Chương 7: An Nhàn
Ta cùng Lục Trấn không uống canh Mạnh Bà, cả hai đều bất đắc dĩ phải đầu thai. Giờ tên ta là Mộng Tích Nhược, thứ nữ tiểu thư con nhà Lễ Bộ Thượng Thư. Tuy rằng hiện giờ ta là thứ nữ, nhưng Mộng gia đối với ta không tệ. Tháng nào bạc của ta cũng đến đúng hẹn khiến ta vui sướng vô cùng. Lần đầu thai này, xem ra ta không thiệt lắm! Các nàng khuê nữ hay phải giam mình trong phòng may vá, thêu thùa, rồi luyện đàn, ca, sáo, nhị. Ta nhân cơ hội đó tu luyện lại chút phép thuật phòng thân. Người ta là tu võ, còn ta có chút khác biệt. Tuy rằng pháp lực của ta đã bị khoá, nhưng nội lực vẫn còn một ít, học chút phép thuật, đối với ta không khó! Chỉ tiếc rằng thường xuyên bị giám sát, ta không học nổi võ công. Gian khổ nhất chính là cạnh ta có một nha hoàn, nàng ta vô cùng để ý đến ta. Dường như chỉ hận không thể gắn nàng vào người ta, đi theo ta khắp nơi vậy! Ta ăn sung mặc sướng đến năm 217 tuổi thì xuất hiện ba phiền phức! Phiền phức thứ nhất, đấy chính là Lục Trấn đã tìm được tung tích của ta. Cha hắn là Binh Bộ Thượng Thư, với cha hiện tại của ta như nước với lửa. Phiền phức thứ hai, đấy chính là ngày đêm xuất hiện tiểu quỷ theo dõi ta, mà ta phải giả bộ như ta đúng là phàm trần mắt thịt, không nhìn thấy bọn chúng. Ngày ngày đều phải tĩnh toạ đến tê cả chân, mới thu được hết khí tức vào. Thứ cuối cùng, là thứ phiền phức nhất!!! Là thứ ta ghét nhất!!! Thì thứ này xông tới tận cửa nhà ta để tìm ta! Đấy chính là ta phải gả cho Hoàng đế!!! Mà Hoàng đế hiện tại vẫn là tên Long Bách Xuyên quái gở đó! Lão cha ta thì mừng ghê gớm! Nói cái gì mà được Hoàng thượng nhìn trúng là phúc tổ của ta, rồi nào là tổ tiên phù hộ,....... Long Bách Xuyên không biết từ đâu mà có được tranh chân dung của ta, còn nói cái gì mà ta là người trong mộng mà hắn mơ thấy bao nhiêu năm qua. Tháng sau ta sẽ bị đưa vào cung, làm Hoàng hậu của hắn. Nghĩ tới thật là đau lòng! Lão cha ta vui mừng cũng đúng thôi, dù sao ta cũng là thứ xuất, luận theo phép tắc, ta hoàn toàn ko đủ tiêu chuẩn để làm bậc mẫu nghi thiên hạ. Là Long Bách Xuyên đã phải bỏ chút lợi ích cùng đe doạ dụ dỗ để các lão thần mắt nhắm mắt mở mối hôn sự này. Cốp! Một cái đánh rơi vào trán ta. Nếu ta còn là quỷ sai, cái đánh này chẳng nhằm nhò gì, nhưng giờ ta chỉ là thiếu nữ chân yếu tay mềm, mới đó mà trán đã ửng đỏ rồi. "Ngươi lại ngây người ra nghĩ gì thế?", Lục Trấn ngồi xuống nhởn nhơ hỏi ta. Hắn ra hiệu cho tiểu nhị dâng lên một ly trà nữa, ăn chút điểm tâm. Ta nghiến răng. Chết tiệt! Từ ngày hắn bới được ta, liền cắn chặt không nhả. Đâu đâu cũng thấy hắn, phiền chết đi được! Ta xoa xoa trán, lườm hắn: "Không thể nhẹ tay sao? Ngươi làm ta đau rồi đấy!" Lục Trấn thấy vậy liền rủ mi xuống, chắp tay cung kính nói: "Vừa nãy là thần nhỡ tay, lực đạo hơi nhỏ, chưa thể một phát đánh chết nương nương, thỉnh nương nương thấy thần anh tuấn tiêu sái, một mực