Chương : 13
Đến bệnh viện nơi Nam Cung chủ tịch đang nằm,tất cả nhanh chóng đến phòng cấp cứu theo thông tin của cuộc gọi vừa nữa. Tới nơi thì thấy An Như vẫn còn mặc nguyên bộ bồ ngủ ngồi thần người trước cửa phòng. Cả người cô đều run rẩy, khuôn mặt đều mang vẻ sợ hãi đến tột độ, đôi mắt đẫm lệ, môi cắn chạt như muốn tứa máu ra. Trông cô lúc này thật yếu đuối, không giống với hình ảnh mạnh mẽ thường ngày.
Một lát sau, cánh cửa mở ra. Bác sĩ là người bước ra đầu tiên, An Như đưa mắt lên nhìn ông, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ và hi vọng nhưng vẫn xen lẫn nỗi sợ. Nhìn cô gái tội nghiệp đó, bác sĩ chỉ có thể lắc đầu nhẹ. Ngay sau đó một chiếc giường bệnh được đẩy ra, người nằm trên đó bị tấm vải trắng chìm kín mít. Nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra. Thiên Bảo cùng Lạc Thần vô cùng sửng sốt:“Chẳng lẽ chủ tịch........” Còn Thiên Nhu khi nhìn thấy liền lấy tay bịt miệng sợ hãi thì thào nói:
-Không lẽ.........
Lúc này An Như thất vọng tột độ,nỗi đau đớn tràn ngập khắp cơ thể. Đôi mắt trơn tròn như không tin vào điều mình vừa nhận được. Cô không thể nói thành lời lúc này, đôi môi cố mấp máy để nói gì đó nhưng không ra tiếng.
Thiên Nhu nhìn An Như như vậy rất đau lòng chạy đến bên cạnh cô
-An Như à.......?
-Chúng tôi thực sự rất tiếc! Chúng tôi đã cô gắng hết sức rồi nhưng chủ tịch đã quá yếu nên không thể qua khỏi. Xin tiểu thư hãy kìm nén đau thương!
Nói rồi, bác sĩ cũng chiếc giường bệnh đang chở ba An Như đó cứ thế mà lướt qua cô. An Như vẫn cứ ngồi im như vậy không nói năng gì cả, Khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm từ lúc nghe tin đến giờ. Nhìn cô như vậy không chỉ có Thiên Nhu cùng Thiên Bảo mà còn có cả Lạc Thần cũng thấy lo lắng cho cô.
Không hiểu sao nhìn An như như vậy, hắn lại cảm thấy rất đau lòng, chỉ muốn ôm vào lòng cô vào lòng mà an ủi. Chắc hẳn lúc này cô ta phải cảm thấy đau đớn lắm. Gần như không còn có thể khóc luôn được kìa. Trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo chỉ có mỗi tiêngs khóc của Thiên Nhu thay An Như.
Hai ngày sau, An Như suy sụp hoàn toàn. Cô không nói gì, không ăn, không uống, cả ngày chỉ nằm ở trên giường. Gương mặt cô tái nhợi, trắng bóc như người chết. Nếu không phải vẫn còn hơi thở thì có lẽ ai cũng tưởng An Như đã chết rồi.
Thiên Nhu nhìn bạn mình như vậy thì lo lắng không thôi. Ngày mai đã đám tang của Nam Cung chủ tịch rồi. An Như cứ như vậy thì phải làm sao. Kì tam thiếu gia còn nói ngày hôm đó cũng đồng thời là lễ nhậm chức của cậu ấy theo như di vọng của Nam Cung chủ tịch. Thật là quá đáng mà! Sao bọn họ có thể ép cậu ấy nhậm chức vào ngày mất của ba mình chứ. Kì tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc đã cố dời ngày đi nhưng nghe nói là bị cổ đông gây sức ép. Nói cái gì mà tập đoàn không thể một ngày thiếu lãnh đạo nên An Như phải trở thành chủ tịch càng nhanh càng tốt.
Giới báo chí cũng đã biết việc Nam Cung chủ tịch đã qua đời nên thi nhau đến biệt thự Nam Cung gia đòi An như cho tin tức. Đám tang của ba mình lại bị đem ra để bàn dân thiên hạ bàn tán bảo cộng với việc lễ nhậm chức như vậy bảo sao cậu ấy đã suy sụp nay lại càng suy sụp hơn.Mang báo cháo loãng vào phòng, Thiên Nhu thấy An như đã tỉnh, vẫn ngây người ở trên giường. Tiến lại gần Thiên Nhu nhẹ giọng nói:
-An Như à! Cậu ăn chút cháo đi! Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cậu đã ăn gì đâu....
..........
