Chương 34: Vinh Quang Bị Thương
Mọi người vẫn không nhúc nhích nhìn Vân Diệp, cho đến khi khung bóng rổ “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, lúc này mới khiến một đám người hoàn hồn.“Chúng ta…… Còn sống?”“Chắc là vậy, đầu vẫn còn……”Mấy người đứng bên dưới khung bóng rổ, có người trực tiếp mềm chân đặt mông ngồi xuống đất, bộ dáng sợ hãi.Bất quá không có ai cười nhạo bọn họ, bởi vì vừa rồi bọn họ cùng nhau gặp thoáng qua Tử Thần.“Vân Diệp, cậu không sao chứ?”Mộc Tha hét lên một tiếng, chạy về phía Vân Diệp.“Đm, Vân Diệp dùng cánh tay chặn khung bóng rổ a, cái kia rất nặng a……”Người bên cạnh Vạn Huân nói thầm một câu, Vạn Huân trực tiếp ngắt lời, “Bây giờ đừng có đứng ở đây nói mát nữa, qua kia nhìn xem.”Vạn Huân mang theo mấy người bên Thông Tế Trung Học đi đến, ánh mắt nhìn Vân Diệp có chút phức tạp, “Cậu…… Có ổn không?”Vừa rồi bên dưới giá bóng rổ còn có mấy người bạn của hắn, cũng có thể nói Vân Diệp đã cứu bạn của hắn.Ngoại trừ Mộc Tha, còn có những người khác cũng chạy đến vây quanh, dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Vân Diệp cười trấn an.“Còn ổn.”“Chỉ là cánh tay, có lẽ là bị gãy xương, bất quá hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.”Mọi người theo lời nói nhìn qua cánh tay, quả nhiên cánh tay Vân Diệp mềm như bông rũ xuống.Bất quá mọi người cũng không tin lời an ủi của Vân Diệp.Trực tiếp dùng tay đỡ khung bóng rổ bằng sắt rơi từ vị trí cao như vậy xuống, sao có thể không có vấn đề gì lớn chứ!Mộc Tha trực tiếp vừa khóc vừa chạy, cô hướng về phía người bên ngoài lớn tiếng kêu, “Mau kêu xe cứu thương a, nhanh gọi 120 a……”Còn thất thần làm gì!Mà sau khi Mộc Tha nói xong, người bên ngoài còn cầm di động người cũng nhanh chóng gọi 120, Mộc Tha nhìn trên mặt Vân Diệp vẫn mang nụ cười, vẫn đang an ủi bọn họ không có việc gì, càng khóc lớn hơn.……Cũng may nơi này cũng không phải nơi hẻo lánh gì, phụ cận vừa lúc có một bệnh viện, cũng chỉ mất vài phút xe cứu thương đã tới.Khi bác sĩ nghe được các tiểu cô nương bên cạnh Vân Diệp một đám mồm năm miệng mười nói cảnh Vân Diệp bị thương, cũng khó nén kinh ngạc.“Tiểu thanh niên không tồi a, xã hội hiện nay người giống như cậu thật sự không nhiều lắm, cũng may vận khí không tồi, theo lý thuyết khung bóng rổ trực tiếp nện xuống cánh tay cũng sẽ phải phế đi, mà cậu lại chính là số ít may mắn a.”“Anh hùng chúng ta phải tuyên dương, nhưng không thể không quan tâm bản thân, bằng không soái khí như vậy về sau phải tàn phế, không biết khóc chết bao nhiêu nữ hài tử nga.”Bác sĩ thoạt nhìn 5-60 tuổi, cười tủm tỉm nói chuyện, thậm chí còn cùng Vân Diệp nói đùa.Lời của ông cũng là lời thật lòng, đồng thời cũng thật tâm khuyên nhủ.Hiện tại người có tinh thần trọng nghĩa càng ngày càng ít, có thể có người trẻ tuổi như vậy là kiêu ngạo của xã hội, bất quá phải hành sự theo hoàn cảnh.Vân Diệp trong mắt các nữ sinh đẹp trai ngất trời như là bị bác sĩ nói cho ngượng ngùng, biểu cảm có chút ngây ngô.“Lúc ấy không kịp nghĩ nhiều…… Sau này sẽ chú ý.”……Thật sự không kịp nghĩ gì sao?Tình huống lúc ấy quá khẩn cấp, Vân Diệp nhìn khung bóng rổ rơi xuống thì liền biết là sẽ có mấy người sẽ không chạy thoát được.Nhưng cô cũng đủ tự tin rằng mình sẽ không khiến bản thân đến mức tàn phế, trả giá một chút cũng đáng.Hiện tại chẳng phải không khác dự đoán của cô sao?Người khác không biết suy nghĩ của Vân Diệp, từ góc nhìn của bọn họ nam sinh khí chất sạch sẽ này cư nhiên còn có một mặt khác, trong nháy mắt một đám mắt đều sáng lên.A a a, nam thần dáng vẻ này cư nhiên rất đáng yêu, muốn nựng a!Bác sĩ lại dặn dò vài câu, nhắc Vân Diệp những thứ cần chú ý sau đó liền rời đi.