Chương 5
Mới vài ngày mà Ngư Đường dạo hai lần qua quỷ môn quan, cái mạng nhỏ xinh đẹp của cô lần nữa được cứu về, nhưng cô luôn trong trạng thái mê sảng miệng không ngừng nói xin lỗi, không ngừng gọi con. Ngư Đường cũng đã mơ thấy Trì Vĩ rất nhiều lần, lúc nào cũng thấy hắn ngồi cạnh giường bệnh nắm lấy tay cô.
Trong mơ, gương mặt cao quý của hắn phờ phạc hốc hác, tóc tai tùy ý không chảy chuốt cầu kì như mọi khi, râu lún phún mọc lên như đã nhiều ngày không cạo, trong ánh mắt còn chứa đựng cả bi thương. Trước kia những lần cô ốm hắn đều túc trực bên giường như thế nhưng lần này cô không có cảm giác rung động nữa, chỉ cần nhìn thấy hắn tất thảy mộng đẹp đều hóa thành ác mộng.
Ngư Đường tỉnh lại sau những cơn ác mộng kia, hai bên má đã gầy đi không ít. Ánh mắt cô như phủ một màn sương mỏng, mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng xóa. Cô nghe thấy tiếng máy monitor vang đều đều bên tai, cảm nhận mùi thuốc khử trùng xộc vào khoang mũi, nếm trải cơn đau tê tái khắp da thịt đến lúc này mới ý thức được là mình còn sống. Nước mắt Ngư Đường chảy dài ướt đẫm tóc mai. Cô trách thần chết sao nỡ phớt lờ tâm nguyện của cô chứ?
Trì Vĩ nhận được thông báo của bác sĩ không lâu sau đó đã đến "thăm" cô. Hắn mặc bộ vest màu xanh navy phối thêm chiếc khăn ascot hoa văn bên trong cổ áo sơ mi, mái tóc đen vuốt ngược, gương mặt góc cạnh trắng trẻo nhẵn nhụi, đây mới là hắn của thường ngày vừa tươm tất bóng bẩy lại vừa thơm. Ngư Đường thà nhìn bóng đèn sáng lóa trên trần cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Trì Vĩ ngồi xuống ghế khẽ nâng gọng kính bạc lên, tay phải mân mê con dao bấm chạm khắc hình bọ cạp, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt vô hồn nhợt nhạt của cô, ngang nhiên nói:
"Mừng em khỏe lại tôi có mang quà cho em đây."
Tên thuộc hạ đi cùng hắn mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ mở nó ra trước mặt Ngư Đường, bên trong là một ngón tay người tái nhợt dính chút máu khô đã đóng thành vảy. Ban đầu cô kinh hãi buồn nôn tiếp đó vô tình chú ý đến nốt ruồi son trên đốt thứ hai, như nhận ra điều gì ruột gan Ngư Đường co rút lại. Cô bàng hoàng nhìn hắn, giọng mong manh như tiếng ngọc sắp vỡ:
"Sa... Thần? Lý... Sa... Thần?"
"Đồ... khốn... nạn! Sao anh... có thể làm như thế?"
Khóe môi Trì Vĩ vẽ nên một đường cong tỏ ý khen ngợi tình cảm chị em cô thật tốt, chỉ mới nhìn lướt qua đã đoán được ngay. Hắn nhẹ nhàng đáp lại:
"Yên tâm đi! Mất một ngón tay nó không chết được. Chẳng phải tôi đã bảo để chị em các người cùng nhau chịu khổ, em ích kỉ muốn giải thoát một mình có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
Dứt lời, hắn ném con dao lên giường nâng mày nói:
"Lần này, biết đâu thứ em nhận được là mắt của nó, muốn thử không?"
"Lâm Trì Vĩ anh điên rồi, điên rồi..."
"Anh có còn là con người không?"
Cô hoảng loạn gạt con dao đó văng xuống đất, mắng chửi hắn là kẻ máu lạnh không có trái tim. Sa Thần 16 tuổi nhưng bác sĩ nói tâm hồn của em ấy chỉ là đứa trẻ lên 6, đứa trẻ vô hại như thế mà hắn cũng không buông tha. Sa Thần của cô thích nhất là chơi đàn Violin giờ bàn tay trái mất đi ngón trỏ sẽ khó khăn đến mức nào, em ấy làm sao có thể đối mặt?
"Không muốn tự tử nữa?"
Ngư Đường tuyệt vọng cố sức lắc đầu. Cô sai rồi, là cô đã đánh giá thấp hắn. Trì Vĩ đứng dậy khỏi ghế từng bước đến bên giường ôm lấy cơ thể đang run rẩy, tay hắn giữ chặt gáy không cho cô tránh né.
"Rất ngoan!"
Hắn vùi gương mặt nhỏ đẫm nước mắt vào lồng ngực rắn chắc của mình, nghiến răng nhắc nhở:
"Trước kia tôi đã nói mỗi lần em làm sai một chuyện, trên người Lý Sa Thần sẽ khuyết đi một bộ phận, em nghĩ tôi đùa em sao? Đừng cố gắng đi tìm đường chết nữa vì từ giờ cuộc sống của em ở đây sẽ là địa ngục."
