Chương : 56
Sau khi Tần Không nói xong, lập tức có ba cặp mắt sắc bén quét thẳng vào người anh ta, trong đó ánh mắt của luật sư Tống là mãnh liệt nhất: "Tần thiếu gia, xin nghĩ kỹ rồi mới nói."
Tả Dịch không thèm liếc anh ta một cái, tốc độ cực nhanh hỏi Tần Không: "Anh thừa nhận Diệp Hồng Sinh là do anh giết phải không?"
Tần Không nhìn anh ta, tỏ vẻ thản nhiên: "Diệp Hồng Sinh đúng là do tôi giết."
"Tần Không!" Luật sư Tống đột nhiên vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng phắt từ ghế dậy. Tả Dịch cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Luật sư Tống, nếu anh tiếp tục gây ảnh hưởng đến cuộc thẩm vấn, tôi có quyền mời anh ra ngoài đấy."
Luật sư Tống mím chặt khóe môi, nhìn chằm chằm Tần Không như kẻ thù giết bố. Anh ta nắm chặt bàn tay, lại ngồi xuống ghế.
Lý Tín Nhiên phụ trách ghi chép đã bị ngẩn ngơ, anh ta không thể tin được nhìn Tả Dịch, sự việc phát triển vậy mà thật sự giống với suy đoán của anh ta (Tả Dịch), chẳng lẽ luật sư Tống là do anh ta mời tới để trêu đùa, à không, để cứu viện sao?
"Tình huống lúc đó thế nào?" Tả Dịch nhìn người đối diện, bình tĩnh hỏi.
Tần Không hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay thong thả để trên bàn: "Từ khi tôi biết nhớ sự việc, tôi đã biết mình và hai anh tra có sự khác biệt. Trong nhà có món gì ngon, nhất định là bọn họ được ăn trước, có đồ chơi gì mới, cũng nhất định cho bọn họ trước, lúc đó tôi còn nhỏ, tưởng rằng mình không thông minh như hai anh trai nên cha mẹ mới không thích. Thế là tôi liều mạng học hành, mỗi lần thi cử tôi đều đứng thứ nhất, nhưng bọn họ vẫn không cho tôi lấy một khuôn mặt tươi cười."
Giọng nói của Tần Không trầm trầm, trong căn phòng nhỏ mang theo chút từ tính, giống như người dẫn chương trình radio đêm khuya, chậm rãi kể cho người nghe một câu chuyện cũ chua chát: "Sau này tôi cuối cùng cũng hiểu, bọn họ sở dĩ không thích tôi, không phải bởi tôi không đủ ưu tú, mà bởi vì tôi là con hoang!"Giọng nói của Tần Không đột nhiên kích động, ngay cả hai nắm tay để trên bàn cũng nện xuống một cái: "Tôi cố gắng thế nào, cũng không có khả năng thay đổi huyết thống của mình."
Một câu nói quá mức mạnh mẽ, âm thanh vừa dứt lộ ra khẩn trương và đè ép.
Anh ta nhắm mắt lại, giống như muốn ổn định lại cảm xúc bên trong: "Tôi thuận lợi thi lên đại học, học xong MBA, ăn biết bao nhiêu đắng cay chỉ mình tôi hiểu rõ, nhưng sau khi về nước tôi được cái gì? Một cái chức quản lý bộ phân phát triển sản phẩm hữu danh vô thực?" Anh ta nói đến đây không nhịn được nở nụ cười trào phúng, "Ngay cả một bà thím dọn vệ sinh ở công ty còn có quyền hơn tôi, chí ít bà ta còn có thể quyết định hôm nay có đổi giấy cho tầng này hay không!"
...
Ví dụ này khiến Lý Tín Nhiên hơi ngỡ ngàng, nhưng trong lòng cũng có chút đồng cảm, Tần Không quả thật không hoàn toàn là phú nhị đại chả biết cái gì, ngược lại thành tích học tập ở trường của anh ta rất tốt, còn là học sinh đắc ý nhất của giáo viên. Anh ta ở tập toàn Tần thị không được coi trọng, cũng không phải do năng lực anh ta không đủ, mà bởi vị thân phận mẫn cảm của anh ta.
