Chương 17: Cúp Điện
Dương Trĩ ôm Trần Bách Kiêu một cái như thế rồi thôi, cũng chẳng nói gì với Trần Bách Kiêu, không giải thích cái “nhớ” của cậu có giống cái “nhớ” của anh không, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn được hời rất nhiều.Anh ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách thật lâu, tay hơi gập lại, vẫn trong tư thế ôm.Mãi đến khi Dương Trĩ tắm xong đi ra, Trần Bách Kiêu mới đứng dậy, bối rối về phòng mình.Đêm ấy Trần Bách Kiêu mất ngủ thật lâu, chỉ chợp mắt được một lát khi trời gần sáng. Nhưng kỳ quái làm sao, anh không hề thấy váng đầu, lồng ngực tràn trề một thứ năng lượng thần kỳ do cái ôm hôm qua của Dương Trĩ ban tặng.Sáng nay, lúc Trần Bách Kiêu sắp đi, Dương Trĩ mới ra khỏi phòng. Có lẽ cậu chỉ ra ngoài để uống nước, cậu đi được nửa đường thì thấy Trần Bách Kiêu đứng ở cửa, bèn quẹo lại, đứng trước mặt anh: “Cậu chuẩn bị đi làm à?”“Ừ.” Trần Bách Kiêu cũng chẳng muốn đâu, nhưng không còn cách nào khác.“Dự án này của bên mình xong rồi, mình có thể nghỉ ngơi một thời gian,” Dương Trĩ nói, “Nếu tối nay cậu muốn về nhà ăn cơm thì báo sớm với mình nhé.”Trần Bách Kiêu gật đầu, ánh mắt Dương Trĩ nhìn anh lại như đang chờ đợi anh nói gì đó, anh đành gượng gạo bổ sung một câu: “Mình chắc chắn sẽ báo với cậu.”Dương Trĩ nghe anh nói vậy, nhoẻn miệng cười, chào tạm biệt anh.Trần Bách Kiêu thật sự nên đi rồi, anh mở cửa ra, không khí lạnh bên ngoài ùa vào, Dương Trĩ tựa cửa hỏi: “Sao thế?”Trần Bách Kiêu lắc đầu, tay cuộn lại thành quyền, nói: “Mình cũng thấy hơi lạnh, liệu cậu có thể làm như hôm qua…” Anh ngẩng đầu, nhìn Dương Trĩ bằng ánh mắt vô cùng chính trực: “Cái kiểu…”Anh còn chưa dứt lời, Dương Trĩ đã rướn người lên ôm anh.“Được chứ,” Bàn tay Dương Trĩ vỗ về sống lưng Trần Bách Kiêu, “Cậu muốn thế này à?”Cằm Trần Bách Kiêu có thể đặt đúng lên vai Dương Trĩ, anh chôn đầu vào đó, rồi kiềm lòng lại thả cậu ra.“Cảm ơn,” Trần Bách Kiêu thoạt trông có vẻ vui hơn nhiều, “Mình đi trước đây.”Mấy ngày nay team của Trần Bách Kiêu phải tiếp đãi một khách hàng đến từ Mỹ, chủ yếu là xử lý vài vấn đề liên quan đến bối cảnh của nhân viên. Đại diện mà bên khách hàng cử đến tên là Charles, là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, chỉ biết nói bập bõm vài câu tiếng Trung, hơn nữa còn nói chẳng ra đâu với đâu.Cách biệt ngôn ngữ không phải là vấn đề, thật ra Trần Bách Kiêu xử lý chuyện công việc rất mau, vấn đề là ở chỗ Charles vô cùng thích đi chơi, cứ nằng nặc bắt họ phải đi chơi chung.Nhưng may thay mấy bữa nay trời mưa tầm tã, không triển khai được hoạt động ngoài trời, Charles đành phải dạo qua dạo lại trong các trung tâm thương mại.Trần Bách Kiêu không rành chuyện chơi bời, nên giao cả cho Lý Dật Tư, nhưng bản thân anh cũng phải có mặt. Charles tính tình cởi mở, anh ta với Lý Dật Tư nói huyên thiên mãi chưa hết chuyện. Phần