Dứt lời hắn nhẹ nhàng buông cô ra chỉnh lại áo vest, trước khi rời đi còn cảnh cáo cô:
"Tốt nhất em đừng nên bày ra mấy trò linh tinh nữa, tôi sắp kết hôn không có thời gian giải quyết mớ rắc rối của em đâu!"
"Kết... hôn ư?"
"Phải!"
Ngư Đường như chợt tỉnh vội bước xuống giường giữ hắn lại nhưng đôi chân không đủ sức khiến cô ngã ra sàn. Cô gấp gáp bò từng chút một, yếu ớt gọi tên hắn:
"Trì Vĩ!"
"Là cô gái hôm đó phải không?"
"Xin anh niệm tình tôi đã cứu cô ấy mà buông tha cho tôi và Sa Thần được không?"
Ngư Đường giương đôi mắt ngấn lệ cầu xin:
"Anh có vợ rồi còn cần tình nhân như tôi nữa làm gì?"
"Chúng ta kết thúc mọi thứ ở đây đi... xin anh... làm ơn..."
Trì Vĩ như nghe thấy câu chuyện vui nhất ngày, hắn đưa tay đỡ lấy trán khẽ lắc đầu cười. Khuôn miệng rộng, răng trắng, môi cong nở một nụ cười rạng rỡ. Gương mặt hắc ám trong khoảnh khắc bừng sáng như ánh mặt trời, nhưng ánh mắt lập tức trở nên tà mị, u tối đến đáng sợ.
Hắn nghĩ mình điên thật rồi, một giây trước hắn đã mơ tưởng rằng cô muốn níu kéo đoạn tình cảm của hai người, van xin hắn đừng kết hôn với người phụ nữ khác mà quên mất rằng Ngư Đường vốn rất bướng, yêu ghét rõ ràng, là kiểu cầm được thì buông được. Thái độ chẳng mấy luyến lưu này xem ra cô đã cạn tình với hắn. Nghĩ vậy trong lòng hắn càng bức bối. Trì Vĩ từ trên cao ngắm nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô chẳng thèm nhíu mày lấy một cái trực tiếp nói với y tá đứng ngoài cửa:
"Cô ấy lại nói sảng rồi, tiêm thuốc đi!"
"..."
Hắn lạnh lùng dập tắt tia hi vọng mong manh của Ngư Đường. Cô vì bị kích động từ từ ngất lịm, bên tai vẫn văng vẳng giọng của hắn:
"Cảnh cáo em lần cuối, nếu còn muốn rời khỏi tôi có nằm mơ cũng đừng để tôi biết được."
Trong mơ, gương mặt cao quý của hắn phờ phạc hốc hác, tóc tai tùy ý không chảy chuốt cầu kì như mọi khi, râu lún phún mọc lên như đã nhiều ngày không cạo, trong ánh mắt còn chứa đựng cả bi thương. Trước kia những lần cô ốm hắn đều túc trực bên giường như thế nhưng lần này cô không có cảm giác rung động nữa, chỉ cần nhìn thấy hắn tất thảy mộng đẹp đều hóa thành ác mộng.
Ngư Đường tỉnh lại sau những cơn ác mộng kia, hai bên má đã gầy đi không ít. Ánh mắt cô như phủ một màn sương mỏng, mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng xóa. Cô nghe thấy tiếng máy monitor vang đều đều bên tai, cảm nhận mùi thuốc khử trùng xộc vào khoang mũi, nếm trải cơn đau tê tái khắp da thịt đến lúc này mới ý thức được là mình còn sống. Nước mắt Ngư Đường chảy dài ướt đẫm tóc mai. Cô trách thần chết sao nỡ phớt lờ tâm nguyện của cô chứ?
Trì Vĩ nhận được thông báo của bác sĩ không lâu sau đó đã đến "thăm" cô. Hắn mặc bộ vest màu xanh navy phối thêm chiếc khăn ascot hoa văn bên trong cổ áo sơ mi, mái tóc đen vuốt ngược, gương mặt góc cạnh trắng trẻo nhẵn nhụi, đây mới là hắn của thường ngày vừa tươm tất bóng bẩy lại vừa thơm. Ngư Đường thà nhìn bóng đèn sáng lóa trên trần cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Trì Vĩ ngồi xuống ghế khẽ nâng gọng kính bạc lên, tay phải mân mê con dao bấm chạm khắc hình bọ cạp, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt vô hồn nhợt nhạt của cô, ngang nhiên nói:
"Mừng em khỏe lại tôi có mang quà cho em đây."
Tên thuộc hạ đi cùng hắn mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ mở nó ra trước mặt Ngư Đường, bên trong là một ngón tay người tái nhợt dính chút máu khô đã đóng thành vảy. Ban đầu cô kinh hãi buồn nôn tiếp đó vô tình chú ý đến nốt ruồi son trên đốt thứ hai, như nhận ra điều gì ruột gan Ngư Đường co rút lại. Cô bàng hoàng nhìn hắn, giọng mong manh như tiếng ngọc sắp vỡ:
"Sa... Thần? Lý... Sa... Thần?"