bỏ qua cho thần". Ta hận không thể một phát bóp chết Lục Trấn! 2 năm trở lại đây, ta và hắn thường xuyên động tay chân, đấu võ mồm, lúc nào hắn cũng chiếm thế thượng phong. Ta biết, vì ta ném hắn xuống giếng luân hồi nên hắn ghim hận, muốn chỉnh chết ta. Nhưng đang có nha hoàn A Tuyết ở đây, ta không tiện phát tiết, vậy nên đành mỉm cười, lắc đầu nói: "Trấn Trấn Vương gia nói gì vậy, sao ta có thể trách Vương gia chứ?" Hắn nheo mắt lại, tỏ vẻ không vui. Ta biết Lục Trấn ghét nhất từ cái miệng ta bỡn cợt gọi hắn hai từ "Trấn Trấn". Từ khi hắn gặp ta, tính cách liền thay đổi. Mặt dày chạy theo ta khắp nơi, miệng còn độc hơn trước, đã vậy lại còn tự phụ. Trông rõ là đồ thần kinh! Luận về thứ bậc, vốn dĩ con trai nhà Binh bộ Thượng thư sao có thể đc phong Vương? Nhưng ai ngờ đc tên gian xảo này lại đc đầu thai vào nhà mà nương hắn là biểu muội của Hoàng đế, hắn lại có công cứu giá Long Bách Xuyên đâu? Nha hoàn A Tuyết nghe ta miệng ngọt gọi hai từ "Trấn Trấn", mặt nàng ta lập tức sầm lại. Nàng ta ái mộ Lục Trấn vô cùng, chỉ hận không thể lập tức mang cốt nhục của hắn, đường đường trở thành Lục thiếu phu nhân. Ta lại che miệng cười. Hắn nhăn mặt: "A Nhược đừng cười như vậy, trông nàng như bị động kinh ấy!" Khoé miệng ta giật giật. A Tuyết đứng sau lưng cố gắng nín cười, cả cơ thể nàng ta run bần bật lên. Tên thân mật, chỉ có phụ mẫu cùng nhân tình có thể gọi. Vậy mà ta và Lục Trấn lúc nào cũng lôi ra để công kích đối phương. Ta không bận tâm Lục Trấn nữa, quay đầu nhìn ra ngoài. Lại sắp hết một năm rồi. Ngoài trời, những bông tuyết cứ thế thi nhau rơi xuống. Chút nước mưa từ đêm qua còn đọng lại trên cành cây bên đường, đông lại thành vệt băng dài. Lấp lánh trông thật đẹp! Gió Đông Bắc thổi tới khiến tiết trời càng thêm lạnh giá hơn. Mới đó mà tuyết đã phủ kín mặt đất, trời cũng sắp tối rồi. Không biết ta còn phải ở đây đến ngày tháng năm nào nữa."Đi nào, ta đưa ngươi về!" Lục Trấn đứng dậy, chìa tay với ta. Dạo gần đây hắn đối tốt với ta, có mặt dịu dàng khiến ta không thể không phòng ngừa. Xem xem hắn có ý đồ gì. Hắn cầm lấy áo khoác lông của ta, nhẹ nhàng choàng cho ta. Mấy sợi tóc mai lưa thưa cũng bị Lục Trấn vén sang hai bên giúp ta. Hắn còn ghé sát tai ta, khiến đôi mắt đẹp của A Tuyết ánh lên một tia căm ghét xen lẫn đố kị với ta. Ta nhẹ giọng đùa bỡn: "Trấn Trấn Vương gia, ngài làm như vậy, nha hoàn của ta sẽ giết ta mất!" Hắn cười nhạt, lại thủ thỉ vào tai ta: "Có một tiểu quỷ, nóc nhà phía đối diện Tịnh Quán này". Ta bất giác giật mình. Diêm Vương rốt cuộc muốn cùng ta chơi trò gì đây? Vẻ mặt ta hốt hoảng nhìn Lục Trấn, hắn nắm tay ta kéo đi, nhẹ giọng trấn an: "Không phải sợ, gia sẽ bảo vệ ngươi". "A, trả....""Đã trả rồi!" Dưới dư vị cuối cùng của hoàng hôn mùa đông, có đôi nam nữ nắm tay nhau đi trên phố trông thật hạnh phúc. Mọi thứ đều dần mờ nhạt, chỉ có hai người bọn họ như toả sáng.