Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
Trước kia phủ Hưng Nguyên còn chưa phải là biên quan, khi vào thành cũng phải nộp thuế, về sau phủ Hưng Nguyên trở thành biên quan, trừ việc nộp thuế, còn thường xuyên bị buộc gom góp quân lương, thuế vụ quá nặng, thiếu chút nữa phủ Hưng Nguyên đã tạo phản, triều đình đành phải hủy bỏ thuế vào thành cùng một ít hạng mục khác, nhưng chính vì như vậy, mỗi năm gánh nặng phải nộp thêm các loại thuế phú cũng thực lớn.Cho nên hiện tại có rất ít người bày quán, cho dù bọn họ tới chậm, cũng vẫn có thể lựa chọn vị trí để quầy hàng.Mục Thạch là khách quen của chợ này, cho nên phường chính vừa nhìn thấy hắn đến thì đã đưa một khối thẻ bài cho hắn, nói: “Quầy hàng mà ngươi vẫn thường dùng vừa vặn không có ai, ngươi cầm đi đi.”Mục Thạch nói lời cảm tạ, cầm tiền thanh toán phí thuê quầy, sau đó liền đẩy xe đến quầy hàng của mình.Mục Dương Linh ngồi xếp bằng ở phía sau, tò mò hỏi: “Cha, Dì Cả Bà là thân thích của chúng ta ư? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy bà?”“Trước kia bà ấy còn từng ôm ngươi, năm đó ngươi không chịu uống sữa, chính bà là người đã dạy cho chúng ta cách dùng nước cơm để đút cho ngươi uống, lúc này mới nuôi sống được ngươi.”Phải không? Ánh mắt của Mục Dương Linh đầy nghi hoặc, từ lúc sinh ra nàng đã có ký ức, tại sao lại không nhớ rõ?Mục Dương Linh nghiêng đầu cẩn thận hồi tưởng, làm cho Mục Thạch cười ha ha, nói: “Nha đầu ngốc, khi đó ngươi còn không có ký ức đâu, làm sao sẽ nhớ rõ? Đừng nghĩ nữa, từ sau khi ngươi được 4 tuổi, Dì Cả Bà đã không còn về thôn của chúng ta, ngươi tự nhiên là chưa từng nhìn thấy bà.”“Dì Cả Bà gả xa như vậy sao?” Thời đại này, chỉ có gả thật xa mới không trở về nhà mẹ đẻ.Mục Thạch lắc đầu, “Không phải, bà được gả đến thôn Tây Sơn ở phía sau núi, chỉ cần đi qua ngọn núi phía Tây của nhà chúng ta là đến, đi rất nhanh.”Mục Dương Linh giật mình, “Vậy tại sao Dì Cả Bà lại không trở về nhà? Đúng rồi, trên núi rất nguy hiểm, Dì Bà đã lớn tuổi, muốn đi đường xa.”Tuy rằng ngọn núi phía Tây không có nguy hiểm bằng ngọn núi đằng trước nhà bọn họ, nhưng vẫn xanh um tươi tốt, vẫn có mãnh thú lui tới, cho nên người bình thường không đi qua từ Tây Sơn, phần lớn phải đi đường xa, đi đường tầm một canh giờ.Mục Thạch lại lắc đầu, “Không phải như vậy.” Mục Thạch trầm ngâm nói: “Dì Cả Bà của ngươi được gả cho Mã gia ở thôn Tây Sơn, bà chỉ có một nhi tử, chính là biểu thúc của ngươi ……”Cuộc sống của Mã Lưu thị - Dì Cả Bà trôi qua cũng không tốt, thậm chí có thể nói là bi thảm.Khi bà còn trẻ thì chồng mất, khó khăn lắm mới nuôi lớn được nhi tử, nhưng nhi tử lại bị cuốn vào trong vòng ác đấu nên đã mất sớm, con dâu vì cứu nhi tử cũng bị đánh đến trọng thương, sau khi trọng thương thì sinh hạ một nam hài, nhưng lại không sống qua canh ba, hiện giờ bà chỉ có hai đứa cháu gái sống nương tựa lẫn nhau.Mục Thạch nói: “Biểu thúc của ngươi bị một người đường đệ của hắn liên luỵ, nhưng nhà bọn hắn không chỉ không