Chương 26: Thích Triều: Đồng nghiệp rác rưởi
Editor: YYone
Hội đấu giá Lam Tinh tốt xấu lẫn lộn, vì để an toàn, Thích Triều cố ý chuẩn bị sẵn áo choàng cho Mạc Tư. Phi thuyền vừa hạ xuống, Mạc Tư trùm mũ lên, chỉ để lộ phần cằm quấn băng vải.
"Nhóc Mạc, con đi theo chú nhé. Đừng nói chuyện với người lạ biết chưa?" Thích Triều vừa đi vào hội trường vừa lải nhải.
Mạc Tư không đáp nhưng mũ áo choàng trên đầu lắc lư mấy lần, hẳn là đang gật đầu.
Bây giờ là tám giờ mười lăm, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi. Hôm nay có tất cả ba mươi món hàng, hiện tại đang bán tới vật số mười lăm. May mắn là mấy viên kim cương hắn nhìn trúng đều từ số hai mươi đổ đi.
Thích Triều đã đặt chỗ ngồi ở góc hàng trên. Sau khi vào chỗ, hắn đưa ảnh vật mà mình đã chọn cho Mạc Tư xem. ????ệ? chí?h ở ﹛ ??ù m????ệ?.?N ﹜
Người tham gia hội đấu giá không đông lắm, gần 500 ghế nhưng chỉ ngồi đầy một nửa. Tuy vắng người nhưng ai ở đây cũng giàu sang, phú quý.
Người chủ trì trên sân khấu không ngừng pha trò, điều hoà không khí khiến cho khán giả bên dưới cười không ngớt.
"Cái này đẹp nhất."
Mạc Tư đưa tấm hình một viên kim cương to như trứng bồ câu cho Thích Triều xem, nghiêm túc nói. "Viên này lớn như thế chắc cha sẽ thích."
Viên kim cương Mạc Tư chọn là viên lớn nhất, sáng nhất, nhất định rất đắt. Ở Lam tinh, giá của những viên kim cương cao cấp có khi lên tới hơn mười triệu.
"Vậy chọn cái này."
Thích Triều thấp giọng nói, ánh mắt mang theo ý cười, dường như không ý thức được trăm vạn tinh tệ của mình không tranh nổi viên kim cương này.
Có người đồng ý với kiến nghị của mình cảm giác rất tuyệt.
Mạc Tư cũng không ngoại lệ.
Dù không thích hội đấu giá nhưng cậu vẫn có thể nhịn được. Mạc Tư túm nơ bướm của mình, nghĩ thầm.
Trên sân khấu, người chủ trì giới thiệu tới món đồ thứ hai mươi. Thích Triều ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cúi xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ màn hình.
Nếu muốn mua viên kim cương tốt nhất thì khoản tiết kiệm của hắn có lẽ không đủ. Nhưng không phải không còn cách nào khác, thân phận con trai của người giàu nhất Lam Tinh vẫn có ích. Ít nhất thì người tổ chức hội đấu giá này sẽ vui lòng cho hắn mặt mũi.
Những buổi đấu giá ở Lam Tinh tưởng chừng rất minh bạch nhưng thật ra ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nguyên chủ từng tham gia các cuộc đấu giá không dưới mười lần, có ký ức của hắn ta, Thích Triều nắm rõ quy tắc trong lòng bàn tay.
Đây cũng là lý do hắn tới đây thay vì một cửa tiệm bên ngoài.
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn trong xã hội gần ba mươi năm, nếu có lối tắt, lại không vi phạm nguyên tắc của mình thì Thích Triều sẽ chọn cách có lợi nhất.
Viên kim cương mà hai người chọn xếp số hai mươi ba, người chủ trì đọc số vật phẩm đấu giá, sau khi giới thiệu sơ qua lập tức có người giơ bảng ra giá, những người khác cũng lục tục nâng giá lên.
