Chương 1
1
Ngày thứ ba sau khi chiến tranh lạnh, Tống Hồi gửi thiệp đính hôn trong nhóm chat.
Chữ ký bên đằng gái không phải tên tôi.
Vừa đẩy cửa phòng tiệc ra, tôi vừa kiềm lòng không đặng, hỏi hệ thống: "Độ hảo cảm gần đây nhất là bao nhiêu?"
Âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên: "Thưa ký chủ, độ hảo cảm của Tống Hồi đối với cô là 99%. Chúc mừng cô, kế hoạch công lược của cô sắp thành công.
Đúng vậy. Nhưng Tống Hồi lại chuẩn bị đính hôn với cô gái khác.
Nghĩ vậy, tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ và hốt hoảng.
Ba ngày trước, người trước đó còn cười ranh mãnh chui vào lòng tôi làm nũng, hỏi tôi khi nào thì cho hắn một danh phận về mặt pháp luật, ngay sau khi nhận được tin nhắn liền đẩy phắt tôi ra, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Được chiều chuộng đã quen, tôi bất giác cảm thấy Tống Hồi nhất định sẽ đến dỗ mình nên không chủ động làm lành. Song, không ngờ tôi lại nhận được tin tức hắn đính hôn với người khác.
“Ôi, anh Tống, chị dâu tới thật này.”
Ai đó hô lên.
Tống Hồi không thèm ngước mắt, một tay kẹp một mảnh đỏ tươi, tay kia ôm hờ eo một cô gái.
Cô nàng bị trêu chọc đỏ cả mặt, ngồi vắt vẻo trên đùi hắn như không xương, yêu kiều nhìn tôi chào hỏi: "Thì ra chị chính là Trần Diểu. Chú của A Hồi đâu? Không phải chú ấy lúc nào cũng rất thích chị à? Sao không đi cùng chị, hở?"
Tống Hồi đột nhiên bóp mạnh tay, khiến âm cuối của cô nàng vương một tiếng rên rỉ khó phát hiện.
Bạn bè của hắn ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay hoan hô: "Anh Tống – lãng tử thủ đô của chúng ta cuối cùng đã trở lại.”
“Trước đây, khi quen chị dâu, anh Tống không thể hút thuốc hay uống rượu, kích thích nhất cũng chỉ là nắm tay. M.ẹ nó chứ, tao cũng sắp hoài nghi anh Tống đổi sang ăn chay rồi.”
Thậm chí còn có người bỉ ổi đánh giá tôi: "Chị dâu, thất thần làm gì nữa, qua đó đi kìa. Ba người không phải thú vị hơn à? Anh Tống, anh thấy đúng không?”
Từ lúc tôi bước vào đến giờ, Tống Hồi cuối cùng cũng nói câu đầu tiên một cách hững hờ và cực kỳ trào phúng: "Cô ta ấy à? Ai cũng có thể nhận làm chồng, ông đây ngại bẩn.”
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mà chỉ cần tôi không đồng ý thì sẽ tình nguyện yên lặng chịu đựng đến mức đỏ hoe viền mắt chứ tuyệt đối không chạm vào người tôi, sẽ nói ra loại lời này trước mặt nhiều người như vậy.
Thợ trang điểm đến gọi cô gái đi.
Tống Hồi tùy ý kéo áo vest đã nhăn nhúm, để lộ dấu hôn tím bầm trên cổ.
“Tuy rằng em không biết mình đã làm gì chọc giận anh, nhưng xem như em sai rồi. Mình về nhà trước, được không?”
Tôi tiến đến, tựa như hờn dỗi dùng ngón tay chà mạnh những dấu vết chướng mắt kia, nhưng làm thế nào cũng chà không được.
Yêu đương một năm rưỡi, dù giữa tôi và Tống Hồi xảy ra mâu thuẫn lớn đến mức nào, chỉ cần tôi chủ động nhún nhường, tất cả đều có thể xí xóa cho qua, lần nào cũng vậy.
"Ký chủ, xin chú ý, độ hảo cảm của đối tượng công lược sắp đạt giá trị tuyệt đối. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, còn 5, 4, 3..."
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tủi thân.
[Tống Hồi chết tiệt, anh cứ chờ về nhà bị phạt quỳ ván giặt đi.]
[Em sẽ tự mình xuống bếp làm một đống đồ ngon cho Vượng Tài ăn hết, còn anh ở bên cạnh nhìn, không cho phép chảy nước miếng.]
Thời gian đếm ngược của hệ thống dừng lại.
Một bàn tay mang theo vết chai mỏng mạnh bạo siết lấy cổ tay tôi, làm nó đỏ ửng.
“Nhà?" Tống Hồi cười lạnh một tiếng: "Trần Diểu, cô thật sự muốn xây dựng một gia đình với tôi sao?"
Lòng tôi hụt hẫng: “Anh đang nói gì vậy?”
“Đừng diễn nữa. Số 008, người công lược cấp SSS+, chưa từng thất bại, là chị phải không, chị gái?”
Giọng điệu rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta run rẩy.
[Ký chủ, xin chú ý. Độ hảo cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh. 97%, 90%, 80%, 60%. Cảnh báo! Cô sắp chịu hình phạt điệ.n giật.]
Tống Hồi ném tôi lên sô pha, gấp gáp cởi cà vạt, hất cằm về phía cửa lớn, ra hiệu cho các anh em ra ngoài.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Ngày thứ ba sau khi chiến tranh lạnh, Tống Hồi gửi thiệp đính hôn trong nhóm chat.
