Chương 1: “Phiền nhường một chút.”
Chu Ngư tìm được một công việc, thu ngân ở siêu thị, làm sáu tiếng, lương một tiếng là 13 đồng.
Trong thị trấn buổi tối siêu thị nhỏ khách mua rượu thuốc lá nhiều nhất, bên đường bụi bặm nhiều, hằng ngày đều phải lau kệ hàng, có người thì cô làm thu ngân, lúc không có người thì cô đi ra sau sắp xếp hàng hóa, bốn tiếng trôi qua cũng nhanh.
Có người vén rèm lên xông vào siêu thị: “Chu Ngư! Quầy bánh nướng của mẹ cậu bị phá kìa, mau về xem đi.”
Tim Chu Ngư giật thót, xuýt nữa té xuống theo miếng đệm ghế, vội vàng ném khăn lau tới tay đối phương, “Trông cửa hàng giúp mình.”
Nhà nằm ở tít ngoài rìa huyện, đi đường tắt cũng phải hai mươi phút.
Rẽ qua đầu đường đã nghe thấy Lưu Phân đang mắng người, xe lửa đi qua kéo dài mười mấy giây, Chu Ngư ngồi ở ven đường thở, lau mồ hôi trên mặt mới đứng dậy từ từ đi qua.
Bên trong lò bánh nướng vẫn còn than, nhiệt đồ lò vô cùng cao, giội mấy chậu nước mới dám đụng.
Một mình Lưu Phân có hơi tốn sức, Chu Ngư hỗ trợ nâng lò nướng để lại chỗ cũ.
Trên mặt tường dính đầy bùn đất và bánh đã nướng, cũng không thể dùng nữa, Lưu Phân tiếc đồ ăn, lại lớn tiếng mắng mấy câu, gà hàng xóm nuôi cũng bị dọa bay khắp nơi.
Chu Ngư rửa khăn lau bàn, “Ai phá?”
Lưu Phân nói, “Không biết là đồ con rùa nào làm [1], mẹ về lấy bột mì, chớp mắt một cái đã như vậy.”
[1] quy nhi tử (龟儿子): nghĩa thuần Việt là con của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra.
“Trời nóng, vừa khéo nghỉ hai ngày, đợi mua nồi mới rồi bày lại.”
Chu Ngư giúp Lưu Phân thu dọn sạch sẽ quầy hàng, quần áo cô ướt mồ hôi, cô về nhà thay, ngay cả nước cũng không uống lại vội vã ra ngoài.
“Con đến siêu thị, mười giờ về.”
Ca của cô là năm giờ rưỡi chiều, chín giờ rưỡi siêu thị đóng cửa.
Kiểm xong sổ sách, cô đến một tiệm đồ nướng bên cạnh sân vận động, trên lầu có phòng bóng bàn, nghỉ hè rất nhiều học sinh.
Tiệm này đã mở tầm mười năm, khách nhiều, ngay cả bên ngoài cũng ngồi đầy.
Chu Ngư băng qua phòng khách lên lầu, lầu ba là phòng bóng bàn, mùi rượu nhẹ hơn so với dưới lầu, nhưng nặng mùi thuốc lá.
Ngày ngày ban đêm xen lẫn trong này đều là mấy lưu manh xã hội, không phải tóc vàng thì là tóc đỏ, Chu Ngư đứng ở cửa nhìn vào bên trong, không tìm được người kia, nhưng có người cô biết.
“Ngôn Từ đâu?”
“Cậu ta mới vừa đi, đi tầm năm sáu phút á.”
Chu Ngư xoay người xuống lầu, theo đường cái đi vào trong nội thành, lúc đi qua đầu đường rẽ vào một ngõ nhỏ, xung quanh là khu dân cư rậm rạp.
Ngõ này tầm hai trăm mét, chỉ có một nhà có đèn đường ngoài cửa, đường rất hẹp, nước máy lạnh liên tục rớt trên người.