Thích Triều vừa ra giá 70 vạn thì không ai nâng bảng nữa. Người chủ trì quyết định dứt khoát, viên kim cương xa xỉ này về túi Thích Triều với giá 70 vạn.
Mọi việc thuận lợi đến không tưởng. Thích Triều không biết người tổ chức buổi đấu giá này đã trao đổi gì với những người khác. Nhưng nếu ông chủ vui lòng giúp hắn thì có lẽ trong mắt người ta tạo quan hệ với tỷ phú đứng đầu Lam Tinh hấp dẫn hơn những khoản lợi nhuận kia.
Thích Triều ghi nhớ ân tình này, mở giao diện trò chuyện nhắn câu cảm ơn, cùng ông chủ khen ngợi lẫn nhau một hồi rồi tắt máy.
Hiện tại đã chín rưỡi, Thích Triều nhớ rõ Mạc Tư phải đi ngủ lúc mười giờ. Hắn nói nhỏ với cậu. "Chờ khi nào lấy kim cương xong thì mình về nhé."
"Vâng." Mạc Tư không có ý kiến.
Thích Triều mua quà cho Tiến sĩ xong mà như vừa hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn hướng mắt lên sân khấu, quan sát khung cảnh náo nhiệt.
Trước đấy chỉ lo chọn kim cương, Thích Triều không rõ những vật gì được đem ra bán. Hắn chống cằm, đôi mắt nâu thẫm ánh lên ý cười nhưng khi vừa nhìn món hàng lên sân khấu tiếp theo, ý cười trong mắt liền tắt ngấm.
"Tiếp theo là món hàng thứ 25 — Búp bê cấp S, Song Kính!" Người chủ trì biết rất nhiều người tới đây vì món đồ này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là món hàng được bán ra giá cao nhất hôm nay.
Hắn ta dằn lòng kích động, dùng hết sức để giới thiệu. "Búp bê cấp S thì không cần nói nhiều nữa. Các vị cũng biết cấp S hiếm có thế nào. Tôi chủ trì những buổi đấu giá mười năm nay mới chỉ gặp được ba lần! Mà Song Kính càng khiến người ta khó quên!"
Giọng người chủ trì dõng dạc, hùng hồn nhưng những người bên dưới hiếm ai nghiêm túc nghe. Họ dùng những ánh mắt chán ghét, kỳ thị và nóng bỏng mà nhìn chằm chằm búp bê trên sân khấu.
Song Kính còn được gọi là "song sinh". Đúng như tên gọi của chúng, đây là hai búp bê, một đứa tóc trắng mắt trắng, một đứa tóc đen mắt đen, ngoại hình trông như những cậu bé 13 14 tuổi, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp. Nhưng lý do khiến đám người ở đây săm soi với ánh mắt khác nhau không phải vì ngoại hình mà là thân thể kỳ lạ của chúng.
Hai búp bê tựa lưng vào nhau, đây không phải là tư thế mà do sống lưng của chúng dính liền với nhau.
"Song Kính" là búp bê dị dạng.
"Người chế tạo Song Kính chính là thợ chế tác chuyên nghiệp Thanh Vũ, chính là nhà vô địch cuộc thi thợ chế tác lần trước! Đặt hai trái tim búp bê vào chung một thân thể, nghe đã biết khó khăn đến nhường nào." Người chủ trì dõng dạc tuyên bố. "Đây chính là nghệ thuật!"
Nghệ thuật chó gì.
Nếu Thanh Vũ ở đây chắc chắn Thích Triều sẽ đấm gã ta hai phát. ĐM chế tạo thân thể kiểu mẹ gì đây?! Gọi cái này là nghệ thuật á? Chết tiệt, đây là sỉ nhục nghệ thuật thì có! Đệt!
Thích Triều tức điên người, không kìm được chửi tục. Tại sao lại tạo ra búp bê thế này? Ai cũng biết nếu có dị tật phần trên dính liền tức là phải dùng chung cơ quan nội tạng, đồng thời cũng có nghĩa là chịu nỗi đau đớn khó mà nhịn nổi.