Chữ ký bên đằng gái không phải tên tôi.
Vừa đẩy cửa phòng tiệc ra, tôi vừa kiềm lòng không đặng, hỏi hệ thống: "Độ hảo cảm gần đây nhất là bao nhiêu?"
Âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên: "Thưa ký chủ, độ hảo cảm của Tống Hồi đối với cô là 99%. Chúc mừng cô, kế hoạch công lược của cô sắp thành công.
Đúng vậy. Nhưng Tống Hồi lại chuẩn bị đính hôn với cô gái khác.
Nghĩ vậy, tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ và hốt hoảng.
Ba ngày trước, người trước đó còn cười ranh mãnh chui vào lòng tôi làm nũng, hỏi tôi khi nào thì cho hắn một danh phận về mặt pháp luật, ngay sau khi nhận được tin nhắn liền đẩy phắt tôi ra, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Được chiều chuộng đã quen, tôi bất giác cảm thấy Tống Hồi nhất định sẽ đến dỗ mình nên không chủ động làm lành. Song, không ngờ tôi lại nhận được tin tức hắn đính hôn với người khác.
“Ôi, anh Tống, chị dâu tới thật này.”
Ai đó hô lên.
Tống Hồi không thèm ngước mắt, một tay kẹp một mảnh đỏ tươi, tay kia ôm hờ eo một cô gái.
Cô nàng bị trêu chọc đỏ cả mặt, ngồi vắt vẻo trên đùi hắn như không xương, yêu kiều nhìn tôi chào hỏi: "Thì ra chị chính là Trần Diểu. Chú của A Hồi đâu? Không phải chú ấy lúc nào cũng rất thích chị à? Sao không đi cùng chị, hở?"
Tống Hồi đột nhiên bóp mạnh tay, khiến âm cuối của cô nàng vương một tiếng rên rỉ khó phát hiện.
Bạn bè của hắn ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay hoan hô: "Anh Tống – lãng tử thủ đô của chúng ta cuối cùng đã trở lại.”
“Trước đây, khi quen chị dâu, anh Tống không thể hút thuốc hay uống rượu, kích thích nhất cũng chỉ là nắm tay. M.ẹ nó chứ, tao cũng sắp hoài nghi anh Tống đổi sang ăn chay rồi.”
Thậm chí còn có người bỉ ổi đánh giá tôi: "Chị dâu, thất thần làm gì nữa, qua đó đi kìa. Ba người không phải thú vị hơn à? Anh Tống, anh thấy đúng không?”
Từ lúc tôi bước vào đến giờ, Tống Hồi cuối cùng cũng nói câu đầu tiên một cách hững hờ và cực kỳ trào phúng: "Cô ta ấy à? Ai cũng có thể nhận làm chồng, ông đây ngại bẩn.”
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mà chỉ cần tôi không đồng ý thì sẽ tình nguyện yên lặng chịu đựng đến mức đỏ hoe viền mắt chứ tuyệt đối không chạm vào người tôi, sẽ nói ra loại lời này trước mặt nhiều người như vậy.
Thợ trang điểm đến gọi cô gái đi.
Tống Hồi tùy ý kéo áo vest đã nhăn nhúm, để lộ dấu hôn tím bầm trên cổ.
“Tuy rằng em không biết mình đã làm gì chọc giận anh, nhưng xem như em sai rồi. Mình về nhà trước, được không?”
Tôi tiến đến, tựa như hờn dỗi dùng ngón tay chà mạnh những dấu vết chướng mắt kia, nhưng làm thế nào cũng chà không được.
Yêu đương một năm rưỡi, dù giữa tôi và Tống Hồi xảy ra mâu thuẫn lớn đến mức nào, chỉ cần tôi chủ động nhún nhường, tất cả đều có thể xí xóa cho qua, lần nào cũng vậy.
"Ký chủ, xin chú ý, độ hảo cảm của đối tượng công lược sắp đạt giá trị tuyệt đối. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, còn 5, 4, 3..."
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tủi thân.
[Tống Hồi chết tiệt, anh cứ chờ về nhà bị phạt quỳ ván giặt đi.]
[Em sẽ tự mình xuống bếp làm một đống đồ ngon cho Vượng Tài ăn hết, còn anh ở bên cạnh nhìn, không cho phép chảy nước miếng.]
Thời gian đếm ngược của hệ thống dừng lại.
Một bàn tay mang theo vết chai mỏng mạnh bạo siết lấy cổ tay tôi, làm nó đỏ ửng.
“Nhà?" Tống Hồi cười lạnh một tiếng: "Trần Diểu, cô thật sự muốn xây dựng một gia đình với tôi sao?"
Lòng tôi hụt hẫng: “Anh đang nói gì vậy?”
“Đừng diễn nữa. Số 008, người công lược cấp SSS+, chưa từng thất bại, là chị phải không, chị gái?”
Giọng điệu rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta run rẩy.
[Ký chủ, xin chú ý. Độ hảo cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh. 97%, 90%, 80%, 60%. Cảnh báo! Cô sắp chịu hình phạt điệ.n giật.]
Tống Hồi ném tôi lên sô pha, gấp gáp cởi cà vạt, hất cằm về phía cửa lớn, ra hiệu cho các anh em ra ngoài.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.