Chương : 1
Trường cao trung Thánh Anh là nơi tập trung các học sinh quý tộc của cả nước với thành tích học tập xuất sắc không trường nào bì kịp. Nhưng đó là bề ngoài. Đối với một trường có bề dày thành tích như vậy, không thể nào không có sự tiêu cực. Trong trường hình thành hai thái cực trái ngược hẳn nhau, một nhóm học sinh chăm chỉ và một nhóm học sinh lười biếng, phá phách. Ngược đời làm sao, đứng đầu danh sách học sinh giỏi là một học sinh nam Yan Yalun, được mệnh danh là thiên tài của trường. Trong khi đứng đầu danh sách cá biệt lại là một học sinh nữ, Gui Gui Wu. Hai nhóm này luôn gây hấn lẫn nhau khiến các thầy cô phải đau đầu với những trò tai quái nguy hiểm có một không hai.
Đứng trước cửa phòng hội đồng là hai nhóm học sinh với thái độ câng câng muốn gây sự đến nơi. Gui Gui với bộ đồng phục phá cách, nghịch ngợm, chiếc váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn hất hàm với Aaron hỏi:
“Sao hả? Lần trước thua đã tâm phục khẩu phục chưa? Còn muốn gây sự nữa sao? Lần này lại là gì đây?”
Aaron nở nụ cười nửa miệng mị hoặc quen thuộc khiến các học sinh nữ phía sau Gui Gui chết sững một lúc
“Có gì đâu. Có thù tất báo thôi mà. Lần trước thua bạn thì phải cho phục thù chứ đúng không? Hay là người thua không có quyền kiện cáo?”
Tất nhiên Gui Gui cũng vẫn là con gái, vẫn bị mê hoặc bởi nụ cười chết người đó. Sững sờ 1, 2 rồi 3 phút, cô mới giật mình tỉnh lại khi bị các bạn bên cạnh huých vào.
“Sao? thất thần trước vẻ đẹp trai của tôi hả? Bạn cũng thật thà quá rồi đó. Cái gì cũng biểu lộ rõ trên mặt cả”
“Ai bảo thế chứ?” – Gui Gui lập tức như nhím xù lông lấy lại phong độ – “Chẳng qua tôi hơi mất tập trung thôi. Muốn thi gì nói luôn đi”
“Được. Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Chủ nhật tuần này thi đấu bóng rổ ở sân bóng rổ của trường”
“Tưởng gì chứ. Được. Đã yếu còn đòi ra gió. Toàn đám chân yếu tay mềm chỉ biết học thì làm được gì ra hồn?” – Gui Gui mừng ra mặt. Lần này cầm chắc phần thắng rồi. Nhóm học sinh giỏi thì chỉ biết học chứ đâu có giỏi vận động?
“Cứ chờ rồi biết thôi” – Aaron mỉm cười khiến tất cả điêu đứng. Kế đó là cảnh tượng quen thuộc, đấu võ mồm giữa hai phe…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến ngày thi đấu, hai đội mướt mải mồ hôi trong bộ đồng phục bóng rổ. Gui Gui lầm to rồi. Thì ra dù có ẻo lả yếu đuối cách mấy thì họ cũng vẫn là con trai. Còn miễn bàn về Aaron. Cậu ta là đối thủ khó xơi nhất mà cô từng gặp. Di chuyển lẹ làng và gọn ghẽ như một con báo. Có lúc lại tĩnh lặng làm người khác đoán không ra tiếp theo sẽ làm gì. Kĩ thuật chuẩn xác đến mức khó tin. Cũng may cô cũng có được sự nhanh nhẹn và khả năng ứng biến trời phú.
