Chương 5: Băng cá nhân
Buổi tối không nhìn rõ, hôm sau Chu Ngư mới đến rãnh thoát nước bên lề đường tìm chìa khóa xe, sau khi tìm được rửa sạch, chờ đến buổi chiều mới có người đến lái xe đi.
Mặc dù Ngôn Từ đã trưởng thành, nhưng xe máy không phải của anh ta.
Năm giờ cơm nước xong xuôi, Chu Ngư bỏ ly nước và điện thoại của Trình Ngộ Chu vào ba lô, mang đến siêu thị.
Lúc này khách hàng tới mua đồ nhiều, dùng tiền mặt cũng nhiều, tính sổ sách sai hoặc là thu tiền giả cũng chỉ có thể tự mình lấp vào, nên cô rất cẩn thận, mãi đến bảy giờ mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Ra chút mồ hôi, chỗ trầy da trong lòng bàn tay có hơi đau.
“Có băng cá nhân không?” Một giọng nói êm tai vang lên trên đỉnh đầu.
Chu Ngư ngẩng đầu nhìn Trình Ngộ Chu đứng trước quầy thu ngân, hồi lâu mới tìm được tinh thần, “…Có, đợi chút.”
Loại hàng hóa nhỏ thường bán này đều đặt ở quầy hàng, cô lấy một hộp ra.
“Cần bao nhiêu?”
“Đưa tôi một cái trước.”
Thật ra không thể tách ra bán lẻ, nhưng Chu Ngư vẫn bóc một cái ra, đưa tới.
Trình Ngộ Chu cầm lấy băng cá nhân, xé hai bên giấy nhựa plastic ra.
“Đưa tay ra đây.”
Chu Ngư chất phác đưa tay ra, tay phải không bị trầy da.
Trình Ngộ Chu nhìn nét mặt của cô đã biết có lẽ cô vẫn chưa kịp phản ứng mục đích cần băng cá nhân của anh, có chút buồn cười.
“Tay kia.”
Chu Ngư lấy lại tinh thần, sau khi ý thức được hành động mới vừa rồi của mình ngu ngốc bao nhiêu, tay trái đặt trên quầy lẳng lặng lùi lại về sau.
“Đừng nhúc nhích, tôi không có thứ gì có thể dọa cậu đâu.” Trình Ngộ Chu nắm cổ tay của cô kéo ra trước mặt mình.
Chu Ngư nhớ lại cấp Hai bạn học nam nào đó cũng bảo cô đưa tay ra như vậy, sau đó từ phía sau lấy ra một con rết, nhưng vô dụng, tứ chi và thần kinh hoàn toàn không thuận theo đại não chi phối.
Anh vừa gội đầu xong, chưa hoàn toàn khô, mũi cô cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.
Hôm nay anh vẫn mặc áo thun trắng tinh, thoạt nhìn như thể không khác gì hôm qua, nhưng mắt cô nhìn ra chỗ nào không giống, ống tay áo có một đóa hoa rất rất nhỏ, màu hồng nhạt.
Ngoại trừ cầm cổ tay cô trong chớp mắt ngắn ngủi, anh không đụng vào da cô, chỉ là dán băng cá nhân vào miệng vết thương, nhưng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh.
“Điện thoại đâu?”
“Ở trong này.” Chu Ngư nhìn chỗ khác, lấy điện thoại của anh từ trong ba lô ra, “Cậu kiểm tra thử xem.”
Băng cá nhân là bán cả hộp, trên hộp có đề giá, quầy hàng mới dán mã thanh toán vào, pin điện thoại không còn nhiều lắm, Trình Ngộ Chu không nhìn mấy thông báo Wechat đó, tiện thể anh nhét nốt băng cá nhân còn lại vào trong ba lô mở ra của Chu Ngư, sau đó quét mã thanh toán.
Chu Ngư nhìn hộp băng cá nhân trong ba lô, Trình Ngộ Chu cảm thấy giây tiếp theo cô sẽ muốn lấy ra trả lại anh, hơn nữa còn có thể xé miếng dán trên tay ra, vậy nên giải thích, “Dùng để cảm ơn cậu đem điện thoại cho tôi.”
