Chương 4: Hôn Ước Đời Trước
Buổi tối, mọi người của Tần gia đang ăn cơm ở đại sảnh.Tần phong bước vào đại sảnh, tự nhiên ngồi vào bàn ăn, những người còn lại thấy cảnh này đều sững sờ.“Làm sao vậy?” Tần Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người, tò mò hỏi.Nhị nương đỏ mắt nói: “Từ khi con mười tuổi, chúng ta một nhà bốn người đã lâu không còn ngồi ăn cơm cùng nhau rồi.”Tần Phong khóe miệng giật giật, vội vàng ăn cơm, hắn đã quên nguyên chủ luôn cảm thấy mình ở nhà không được chào đón, cho nên không muốn ngồi cùng những người khác, cơm nước đều do nha hoàn Thanh Nhi đưa vào phòng.Nhưng sau một ngày quan sát, Tần Phong phát hiện, mọi người của Tần gia không có bất kỳ sự khinh thường hay thành kiến nào đối với vị đại thiếu gia phế vật này, ngược lại càng yêu thương quan tâm, có thể thấy, ấn tượng trong ký ức chẳng qua chỉ là cảm giác tự ti mặc cảm của nguyên chủ mà thôi.“Trước đây là con quá ấu trĩ, lần này thoát khỏi cái chết, cũng khiến con nhìn rõ nhiều thứ, sau này sẽ không như vậy nữa.”Nghe thấy vậy, mắt mọi người đều sáng lên.Tần Kiến An cảm động nói: “Lần ngoài ý muốn này cũng không phải không là vô ích, ít nhất, con trai ta... cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”Nhị nương người thực sự được làm từ nước, nước mắt lại lần nữa từ hốc mắt lăn dài: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.”Tần An do dự muốn nói lại thôi, cúi đầu và cơm, nhưng khóe miệng ẩn ẩn lại hơi nhếch lên.“Hôm nay là một ngày tốt, Thanh Nhi ngươi kêu nhà bếp thêm một món thịt nữa!”“Vâng, lão gia.”Thanh Nhi lui ra khỏi đại sảnh, Tần Phong nhìn thoáng qua trên bàn ăn, một bát canh suông chỉ có một hai món thịt, xem ra cho dù Tần gia có chuyển đến nơi hẻo lánh này, cũng không giải quyết được khó khăn tài chính trong nhà.Từ ký ức ban đầu, Tần Phong cũng biết được nguyên nhân.Nhị đệ Tần An thiên phú dị bẩm, tu luyện Thần Võ Đạo, ai cũng biết, Đạo này giai đoạn đầu là hao tốn bạc nhất, không những cần phải mua các loại dược dục và Huyết khí đan, còn phải không ngừng ăn thịt. Đối với Tần gia mà nói, đây là một khoản chi phí không nhỏ.Mà bản thân vì muốn bước vào Văn Thánh Đạo, cũng cần phải đọc các loại danh điển cổ tịch. Nhị phu nhân sợ nhất bên trọng, nhất bên khinh, nên cũng nhờ người tìm rất nhiều loại thư tịch, thậm chí còn tốn một số tiền lớn để mua không ít sách hiếm. Ngặt nỗi nguyên chủ không chịu phấn đấu, đọc nhiều sách vở nhưng đến cấp chín trúc căn cũng chưa luyện thành.Nhưng hai điều này vốn không phải là đầu sỏ khiến cho Tần gia túng quẫn đến mức này.Đầu sỏ chân chính là người đàn ông trung niên tuấn lãng đang ngồi ở chính giữa kia.Rõ ràng không có tài năng kinh doanh, lại một mực không tin. Lúc đầu bán đi tổ trạch, đem cả nhà chuyển đến Tấn Dương Thành. Vừa bắt đầu đã tiêu hết một nửa số tiền tích góp được mua tửu lâu lớn nhất trong thành Vọng Nguyệt Cư. Sau đó kinh doanh không thuận lợi, hàng tháng, rồi hàng năm đều thua lỗ.Nếu như không biết tỉnh ngộ thì cũng thôi đi, nhưng cái người này rõ ràng là không tự biết mình, cứ cách vài ngày lại thuê đạo sĩ của Trảm Yêu Ty, hộ tống ông đi thành trấn khác tiến hành mua bán hàng hóa. Kết quả mua vào giá cao, bán ra giá thấp, mỗi lần đều mất gần trăm lượng bạc.Nhiều tài sản trong nhà cũng không thể gánh được sự tiêu xài hoang phí này.Một nhà cùng nhau ăn cơm, vui vẻ hòa thuận, trò chuyện cũng tự nhiên hơn.Nhị nương nuốt nhẹ cơm, đột nhiên hỏi: "Lão gia, mấy ngày trước người đi Khởi Dương trấn cách đây mấy trăm dặm thu mua lương thực, có thu hoạch được gì không?"Lời vừa dứt, Tần Phong và Tần