Chương 18: Gian Khổ Ập Tới! (P1)
"Hai vị cô nương từ đâu tới vậy?", tiểu nhị bưng trà tới cho bọn ta, niềm nở bắt chuyện. "Từ nơi phải tới", ta nhấp một ngụm trà đáp. "Vậy muốn đi đâu?" "Thành Thiên Đô", ta mỉm cười,"Huynh đài cho hỏi từ đây đi đường nào tới đó vậy?" "À, đi từ đây lên phía Tây Nam, qua một con sông lớn, thêm 2 ngày đường nữa là tới nơi. Nếu có việc gấp thì nên khởi hành luôn, vì đang có lệnh truy nã, binh lính khắp nơi, hai vị cẩn thận bị gây khó dễ". "Được, cảm tạ huynh chỉ bảo!", ta đưa cho hắn 1 lượng bạc. Mắt của tên tiểu nhị sáng lên, liên tục cúi người cảm ơn rồi lui đi phục vụ người khác. "Tiểu thư, chúng ta mau khởi hành thôi, lệnh truy nã chắc là bắt Người đấy!", Mai Ngân nhẹ giọng thì thào. "Vội gì chứ, uống nốt chút trà nhạt này đã", ta nhấp môi. Tuy rằng đã lấy lại kí ức, biết vẽ trận pháp, cảm nhận gió cũng như biết được khí tức, nhưng cơ thể người phàm này vẫn vô cùng vô dụng! "Xin hỏi, hai vị cô nương đang muốn đi Thành Thiên Đô sao?" Một công tử ngọc thụ lâm phong, nhật nguyệt chiếu rọi, toàn thân hắc bào, sau lưng mang cổ cầm tiến tới mỉm cười hỏi. Nhìn qua là biết hắn là người có võ công. Tuy vậy nhưng nếu gã lạ mặt đó dám động thủ thì hắn coi như toi đời. Mai Ngân - Phó tướng quân của Cấm Chỉ cung đâu phải hạng xoàng. Ta dùng tay ra hiệu cho Mai Ngân dừng lại, nở nụ cười phiêu bạt gió xuân hỏi:"Đúng là hai kẻ hèn mọn này đang có việc gấp muốn đến đó, công tử muốn đi cùng sao?" Hắc bào công tử chắp tay thi lễ:"Ta gọi Bạch Hàn, thỉnh hai vị cứ gọi Bạch công tử". Đúng là tên dở người! Thân mang hắc y lại gọi là Bạch công tử. Dân chúng thời nay não đều có vấn đề rồi sao? Ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu cười:"Bạch công tử! Mời ngồi!" Bạch Hàn bước tới ngồi xuống, tự rót cho bản thân một chén trà. "Bạch công tử là cầm sư sao?", Mai Ngân lạnh giọng hỏi. Hắn nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu:"Phải, tại hạ là cầm sư. Được vị trấn thủ ở thành Thiên Đô vời tới biểu diễn, cũng nhân cơ hội đó thăm thú thêm thắng cảnh ở Thiên Đô". Ta mỉm cười đứng dậy:"Vậy chúng ta mau xuất phát thôi". "Đường xa vất vả, hai vị cô nương cố gắng chịu đựng". "Bọn ta không yếu đuối tới độ ấy đâu", Mai Ngân khinh khỉnh dắt ta đi về phía trước mua 2 con ngựa. ——————————————————————— Ngựa phi nước kiệu trên đường, bụi bay mờ mịt phía sau lưng. Để tránh các trạm kiểm soát, ba người bọn ta phải đi đường vòng. Trên đường vô số kẻ truy sát, chậm trễ mãi một tuần sau mới tới đc một ngôi làng nhỏ gần Giang Châu, còn phải đi qua 2 con sông nữa mới đến được Thiên Đô. Trong khách điếm. "Bạch công tử biết Âm Công sao?" Bạch Hàn mỉm cười, nhướn mày hỏi lại ta. "Vậy sao cô nương biết thi triển trận pháp?" Ta gõ gõ ngón tay, lạnh mặt nhìn hắn:"Thứ lỗi cho bọn ta không