Trong phòng thẩm vẫn yên tĩnh lại, lúc Tần Không mở miệng, ánh mắt trở lên sắc bén vô cùng: "Tần gia không thể cho tôi, tôi có thể đạt được ở Diệp gia."
Tả Dịch mím môi, mắt cũng không thèm chớp nhìn anh ta: "Cho nên động cơ giết người của anh là do Diệp Hồng Sinh sửa lại di chúc?"
"Không sai." Tần Không không thủng thẳng thừa nhận, "Mặc dù tôi và Diệp Trăn Trăn đã đính hôn, nhưng tôi biết cô ta không hề thích tôi, nhưng cô ta thích hay không có quan hệ gì đâu, cái tôi muốn chỉ là Diệp gia có thể đem lại tương lai cho tôi."
Tần Không đan hai tay vào nhau, anh ta trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp: "Nhưng hôn lễ của chúng tôi phải ít nhất một năm nữa mới tiến hành, tôi lo lắng đêm dài lắm mộng, nên muốn trước tiên đem gạo nấu thành cơm."
Tả Dịch nghe tới đó không nhịn được nhíu mày: "Cho nêm đêm ngày 13 tháng 3 hôm đó anh tới Diệp gia là muốn..."
"Đương nhiên là ngủ với cô ta." Tần Không vô tình cười cười, "Tôi biết đêm đó ở Diệp gia chỉ có Diệp Hồng Sinh, rất dễ ra tay."
"Anh đây là cưỡng bức!" Lý Tín Nhiên một mực im lặng ghi chép không nhịn được xen miệng vào. Tần Không vẫn là dáng vẻ không quan tâm: "Diệp gia và Tần gia sẽ không để nó biến thành cưỡng bức. Chỉ cần chuyện này lan rộng ra ngoài, Diệp Trăn Trăn cũng chỉ có thể gả cho tôi."
Luật sư Tống sắp nghe không nổi nữa, còn chưa nói tới vấn đề chính, anh ta lại nhiều thêm mấy tội?
"Sau đó thì sao?" Tả Dịch bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
"Sau khi tôi tới Diệp gia, trước tiên xác nhận hành tung của Diệp Hồng Sinh. Lúc ấy ông ta đang ở trong phòng nghe điện thoại, cửa phòng khép hờ, ông ta nói một chữ tôi đều nghe rõ ràng --- ông ta muốn đem hơn mười hai tỷ tài sản quyên góp từ thiện!"
Tả Dịch trầm ngâm một chút, hỏi: "Cho nên anh và ông ta xảy ra tranh chấp?"
"Không sai, lúc ấy tôi rất tức giận, ông ta vừa cúp điện thoại tôi liền nhảy vào lý luận, tôi hỏi ông ta vì sao, nhưng ông ta chỉ nói đây là việc nhà Diệp gia, không liên quan gì đến tôi." Tần Không dừng lại một chút, đột nhiên nóng nảy: "Sao lại không liên quan đến tôi! Kế hoạch của tôi kỹ càng như vậy, đợi lâu như vậy, một câu đơn giản của ông ta triệt để dập tắt giấc mơ của tôi? Anh biết cảm giác bị người khác tùy tiện giẫm đạp thế nào không?"
Khác với vẻ nóng nảy của Tần Không, Tả Dịch cực kỳ bình tĩnh: "Tài sản của Diệp gia vốn dĩ không có liên quan đến anh."
Tần Không hình như muốn phản bác, nhưng không tìm được câu nào để phản bác, chỉ có thể tràn ngập phẫn nộ nhìn Tả Dịch chằm chằm.
Tả Dịch mặt không đổi sắc nói: "Anh giết ông ta thế nào?"
Lý Tín Nhiên nghe tới đây, vô thức thẳng lưng.
