Chương : 2
Editor: Mứt Chanh
" Phượng hoàng tại nô hề,
Kê vụ tường vũ......"
*
"Hoàng Thượng, từ xưa đến nay, mọi người đều đem hoàng cung so sánh thành nhà giam, có thật như vậy không?"
"Nếu hoàng cung thật là một tòa nhà giam vậy thì trẫm sẽ dùng loại gỗ tốt nhất thiên hạ để chạm khắc thành cửa cung, dùng ngọc thạch đẹp nhất thiên hạ để điêu khắc thành giường, dùng dạ minh châu sáng nhất thiên hạ trang trí trên nóc lồng, dùng tất cả vàng trong thiên hạ này đúc thành tòa nhà giam này...... Nhà giam của trẫm, chỉ có một mình tiểu phượng hoàng là nàng mà thôi, Cẩn Nhi cảm thấy như thế nào?"
"Trẫm quyết định, tòa nhà giam này gọi là —— Cung Du Cẩn."
Cung Du Cẩn......
Ngọn lửa đã nhấn chìm đi toàn bộ cung diện dát vàng này, dạ minh châu trên nóc cũng bị ngọn lửa làm cho sụp xuống, mang theo những đốm lửa nhỏ rơi xuống.
Tô Hoài Cẩn rũ mắt nhìn thấy những đốm lửa nhỏ rơi trên y phục của nàng không ngừng hướng lên trên, phảng phất như những con rồng lửa đáng sợ này sẽ đem mình cắn nuốt bất kì lúc nào.
Nhưng Tô Hoài Cẩn lại tựa như cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt nàng nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào cửa lớn cung Du Cẩn.
Trong lòng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất......
Quả nhiên, cửa cung được làm từ gỗ tốt nhất thiên hạ này. Đó là sau khi Tiết Trường Du đăng cơ đã lệnh cho người tìm cổ mộc ngàn năm tuổi, kiên cố, then cửa rơi xuống thì ngay cả xe công thành cũng không thể đâm phá......
"Tiểu thư? Tiểu thư?"
"Tiểu thư người làm sao vậy?"
"Tiểu thư người đừng dọa Lục Y! Người làm sao vậy, như thế nào lại khóc?"
Tô Hoài Cẩn nghe được thanh âm ríu rít bên tai, đột nhiên hoàn hồn lại. Nàng vội vàng nâng tay lên chạm vào khuôn mặt mình một chút.
Có chút ẩm ướt, thế nhưng thật sự có những giọt nước đang lăn dài trên khuôn mặt nàng.
Tô Hoài Cẩn vội vàng đem giọt nước trên mặt mình lau đi, nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì? Chỉ là mắt ta vừa rồi có chút không thoải mái thôi."
Lục Y nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tiểu thư, người tỉnh lại rồi thật là tốt quá!"
Tô Hoài Cẩn không ngờ rằng ngọn lửa nuốt chửng cung Du Cẩn thế nhưng mình lại nghênh đoán một chuyện hệ trọng, chính là...... Dục hỏa trùng sinh.
Không chỉ là dục hỏa trùng sinh mà còn trở lại năm nàng mười sáu tuổi.
Khoảng thời gian này, nàng còn chưa gả cho Tiết Trường Du......
Tô Hoài Cẩn giơ tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt. Khi giơ tay lên, nàng phát hiện chiếc vòng tay hồng ngọc trên cổ tay mình.
Mắt Tô Hoài Cẩn khẽ co lại, gắt gao nhìn chằm chằm vòng tay kia.
Năm ấy nàng mười sáu tuổi, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du tới Tô gia làm khách, ngẫu nhiên gặp được Tô Hoài Cẩn đang đánh đàn thiển xướng.
Năm đó hoàng gia gia định ra hôn ước đã đi về cõi tiên, nhưng hôn ước giữa Tô gia cùng Tiết Trường Du vẫn còn đó, có lẽ là do vận mệnh chú định cho nên rất nhiều người đều nói, Tứ hoàng tử nhìn thấy thiên kim duy nhất của Tô gia liền nhất kiến chung tình.
Tứ hoàng tử Tiết Trường Du tặng một chiếc vòng hồng ngọc cho Tô Hoài Cẩn, xem như tín vật định ước giữa hai người.
Chiếc vòng hồng ngọc kia, Tô Hoài Cẩn đeo cả đời.
Cho đến khi ——
Bị ngọn lửa cắn nuốt......
Tô Hoài Cẩn nhìn chiếc vòng hồng ngọc trên tay mình, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hiện giờ mình cùng Tiết Trường Du đã đính ước với nhau rồi sao?
