Chương 21
"Em có thích không?"
[Ngày thứ 254 thích em.
Hôm nay trời lạnh mà sao em lại mặc ít thế? Vì điều kiện bên kia tệ quá ư, 50.000 mới quyên góp đi đâu mất rồi, tại sao đến một chiếc áo lông cũng không mua cho em. Tức, tức quá, tức quá, tức quá, tức quá, tại sao anh lại không thể đường hoàng tặng áo cho em, nếu em đồng ý mặc áo anh tặng thì tốt biết bao.
1
Yêu em yêu em, yêu em rất nhiều, anh yêu em lắm... Anh đổi quần áo mới với em được không, có thể cho anh một bộ quần áo cũ của em không, không có hương vị của em anh sẽ chết mất.]
Những con chữ màu đen toát ra vẻ điên cuồng lấp kín cả tờ ghi chú, chữ "yêu" được cường điệu rất nhiều lần, từng nét đều được viết cẩn thận nắn nót, chiếm hết nửa mảnh giấy. Dán kèm mẩu giấy này cũng là một bức ảnh chụp Doãn Ngư hồi cấp ba, độ phân giải hơi thấp, thiếu niên u ám với mái tóc dài che khuất mặt mày rụt cổ trong chiếc áo bông mỏng, cả người co ro khẽ run lên vì lạnh cóng.
Doãn Ngư vẫn nhớ như in, khi ấy cậu thực sự không có thời gian quay về cô nhi viện mình đã lớn lên, bản thân cũng ngại nhờ mọi người mua quần áo cho mình, thế nhưng áo lông bấy giờ quả thực đắt khủng khiếp, cậu tích góp tiền lương làm thêm cũng không đủ để mua. Không ngờ sau đó, một bưu kiện chuyển phát nhanh có ghi tên trại trẻ mồ côi được giao đến cổng trường và gọi cậu ra nhận, lúc đó Doãn Ngư lại không hề suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Ngón tay dừng lại trên tấm hình này một lúc như bị chạm điện, Doãn Ngư hoàn toàn không kiểm soát được hành động của bản thân, tiếp tục chầm chậm đi qua những bức tường.
[Ngày thứ 321 thích em.
Anh ghét kì nghỉ này quá đi mất, anh biết em sẽ phải trở lại làm việc nhưng sao em lại chăm chỉ, sao lại giỏi giang như vậy chứ. Anh thực sự muốn đưa cho em tất cả những gì anh có song cũng lại sợ em không muốn. Con bé Vạn Tinh kia rốt cuộc có gì tốt đẹp, thằng nhóc bàn trên kia có gì hay ho, sao em lại cười với bọn nó vậy hả.
Em lại còn tặng đồ, chúc mừng năm mới chúng nữa, tại sao lại tặng cho chúng nó, anh muốn lắm bé à, anh rất muốn, anh muốn đánh đổi tất cả để có em. Anh cũng muốn được em tặng quà, anh muốn anh muốn rất muốn... Anh yêu em, yêu em lắm, thực sự yêu em...]
1
Dường như bức ảnh này cách thời gian viết nhật kí vài ngày, thiếu niên trong ảnh đã cởi đồng phục học sinh, đeo khẩu trang đứng trước quầy thu ngân quán bán quà vặt, cúi đầu ngoan ngoãn làm bài tập. Đó là công việc bán thời gian mà Doãn Ngư tìm được trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai, mỗi ngày quầy quà vặt có vô số người ra vào, bình thường cậu đều ngoan ngoãn cúi đầu làm việc, có thời gian trống liền tranh thủ làm đề ôn tập, chắc chắn cậu không có thì giờ quan tâm người khác đang làm gì. Vậy nên cậu mới hoàn toàn không hề hay biết rằng luôn có người trốn tới trong góc âm thầm theo dõi cậu mỗi ngày. Doãn Ngư không còn nhớ rõ nhưng dường như cậu vẫn còn đôi chút ấn tượng về một khách hàng lạ mặt trước khi rời quầy đã tặng cho cậu món quà nhỏ, không chờ cậu đứng lên trả lại đã đi biệt tăm.