Cô nói, “Cậu là anh của Vãn Nguyệt, chút chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”
“Nó đưa đôi đũa giúp tôi cũng muốn tôi cảm ơn bộn bạc.”
Chu Ngư bật cười, “Vậy mình mời cậu uống nước ngọt.”
Trình Ngộ Chu cũng không từ chối, “Được thôi.”
Buổi sáng siêu thị mới vừa nhập hàng, Chu Ngư trả tiền xong đi ra phía sau lấy Ice Peak anh uống lần trước, “Lạnh hay thường.”
Trình Ngộ Chu liếc mắt lia qua đồ trang sức quả quýt trên ba lô cô, “Lạnh.”
“Vãn Nguyệt đâu?”
“Không có nhà, ra ngoài rồi.”
Chu Ngư gật gật đầu, “À.”
Cô không biết nói gì, may là có khách vào mua đồ.
Trình Ngộ Chu cầm lấy lon nước ngọt, “Cậu bận đi, tôi đi đây.”
Chu Ngư vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Trình Ngộ Chu vén rèm lên đi ra ngoài, người khách muốn mua pin, không nói rõ loại, Chu Ngư vội vàng thu tầm mắt về, lấy ra một cặp các loại mẫu pin khác nhau ra cho người khách xem.
Chín giờ rưỡi tan ca về nhà, bà ngoại vẫn chưa ngủ, quanh quẩn trong sân, miệng lẩm bẩm, “Sao quả mơ trên cây hết rồi.”
Chu Ngư vào nhà kiểm tra thuốc trong hộp thuốc trước, xác định buổi tối Lưu Phân đã uống thuốc rồi mới đi tắm.
Băng cá nhân dính nước, cô lau khô nước sau đó thay cái mới.
Trước sinh nhật nửa tháng Trình Vãn Nguyệt đã mời bạn học xong, ở nhà có ba mẹ ràng buộc, chơi không được tự nhiên, cô ấy dự định bảo đến chỗ của bà, trước ngày hẹn một ngày đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, còn lén giấu mấy chai bia trong thùng đồ uống, hai người Trình Ngộ Chu và Trình Diên Thanh chạy ba chuyến mới chuyển xong.
Trình Vãn Nguyệt nhiều bạn, hơn nữa còn có sinh nhật của Trình Diên Thanh, bốn giờ chiều đã bắt đầu lục tục ngo ngoe có người tới nhà.
Bà mang theo một bình trà nhài đến nhà hàng xóm đánh cờ, bà vừa ra cửa, Trình Vãn Nguyệt đã trở về phòng thay lại chiếc váy hai dây mới vừa mua, độ tuổi rực rỡ không cần thêm bất cứ đồ trang điểm gì đó cũng đã đủ lóa mắt.
Hồi bé Trình Diên Thanh và Trình Ngộ Chu thường xuyên đánh nhau, khi đó ông cụ vẫn còn sống, không thiên vị ai hết, hai người lăn trên đất thành tượng đất, đứng lên phủi đất trên người, chốc lát lại làm hòa, mặc dù phần lớn thời gian Trình Ngộ Chu đều không ở huyện, nhưng hai anh em sinh đôi này nghỉ đông trước khi lên cấp Ba hay nghỉ hè cũng sẽ đi tìm anh, quan hệ luôn rất tốt.
Bạn bè của bọn họ, Trình Ngộ Chu cũng biết một ít.
Trên bàn rất nhiều đồ uống, không biết là người nào lại lấy lon Ice Peak trong tủ lạnh.
Đến lúc Trình Ngộ Chu nhìn thấy, đối phương đã mở ra uống rồi.
Đúng lúc Trình Vãn Nguyệt xuống lầu, “Ai cho cậu động vào lon Ice Peak này!”
Nam sinh sửng sốt, “Không được uống hả? Không phải mới vừa rồi cậu còn bảo bọn mình uống tùy ý.”
“Trên bàn nhiều như vậy cậu không uống, đây là của anh mình, mình xin ảnh ảnh còn không cho, lại bị cậu uống. “ Lon Ice Peak này để trong tủ lạnh suốt, mấy lần cô khát nước muốn mở ra uống cũng không được.
