang bắt nạt chàng."
"......"
Lời này nói xong, hai người chớp mắt lâm vào trầm mặc. A Nguyễn một khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, giống như tôm bị nấu chín, thoạt nhìn cảm thấy thơm ngon không chịu được.
Ngụy Mẫn vốn dĩ có chút không được tự nhiên, cảm thấy loại lời nói này của mình quá không đứng đắn, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng này của A Nguyễn, dường như cảm thấy có thể thấy được A Nguyễn như vậy không đứng đắn cũng không sao cả.
Hai người sau khi ăn xong, A Nguyễn lưu loát đem chén đũa thu dọn, đem qua một bên cọ rửa.
Ngụy Mẫn cũng không nhàn rỗi, xoay người đến bên cạnh giếng múc cho hắn một xô nước.
Đúng lúc này, Ngụy Liên mang theo Tôn thị cùng Ngụy Lạc đi đến.
Ngụy Lạc thấy Ngụy Mẫn, ánh mắt sáng lên, theo bản năng muốn nhào vào trong lòng ngực nàng, giãy tay ra khỏi tay Ngụy Liên, nhưng khi đang chuẩn bị chạy tới, không biết nhớ tới cái gì, lại nhút nhát sợ sệt không dám động.
Tôn thị thấy dáng vẻ này của nhi tử, trong lòng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Giơ tay sờ sờ đầu Ngụy Lạc, ôn nhu nói: "Đi thôi."
Sai là của hắn, không thể bởi vì hắn mà làm hỏng huyết mạch thân tình của Ngụy Lạc và Ngụy Mẫn được.
Ngụy Lạc lúc này mới vui sướng hô thanh "Dì nhỏ", hai chân nhỏ đều bước chạy tới chổ Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn vội ngồi xổm xuống, đón được cháu ngoại nhỏ đang xông tới, cười hỏi hắn ăn cơm chưa?
Ngụy Lạc dược Ngụy Mẫn một tay ôm lên ngồi trong trong khuỷu tay nàng, ngoan ngoãn gật gật đầu, quay đầu nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi nàng, "Dượng nhỏ đâu?"
"Đang rửa chén ở trong nhà đó." Ngụy Mẫn thấy người một nhà đại tỷ đều tới thì đại khái đoán được là vì chuyện gì, cười giơ tay vuốt đỉnh mũi nhỏ Ngụy Lạc một cái, hỏi: "A Lạc thích dượng nhỏ không?"
Ngụy Lạc một chút cũng không chần chờ gật đầu, hơi có chút thẹn thùng nhỏ giọng rầm rì nói: "Dượng nhỏ lớn lên rất đẹp, A Lạc ngày hôm qua đã trộm nhìn thấy rồi."
Người có vóc dáng nhỏ lùn, đứng trước mặt A Nguyễn, hơi ngẩng đầu một chút là có thể thấy mặt A Nguyễn dưới lớp khăn voan.
Ngụy Lạc vui vẻ nhớ lại, "Dượng nhỏ còn cười với con nữa."
Ngụy Mẫn không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Ngụy Lạc, "A Lạc và dì nhỏ giống nhau, dì nhỏ cũng thích dượng nhỏ của con."
Lời này của nàng thanh âm không thấp, vừa vặn đủ để Ngụy Liên cùng Tôn thị đang đến gần nghe được.
Hai vợ chồng động tác ngưng trệ, liếc mắt nhìn nhau một cái. Tôn thị cúi đầu xoa xoa góc áo, đi đến trước mặt Ngụy Mẫn, "A Mẫn, tỷ phu rất xin lỗi ngươi."
Ngụy Mẫn thả Ngụy Lạc trong lòng ngực xuống, sờ sờ gương mặt có chút bất an của hắn, cười nói: "Chổ của dượng nhỏ còn có chút đậu phộng, con đi hỏi chàng ấy cất ở đâu đi."