Khi một cặp song sinh bị dị tật thân trên dính liền như thế này thì kể từ khi sinh ra chúng đã phải chịu đau khổ, mỗi lần hô hấp đều cảm nhận được cơn đau dữ dội.
Búp bê không có dây thần kinh nhạy cảm như con người nhưng chúng vẫn sẽ cảm thấy đau đớn. Lan Lạc đã nói điều này vào lần đầu gặp mặt.
Có thể tưởng tượng được hai đứa nhỏ này bị cơn đau hành hạ đến mức nào từ kho sinh ra.
Các nhà khoa học phát triển công nghệ, nghiên cứu y học, trăm phương ngàn kế muốn ngăn tình trạng dị tật ở trẻ. Vậy mà tên chó đẻ thợ chế tác kia còn dám tạo ra cơ thể như vậy cho búp bê.
Vì nghệ thuật?
Nghệ thuật nghe được là khóc đấy?
Thích Triều hận đến ngứa răng.
So với Thích Triều đang nghiến răng nghiến lợi thì ánh mắt Mạc Tư dưới áo choàng chẳng có phản ứng gì, dường như quá quen rồi. Không phải thợ chế tác nào cũng dịu dàng như cha, những người coi búp bê là công cụ, thú vui cũng không hiếm thấy.
Mạc Tư nghiêng đầu nhìn sang Thích Triều. Cậu không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Thời gian dành cho mỗi món hàng cũng không nhiều, người chủ trì giới thiệu xong liền gõ búa ra hiệu bắt đầu đấu giá.
Song Kính là búp bê dị dạng. Dù vẻ ngoài của chúng có tinh xảo đến đâu cũng không khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự kỳ lạ này. Vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tham gia đấu giá, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm búp bê, giá được đẩy lên hơn ngàn vạn.
Trước giờ Thích Triều không thích nghĩ xấu người khác nhưng nhìn cảnh tượng này hắn không thể không tự hỏi đám người này muốn mua Song Kính để làm gì.
Nguyên chủ đã chứng minh con người còn ác độc hơn cả súc vật.
Nếu Song Kính được người tốt mua về thì còn ổn chứ bị người ghê tởm như nguyên chủ mang đi thì chẳng khác gì địa ngục.
Thích Triều quyết định sẽ đưa Song Kính về nhà.
Cho dù phải mặt dày tìm cha nguyên chủ vay tiền cũng không thể trơ mắt nhìn hai búp bê nhỏ bước vào vực thẳm.
Mạc Tư bỗng nghe thấy Thích Triều báo giá. Mắt đen kinh ngạc, cậu tò mò nhìn sang lại chỉ thấy được phần cằm căng cứng của Thích Triều.
Rất mau đã có người ra giá tiếp, Thích Triều tiếp tục giơ bảng, mỗi lần đều cao bọn họ một vạn. Giá càng ngày càng cao, đến mức người ta líu cả lưỡi. Người cạnh tranh ít dần, nếu cứ tiếp tục, Thích Triều có thể đón được Song Kính.
Nhưng chưa kịp mua được búp bê, quang não của hắn đột nhiên rung lên.
Ông chủ hội đấu giá: [Thiếu gia Thích đừng ra giá nữa. Anh không mua được Song Kính đâu. Hiệp hội đã đặt trước rồi, dù anh trả giá cao như nào tôi cũng không thể để cho anh được.]
Thích Triều rất quen thuộc với tình huống này.
Ban nãy hắn cũng dùng cách này để mua kim cương.
Phải công nhận là thật ghê tởm.
Thích Triều nhếch môi, chẳng biết đang cười ai.
Thích Triều: [Tôi ra giá cao hơn bọn họ cũng không được?]
Ông chủ hội đấu giá: [Không được. Cái này không phải vấn đề tiền. Bên Hiệp hội động tay động chân là có thể dẹp luôn chúng tôi. Công ty cha anh có hợp tác với họ, hẳn anh cũng biết thủ đoạn của bên đó.]
