Chương : 43
Cầm điện thoại vào trong phòng, Quý Triết Ngạn tới bàn đọc sách, đặt nhẹ nhàng ly sữa nóng lên bàn.
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, nhìn Quý Triết Ngạn cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Quý."
Quý Triết Ngạn nhếch môi mang theo ý cười nhàn nhạt, đưa di động qua: "Em có tin nhắn."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn nhận điện thoại, bật màn hình lên, tin nhắn của Hệ thảo ca ca yên lặng nằm đó.
Diệp Trăn Trăn cười cứng nhắc, động tác trên tay cùng ngừng lại.
"Sao không xem?" Âm thanh Quý Triết Ngạn như mặt hồ yên tĩnh, phối hợp với ý cười như có như không, sự dịu dàng làm cho người ta... sợ hãi.
Diệp Trăn Trăn đặt điện thoại xuống, cười khan hai tiếng: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, không gấp."
"Muộn như vậy còn nhắn tin cho em, làm sao lại không gấp, em vẫn nên xem trước đi."
...
Diệp Trăn Trăn đã chạm tay vào ly sữa đành phải dừng lại, cầm điện thoại lên xem. Bây giờ nếu không xem, ngượi lại lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lúc Diệp Trăn Trăn mở tin nhắn, có một loại tâm trạng gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê.
"Ngại quá muộn như vậy còn quấy rầy em, em đã ngủ chưa? Sẽ không phải còn đang vẽ chứ? Mặc dù Cam Giá hối gấp, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Ngủ sớm một chút, ngủ ngon. ^_^."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Bây giờ cô rất bất an, bác sĩ Quý đứng ngay bên cạnh, từ góc độ của anh hẳn là một chữ cũng không thể bỏ qua. Cô cẩn thận nghiền ngầm ý tứ của Hệ thảo ca ca, thực ra vẫn rất... bình thường...mà...
Quý Triết Ngạn thấp giọng cười một cái, tiểu tâm can của Diệp Trăn Trăn cũng nhảy lên nhảy xuống. Loại cảm giác bị bắt gian thật là...
"Em không trả lời cậu ta sao? Không biết chừng cậu ta vẫn đang đợi."
Diệp Trăn Trăn nuốt nước miếng, khó khăn đáp lại: "Không, không cần, em nghĩ anh ta nhất định đã đi ngủ, em vẫn không nên quấy rầy anh ta."
"Ah." Quý Triết Ngạn gật đầu, lại nói: "Tên người này sao lại vậy, họ tên gì mà lại là Ca Ca?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Vì sao cô lại tiện tay lưu là Hệ thảo ca ca! Cô nên lưu là 10086 vạn năng!
"Trước kia em nói với anh Hệ thảo ca ca nào đó muốn cùng em yêu sớm, chính là cái Hệ thảo này sao?
Diệp Trăn Trăn: "..."
Quý đại đại em sai rồi, cầu anh nói chuyện bình thường được không. qaq
"Quan hệ của hai người thật tốt."
Diệp Trăn Trăn sắp khóc: "Không có, quan hệ của bọn em không tốt tí nào!" Đôi mắt của cô lóng lánh nước mắt, hận không thể quỳ xuống ôm đùi Quý Triết Ngạn: "Anh ta làm việc vặt trong đội dự thi, em không quen anh ta."
Ánh mắt Quý Triết Ngạn trầm xuống. Hừ hừ, khó trách hôm nay lúc nhắc tới đội dự thi lại úp úp mở mở như vậy. Không phải chột dạ thì là gì?
Anh gỡ tay Diệp Trăn Trăn đang cuốn lấy người mình, nhìn cô cười nhạt: "Diệp Trăn Trăn, bữa sáng ngày mai ngày kia ngày kìa tương lai cả năm, tất cả đều không có."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô còn chưa kịp từ cảm giác bi thương tỉnh táo lại, Quý Triết Ngạn đã cầm ly sữa bò trên bàn, không lưu tình xoay người ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn: "..."
Ly sữa bò kia... một ngụm cô cũng chưa kịp uống!