áy náy, còn đem việc này đổ hết lên trên người của Dì Cả Bà ngươi, nói bà khắc phu khắc tử khắc tôn, nhà đại cữu cùng nhà tiểu cữu của ngươi ở bên này cũng không giúp bà, Dì Cả Bà của ngươi nản lòng thoái chí, cũng không muốn trở về nhà mẹ đẻ.”Mục Thạch cũng thực áy náy, “Năm đó Dì Cả Bà của ngươi đối xử với ta cũng không tệ, nhưng mấy năm nay lão cha chỉ một lòng nghĩ các ngươi, cũng quên luôn bà, bà một mình mang theo hai hài tử tuổi vẫn còn nhỏ, lại bị chú em, em dâu chèn ép, cuộc sống ở thôn Tây Sơn cũng không biết trôi qua như thế nào.” Mục Thạch càng nói càng cảm thấy trong lòng không yên, sắc mặt cũng có chút khó coi, “Về nhà cha liền đi đến thôn Tây Sơn nhìn xem cuộc sống của Dì Bà ngươi.”Ấn tượng của Mục Dương Linh về Dì Bà cũng thực không tồi, nghe vậy thì cười nói: “Cha, hay là ngươi để ta đi, ngươi lớn như vậy, Dì Cả Bà khẳng định không cao hứng, bà cho rằng ngươi cảm thấy bọn họ đáng thương nên muốn tiếp tế, ta thấy vẫn nên để cho ta đi, dù sao thôn Tây Sơn cách nhà chúng ta cũng không xa, ta đi bộ rất nhanh, nửa canh giờ liền tới.”Mục Thạch cũng không lo lắng việc nữ nhi đi vào núi, sức lực của nữ nhi còn lớn hơn cả hắn, kỹ năng sinh tồn ở trong núi rừng còn mạnh hơn hắn, Mục Thạch chỉ đổ thừa tại thiên phú, bằng không hắn thật sự không nghĩ ra vì sao một tiểu hài tử chín tuổi lại biết cách phòng bị rắn độc, con kiến và phân rõ phương hướng trong núi rừng như vậy.“Lão bản, mấy con thỏ này bán như thế nào?” Một tiểu tức phụ vác rổ hỏi.Mục Thạch thấy sinh ý tới cửa, liền vội đứng dậy cười nói: “Con thỏ này hai mươi văn một cân.”Tiểu tức phụ ghét bỏ nhíu mày, “Con thỏ này không biết đã chết bao nhiêu lâu? Làm sao còn giá trị hai mươi văn?”Mục Thạch vỗ bộ ngực nói: “Đều được bắt trong buổi sáng hôm nay, ngài cứ việc yên tâm, ta ở đây cũng rất nổi danh, không bán dã vật đã qua đêm.”Tiểu tức phụ liền vui cười nhướng mày nhìn hắn, “Nếu là dã vật đã qua đêm thì tính như thề nào?”Mục Dương Linh ở trong lòng trợn trắng mắt, nàng cảm thấy đối phương đang vứt mị nhãn một cách vô ít, quả nhiên, Mục Thạch nghiêm trang đáp: “Nếu có dã vật đã qua đêm thì nhà chúng ta sẽ tự mình hong gió để lại làm đồ ăn, cũng không bán ra bên ngoài.”Tiểu tức phụ do dự, Mục Dương Linh liền cười nói: “Tiểu tẩu tử, trên con đường này dã vật của nhà ta là mới mẻ nhất, bằng không thì ngài đi hỏi thăm ở xung quanh về việc nhà ta có bán đã vật đã qua đêm hay không, hơn nữa dã vật của nhà ta ở trên con đường này có giá tiền tiện nghi nhất.”Tiểu tức phụ thấy mình được một tiểu hài tử kêu là tiểu tẩu tử, trong lòng rất cao hứng, trong lòng suy nghĩ mua ở đâu cũng đều là mua, dã vật của nhà này đúng là không tồi, liền chỉ một con thỏ ở trong đó nói: “Ta lấy con thỏ này, lão bản hãy cân cho ta.”