Ánh sáng tối tăm, Chu Ngư thấy một chấm lửa lúc sáng lúc tối trong bóng tối trước, sau đó trong gió nóng lại ngửi thấy mùi khói thuốc, bèn đứng tại chỗ, không đi vào trong nữa, chờ đến sau khi chấm lửa này bị giẫm tắt dưới lòng bàn chân mới cầm ba lô lên nện về phía đối phương.
“Đừng làm loại chuyện trẻ con nữa.”
Đối phương đứng dựa vào tường, nhấc chân đá xa ba lô bên chân, thấp giọng lặp lại lời của cô, “Chuyện trẻ con.”
Rất lâu sau, anh ta từ trong bóng tối đi tới.
Cách cô càng gần, trong không khí mùi thuốc lá và rượu càng nồng đậm.
“Như vậy rất trẻ con sao?” Anh ta nhìn mắt Chu Ngư, chợt cười khẽ một tiếng, “Thế tôi giết bà ta?”
“Anh dám…”
Lời mới vừa ra khỏi miệng đã bị bóp lấy cổ, Chu Ngư vô thức bắt lấy cổ tay của anh ta muốn phản kháng, ngay sau đó đã bị đẩy lên trên tường, sau lưng đâm phải một tảng đá nhô lên, cảm giác ngạt thờ đã làm giảm bớt cơn đau nhức.
Giọng nói tràn đầy thù hận của anh ta kề bên tai, “Cô xem tôi có dám hay không!”
Anh ta hận cô.
Anh ta nên hận cô.
“Phiền xin nhường một chút.” Một giọng nói bên ngoài cách mấy bước vang lên.
Lực bóp trên cổ nới lỏng, Chu Ngư nhắm mắt lại, mệt mỏi ngã lên vai Ngôn Từ mở miệng thở dốc.
Trình Ngộ Chu cũng không ngờ ngày đầu tiên về nhà đã ở gần nhà bắt gặp đôi tình nhân trốn ở chỗ không có ai lén lút thân mật, anh dùng điện thoại bật đèn pin chiếu sáng, không chiếu vào hai người đó, chỉ thấy trên mặt đất có cái ba lô, khóa kéo treo một quả quýt len.
Anh chờ một lúc, đôi tình nhân vẫn còn ôm rất chặt, càng không có ý định nhặt ba lô lên, anh cũng chỉ có thể xách vali hành lý lên từ bên cạnh đi vòng qua.
Một vùng lớn xung quanh khu dân cư trước đây rất lâu là vườn hoa nhà họ Trình, người ở đây đều biết.
Trình Ngộ Chu ra khỏi ngõ nhỏ, xách theo vali hành lý đi vào cánh cổng màu đỏ bên đường.
“Nội ơi, cháu về rồi.”
Bà làm xong cơm đang chờ anh, nghe thấy giọng thì vui mừng ra ngoài đón anh, “Nhóc con về rồi.”
“Cháu tự xách ạ.” Trình Ngộ Chu một tay xách vali hành lý, một tay đỡ bà, “Trễ giờ xe lửa, chờ ở nhà ga thêm mấy tiếng, bà làm món gì ngon ạ, thơm thế.”
“Tôm rim xì dầu, sườn chua ngọt, món cháu muốn đều có.” Bà cười lau mồ hôi cho anh, “Bên ngoài nóng nhỉ, đi tắm trước đi, bà cắt dưa hấu cho cháu.”
“Dạ.” Trình Ngộ Chu tùy tiện đặt đồ xuống, tìm bộ quần áo sạch đi tắm rửa.
Anh sinh ra ở nơi khác, hai ba năm về một lần, có lúc là về ăn Tết, có lúc là về nghỉ hè.
Nhà họ Trình có hai đứa con trai, vẫn luôn không ở riêng.