Sau khi Ngụy Mẫn đuổi Ngụy Lạc đi xong mới đứng lên, ý cười trên mặt so với khi đối mặt Ngụy Lạc vừa rồi nhạt đi vài phần, nhưng đến cũng vẫn mang theo ý cười, "Ta biết tỷ phu quản việc nhà không dễ, ta không trách ngươi."
Chỗ khó của Tôn thị cùng với suy nghĩ của hắn Ngụy Mẫn ít nhiều cũng có nghĩ qua, trong lòng chưa từng trách hắn, nhưng nếu nói hoàn toàn không để ý thì cũng không thể.
Tôn thị hồng hốc mắt không biết nên nói gì, Ngụy Liên từ phía sau hắn tiến lên phía trước một bước, nắm lấy tay của Tôn thị, mới nhìn Ngụy Mẫn nói: "Đại tỷ có lời muốn nói với muội hai câu."
Tôn thị vào nhà đi tìm Ngụy Lạc, hai tỷ muội Ngụy Mẫn ngồi trên ghế đá ở trong sân.
Ngụy Mẫn thấy đáy mắt trưởng tỷ còn có tơ máu thì đã biết nàng đêm qua sợ là một đêm không ngủ, trong lòng có chút đau lòng, duỗi tay đặt trênmu bàn tay nàng, nói: "Tỷ, tỷ muốn nói gì muội đều biết, muội thật sự không trách tỷ phu, cũng là thật tình thích A Nguyễn, cho dù hắn là một người câm không thể nói chuyện muội cũng sẽ thích hắn."
Môi Ngụy Liên giật giật, những lời nói muốn thay Tôn thị xin lỗi đều vì những lời này của Ngụy Mẫn gián đoạn, giương miệng không biết nên nói gì, chỉ có thể nắm lấy Ngụy Mẫn, gắt gao nắm chặt, nghẹn ngào nói: "Tỷ thật xin lỗi muội."
"Tỷ nói mấy lời này thật vô nghĩa," Ngụy Mẫn cười khổ, "Tỷ đối với muội có bao nhiêu yêu thương sao muội có thể không biết được, tỷ phu nếu là một người ác độc thì từ lúc sinh A Lạc đã sớm nghĩ cách để đuổi muội ra khỏi cửa rồi, làm gì còn đồng ý ra tiền để muội tiếp tục đọc sách......
Ta biết tỷ phu vẫn luôn muốn một nữ nhi, tỷ cũng đừng trách hắn, hắn cũng là vì nghĩ cho Ngụy gia chúng ta. Muội cũng biết trong lòng tỷ vẫn luôn có khúc mắc, chuyện này tỷ phải cùng với tỷ phu nói cho thật kỹ, dù có sinh con hay không tỷ đều phải cho hắn biết tỷ không phải là loại người trọng nữ khinh nam này."
Nói đến trò chuyện, trên mặt Ngụy Mẫn không khỏi mang lên vài phần tự hào, "Đừng thấy A Nguyễn không thể nói chuyện, nhưng muội cảm thấy bọn muội nói chuyện so với tỷ cùng tỷ phu còn đơn giản hơn rất nhiều."
Ngụy Liên thấy Ngụy Mẫn khi nói lời này trong mắt rõ ràng mang theo vài phần ý cười, liền biết nàng nói thích A Nguyễn không phải để an ủi mình.
Loại lời nói giống hôm nay nếu là trước kia Ngụy Mẫn sẽ không nói với Ngụy Liên, nhưng hiện giờ đã thành thân, hai tỷ muội trong việc sống cùng phu lang tựa hồ nhiều hơn vài đề tài, chuyện để nói so với trước kia cũng nhiều hơn không ít.
Sau khi Tôn thị tới nhà chính thì thấy A Nguyễn ngồi xổm dưới đất cầm túi đựng đậu phộng nhét vào trong túi cho Ngụy Lạc
A Nguyễn nghe thấy Ngụy Lạc kêu cha, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tôn thị.