Bọn họ không tìm được hung khí, đây là bọn họ không may. Trước đó lúc thẩm vấn Diệp Khang Bình ông ta đã khai, hung khí là một con dao gọt trái cây, căn cứ theo kích thước ông ta nói đại khái, pháp y tiến hành so sánh với vết thương của Diệp Hồng Sinh, cơ bản trùng khớp. Sau này thẩm vấn thím Chu bà ta cũng nhắc tới, trong phòng của Diệp Hồng Sinh thiếu một con dao gọt trái cây, con dao đó và con dao ở phòng bếp là cùng một cỡ. Pháp y lại dùng con dao ở phòng bếp đối chiếu với vết thương của Diệp Hồng Sinh, cơ bản hoàn toàn trùng khớp.
Mặt khác, pháp y tìm được một quả táo bị đâm một nhát trong phòng của Diệp Hồng Sinh, vết dao trùng khớp với vết đâm trên người của Diệp Hồng Sinh, có thể pháp đoán do cùng một con dao gây lên. Thông qua phân tích quá trình oxi hóa của quả táo, vết dao này có không lâu trước khi xảy ra vụ án, như vậy có thể chứng minh, nơi này từng có một con dao gọt hoa quả trước khi vụ án phát sinh, nhưng sau khi xảy ra án bọn họ không tìm thấy con dao đâu.
Tin tức bên trên đều tuyệt đối bảo mật, nếu như Tần Không khai ra hung khí cùng với tất cả manh mối phía trên ăn khớp, như vậy dù bọn họ không tìm được hung khí, những chứng cứ này cũng có thế cấu thành một chứng cứ hoàn chỉnh, tức nghĩa là, bọn họ có thể khởi tố Tần Không.
Thành bại ở đây, tay cầm bút của Lý Tín Nhiên đổ ra một lớp mồ hôi.
Tần Không mấp máy môi, nói: "Trên khay đựng trái cây trước đó có một con dao, tôi thuận tay cầm lên." Nếu như không phải thuận tay, anh ta cũng sẽ không dưới cơn nóng giận đâm Diệp Hồng Sinh một nhát.
Lý Tín Nhiên quả thật vui muốn khóc, đúng rồi đúng rồi! Tất cả đều trùng khớp! Anh ta kích động nhìn Tả Dịch, vụ án này cuối cùng cũng có thể kết!
Nhưng sắc mặt Tần Không biến đổi, bổ sung một câu: "Nhưng tôi chỉ đâm ông ta một nhát, cũng không hề giấu hung khí đi."
Lý Tín Nhiên: "..."
Anh ta khóc thầm đây.
Vẫn là cảm xúc của Tả Dịch ổn đinh, nhìn Tần Không hỏi: "Sau khi anh đâm ông ta một nhát, lại xảy ra chuyện gì?"
Tần Không nhíu mày: "Diệp Trăn Trăn đứng ở cửa kêu lên. Tôi không biết cô ta đứng ở đấy từ lúc nào, lúc đó tôi cũng bị dọa sợ, tôi muốn đuổi theo giải thích, nói tôi không phải cố ý, nhưng cô ta rất sợ hãi, trước kia nhìn thấy tôi đều là quay người bỏ đi. Tôi vội vàng đuổi theo, ở bậc cầu thang trên cùng xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn cô ta giật lấy dao trong tay tôi, nhất thời tình hình cấp bách nên tôi đã đẩy cô ta xuống."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi muốn xem xét thương thế của cô ta, nhưng tôi phát hiện Diệp Khang Bình và Tôn Thiến tới, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi."
"Anh bỏ đi từ chỗ nào."
"Cửa sau."
"Gặp được ai không?"
"Không có."
Tả Dịch dừng một chút, ngưng mắt nhìn anh ta: "Anh có đánh ngất thím Chu không?"
"Thím Chu?" Tần Không nhìn Tả Dịch: "Lúc đó bà ta cũng ở hiện trường à?"
Lý Tín Nhiên: "..."