“Trông vậy mà cũng không thường nhỉ?” – Gui Gui nói, cố che dấu giọng hổn hển
“Bạn cũng không kém đâu, nhưng còn thua tôi xa” – Aaron cũng mồ hôi đầy mình, cũng chật vật không kém nhưng nhất quyết không chịu thua, nở nụ cười nửa miệng chọc lại
“Có chắc không đấy? Giờ đội tôi đang dẫn trước 2 điểm kìa. Sắp hết giờ rồi đấy” – dù thua thế Aaron cả về kỹ thuật và tốc độ, nhưng bù lại thì các thành viên còn lại đều nhỉnh hơn đội Aaron, nhờ đó mới giành được thế thắng này
“Cứ đợi đó mà coi. Ba mươi chưa phải tết mà. Tiếng còi chưa vang lên thì chưa nói lên được gì đâu”
“Không đúng, lần này tôi thắng chắc”
Gui Gui cười ranh mãnh khi tìm ra được sơ hở của Aaron, cô mau chóng vượt lên và đưa tay ném rổ, nhưng đúng lúc đó cầu thủ hai bên xô đẩy nhau khiến cô ngã về đằng sau. Aaron lo lắng chạy lại đỡ cho cô khiến cô ngã đè lên anh. Gui Gui cảm thấy lạ khi mình ngã mà êm đến vậy, liền quay đầu lại, thì ra là Aaron, thấy anh cau mày, hẳn là đau lắm, cô cũng có chút xót xa cũng như nể phục. Đúng lúc này các cổ động viên và các thành viên đội cô vui vẻ hét to. Thì ra cú vừa rồi cô ném đã vào. Cô liền nhảy cẫng lên quên cả việc người ta vừa cứu mình, hò hét cùng đồng đội. Trong khi đó, Aaron chật vật đứng lên dưới sự giúp đỡ của mọi người, nhưng vẫn ra dấu không sao với đồng đội mình, mỉm cười khi nhìn thấy sự vui vẻ của Gui Gui. Gui Gui quay mặt lại hất hàm ra vẻ thách thức. Còn ít thời gian vậy, lần này cô thắng chắc.
Nhưng đâu có ai nói được khi trận đấu chưa kết thúc? Dường như đau đớn càng khiến Aaron hăng say hơn. Anh liên tiếp ghi hai quả hai điểm cho đội mình. Mỉm cười đưa 1 ngón tay lên, 1 bàn tay tiếp tục nhồi bóng như thể thách thức đội Gui cướp bóng. Khoảng cách chỉ còn một điểm, cũng là chỉ cần một quả nữa, là sẽ chiến thắng. Toàn đội Gui Gui cố gắng ngăn chặn. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhanh chóng vượt qua. Lúc anh nhảy lên thảy quả bóng vào rổ, cũng là lúc tiếng còi vang lên. Trận đấu kết thúc với cách biệt một điểm.
Gui Gui bước tới trước mặt Aaron như muốn thách thức. Cho tay vào túi quần, Aaron thản nhiên như không có gì xảy ra.
“Lần này bạn thắng nhưng vậy không có nghĩa là chúng tôi chịu thua. Cách biệt có một điểm chẳng nói lên được gì đâu”
“Bạn nói sao cũng được. Dù sao cũng chẳng thay đổi được sự thật chúng tôi đã chiến thắng” – Aaron mỉm cười không thèm tranh cãi. Nhìn vào những giây cuối trận đấu là đủ thấy anh đã chiến thắng áp đảo. Chỉ là đội Gui Gui không muốn thừa nhận mà thôi
“Bạn…” – Gui Gui cứng họng không nói được gì – “Vậy sao nãy bạn đỡ giúp tôi?” – Gui Gui đành chuyển chủ đề
“Không có gì. Người tôi giúp chỉ là một cô gái gặp nguy hiểm. Đôi khi cũng nên nhớ mình là con gái” – Aaron nhắc nhở rồi quay người bước đi đánh dấu chiến thắng ở trận chiến thứ 99 giữa bọn họ. Cứ hết lần này đến lần khác cãi nhau. Mà cũng lạ, cứ người này thắng trận này là trận sau người kia thắng, cứ như số phận đã định họ mãi là khắc tinh của nhau. Anh cũng chẳng biết tại sao vừa nãy lại cứu cô gái ngang ngạnh này. Nhưng cái cảm giác tiếp xúc với cô thật lạ kì, khiến anh rung động
“Bạn…” – Gui Gui càng bực mình hơn. Trước giờ cô ghét nhất là bị người ta lôi ra lý do mình là con gái mà khinh thường. Nhưng quả thực không thể phủ nhận, khi nằm trong lồng ngực vững trãi của Aaron, cô có cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Không lẽ cô bị bệnh tim?