Tôn thị có chút không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía A Nguyễn lộ ra ý cười, chân tay luống cuống giải thích nói: "Các hai tỷ muội bọn họ đang ở bên ngoài nói chuyện......"
A Nguyễn đáp lại hắn một nụ cười ôn hòa sạch sẽ, Tôn thị hơi giật mình. Lại nhìn A Nguyễn thì thấy hắn cầm đậu phộng trong tay đều nhét vào trong túi Ngụy Lạc, sờ sờ cánh tay hắn ý bảo hắn có thể tới tìm mình.
Ngụy Lạc đứng ở trước mặt Tôn thị, cầm đậu phộng trong tay đưa cho hắn, thanh thúy nói: "Cha cũng ăn đi."
Tôn thị thấy A Nguyễn cười nhìn về phía chính mình, lại cúi đầu nhìn Ngụy Lạc đang giơ đậu phộng, trên mặt lại lộ ra ý cười không khỏi tự nhiên hơn rất nhiều, "Cha không ăn đâu."
Hắn giơ tay chọt chọt cái trán của Ngụy Lạc, nhỏ giọng nói hắn, "Con cầm đậu phộng của nhà dì nhỏ đều đem đi hết rồi, vậy dượng nhỏ của con ăn cái gì đây hả?"
Ngụy Lạc cười tủm tỉm nói: "Dượng nhỏ nói không ăn."
Tôn thị ngẩng đầu nhìn A Nguyễn, A Nguyễn phối hợp gật đầu, ý bảo Ngụy Lạc nói rất đúng.
Tôn thị lúc này mới phụt một tiếng bật cười, nắm Ngụy Lạc ngồi xuống cùng A Nguyễn "Nói" vài lời.
Đa số đều là hắn nói A Nguyễn nghe.
A Nguyễn thật sự là một người biết lắng nghe, biểu cảm cũng sẽ vì nội dung lời nói mà thay đổi. Khi bất ngờ thì hơi hơi giương miệng, khi buồn cười thì khóe miệng lộ ra ý cười, khi nghe được cốt truyện biến chuyển thì mày sẽ nhăn lại...... Chỉ cần nhìn biểu cảm của hắn, thì sẽ làm cho người ta cảm giác được hắn vẫn đang nghiêm túc lắng nghe.
Rất lâu rồi chưa có ai cùng hắn như vậy "nói chuyện" như vậy, thế cho nên khi Tôn thị rời đi ý cười trên mặt A Nguyễn cũng chưa cởi ra.
Ngụy Mẫn thấy dáng vẻ này của phu lang, chút để ý trong lòng đối Tôn thị cũng tan đi bảy tám phần.
Ngụy Mẫn xin Vệ phu tử nghỉ tổng cộng năm ngày phép, nháy mắt đã qua bốn ngày, theo kế hoạch thì buổi chiều ngày mai đã nên quay lại rồi.
Ngụy Mẫn nghĩ đến chuyện ba ngày sau về nhà mẹ thì dự định hỏi A Nguyễn trước thì mới quyết định có cần về thư viện hay không.
Nếu là nhà những người khác, Ngụy Mẫn sẽ không hỏi những lời này, nhưng nàng nhìn thái độ của Trương gia, căn bản không thể xem là người nhà của A Nguyễn, cho nên mới muốn hỏi như vậy.
Quả nhiên, A Nguyễn thờ ơ lắc lắc đầu.
Ngụy Mẫn đã hiểu, đang định thu dọn sắp xếp đồ đạc về thư viện, lại nghe người từ Trương gia thôn đến nói Trương thị muốn nàng chuyển lời đến A Nguyễn.
Trương gia nói muốn A Nguyễn ngày mai cùng Thê Chủ về nhà mẹ.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Mẫn: Nghe nói phải về nhà mẹ, ta muốn đem lên đại đao 40 mét của ta ( ▼へ▼メ)