Anh ta bây giờ chỉ muốn ngâm một câu thơ -- Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử án miên miên vô tuyệt kỳ (Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, án này đằng dặc không thủa nào cùng [câu này của Lý Tín Nhiên chế từ bài Trường Hận Ca của Lý Bạch])
Tả Dịch không nói thêm gì, gọi Hầu Tử dẫn Tần Không đi, lúc Tần Không đứng lên, đột nhìn nhìn luật sư Tống cười mỉa: "Trở về nói với anh cả tôi, cho dù tôi chết, cũng muốn kéo cả Tần gia xuống nước."
Luật sư Tống mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tả Dịch không hề động, Lý Tín Nhiên cũng không dám động. Anh ta nhìn bản ghi chép vừa rồi, vô thức chuyển động cái bút trong tay.
Trên ngực của Diệp Hồng Sinh bị người ta đâm hai nhát, nhưng Tần Không nói anh đâm một nhát, như vậy một nhát còn lại ai đâm? Còn có hung khí vì sao không cánh mà bay? Chẳng lẽ thím Chu khai trước đó đều là thật hay thím Chu là người đã đâm một nhát kia?
Anh ta cau mày nhìn thoáng Tả Dịch, cẩn thận hỏi: "Lão đại, anh nói xem hiện trường sẽ không phải còn một người nữa chứ? Hắn ta đánh ngất thím Chu, lại đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, sau đó giấu hung khí đi. Nhưng vì sao hắn ta lại muốn đâm một nhát? Chẳng lẽ lo lắng Diệp Hồng Sinh chưa chết hẳn hay sao?"
Lông mày Tả Dịch giật giật: "Có lẽ lúc ấy Diệp Hồng Sinh chưa chết..." Chờ chút! Anh ta hình như hiểu mục đích của thím Chu là gì.
Nhìn sắc mặt Tả Dịch đột biến, Lý Tín Nhiên vô thức nuốt nước miếng: "Sao vậy?"
"Anh hiểu rõ về luật thừa kế không?"
"Hả?" Lý Tín Nhiên bất ngờ bị hỏi câu này, "Tôi không có tài sản để thừa kế, hiểu rõ cái này làm gì?"
Tả Dịch nhếch miệng khẽ cười nhìn anh ta: "Anh lại phá không được án, làm cảnh sát làm cái gì?"
Lý Tín Nhiên: "..."
Lão đại tôi sai rồi, đừng đá tôi ra khỏi đội cảnh sát! Lý Tín Nhiên đáng thương nhìn lại.
Tả Dịch thu hồi ánh mắt, nói: "Giả thiết sau khi Tần Không đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, Diệp Hồng Sinh tử vong tại chỗ, như vậy thời gian tử vong của Diệp Hồng Sinh sớm hơn Diệp Trăn Trăn, trong tình huống này, di chúc sẽ có hiệu lực, nói cách khác tại thời điểm Diệp Hồng Sinh chết Diệp Trăn Trăn đã được quyền thừa kế tài sản. Sau đó Diệp Trăn Trăn vì bị đẩy xuống cầu thang tử vong, cô ta đồng thời chưa có ý định làm di chúc, cho nên tài sản cô ta kế thừa từ Diệp Hồng Sinh sẽ để lại cho người thừa kế của cô ta." Tả Dịch nói đến đây thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lý Tín Nhiên, "Nhưng, nếu sau khi Tần Không đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, Diệp Hồng Sinh không lập tức tử vong thì sao?"
Lý Tín Nhiên mấp máy môi khô khốc, không tiếp lời.
"Kết hợp lời khai của Diệp Khang Bình và Tần Không lại, Diệp Trăn Trăn sau khi bị đẩy xuống cầu thang lập tức tử vong. Giả thiết lúc này Diệp Hồng Sinh còn chưa chết, như vậy dưới tình huống người thừa kế chết trước người trao quyền thừa kế, di chúc sẽ mất đi hiệu lực. Nói cách khác, sau khi Diệp Hồng Sinh chết, tài sản sẽ dựa theo trình tự pháp lý kế thừa tài sản."