Mắt Tô Hoài Cẩn khẽ co rút lại, nàng nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay mình, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng hung hăng nắm chặt quyền, lập tức duỗi tay cởi chiếc vòng hồng ngọc kia ra.
Chỉ là chiếc vòng ngọc này thập phần vừa tay, vòng lại quá nhỏ, như thế nào cũng không cởi ra được. Tô Hoài Cẩn cởi ra một cách tàn nhẫn khiến cổ tay ngay tức khắc đỏ cả lên, Lục Y bên cạnh sợ hãi không thôi.
"Tiểu thư! Tiểu thư người làm gì vậy!"
"Tiểu thư, nhẹ một chút! Đừng để mình bị thương!"
"Cho dù người có tức giận với Tô Cẩm Nhi kia thì cũng đừng ảnh hưởng đến chính mình chứ!"
【 Đinh —— hệ thống đã trói định thành công, không thể cởi trói 】
【 việc hệ trọng thứ nhất, hoàn thành 】
Lục Y xông tới khuyên can Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn trừ bỏ nghe được thanh âm của Lục Y thì trong đầu thế nhưng còn mơ hồ xuất hiện một vài văn tự kỳ quái.
Việc hệ trọng?
Bên trong 《 hoài sa 》 có một câu ——
"Tiến lộ Bắc thứ hề,
Nhật muội muội kỳ tương mộ.
Thư ưu ngu ai hề,
Hạn chi dĩ đại cố".
Ý tứ chính là, theo con đường đi về phía phương bắc, mặt trời đang lúc hoàng hôn. Tạm thời thổ lộ ra bi thương của ta, sinh mệnh cũng đã đến lúc kết thúc.
Việc hệ trọng ở đây chính là ý tứ muốn chết.
Đầu Tô Hoài Cẩn có chút choáng váng trong chớp mắt, vội vàng nâng tay đỡ lấy trán mình. Tiểu nha đầu Lục Y sợ tới mức không nhẹ, nói liên thanh: " Tiểu thư người không có việc gì chứ? Đại phu, đại phu tại sao còn chưa tới!"
Tô Hoài Cẩn có chút kỳ quái, văn tự kỳ quái kia vừa hiện lên trong đầu, không chỉ có như vậy, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đột nhiên có chút nóng lên, khi văn tự biến mất, nhiệt độ của vòng ngọc cũng dần dần bình ổn lại.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn vòng ngọc của mình, tiểu nha đầu thấy tiểu thư thất thần còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn không thoải mái liền vội vàng lệnh cho nha hoàn đi qua thúc giục đại phu.
Nha hoàn kia vội vàng chạy đi, còn chưa chạy xa đã chạy trở về, sốt ruột nói: "Tiểu thư, không xong rồi."
Tô Hoài Cẩn duỗi tay chạm vào vòng ngọc, vòng ngọc đã trở về xúc cảm lạnh căm, lại vô cùng dị thường.
Nha hoàn kia không phát hiện ra Tô Hoài Cẩn đang xuất thần, nói liên thanh: "Nhị tiểu thư thắt cổ tự sát, đại phu trong phủ đều chạy tới Lê Hương viện của nhị tiểu thư, trong phủ không có...... Không có đại phu."
Lục Y vừa nghe xong, đừng nhìn thấy nàng ấy tuổi còn nhỏ, nàng ấy đã ngẩng đầu lên giận dữ: "Tại sao lại là Tô Cẩm Nhi kia, thật là âm hồn bất tán! Vậy đi thỉnh ngự y đi!"
Nha hoàn chần chờ nói: "Đi...... Đi thỉnh ngự y, nhưng phu nhân...... Phu nhân giữa đường đem ngự y đến Lê Hương viện......"
Lục Y vừa nghe xong, giận sôi máu liền dậm chân: " Tiểu thư, Tô Cẩm Nhi kia thật là không ra thể thống gì! Đều là do tiểu thư mềm lòng, ngày thường không cùng nàng ta so đo, bây giờ càng thêm quen thói, thật sự đem mình trở thành thiên kim của Tô phủ ư!"
Nhị tiểu thư......
Tô Cẩm Nhi......
Tô Hoài Cẩn nghe tiểu nha đầu Lục Y nói liền nheo mắt lại.
Hiện giờ nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vốn nên là khoảng thời gian ngây thơ nhất, nhưng mà hiện tại, trong lòng Tô Hoài Cẩn lại chịu đựng quá nhiều.
Quá nhiều......
Tô Cẩm Nhi là ai?
Tô Cẩm Nhi chính là dưỡng nữ của Tô phủ, nghĩa muội của Tô Hoài Cẩn, cũng là...... thanh mai trúc mã của thánh thượng Tiết Trường Du sau này.
