Chương 5: Lữ Mỹ nhân
Tề Công công cười khách sáo đôi câu, đem danh sách đưa cho Khương Mạn và giới thiệu từng người cho Khương Mạn nghe, "Cung nữ này tên Đào Hồng, trước phục vụ Ninh Thái phi ở Thọ An cung, là người rất thận trọng và chững chạc. Này tên Ỷ Thúy, trước từng làm việc ở Thượng Cung Cục, nữ công thập phần xuất sắc. Còn đây là Hương Thảo..."
Khương Mạn mỉm cười nghe Tề Công công giới thiệu xong liền nói: "Cung nữ thì giữ lại Đào Hồng, Ỷ Thúy cùng Hương Thảo. Còn thái giám thì giữ lại Tiểu Lục Tử, Tiểu Xuyên Tử đi."
Khương Mạn tùy ý chọn người, dựa theo thứ tự Tề Công công giới thiệu trước sau giữ lại mấy người. Dù sao những người này nàng đều không hiểu, chọn ai cũng như nhau. Hơn nữa, bất quá nàng cũng chỉ mới xuất đầu lộ diện, có lẽ cho dù có người chú ý tới nàng cũng không đến nỗi quá mức bận tâm.
Những người không được chọn theo Tề Công công rời đi, còn lại mấy người tiến đến bái kiến chủ tử mới.
"Nô tỳ/Nô tài thỉnh an tài nhân."
"Đứng dậy đi." Khương Mạn nói, "Ở đây ít người, ngày thường cũng không có quy củ gì, nhưng trong cung này kiêng kỵ nhất thứ gì, ta muốn các ngươi cũng biết. Ta cũng không muốn nói nhiều, nếu như các ngươi có tâm tư gì khác thì ta khuyên tốt nhất là thừa dịp còn sớm mà rời đi đi."
Mấy người đối mặt nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói: "Chủ tử yên tâm, nô tỳ/nô tài tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử."
Khương Mạn gật đầu một cái, không nói tin hay không tin, "Nếu như thế thì Đào Hồng cùng Ỷ Thúy, Hương Thảo ba người các ngươi cứ đi theo Liễm Thu, còn Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Xuyên Tử thì đi theo Tiểu Đậu Tử đi. Ngày thường phải làm cái gì các ngươi cứ nghe họ sắp xếp."
"Dạ, tài nhân."
Những gì nên nói đều đã nói, nàng thưởng mỗi người ít bạc rồi phất tay để bọn họ giải tán.
Mười mấy ngày tiếp theo, Vĩnh An đế không triệu hạnh Khương Mạn, cuộc sống của nàng cũng khôi phục sự bình yên như trước, trừ việc trong Ngọc Phù uyển có thêm nhiều người, dường như chẳng có gì thay đổi.
Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi cũng không có nghĩa là thật sự không có gì thay đổi. Nói ví dụ như trước kia yến tiệc sinh nhật của Lữ Mỹ nhân nàng tuyệt đối không nhận được thiệp mời.
Khương Mạn nhận thiệp mời Lữ Mỹ nhân đưa tới, có chút nhức đầu xoa xoa trán. Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với Lữ Mỹ nhân, nhưng tính cách Lữ Mỹ nhân nàng cũng có nghe qua. Cô ta kiêu ngạo và độc đoán, không nói đến bọn họ chỉ là chủ tử vị phân thấp, đến cả những nương nương cũng né tránh vị mỹ nhân này mấy phần.
Bất quá người ta cũng có vốn mà phách lối, vào cung hai năm vinh sủng không ngừng, cũng không phải không có người nói bóng nói gió trước mắt Vĩnh An đế, nhưng hoàng thượng nghe xong không chỉ không trách cứ Lữ Mỹ nhân, ngược lại còn tán dương nàng cư xử thật tâm.
Có lời khen của Vĩnh An đế, Lữ Mỹ nhân hành động càng thêm khoa trương. Một sủng phi như vậy đột nhiên gửi thiệp mời cho nàng, Khương Mạn không cần nghĩ cũng biết bữa tiệc này sẽ không tốt lành gì.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Lữ Mỹ nhân, Khương Mạn cùng Liễm Thu mang quà đã chuẩn bị đi Lạc Mai cư.