Quý Triết Ngạn về phòng, một hơi uống cạn ly sữa. Trong lòng không biết dâng lên cảm giác gì khiến anh bực tức, đến tận bây giờ anh vẫn không biết mình lại tức giận như vậy khi thấy Diệp Trăn Trăn liên hệ cùng người đàn ông khác, cho dù đối phương chỉ là cái tên.
...Nếu như Hệ thảo ca ca là tên.
Anh thả ly thủy tinh trong tay xuống, quay người vào phòng tắm. Vừa rồi không trực tiếp ném di động đi đã là tất cả kiên nhẫn rồi. Anh chau mày đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu lại hiện nên nội dung đoạn tin nhắn.
Thân mật nói ngủ ngon với bạn gái người ta là có ý gì (*)? Còn khuôn mặt cười tươi hề hề như thằng ngốc ở cuối nữa, căn bản không phải đang bán manh (giả vờ ngây thơ) mà đang bán ngốc phải không? (ý bác sĩ Quý chửi anh kia bị ngu). Nếu như cậu ta đối với ai cũng là thái độ này, vậy chính là nhân phẩm của cậu ta có vấn đề; nếu như cậu ta chỉ làm vậy với Diệp Trăn Trăn, vậy thì... hừ hừ.
(*) Đối với người Trung Quốc, chỉ có những mối quan hệ thân thiết người ta mới nói chúc ngủ ngon(晚安) với nhau.
Quý Triết Ngạn trong lòng đem toàn cả xương khớp nội tạng còn có các huyệt vị của người ta điểm qua một lần.
Sau khi Quý Triết Ngạn đi, Diệp Trăn Trăn cũng mất hết hứng thú vẽ vời, tâm trạng của cô không thích hợp vẽ áo cười mà thích hợp vẽ trang phục đám ma hơn.
Cô đáng thương nằm bò lên giường, đắp chăm âm thầm thương tâm.
... Bắt đầu từ ngày mai, cô thật sự sẽ không có bữa sáng sao?
Cách mấy cây số, Hệ thảo ca ca nằm sấp trên bàn chờ muốn buồn ngủ, vẫn không chờ được hồi âm của Diệp Trăn Trăn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn Trăn nghe thấy tiếng đóng cửa, đôi mắt động đậy, mở mắt. Cả đêm hôm qua đều ngủ không ngon, hiện giờ chỉ một tiếng động rất nhỏ là bị đánh thức.
Bác sĩ Quý đi làm rồi sao?
Cô thở dài, từ trên giường ngồi dậy. Không biết bác sĩ Quý còn tức giận không, nếu sau này không để ý đến cô thì cô phải làm thế nào?
Cô rửa mặt qua loa, đi dép chạy vào nhà bếp. Trên bà có đặt một hộp sữa bò và vài lát bánh mì, mặc dù so với trước đây đơn giản rất nhiều, nhưng cô biết bác sĩ Quý không nỡ để cô bị đói.
Khóe miệng nhịn không được cong lên, xem ra ăn bánh mỳ với sữa cũng rất có hương vị.
Giải quyết xong bữa sáng, Diệp Trăn Trăn lại ngồi vẽ một lúc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được linh cảm. Mắt cô nhìn điện thoại, không nhịn được nhắn cho bác sĩ Quý một tin: "Bác sĩ Quý anh còn giận không? Em vô tôi mà. qaq"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, giống như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.
Diệp Trăn Trăn buồn rầu buông điện thoại, bác sĩ Quý quả nhiên vẫn đang giận. Cô nhìn bản thảo vẽ áo cưới, đã có thể nhìn ra hình dáng sơ sơ, thế nhưng làm thế nào cũng không vẽ tiếp được.
Có lẽ nên ra ngoài chơi để tìm linh cảm?
Diệp Trăn Trăn nhíu mày suy nghĩ, quyết định ra ngoài giải sầu một chút. Nhà Quý Triết Ngạn ở trong trung tâm thành phố, Diệp Trăn Trăn vừa ra khỏi cửa là có thể đi dạo. Đứng trước cửa một tiệm áo cưới nhiều lần, Diệp Trăn Trăn vẫn không thể mặt dày vào tiệm người ta dạo được.