Hiệp hội thợ chế tác ngang ngược xưa giờ, có đôi lúc còn không thèm giữ mặt mũi cho cha nguyên chủ. Đắc tội bọn họ có khả năng sẽ liên lụy đến cha nguyên chủ, hắn không muốn gây rắc rối cho ông.
Ngón cái Thích Triều gõ gõ trên quang não đáp đã biết. Nếu là Hiệp hội mua, có lẽ búp bê sẽ không bị tổn thương?
Nhưng liệu có thật không?
Trước đây thì hắn sẽ thấy không, đây là sự tin tưởng giữa đồng nghiệp với nhau nhưng nhìn búp bê trên sân khấu, Thích Triều không chắc lắm.
Các thợ chế tác khác sẽ không tổn thương búp bê ư?
Trên sân khấu, tiếng búa gõ hoà cũng giọng điệu hưng phấn của người chủ trì, búp bê Song Kính bị nhân viên công tác đưa đi. Thích Triều rũ mi, sự mơ hồ dưới đáy mắt vẫn không tan.
Buổi đấu giá kết thúc, hai người trở về biệt thự.
Dọc đường, Thích Triều chẳng nói mấy câu. Mạc Tư thỉnh thoảng lại nhìn Thích Triều bằng ánh mắt kỳ quái, như thể không hiểu tại sao tâm trạng hắn lại tệ vậy.
Tới phòng khách, Tiến sĩ ngồi dưới sofa tựa hồ đã đợi từ lâu.
Mạc Tư cứng người, nhỏ giọng gọi cha rồi đứng đờ tại chỗ không biết phải làm sao. Thích Triều vỗ bả vai cậu, ra hiệu mau về phòng ngủ. Mạc Tư liếc qua thấy cha khẽ gật đầu mới ngay lập tức chạy lên tầng.
Thích Triều muốn cười nhưng vì tâm trạng không tốt nên nụ cười có hơi khó coi. Thẩm Du Hi nhìn ra hắn hơi lạ, nhíu mày lo lắng hỏi. "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có đâu." Thích Triều miễn cưỡng mỉm cười, không muốn nói nhiều. "Mai nói sau nhé, hôm nay em hơi mệt."
Dựa trên hiểu biết của hắn về Thẩm Du Hi, anh sẽ ôn hoà gật đầu, không tiếp tục truy hỏi. Thế nhưng lần này hắn hoàn toàn trật lất.
"Vậy ngài có thể nói tôi biết tại sao nửa đêm còn đưa Mạc Tư ra ngoài không?"
Giọng Thẩm Du Hi chậm rãi, ôn hoà hệt một bản dương cầm nhưng khi Thích Triều nghe thấy câu này lại cảm giác cổ như bị thít chặt.
Thích Triều quay người, nói lảng sang chuyện khác, mà cũng như đang nghiêm túc hỏi. "Vậy anh Thẩm có thể nói cho em vì sao trước kia anh lại bán búp bê ở hội đấu giá không?"
Bán đấu giá búp bê nghĩa là không đoán được chủ nhân của nó sẽ là ai. Chẳng lẽ Tiến sĩ không lo búp bê sẽ không bị người xấu mang đi? Hay là giống như cha của Song Kính, chẳng thèm quan tâm tương lai của búp bê mình tạo ra.
Tiến sĩ khựng lại, hơi bất ngờ, anh không trả lời ngay.
Thích Triều lẳng lặng nhìn anh, không thúc giục.
Trong phòng khách, hai người đứng đối diện cách nhau chừng một mét, bầu không khí đông cứng lại.
Hệ thống đang đến thăm hàng ngày lại một lần nữa đụng phải tình huống này:......
Ơ kìa ký chủ, ngài hỏi cái này làm gì?
Hệ thống bị dọa khóc, vai ác làm vậy còn lý do gì nữa chứ! Đương nhiên là vì kế hoạch nên mới chọn đám xui xẻo các anh đó!!!