Sau khi ông cụ qua đời năm ngoái bà luôn buồn rầu không vui, cả ngày ngồi trong sân ngẩn người nhìn di vật ông cụ, mấy ngày trước nghe nói Trình Ngộ Chu sắp về nghỉ hè mới hơi khá hơn chút.
Trình Ngộ Chu tiện thể gội đầu, dùng khăn mặt lau hết nước rồi ra khỏi phòng tắm, phòng khách bật máy lạnh rất mát, bà lớn tuổi, bật máy lạnh không thoải mái, anh tìm điều khiển tắt máy lạnh đi.
Bà ăn ít, liên tục gắp đồ ăn cho Trình Ngộ Chu.
“Nhóc con, năm nay có thể ở hai tháng hả.”
Trình Ngộ Chu không để người ta lái xe đưa đi, tự mình ngồi xe lửa đi về, nửa đường phải đổi trạm, cả ngày cũng chưa ăn gì, thật sự đói bụng, lại thêm nửa bát cơm.
“Có thể cháu ở lại một năm.”
Bà cho rằng đứa nhỏ này tuổi dậy thì phản nghịch, giận dỗi với ba mẹ, “Cháu không đi học?”
“Đi ạ, cháu chính là trở về thi đại học.”
Trình Ngộ Chu vẫn luôn học ở bên ngoài, đột nhiên muốn về huyện nhỏ, bà nghe xong đã cảm thấy có gì không đúng, thành phố lớn tài nguyên giáo dục tốt, lớp Mười hai là năm quan trọng nhất.
“Là ý của ba mẹ cháu sao? Bọn họ bận rộn ngay cả thời gian chăm sóc cháu cũng không có? Nhóc con, hai người họ sẽ không lại đang ầm ĩ ly hôn chứ?”
Trình Ngộ Chu cười nói, “Không ạ, là quy định quốc gia, phải về quê thi đại học.”
Bà không tin, lo lắng anh tự chạy về, nhân lúc anh đến nhà vệ sinh gọi điện thoại cho mẹ anh, hỏi mới yên tâm.
Trong thị trấn buổi tối siêu thị nhỏ khách mua rượu thuốc lá nhiều nhất, bên đường bụi bặm nhiều, hằng ngày đều phải lau kệ hàng, có người thì cô làm thu ngân, lúc không có người thì cô đi ra sau sắp xếp hàng hóa, bốn tiếng trôi qua cũng nhanh.
Có người vén rèm lên xông vào siêu thị: “Chu Ngư! Quầy bánh nướng của mẹ cậu bị phá kìa, mau về xem đi.”
Tim Chu Ngư giật thót, xuýt nữa té xuống theo miếng đệm ghế, vội vàng ném khăn lau tới tay đối phương, “Trông cửa hàng giúp mình.”
Nhà nằm ở tít ngoài rìa huyện, đi đường tắt cũng phải hai mươi phút.
Rẽ qua đầu đường đã nghe thấy Lưu Phân đang mắng người, xe lửa đi qua kéo dài mười mấy giây, Chu Ngư ngồi ở ven đường thở, lau mồ hôi trên mặt mới đứng dậy từ từ đi qua.
Bên trong lò bánh nướng vẫn còn than, nhiệt đồ lò vô cùng cao, giội mấy chậu nước mới dám đụng.
Một mình Lưu Phân có hơi tốn sức, Chu Ngư hỗ trợ nâng lò nướng để lại chỗ cũ.
Trên mặt tường dính đầy bùn đất và bánh đã nướng, cũng không thể dùng nữa, Lưu Phân tiếc đồ ăn, lại lớn tiếng mắng mấy câu, gà hàng xóm nuôi cũng bị dọa bay khắp nơi.
Chu Ngư rửa khăn lau bàn, “Ai phá?”
Lưu Phân nói, “Không biết là đồ con rùa nào làm [1], mẹ về lấy bột mì, chớp mắt một cái đã như vậy.”
