Chương 32: Bóng Rổ Khó Lắm Sao?
Vân Diệp nói thật.Cô chơi đá bóng qua, nhưng chưa từng chơi bóng rổ, rốt cuộc cô tới đây cũng chưa lâu, không có cơ hội cũng không có hứng thú tiếp xúc mấy thứ này.Bất quá đều là bóng, chỉ cần hiểu quy tắc cũng không có cái gì khó.“Cậu đang đùa với chúng tôi à, không biết chơi còn so cái rắm!”Thông Tế Trung Học bên này chính là cảm thấy Vân Diệp đang chơi bọn họ, sắc mặt cả đám đã biến thành màu đen, có người nhịn không được bắt đầu ồn ào.Vân Diệp vẫn như thường, “Còn mười phút nữa không phải sao?”“Mười phút cậu có thể chơi được à?”Đây không phải đang chọc cười sao, nói như thể chơi bóng rổ rất đơn giản vậy.“Chơi cùng người khác thì không biết, nhưng cùng các cậu vậy là đủ.”Vân Diệp nói xong câu đó rồi vỗ vỗ bả vai đồng đội còn đang ngây người, “Huynh đệ, tỉnh táo, nhanh nói cho tôi quy tắc, chúng ta không còn đủ mười phút đâu.”Vừa rồi lại lãng phí gần một phút.“À được được.”Đồng đội trong đội bóng rổ Nhị Trung lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn vị đội trưởng mà mình cho rằng rất dáng tin cậy trước mặt, tự hỏi hiện tại nhảy xuống thuyền giặt rồi quay lại còn kịp không.……“Không phải cậu ta giả bộ không hiểu chứ?”“Khó nói…… Hẳn là như vậy, nếu không sao lại kiêu ngạo như vậy.”Thấy bên kia thật sự bắt đầu giảng bài, Thông Tế Trung Học bên này cũng bắt đầu thảo luận.Hiện tại tâm tình của mọi người có thể nói là bất ổn, cảm thấy ngữ khí Vân Diệp hẳn không phải là làm bộ, nhưng càng như vậy càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Thông Tế Trung Học bên này bắt đầu rối loạn tay chân.Mà đội bóng rổ bên Nhị Trung hiện tại rất muốn nói cho bọn họ ——Các người nghĩ nhiều, cậu ta trăm phần trăm nói nói thật!Nếu là giả, tôi đưa đầu cho các người đá!Đội bóng rổ Nhị Trung, đồng đội tạm thời của Vân Diệp, miệng thì phổ cập khoa học còn nội tâm thì hỏng mất.Sau khi cậu ấy nghe Vân Diệp nói xong câu kia thì nảy lên hi vọng, cho rằng đây là thủ đoạn làm đối thủ nới lỏng cảnh giác, trước tỏ vẻ không biết, sau đó hung hăng vả mặt gì đó……Sau khi thật sự giao lưu cùng Vân Diệp, toàn bộ hi vọng đều dập tắt.Vân Diệp thật sự không biết chơi bóng rổ, hơn nữa là hoàn toàn chẳng biết gì.Ca, ngài không biết chơi thì ngài đừng đáp ứng thi đấu a! Kể cả đáp ứng rồi, thì ngài cũng đừng khẩu xuất cuồng ngôn a!Mười phút là đủ rồi gì đó cũng không sợ bị mắng chết a.“Được rồi, đã đến giờ.”Sau khi Vân Diệp nghe đồng đội tạm thời ủ rũ giảng giải không sai biệt lắm, thì cũng vừa kịp thời gian hô dừng.Từ trước đến nay cô luôn là người giữ lời, nói bao lâu thì bấy lâu.Thấy đồng đội giống như thật không có tinh thần, Vân Diệp nghĩ nghĩ khó có được mà mở miệng an ủi một câu.“Không cần khẩn trương.”Đồng đội tạm thời kiêm huấn luyện viên mười phút, vô lực kéo kéo khóe miệng.Không khẩn trương, một chút cũng không khẩn trương đâu.Rốt cuộc một hồi phải thua không thể tránh khỏi, có cái gì mà khẩn trương.Không thể trách đồng đội tạm thời quá bi quan mà thật sự là đội bóng rổ này hoàn toàn không có chút đáng tin a.Nhìn đội bóng rổ này đi. Nếu không phải là biết chợ một chút, thì cũng chỉ là góp đủ số, còn có một đội trưởng ngay cả quy tắc thi đấu cũng không biết…………Hai đội vẫn phải giáp mặt.