Một lon nước thôi mà, cũng không phải thứ gì quý hiếm, nam sinh không để ý lắm, mới lễ phép nói tiếng xin lỗi với Trình Ngộ Chu, nói hôm nào mua một thùng mang tới.
Trình Ngộ Chu không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trình Vãn Nguyệt cũng đã tìm trong trong ngoài ngoài một lần, không thấy Ngôn Từ, bèn hỏi Trình Diên Thanh, “Anh không gọi Ngôn Từ?”
Trình Diên Thanh nói, “Anh tưởng em gọi rồi.”
“Tất nhiên là anh gọi anh ấy chứ!”
“Thôi, không gọi thì không gọi, dù gì lát nữa Chu Ngư sẽ tới, không có anh ta càng tốt hơn.”
Trình Vãn Nguyệt lôi anh từ trong đám người ra ngoài, “Tốt gì mà tốt, nhà chúng ta náo nhiệt thế này, anh ấy chắc chắn có thể nghe thấy, anh không gọi anh ấy, em cũng không gọi, sẽ khiến anh ấy cảm thấy mình bị anh em tốt quên mất, bà nội cũng nói với anh nhiều lần rồi, bảo anh quan tâm anh ấy nhiều hơn, anh quan tâm như thế này đó hả?”
Cô hiểu Trình Diên Thanh rất rõ.
Tần Doãn chính là đối tượng anh ta vẫn luôn lấy lòng, đang ngồi trên ghế sofa chơi đấu địa chủ [1], nhưng Tần Doãn thích Ngôn Từ.
[1] Đấu địa chỉ: game giống phỏm online của VN
Trình Diên Thanh chê cô phiền, “Bây giờ anh đi gọi.”
Ngôn Từ sống trong tòa nhà công vụ [2] ở đối diện, Trình Diên Thanh lên lầu gõ cửa, ở ngoài cửa đợi gần mười phút, anh ta mới mở cửa.
[2] Nhà công vụ: nhà cho gia đình cán bộ, nhân viên của một đơn vị nào đó.
“Anh đang ngủ?”
“Ờ.”
“Đừng ngủ nữa, đến nhà nội tôi chơi.”
Ngôn Từ chuẩn bị đóng cửa, “Không đi.”
Trình Diên Thanh nhanh tay lẹ mắt, duỗi một chân vào chặn cửa, “Hôm nay sinh nhật tôi, anh phải đi qua ăn miếng bánh chứ, dù gì cũng bị tôi đánh thức rồi, tối về lại ngủ.”
Anh ta kéo Ngôn Từ ra cửa, trên tủ giày đặt chìa khóa, anh ta tiện tay cầm lấy.
Tần Doãn thấy Ngôn Từ và Trình Diên Thanh cùng nhau đi vào, chào hỏi với anh ta, hỏi anh ta có muốn chơi bài không, Ngôn Từ không để ý đến, lục lọi trong đống đồ ăn vặt ra một lon bia sau đó thì đến chỗ ít người ngủ, mặc dù bật máy lạnh, nhưng luôn có người ra ra vào vào, cửa luôn mở ra, Tần Doãn cầm cái quạt ngồi bên cạnh quạt gió giúp anh ta, da anh ta rất trắng, ở trong con gái Tần Doãn coi như là trắng, nhưng vẫn còn đen hơn anh ta một tông.
Chu Ngư giao ca xong mới có thể đến, lúc năm sáu giờ bên ngoài mặt trời vẫn vô cùng nắng, cô đi ngõ nhỏ kia.
Hôm nay cô không đem điện thoại, còn lo đến muộn, nhưng lúc nhìn thấy Khanh Hàng vẫn đang giúp đỡ thu dọn phế phẩm thì biết mình không tính là quá muộn.
Trình Vãn Nguyệt không đợi được Khanh Hàng là không thể thổi nến ước nguyện.