[Ngày thứ 357 thích em.
Anh thực sự không kiềm chế nổi nữa, anh muốn đi tỏ tình với em, nếu em không đồng ý sẽ trói bắt em về. Nhưng khi anh đi mua đồ lại bị mẹ phát hiện, mẹ nhìn thấy tất cả nhật kí và ảnh chụp, vậy là bà ấy suýt chút nữa tháo chân bàn mạt chược ra luôn. Anh để im cho mẹ cầm ghế đẩu phang một trận, vì anh biết chuyện mình muốn làm với em quả thực vô cùng mất dạy.
Có điều lúc đầu anh tưởng sẽ bị mẹ ngăn cấm nhưng rồi bà lại mắng anh quá ngu ngốc, làm như vậy sẽ chỉ khiến em ngày càng cách xa anh mà thôi. Cách duy nhất anh có thể làm chính là để em mềm lòng với anh, để em cũng thích anh, mẹ nói bố anh cũng đã mắc câu như vậy đấy.
14
Mẹ hút thuốc nên anh xin bà một điếu.
1
Anh nghĩ mình có thể thử một chút xem sao.]
Ngay bên cạnh là ảnh Doãn Ngư đứng học thuộc bài ở hành lang. Tiết trời đầu xuân còn rất lạnh, cậu được bọc trong chiếc áo lông kia, mặc dù đã cố gắng giấu mình không gây chú ý nhưng nếu nhìn kĩ, Doãn Ngư vẫn đáng yêu đến mức Ôn Phủ không giấu được nụ cười thần kinh bệnh tật.
3
[Ngày thứ 387 thích em.
Mẹ nói thành tích của anh bây giờ vẫn không thể học cùng đại học với em được, điểm thế này chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời xa anh và kết hôn với người đàn ông đàn bà khác mà thôi.
Ha ha, hôm nay anh phải học đến năm giờ sáng mới được.]
4
Vạn Tinh ngồi cạnh Doãn Ngư cũng có thành tích cao, hai người đang ngồi trong góc bàn bài tập.
[Ngày thứ 412 thích em.
Hôm nay rốt cuộc anh cũng học được từ mẹ cách cười, cách để tỏ ra giống một người dịu dàng bình thường. Bố anh phát hiện chuyện này thì hơi ngạc nhiên hỏi mẹ anh mọi chuyện nhưng mẹ anh chỉ cười, bà nói rằng anh đã yêu em mất rồi. Lúc đầu nghe vậy bố giận lắm nhưng được mẹ anh dỗ dành một lát là ông nguôi ngay.
Sau này anh cũng có thể được như vậy sao? Anh ghen tị lắm, anh chưa từng ao ước đến thế, anh thực sự muốn em lắm, yêu em yêu em, yêu em rất nhiều...]
1
Doãn Ngư không có thời gian đi làm thêm nữa, cuối tuần hầu như cậu đều ở trong ký túc xá, không ngờ Ôn Phủ lại chụp tấm hình này qua cửa sổ phòng ký túc.
[Ngày thứ 764 thích em.
Lâu như vậy rồi anh không có thời gian viết nhật kí là bởi bố anh vẫn không đồng ý, ông ấy cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em. Anh giận lắm nhưng mẹ anh lại ủng hộ bố, bà cho rằng bây giờ cách làm của anh còn quá hấp tấp, tính tình cũng quá xốc nổi, dù cho thật sự có cơ hội yêu em thì sớm muộn gì em cũng sẽ chia tay với anh.
Anh không ghét bố mẹ nhưng anh thật sự rất ghét những gì họ nói.