Mà tiêu chí kế thừa đầu tiên sẽ theo trình tự vợ chồng, con cái, bố mẹ, trong đó, con cái bao gồm cả con gái riêng.
Tả Dịch không thèm liếc anh ta một cái, tốc độ cực nhanh hỏi Tần Không: "Anh thừa nhận Diệp Hồng Sinh là do anh giết phải không?"
Tần Không nhìn anh ta, tỏ vẻ thản nhiên: "Diệp Hồng Sinh đúng là do tôi giết."
"Tần Không!" Luật sư Tống đột nhiên vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng phắt từ ghế dậy. Tả Dịch cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Luật sư Tống, nếu anh tiếp tục gây ảnh hưởng đến cuộc thẩm vấn, tôi có quyền mời anh ra ngoài đấy."
Luật sư Tống mím chặt khóe môi, nhìn chằm chằm Tần Không như kẻ thù giết bố. Anh ta nắm chặt bàn tay, lại ngồi xuống ghế.
Lý Tín Nhiên phụ trách ghi chép đã bị ngẩn ngơ, anh ta không thể tin được nhìn Tả Dịch, sự việc phát triển vậy mà thật sự giống với suy đoán của anh ta (Tả Dịch), chẳng lẽ luật sư Tống là do anh ta mời tới để trêu đùa, à không, để cứu viện sao?
"Tình huống lúc đó thế nào?" Tả Dịch nhìn người đối diện, bình tĩnh hỏi.
Tần Không hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay thong thả để trên bàn: "Từ khi tôi biết nhớ sự việc, tôi đã biết mình và hai anh tra có sự khác biệt. Trong nhà có món gì ngon, nhất định là bọn họ được ăn trước, có đồ chơi gì mới, cũng nhất định cho bọn họ trước, lúc đó tôi còn nhỏ, tưởng rằng mình không thông minh như hai anh trai nên cha mẹ mới không thích. Thế là tôi liều mạng học hành, mỗi lần thi cử tôi đều đứng thứ nhất, nhưng bọn họ vẫn không cho tôi lấy một khuôn mặt tươi cười."
Giọng nói của Tần Không trầm trầm, trong căn phòng nhỏ mang theo chút từ tính, giống như người dẫn chương trình radio đêm khuya, chậm rãi kể cho người nghe một câu chuyện cũ chua chát: "Sau này tôi cuối cùng cũng hiểu, bọn họ sở dĩ không thích tôi, không phải bởi tôi không đủ ưu tú, mà bởi vì tôi là con hoang!"Giọng nói của Tần Không đột nhiên kích động, ngay cả hai nắm tay để trên bàn cũng nện xuống một cái: "Tôi cố gắng thế nào, cũng không có khả năng thay đổi huyết thống của mình."
Một câu nói quá mức mạnh mẽ, âm thanh vừa dứt lộ ra khẩn trương và đè ép.
Anh ta nhắm mắt lại, giống như muốn ổn định lại cảm xúc bên trong: "Tôi thuận lợi thi lên đại học, học xong MBA, ăn biết bao nhiêu đắng cay chỉ mình tôi hiểu rõ, nhưng sau khi về nước tôi được cái gì? Một cái chức quản lý bộ phân phát triển sản phẩm hữu danh vô thực?" Anh ta nói đến đây không nhịn được nở nụ cười trào phúng, "Ngay cả một bà thím dọn vệ sinh ở công ty còn có quyền hơn tôi, chí ít bà ta còn có thể quyết định hôm nay có đổi giấy cho tầng này hay không!"
...
Ví dụ này khiến Lý Tín Nhiên hơi ngỡ ngàng, nhưng trong lòng cũng có chút đồng cảm, Tần Không quả thật không hoàn toàn là phú nhị đại chả biết cái gì, ngược lại thành tích học tập ở trường của anh ta rất tốt, còn là học sinh đắc ý nhất của giáo viên. Anh ta ở tập toàn Tần thị không được coi trọng, cũng không phải do năng lực anh ta không đủ, mà bởi vị thân phận mẫn cảm của anh ta.