Khương Mạn đến không tính là sớm cũng không tính là muộn, trong phòng chiêu đãi khách khứa cũng không mấy người ngồi, tất cả đều là những chủ tử vị phân thấp không được sủng ái. Lữ Mỹ nhân thì không thấy bóng dáng đâu, nghe nói là đang ở nội điện Lạc Mai cư tiếp Miêu Bảo Lâm.
Khương Mạn cùng mấy vị đang ngồi chào hỏi đôi câu rồi tìm một góc khuất ngồi xuống. Qua tầm nửa canh giờ, Lữ Mỹ nhân mới xuất hiện sau khi khách khứa tới đông đủ.
Khương Mạn ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lữ Mỹ nhân năm nay 17 tuổi, vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mũi thì thẳng tắp, miệng tô son đỏ chót trông cực kỳ duyên dáng.
Thì ra Vĩnh An đế thích kiểu này a.
Khương Mạn bách vô liêu lại (1) suy nghĩ, mỹ nhân tuy đẹp nhưng có gai, bất quá người ta dù sao cũng là hoàng đế, Lữ Mỹ nhân dù thế nào cũng không thể đâm vào hắn.
(1) Bách vô liêu lại: vô cùng nhàm chán
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khương Mạn nghe Lữ Mỹ nhân ngồi ở chủ vị hỏi: "Thời gian trước có Khương Tài nhân vừa được tấn vị là vị nào a?"
Hỏi xong Lữ Mỹ nhân lại hướng mọi người nói: "Nhắc tới mới nhớ, ta vào cung cũng được hai năm rồi còn chưa từng thấy qua Khương Tài nhân, ta thật sự tò mò Khương Tài nhân bốn năm không thánh sủng lại bỗng nhiên được Hoàng thượng để ý rốt cuộc là người như thế nào. Nhân dịp sinh nhật lần này ta đặc biệt gửi thiệp mời cho Khương Tài nhân, ta nghĩ tỷ muội ở đây cũng tò mò như ta, Khương Tài nhân hãy đứng ra đây để chúng tỷ muội làm quen đi."
Lời Lữ Mỹ nhân nói không có chút tôn trọng Khương Mạn, mọi người nghe vậy đầu tiên là trố mắt nhìn nhau, rồi sau đó lại là vẻ sắp sửa có kịch vui để xem.
Liễm Thu đứng sau lưng Khương Mạn tức giận nghiến chặt răng, nhưng Khương Mạn giống như chưa nghe được cái gì, thần sắc bình thản đứng lên hướng Lữ Mỹ nhân phúc thân, "Gặp qua tỷ tỷ."
Ánh mắt Lữ Mỹ nhân xoi mói nhìn Khương Mạn một vòng, "Cũng chẳng ra sao cả."
Khương Mạn vẫn là bộ dạng ôn hòa nhã nhặn, "Muội muội đương nhiên không sánh bằng tỷ tỷ minh diễm động lòng người."
Lữ Mỹ nhân cảm giác như mình đang đấm vào bông vậy, ngọn lửa trong lòng không những không tắt mà còn cháy dữ dội hơn, "Biết mình không lên được mặt bàn cũng coi như biết thân biết phận."
Đúng lúc ấy, Triệu Toàn Phúc tự mình đưa lễ sinh nhật của Hoàng thượng tới cho Lữ Mỹ nhân, người ở chỗ này bất kể thật lòng hay giả ý đều rối rít tiến lên phía trước chúc mừng.
"Hoàng thượng đối với tỷ tỷ thật tốt, bộn bề chính sự mà vẫn nhớ sinh nhật của tỷ tỷ."
"Đúng vậy, người có vinh sủng như tỷ tỷ trong cung này quả thực không nhiều."
"Đúng đúng, muội muội nghe nói phía Nam năm ngoái gặp nạn lụt, số gấm Vân Nam tiến cống năm nay chỉ bằng một nửa năm ngoái, ngay cả Quý Phi nương nương, Đức Phi nương nương các nàng mỗi người cũng chỉ có bốn xếp. Nhưng hôm nay Hoàng thượng liền ban cho tỷ tỷ bốn xếp, chưa kể còn có tuyết đoạn, hoa trang đoạn (2), rồi cả trang sức nữa."