Khó khăn lắm anh mới có thể tới gần em, biết bao nhiêu lần anh đã mong ước ở bên em nhưng lại lo làm em sợ hãi. Cớ gì họ lại nghĩ về em như thế chứ?! Ghét họ quá, em là bé cưng của anh cơ mà, sao anh lại nỡ để em bị thương được chứ, bọn họ chết tiệt thật.]
Doãn Ngư dừng lại trước bức ảnh này rất lâu, tay cậu run rẩy dữ dội trong chốc lát bởi tấm hình quá đỗi quen thuộc. Khi đó cậu mới tới ngôi trường này, quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, bạn cùng phòng rơi mất đồng hồ còn nghi ngờ đổ vấy lên đầu cậu.
Giây phút Doãn Ngư nhìn thấy Ôn Phủ, cậu có cảm giác như mình đang nhìn thấy thiên binh trên trời hạ phàm, mà sự thật cũng đúng là như vậy. Về sau Doãn Ngư dọn ra ngoài kí túc vì chuyện này, cậu cũng không biết mấy người kia ra sao nhưng trên mảnh giấy Ôn Phủ lại ghi chép chi tiết những chuyện tiếp theo.
Thực ra Ôn Phủ cũng chẳng hề tìm thấy chiếc đồng hồ kia, mấy chục nghìn với hắn cũng không đáng giá gì, sau khi hắn biết đầu đuôi câu chuyện đã lập tức đi mua một cái mới. Tiếp đó Ôn Phủ đi tới giải vây giúp Doãn Ngư, cho cậu xem nụ cười dịu dàng trìu mến mình đã luyện tập suốt 352 ngày trời, giống như hot boy tốt bụng lương thiện nhất xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết.
3
Một mặt an ủi vỗ về Doãn Ngư, mặt khác Ôn Phủ lại trả đũa cho cậu giống như hắn đã làm hai ba năm trước.
Người bạn cùng phòng ngu ngốc của Doãn Ngư cuối cùng cũng gặp hạn, kể từ khi nghe thầy nói có người phát hiện chiếc đồng hồ "bị thất lạc", tim bọn họ gần như ngừng đập. Nói thừa, bọn họ còn chưa kịp nhét đồng hồ vào túi của Doãn Ngư đã sốt ruột không chờ được tố cáo đòi xử phạt cậu, bây giờ đồ đã được "tìm thấy", việc xử phạt Doãn Ngư cũng được thu hồi, đám người này đã đến lúc phải chịu nạn rồi.
Ôn Phủ mỉm cười đuổi đám ngu dốt này ra ngoài, hắn giở trò một chút, ra tay tàn nhẫn đến nỗi cuối cùng phải bất đắc dĩ nhờ vả đến tay bố mẹ, cũng bởi vậy mà Ôn Phủ mới bị hai người ra lệnh cấm chỉ tiếp cận Doãn Ngư vào thời điểm đó. Kể từ lúc ấy, số lượng ảnh chụp Doãn Ngư không hề giảm bớt mà thậm chí còn càng nhiều lên, có lẽ bởi vì bị cấm gặp Doãn Ngư một cách công khai, Ôn Phủ chỉ biết gửi gắm khát khao, nhặt nhạnh chút hương vị của Doãn Ngư qua những bức ảnh chụp lén.
2
[Hôm nay lại không được gặp em rồi.]
[Anh nhớ em lắm, nhớ em nhớ em, yêu em rất nhiều.]
[Hôm nay anh thấy em rồi, có phải em cũng đang đi về phía anh không.]
[Bé cưng của anh, Cá Con của anh.]
[Sao em lại đáng yêu thế? Sao em lại thích ngồi bên hồ, lại còn thích ngồi im trên ghế đá kia nữa. Em mà còn đáng yêu như vậy nữa anh sẽ thịt sạch em luôn đấy.]
[Chắc anh sắp thành công rồi, mặc dù thực ra anh cũng không khác ban đầu là bao, nhưng bố mẹ nghĩ rằng vẻ ngoài của anh đã đủ để gặp em rồi.]