Phụ thân của Tô Cẩm Nhi là một vị tướng quân vẫn luôn đi theo phụ thân của Tô Hoài Cẩn. Lúc Tô Cẩm Nhi còn rất nhỏ, phụ thân của Tô Cẩm Nhi bất hạnh chết trận nơi sa trường, mẫu thân của Tô Cẩm Nhi bởi vì chịu không nổi đả kích đã tự sát, trong nhà chỉ còn lại nữ hài tử không nơi nương tựa, đó là Tô Cẩm Nhi.
Lúc ấy phụ thân của Tô Hoài Cẩn không đành lòng vì vậy liền đem tiểu nữ oa này nhận nuôi, coi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi. Từ đây Tô Hoài Cẩn liền có một muội muội, chính là nhị tiểu thư trong miệng bọn nha hoàn.
Tô Hoài Cẩn với cá tính hiếu thắng, không giống như những cô nương gia khác. Từ nhỏ nàng đã bướng bỉnh, đi theo đại ca leo lên nóc nhà lật ngói là chuyện thường, thường xuyên bị phụ thân răn dạy. Ngược lại Tô Cẩm Nhi từ nhỏ đã cẩn thận, sợ nói sai một câu, đi nhầm một bước. Phụ thân luôn dạy dỗ Tô Hoài Cẩn, muốn nàng phải học hỏi muội muội nhiều hơn.
Bởi vì Tô Cẩm Nhi không có cha mẹ, trời sinh tính tình lại nhút nhát hèn mọn, bởi vậy Tô Hoài Cẩn làm tỷ tỷ cũng chiếu cố Nhị muội nhiều hơn một chút, cũng không quá nghiêm khắc với Nhị muội, có thứ gì tốt có đồ gì ngon nàng của chia một nửa cho muội muội. Tô Hoài Cẩn tự hỏi, chưa bao giờ nàng bạc đãi với Tô Cẩm Nhi.
Nhưng mà, Tô Cẩm Nhi thế nhưng lại tố giác Tô gia thông đồng với địch bán nước, ăn hối lộ trái luật lệ, kết bè kết cánh, mỗi một cái đều là tội lớn, đều là tội ác!
Tô Hoài Cẩn nhắm mắt lại, nàng còn nhớ rõ rằng sau khi mình bị Tiết Trường Du giam lỏng ở cung Du Cẩn, Tô Cẩm Nhi còn chạy tới diễu võ dương oai, nói cho mình biết rằng Tiết Trường Du là người của nàng ta, nàng ta cuối cùng cũng không cần lại ăn nhờ ở đậu.
Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ăn nhờ ở đậu?
Tô gia toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ta, phụ thân sợ ủy khuất nàng ta mà Tô Cẩm Nhi lại chính là đồ vong ân bội nghĩa. Ở trong lòng của Tô Cẩm Nhi, Tô gia đều là ác quỷ quá nghiêm khắc với nàng ta!
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng nói: "Chuyện gì đang xảy ra?"
Lục Y có phê bình kín đáo với Tô Cẩm Nhi kia, lập tức đem sự tình nói một lần cho Tô Hoài Cẩn nghe.
Tô Hoài Cẩn dường như nhớ tới điểm này, cũng bởi vì nàng về tới thời điểm năm mười sáu tuổi, cách nhiều năm như vậy cho nên có một số việc không thể nhớ rõ.
Thì ra Tô Hoài Cẩn té xỉu cũng là vì Tô Cẩm Nhi kia.
Lúc này, Tô Hoài Cẩn vừa mới cùng Tiết Trường Du đính hôn, Tiết Trường Du quả nhiên tới Tô gia làm khách, ở trong hoa viên của Tô gia gặp được Tô Hoài Cẩn đang đánh đàn, Tiết Trường Du đem Tô Hoài Cẩn xem như thần nữ, đưa tặng một chiếc vòng hồng ngọc coi như là tín vật đính ước, ít ngày nữa liền chờ Hoàng Thượng tứ hôn.
Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đính hôn, chuyện này kích thích tới Tô Cẩm Nhi. Tô Cẩm Nhi bi thảm không thôi, nói chính nàng ta cùng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du mới là thanh mai trúc mã. Trước khi phụ thân Tô Cẩm Nhi qua đời thì Tô Cẩm Nhi đã ở trong cung gặp được Tứ hoàng tử Tiết Trường Du trước đây.
Tô Cẩm Nhi vì thế tuyệt thực ba ngày, khóc lóc cầu xin Tô Hoài Cẩn xé bỏ hôn thư, thành toàn cho nàng ta cùng Tứ hoàng tử.