-An Như nè!! Đây là cháo tổ yến hạt sen cậu thích nhất đó! Ăn một chút đi nha!!!_Thiên Nhu cố nở một nụ cười dỗ An Như ăn
.........
Thất vọng tràn trề, Thiên Nhu đặt bát cháo qua một bên. Buồn bã nói:
-Cậu mãi không thể thế này An Như à.....
...........
-Cậu ra ngoài một chút đi! Mình muốn yên tĩnh một mình...._Cuối cùng thì An Như cũng chịu mở miệng, nhưng giọng nói lúc này của cô gần như vô hồn.
-Nhưng............
-Làm ơn
Thấy An Như như vậy, Thiên Nhu bất lực không còn cách nào đành đi ra khỏi phòng. Ra ngoài đứng tựa lưng vào cửa, cô thở dài “An Như! Mình biết làm gì cho cậu đây“. Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì bỗng có người lên tiếng:
-Cô ấy sao rồi?
Quay đầu ra, Thiên Nhu có chút ngạc nhiên.
-Lạc Thần???
-Anh đến đây làm gì?
Lạc Thần nghe Thiên Nhu hỏi vậy bỗng thấy giật mình. Hắn đến đây để làm gì? Chẳng phải chính bản thân hắn tự nhủ luôn cách xa cô ta ra cơ mà?? Nhưng cứ mõi lần nhìn thấy hình ảnh cô đau khổ đến suy sụp ở bệnh viện hắn lại không an tâm. Lúc nào cũng vô thức nghĩ về cô. Cô ta sao rồi? Đã lấy lại được tỉnh thần chưa? Có khỏe không???? Mấy cái suy nghĩ ấy không ngừng thôi thúc Lạc Thần và hắn đến đây lúc nào không hay.
-À...ừ....thì....... do Phó tổng rất lo cho An Như mà lại bận chuẩn bị cho đám tang ngày mai nên kêu tôi đi xem thế nào.._Lạc Thần bịa đại một cái cớ.
-Hóa ra là vậy!
-Ừ! Vậy An Như bây giờ ra sao?
- Vẫn như hôm từ bệnh viện về. Cả ngày chỉ nằm trong phòng, không ăn uống cũng không nói chuyện với ai. Chỉ có mỗi lúc nãy cậu ấy mở miệng để kêu tôi ra ngoài._Thiên Nhu lắc đầu buồn bã nói.
-Tôi cũng có thể hiểu vì sao. Mẹ mất sớm, An Như còn mỗi Nam Cung chủ tịch là người thân. Ông ấy mất rồi, giờ An Như chẳng còn ai.
-Xí!
Thiên Nhu chợt kêu lên một tiếng khinh bỉ. Khuôn mặt trần đầy sự tức giận, uất ức nhìn Lạc Thần. Lạc Thần cũng rất ngạc nhiên với biểu hiện này của cô
-Cái gì mà không còn người thân? Chẳng phải lẽ ra cậu ấy đã còn một người nữa sao? Người đáng lẽ trở thành vị hôn phu của cậu ấy! NGƯỜI ĐÁNG LẼ PHẢI TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHO CẬU ẤY CÓ THỂ DỰA VÀO!!!!!!_Thiên Nhu hét lên
-Tôi........tôi.......
-Đừng tưởng tối không biết anh và An Như thỏa thuận với nhau những gì. Cậu ấy không nói thì tôi cũng có cách biết.
-Tôi xin lỗi! Nhưng thực sự là tôi không thể tiếp tục được nữa!_Lạc Thần có chút áy náy nói
-LÀ AI KHIẾN CẬU ẤY TRỞ NÊN CÔ ĐỘC ĐẾN MỨC NÀY!
-Chẳng........chẳng....phải là.....cô...cô...ta.còn có cô sao?
-Tôi sao? Tôi cũng chỉ là một người bạn. Rồi sẽ có một ngày tôi bắt buộc phải vì mình mà bỏ lại cậu ấy. Mặc dù......tôi...rất muốn.....rất muốn ở cạnh cậu ấy cho đến hết kiếp này. Nhưng tôi lại không có khả năng làm được....KHÔNG LÀM ĐƯỢC!!!KHÔNG LÀM ĐƯỢC!!!!!!!!!!!!.................Tôi là một đứa vô dụng......
-Thiên Nhu?
Càng nói, Thiên Nhu khóc càng nhiều. Lạc Thần sững sờ không biết phải làm sao. Rồi đột nhiên cô nhỏ giọng nói với hắn.
-Tôi hận anh!
-Hả?
-Tôi rất hận anh! Anh đã lãng phí quá nhiều sự hi sinh của An Như cho bản thân nhưng không những không đáp trả được mà lại còn lấy đi nhiều hơn nữa của cậu ấy. An Như sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu trên đời này chưa từng có anh.