Trong phòng thẩm vẫn yên tĩnh lại, lúc Tần Không mở miệng, ánh mắt trở lên sắc bén vô cùng: "Tần gia không thể cho tôi, tôi có thể đạt được ở Diệp gia."
Tả Dịch mím môi, mắt cũng không thèm chớp nhìn anh ta: "Cho nên động cơ giết người của anh là do Diệp Hồng Sinh sửa lại di chúc?"
"Không sai." Tần Không không thủng thẳng thừa nhận, "Mặc dù tôi và Diệp Trăn Trăn đã đính hôn, nhưng tôi biết cô ta không hề thích tôi, nhưng cô ta thích hay không có quan hệ gì đâu, cái tôi muốn chỉ là Diệp gia có thể đem lại tương lai cho tôi."
Tần Không đan hai tay vào nhau, anh ta trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp: "Nhưng hôn lễ của chúng tôi phải ít nhất một năm nữa mới tiến hành, tôi lo lắng đêm dài lắm mộng, nên muốn trước tiên đem gạo nấu thành cơm."
Tả Dịch nghe tới đó không nhịn được nhíu mày: "Cho nêm đêm ngày 13 tháng 3 hôm đó anh tới Diệp gia là muốn..."
"Đương nhiên là ngủ với cô ta." Tần Không vô tình cười cười, "Tôi biết đêm đó ở Diệp gia chỉ có Diệp Hồng Sinh, rất dễ ra tay."
"Anh đây là cưỡng bức!" Lý Tín Nhiên một mực im lặng ghi chép không nhịn được xen miệng vào. Tần Không vẫn là dáng vẻ không quan tâm: "Diệp gia và Tần gia sẽ không để nó biến thành cưỡng bức. Chỉ cần chuyện này lan rộng ra ngoài, Diệp Trăn Trăn cũng chỉ có thể gả cho tôi."
Luật sư Tống sắp nghe không nổi nữa, còn chưa nói tới vấn đề chính, anh ta lại nhiều thêm mấy tội?
"Sau đó thì sao?" Tả Dịch bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
"Sau khi tôi tới Diệp gia, trước tiên xác nhận hành tung của Diệp Hồng Sinh. Lúc ấy ông ta đang ở trong phòng nghe điện thoại, cửa phòng khép hờ, ông ta nói một chữ tôi đều nghe rõ ràng --- ông ta muốn đem hơn mười hai tỷ tài sản quyên góp từ thiện!"
Tả Dịch trầm ngâm một chút, hỏi: "Cho nên anh và ông ta xảy ra tranh chấp?"
"Không sai, lúc ấy tôi rất tức giận, ông ta vừa cúp điện thoại tôi liền nhảy vào lý luận, tôi hỏi ông ta vì sao, nhưng ông ta chỉ nói đây là việc nhà Diệp gia, không liên quan gì đến tôi." Tần Không dừng lại một chút, đột nhiên nóng nảy: "Sao lại không liên quan đến tôi! Kế hoạch của tôi kỹ càng như vậy, đợi lâu như vậy, một câu đơn giản của ông ta triệt để dập tắt giấc mơ của tôi? Anh biết cảm giác bị người khác tùy tiện giẫm đạp thế nào không?"
Khác với vẻ nóng nảy của Tần Không, Tả Dịch cực kỳ bình tĩnh: "Tài sản của Diệp gia vốn dĩ không có liên quan đến anh."
Tần Không hình như muốn phản bác, nhưng không tìm được câu nào để phản bác, chỉ có thể tràn ngập phẫn nộ nhìn Tả Dịch chằm chằm.
Tả Dịch mặt không đổi sắc nói: "Anh giết ông ta thế nào?"
Lý Tín Nhiên nghe tới đây, vô thức thẳng lưng.