Khanh Hàng là học sinh chủ tịch huyện giúp đỡ, bắt đầu từ lớp bốn, cho đến khi cậu ta từ trong thôn thi được THPT số 1 huyện, còn sẽ luôn giúp đỡ đến khi cậu ta lên đại học.
Mặc dù Ngôn Từ đã trưởng thành, nhưng xe máy không phải của anh ta.
Năm giờ cơm nước xong xuôi, Chu Ngư bỏ ly nước và điện thoại của Trình Ngộ Chu vào ba lô, mang đến siêu thị.
Lúc này khách hàng tới mua đồ nhiều, dùng tiền mặt cũng nhiều, tính sổ sách sai hoặc là thu tiền giả cũng chỉ có thể tự mình lấp vào, nên cô rất cẩn thận, mãi đến bảy giờ mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Ra chút mồ hôi, chỗ trầy da trong lòng bàn tay có hơi đau.
“Có băng cá nhân không?” Một giọng nói êm tai vang lên trên đỉnh đầu.
Chu Ngư ngẩng đầu nhìn Trình Ngộ Chu đứng trước quầy thu ngân, hồi lâu mới tìm được tinh thần, “…Có, đợi chút.”
Loại hàng hóa nhỏ thường bán này đều đặt ở quầy hàng, cô lấy một hộp ra.
“Cần bao nhiêu?”
“Đưa tôi một cái trước.”
Thật ra không thể tách ra bán lẻ, nhưng Chu Ngư vẫn bóc một cái ra, đưa tới.
Trình Ngộ Chu cầm lấy băng cá nhân, xé hai bên giấy nhựa plastic ra.
“Đưa tay ra đây.”
Chu Ngư chất phác đưa tay ra, tay phải không bị trầy da.
Trình Ngộ Chu nhìn nét mặt của cô đã biết có lẽ cô vẫn chưa kịp phản ứng mục đích cần băng cá nhân của anh, có chút buồn cười.
“Tay kia.”
Chu Ngư lấy lại tinh thần, sau khi ý thức được hành động mới vừa rồi của mình ngu ngốc bao nhiêu, tay trái đặt trên quầy lẳng lặng lùi lại về sau.
“Đừng nhúc nhích, tôi không có thứ gì có thể dọa cậu đâu.” Trình Ngộ Chu nắm cổ tay của cô kéo ra trước mặt mình.
Chu Ngư nhớ lại cấp Hai bạn học nam nào đó cũng bảo cô đưa tay ra như vậy, sau đó từ phía sau lấy ra một con rết, nhưng vô dụng, tứ chi và thần kinh hoàn toàn không thuận theo đại não chi phối.
Anh vừa gội đầu xong, chưa hoàn toàn khô, mũi cô cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.
Hôm nay anh vẫn mặc áo thun trắng tinh, thoạt nhìn như thể không khác gì hôm qua, nhưng mắt cô nhìn ra chỗ nào không giống, ống tay áo có một đóa hoa rất rất nhỏ, màu hồng nhạt.
Ngoại trừ cầm cổ tay cô trong chớp mắt ngắn ngủi, anh không đụng vào da cô, chỉ là dán băng cá nhân vào miệng vết thương, nhưng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh.
“Điện thoại đâu?”
“Ở trong này.” Chu Ngư nhìn chỗ khác, lấy điện thoại của anh từ trong ba lô ra, “Cậu kiểm tra thử xem.”
Băng cá nhân là bán cả hộp, trên hộp có đề giá, quầy hàng mới dán mã thanh toán vào, pin điện thoại không còn nhiều lắm, Trình Ngộ Chu không nhìn mấy thông báo Wechat đó, tiện thể anh nhét nốt băng cá nhân còn lại vào trong ba lô mở ra của Chu Ngư, sau đó quét mã thanh toán.
Chu Ngư nhìn hộp băng cá nhân trong ba lô, Trình Ngộ Chu cảm thấy giây tiếp theo cô sẽ muốn lấy ra trả lại anh, hơn nữa còn có thể xé miếng dán trên tay ra, vậy nên giải thích, “Dùng để cảm ơn cậu đem điện thoại cho tôi.”