Nói xong, Thiên Nhu đi xuống dưới nhà, Lạc Thần đứng đó mà bang hoàng không hiểu gì hết. Bóng dáng cô biến mất dưới cầu thang, Lạc Thần mới bình tâm lại chút ít. Quay ra nhìn cửa phòng An Như, sự áy náy đối với cô dâng trào trong hắn. Tim hắn như thắt lại, đau đớn vô cùng. Thiên Nhu nói đúng. Lẽ ra hắn phải trở thành nhưng người thân duy nhất bên cạnh bầu bạn, an ủi cô. Nhưng Lạc Thần không còn có thể làm như vậy nữa. Chính hắn là người đã lựa chọn con đường này; không thể quay lại được nữa. Cho nên.......
-Rất xin lỗi
Chỉnh lại biểu cảm. Lạc Thần bước vào phòng.
41300}���;[�
Một lát sau, cánh cửa mở ra. Bác sĩ là người bước ra đầu tiên, An Như đưa mắt lên nhìn ông, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ và hi vọng nhưng vẫn xen lẫn nỗi sợ. Nhìn cô gái tội nghiệp đó, bác sĩ chỉ có thể lắc đầu nhẹ. Ngay sau đó một chiếc giường bệnh được đẩy ra, người nằm trên đó bị tấm vải trắng chìm kín mít. Nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra. Thiên Bảo cùng Lạc Thần vô cùng sửng sốt:“Chẳng lẽ chủ tịch........” Còn Thiên Nhu khi nhìn thấy liền lấy tay bịt miệng sợ hãi thì thào nói:
-Không lẽ.........
Lúc này An Như thất vọng tột độ,nỗi đau đớn tràn ngập khắp cơ thể. Đôi mắt trơn tròn như không tin vào điều mình vừa nhận được. Cô không thể nói thành lời lúc này, đôi môi cố mấp máy để nói gì đó nhưng không ra tiếng.
Thiên Nhu nhìn An Như như vậy rất đau lòng chạy đến bên cạnh cô
-An Như à.......?
-Chúng tôi thực sự rất tiếc! Chúng tôi đã cô gắng hết sức rồi nhưng chủ tịch đã quá yếu nên không thể qua khỏi. Xin tiểu thư hãy kìm nén đau thương!
Nói rồi, bác sĩ cũng chiếc giường bệnh đang chở ba An Như đó cứ thế mà lướt qua cô. An Như vẫn cứ ngồi im như vậy không nói năng gì cả, Khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm từ lúc nghe tin đến giờ. Nhìn cô như vậy không chỉ có Thiên Nhu cùng Thiên Bảo mà còn có cả Lạc Thần cũng thấy lo lắng cho cô.
Không hiểu sao nhìn An như như vậy, hắn lại cảm thấy rất đau lòng, chỉ muốn ôm vào lòng cô vào lòng mà an ủi. Chắc hẳn lúc này cô ta phải cảm thấy đau đớn lắm. Gần như không còn có thể khóc luôn được kìa. Trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo chỉ có mỗi tiêngs khóc của Thiên Nhu thay An Như.
Hai ngày sau, An Như suy sụp hoàn toàn. Cô không nói gì, không ăn, không uống, cả ngày chỉ nằm ở trên giường. Gương mặt cô tái nhợi, trắng bóc như người chết. Nếu không phải vẫn còn hơi thở thì có lẽ ai cũng tưởng An Như đã chết rồi.
Thiên Nhu nhìn bạn mình như vậy thì lo lắng không thôi. Ngày mai đã đám tang của Nam Cung chủ tịch rồi. An Như cứ như vậy thì phải làm sao. Kì tam thiếu gia còn nói ngày hôm đó cũng đồng thời là lễ nhậm chức của cậu ấy theo như di vọng của Nam Cung chủ tịch. Thật là quá đáng mà! Sao bọn họ có thể ép cậu ấy nhậm chức vào ngày mất của ba mình chứ. Kì tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc đã cố dời ngày đi nhưng nghe nói là bị cổ đông gây sức ép. Nói cái gì mà tập đoàn không thể một ngày thiếu lãnh đạo nên An Như phải trở thành chủ tịch càng nhanh càng tốt.
Giới báo chí cũng đã biết việc Nam Cung chủ tịch đã qua đời nên thi nhau đến biệt thự Nam Cung gia đòi An như cho tin tức. Đám tang của ba mình lại bị đem ra để bàn dân thiên hạ bàn tán bảo cộng với việc lễ nhậm chức như vậy bảo sao cậu ấy đã suy sụp nay lại càng suy sụp hơn.Mang báo cháo loãng vào phòng, Thiên Nhu thấy An như đã tỉnh, vẫn ngây người ở trên giường. Tiến lại gần Thiên Nhu nhẹ giọng nói:
-An Như à! Cậu ăn chút cháo đi! Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cậu đã ăn gì đâu....