—————————
Căng tin nhà trường:
Aaron đang lấy đồ ăn từ chỗ các cô nhân viên nhà bếp. Món sườn xào chua ngọt. Đây là món ai đó thích nhất. Còn có chút xíu, anh vui vẻ đưa đĩa ra định lấy thì chợt có một bàn tay chen vào lấy trước mất. Biết đó là ai, anh quay lại khó chịu nói:
“Này. Món này tôi chọn trước mà. Sao lại có người vô duyên như bạn nhỉ?”
“Bạn chưa lấy thì nó chưa phải của bạn rồi. Huống hồ đây là món ăn tôi thích nhất. Ai cũng biết mà. Giờ anh muốn lấy lại sao? Thôi chịu thua đi” – Gui Gui hất hàm nói rồi quay đi về phía bàn ăn của mình
Trận chiến thứ 100, Gui Gui thắng. Tất nhiên là anh cũng biết là Gui Gui thích nó nên mới cố tình lấy kẻo hết. Nhưng kiểu cướp giật này đúng là quá không hay đi. Anh lấy đồ ăn cho mình rồi đi đến bàn Gui Gui đang ngồi ngồi xuống đối diện với cô cùng ăn.
“Bạn làm gì vậy hả? Sao lại ngồi đây? Bộ hết chỗ rồi sao?” – Gui Gui khó chịu nói
“Tôi không thấy ở đây treo biển cấm ngồi chung bàn đấy. Tôi thích ngồi đây chọc bạn đấy. Bạn có đi chỗ khác tôi cũng theo thôi”
“Bạn…”
Gui Gui cứng họng. Trận chiến thứ 101, Aaron thắng. Mấy cuộc cãi nhau của họ thật ra đại đa số đều hết sức ngớ ngẩn vậy. Chẳng hiểu tại sao dù ghét nhau nhưng họ vẫn thích dính với nhau và phá nhau suốt ngày vậy. Nhưng không thể phủ nhận, từ sau lần cứu Gui Gui, Aaron và Gui Gui đều cảm thấy chút rung động, đối xử với nhau có phần khách khí, đỡ hơn ngày xưa. Những rung động đầu đời đâu dễ quên đã khiến họ dần thay đổi mà chính bản thân họ đã không nhận ra
Đứng trước cửa phòng hội đồng là hai nhóm học sinh với thái độ câng câng muốn gây sự đến nơi. Gui Gui với bộ đồng phục phá cách, nghịch ngợm, chiếc váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn hất hàm với Aaron hỏi:
“Sao hả? Lần trước thua đã tâm phục khẩu phục chưa? Còn muốn gây sự nữa sao? Lần này lại là gì đây?”
Aaron nở nụ cười nửa miệng mị hoặc quen thuộc khiến các học sinh nữ phía sau Gui Gui chết sững một lúc
“Có gì đâu. Có thù tất báo thôi mà. Lần trước thua bạn thì phải cho phục thù chứ đúng không? Hay là người thua không có quyền kiện cáo?”
Tất nhiên Gui Gui cũng vẫn là con gái, vẫn bị mê hoặc bởi nụ cười chết người đó. Sững sờ 1, 2 rồi 3 phút, cô mới giật mình tỉnh lại khi bị các bạn bên cạnh huých vào.
“Sao? thất thần trước vẻ đẹp trai của tôi hả? Bạn cũng thật thà quá rồi đó. Cái gì cũng biểu lộ rõ trên mặt cả”
“Ai bảo thế chứ?” – Gui Gui lập tức như nhím xù lông lấy lại phong độ – “Chẳng qua tôi hơi mất tập trung thôi. Muốn thi gì nói luôn đi”
“Được. Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Chủ nhật tuần này thi đấu bóng rổ ở sân bóng rổ của trường”
“Tưởng gì chứ. Được. Đã yếu còn đòi ra gió. Toàn đám chân yếu tay mềm chỉ biết học thì làm được gì ra hồn?” – Gui Gui mừng ra mặt. Lần này cầm chắc phần thắng rồi. Nhóm học sinh giỏi thì chỉ biết học chứ đâu có giỏi vận động?