(2) Tên các loại vải
"Ai da, vinh sủng của tỷ tỷ thật làm chúng muội ghen tị mà."
Lữ Mỹ nhân nghe mọi người lấy lòng, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, thầm nghĩ Hoàng thượng vẫn rất để ý nàng. Trước đó nàng chỉ giả bộ vô tình nói vài câu thích gấm Vân Nam để may xiêm áo, hôm nay Hoàng thượng liền ban cho nàng bốn xếp, để nàng càng thêm thể diện trước mặt chúng phi.
Nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn sẽ không quên những lời chế giễu vì Khương Mạn đột nhiên nhận được thánh sủng.
Liếc nhìn phía Khương Mạn một cái, Lữ Mỹ nhân tuyên bố mở tiệc.
Bây giờ Lữ Mỹ nhân đang được sủng ái, tiệc sinh nhật nàng thiện phòng đương nhiên không dám qua loa, tất cả điểm tâm mỹ vị đều được làm tinh xảo, đồ ăn cũng đẹp mắt ngon miệng. Khương Mạn đang gắp một đũa bát bảo thỏ chuẩn bị ăn, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai, Khương Mạn theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy bát canh còn đang bốc hơi nóng trong tay tiểu cung nữ bay đến trước mặt mình.
Khương Mạn vừa muốn giơ tay lên che thì trước mắt đã tối sầm lại, Liễm Thu thoáng cái đã chắn trước mặt nàng, bát canh nóng hổi đổ hết lên người Liễm Thu.
Khương Mạn vội vàng đứng lên, kéo Liễm Thu quan tâm nói: "Liễm Thu, ngươi có sao không?"
Liễm Thu hít sâu một cái, hướng Khương Mạn cười một tiếng, "Chủ tử yên tâm, cách một lớp quần áo, nô tỳ không sao hết."
Khương Mạn vỗ tay Liễm Thu trấn an nàng, xoay người nhìn về phía Lữ Mỹ nhân, "Không biết tỷ tỷ có thể cho muội một lời giải thích không? Người trong cung tỷ tỷ làm việc thế này sao? Chén canh nóng này nếu đổ lên mặt muội muội, không phải gương mặt này phá hủy rồi hay sao?"
Khương Mạn mỉm cười nghe Tề Công công giới thiệu xong liền nói: "Cung nữ thì giữ lại Đào Hồng, Ỷ Thúy cùng Hương Thảo. Còn thái giám thì giữ lại Tiểu Lục Tử, Tiểu Xuyên Tử đi."
Khương Mạn tùy ý chọn người, dựa theo thứ tự Tề Công công giới thiệu trước sau giữ lại mấy người. Dù sao những người này nàng đều không hiểu, chọn ai cũng như nhau. Hơn nữa, bất quá nàng cũng chỉ mới xuất đầu lộ diện, có lẽ cho dù có người chú ý tới nàng cũng không đến nỗi quá mức bận tâm.
Những người không được chọn theo Tề Công công rời đi, còn lại mấy người tiến đến bái kiến chủ tử mới.
"Nô tỳ/Nô tài thỉnh an tài nhân."
"Đứng dậy đi." Khương Mạn nói, "Ở đây ít người, ngày thường cũng không có quy củ gì, nhưng trong cung này kiêng kỵ nhất thứ gì, ta muốn các ngươi cũng biết. Ta cũng không muốn nói nhiều, nếu như các ngươi có tâm tư gì khác thì ta khuyên tốt nhất là thừa dịp còn sớm mà rời đi đi."
Mấy người đối mặt nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói: "Chủ tử yên tâm, nô tỳ/nô tài tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử."
Khương Mạn gật đầu một cái, không nói tin hay không tin, "Nếu như thế thì Đào Hồng cùng Ỷ Thúy, Hương Thảo ba người các ngươi cứ đi theo Liễm Thu, còn Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Xuyên Tử thì đi theo Tiểu Đậu Tử đi. Ngày thường phải làm cái gì các ngươi cứ nghe họ sắp xếp."
"Dạ, tài nhân."