Ngay lúc đó Tô Hoài Cẩn cũng không biết Tô Cẩm Nhi đã mang quỷ trong lòng, chỉ xem nàng ta như là một tiểu muội muội nhút nhát nên cũng không đành lòng, nhưng hôn ước năm đó lại do hoàng gia gia định ra, đương kim Hoàng Thượng là phụ thân của Tiết Trường Du cũng không dám nói hủy liền hủy.
Tuy rằng phụ thân của Tô Hoài Cẩn chính là thừa tướng đương triều nhưng Tô Hoài Cẩn chỉ là một thiếu nữ trẻ người non dạ, sao có thể đưa ra việc từ hôn?
Tô Hoài Cẩn không có cách nào, thế nhưng Tô Cẩm Nhi lại nghĩ ra biện pháp nhảy hồ tự sát, ngay ở trước mặt Tô Hoài Cẩn nhảy vào hồ nước trong hoa viên ở Tô phủ.
Lúc ấy Tô Hoài Cẩn sợ hãi bị Tô Cẩm Nhi làm cho vấp ngã, hai người thế nhưng đều rơi vào bên trong hồ.
Hồ nước vào cuối thu thật lạnh lẽo, Tô Hoài Cẩn lại không biết biết bơi cho nên tức khắc liền ngất đi.
Tô Hoài Cẩn bị nha đầu Lục Y nhắc tới điểm đó, ngay tức khắc liền có ấn tượng, hơn nữa bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì Tô Hoài Cẩn kia kỳ thật cũng không phải ngoài ý muốn rơi vào trong hồ, sợ là Tô Cẩm Nhi kia cố ý đem nàng kéo vào trong hồ mà thôi.
Cũng là sau này Tô Hoài Cẩn mới biết được, Tô Cẩm Nhi không chỉ biết bơi mà hơn nữa còn bơi rất giỏi.
Khi đó Tô Cẩm Nhi sợ không phải là muốn tìm đường chết. Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh, dụng ý chân chính thực sự là kéo nàng vào trong nước để chết đuối!
Tô Hoài Cẩn bởi vì chuyện này còn khiến mình bị thương. Vừa đến thời tiết đổi mùa sẽ dễ dàng bị thể hàn, nàng bị bệnh một thời gian, nằm trên giường cũng không dậy nổi.
Tô Cẩm Nhi còn tiếp tục khóc nháo, đâu chỉ là thắt cổ, một khóc hai nháo tất cả đều dùng tới, còn ôm bài vị phụ thân đã mất của mình, hoa lê đái vũ giả vờ đáng thương.
Chỉ là thánh chỉ chính là thánh chỉ, tứ hôn chính là tứ hôn, mặc kệ Tô Cẩm Nhi khóc nháo như thế nào, cuối cùng Tô Hoài Cẩn cũng gả cho Tứ hoàng tử Tiết Trường Du......
Tiểu nha đầu Lục Y nói: "Tiểu thư, người đừng trách Lục Y vô dụng, cho dù lão gia đánh chết Lục Y, Lục Y cũng muốn nói. Tô Cẩm Nhi kia thật không phải cái thứ gì tốt, ngày thường làm bộ làm tịch tựa như ai khi dễ nàng ta, dường như ai cũng thiếu nàng ta 800 vậy, vậy cũng thôi đi! Nhưng lần này Lục Y nhìn thật rõ ràng, Tô Cẩm Nhi là cố ý túm lấy tiểu thư vào hồ, hiện giờ lại giả vờ đáng thương lần nữa!"
Lục Y tựa hồ chưa nói đủ, một bụng oán giận lại nói: "Hiện giờ đều đem đại phu cùng ngự y kêu đến, hoá ra chỉ có nàng ta quý giá, thân thể tiểu thư thì làm sao bây giờ!"
Tô Hoài Cẩn nghe Lục Y oán giận, đột nhiên nâng tay lên ý bảo Lục Y im lặng, đánh gãy lời nói của Lục Y.
Lục Y còn tưởng rằng tiểu thư sẽ giáo huấn mình hai câu, cũng bởi vì Tô Cẩm Nhi là nghĩa nữ do lão gia nhận nuôi, cũng coi như là nhị tiểu thư trong phủ. Lục Y nói như vậy, đích xác có chút không lớn không nhỏ, không theo quy củ gì cả.
Nhưng Lục Y cũng có chút ủy khuất, không phải lo lắng sao, nàng thiếu chút nữa trơ mắt nhìn tiểu thư nhà nàng chết chìm!
Nào nghĩ đến Tô Hoài Cẩn lại cười một tiếng, nói: "Đỡ ta đứng dậy."
Lục Y kinh ngạc nói: "Tiểu thư, đi nơi nào? Người chậm một chút đã."
Đôi mắt Tô Hoài Cẩn nhắm lại, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi gặp nhị tiểu thư Tô phủ một lần xem, muội muội tốt của ta."