lớn thời gian Trần Bách Kiêu chỉ đi theo họ, chịu trách nhiệm mua cho Charles mấy món đồ anh ta thích bằng tiền của công ty.Từ nhỏ đến lớn, Trần Bách Kiêu đều không có mấy kinh nghiệm dạo phố. Cha mẹ anh làm ngân hàng, bận tối tăm mặt mũi đủ bốn mùa trong năm. Nếu Trần Bách Kiêu cần gì, thì hầu như toàn là cô giúp việc đưa tới đây. Thi thoảng Trần Bách Kiêu cũng tự đi mua, nhưng vì anh chỉ chăm chăm hoàn thành mục đích của mình, nên cũng chẳng nán lại trung tâm thương mại bao lâu, vừa thấy đồ mình cần lúc đó là mua luôn, toàn bộ quá trình không tốn bao nhiêu thời gian cả.Lên tới đại học, bọn con trai xung quanh yêu đương bồ bịch, bắt đầu đưa bạn gái đi dạo phố. Trần Bách Kiêu chỉ chú tâm học hành, anh không hiểu kiểu ỡm ờ ám chỉ của người khác, hoặc giả anh không thèm để ý. Sau khi đi làm anh lại càng chẳng có thời gian, Trần Bách Kiêu thậm chí còn thuê thêm trợ lý cho tiết kiệm thì giờ.Mấy nay bị bắt đi chơi cùng, Trần Bách Kiêu dần tìm hiểu cấu trúc trung tâm thương mại một cách nghiêm túc, tình cờ bắt gặp một con thú bông cao đến cẳng chân mình trong tủ kính.Lúc đi ngang qua lần đầu, Trần Bách Kiêu chỉ hơi nán mắt lại, lần thứ hai anh bèn ngắm nghía cẩn thận, lần thứ ba, đến cả Lý Dật Tư cũng phải qua hỏi anh: “Con nít trong họ nhà ông sắp làm tiệc sinh nhật à? Ông ngắm cái này lâu thế, tính mua hả?”Trần Bách Kiêu gật đầu, nói: “Tính tặng Dương Trĩ.”“Dương Trĩ?” Lý Dật Tư vừa cười vừa đi theo Trần Bách Kiêu vào cửa tiệm, “Ẻm thích kiểu này á?”“Ừ.” Trần Bách Kiêu kêu nhân viên bán hàng gói một con mới lại, rồi mới bảo Lý Dật Tư: “Tôi đang thấy hơi khó xử.”“Tại sao?” Lý Dật Tư kéo cà vạt, cùng đứng trước quầy thu ngân với Trần Bách Kiêu, chờ nhân viên cửa hàng gói quà.Hai người họ đều rất cao, mặc comple khoác áo, cao ráo lừng lững, điển trai đẹp mã. Họ cùng đứng trong tiệm, khiến bao kẻ phải liếc nhìn.Trần Bách Kiêu trầm tư một lát, đoạn nói: “Không biết nữa.”Có thể là bởi anh đột nhiên phát hiện, tình cảm không phải là một phần trong kế hoạch, cũng không thể trở thành một phần thuộc kế hoạch được.Lát sau, Trần Bách Kiêu ôm con thú bông đã được gói ghém xinh xẻo kia ra. Charles thấy vậy thì tấm tắc liên mồm: “Chu choa, tôi không ngờ anh lại là người thích loại đồ này.”Trần Bách Kiêu cúi đầu liếc nhìn con thú bông, không nói gì.Họ đi ăn ở tầng trên cùng của trung tâm thương mại, nóc nhà hàng ốp kính trong suốt. Vì thời tiết âm u, nên sắc trời ngoài cửa sổ sầm sì, sấm dội đì đùng.Trần Bách Kiêu ăn một lúc là hơi phân tâm, anh rất lo cho Dương Trĩ đang ở nhà một mình.Charles khui một đống rượu Tây, bảo hôm nay chưa say chưa về khách sạn. Suốt bữa ăn Trần Bách Kiêu không lên tiếng câu nào, vừa uống một ngụm là anh nhắn tin cho Dương Trĩ ngay.Trần Bách Kiêu: 【 Cậu ở nhà không? 】Dương Trĩ: 【 Có, sao thế? 】Trần Bách Kiêu: 【 Ngoài trời mưa lớn lắm, cậu đóng cửa sổ cẩn thận vào nhé. 