Cuối cùng cô vào hiệu sách mua mấy quyển tạp chí thời trang, đi tới công viên ngồi đọc. Trong tạp chí đều là trang phục thường ngày, đối với thiết kế áo cưới cơ bản không có tác dụng gì, nhưng cũng có thể tìm được một ít linh cảm. Cô còn mua một bản "TOMATO" mới nhất, nhưng lật từ trang đầu tới trang cuối cũng không tìm được cô người mẫu tên A Dao đó.
Diệp Trăn Trăn rất thất vọng, dù mang thai thì cũng vẫn mặc được quần áo bà bầu mà!
Đột nhiên mưa to làm gián đoạn suy nghĩ của cô, trong nháy mát bầu trời tối sập xuống như sắc mặt của bác sĩ Quý hôm qua. Diệp Trăn Trăn không kịp đề phòng, lấy quyển tạp chí che tạm rồi chạy vào cái cầu trượt gần nhất tránh mưa.
Bên dưới cầu trượt còn có một bạn nhỏ, cũng giống Diệp Trăn Trăn bị mưa làm ướt sũng.
"Chị Giai Giai?" Bạn nhỏ nghiêng đầu, đột nhìn gọi Diệp Trăn Trăn một tiếng. Diệp Trăn Trăn lấy tay lau trán, cô cúi đầu nhìn cậu bé, có chút không rõ ràng: "Em vừa gọi chị?"
Cậu bé nhìn cô vài lần, sau đó cười nói: "Chị có phải là chị Giai Giai không? Em là Đậu Đậu đây, chị không nhớ em à?"
Diệp Trăn Trăn nhìn hai cái răng cửa bị hở, làm thế nào cũng nhớ ra cậu ta là ai: "Em biết chị?"
Cậu bé lạ lùng nhìn cô: "Chị Giai Giai, sao chị lại đến đây, chị bảo vẽ cho em bức Tiểu Đậu Đậu còn chưa xong đâu."
Lông mày Diệp Trăn Trăn lập tức nhíu lại, trong lòng giống như dây cung bị kéo căng: "Em..."
"Đậu Đậu, tìm được cậu rồi á!" Lại có một bé trai che ô chạy tới, chỉ vào Đậu Đậu đang trốn dưới cầu trượt nói, "Đậu Đậu, lần sau đến lượt cậu làm quỷ!"
Đậu Đậu chép miệng, quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn cười cười: "Hẹn gặp lại chị Giai Giai!" Cậu ta nói xong cũng chạy ra ngoài, Diệp Trăn Trăn trong lòng quýnh lên, vội vàng đuổi theo.
Lộp độp.
Diệp Trăn Trăn ngã xuống từ trên ghế dài, cô vuốt vuốt cái trán hơi đau, từ dưới đất ngồi dậy.
Cô vậy mà ngủ thiếp ở công viên.
Nhất định do tối qua không nghỉ ngơi tốt, mới có thể mơ một giấc mơ lạ lùng thế. Vừa nghĩ vậy, bầu trời đột nhiên mưa to, Diệp Trăn Trăn lập tức bị ướt sũng.
Trong lòng cô nảy một cái, nhìn cầu trượt cách đó không xa, do dự một chút vẫn chạy qua.
Phía dưới không có cậu bé nào. Diệp Trăn Trăn không tự giác thở phào. Mưa rất to, không ít người trong công viên đều chạy tứ phía để tránh, cầu trượt không biết từ lúc nào đã đầy người. Cũng may trận mưa to này tới nhanh đi nhanh, thời gian khoảng 10 phút, bầu trời lại tạnh.
Diệp Trăn Trăn ôm tạp chí đi về, trong lòng vẫn để ý tới giấc mơ kia. Khi về đến nhà, quần áo trên người ướt hết. Diệp Trăn Trăn vốn định tắm trước lại thấy toàn thân không chút sức lức, đầu còn hơi mê man.