Hội đấu giá Lam Tinh tốt xấu lẫn lộn, vì để an toàn, Thích Triều cố ý chuẩn bị sẵn áo choàng cho Mạc Tư. Phi thuyền vừa hạ xuống, Mạc Tư trùm mũ lên, chỉ để lộ phần cằm quấn băng vải.
"Nhóc Mạc, con đi theo chú nhé. Đừng nói chuyện với người lạ biết chưa?" Thích Triều vừa đi vào hội trường vừa lải nhải.
Mạc Tư không đáp nhưng mũ áo choàng trên đầu lắc lư mấy lần, hẳn là đang gật đầu.
Bây giờ là tám giờ mười lăm, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi. Hôm nay có tất cả ba mươi món hàng, hiện tại đang bán tới vật số mười lăm. May mắn là mấy viên kim cương hắn nhìn trúng đều từ số hai mươi đổ đi.
Thích Triều đã đặt chỗ ngồi ở góc hàng trên. Sau khi vào chỗ, hắn đưa ảnh vật mà mình đã chọn cho Mạc Tư xem. ????ệ? chí?h ở ﹛ ??ù m????ệ?.?N ﹜
Người tham gia hội đấu giá không đông lắm, gần 500 ghế nhưng chỉ ngồi đầy một nửa. Tuy vắng người nhưng ai ở đây cũng giàu sang, phú quý.
Người chủ trì trên sân khấu không ngừng pha trò, điều hoà không khí khiến cho khán giả bên dưới cười không ngớt.
"Cái này đẹp nhất."
Mạc Tư đưa tấm hình một viên kim cương to như trứng bồ câu cho Thích Triều xem, nghiêm túc nói. "Viên này lớn như thế chắc cha sẽ thích."
Viên kim cương Mạc Tư chọn là viên lớn nhất, sáng nhất, nhất định rất đắt. Ở Lam tinh, giá của những viên kim cương cao cấp có khi lên tới hơn mười triệu.
"Vậy chọn cái này."
Thích Triều thấp giọng nói, ánh mắt mang theo ý cười, dường như không ý thức được trăm vạn tinh tệ của mình không tranh nổi viên kim cương này.
Có người đồng ý với kiến nghị của mình cảm giác rất tuyệt.
Mạc Tư cũng không ngoại lệ.
Dù không thích hội đấu giá nhưng cậu vẫn có thể nhịn được. Mạc Tư túm nơ bướm của mình, nghĩ thầm.
Trên sân khấu, người chủ trì giới thiệu tới món đồ thứ hai mươi. Thích Triều ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cúi xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ màn hình.
Nếu muốn mua viên kim cương tốt nhất thì khoản tiết kiệm của hắn có lẽ không đủ. Nhưng không phải không còn cách nào khác, thân phận con trai của người giàu nhất Lam Tinh vẫn có ích. Ít nhất thì người tổ chức hội đấu giá này sẽ vui lòng cho hắn mặt mũi.
Những buổi đấu giá ở Lam Tinh tưởng chừng rất minh bạch nhưng thật ra ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nguyên chủ từng tham gia các cuộc đấu giá không dưới mười lần, có ký ức của hắn ta, Thích Triều nắm rõ quy tắc trong lòng bàn tay.
Đây cũng là lý do hắn tới đây thay vì một cửa tiệm bên ngoài.
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn trong xã hội gần ba mươi năm, nếu có lối tắt, lại không vi phạm nguyên tắc của mình thì Thích Triều sẽ chọn cách có lợi nhất.
Viên kim cương mà hai người chọn xếp số hai mươi ba, người chủ trì đọc số vật phẩm đấu giá, sau khi giới thiệu sơ qua lập tức có người giơ bảng ra giá, những người khác cũng lục tục nâng giá lên.
Thích Triều vừa ra giá 70 vạn thì không ai nâng bảng nữa. Người chủ trì quyết định dứt khoát, viên kim cương xa xỉ này về túi Thích Triều với giá 70 vạn.