Những gì nên nói đều đã nói, nàng thưởng mỗi người ít bạc rồi phất tay để bọn họ giải tán.
Mười mấy ngày tiếp theo, Vĩnh An đế không triệu hạnh Khương Mạn, cuộc sống của nàng cũng khôi phục sự bình yên như trước, trừ việc trong Ngọc Phù uyển có thêm nhiều người, dường như chẳng có gì thay đổi.
Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi cũng không có nghĩa là thật sự không có gì thay đổi. Nói ví dụ như trước kia yến tiệc sinh nhật của Lữ Mỹ nhân nàng tuyệt đối không nhận được thiệp mời.
Khương Mạn nhận thiệp mời Lữ Mỹ nhân đưa tới, có chút nhức đầu xoa xoa trán. Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với Lữ Mỹ nhân, nhưng tính cách Lữ Mỹ nhân nàng cũng có nghe qua. Cô ta kiêu ngạo và độc đoán, không nói đến bọn họ chỉ là chủ tử vị phân thấp, đến cả những nương nương cũng né tránh vị mỹ nhân này mấy phần.
Bất quá người ta cũng có vốn mà phách lối, vào cung hai năm vinh sủng không ngừng, cũng không phải không có người nói bóng nói gió trước mắt Vĩnh An đế, nhưng hoàng thượng nghe xong không chỉ không trách cứ Lữ Mỹ nhân, ngược lại còn tán dương nàng cư xử thật tâm.
Có lời khen của Vĩnh An đế, Lữ Mỹ nhân hành động càng thêm khoa trương. Một sủng phi như vậy đột nhiên gửi thiệp mời cho nàng, Khương Mạn không cần nghĩ cũng biết bữa tiệc này sẽ không tốt lành gì.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Lữ Mỹ nhân, Khương Mạn cùng Liễm Thu mang quà đã chuẩn bị đi Lạc Mai cư.
Khương Mạn đến không tính là sớm cũng không tính là muộn, trong phòng chiêu đãi khách khứa cũng không mấy người ngồi, tất cả đều là những chủ tử vị phân thấp không được sủng ái. Lữ Mỹ nhân thì không thấy bóng dáng đâu, nghe nói là đang ở nội điện Lạc Mai cư tiếp Miêu Bảo Lâm.
Khương Mạn cùng mấy vị đang ngồi chào hỏi đôi câu rồi tìm một góc khuất ngồi xuống. Qua tầm nửa canh giờ, Lữ Mỹ nhân mới xuất hiện sau khi khách khứa tới đông đủ.
Khương Mạn ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lữ Mỹ nhân năm nay 17 tuổi, vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mũi thì thẳng tắp, miệng tô son đỏ chót trông cực kỳ duyên dáng.
Thì ra Vĩnh An đế thích kiểu này a.
Khương Mạn bách vô liêu lại (1) suy nghĩ, mỹ nhân tuy đẹp nhưng có gai, bất quá người ta dù sao cũng là hoàng đế, Lữ Mỹ nhân dù thế nào cũng không thể đâm vào hắn.
(1) Bách vô liêu lại: vô cùng nhàm chán
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khương Mạn nghe Lữ Mỹ nhân ngồi ở chủ vị hỏi: "Thời gian trước có Khương Tài nhân vừa được tấn vị là vị nào a?"
Hỏi xong Lữ Mỹ nhân lại hướng mọi người nói: "Nhắc tới mới nhớ, ta vào cung cũng được hai năm rồi còn chưa từng thấy qua Khương Tài nhân, ta thật sự tò mò Khương Tài nhân bốn năm không thánh sủng lại bỗng nhiên được Hoàng thượng để ý rốt cuộc là người như thế nào. Nhân dịp sinh nhật lần này ta đặc biệt gửi thiệp mời cho Khương Tài nhân, ta nghĩ tỷ muội ở đây cũng tò mò như ta, Khương Tài nhân hãy đứng ra đây để chúng tỷ muội làm quen đi."
Lời Lữ Mỹ nhân nói không có chút tôn trọng Khương Mạn, mọi người nghe vậy đầu tiên là trố mắt nhìn nhau, rồi sau đó lại là vẻ sắp sửa có kịch vui để xem.