“Cứ chờ rồi biết thôi” – Aaron mỉm cười khiến tất cả điêu đứng. Kế đó là cảnh tượng quen thuộc, đấu võ mồm giữa hai phe…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến ngày thi đấu, hai đội mướt mải mồ hôi trong bộ đồng phục bóng rổ. Gui Gui lầm to rồi. Thì ra dù có ẻo lả yếu đuối cách mấy thì họ cũng vẫn là con trai. Còn miễn bàn về Aaron. Cậu ta là đối thủ khó xơi nhất mà cô từng gặp. Di chuyển lẹ làng và gọn ghẽ như một con báo. Có lúc lại tĩnh lặng làm người khác đoán không ra tiếp theo sẽ làm gì. Kĩ thuật chuẩn xác đến mức khó tin. Cũng may cô cũng có được sự nhanh nhẹn và khả năng ứng biến trời phú.
“Trông vậy mà cũng không thường nhỉ?” – Gui Gui nói, cố che dấu giọng hổn hển
“Bạn cũng không kém đâu, nhưng còn thua tôi xa” – Aaron cũng mồ hôi đầy mình, cũng chật vật không kém nhưng nhất quyết không chịu thua, nở nụ cười nửa miệng chọc lại
“Có chắc không đấy? Giờ đội tôi đang dẫn trước 2 điểm kìa. Sắp hết giờ rồi đấy” – dù thua thế Aaron cả về kỹ thuật và tốc độ, nhưng bù lại thì các thành viên còn lại đều nhỉnh hơn đội Aaron, nhờ đó mới giành được thế thắng này
“Cứ đợi đó mà coi. Ba mươi chưa phải tết mà. Tiếng còi chưa vang lên thì chưa nói lên được gì đâu”
“Không đúng, lần này tôi thắng chắc”
Gui Gui cười ranh mãnh khi tìm ra được sơ hở của Aaron, cô mau chóng vượt lên và đưa tay ném rổ, nhưng đúng lúc đó cầu thủ hai bên xô đẩy nhau khiến cô ngã về đằng sau. Aaron lo lắng chạy lại đỡ cho cô khiến cô ngã đè lên anh. Gui Gui cảm thấy lạ khi mình ngã mà êm đến vậy, liền quay đầu lại, thì ra là Aaron, thấy anh cau mày, hẳn là đau lắm, cô cũng có chút xót xa cũng như nể phục. Đúng lúc này các cổ động viên và các thành viên đội cô vui vẻ hét to. Thì ra cú vừa rồi cô ném đã vào. Cô liền nhảy cẫng lên quên cả việc người ta vừa cứu mình, hò hét cùng đồng đội. Trong khi đó, Aaron chật vật đứng lên dưới sự giúp đỡ của mọi người, nhưng vẫn ra dấu không sao với đồng đội mình, mỉm cười khi nhìn thấy sự vui vẻ của Gui Gui. Gui Gui quay mặt lại hất hàm ra vẻ thách thức. Còn ít thời gian vậy, lần này cô thắng chắc.
Nhưng đâu có ai nói được khi trận đấu chưa kết thúc? Dường như đau đớn càng khiến Aaron hăng say hơn. Anh liên tiếp ghi hai quả hai điểm cho đội mình. Mỉm cười đưa 1 ngón tay lên, 1 bàn tay tiếp tục nhồi bóng như thể thách thức đội Gui cướp bóng. Khoảng cách chỉ còn một điểm, cũng là chỉ cần một quả nữa, là sẽ chiến thắng. Toàn đội Gui Gui cố gắng ngăn chặn. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhanh chóng vượt qua. Lúc anh nhảy lên thảy quả bóng vào rổ, cũng là lúc tiếng còi vang lên. Trận đấu kết thúc với cách biệt một điểm.