】Dương Trĩ: 【 Mình biết rồi, chừng nào cậu về? 】Trần Bách Kiêu nhìn Charles và Lý Dật Tư, Lý Dật Tư đang dạy Charles vung quyền, hai cha nội này ồn ào nhốn nháo vui đáo để.Trần Bách Kiêu: 【 Đi uống rượu với khách, có lẽ hôm nay sẽ về hơi muộn. 】Dương Trĩ: 【 Ừm được, nhưng cậu gắng đừng uống quá nhiều nhé, mưa to lắm, về nhà không an toàn đâu. 】Trần Bách Kiêu: 【 Ừ. 】Trò chuyện mấy câu với Dương Trĩ xong, anh mới an tâm hơn một tẹo.Vì lòng luôn canh cánh về Dương Trĩ đang ở nhà một mình, nên Trần Bách Kiêu không uống nhiều rượu lắm.Đến khi tan chầu rượu thì đã hơi muộn rồi. Charles say khướt, Lý Dật Tư vốn là một bợm nhậu ra trò, nhưng hôm nay hai ông hăng máu, nên đều hơi lơ mơ. Cuối cùng Trần Bách Kiêu đành phải gọi trợ lý đến đưa họ về nhà.Trợ lý lái xe của Trần Bách Kiêu, hai người cùng đỡ họ lên ghế sau. Trợ lý cũng mở cửa vào ghế lái, Trần Bách Kiêu lại rề rà chưa lên.Anh trăn trở một lát, rồi bảo trợ lý: “Cậu đưa hai người họ về trước đi, xe cứ để ở nhà cậu. Mai cậu lái lên công ty, tôi tự gọi xe ngoài.”Trợ lý tỏ vẻ sửng sốt, rồi vâng dạ.Cơn mưa bên ngoài rất nặng hạt, Trần Bách Kiêu cầm ô bằng một tay, tay kia kẹp con thú bông to cồ cộ, đứng một mình giữa màn mưa.Phố không đông xe qua lại, nhưng taxi vẫn khá nhiều. Trần Bách Kiêu giơ tay vẫy một chiếc. Anh bỏ thú bông lên ghế sau trước, rồi mới ngồi vào.Di động của anh đã tắt tịt vì hết pin, trời tối hù hù, tiếng sấm nổ vang. Vì tạm thời không thể liên lạc với Dương Trĩ, nên Trần Bách Kiêu rất lấy làm lo lắng.May thay khu nhà có vẻ hết sức bình thường, Trần Bách Kiêu mở cửa ra, trong nhà tối thui, chẳng có chút ánh sáng nào.Trần Bách Kiêu đóng cửa hơi mạnh tay, anh bật công tắc đèn ở sảnh ngoài, nhưng lại phát hiện đèn không lên.Có lẽ mưa to nên cầu dao sập rồi. Trần Bách Kiêu cầm ô đứng cạnh cửa, vẫn ôm thú bông trong lòng. Anh muốn kiểm tra tình hình của Dương Trĩ trước đã, nên mò mẫm đi vào.Đến cửa phòng Dương Trĩ, anh còn chưa gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng đi lại trong phòng. Anh bèn mở cửa ra nhắc nhở Dương Trĩ: “Chậm chút thôi.”Rèm phòng Dương Trĩ đang được kéo ra, giữa từng đợt chớp giật, Trần Bách Kiêu thấy bóng dáng lẻ loi của Dương Trĩ.“Sao giờ cậu mới về?” Dương Trĩ đi về phía Trần Bách Kiêu, nức nở khe khẽ.Đầu óc Trần Bách Kiêu trống rỗng, vì anh phát hiện Dương Trĩ đang run lẩy bẩy. Dương Trĩ tới gần anh, người vẫn còn hơi ấm từ chăn. Cậu sờ thấy Trần Bách Kiêu đang ôm gì đó, bèn ôm món đồ đó ra khỏi lòng anh đặt qua một bên, giơ tay vòng quanh eo Trần Bách Kiêu, tự lấp đầy chỗ trống trong vòng tay anh.“Không biết tại sao lại cúp điện, di động của mình cũng không lên…” Giọng Dương Trĩ bị bóp nghẹt trong áo khoác của Trần Bách Kiêu, tóc cứ luôn chạm vào cằm anh, cọ nhè nhẹ.“Mình hơi sợ cúp điện, hồi bé có lần nhà mình cúp điện, sau đấy mình không nghe được nữa.”