4
[Anh rất mong đến ngày mình được là của em.]
[Ngày thứ 1314 thích em.
7
Cưng à, anh nghĩ ra một cách rồi.
Em sẽ nhặt điện thoại của anh lên mà, đúng không?]
1
Tất cả mọi chuyện chớp mắt như nối liền một mạch, những điều Doãn Ngư đã từng hoài nghi, những nghi ngờ cậu từng nghĩ tới hay cả những yêu thương cậu chưa từng phát hiện đều ào ạt kéo tới, như thủy triều lũ lượt dâng lên, đổ ập xuống người cậu.
Doãn Ngư từ từ đứng dậy, ngón tay rời khỏi bức ảnh, cậu đi tới nơi ban đầu mình đã ngồi xuống. Đối diện với thứ vừa bị tấm hình bản thân làm lộ ra, ống kính đen ngòm chiếu thẳng mặt cậu, ghi lại tất cả những gì đã xảy ra như một người ngoài cuộc đầy trung thực.
Doãn Ngư giờ đã biết rõ, người yêu dấu của cậu đang đứng cách đây chỉ mười mấy mét, quan sát từng hành vi cử chỉ của bản thân.
Từ đầu tới cuối, Doãn Ngư luôn cố ý tạo ra rất nhiều tiếng động. Cậu đã cho Ôn Phủ rất nhiều cơ hội để tỉnh giấc, đã cho Ôn Phủ rất nhiều cơ hội ngăn cản mình.
Nhưng cậu không thể đánh thức một người đang vờ ngủ say.
Trong căn phòng tối mịt, Doãn Ngư tắt đèn pin ngồi bên mép giường, hai bắp chân nho nhỏ khẽ đung đưa nhè nhẹ.
"Ôn Phủ." Trước camera, đôi mắt sáng của Doãn Ngư xoáy sâu như muốn xuyên thủng ống kính, nhìn chằm chằm trực diện người ở phía bên kia.
Hai phút sau, khóa vân tay kêu lên tít tít.
Người đàn ông cao lớn ẩn mình trong bóng tối, thật lâu sau, khi không biết con mồi của mình sẽ có phản ứng thế nào, hắn bật cười khe khẽ.
"Cá Con," giọng điệu Ôn Phủ tự nhiên, "Sao vào đây mà không bật đèn?"
"Tách" một tiếng, cả gian phòng sáng trưng, những tờ ghi chú tràn ngập lời yêu thương, ảnh chụp và sách vở, giấy nháp Doãn Ngư dùng thời đi học ngổn ngang lấp kín bốn bức tường. Thiếu niên trong bức ảnh trùng khớp với người đang ngồi bên giường, một hình ảnh kì dị và đáng sợ.
Yết hầu Ôn Phủ nhấp nhô lên xuống.
Doãn Ngư không thể hiện bất kì cảm xúc nào, cậu hơi cúi đầu, tóc đen che khuất mặt mày.
Thế rồi Ôn Phủ tiến lên hai bước, cất giọng êm ái:
"Cá Con."
"Em thấy cả rồi," hắn hỏi ngây ngô, "Em có thích không?"
Doãn Ngư không trả lời hắn.
Chẳng ai lại thích cái loại này, Ôn Phủ biết rõ nhưng vẫn cảm thấy lòng mình chùng xuống trong chớp mắt, hắn bước dần đến bên Doãn Ngư, cái bóng lớn hoàn toàn trùm lấy chàng trai.
"Nói anh nghe đi, Cá Con."
Đôi mắt đẹp đẽ của Ôn Phủ đã đỏ bừng, khóe môi nhếch lên lộ ra cảm xúc bất ổn, cả gương mặt tuấn tú dịu dàng toát lên vẻ vặn vẹo vì điên cuồng và chờ mong.