Cô ngồi trên ghế sô pha, định nghỉ ngơi một chút rồi tắm, không nghĩ tới khi ngồi xuống lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Quý Triết Ngạn vừa về nhà đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngủ trên ghế sô pha. Mặc dù bây giờ đang hè, nhưng cô ấy ngủ thế này rất dễ bị cảm lạnh. Quý Triết Ngạn nhíu mày, tới bên cạnh ghế: "Diệp Trăn Trăn."
Người nằm trên ghế không phản ứng, Quý Triết Ngạn lại nâng cao âm lượng: "Diệp Trăn Trăn, không được ngủ ở đây."
Diệp Trăn Trăn vẫn không có phản ứng, Quý Triết Ngạn cúi người chạm vào người cô, bỗng nhiên nắm chặt tay cô: "Diệp Trăn Trăn! Diệp Trăn Trăn tỉnh tỉnh!"
Diệp Trăn Trăn mơ hồ nghe thấy Quý Triết Ngạn gọi mình, nặng nề mở mắt liền nhìn thấy Quý Triết Ngạn đang tức giận: "Bác sĩ Quý à..." Mình lại làm cái gì chọc tức anh ấy vậy...
"Diệp Trăn Trăn! Em phát sốt rồi, em không biết sao!" Diệp Trăn Trăn hơi tỉnh táo. Thì ra là phát sốt, khó trách cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhiệt độ dưới tay nóng bỏng, nhớ tới trận mưa to chiều nay, Quý Triết Ngạn nhíu chặt mày: "Có phải em ra ngoài gặp mưa trở về chưa thay quần áo đã đi ngủ không hả?"
"À." Hình như thế, Diệp Trăn Trăn không dám thừa nhận, "Bác sĩ Quý anh đừng làm biểu cảm dọa người thế, em sẽ cho rằng không phải em bị sốt mà mắc phải bệnh hiểm ngèo đó!"
Lực tay đột ngột tăng lên, Quý Triết Ngạn sắp bị cô làm tức điên: "Bệnh thành thế này còn tâm trạng nói đùa?"
Diệp Trăn Trăn cười cười: "Không sao, em bị ốm, vừa hay anh là bác sĩ."
(Editor: Sr các chế dạo này t bận nên ko post tr đc. Bù 2c nhá)
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, nhìn Quý Triết Ngạn cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Quý."
Quý Triết Ngạn nhếch môi mang theo ý cười nhàn nhạt, đưa di động qua: "Em có tin nhắn."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn nhận điện thoại, bật màn hình lên, tin nhắn của Hệ thảo ca ca yên lặng nằm đó.
Diệp Trăn Trăn cười cứng nhắc, động tác trên tay cùng ngừng lại.
"Sao không xem?" Âm thanh Quý Triết Ngạn như mặt hồ yên tĩnh, phối hợp với ý cười như có như không, sự dịu dàng làm cho người ta... sợ hãi.
Diệp Trăn Trăn đặt điện thoại xuống, cười khan hai tiếng: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, không gấp."
"Muộn như vậy còn nhắn tin cho em, làm sao lại không gấp, em vẫn nên xem trước đi."
...
Diệp Trăn Trăn đã chạm tay vào ly sữa đành phải dừng lại, cầm điện thoại lên xem. Bây giờ nếu không xem, ngượi lại lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lúc Diệp Trăn Trăn mở tin nhắn, có một loại tâm trạng gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê.
"Ngại quá muộn như vậy còn quấy rầy em, em đã ngủ chưa? Sẽ không phải còn đang vẽ chứ? Mặc dù Cam Giá hối gấp, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Ngủ sớm một chút, ngủ ngon. ^_^."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Bây giờ cô rất bất an, bác sĩ Quý đứng ngay bên cạnh, từ góc độ của anh hẳn là một chữ cũng không thể bỏ qua. Cô cẩn thận nghiền ngầm ý tứ của Hệ thảo ca ca, thực ra vẫn rất... bình thường...mà...
Quý Triết Ngạn thấp giọng cười một cái, tiểu tâm can của Diệp Trăn Trăn cũng nhảy lên nhảy xuống. Loại cảm giác bị bắt gian thật là...
"Em không trả lời cậu ta sao? Không biết chừng cậu ta vẫn đang đợi."