Liễm Thu đứng sau lưng Khương Mạn tức giận nghiến chặt răng, nhưng Khương Mạn giống như chưa nghe được cái gì, thần sắc bình thản đứng lên hướng Lữ Mỹ nhân phúc thân, "Gặp qua tỷ tỷ."
Ánh mắt Lữ Mỹ nhân xoi mói nhìn Khương Mạn một vòng, "Cũng chẳng ra sao cả."
Khương Mạn vẫn là bộ dạng ôn hòa nhã nhặn, "Muội muội đương nhiên không sánh bằng tỷ tỷ minh diễm động lòng người."
Lữ Mỹ nhân cảm giác như mình đang đấm vào bông vậy, ngọn lửa trong lòng không những không tắt mà còn cháy dữ dội hơn, "Biết mình không lên được mặt bàn cũng coi như biết thân biết phận."
Đúng lúc ấy, Triệu Toàn Phúc tự mình đưa lễ sinh nhật của Hoàng thượng tới cho Lữ Mỹ nhân, người ở chỗ này bất kể thật lòng hay giả ý đều rối rít tiến lên phía trước chúc mừng.
"Hoàng thượng đối với tỷ tỷ thật tốt, bộn bề chính sự mà vẫn nhớ sinh nhật của tỷ tỷ."
"Đúng vậy, người có vinh sủng như tỷ tỷ trong cung này quả thực không nhiều."
"Đúng đúng, muội muội nghe nói phía Nam năm ngoái gặp nạn lụt, số gấm Vân Nam tiến cống năm nay chỉ bằng một nửa năm ngoái, ngay cả Quý Phi nương nương, Đức Phi nương nương các nàng mỗi người cũng chỉ có bốn xếp. Nhưng hôm nay Hoàng thượng liền ban cho tỷ tỷ bốn xếp, chưa kể còn có tuyết đoạn, hoa trang đoạn (2), rồi cả trang sức nữa."
(2) Tên các loại vải
"Ai da, vinh sủng của tỷ tỷ thật làm chúng muội ghen tị mà."
Lữ Mỹ nhân nghe mọi người lấy lòng, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, thầm nghĩ Hoàng thượng vẫn rất để ý nàng. Trước đó nàng chỉ giả bộ vô tình nói vài câu thích gấm Vân Nam để may xiêm áo, hôm nay Hoàng thượng liền ban cho nàng bốn xếp, để nàng càng thêm thể diện trước mặt chúng phi.
Nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn sẽ không quên những lời chế giễu vì Khương Mạn đột nhiên nhận được thánh sủng.
Liếc nhìn phía Khương Mạn một cái, Lữ Mỹ nhân tuyên bố mở tiệc.
Bây giờ Lữ Mỹ nhân đang được sủng ái, tiệc sinh nhật nàng thiện phòng đương nhiên không dám qua loa, tất cả điểm tâm mỹ vị đều được làm tinh xảo, đồ ăn cũng đẹp mắt ngon miệng. Khương Mạn đang gắp một đũa bát bảo thỏ chuẩn bị ăn, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai, Khương Mạn theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy bát canh còn đang bốc hơi nóng trong tay tiểu cung nữ bay đến trước mặt mình.
Khương Mạn vừa muốn giơ tay lên che thì trước mắt đã tối sầm lại, Liễm Thu thoáng cái đã chắn trước mặt nàng, bát canh nóng hổi đổ hết lên người Liễm Thu.
Khương Mạn vội vàng đứng lên, kéo Liễm Thu quan tâm nói: "Liễm Thu, ngươi có sao không?"
Liễm Thu hít sâu một cái, hướng Khương Mạn cười một tiếng, "Chủ tử yên tâm, cách một lớp quần áo, nô tỳ không sao hết."
Khương Mạn vỗ tay Liễm Thu trấn an nàng, xoay người nhìn về phía Lữ Mỹ nhân, "Không biết tỷ tỷ có thể cho muội một lời giải thích không? Người trong cung tỷ tỷ làm việc thế này sao? Chén canh nóng này nếu đổ lên mặt muội muội, không phải gương mặt này phá hủy rồi hay sao?"