[1] quy nhi tử (龟儿子): nghĩa thuần Việt là con của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra.
“Trời nóng, vừa khéo nghỉ hai ngày, đợi mua nồi mới rồi bày lại.”
Chu Ngư giúp Lưu Phân thu dọn sạch sẽ quầy hàng, quần áo cô ướt mồ hôi, cô về nhà thay, ngay cả nước cũng không uống lại vội vã ra ngoài.
“Con đến siêu thị, mười giờ về.”
Ca của cô là năm giờ rưỡi chiều, chín giờ rưỡi siêu thị đóng cửa.
Kiểm xong sổ sách, cô đến một tiệm đồ nướng bên cạnh sân vận động, trên lầu có phòng bóng bàn, nghỉ hè rất nhiều học sinh.
Tiệm này đã mở tầm mười năm, khách nhiều, ngay cả bên ngoài cũng ngồi đầy.
Chu Ngư băng qua phòng khách lên lầu, lầu ba là phòng bóng bàn, mùi rượu nhẹ hơn so với dưới lầu, nhưng nặng mùi thuốc lá.
Ngày ngày ban đêm xen lẫn trong này đều là mấy lưu manh xã hội, không phải tóc vàng thì là tóc đỏ, Chu Ngư đứng ở cửa nhìn vào bên trong, không tìm được người kia, nhưng có người cô biết.
“Ngôn Từ đâu?”
“Cậu ta mới vừa đi, đi tầm năm sáu phút á.”
Chu Ngư xoay người xuống lầu, theo đường cái đi vào trong nội thành, lúc đi qua đầu đường rẽ vào một ngõ nhỏ, xung quanh là khu dân cư rậm rạp.
Ngõ này tầm hai trăm mét, chỉ có một nhà có đèn đường ngoài cửa, đường rất hẹp, nước máy lạnh liên tục rớt trên người.
Ánh sáng tối tăm, Chu Ngư thấy một chấm lửa lúc sáng lúc tối trong bóng tối trước, sau đó trong gió nóng lại ngửi thấy mùi khói thuốc, bèn đứng tại chỗ, không đi vào trong nữa, chờ đến sau khi chấm lửa này bị giẫm tắt dưới lòng bàn chân mới cầm ba lô lên nện về phía đối phương.
“Đừng làm loại chuyện trẻ con nữa.”
Đối phương đứng dựa vào tường, nhấc chân đá xa ba lô bên chân, thấp giọng lặp lại lời của cô, “Chuyện trẻ con.”
Rất lâu sau, anh ta từ trong bóng tối đi tới.
Cách cô càng gần, trong không khí mùi thuốc lá và rượu càng nồng đậm.
“Như vậy rất trẻ con sao?” Anh ta nhìn mắt Chu Ngư, chợt cười khẽ một tiếng, “Thế tôi giết bà ta?”
“Anh dám…”
Lời mới vừa ra khỏi miệng đã bị bóp lấy cổ, Chu Ngư vô thức bắt lấy cổ tay của anh ta muốn phản kháng, ngay sau đó đã bị đẩy lên trên tường, sau lưng đâm phải một tảng đá nhô lên, cảm giác ngạt thờ đã làm giảm bớt cơn đau nhức.
Giọng nói tràn đầy thù hận của anh ta kề bên tai, “Cô xem tôi có dám hay không!”
Anh ta hận cô.
Anh ta nên hận cô.
“Phiền xin nhường một chút.” Một giọng nói bên ngoài cách mấy bước vang lên.
Lực bóp trên cổ nới lỏng, Chu Ngư nhắm mắt lại, mệt mỏi ngã lên vai Ngôn Từ mở miệng thở dốc.