Mọi việc thuận lợi đến không tưởng. Thích Triều không biết người tổ chức buổi đấu giá này đã trao đổi gì với những người khác. Nhưng nếu ông chủ vui lòng giúp hắn thì có lẽ trong mắt người ta tạo quan hệ với tỷ phú đứng đầu Lam Tinh hấp dẫn hơn những khoản lợi nhuận kia.
Thích Triều ghi nhớ ân tình này, mở giao diện trò chuyện nhắn câu cảm ơn, cùng ông chủ khen ngợi lẫn nhau một hồi rồi tắt máy.
Hiện tại đã chín rưỡi, Thích Triều nhớ rõ Mạc Tư phải đi ngủ lúc mười giờ. Hắn nói nhỏ với cậu. "Chờ khi nào lấy kim cương xong thì mình về nhé."
"Vâng." Mạc Tư không có ý kiến.
Thích Triều mua quà cho Tiến sĩ xong mà như vừa hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn hướng mắt lên sân khấu, quan sát khung cảnh náo nhiệt.
Trước đấy chỉ lo chọn kim cương, Thích Triều không rõ những vật gì được đem ra bán. Hắn chống cằm, đôi mắt nâu thẫm ánh lên ý cười nhưng khi vừa nhìn món hàng lên sân khấu tiếp theo, ý cười trong mắt liền tắt ngấm.
"Tiếp theo là món hàng thứ 25 — Búp bê cấp S, Song Kính!" Người chủ trì biết rất nhiều người tới đây vì món đồ này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là món hàng được bán ra giá cao nhất hôm nay.
Hắn ta dằn lòng kích động, dùng hết sức để giới thiệu. "Búp bê cấp S thì không cần nói nhiều nữa. Các vị cũng biết cấp S hiếm có thế nào. Tôi chủ trì những buổi đấu giá mười năm nay mới chỉ gặp được ba lần! Mà Song Kính càng khiến người ta khó quên!"
Giọng người chủ trì dõng dạc, hùng hồn nhưng những người bên dưới hiếm ai nghiêm túc nghe. Họ dùng những ánh mắt chán ghét, kỳ thị và nóng bỏng mà nhìn chằm chằm búp bê trên sân khấu.
Song Kính còn được gọi là "song sinh". Đúng như tên gọi của chúng, đây là hai búp bê, một đứa tóc trắng mắt trắng, một đứa tóc đen mắt đen, ngoại hình trông như những cậu bé 13 14 tuổi, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp. Nhưng lý do khiến đám người ở đây săm soi với ánh mắt khác nhau không phải vì ngoại hình mà là thân thể kỳ lạ của chúng.
Hai búp bê tựa lưng vào nhau, đây không phải là tư thế mà do sống lưng của chúng dính liền với nhau.
"Song Kính" là búp bê dị dạng.
"Người chế tạo Song Kính chính là thợ chế tác chuyên nghiệp Thanh Vũ, chính là nhà vô địch cuộc thi thợ chế tác lần trước! Đặt hai trái tim búp bê vào chung một thân thể, nghe đã biết khó khăn đến nhường nào." Người chủ trì dõng dạc tuyên bố. "Đây chính là nghệ thuật!"
Nghệ thuật chó gì.
Nếu Thanh Vũ ở đây chắc chắn Thích Triều sẽ đấm gã ta hai phát. ĐM chế tạo thân thể kiểu mẹ gì đây?! Gọi cái này là nghệ thuật á? Chết tiệt, đây là sỉ nhục nghệ thuật thì có! Đệt!
Thích Triều tức điên người, không kìm được chửi tục. Tại sao lại tạo ra búp bê thế này? Ai cũng biết nếu có dị tật phần trên dính liền tức là phải dùng chung cơ quan nội tạng, đồng thời cũng có nghĩa là chịu nỗi đau đớn khó mà nhịn nổi.