"Đồ... khốn... nạn! Sao anh... có thể làm như thế?"
Khóe môi Trì Vĩ vẽ nên một đường cong tỏ ý khen ngợi tình cảm chị em cô thật tốt, chỉ mới nhìn lướt qua đã đoán được ngay. Hắn nhẹ nhàng đáp lại:
"Yên tâm đi! Mất một ngón tay nó không chết được. Chẳng phải tôi đã bảo để chị em các người cùng nhau chịu khổ, em ích kỉ muốn giải thoát một mình có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
Dứt lời, hắn ném con dao lên giường nâng mày nói:
"Lần này, biết đâu thứ em nhận được là mắt của nó, muốn thử không?"
"Lâm Trì Vĩ anh điên rồi, điên rồi..."
"Anh có còn là con người không?"
Cô hoảng loạn gạt con dao đó văng xuống đất, mắng chửi hắn là kẻ máu lạnh không có trái tim. Sa Thần 16 tuổi nhưng bác sĩ nói tâm hồn của em ấy chỉ là đứa trẻ lên 6, đứa trẻ vô hại như thế mà hắn cũng không buông tha. Sa Thần của cô thích nhất là chơi đàn Violin giờ bàn tay trái mất đi ngón trỏ sẽ khó khăn đến mức nào, em ấy làm sao có thể đối mặt?
"Không muốn tự tử nữa?"
Ngư Đường tuyệt vọng cố sức lắc đầu. Cô sai rồi, là cô đã đánh giá thấp hắn. Trì Vĩ đứng dậy khỏi ghế từng bước đến bên giường ôm lấy cơ thể đang run rẩy, tay hắn giữ chặt gáy không cho cô tránh né.
"Rất ngoan!"
Hắn vùi gương mặt nhỏ đẫm nước mắt vào lồng ngực rắn chắc của mình, nghiến răng nhắc nhở:
"Trước kia tôi đã nói mỗi lần em làm sai một chuyện, trên người Lý Sa Thần sẽ khuyết đi một bộ phận, em nghĩ tôi đùa em sao? Đừng cố gắng đi tìm đường chết nữa vì từ giờ cuộc sống của em ở đây sẽ là địa ngục."
Dứt lời hắn nhẹ nhàng buông cô ra chỉnh lại áo vest, trước khi rời đi còn cảnh cáo cô:
"Tốt nhất em đừng nên bày ra mấy trò linh tinh nữa, tôi sắp kết hôn không có thời gian giải quyết mớ rắc rối của em đâu!"
"Kết... hôn ư?"
"Phải!"
Ngư Đường như chợt tỉnh vội bước xuống giường giữ hắn lại nhưng đôi chân không đủ sức khiến cô ngã ra sàn. Cô gấp gáp bò từng chút một, yếu ớt gọi tên hắn:
"Trì Vĩ!"
"Là cô gái hôm đó phải không?"
"Xin anh niệm tình tôi đã cứu cô ấy mà buông tha cho tôi và Sa Thần được không?"
Ngư Đường giương đôi mắt ngấn lệ cầu xin:
"Anh có vợ rồi còn cần tình nhân như tôi nữa làm gì?"
"Chúng ta kết thúc mọi thứ ở đây đi... xin anh... làm ơn..."
Trì Vĩ như nghe thấy câu chuyện vui nhất ngày, hắn đưa tay đỡ lấy trán khẽ lắc đầu cười. Khuôn miệng rộng, răng trắng, môi cong nở một nụ cười rạng rỡ. Gương mặt hắc ám trong khoảnh khắc bừng sáng như ánh mặt trời, nhưng ánh mắt lập tức trở nên tà mị, u tối đến đáng sợ.
Hắn nghĩ mình điên thật rồi, một giây trước hắn đã mơ tưởng rằng cô muốn níu kéo đoạn tình cảm của hai người, van xin hắn đừng kết hôn với người phụ nữ khác mà quên mất rằng Ngư Đường vốn rất bướng, yêu ghét rõ ràng, là kiểu cầm được thì buông được. Thái độ chẳng mấy luyến lưu này xem ra cô đã cạn tình với hắn. Nghĩ vậy trong lòng hắn càng bức bối. Trì Vĩ từ trên cao ngắm nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô chẳng thèm nhíu mày lấy một cái trực tiếp nói với y tá đứng ngoài cửa:
"Cô ấy lại nói sảng rồi, tiêm thuốc đi!"
"..."
Hắn lạnh lùng dập tắt tia hi vọng mong manh của Ngư Đường. Cô vì bị kích động từ từ ngất lịm, bên tai vẫn văng vẳng giọng của hắn:
"Cảnh cáo em lần cuối, nếu còn muốn rời khỏi tôi có nằm mơ cũng đừng để tôi biết được."