Trình Ngộ Chu cũng không ngờ ngày đầu tiên về nhà đã ở gần nhà bắt gặp đôi tình nhân trốn ở chỗ không có ai lén lút thân mật, anh dùng điện thoại bật đèn pin chiếu sáng, không chiếu vào hai người đó, chỉ thấy trên mặt đất có cái ba lô, khóa kéo treo một quả quýt len.
Anh chờ một lúc, đôi tình nhân vẫn còn ôm rất chặt, càng không có ý định nhặt ba lô lên, anh cũng chỉ có thể xách vali hành lý lên từ bên cạnh đi vòng qua.
Một vùng lớn xung quanh khu dân cư trước đây rất lâu là vườn hoa nhà họ Trình, người ở đây đều biết.
Trình Ngộ Chu ra khỏi ngõ nhỏ, xách theo vali hành lý đi vào cánh cổng màu đỏ bên đường.
“Nội ơi, cháu về rồi.”
Bà làm xong cơm đang chờ anh, nghe thấy giọng thì vui mừng ra ngoài đón anh, “Nhóc con về rồi.”
“Cháu tự xách ạ.” Trình Ngộ Chu một tay xách vali hành lý, một tay đỡ bà, “Trễ giờ xe lửa, chờ ở nhà ga thêm mấy tiếng, bà làm món gì ngon ạ, thơm thế.”
“Tôm rim xì dầu, sườn chua ngọt, món cháu muốn đều có.” Bà cười lau mồ hôi cho anh, “Bên ngoài nóng nhỉ, đi tắm trước đi, bà cắt dưa hấu cho cháu.”
“Dạ.” Trình Ngộ Chu tùy tiện đặt đồ xuống, tìm bộ quần áo sạch đi tắm rửa.
Anh sinh ra ở nơi khác, hai ba năm về một lần, có lúc là về ăn Tết, có lúc là về nghỉ hè.
Nhà họ Trình có hai đứa con trai, vẫn luôn không ở riêng.
Sau khi ông cụ qua đời năm ngoái bà luôn buồn rầu không vui, cả ngày ngồi trong sân ngẩn người nhìn di vật ông cụ, mấy ngày trước nghe nói Trình Ngộ Chu sắp về nghỉ hè mới hơi khá hơn chút.
Trình Ngộ Chu tiện thể gội đầu, dùng khăn mặt lau hết nước rồi ra khỏi phòng tắm, phòng khách bật máy lạnh rất mát, bà lớn tuổi, bật máy lạnh không thoải mái, anh tìm điều khiển tắt máy lạnh đi.
Bà ăn ít, liên tục gắp đồ ăn cho Trình Ngộ Chu.
“Nhóc con, năm nay có thể ở hai tháng hả.”
Trình Ngộ Chu không để người ta lái xe đưa đi, tự mình ngồi xe lửa đi về, nửa đường phải đổi trạm, cả ngày cũng chưa ăn gì, thật sự đói bụng, lại thêm nửa bát cơm.
“Có thể cháu ở lại một năm.”
Bà cho rằng đứa nhỏ này tuổi dậy thì phản nghịch, giận dỗi với ba mẹ, “Cháu không đi học?”
“Đi ạ, cháu chính là trở về thi đại học.”
Trình Ngộ Chu vẫn luôn học ở bên ngoài, đột nhiên muốn về huyện nhỏ, bà nghe xong đã cảm thấy có gì không đúng, thành phố lớn tài nguyên giáo dục tốt, lớp Mười hai là năm quan trọng nhất.
“Là ý của ba mẹ cháu sao? Bọn họ bận rộn ngay cả thời gian chăm sóc cháu cũng không có? Nhóc con, hai người họ sẽ không lại đang ầm ĩ ly hôn chứ?”
Trình Ngộ Chu cười nói, “Không ạ, là quy định quốc gia, phải về quê thi đại học.”
Bà không tin, lo lắng anh tự chạy về, nhân lúc anh đến nhà vệ sinh gọi điện thoại cho mẹ anh, hỏi mới yên tâm.