An cùng ngẩng đầu nhìn, Tần Kiến An sắc mặt cứng đơ, đột nhiên cười nói: “Nếu phu nhân không nhắc đến, ta suýt chút nữa đã quên rồi, Khởi Dương trấn là một nơi không tệ, nơi đó phong cảnh tú lệ, kề sông dựa núi, ngư dân đánh cá lúc bình minh, nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, cuộc sống này thực sự khiến ta ghen tị.Nhắc mới nhớ, canh cá luộc ở đó của họ rất ngon, nếu như có cơ hội nhất định sẽ dẫn mọi người đi nếm thử.”Thế này cũng quá gượng gạo đi...Khóe miệng Tần Phong giật giật, không cần đoán cũng biết, lần mua bán này nhất định là lại lỗ vốn.Nhị nương Mạnh Tuyết nhíu mày: “Lão gia, ta không hỏi ông mấy cái này, ý ta là, chuyến đi này, có kiếm được ngân lượng về hay không?”Tần Kiến An làm lơ, cầm đũa lên, không nhừng giục: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, còn không ăn thức ăn sẽ nguội mất.”“Lão gia!”Nhị nương kêu lên một tiếng, rõ ràng là đang tức giận rồi.Tần Kiến An che miệng ho khan, ngay khi mọi người cho rằng ông là muốn nói ra số tiền tổn thất lần này, ông lại giả vờ thần bí nói: “Phu nhân, bà còn nhớ con gái Liễu gia ở Tần Thiên Thành không?”Nhị nương sửng sốt: "Cô gái ưu tú như vậy tất nhiên là nhớ, nhưng tại sao ông lại nhắc đến cô ấy?"Vậy mà thành công đổi chủ đề rồi, nhị nương trái lại lại hỏi tiếp... Tần Phong có chuyến tiếc nuối, vậy là không được xem đại kịch rồi.“Cô ấy, từ Vạn Kiếm Tông trở về Tần Thiên Thành rồi.” Tần kiến An buông bát đũa.Nhị nương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt phức tạp nói: “Chuyện này với chúng ta cũng không còn liên quan gì nữa đi.”Liễu gia ở Tần Thiên Thành, do Liễu lão gia trấn thủ, Đại Càn Hộ Quốc Công, tước vị còn cao hơn cả Nhất đẳng Trấn Quốc Tướng Quân, tổ tiên vì Đại Càn lập ra chiến công hiển hách, cho dù đến ngày hôm nay, Liễu gia vẫn như cũ là có sức chiến đấu mạnh nhất ở Đái Đô.Không chỉ có thế, Liễu gia còn sinh ra một người con gái tốt- Liễu Kiếm Ly!Là quốc sắc thiên hương thì khỏi nói, thiên phú tu luyện lại càng khủng khiếp, mười năm tuổi đã bước vào cảnh giới Liễm Tức cấp bảy, được Tông chủ Vạn Kiếm Tông nhìn trúng, đưa vào tông môn bồi dưỡng.Mười sáu tuổi, tiến vào Tụ Lực cấp sáu, một năm sau bước vào Thần Hành cấp năm, từ trước đến nay, chưa có người nào có được tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy.Mà nàng, vẫn chỉ là một kiếm tu!Phải biết rằng, Thần Võ Đạo, lấy luyện thể làm chủ, binh khí chỉ là phụ trợ, trong đó có đủ kiểu bàng môn tà đạo, nhưng trong các loại binh khí được sử dụng nhiều nhất là hai loại- đao và kiếm!Đao đại khai đại hợp, bá đạo không gì sánh được, kiếm nhanh như tia chớp, một kiếm khóa họng!Thành tựu trên con đường kiếm thuật của Liễu Kiếm Ly, đến tông chủ của Vạn Kiếm Tông cũng hết lời khen ngợi, người sau còn đồn đại, tương lai nữ nhân này sẽ bước vào cảnh giới Kiếm Thần!Một kiều nữ trời sinh như vậy, tất nhiên là sẽ có rất nhiều con cháu hoàng thân quốc thích ở Tần Thiên Thành ngưỡng mộ và yêu mến.Hoàng đế Minh Đức, sau khi rượu vào lời say từng nói, ai cưới được con gái Liễu gia thì có thể đảm bảo gia tộc trăm năm hưng thịnh.Kể từ đó, có vô số hoàng thân quốc thích đến Liễu gia cầu hôn.Theo lý mà nói, gia tộc như vậy, kiều nữ như vậy lẽ ra không nên có liên quan gì đến một Tần gia không có gì cả, nhưng ông trời thường thích trêu đùa như vậy.Tổ tiên Liễu gia và Tần gia có giao hảo, lão tổ của hai nhà đã từng nhờ Thiên Giám quốc sư ở Tần Thiên Thành gieo quẻ, kết quả ra, nếu con cháu của hai nhà ngẫu nhiên là một nam một nữ thì đó là duyên trời tác hợp, Tần Thiên chúc phúc.Lời của Thiên Giám quốc sư, hai vị lão tổ tất nhiên là tin, cho nên vẫn luôn ghi nhớ những lời này trong lòng.Nhưng ai mà ngờ rằng, Liễu Tần hai nhà, sống qua sáu đời, con cháu sinh ra toàn bộ là nam, cho đến đời của Tần Phong, Liễu gia mới sinh ra một nữ nhi là Liễu Kiếm Ly.Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, hai nhà sớm đã môn không đăng, hộ không đối. Để một kiều nữ trời sinh như vậy gả cho một phế vật, đó không phải là một trò cười sao?Hẹn ước kết thông gia giữa hai nhà truyền từ đời này qua đời khác cũng dần dần biến mất.Tần Phong tìm kiếm trong ký ức, nhìn thấy cảnh này, khó tránh khỏi thở dài. Nếu như Tần gia vẫn còn ở Tần Thiên Thành, nói không chừng Liễu gia đại tiểu thư sẽ phái người đến cửa hủy hônĐến lúc đó, hắn có thể để lại câu nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, chớ bắt nạt kẻ nghèo hèn.”, từ đó một bước bay lên đỉnh cao.Đáng tiếc lại có một người cha không đáng tin cậy!Nghĩ đến đây, Tần Phong oán hận liếc nhìn vị trung niên tuấn lãng kia, cầm bát đũa lên.“Thực ra, Liễu lão gia lúc đầu ban đêm có đến thăm Tần gia, nói với ta muốn thực hiện hôn ước của tổ tiên, để Kiếm Ly thành hôn với Phong Nhi.” Lời của Tần Kiến Ân khiến bốn người đang ngồi đều kinh ngạc.Tần Phong vừa và ngụm cơm liền phụt ra ngoài, ho không ngừng.Nhị nương trợn tròn hai mắt, Tần An không thể tin ngẩng đầu nhìn lên.“Nhưng mà, bị ta từ chối rồi.”“.....”Tần Kiến An giải thích: “Măc dù Tần gia vẫn luôn lụi bại, nhưng ít nhất hương hỏa đời đời truyền lại, vì vậy nên càng biết rõ bản thân mình. Mọi người cho rằng, lúc đầu ta rời khỏi Đế Đô là vì chê vật giá ở đó quá đắt?”Cả ba gật đầu lia lịa.Tần Kiến An da mặt co lại, ho khan nói: “Tất nhiên, đây cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là bởi vì mối hôn sự này.Ban đầu, ở Tần Thiên Thành có rất nhiều người ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Liễu, nhưng Liễu lão gia vì lời tổ tiên truyền lại mà từ chối, Liễu lão gia là người có đức độ, tuân thủ lời hứa, chỉ có điều, đối với Tần gia mà nói cũng không phải là chuyện tốt...”“Thì ra là vậy.” Tần Phong lau hạt cơm trên khóe miệng, trầm ngâm.“Đại ca, huynh hiểu sao?” Tần An ở một bên quay đầu nhìn sang.Khả năng lĩnh hội này của hắn, thật uổng phí tướng mạo thư sinh này.Tần Phong mở miệng giải thích: “Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, không xứng kết thân với Liễu gia, nhưng Liễu Tần hai nhà lại có lời tổ tiên truyền lại ràng buộc, những người cầu thân kia, không thể trách tội Liễu gia, tất nhiên chỉ có thể coi Tần gia như cái đinh trong mắt.”“Không sai, năm đó, tài sản của Tần gia ở Đế Đô bị trấn áp khắp nơi, ngay cả Phong Nhi cũng thường xuyên gặp chuyện ngoài ý muốn, nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó ta mới biết Tần Thiên Thành không phải là nơi an toàn cho Tần gia ta. Vì vậy, ta mới bán đi tổ trạch, đem cả nhà chuyển đến nơi này.”Người cha không đáng tin cậy này cũng có lúc đáng tin, là ta đã trách nhầm ông ấy rồi, Tần Phong lộ ra ánh mắt tán thành, giống như một người cha hiền từ nhìn thấy con của mình cuối cùng cũng thành tài.Nhìn thấy không khí trong đại sảnh có chút cổ quái, Tần Kiến An lại lần nữa cầm bát đũa lên: “Ăn đi, ăn đi, những chuyện này đừng nhắc đến nữa.”Nhị nương cùng nhị đệ lại động đũa, nhưng sắc mặt càng thêm nhưng trọng.Mọi người sắc mặt đều nhăn nhó, bữa cơm này làm sao ăn tiếp đây? Xem ra vẫn phải ta ra tay.Nghĩ như vậy, Tần Phong lập tức hỏi: “Đúng rồi, cha, lần này xuất hành, kiếm được bao nhiêu ngân lượng?”Phốc!Một ngụm cơm bị ho ra, không khí trên bàn ăn lại vui vẻ trở lại.