Diệp Trăn Trăn nuốt nước miếng, khó khăn đáp lại: "Không, không cần, em nghĩ anh ta nhất định đã đi ngủ, em vẫn không nên quấy rầy anh ta."
"Ah." Quý Triết Ngạn gật đầu, lại nói: "Tên người này sao lại vậy, họ tên gì mà lại là Ca Ca?"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Vì sao cô lại tiện tay lưu là Hệ thảo ca ca! Cô nên lưu là 10086 vạn năng!
"Trước kia em nói với anh Hệ thảo ca ca nào đó muốn cùng em yêu sớm, chính là cái Hệ thảo này sao?
Diệp Trăn Trăn: "..."
Quý đại đại em sai rồi, cầu anh nói chuyện bình thường được không. qaq
"Quan hệ của hai người thật tốt."
Diệp Trăn Trăn sắp khóc: "Không có, quan hệ của bọn em không tốt tí nào!" Đôi mắt của cô lóng lánh nước mắt, hận không thể quỳ xuống ôm đùi Quý Triết Ngạn: "Anh ta làm việc vặt trong đội dự thi, em không quen anh ta."
Ánh mắt Quý Triết Ngạn trầm xuống. Hừ hừ, khó trách hôm nay lúc nhắc tới đội dự thi lại úp úp mở mở như vậy. Không phải chột dạ thì là gì?
Anh gỡ tay Diệp Trăn Trăn đang cuốn lấy người mình, nhìn cô cười nhạt: "Diệp Trăn Trăn, bữa sáng ngày mai ngày kia ngày kìa tương lai cả năm, tất cả đều không có."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô còn chưa kịp từ cảm giác bi thương tỉnh táo lại, Quý Triết Ngạn đã cầm ly sữa bò trên bàn, không lưu tình xoay người ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn: "..."
Ly sữa bò kia... một ngụm cô cũng chưa kịp uống!
Quý Triết Ngạn về phòng, một hơi uống cạn ly sữa. Trong lòng không biết dâng lên cảm giác gì khiến anh bực tức, đến tận bây giờ anh vẫn không biết mình lại tức giận như vậy khi thấy Diệp Trăn Trăn liên hệ cùng người đàn ông khác, cho dù đối phương chỉ là cái tên.
...Nếu như Hệ thảo ca ca là tên.
Anh thả ly thủy tinh trong tay xuống, quay người vào phòng tắm. Vừa rồi không trực tiếp ném di động đi đã là tất cả kiên nhẫn rồi. Anh chau mày đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu lại hiện nên nội dung đoạn tin nhắn.
Thân mật nói ngủ ngon với bạn gái người ta là có ý gì (*)? Còn khuôn mặt cười tươi hề hề như thằng ngốc ở cuối nữa, căn bản không phải đang bán manh (giả vờ ngây thơ) mà đang bán ngốc phải không? (ý bác sĩ Quý chửi anh kia bị ngu). Nếu như cậu ta đối với ai cũng là thái độ này, vậy chính là nhân phẩm của cậu ta có vấn đề; nếu như cậu ta chỉ làm vậy với Diệp Trăn Trăn, vậy thì... hừ hừ.
(*) Đối với người Trung Quốc, chỉ có những mối quan hệ thân thiết người ta mới nói chúc ngủ ngon(晚安) với nhau.
Quý Triết Ngạn trong lòng đem toàn cả xương khớp nội tạng còn có các huyệt vị của người ta điểm qua một lần.
Sau khi Quý Triết Ngạn đi, Diệp Trăn Trăn cũng mất hết hứng thú vẽ vời, tâm trạng của cô không thích hợp vẽ áo cười mà thích hợp vẽ trang phục đám ma hơn.
Cô đáng thương nằm bò lên giường, đắp chăm âm thầm thương tâm.
... Bắt đầu từ ngày mai, cô thật sự sẽ không có bữa sáng sao?