Cô nói, “Cậu là anh của Vãn Nguyệt, chút chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”
“Nó đưa đôi đũa giúp tôi cũng muốn tôi cảm ơn bộn bạc.”
Chu Ngư bật cười, “Vậy mình mời cậu uống nước ngọt.”
Trình Ngộ Chu cũng không từ chối, “Được thôi.”
Buổi sáng siêu thị mới vừa nhập hàng, Chu Ngư trả tiền xong đi ra phía sau lấy Ice Peak anh uống lần trước, “Lạnh hay thường.”
Trình Ngộ Chu liếc mắt lia qua đồ trang sức quả quýt trên ba lô cô, “Lạnh.”
“Vãn Nguyệt đâu?”
“Không có nhà, ra ngoài rồi.”
Chu Ngư gật gật đầu, “À.”
Cô không biết nói gì, may là có khách vào mua đồ.
Trình Ngộ Chu cầm lấy lon nước ngọt, “Cậu bận đi, tôi đi đây.”
Chu Ngư vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Trình Ngộ Chu vén rèm lên đi ra ngoài, người khách muốn mua pin, không nói rõ loại, Chu Ngư vội vàng thu tầm mắt về, lấy ra một cặp các loại mẫu pin khác nhau ra cho người khách xem.
Chín giờ rưỡi tan ca về nhà, bà ngoại vẫn chưa ngủ, quanh quẩn trong sân, miệng lẩm bẩm, “Sao quả mơ trên cây hết rồi.”
Chu Ngư vào nhà kiểm tra thuốc trong hộp thuốc trước, xác định buổi tối Lưu Phân đã uống thuốc rồi mới đi tắm.
Băng cá nhân dính nước, cô lau khô nước sau đó thay cái mới.
Trước sinh nhật nửa tháng Trình Vãn Nguyệt đã mời bạn học xong, ở nhà có ba mẹ ràng buộc, chơi không được tự nhiên, cô ấy dự định bảo đến chỗ của bà, trước ngày hẹn một ngày đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, còn lén giấu mấy chai bia trong thùng đồ uống, hai người Trình Ngộ Chu và Trình Diên Thanh chạy ba chuyến mới chuyển xong.
Trình Vãn Nguyệt nhiều bạn, hơn nữa còn có sinh nhật của Trình Diên Thanh, bốn giờ chiều đã bắt đầu lục tục ngo ngoe có người tới nhà.
Bà mang theo một bình trà nhài đến nhà hàng xóm đánh cờ, bà vừa ra cửa, Trình Vãn Nguyệt đã trở về phòng thay lại chiếc váy hai dây mới vừa mua, độ tuổi rực rỡ không cần thêm bất cứ đồ trang điểm gì đó cũng đã đủ lóa mắt.
Hồi bé Trình Diên Thanh và Trình Ngộ Chu thường xuyên đánh nhau, khi đó ông cụ vẫn còn sống, không thiên vị ai hết, hai người lăn trên đất thành tượng đất, đứng lên phủi đất trên người, chốc lát lại làm hòa, mặc dù phần lớn thời gian Trình Ngộ Chu đều không ở huyện, nhưng hai anh em sinh đôi này nghỉ đông trước khi lên cấp Ba hay nghỉ hè cũng sẽ đi tìm anh, quan hệ luôn rất tốt.
Bạn bè của bọn họ, Trình Ngộ Chu cũng biết một ít.
Trên bàn rất nhiều đồ uống, không biết là người nào lại lấy lon Ice Peak trong tủ lạnh.
Đến lúc Trình Ngộ Chu nhìn thấy, đối phương đã mở ra uống rồi.
Đúng lúc Trình Vãn Nguyệt xuống lầu, “Ai cho cậu động vào lon Ice Peak này!”
Nam sinh sửng sốt, “Không được uống hả? Không phải mới vừa rồi cậu còn bảo bọn mình uống tùy ý.”
“Trên bàn nhiều như vậy cậu không uống, đây là của anh mình, mình xin ảnh ảnh còn không cho, lại bị cậu uống. “ Lon Ice Peak này để trong tủ lạnh suốt, mấy lần cô khát nước muốn mở ra uống cũng không được.
