Chương 2
Sau khi tỉnh dậy, Y Y lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn. Cô ấy đi du học nhiều năm mới về chỉ hơn một tháng, hôm nay bắt taxi đi gặp bạn cũ rồi lạc đường đến tận ngoại ô. Dù trên người chỉ trầy xước một ít nhưng chuyện lần này thật sự dọa cô ấy sợ chết khiếp. Thấy Trì Vĩ ra vào nghe xong vài cuộc điện thoại sắc mặt trầm tư, Y Y bám chặt cánh tay hắn nước mắt rưng rưng:
"Vĩ, em sợ lắm! Anh đừng đi đâu hết, ở lại đây với em có được không?"
Trì Vĩ theo thói quen đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ đang vùi trong vòm ngực mình, bỗng dưng có chút khựng lại. Hắn khẽ hắng giọng một tiếng, dịu dàng trấn an:
"Có anh ở đây đừng sợ, anh không định đi đâu cả."
Hắn tắt điện thoại ở bên cạnh trông chừng cô ấy suốt đêm.
***
Ngư Đường dùng hết những túi máu dự trữ trong bệnh viện cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm. Cô hôn mê hai ngày chỉ có dì Trần túc trực, khi tỉnh lại đã được chuyển đến phòng VIP của bệnh viện tư tốt nhất thành phố. Bác sĩ cầm tay nói với cô:
"Đứa bé... không giữ được."
"Nó khoảng 8 tuần tuổi..."
Ông ấy thở dài lặng lẽ bước đi.
Ngư Đường yếu ớt nhấc bàn tay ghim dây truyền nước áp lên chiếc bụng phẳng của mình xoa xoa.
Nơi này từng có một sinh linh bé bỏng sao?
Cô khép mắt lại lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải cảm giác gọi là "đau đến tê tâm, liệt phế". Trái tim trong lồng ngực như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt, quặn thắt từng hồi. Hơi thở cô yếu ớt đứt quãng tưởng chừng như sắp chết.
"Con tôi... mất... rồi..."
"Con ơi..."
Ngư Đường muốn khóc nhưng nước mắt cứ không rơi, đôi môi khô ráp mấp máy run run, từ cổ họng phát ra những âm thanh thống khổ tột cùng. Cả hành lang dài ai cũng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của cô ấy, dù thương cảm cho cô nhưng không dám thể hiện ra. Trì Vĩ đẩy cửa bước vào chứng kiến tất cả đôi mày rậm của hắn thoáng nhíu lại, đồng tử màu xám khói hơi dao động chỉ là sau đó hắn nhếch môi cười lạnh:
"Em khổ sở như thế để làm gì?"
Không quan tâm đứa bé vừa mất đi cũng là máu mủ của mình hắn mặc sức lớn tiếng đay nghiến cô:
"Là em không uống thuốc tránh thai, là em tự ý ra khỏi biệt thự khi chưa có sự cho phép của tôi. Kết cục này chẳng phải do em chọn?"
"Mất rồi càng tốt, em nghĩ tôi sẽ để em sinh ra thứ nghiệt chủng đó à?"
Trái tim Ngư Đường đang chịu tổn thương hắn còn nhẫn tâm đem ngàn mũi dao xâu xé nó. Cô vỡ òa nức nở cuộn người trên giường khóc nghẹn cả giọng. Trì Vĩ cũng chẳng hiểu vì sao càng nói càng kích động, hắn siết chặt đôi bàn tay thành nắm đấm, trên trán nổi cả gân xanh giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân để không phát điên thêm nữa. Ngày xảy ra chuyện hắn không biết Ngư Đường mang thai, nhưng nếu biết thì sớm muộn hắn cũng ép cô bỏ nó đi, vốn dĩ đứa bé không nên xuất hiện trên thế gian này.
Hắn tiếp cận cô chỉ để trả thù, sao lại muốn có con với cô được chứ?
"Vĩ, em sợ lắm! Anh đừng đi đâu hết, ở lại đây với em có được không?"
Trì Vĩ theo thói quen đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ đang vùi trong vòm ngực mình, bỗng dưng có chút khựng lại. Hắn khẽ hắng giọng một tiếng, dịu dàng trấn an:
"Có anh ở đây đừng sợ, anh không định đi đâu cả."
Hắn tắt điện thoại ở bên cạnh trông chừng cô ấy suốt đêm.
***
Ngư Đường dùng hết những túi máu dự trữ trong bệnh viện cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm. Cô hôn mê hai ngày chỉ có dì Trần túc trực, khi tỉnh lại đã được chuyển đến phòng VIP của bệnh viện tư tốt nhất thành phố. Bác sĩ cầm tay nói với cô:
"Đứa bé... không giữ được."
"Nó khoảng 8 tuần tuổi..."
Ông ấy thở dài lặng lẽ bước đi.
Ngư Đường yếu ớt nhấc bàn tay ghim dây truyền nước áp lên chiếc bụng phẳng của mình xoa xoa.
Nơi này từng có một sinh linh bé bỏng sao?
Cô khép mắt lại lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải cảm giác gọi là "đau đến tê tâm, liệt phế". Trái tim trong lồng ngực như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt, quặn thắt từng hồi. Hơi thở cô yếu ớt đứt quãng tưởng chừng như sắp chết.
"Con tôi... mất... rồi..."
"Con ơi..."
Ngư Đường muốn khóc nhưng nước mắt cứ không rơi, đôi môi khô ráp mấp máy run run, từ cổ họng phát ra những âm thanh thống khổ tột cùng. Cả hành lang dài ai cũng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của cô ấy, dù thương cảm cho cô nhưng không dám thể hiện ra. Trì Vĩ đẩy cửa bước vào chứng kiến tất cả đôi mày rậm của hắn thoáng nhíu lại, đồng tử màu xám khói hơi dao động chỉ là sau đó hắn nhếch môi cười lạnh:
"Em khổ sở như thế để làm gì?"
Không quan tâm đứa bé vừa mất đi cũng là máu mủ của mình hắn mặc sức lớn tiếng đay nghiến cô:
"Là em không uống thuốc tránh thai, là em tự ý ra khỏi biệt thự khi chưa có sự cho phép của tôi. Kết cục này chẳng phải do em chọn?"
"Mất rồi càng tốt, em nghĩ tôi sẽ để em sinh ra thứ nghiệt chủng đó à?"
Trái tim Ngư Đường đang chịu tổn thương hắn còn nhẫn tâm đem ngàn mũi dao xâu xé nó. Cô vỡ òa nức nở cuộn người trên giường khóc nghẹn cả giọng. Trì Vĩ cũng chẳng hiểu vì sao càng nói càng kích động, hắn siết chặt đôi bàn tay thành nắm đấm, trên trán nổi cả gân xanh giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân để không phát điên thêm nữa. Ngày xảy ra chuyện hắn không biết Ngư Đường mang thai, nhưng nếu biết thì sớm muộn hắn cũng ép cô bỏ nó đi, vốn dĩ đứa bé không nên xuất hiện trên thế gian này.
Hắn tiếp cận cô chỉ để trả thù, sao lại muốn có con với cô được chứ?