" Phượng hoàng tại nô hề,
Kê vụ tường vũ......"
*
"Hoàng Thượng, từ xưa đến nay, mọi người đều đem hoàng cung so sánh thành nhà giam, có thật như vậy không?"
"Nếu hoàng cung thật là một tòa nhà giam vậy thì trẫm sẽ dùng loại gỗ tốt nhất thiên hạ để chạm khắc thành cửa cung, dùng ngọc thạch đẹp nhất thiên hạ để điêu khắc thành giường, dùng dạ minh châu sáng nhất thiên hạ trang trí trên nóc lồng, dùng tất cả vàng trong thiên hạ này đúc thành tòa nhà giam này...... Nhà giam của trẫm, chỉ có một mình tiểu phượng hoàng là nàng mà thôi, Cẩn Nhi cảm thấy như thế nào?"
"Trẫm quyết định, tòa nhà giam này gọi là —— Cung Du Cẩn."
Cung Du Cẩn......
Ngọn lửa đã nhấn chìm đi toàn bộ cung diện dát vàng này, dạ minh châu trên nóc cũng bị ngọn lửa làm cho sụp xuống, mang theo những đốm lửa nhỏ rơi xuống.
Tô Hoài Cẩn rũ mắt nhìn thấy những đốm lửa nhỏ rơi trên y phục của nàng không ngừng hướng lên trên, phảng phất như những con rồng lửa đáng sợ này sẽ đem mình cắn nuốt bất kì lúc nào.
Nhưng Tô Hoài Cẩn lại tựa như cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt nàng nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào cửa lớn cung Du Cẩn.
Trong lòng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất......
Quả nhiên, cửa cung được làm từ gỗ tốt nhất thiên hạ này. Đó là sau khi Tiết Trường Du đăng cơ đã lệnh cho người tìm cổ mộc ngàn năm tuổi, kiên cố, then cửa rơi xuống thì ngay cả xe công thành cũng không thể đâm phá......
"Tiểu thư? Tiểu thư?"
"Tiểu thư người làm sao vậy?"
"Tiểu thư người đừng dọa Lục Y! Người làm sao vậy, như thế nào lại khóc?"
Tô Hoài Cẩn nghe được thanh âm ríu rít bên tai, đột nhiên hoàn hồn lại. Nàng vội vàng nâng tay lên chạm vào khuôn mặt mình một chút.
Có chút ẩm ướt, thế nhưng thật sự có những giọt nước đang lăn dài trên khuôn mặt nàng.
Tô Hoài Cẩn vội vàng đem giọt nước trên mặt mình lau đi, nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì? Chỉ là mắt ta vừa rồi có chút không thoải mái thôi."
Lục Y nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tiểu thư, người tỉnh lại rồi thật là tốt quá!"
Tô Hoài Cẩn không ngờ rằng ngọn lửa nuốt chửng cung Du Cẩn thế nhưng mình lại nghênh đoán một chuyện hệ trọng, chính là...... Dục hỏa trùng sinh.
Không chỉ là dục hỏa trùng sinh mà còn trở lại năm nàng mười sáu tuổi.
Khoảng thời gian này, nàng còn chưa gả cho Tiết Trường Du......
Tô Hoài Cẩn giơ tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt. Khi giơ tay lên, nàng phát hiện chiếc vòng tay hồng ngọc trên cổ tay mình.
Mắt Tô Hoài Cẩn khẽ co lại, gắt gao nhìn chằm chằm vòng tay kia.
Năm ấy nàng mười sáu tuổi, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du tới Tô gia làm khách, ngẫu nhiên gặp được Tô Hoài Cẩn đang đánh đàn thiển xướng.
Năm đó hoàng gia gia định ra hôn ước đã đi về cõi tiên, nhưng hôn ước giữa Tô gia cùng Tiết Trường Du vẫn còn đó, có lẽ là do vận mệnh chú định cho nên rất nhiều người đều nói, Tứ hoàng tử nhìn thấy thiên kim duy nhất của Tô gia liền nhất kiến chung tình.
Tứ hoàng tử Tiết Trường Du tặng một chiếc vòng hồng ngọc cho Tô Hoài Cẩn, xem như tín vật định ước giữa hai người.
Chiếc vòng hồng ngọc kia, Tô Hoài Cẩn đeo cả đời.
Cho đến khi ——
Bị ngọn lửa cắn nuốt......
Tô Hoài Cẩn nhìn chiếc vòng hồng ngọc trên tay mình, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hiện giờ mình cùng Tiết Trường Du đã đính ước với nhau rồi sao?
Mắt Tô Hoài Cẩn khẽ co rút lại, nàng nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay mình, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng hung hăng nắm chặt quyền, lập tức duỗi tay cởi chiếc vòng hồng ngọc kia ra.