Bọn họ không tìm được hung khí, đây là bọn họ không may. Trước đó lúc thẩm vấn Diệp Khang Bình ông ta đã khai, hung khí là một con dao gọt trái cây, căn cứ theo kích thước ông ta nói đại khái, pháp y tiến hành so sánh với vết thương của Diệp Hồng Sinh, cơ bản trùng khớp. Sau này thẩm vấn thím Chu bà ta cũng nhắc tới, trong phòng của Diệp Hồng Sinh thiếu một con dao gọt trái cây, con dao đó và con dao ở phòng bếp là cùng một cỡ. Pháp y lại dùng con dao ở phòng bếp đối chiếu với vết thương của Diệp Hồng Sinh, cơ bản hoàn toàn trùng khớp.
Mặt khác, pháp y tìm được một quả táo bị đâm một nhát trong phòng của Diệp Hồng Sinh, vết dao trùng khớp với vết đâm trên người của Diệp Hồng Sinh, có thể pháp đoán do cùng một con dao gây lên. Thông qua phân tích quá trình oxi hóa của quả táo, vết dao này có không lâu trước khi xảy ra vụ án, như vậy có thể chứng minh, nơi này từng có một con dao gọt hoa quả trước khi vụ án phát sinh, nhưng sau khi xảy ra án bọn họ không tìm thấy con dao đâu.
Tin tức bên trên đều tuyệt đối bảo mật, nếu như Tần Không khai ra hung khí cùng với tất cả manh mối phía trên ăn khớp, như vậy dù bọn họ không tìm được hung khí, những chứng cứ này cũng có thế cấu thành một chứng cứ hoàn chỉnh, tức nghĩa là, bọn họ có thể khởi tố Tần Không.
Thành bại ở đây, tay cầm bút của Lý Tín Nhiên đổ ra một lớp mồ hôi.
Tần Không mấp máy môi, nói: "Trên khay đựng trái cây trước đó có một con dao, tôi thuận tay cầm lên." Nếu như không phải thuận tay, anh ta cũng sẽ không dưới cơn nóng giận đâm Diệp Hồng Sinh một nhát.
Lý Tín Nhiên quả thật vui muốn khóc, đúng rồi đúng rồi! Tất cả đều trùng khớp! Anh ta kích động nhìn Tả Dịch, vụ án này cuối cùng cũng có thể kết!
Nhưng sắc mặt Tần Không biến đổi, bổ sung một câu: "Nhưng tôi chỉ đâm ông ta một nhát, cũng không hề giấu hung khí đi."
Lý Tín Nhiên: "..."
Anh ta khóc thầm đây.
Vẫn là cảm xúc của Tả Dịch ổn đinh, nhìn Tần Không hỏi: "Sau khi anh đâm ông ta một nhát, lại xảy ra chuyện gì?"
Tần Không nhíu mày: "Diệp Trăn Trăn đứng ở cửa kêu lên. Tôi không biết cô ta đứng ở đấy từ lúc nào, lúc đó tôi cũng bị dọa sợ, tôi muốn đuổi theo giải thích, nói tôi không phải cố ý, nhưng cô ta rất sợ hãi, trước kia nhìn thấy tôi đều là quay người bỏ đi. Tôi vội vàng đuổi theo, ở bậc cầu thang trên cùng xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn cô ta giật lấy dao trong tay tôi, nhất thời tình hình cấp bách nên tôi đã đẩy cô ta xuống."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi muốn xem xét thương thế của cô ta, nhưng tôi phát hiện Diệp Khang Bình và Tôn Thiến tới, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi."
"Anh bỏ đi từ chỗ nào."
"Cửa sau."
"Gặp được ai không?"
"Không có."
Tả Dịch dừng một chút, ngưng mắt nhìn anh ta: "Anh có đánh ngất thím Chu không?"
"Thím Chu?" Tần Không nhìn Tả Dịch: "Lúc đó bà ta cũng ở hiện trường à?"
Lý Tín Nhiên: "..."