……“Vừa rồi thật là đáng sợ, hiện tại tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cảm ơn cậu Vân Diệp.” Một nữ sinh Nhị Trung nói.“Vân Diệp, ít nhiều vẫn cảm ơn cậu a, nếu không có cậu, hiện tại tôi không thể đứng đây đâu, mẹ tôi nói sẽ ở nhà nấu canh giò heo cho cậu, lát nữa sẽ mang tới đây cậu đừng ghét bỏ……” Một nam sinh của Thông Tế Trung học nói.Kỳ thật bọn họ cũng ngượng ngùng, vốn là đến tìm Vân Diệp gây chuyện, lại không ngờ rằng cuối cùng lại nhờ Vân Diệp mà tránh được một kiếp.Loại tâm tình này thật phức tạp, càng cảm kích lại càng hổ thẹn.Rốt cuộc là người ta cứu mình một mạng.“Cho các người cả ngày nhàn rỗi gây chuyện, bài tập quá ít đúng không, nếu không phải nhờ Vân đồng học một đám các người không thể còn đứng đây đâu!”“Sự tình hôm nay cảm ơn Vân đồng học, có yêu cầu gì chỉ cần tôi có thể làm được, cậu cứ việc nói, đúng rồi quên giới thiệu…… Tôi là hiệu trưởng của Thông Tế Trung học, họ Vạn, Vạn Huân là con trai tôi.”Người nói lời này chính là hiệu trưởng Thông Tế Trung học.Chuyện này liên quan đến trường học hai bên, Vạn Huân khi xảy ra chuyện đã nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mình, Mộc Tha cũng lập tức thông tri chủ nhiệm giáo dục.Hiện tại người có thể nói chuyện của trường học hai bên đều ở chỗ này.Vạn Huân lớn lên cũng không tệ lắm, hiệu trưởng của Thông Tế Trung học tự nhiên cũng không kém đi đâu, tuy rằng người đến trung niên thoạt nhìn vẫn rất nho nhã, so với chủ nhiệm giáo dục Địa Trung Hải càng là tuấn tú lịch sự.Mà Vân Diệp còn chưa mở miệng, chủ nhiệm giáo dục Nhị Trung nhưng lại mau chóng tiếp lời.“Vạn hiệu trưởng của chúng ta quá khách khí rồi, Nhị trung chúng tôi vẫn luôn bồi dưỡng học sinh như vậy, không bỏ bê học tập, chú trọng tố chất giáo dục, rốt cuộc có rất nhiều thứ không phải thành tích có thể bù đắp được.”Chủ nhiệm giáo dục Nhị Trung nói lời này có chút âm dương quái khí.Trong sáng ngoài tối trào phúng Thông Tế chú trọng thành tích, còn bọn họ chú trọng tố chất giáo dục.Ngay cả Mộc Tha bọn họ cũng nhịn không được nhíu nhíu mày, cảm thấy chủ nhiệm giáo dục lòng dạ thật sự là quá hẹp hòi.Lại nói chuyện này là công lao của một mình Vân Diệp, liên quan gì đến trường học.Vân Diệp rốt cuộc cũng mở miệng.“Vạn hiệu trưởng không cần khách khí, lúc ấy căn bản tôi cũng không nghĩ quá nhiều.” Không có một chút ý muốn ôm công lao.Vạn hiệu trưởng vốn bởi vì lời nói của chủ nhiệm giáo dục mà không cao hứng, hiện tại thấy Vân Diệp nói vậy chút mất hứng này cũng biến mất.Tuy rằng lãnh đạo Nhị Trung giở giọng dạy đời, nhưng chẳng có chút bản lĩnh gì, nhưng học sinh này thật đúng là không tồi.Không cao ngạo không nóng nảy, cử chỉ hào phóng, hơn nữa thành tích cũng tiến bộ rất nhanh, nghe nói còn nhận một giải thưởng nữa……Trên đường đến đây Vạn Huân đã đem lý lịch của Vân Diệp nói qua, ông có chút hứng khởi đây tật xấu khi ông gặp được học sinh tiềm năng.Dưới mắt kính ánh mắt ông hơi sáng lên, cười.“Chủ nhiệm giáo dục nói rất đúng, Vân đồng học đích thực rất tốt, Thông Tế chúng tôi thích nhất là học sinh ưu tú……”Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên ——“Vân đồng học, đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi, Thông Tế nhất định mở rộng cửa để đón cậu, đãi ngộ sẽ không thể nào thấp hơn Nhị Trung.”Chủ nhiệm giáo dục Nhị Trung :…..Ngay trước mặt hắn thọc gậy bánh xe, tưởng hắn chết rồi a.------ chuyện ngoài lề ------Vạn hiệu trưởng Thông Tế Trung Học: Thọc gậy bánh xe, là chuyên môn của tôi ( đỡ mắt kính )._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.13/06/2023 (18h13)—Do_oi96