“Được rồi.” Mục Thạch nhanh tay nhanh chân xách con thỏ lên cân, nói: “Ba cân chín lượng, ta chỉ tính ngài ba cân rưỡi, ngài chỉ cần đưa 70 văn.”Tiểu tức phụ lấy từ trong túi tiền cẩn thận đếm 70 văn đưa cho Mục Dương Linh, hơi mỉm cười, nói: “Nếu con thỏ của nhà ngươi ăn ngon, lần sau ta sẽ còn tới mua, nếu tướng công nhà ta nếm ra không phải vật mới mẻ, ta sẽ không để yên.”Mục Thạch vỗ bộ ngực bảo đảm, “Ngài yên tâm, nhà chúng ta thường xuyên bày quán bán dã vật trên con đường này, nếu đêm nay ngài ăn cảm thấy không mới mẻ, ngày mai cứ tới tìm ta.”Lúc này tiểu tức phụ mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.Mục Dương Linh lấp lánh nhìn 70 văn tiền trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Cha, con thỏ này là do ta bắt.”Mục Thạch sang sảng cười nói: “Tốt, số tiền này ngươi cầm, quay đầu lại mua đường cho ngươi cùng đệ đệ ăn.”Mục Dương Linh bĩu môi, “Ta không thích ăn đường, vẫn nên giữ lại mua một ít gạo cho nương cùng đệ đệ đi.” Dạ dày của Thư Uyển Nương có chút không tốt, thân thể của Mục Bác Văn cũng có chút yếu ớt, cho nên bọn họ thường xuyên muốn ăn một ít gạo để dưỡng dạ dày.Mục Thạch nhìn thấy nữ nhi hiểu chuyện lại tri kỷ như vậy, hắn cảm thấy rất vui mừng.Mục Thạch thường xuyên ở chỗ này bán dã vật, cho nên có khách hàng quen cũng không ít, chỉ chốc lát sau, dã vật còn dư lại đã bị người ta mua hết, Mục Dương Linh vui rạo rực đếm tiền đồng, nhìn Mục Thạch nói: “Cha, chúng ta kiếm lời được 538 văn, lát nữa chúng ta đi mua chút xương sườn trở về cho nương hầm ăn.”“Tốt, lại mua một cân thịt ba chỉ cho ngươi ăn.”Mục Dương Linh lập tức tươi cười như hoa, hiện ra một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên trái, làm tâm tình của Mục Thạch cũng tốt lên.Mục Thạch lôi kéo nữ nhi đi mua thịt heo, Mục Dương Linh đành phải nuốt nước miếng, tuy rằng trong nhà cũng không thiếu thịt, nhưng từ trước đến nay thịt của động vật hoang dại đều kém hơn vật nuôi trong nhà, ở thời đại này, trừ bỏ gà vịt thịt cá mà người trong nhà phú quý đã ăn đến chán thì động vật hoang dại rất được bọn họ ưa thích, người nhà bình thường thì thích ăn động vật nuôi trong nhà, bởi vì có nhiều mỡ.Hiện tại Mục Dương Linh rất thích thịt heo cùng thịt gà được nuôi trong nhà, bởi vì nó non mềm.Thường đồ tể ở trên trấn cũng là người quen của Mục Thạch, bình thường Mục Thạch không có thời gian bày quán thì sẽ bán dã vật cho Thường đồ tể, sau đó thì hắn lại bán cho người khác.Thường đồ tể nhìn thấy Mục Thạch, cười nói: “Lão Mục, nghe nói ngươi mới kiếm được đồng tiền lớn?” Việc này ở trên trấn cũng không có gì bí mật, cho nên Mục Thạch mới vừa đi ra Phiêu Hương Lâu, việc hắn kiếm lời tám lượng bạc đã được truyền đi, cho nên rất nhiều người biết.Mục Thạch bất đắc dĩ, “Chờ ta quay đầu lại đi nộp thuế liền không còn chút dư thừa.”Thường đồ tể cũng có chút xúc động, “Đúng vậy, tiền thuế năm nay cũng quá nặng.”Mục Dương Linh thăm dò thịt heo trên thớt của hắn, nói: “Thường thúc thúc, ngươi lấy cho nhà ta một cân thịt ba chỉ cùng một cái xương sườn đi.” Thanh âm thanh thúy đã đánh vỡ không khí có chút nặng nề.Thường đồ tể nhếch miệng cười, “Được rồi, tiểu nương tử chờ một chút, Thường đại thúc liền cắt cho ngươi.”