thể bồi Bạch công tử đi tiếp được nữa, dọc đường vô số sát thủ đuổi theo ta, hình thù khuôn mặt vô cùng kì dị công tử cũng thấy đó. Giờ nếu hại đến công tử trọng thương, ta sẽ vô cùng áy náy". "Không sao, không cần áy náy. Ta chưa bao giờ bị truy sát, giờ có người theo đuổi lại càng thấy thú vị!" "Tiểu thư, họ Bạch này có phải bị đánh trúng đầu rồi không?", Mai Ngân nhỏ giọng hỏi. Ta không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ khẽ tựa thành cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài. Ngôi làng nhỏ này, bị quỷ ám rồi. "Bạch Hàn!" Bạch Hàn nhướn mày nhìn ta vẻ chờ đợi. "Âm công của huynh lợi hại chứ?" "Cũng tàm tạm", Bạch Hàn mỉm cười. "Một dây sát cầm có đủ để hạ đổ cả rừng trúc không?" "Đừng nói cả rừng trúc, cả làng này cũng được nữa nếu ta có bùa khuếch thanh, cô nương hẳn đã nhìn ra?", Bạch Hàn nhìn ta có vẻ chờ đợi. Hắn là tàn hồn, đặt chân vào đây đã biết khó ra, không ngờ Lạc Minh Tịch này mới ngồi có ba tuần trà đã phát hiện được chân tướng, quả thật không tồi. "Tiểu thư, đang có chuyện gì vậy?", Mai Ngân lo lắng hỏi. Ta chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, ta biết nàng đang sợ ta gây chuyện. Tự dưng lại hỏi có thể dùng một dây thanh cầm để hạ cả rừng trúc không, nếu là ta, ta cũng lo sắp tới có chuyện đó. "Làng này, có quỷ!", ta phất tay áo, một mảnh bùa bắn ra niêm phong cửa ra vào lại, chắn hết mọi thanh âm. "Có quỷ?", Mai Ngân thất sắc. Phải, đi cả tuần đã mệt như vậy, giờ đến đây lại gặp tai ương, nàng ta chưa phát điên đã may lắm rồi. "Cũng không biết đây là linh quỷ thoát khỏi địa ngục hay có kẻ sống làm loạn nữa!", ta chạm nhẹ ngón tay vào ấn đường của Mai Ngân, mở thiên nhãn cho nàng. Mai Ngân bịt chặt miệng để ngăn tiếng hét, cả người run rẩy. Phía dưới đường kia, tàn hồn đâu đâu cũng có, ánh mắt ai cũng đầy oán hận, có người thi thoảng còn tuôn huyết lệ, như thể không cam. Ta biết nàng ta sợ, Mai Ngân trước giờ không tin chuyện ma quỷ, ra tay càng dứt khoát. Ngay lập tức có thể nhìn thấy thứ không sạch mà bản thân luôn ngờ vực, tâm trạng đương nhiên sẽ tồi tệ hơn nhiều. Ta gõ gõ ngón tay ước lượng xem liệu có thể chạy thoát không, Lục Trấn đã điểm khoá vào tâm ta, pháp lực học ở Minh Phủ giờ không dùng được, bỗng nhiên trong đầu ta có một đốm sáng loé lên. Ta nghĩ ra cách rồi! Ta dậm nhẹ chân hai lần, một đàn hình nhân lơ lửng trong không trung:"Chủ tử, có gì căn dặn vậy?" "Đi tìm Lục Trấn đến đây, chậm nhất là ba ngày, nói với hắn ta cần hắn cứu ta một mạng, sau này ta nhất định giúp hắn lập công! Nhanh lên, đừng để ai phát hiện ra bọn ngươi đấy!" "Vâng!", dứt lời, bọn hình nhân ẩn thân, lao nhanh ra ngoài cửa sổ vỗ cánh bay đi mất. Ta lại nhịn đau, trích máu ra một cái chén nhỏ. Dùng máu trong chén vẽ một trận pháp, quỳ xuống