Một lon nước thôi mà, cũng không phải thứ gì quý hiếm, nam sinh không để ý lắm, mới lễ phép nói tiếng xin lỗi với Trình Ngộ Chu, nói hôm nào mua một thùng mang tới.
Trình Ngộ Chu không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trình Vãn Nguyệt cũng đã tìm trong trong ngoài ngoài một lần, không thấy Ngôn Từ, bèn hỏi Trình Diên Thanh, “Anh không gọi Ngôn Từ?”
Trình Diên Thanh nói, “Anh tưởng em gọi rồi.”
“Tất nhiên là anh gọi anh ấy chứ!”
“Thôi, không gọi thì không gọi, dù gì lát nữa Chu Ngư sẽ tới, không có anh ta càng tốt hơn.”
Trình Vãn Nguyệt lôi anh từ trong đám người ra ngoài, “Tốt gì mà tốt, nhà chúng ta náo nhiệt thế này, anh ấy chắc chắn có thể nghe thấy, anh không gọi anh ấy, em cũng không gọi, sẽ khiến anh ấy cảm thấy mình bị anh em tốt quên mất, bà nội cũng nói với anh nhiều lần rồi, bảo anh quan tâm anh ấy nhiều hơn, anh quan tâm như thế này đó hả?”
Cô hiểu Trình Diên Thanh rất rõ.
Tần Doãn chính là đối tượng anh ta vẫn luôn lấy lòng, đang ngồi trên ghế sofa chơi đấu địa chủ [1], nhưng Tần Doãn thích Ngôn Từ.
[1] Đấu địa chỉ: game giống phỏm online của VN
Trình Diên Thanh chê cô phiền, “Bây giờ anh đi gọi.”
Ngôn Từ sống trong tòa nhà công vụ [2] ở đối diện, Trình Diên Thanh lên lầu gõ cửa, ở ngoài cửa đợi gần mười phút, anh ta mới mở cửa.
[2] Nhà công vụ: nhà cho gia đình cán bộ, nhân viên của một đơn vị nào đó.
“Anh đang ngủ?”
“Ờ.”
“Đừng ngủ nữa, đến nhà nội tôi chơi.”
Ngôn Từ chuẩn bị đóng cửa, “Không đi.”
Trình Diên Thanh nhanh tay lẹ mắt, duỗi một chân vào chặn cửa, “Hôm nay sinh nhật tôi, anh phải đi qua ăn miếng bánh chứ, dù gì cũng bị tôi đánh thức rồi, tối về lại ngủ.”
Anh ta kéo Ngôn Từ ra cửa, trên tủ giày đặt chìa khóa, anh ta tiện tay cầm lấy.
Tần Doãn thấy Ngôn Từ và Trình Diên Thanh cùng nhau đi vào, chào hỏi với anh ta, hỏi anh ta có muốn chơi bài không, Ngôn Từ không để ý đến, lục lọi trong đống đồ ăn vặt ra một lon bia sau đó thì đến chỗ ít người ngủ, mặc dù bật máy lạnh, nhưng luôn có người ra ra vào vào, cửa luôn mở ra, Tần Doãn cầm cái quạt ngồi bên cạnh quạt gió giúp anh ta, da anh ta rất trắng, ở trong con gái Tần Doãn coi như là trắng, nhưng vẫn còn đen hơn anh ta một tông.
Chu Ngư giao ca xong mới có thể đến, lúc năm sáu giờ bên ngoài mặt trời vẫn vô cùng nắng, cô đi ngõ nhỏ kia.
Hôm nay cô không đem điện thoại, còn lo đến muộn, nhưng lúc nhìn thấy Khanh Hàng vẫn đang giúp đỡ thu dọn phế phẩm thì biết mình không tính là quá muộn.
Trình Vãn Nguyệt không đợi được Khanh Hàng là không thể thổi nến ước nguyện.
Khanh Hàng là học sinh chủ tịch huyện giúp đỡ, bắt đầu từ lớp bốn, cho đến khi cậu ta từ trong thôn thi được THPT số 1 huyện, còn sẽ luôn giúp đỡ đến khi cậu ta lên đại học.