"Nói anh nghe, em có thích không."
[Ngày thứ 254 thích em.
Hôm nay trời lạnh mà sao em lại mặc ít thế? Vì điều kiện bên kia tệ quá ư, 50.000 mới quyên góp đi đâu mất rồi, tại sao đến một chiếc áo lông cũng không mua cho em. Tức, tức quá, tức quá, tức quá, tức quá, tại sao anh lại không thể đường hoàng tặng áo cho em, nếu em đồng ý mặc áo anh tặng thì tốt biết bao.
1
Yêu em yêu em, yêu em rất nhiều, anh yêu em lắm... Anh đổi quần áo mới với em được không, có thể cho anh một bộ quần áo cũ của em không, không có hương vị của em anh sẽ chết mất.]
Những con chữ màu đen toát ra vẻ điên cuồng lấp kín cả tờ ghi chú, chữ "yêu" được cường điệu rất nhiều lần, từng nét đều được viết cẩn thận nắn nót, chiếm hết nửa mảnh giấy. Dán kèm mẩu giấy này cũng là một bức ảnh chụp Doãn Ngư hồi cấp ba, độ phân giải hơi thấp, thiếu niên u ám với mái tóc dài che khuất mặt mày rụt cổ trong chiếc áo bông mỏng, cả người co ro khẽ run lên vì lạnh cóng.
Doãn Ngư vẫn nhớ như in, khi ấy cậu thực sự không có thời gian quay về cô nhi viện mình đã lớn lên, bản thân cũng ngại nhờ mọi người mua quần áo cho mình, thế nhưng áo lông bấy giờ quả thực đắt khủng khiếp, cậu tích góp tiền lương làm thêm cũng không đủ để mua. Không ngờ sau đó, một bưu kiện chuyển phát nhanh có ghi tên trại trẻ mồ côi được giao đến cổng trường và gọi cậu ra nhận, lúc đó Doãn Ngư lại không hề suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Ngón tay dừng lại trên tấm hình này một lúc như bị chạm điện, Doãn Ngư hoàn toàn không kiểm soát được hành động của bản thân, tiếp tục chầm chậm đi qua những bức tường.
[Ngày thứ 321 thích em.
Anh ghét kì nghỉ này quá đi mất, anh biết em sẽ phải trở lại làm việc nhưng sao em lại chăm chỉ, sao lại giỏi giang như vậy chứ. Anh thực sự muốn đưa cho em tất cả những gì anh có song cũng lại sợ em không muốn. Con bé Vạn Tinh kia rốt cuộc có gì tốt đẹp, thằng nhóc bàn trên kia có gì hay ho, sao em lại cười với bọn nó vậy hả.
Em lại còn tặng đồ, chúc mừng năm mới chúng nữa, tại sao lại tặng cho chúng nó, anh muốn lắm bé à, anh rất muốn, anh muốn đánh đổi tất cả để có em. Anh cũng muốn được em tặng quà, anh muốn anh muốn rất muốn... Anh yêu em, yêu em lắm, thực sự yêu em...]
1
Dường như bức ảnh này cách thời gian viết nhật kí vài ngày, thiếu niên trong ảnh đã cởi đồng phục học sinh, đeo khẩu trang đứng trước quầy thu ngân quán bán quà vặt, cúi đầu ngoan ngoãn làm bài tập. Đó là công việc bán thời gian mà Doãn Ngư tìm được trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai, mỗi ngày quầy quà vặt có vô số người ra vào, bình thường cậu đều ngoan ngoãn cúi đầu làm việc, có thời gian trống liền tranh thủ làm đề ôn tập, chắc chắn cậu không có thì giờ quan tâm người khác đang làm gì. Vậy nên cậu mới hoàn toàn không hề hay biết rằng luôn có người trốn tới trong góc âm thầm theo dõi cậu mỗi ngày. Doãn Ngư không còn nhớ rõ nhưng dường như cậu vẫn còn đôi chút ấn tượng về một khách hàng lạ mặt trước khi rời quầy đã tặng cho cậu món quà nhỏ, không chờ cậu đứng lên trả lại đã đi biệt tăm.