Khi một cặp song sinh bị dị tật thân trên dính liền như thế này thì kể từ khi sinh ra chúng đã phải chịu đau khổ, mỗi lần hô hấp đều cảm nhận được cơn đau dữ dội.
Búp bê không có dây thần kinh nhạy cảm như con người nhưng chúng vẫn sẽ cảm thấy đau đớn. Lan Lạc đã nói điều này vào lần đầu gặp mặt.
Có thể tưởng tượng được hai đứa nhỏ này bị cơn đau hành hạ đến mức nào từ kho sinh ra.
Các nhà khoa học phát triển công nghệ, nghiên cứu y học, trăm phương ngàn kế muốn ngăn tình trạng dị tật ở trẻ. Vậy mà tên chó đẻ thợ chế tác kia còn dám tạo ra cơ thể như vậy cho búp bê.
Vì nghệ thuật?
Nghệ thuật nghe được là khóc đấy?
Thích Triều hận đến ngứa răng.
So với Thích Triều đang nghiến răng nghiến lợi thì ánh mắt Mạc Tư dưới áo choàng chẳng có phản ứng gì, dường như quá quen rồi. Không phải thợ chế tác nào cũng dịu dàng như cha, những người coi búp bê là công cụ, thú vui cũng không hiếm thấy.
Mạc Tư nghiêng đầu nhìn sang Thích Triều. Cậu không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Thời gian dành cho mỗi món hàng cũng không nhiều, người chủ trì giới thiệu xong liền gõ búa ra hiệu bắt đầu đấu giá.
Song Kính là búp bê dị dạng. Dù vẻ ngoài của chúng có tinh xảo đến đâu cũng không khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự kỳ lạ này. Vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tham gia đấu giá, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm búp bê, giá được đẩy lên hơn ngàn vạn.
Trước giờ Thích Triều không thích nghĩ xấu người khác nhưng nhìn cảnh tượng này hắn không thể không tự hỏi đám người này muốn mua Song Kính để làm gì.
Nguyên chủ đã chứng minh con người còn ác độc hơn cả súc vật.
Nếu Song Kính được người tốt mua về thì còn ổn chứ bị người ghê tởm như nguyên chủ mang đi thì chẳng khác gì địa ngục.
Thích Triều quyết định sẽ đưa Song Kính về nhà.
Cho dù phải mặt dày tìm cha nguyên chủ vay tiền cũng không thể trơ mắt nhìn hai búp bê nhỏ bước vào vực thẳm.
Mạc Tư bỗng nghe thấy Thích Triều báo giá. Mắt đen kinh ngạc, cậu tò mò nhìn sang lại chỉ thấy được phần cằm căng cứng của Thích Triều.
Rất mau đã có người ra giá tiếp, Thích Triều tiếp tục giơ bảng, mỗi lần đều cao bọn họ một vạn. Giá càng ngày càng cao, đến mức người ta líu cả lưỡi. Người cạnh tranh ít dần, nếu cứ tiếp tục, Thích Triều có thể đón được Song Kính.
Nhưng chưa kịp mua được búp bê, quang não của hắn đột nhiên rung lên.
Ông chủ hội đấu giá: [Thiếu gia Thích đừng ra giá nữa. Anh không mua được Song Kính đâu. Hiệp hội đã đặt trước rồi, dù anh trả giá cao như nào tôi cũng không thể để cho anh được.]
Thích Triều rất quen thuộc với tình huống này.
Ban nãy hắn cũng dùng cách này để mua kim cương.
Phải công nhận là thật ghê tởm.
Thích Triều nhếch môi, chẳng biết đang cười ai.
Thích Triều: [Tôi ra giá cao hơn bọn họ cũng không được?]
Ông chủ hội đấu giá: [Không được. Cái này không phải vấn đề tiền. Bên Hiệp hội động tay động chân là có thể dẹp luôn chúng tôi. Công ty cha anh có hợp tác với họ, hẳn anh cũng biết thủ đoạn của bên đó.]