Cách mấy cây số, Hệ thảo ca ca nằm sấp trên bàn chờ muốn buồn ngủ, vẫn không chờ được hồi âm của Diệp Trăn Trăn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn Trăn nghe thấy tiếng đóng cửa, đôi mắt động đậy, mở mắt. Cả đêm hôm qua đều ngủ không ngon, hiện giờ chỉ một tiếng động rất nhỏ là bị đánh thức.
Bác sĩ Quý đi làm rồi sao?
Cô thở dài, từ trên giường ngồi dậy. Không biết bác sĩ Quý còn tức giận không, nếu sau này không để ý đến cô thì cô phải làm thế nào?
Cô rửa mặt qua loa, đi dép chạy vào nhà bếp. Trên bà có đặt một hộp sữa bò và vài lát bánh mì, mặc dù so với trước đây đơn giản rất nhiều, nhưng cô biết bác sĩ Quý không nỡ để cô bị đói.
Khóe miệng nhịn không được cong lên, xem ra ăn bánh mỳ với sữa cũng rất có hương vị.
Giải quyết xong bữa sáng, Diệp Trăn Trăn lại ngồi vẽ một lúc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được linh cảm. Mắt cô nhìn điện thoại, không nhịn được nhắn cho bác sĩ Quý một tin: "Bác sĩ Quý anh còn giận không? Em vô tôi mà. qaq"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, giống như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.
Diệp Trăn Trăn buồn rầu buông điện thoại, bác sĩ Quý quả nhiên vẫn đang giận. Cô nhìn bản thảo vẽ áo cưới, đã có thể nhìn ra hình dáng sơ sơ, thế nhưng làm thế nào cũng không vẽ tiếp được.
Có lẽ nên ra ngoài chơi để tìm linh cảm?
Diệp Trăn Trăn nhíu mày suy nghĩ, quyết định ra ngoài giải sầu một chút. Nhà Quý Triết Ngạn ở trong trung tâm thành phố, Diệp Trăn Trăn vừa ra khỏi cửa là có thể đi dạo. Đứng trước cửa một tiệm áo cưới nhiều lần, Diệp Trăn Trăn vẫn không thể mặt dày vào tiệm người ta dạo được.
Cuối cùng cô vào hiệu sách mua mấy quyển tạp chí thời trang, đi tới công viên ngồi đọc. Trong tạp chí đều là trang phục thường ngày, đối với thiết kế áo cưới cơ bản không có tác dụng gì, nhưng cũng có thể tìm được một ít linh cảm. Cô còn mua một bản "TOMATO" mới nhất, nhưng lật từ trang đầu tới trang cuối cũng không tìm được cô người mẫu tên A Dao đó.
Diệp Trăn Trăn rất thất vọng, dù mang thai thì cũng vẫn mặc được quần áo bà bầu mà!
Đột nhiên mưa to làm gián đoạn suy nghĩ của cô, trong nháy mát bầu trời tối sập xuống như sắc mặt của bác sĩ Quý hôm qua. Diệp Trăn Trăn không kịp đề phòng, lấy quyển tạp chí che tạm rồi chạy vào cái cầu trượt gần nhất tránh mưa.
Bên dưới cầu trượt còn có một bạn nhỏ, cũng giống Diệp Trăn Trăn bị mưa làm ướt sũng.
"Chị Giai Giai?" Bạn nhỏ nghiêng đầu, đột nhìn gọi Diệp Trăn Trăn một tiếng. Diệp Trăn Trăn lấy tay lau trán, cô cúi đầu nhìn cậu bé, có chút không rõ ràng: "Em vừa gọi chị?"
Cậu bé nhìn cô vài lần, sau đó cười nói: "Chị có phải là chị Giai Giai không? Em là Đậu Đậu đây, chị không nhớ em à?"
Diệp Trăn Trăn nhìn hai cái răng cửa bị hở, làm thế nào cũng nhớ ra cậu ta là ai: "Em biết chị?"
Cậu bé lạ lùng nhìn cô: "Chị Giai Giai, sao chị lại đến đây, chị bảo vẽ cho em bức Tiểu Đậu Đậu còn chưa xong đâu."
Lông mày Diệp Trăn Trăn lập tức nhíu lại, trong lòng giống như dây cung bị kéo căng: "Em..."