[Ngày thứ 357 thích em.
Anh thực sự không kiềm chế nổi nữa, anh muốn đi tỏ tình với em, nếu em không đồng ý sẽ trói bắt em về. Nhưng khi anh đi mua đồ lại bị mẹ phát hiện, mẹ nhìn thấy tất cả nhật kí và ảnh chụp, vậy là bà ấy suýt chút nữa tháo chân bàn mạt chược ra luôn. Anh để im cho mẹ cầm ghế đẩu phang một trận, vì anh biết chuyện mình muốn làm với em quả thực vô cùng mất dạy.
Có điều lúc đầu anh tưởng sẽ bị mẹ ngăn cấm nhưng rồi bà lại mắng anh quá ngu ngốc, làm như vậy sẽ chỉ khiến em ngày càng cách xa anh mà thôi. Cách duy nhất anh có thể làm chính là để em mềm lòng với anh, để em cũng thích anh, mẹ nói bố anh cũng đã mắc câu như vậy đấy.
14
Mẹ hút thuốc nên anh xin bà một điếu.
1
Anh nghĩ mình có thể thử một chút xem sao.]
Ngay bên cạnh là ảnh Doãn Ngư đứng học thuộc bài ở hành lang. Tiết trời đầu xuân còn rất lạnh, cậu được bọc trong chiếc áo lông kia, mặc dù đã cố gắng giấu mình không gây chú ý nhưng nếu nhìn kĩ, Doãn Ngư vẫn đáng yêu đến mức Ôn Phủ không giấu được nụ cười thần kinh bệnh tật.
3
[Ngày thứ 387 thích em.
Mẹ nói thành tích của anh bây giờ vẫn không thể học cùng đại học với em được, điểm thế này chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời xa anh và kết hôn với người đàn ông đàn bà khác mà thôi.
Ha ha, hôm nay anh phải học đến năm giờ sáng mới được.]
4
Vạn Tinh ngồi cạnh Doãn Ngư cũng có thành tích cao, hai người đang ngồi trong góc bàn bài tập.
[Ngày thứ 412 thích em.
Hôm nay rốt cuộc anh cũng học được từ mẹ cách cười, cách để tỏ ra giống một người dịu dàng bình thường. Bố anh phát hiện chuyện này thì hơi ngạc nhiên hỏi mẹ anh mọi chuyện nhưng mẹ anh chỉ cười, bà nói rằng anh đã yêu em mất rồi. Lúc đầu nghe vậy bố giận lắm nhưng được mẹ anh dỗ dành một lát là ông nguôi ngay.
Sau này anh cũng có thể được như vậy sao? Anh ghen tị lắm, anh chưa từng ao ước đến thế, anh thực sự muốn em lắm, yêu em yêu em, yêu em rất nhiều...]
1
Doãn Ngư không có thời gian đi làm thêm nữa, cuối tuần hầu như cậu đều ở trong ký túc xá, không ngờ Ôn Phủ lại chụp tấm hình này qua cửa sổ phòng ký túc.
[Ngày thứ 764 thích em.
Lâu như vậy rồi anh không có thời gian viết nhật kí là bởi bố anh vẫn không đồng ý, ông ấy cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em. Anh giận lắm nhưng mẹ anh lại ủng hộ bố, bà cho rằng bây giờ cách làm của anh còn quá hấp tấp, tính tình cũng quá xốc nổi, dù cho thật sự có cơ hội yêu em thì sớm muộn gì em cũng sẽ chia tay với anh.
Anh không ghét bố mẹ nhưng anh thật sự rất ghét những gì họ nói.