Anh ta bây giờ chỉ muốn ngâm một câu thơ -- Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử án miên miên vô tuyệt kỳ (Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, án này đằng dặc không thủa nào cùng [câu này của Lý Tín Nhiên chế từ bài Trường Hận Ca của Lý Bạch])
Tả Dịch không nói thêm gì, gọi Hầu Tử dẫn Tần Không đi, lúc Tần Không đứng lên, đột nhìn nhìn luật sư Tống cười mỉa: "Trở về nói với anh cả tôi, cho dù tôi chết, cũng muốn kéo cả Tần gia xuống nước."
Luật sư Tống mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tả Dịch không hề động, Lý Tín Nhiên cũng không dám động. Anh ta nhìn bản ghi chép vừa rồi, vô thức chuyển động cái bút trong tay.
Trên ngực của Diệp Hồng Sinh bị người ta đâm hai nhát, nhưng Tần Không nói anh đâm một nhát, như vậy một nhát còn lại ai đâm? Còn có hung khí vì sao không cánh mà bay? Chẳng lẽ thím Chu khai trước đó đều là thật hay thím Chu là người đã đâm một nhát kia?
Anh ta cau mày nhìn thoáng Tả Dịch, cẩn thận hỏi: "Lão đại, anh nói xem hiện trường sẽ không phải còn một người nữa chứ? Hắn ta đánh ngất thím Chu, lại đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, sau đó giấu hung khí đi. Nhưng vì sao hắn ta lại muốn đâm một nhát? Chẳng lẽ lo lắng Diệp Hồng Sinh chưa chết hẳn hay sao?"
Lông mày Tả Dịch giật giật: "Có lẽ lúc ấy Diệp Hồng Sinh chưa chết..." Chờ chút! Anh ta hình như hiểu mục đích của thím Chu là gì.
Nhìn sắc mặt Tả Dịch đột biến, Lý Tín Nhiên vô thức nuốt nước miếng: "Sao vậy?"
"Anh hiểu rõ về luật thừa kế không?"
"Hả?" Lý Tín Nhiên bất ngờ bị hỏi câu này, "Tôi không có tài sản để thừa kế, hiểu rõ cái này làm gì?"
Tả Dịch nhếch miệng khẽ cười nhìn anh ta: "Anh lại phá không được án, làm cảnh sát làm cái gì?"
Lý Tín Nhiên: "..."
Lão đại tôi sai rồi, đừng đá tôi ra khỏi đội cảnh sát! Lý Tín Nhiên đáng thương nhìn lại.
Tả Dịch thu hồi ánh mắt, nói: "Giả thiết sau khi Tần Không đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, Diệp Hồng Sinh tử vong tại chỗ, như vậy thời gian tử vong của Diệp Hồng Sinh sớm hơn Diệp Trăn Trăn, trong tình huống này, di chúc sẽ có hiệu lực, nói cách khác tại thời điểm Diệp Hồng Sinh chết Diệp Trăn Trăn đã được quyền thừa kế tài sản. Sau đó Diệp Trăn Trăn vì bị đẩy xuống cầu thang tử vong, cô ta đồng thời chưa có ý định làm di chúc, cho nên tài sản cô ta kế thừa từ Diệp Hồng Sinh sẽ để lại cho người thừa kế của cô ta." Tả Dịch nói đến đây thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lý Tín Nhiên, "Nhưng, nếu sau khi Tần Không đâm Diệp Hồng Sinh một nhát, Diệp Hồng Sinh không lập tức tử vong thì sao?"
Lý Tín Nhiên mấp máy môi khô khốc, không tiếp lời.
"Kết hợp lời khai của Diệp Khang Bình và Tần Không lại, Diệp Trăn Trăn sau khi bị đẩy xuống cầu thang lập tức tử vong. Giả thiết lúc này Diệp Hồng Sinh còn chưa chết, như vậy dưới tình huống người thừa kế chết trước người trao quyền thừa kế, di chúc sẽ mất đi hiệu lực. Nói cách khác, sau khi Diệp Hồng Sinh chết, tài sản sẽ dựa theo trình tự pháp lý kế thừa tài sản."
Mà tiêu chí kế thừa đầu tiên sẽ theo trình tự vợ chồng, con cái, bố mẹ, trong đó, con cái bao gồm cả con gái riêng.