Gui Gui bước tới trước mặt Aaron như muốn thách thức. Cho tay vào túi quần, Aaron thản nhiên như không có gì xảy ra.
“Lần này bạn thắng nhưng vậy không có nghĩa là chúng tôi chịu thua. Cách biệt có một điểm chẳng nói lên được gì đâu”
“Bạn nói sao cũng được. Dù sao cũng chẳng thay đổi được sự thật chúng tôi đã chiến thắng” – Aaron mỉm cười không thèm tranh cãi. Nhìn vào những giây cuối trận đấu là đủ thấy anh đã chiến thắng áp đảo. Chỉ là đội Gui Gui không muốn thừa nhận mà thôi
“Bạn…” – Gui Gui cứng họng không nói được gì – “Vậy sao nãy bạn đỡ giúp tôi?” – Gui Gui đành chuyển chủ đề
“Không có gì. Người tôi giúp chỉ là một cô gái gặp nguy hiểm. Đôi khi cũng nên nhớ mình là con gái” – Aaron nhắc nhở rồi quay người bước đi đánh dấu chiến thắng ở trận chiến thứ 99 giữa bọn họ. Cứ hết lần này đến lần khác cãi nhau. Mà cũng lạ, cứ người này thắng trận này là trận sau người kia thắng, cứ như số phận đã định họ mãi là khắc tinh của nhau. Anh cũng chẳng biết tại sao vừa nãy lại cứu cô gái ngang ngạnh này. Nhưng cái cảm giác tiếp xúc với cô thật lạ kì, khiến anh rung động
“Bạn…” – Gui Gui càng bực mình hơn. Trước giờ cô ghét nhất là bị người ta lôi ra lý do mình là con gái mà khinh thường. Nhưng quả thực không thể phủ nhận, khi nằm trong lồng ngực vững trãi của Aaron, cô có cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Không lẽ cô bị bệnh tim?
—————————
Căng tin nhà trường:
Aaron đang lấy đồ ăn từ chỗ các cô nhân viên nhà bếp. Món sườn xào chua ngọt. Đây là món ai đó thích nhất. Còn có chút xíu, anh vui vẻ đưa đĩa ra định lấy thì chợt có một bàn tay chen vào lấy trước mất. Biết đó là ai, anh quay lại khó chịu nói:
“Này. Món này tôi chọn trước mà. Sao lại có người vô duyên như bạn nhỉ?”
“Bạn chưa lấy thì nó chưa phải của bạn rồi. Huống hồ đây là món ăn tôi thích nhất. Ai cũng biết mà. Giờ anh muốn lấy lại sao? Thôi chịu thua đi” – Gui Gui hất hàm nói rồi quay đi về phía bàn ăn của mình
Trận chiến thứ 100, Gui Gui thắng. Tất nhiên là anh cũng biết là Gui Gui thích nó nên mới cố tình lấy kẻo hết. Nhưng kiểu cướp giật này đúng là quá không hay đi. Anh lấy đồ ăn cho mình rồi đi đến bàn Gui Gui đang ngồi ngồi xuống đối diện với cô cùng ăn.
“Bạn làm gì vậy hả? Sao lại ngồi đây? Bộ hết chỗ rồi sao?” – Gui Gui khó chịu nói
“Tôi không thấy ở đây treo biển cấm ngồi chung bàn đấy. Tôi thích ngồi đây chọc bạn đấy. Bạn có đi chỗ khác tôi cũng theo thôi”
“Bạn…”
Gui Gui cứng họng. Trận chiến thứ 101, Aaron thắng. Mấy cuộc cãi nhau của họ thật ra đại đa số đều hết sức ngớ ngẩn vậy. Chẳng hiểu tại sao dù ghét nhau nhưng họ vẫn thích dính với nhau và phá nhau suốt ngày vậy. Nhưng không thể phủ nhận, từ sau lần cứu Gui Gui, Aaron và Gui Gui đều cảm thấy chút rung động, đối xử với nhau có phần khách khí, đỡ hơn ngày xưa. Những rung động đầu đời đâu dễ quên đã khiến họ dần thay đổi mà chính bản thân họ đã không nhận ra