lạy ba lạy:"Lạc Minh Tịch cầu xin hai vị đại nhân giúp đỡ!" Trận pháp phát ra thứ ánh sáng quỷ dị, Hắc Bạch Vô Thường nghiêm nghị hiện ra:"Kẻ nào dám....... Ồ, là muội sao? Muội lại gây hoạ gì rồi hả Tiểu Tịch? Đứng dậy đi!" Ta lườm hai tên trước mặt:"Khốn khiếp! Ta gây hoạ cho nhân gian mà hai huynh vui tới vậy sao?" "Tiểu thư, đây là........?" "Hắc Bạch Vô Thường. Lần này mời hai vị đại nhân đây tới ứng phó chút!" "Hoá ra là Hắc Bạch đại nhân, nghe danh đã lâu", Bạch Hàn đứng dậy mỉm cười thi lễ, làm động tác mời,"Thỉnh hai vị qua đây uống chén trà nhạt, từ từ bàn kế". Một tuần trà trôi qua, chẳng ai muốn nói với ai câu nào, ta biết trong lòng mỗi người đều đang có suy tính riêng. Nhưng đã im lặng lâu như vậy rồi, ta thật chẳng thể nào chịu nổi bầu không khí này nữa. "Đã có ai biết vật này là linh quỷ hay là người sống chưa?", ta nhẹ giọng hỏi,"Nếu vẫn chưa biết, chi bằng mời vong linh nhỏ tuổi luôn nấp ngoài cửa sổ vào đây đi?" "Đại nhân tha mạng", oán linh mặt đầy huyết lệ lập tức bay vào quỳ lạy cầu xin,"Ta chết vô cùng thảm, đang chờ đợi kẻ đó chết đi để đòi mạng, ta chưa từng hại người! Xin đại nhân tha mạng!" "Kẻ mà ngươi nói đến là linh quỷ sao?", ta gõ ngón tay trầm ngâm. "Ta...... Ta cũng không rõ hắn là gì, trông có vẻ là người sống, nhưng nào có kẻ sống độc ác như hắn chứ?!!!", nói đến đây, đôi mắt của tiểu linh kia đỏ ngầu đầy căm hận,"Lúc đó hắn sát hại ca ca của ta, còn luyện hồn huynh ấy thành đan, ta cũng chết rồi, nhưng may có người gây hoạ, hắn tức tốc chạy ra ngoài nên ta mới thoát ra được". "Ngươi còn nhớ bản thân đã chết thế nào không?", Bạch Hàn rất chăm chú nghe chuyện, thi thoảng ta còn thấy hắn lẩm bẩm lại mấy lời vong linh kia nói. "Sao..... sao có thể không nhớ chứ?", tiểu vong linh nắm chặt vạt áo, vừa tuôn huyết lệ vừa căm hận rít lên," Hắn rút lưỡi của ta, phanh thây ta, cắt từng thớ thịt của ta ra rồi mang đi mất, còn định nuốt ta vào bụng. Mấy vị lão hồn khác rỉ tai nhau nói rằng hắn muốn nghịch thiên, nên lôi người vô tội ra thử nghiệm. Hình như đã thành công rồi....... Nhưng..... Nhưng chắc tên khốn ấy cũng sẽ không sống được bao lâu nữa đâu...", nói đến đây tiểu vong linh bật cười sung sướng. Ta vô cùng tò mò, nếu tên đó lợi hại như vậy, còn luyện vong thành đan, mấy kẻ này tài hèn sức mọn, lấy đâu ra sức lực để đối đầu với hắn chứ? "Ý ngươi là gì?", Hắc Vô Thường bình thản uống trà, chẳng có chút nào là lo lắng cả. "Có một đại thúc gần nhà ta, hôm ấy ta đang sợ hãi chạy trốn thì thấy thúc ấy gieo quẻ. Là nhất âm nhất dương! Cuối cùng tên khốn kia cũng sắp chết rồi ha ha ha.... Thần đã nghe thấy lời cầu khấn của bọn ta.... ha ha..." "Thế ngươi có biết hắn lóc xương thịt của ngươi mang đi đâu không? Chắc không phải hắn nấu lên ăn đấy chứ?", Mai Ngân nhíu mày hỏi.