Khó khăn lắm anh mới có thể tới gần em, biết bao nhiêu lần anh đã mong ước ở bên em nhưng lại lo làm em sợ hãi. Cớ gì họ lại nghĩ về em như thế chứ?! Ghét họ quá, em là bé cưng của anh cơ mà, sao anh lại nỡ để em bị thương được chứ, bọn họ chết tiệt thật.]
Doãn Ngư dừng lại trước bức ảnh này rất lâu, tay cậu run rẩy dữ dội trong chốc lát bởi tấm hình quá đỗi quen thuộc. Khi đó cậu mới tới ngôi trường này, quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, bạn cùng phòng rơi mất đồng hồ còn nghi ngờ đổ vấy lên đầu cậu.
Giây phút Doãn Ngư nhìn thấy Ôn Phủ, cậu có cảm giác như mình đang nhìn thấy thiên binh trên trời hạ phàm, mà sự thật cũng đúng là như vậy. Về sau Doãn Ngư dọn ra ngoài kí túc vì chuyện này, cậu cũng không biết mấy người kia ra sao nhưng trên mảnh giấy Ôn Phủ lại ghi chép chi tiết những chuyện tiếp theo.
Thực ra Ôn Phủ cũng chẳng hề tìm thấy chiếc đồng hồ kia, mấy chục nghìn với hắn cũng không đáng giá gì, sau khi hắn biết đầu đuôi câu chuyện đã lập tức đi mua một cái mới. Tiếp đó Ôn Phủ đi tới giải vây giúp Doãn Ngư, cho cậu xem nụ cười dịu dàng trìu mến mình đã luyện tập suốt 352 ngày trời, giống như hot boy tốt bụng lương thiện nhất xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết.
3
Một mặt an ủi vỗ về Doãn Ngư, mặt khác Ôn Phủ lại trả đũa cho cậu giống như hắn đã làm hai ba năm trước.
Người bạn cùng phòng ngu ngốc của Doãn Ngư cuối cùng cũng gặp hạn, kể từ khi nghe thầy nói có người phát hiện chiếc đồng hồ "bị thất lạc", tim bọn họ gần như ngừng đập. Nói thừa, bọn họ còn chưa kịp nhét đồng hồ vào túi của Doãn Ngư đã sốt ruột không chờ được tố cáo đòi xử phạt cậu, bây giờ đồ đã được "tìm thấy", việc xử phạt Doãn Ngư cũng được thu hồi, đám người này đã đến lúc phải chịu nạn rồi.
Ôn Phủ mỉm cười đuổi đám ngu dốt này ra ngoài, hắn giở trò một chút, ra tay tàn nhẫn đến nỗi cuối cùng phải bất đắc dĩ nhờ vả đến tay bố mẹ, cũng bởi vậy mà Ôn Phủ mới bị hai người ra lệnh cấm chỉ tiếp cận Doãn Ngư vào thời điểm đó. Kể từ lúc ấy, số lượng ảnh chụp Doãn Ngư không hề giảm bớt mà thậm chí còn càng nhiều lên, có lẽ bởi vì bị cấm gặp Doãn Ngư một cách công khai, Ôn Phủ chỉ biết gửi gắm khát khao, nhặt nhạnh chút hương vị của Doãn Ngư qua những bức ảnh chụp lén.
2
[Hôm nay lại không được gặp em rồi.]
[Anh nhớ em lắm, nhớ em nhớ em, yêu em rất nhiều.]
[Hôm nay anh thấy em rồi, có phải em cũng đang đi về phía anh không.]
[Bé cưng của anh, Cá Con của anh.]
[Sao em lại đáng yêu thế? Sao em lại thích ngồi bên hồ, lại còn thích ngồi im trên ghế đá kia nữa. Em mà còn đáng yêu như vậy nữa anh sẽ thịt sạch em luôn đấy.]
[Chắc anh sắp thành công rồi, mặc dù thực ra anh cũng không khác ban đầu là bao, nhưng bố mẹ nghĩ rằng vẻ ngoài của anh đã đủ để gặp em rồi.]