Chỉ là chiếc vòng ngọc này thập phần vừa tay, vòng lại quá nhỏ, như thế nào cũng không cởi ra được. Tô Hoài Cẩn cởi ra một cách tàn nhẫn khiến cổ tay ngay tức khắc đỏ cả lên, Lục Y bên cạnh sợ hãi không thôi.
"Tiểu thư! Tiểu thư người làm gì vậy!"
"Tiểu thư, nhẹ một chút! Đừng để mình bị thương!"
"Cho dù người có tức giận với Tô Cẩm Nhi kia thì cũng đừng ảnh hưởng đến chính mình chứ!"
【 Đinh —— hệ thống đã trói định thành công, không thể cởi trói 】
【 việc hệ trọng thứ nhất, hoàn thành 】
Lục Y xông tới khuyên can Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn trừ bỏ nghe được thanh âm của Lục Y thì trong đầu thế nhưng còn mơ hồ xuất hiện một vài văn tự kỳ quái.
Việc hệ trọng?
Bên trong 《 hoài sa 》 có một câu ——
"Tiến lộ Bắc thứ hề,
Nhật muội muội kỳ tương mộ.
Thư ưu ngu ai hề,
Hạn chi dĩ đại cố".
Ý tứ chính là, theo con đường đi về phía phương bắc, mặt trời đang lúc hoàng hôn. Tạm thời thổ lộ ra bi thương của ta, sinh mệnh cũng đã đến lúc kết thúc.
Việc hệ trọng ở đây chính là ý tứ muốn chết.
Đầu Tô Hoài Cẩn có chút choáng váng trong chớp mắt, vội vàng nâng tay đỡ lấy trán mình. Tiểu nha đầu Lục Y sợ tới mức không nhẹ, nói liên thanh: " Tiểu thư người không có việc gì chứ? Đại phu, đại phu tại sao còn chưa tới!"
Tô Hoài Cẩn có chút kỳ quái, văn tự kỳ quái kia vừa hiện lên trong đầu, không chỉ có như vậy, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đột nhiên có chút nóng lên, khi văn tự biến mất, nhiệt độ của vòng ngọc cũng dần dần bình ổn lại.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn vòng ngọc của mình, tiểu nha đầu thấy tiểu thư thất thần còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn không thoải mái liền vội vàng lệnh cho nha hoàn đi qua thúc giục đại phu.
Nha hoàn kia vội vàng chạy đi, còn chưa chạy xa đã chạy trở về, sốt ruột nói: "Tiểu thư, không xong rồi."
Tô Hoài Cẩn duỗi tay chạm vào vòng ngọc, vòng ngọc đã trở về xúc cảm lạnh căm, lại vô cùng dị thường.
Nha hoàn kia không phát hiện ra Tô Hoài Cẩn đang xuất thần, nói liên thanh: "Nhị tiểu thư thắt cổ tự sát, đại phu trong phủ đều chạy tới Lê Hương viện của nhị tiểu thư, trong phủ không có...... Không có đại phu."
Lục Y vừa nghe xong, đừng nhìn thấy nàng ấy tuổi còn nhỏ, nàng ấy đã ngẩng đầu lên giận dữ: "Tại sao lại là Tô Cẩm Nhi kia, thật là âm hồn bất tán! Vậy đi thỉnh ngự y đi!"
Nha hoàn chần chờ nói: "Đi...... Đi thỉnh ngự y, nhưng phu nhân...... Phu nhân giữa đường đem ngự y đến Lê Hương viện......"
Lục Y vừa nghe xong, giận sôi máu liền dậm chân: " Tiểu thư, Tô Cẩm Nhi kia thật là không ra thể thống gì! Đều là do tiểu thư mềm lòng, ngày thường không cùng nàng ta so đo, bây giờ càng thêm quen thói, thật sự đem mình trở thành thiên kim của Tô phủ ư!"
Nhị tiểu thư......
Tô Cẩm Nhi......
Tô Hoài Cẩn nghe tiểu nha đầu Lục Y nói liền nheo mắt lại.
Hiện giờ nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vốn nên là khoảng thời gian ngây thơ nhất, nhưng mà hiện tại, trong lòng Tô Hoài Cẩn lại chịu đựng quá nhiều.
Quá nhiều......
Tô Cẩm Nhi là ai?
Tô Cẩm Nhi chính là dưỡng nữ của Tô phủ, nghĩa muội của Tô Hoài Cẩn, cũng là...... thanh mai trúc mã của thánh thượng Tiết Trường Du sau này.