Hiệp hội thợ chế tác ngang ngược xưa giờ, có đôi lúc còn không thèm giữ mặt mũi cho cha nguyên chủ. Đắc tội bọn họ có khả năng sẽ liên lụy đến cha nguyên chủ, hắn không muốn gây rắc rối cho ông.
Ngón cái Thích Triều gõ gõ trên quang não đáp đã biết. Nếu là Hiệp hội mua, có lẽ búp bê sẽ không bị tổn thương?
Nhưng liệu có thật không?
Trước đây thì hắn sẽ thấy không, đây là sự tin tưởng giữa đồng nghiệp với nhau nhưng nhìn búp bê trên sân khấu, Thích Triều không chắc lắm.
Các thợ chế tác khác sẽ không tổn thương búp bê ư?
Trên sân khấu, tiếng búa gõ hoà cũng giọng điệu hưng phấn của người chủ trì, búp bê Song Kính bị nhân viên công tác đưa đi. Thích Triều rũ mi, sự mơ hồ dưới đáy mắt vẫn không tan.
Buổi đấu giá kết thúc, hai người trở về biệt thự.
Dọc đường, Thích Triều chẳng nói mấy câu. Mạc Tư thỉnh thoảng lại nhìn Thích Triều bằng ánh mắt kỳ quái, như thể không hiểu tại sao tâm trạng hắn lại tệ vậy.
Tới phòng khách, Tiến sĩ ngồi dưới sofa tựa hồ đã đợi từ lâu.
Mạc Tư cứng người, nhỏ giọng gọi cha rồi đứng đờ tại chỗ không biết phải làm sao. Thích Triều vỗ bả vai cậu, ra hiệu mau về phòng ngủ. Mạc Tư liếc qua thấy cha khẽ gật đầu mới ngay lập tức chạy lên tầng.
Thích Triều muốn cười nhưng vì tâm trạng không tốt nên nụ cười có hơi khó coi. Thẩm Du Hi nhìn ra hắn hơi lạ, nhíu mày lo lắng hỏi. "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có đâu." Thích Triều miễn cưỡng mỉm cười, không muốn nói nhiều. "Mai nói sau nhé, hôm nay em hơi mệt."
Dựa trên hiểu biết của hắn về Thẩm Du Hi, anh sẽ ôn hoà gật đầu, không tiếp tục truy hỏi. Thế nhưng lần này hắn hoàn toàn trật lất.
"Vậy ngài có thể nói tôi biết tại sao nửa đêm còn đưa Mạc Tư ra ngoài không?"
Giọng Thẩm Du Hi chậm rãi, ôn hoà hệt một bản dương cầm nhưng khi Thích Triều nghe thấy câu này lại cảm giác cổ như bị thít chặt.
Thích Triều quay người, nói lảng sang chuyện khác, mà cũng như đang nghiêm túc hỏi. "Vậy anh Thẩm có thể nói cho em vì sao trước kia anh lại bán búp bê ở hội đấu giá không?"
Bán đấu giá búp bê nghĩa là không đoán được chủ nhân của nó sẽ là ai. Chẳng lẽ Tiến sĩ không lo búp bê sẽ không bị người xấu mang đi? Hay là giống như cha của Song Kính, chẳng thèm quan tâm tương lai của búp bê mình tạo ra.
Tiến sĩ khựng lại, hơi bất ngờ, anh không trả lời ngay.
Thích Triều lẳng lặng nhìn anh, không thúc giục.
Trong phòng khách, hai người đứng đối diện cách nhau chừng một mét, bầu không khí đông cứng lại.
Hệ thống đang đến thăm hàng ngày lại một lần nữa đụng phải tình huống này:......
Ơ kìa ký chủ, ngài hỏi cái này làm gì?
Hệ thống bị dọa khóc, vai ác làm vậy còn lý do gì nữa chứ! Đương nhiên là vì kế hoạch nên mới chọn đám xui xẻo các anh đó!!!