"Đậu Đậu, tìm được cậu rồi á!" Lại có một bé trai che ô chạy tới, chỉ vào Đậu Đậu đang trốn dưới cầu trượt nói, "Đậu Đậu, lần sau đến lượt cậu làm quỷ!"
Đậu Đậu chép miệng, quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn cười cười: "Hẹn gặp lại chị Giai Giai!" Cậu ta nói xong cũng chạy ra ngoài, Diệp Trăn Trăn trong lòng quýnh lên, vội vàng đuổi theo.
Lộp độp.
Diệp Trăn Trăn ngã xuống từ trên ghế dài, cô vuốt vuốt cái trán hơi đau, từ dưới đất ngồi dậy.
Cô vậy mà ngủ thiếp ở công viên.
Nhất định do tối qua không nghỉ ngơi tốt, mới có thể mơ một giấc mơ lạ lùng thế. Vừa nghĩ vậy, bầu trời đột nhiên mưa to, Diệp Trăn Trăn lập tức bị ướt sũng.
Trong lòng cô nảy một cái, nhìn cầu trượt cách đó không xa, do dự một chút vẫn chạy qua.
Phía dưới không có cậu bé nào. Diệp Trăn Trăn không tự giác thở phào. Mưa rất to, không ít người trong công viên đều chạy tứ phía để tránh, cầu trượt không biết từ lúc nào đã đầy người. Cũng may trận mưa to này tới nhanh đi nhanh, thời gian khoảng 10 phút, bầu trời lại tạnh.
Diệp Trăn Trăn ôm tạp chí đi về, trong lòng vẫn để ý tới giấc mơ kia. Khi về đến nhà, quần áo trên người ướt hết. Diệp Trăn Trăn vốn định tắm trước lại thấy toàn thân không chút sức lức, đầu còn hơi mê man.
Cô ngồi trên ghế sô pha, định nghỉ ngơi một chút rồi tắm, không nghĩ tới khi ngồi xuống lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Quý Triết Ngạn vừa về nhà đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngủ trên ghế sô pha. Mặc dù bây giờ đang hè, nhưng cô ấy ngủ thế này rất dễ bị cảm lạnh. Quý Triết Ngạn nhíu mày, tới bên cạnh ghế: "Diệp Trăn Trăn."
Người nằm trên ghế không phản ứng, Quý Triết Ngạn lại nâng cao âm lượng: "Diệp Trăn Trăn, không được ngủ ở đây."
Diệp Trăn Trăn vẫn không có phản ứng, Quý Triết Ngạn cúi người chạm vào người cô, bỗng nhiên nắm chặt tay cô: "Diệp Trăn Trăn! Diệp Trăn Trăn tỉnh tỉnh!"
Diệp Trăn Trăn mơ hồ nghe thấy Quý Triết Ngạn gọi mình, nặng nề mở mắt liền nhìn thấy Quý Triết Ngạn đang tức giận: "Bác sĩ Quý à..." Mình lại làm cái gì chọc tức anh ấy vậy...
"Diệp Trăn Trăn! Em phát sốt rồi, em không biết sao!" Diệp Trăn Trăn hơi tỉnh táo. Thì ra là phát sốt, khó trách cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhiệt độ dưới tay nóng bỏng, nhớ tới trận mưa to chiều nay, Quý Triết Ngạn nhíu chặt mày: "Có phải em ra ngoài gặp mưa trở về chưa thay quần áo đã đi ngủ không hả?"
"À." Hình như thế, Diệp Trăn Trăn không dám thừa nhận, "Bác sĩ Quý anh đừng làm biểu cảm dọa người thế, em sẽ cho rằng không phải em bị sốt mà mắc phải bệnh hiểm ngèo đó!"
Lực tay đột ngột tăng lên, Quý Triết Ngạn sắp bị cô làm tức điên: "Bệnh thành thế này còn tâm trạng nói đùa?"
Diệp Trăn Trăn cười cười: "Không sao, em bị ốm, vừa hay anh là bác sĩ."
(Editor: Sr các chế dạo này t bận nên ko post tr đc. Bù 2c nhá)