Phụ thân của Tô Cẩm Nhi là một vị tướng quân vẫn luôn đi theo phụ thân của Tô Hoài Cẩn. Lúc Tô Cẩm Nhi còn rất nhỏ, phụ thân của Tô Cẩm Nhi bất hạnh chết trận nơi sa trường, mẫu thân của Tô Cẩm Nhi bởi vì chịu không nổi đả kích đã tự sát, trong nhà chỉ còn lại nữ hài tử không nơi nương tựa, đó là Tô Cẩm Nhi.
Lúc ấy phụ thân của Tô Hoài Cẩn không đành lòng vì vậy liền đem tiểu nữ oa này nhận nuôi, coi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi. Từ đây Tô Hoài Cẩn liền có một muội muội, chính là nhị tiểu thư trong miệng bọn nha hoàn.
Tô Hoài Cẩn với cá tính hiếu thắng, không giống như những cô nương gia khác. Từ nhỏ nàng đã bướng bỉnh, đi theo đại ca leo lên nóc nhà lật ngói là chuyện thường, thường xuyên bị phụ thân răn dạy. Ngược lại Tô Cẩm Nhi từ nhỏ đã cẩn thận, sợ nói sai một câu, đi nhầm một bước. Phụ thân luôn dạy dỗ Tô Hoài Cẩn, muốn nàng phải học hỏi muội muội nhiều hơn.
Bởi vì Tô Cẩm Nhi không có cha mẹ, trời sinh tính tình lại nhút nhát hèn mọn, bởi vậy Tô Hoài Cẩn làm tỷ tỷ cũng chiếu cố Nhị muội nhiều hơn một chút, cũng không quá nghiêm khắc với Nhị muội, có thứ gì tốt có đồ gì ngon nàng của chia một nửa cho muội muội. Tô Hoài Cẩn tự hỏi, chưa bao giờ nàng bạc đãi với Tô Cẩm Nhi.
Nhưng mà, Tô Cẩm Nhi thế nhưng lại tố giác Tô gia thông đồng với địch bán nước, ăn hối lộ trái luật lệ, kết bè kết cánh, mỗi một cái đều là tội lớn, đều là tội ác!
Tô Hoài Cẩn nhắm mắt lại, nàng còn nhớ rõ rằng sau khi mình bị Tiết Trường Du giam lỏng ở cung Du Cẩn, Tô Cẩm Nhi còn chạy tới diễu võ dương oai, nói cho mình biết rằng Tiết Trường Du là người của nàng ta, nàng ta cuối cùng cũng không cần lại ăn nhờ ở đậu.
Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ăn nhờ ở đậu?
Tô gia toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ta, phụ thân sợ ủy khuất nàng ta mà Tô Cẩm Nhi lại chính là đồ vong ân bội nghĩa. Ở trong lòng của Tô Cẩm Nhi, Tô gia đều là ác quỷ quá nghiêm khắc với nàng ta!
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng nói: "Chuyện gì đang xảy ra?"
Lục Y có phê bình kín đáo với Tô Cẩm Nhi kia, lập tức đem sự tình nói một lần cho Tô Hoài Cẩn nghe.
Tô Hoài Cẩn dường như nhớ tới điểm này, cũng bởi vì nàng về tới thời điểm năm mười sáu tuổi, cách nhiều năm như vậy cho nên có một số việc không thể nhớ rõ.
Thì ra Tô Hoài Cẩn té xỉu cũng là vì Tô Cẩm Nhi kia.
Lúc này, Tô Hoài Cẩn vừa mới cùng Tiết Trường Du đính hôn, Tiết Trường Du quả nhiên tới Tô gia làm khách, ở trong hoa viên của Tô gia gặp được Tô Hoài Cẩn đang đánh đàn, Tiết Trường Du đem Tô Hoài Cẩn xem như thần nữ, đưa tặng một chiếc vòng hồng ngọc coi như là tín vật đính ước, ít ngày nữa liền chờ Hoàng Thượng tứ hôn.
Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đính hôn, chuyện này kích thích tới Tô Cẩm Nhi. Tô Cẩm Nhi bi thảm không thôi, nói chính nàng ta cùng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du mới là thanh mai trúc mã. Trước khi phụ thân Tô Cẩm Nhi qua đời thì Tô Cẩm Nhi đã ở trong cung gặp được Tứ hoàng tử Tiết Trường Du trước đây.
Tô Cẩm Nhi vì thế tuyệt thực ba ngày, khóc lóc cầu xin Tô Hoài Cẩn xé bỏ hôn thư, thành toàn cho nàng ta cùng Tứ hoàng tử.