4
[Anh rất mong đến ngày mình được là của em.]
[Ngày thứ 1314 thích em.
7
Cưng à, anh nghĩ ra một cách rồi.
Em sẽ nhặt điện thoại của anh lên mà, đúng không?]
1
Tất cả mọi chuyện chớp mắt như nối liền một mạch, những điều Doãn Ngư đã từng hoài nghi, những nghi ngờ cậu từng nghĩ tới hay cả những yêu thương cậu chưa từng phát hiện đều ào ạt kéo tới, như thủy triều lũ lượt dâng lên, đổ ập xuống người cậu.
Doãn Ngư từ từ đứng dậy, ngón tay rời khỏi bức ảnh, cậu đi tới nơi ban đầu mình đã ngồi xuống. Đối diện với thứ vừa bị tấm hình bản thân làm lộ ra, ống kính đen ngòm chiếu thẳng mặt cậu, ghi lại tất cả những gì đã xảy ra như một người ngoài cuộc đầy trung thực.
Doãn Ngư giờ đã biết rõ, người yêu dấu của cậu đang đứng cách đây chỉ mười mấy mét, quan sát từng hành vi cử chỉ của bản thân.
Từ đầu tới cuối, Doãn Ngư luôn cố ý tạo ra rất nhiều tiếng động. Cậu đã cho Ôn Phủ rất nhiều cơ hội để tỉnh giấc, đã cho Ôn Phủ rất nhiều cơ hội ngăn cản mình.
Nhưng cậu không thể đánh thức một người đang vờ ngủ say.
Trong căn phòng tối mịt, Doãn Ngư tắt đèn pin ngồi bên mép giường, hai bắp chân nho nhỏ khẽ đung đưa nhè nhẹ.
"Ôn Phủ." Trước camera, đôi mắt sáng của Doãn Ngư xoáy sâu như muốn xuyên thủng ống kính, nhìn chằm chằm trực diện người ở phía bên kia.
Hai phút sau, khóa vân tay kêu lên tít tít.
Người đàn ông cao lớn ẩn mình trong bóng tối, thật lâu sau, khi không biết con mồi của mình sẽ có phản ứng thế nào, hắn bật cười khe khẽ.
"Cá Con," giọng điệu Ôn Phủ tự nhiên, "Sao vào đây mà không bật đèn?"
"Tách" một tiếng, cả gian phòng sáng trưng, những tờ ghi chú tràn ngập lời yêu thương, ảnh chụp và sách vở, giấy nháp Doãn Ngư dùng thời đi học ngổn ngang lấp kín bốn bức tường. Thiếu niên trong bức ảnh trùng khớp với người đang ngồi bên giường, một hình ảnh kì dị và đáng sợ.
Yết hầu Ôn Phủ nhấp nhô lên xuống.
Doãn Ngư không thể hiện bất kì cảm xúc nào, cậu hơi cúi đầu, tóc đen che khuất mặt mày.
Thế rồi Ôn Phủ tiến lên hai bước, cất giọng êm ái:
"Cá Con."
"Em thấy cả rồi," hắn hỏi ngây ngô, "Em có thích không?"
Doãn Ngư không trả lời hắn.
Chẳng ai lại thích cái loại này, Ôn Phủ biết rõ nhưng vẫn cảm thấy lòng mình chùng xuống trong chớp mắt, hắn bước dần đến bên Doãn Ngư, cái bóng lớn hoàn toàn trùm lấy chàng trai.
"Nói anh nghe đi, Cá Con."
Đôi mắt đẹp đẽ của Ôn Phủ đã đỏ bừng, khóe môi nhếch lên lộ ra cảm xúc bất ổn, cả gương mặt tuấn tú dịu dàng toát lên vẻ vặn vẹo vì điên cuồng và chờ mong.
"Nói anh nghe, em có thích không."