Đội của Vân Diệp ngoại trừ đồng đội tạm thời từ đội bóng rổ ủ rũ mười phần ra, mấy người khác vẫn vui tươi hớn hở, nam sinh tự nhận là nhìn thấu hết thảy càng thêm vô lực, bắt đầu tự hỏi trận này bao lâu sẽ kết thúc có khả năng đây sẽ là trận bóng rổ thê thảm nhất đời này của mình.Sau đó……Hết thảy sau đó, đổi mới tam quan của nam sinh kia.Mở đầu không bao lâu, Vân Diệp liền bắt được quả bóng thứ nhất.Sau khi Vân Diệp bắt được quả bóng này, nam sinh chỉ kinh ngạc vài giây, cảm thấy có lẽ là mèo mù đụng phải chết chuột trong truyền thuyết.Sau đó lần thứ hai.Lần thứ ba……Tần suất tấn công càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng thuần thục, thậm chí trong đó còn trộn lẫn vài quả ba điểm.Lúc này nếu lại cho là trùng hợp, thật không hợp lý.Một người mười phút trước ngay cả quy tắc cũng không hiểu, mười phút sau trở nên lợi hại như vậy, nếu không phải trình độ huấn luyện viên cực cao, thì là bản thân Vân Diệp chính là thiên tài.Nam sinh cũng tự hiểu lấy bản thân mình không phải huấn luyện viên có trình độ chuyên nghiệp cực cao, nên chỉ có thể hình dung người trước mặt này là thiên tài trăm năm mới có.Có chút ngưỡng mộ a, mười mấy năm chơi bóng rổ còn không lợi hại bằng người mới học mười phút.Nhưng vốn dĩ cậu cũng không phải một người thích ghen ghét, rất nhanh đã hưng phấn lên.Đây có nghĩa là ——Có hy vọng thắng?Không, không chỉ thắng, mà còn sẽ thắng thật đẹp, thật xuất sắc!Biểu hiện Vân Diệp cũng cảm nhiễm các nữ sinh theo dõi trận đấu, mọi người tự phát hình thành đội cổ động viên, trên sân bóng rổ toàn là nhịp hò hét thét chói tai.“Vân Diệp Vân Diệp giỏi nhất, đẹp trai nhất vũ trụ!”“Nhị Trung thiên hạ vô địch, Thông Tế rác rưởi tự tìm khổ!”Vạn Huân cùng huynh đệ “……”……So với sự phấn khởi bên Vân Diệp, Vạn Huân bên này chỉ cảm thấy đậu má, đặc biệt là nam sinh mà trước đó Vân Diệp hỏi có tham gia thi đấu không, trong lòng càng như có một vạn con ngựa lao nhanh.Mẹ nó, đây là khi dễ người đúng không?Hắn và các đồng đội căn bản không sờ được bóng, mỗi khi hắn lấy được bóng, chuẩn bị ném rổ lại bị Vân Diệp cướp đi.Nếu một lần hai lần còn cho qua, nhưng nhiều lần như vậy……Đùa khỉ a!Dưới ánh mắt phẫn nộ của nam sinh, thiếu niên tuấn mỹ lại giở trò cũ cướp bóng của hắn rồi quay đầu lại nhìn hắn một cái, cong môi cười.Rõ ràng là đang nói: Đúng vậy, chơi cậu đó.“……”Vân Diệp không chút cảm thấy không ổn.Miệng tiện, còn là thẳng nam ung thư, loại người này không thu thập hắn sợ là hắn muốn lên trời.Đây có thể nói là trận đấu đơn phương hành hạ đến chết.Cuối cùng Vân Diệp chơi đủ rồi, sạch sẽ lưu loát ném bóng vào rổ kết thúc trận đấu.Thiếu niên mới vận động xong, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, áo sơ mi đã sớm ướt nhẹp, dính vào người, mơ hồ phác họa ra đường cong vòng eo, đôi mắt phảng phất như bị mồ hôi rửa qua, sáng kinh người.Mắt cô nhìn thẳng đi đến trước mặt Vạn Huân, cười nhạt.“Bóng rổ khó lắm sao?”._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.08/02/2023 (21h16)—Do_oi96