Ngay lúc đó Tô Hoài Cẩn cũng không biết Tô Cẩm Nhi đã mang quỷ trong lòng, chỉ xem nàng ta như là một tiểu muội muội nhút nhát nên cũng không đành lòng, nhưng hôn ước năm đó lại do hoàng gia gia định ra, đương kim Hoàng Thượng là phụ thân của Tiết Trường Du cũng không dám nói hủy liền hủy.
Tuy rằng phụ thân của Tô Hoài Cẩn chính là thừa tướng đương triều nhưng Tô Hoài Cẩn chỉ là một thiếu nữ trẻ người non dạ, sao có thể đưa ra việc từ hôn?
Tô Hoài Cẩn không có cách nào, thế nhưng Tô Cẩm Nhi lại nghĩ ra biện pháp nhảy hồ tự sát, ngay ở trước mặt Tô Hoài Cẩn nhảy vào hồ nước trong hoa viên ở Tô phủ.
Lúc ấy Tô Hoài Cẩn sợ hãi bị Tô Cẩm Nhi làm cho vấp ngã, hai người thế nhưng đều rơi vào bên trong hồ.
Hồ nước vào cuối thu thật lạnh lẽo, Tô Hoài Cẩn lại không biết biết bơi cho nên tức khắc liền ngất đi.
Tô Hoài Cẩn bị nha đầu Lục Y nhắc tới điểm đó, ngay tức khắc liền có ấn tượng, hơn nữa bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì Tô Hoài Cẩn kia kỳ thật cũng không phải ngoài ý muốn rơi vào trong hồ, sợ là Tô Cẩm Nhi kia cố ý đem nàng kéo vào trong hồ mà thôi.
Cũng là sau này Tô Hoài Cẩn mới biết được, Tô Cẩm Nhi không chỉ biết bơi mà hơn nữa còn bơi rất giỏi.
Khi đó Tô Cẩm Nhi sợ không phải là muốn tìm đường chết. Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh, dụng ý chân chính thực sự là kéo nàng vào trong nước để chết đuối!
Tô Hoài Cẩn bởi vì chuyện này còn khiến mình bị thương. Vừa đến thời tiết đổi mùa sẽ dễ dàng bị thể hàn, nàng bị bệnh một thời gian, nằm trên giường cũng không dậy nổi.
Tô Cẩm Nhi còn tiếp tục khóc nháo, đâu chỉ là thắt cổ, một khóc hai nháo tất cả đều dùng tới, còn ôm bài vị phụ thân đã mất của mình, hoa lê đái vũ giả vờ đáng thương.
Chỉ là thánh chỉ chính là thánh chỉ, tứ hôn chính là tứ hôn, mặc kệ Tô Cẩm Nhi khóc nháo như thế nào, cuối cùng Tô Hoài Cẩn cũng gả cho Tứ hoàng tử Tiết Trường Du......
Tiểu nha đầu Lục Y nói: "Tiểu thư, người đừng trách Lục Y vô dụng, cho dù lão gia đánh chết Lục Y, Lục Y cũng muốn nói. Tô Cẩm Nhi kia thật không phải cái thứ gì tốt, ngày thường làm bộ làm tịch tựa như ai khi dễ nàng ta, dường như ai cũng thiếu nàng ta 800 vậy, vậy cũng thôi đi! Nhưng lần này Lục Y nhìn thật rõ ràng, Tô Cẩm Nhi là cố ý túm lấy tiểu thư vào hồ, hiện giờ lại giả vờ đáng thương lần nữa!"
Lục Y tựa hồ chưa nói đủ, một bụng oán giận lại nói: "Hiện giờ đều đem đại phu cùng ngự y kêu đến, hoá ra chỉ có nàng ta quý giá, thân thể tiểu thư thì làm sao bây giờ!"
Tô Hoài Cẩn nghe Lục Y oán giận, đột nhiên nâng tay lên ý bảo Lục Y im lặng, đánh gãy lời nói của Lục Y.
Lục Y còn tưởng rằng tiểu thư sẽ giáo huấn mình hai câu, cũng bởi vì Tô Cẩm Nhi là nghĩa nữ do lão gia nhận nuôi, cũng coi như là nhị tiểu thư trong phủ. Lục Y nói như vậy, đích xác có chút không lớn không nhỏ, không theo quy củ gì cả.
Nhưng Lục Y cũng có chút ủy khuất, không phải lo lắng sao, nàng thiếu chút nữa trơ mắt nhìn tiểu thư nhà nàng chết chìm!
Nào nghĩ đến Tô Hoài Cẩn lại cười một tiếng, nói: "Đỡ ta đứng dậy."
Lục Y kinh ngạc nói: "Tiểu thư, đi nơi nào? Người chậm một chút đã."
Đôi mắt Tô Hoài Cẩn nhắm lại, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi gặp nhị tiểu thư Tô phủ một lần xem, muội muội tốt của ta."