..........
-An Như nè!! Đây là cháo tổ yến hạt sen cậu thích nhất đó! Ăn một chút đi nha!!!_Thiên Nhu cố nở một nụ cười dỗ An Như ăn
.........
Thất vọng tràn trề, Thiên Nhu đặt bát cháo qua một bên. Buồn bã nói:
-Cậu mãi không thể thế này An Như à.....
...........
-Cậu ra ngoài một chút đi! Mình muốn yên tĩnh một mình...._Cuối cùng thì An Như cũng chịu mở miệng, nhưng giọng nói lúc này của cô gần như vô hồn.
-Nhưng............
-Làm ơn
Thấy An Như như vậy, Thiên Nhu bất lực không còn cách nào đành đi ra khỏi phòng. Ra ngoài đứng tựa lưng vào cửa, cô thở dài “An Như! Mình biết làm gì cho cậu đây“. Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì bỗng có người lên tiếng:
-Cô ấy sao rồi?
Quay đầu ra, Thiên Nhu có chút ngạc nhiên.
-Lạc Thần???
-Anh đến đây làm gì?
Lạc Thần nghe Thiên Nhu hỏi vậy bỗng thấy giật mình. Hắn đến đây để làm gì? Chẳng phải chính bản thân hắn tự nhủ luôn cách xa cô ta ra cơ mà?? Nhưng cứ mõi lần nhìn thấy hình ảnh cô đau khổ đến suy sụp ở bệnh viện hắn lại không an tâm. Lúc nào cũng vô thức nghĩ về cô. Cô ta sao rồi? Đã lấy lại được tỉnh thần chưa? Có khỏe không???? Mấy cái suy nghĩ ấy không ngừng thôi thúc Lạc Thần và hắn đến đây lúc nào không hay.
-À...ừ....thì....... do Phó tổng rất lo cho An Như mà lại bận chuẩn bị cho đám tang ngày mai nên kêu tôi đi xem thế nào.._Lạc Thần bịa đại một cái cớ.
-Hóa ra là vậy!
-Ừ! Vậy An Như bây giờ ra sao?
- Vẫn như hôm từ bệnh viện về. Cả ngày chỉ nằm trong phòng, không ăn uống cũng không nói chuyện với ai. Chỉ có mỗi lúc nãy cậu ấy mở miệng để kêu tôi ra ngoài._Thiên Nhu lắc đầu buồn bã nói.
-Tôi cũng có thể hiểu vì sao. Mẹ mất sớm, An Như còn mỗi Nam Cung chủ tịch là người thân. Ông ấy mất rồi, giờ An Như chẳng còn ai.
-Xí!
Thiên Nhu chợt kêu lên một tiếng khinh bỉ. Khuôn mặt trần đầy sự tức giận, uất ức nhìn Lạc Thần. Lạc Thần cũng rất ngạc nhiên với biểu hiện này của cô
-Cái gì mà không còn người thân? Chẳng phải lẽ ra cậu ấy đã còn một người nữa sao? Người đáng lẽ trở thành vị hôn phu của cậu ấy! NGƯỜI ĐÁNG LẼ PHẢI TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHO CẬU ẤY CÓ THỂ DỰA VÀO!!!!!!_Thiên Nhu hét lên
-Tôi........tôi.......
-Đừng tưởng tối không biết anh và An Như thỏa thuận với nhau những gì. Cậu ấy không nói thì tôi cũng có cách biết.
-Tôi xin lỗi! Nhưng thực sự là tôi không thể tiếp tục được nữa!_Lạc Thần có chút áy náy nói
-LÀ AI KHIẾN CẬU ẤY TRỞ NÊN CÔ ĐỘC ĐẾN MỨC NÀY!
-Chẳng........chẳng....phải là.....cô...cô...ta.còn có cô sao?
-Tôi sao? Tôi cũng chỉ là một người bạn. Rồi sẽ có một ngày tôi bắt buộc phải vì mình mà bỏ lại cậu ấy. Mặc dù......tôi...rất muốn.....rất muốn ở cạnh cậu ấy cho đến hết kiếp này. Nhưng tôi lại không có khả năng làm được....KHÔNG LÀM ĐƯỢC!!!KHÔNG LÀM ĐƯỢC!!!!!!!!!!!!.................Tôi là một đứa vô dụng......
-Thiên Nhu?
Càng nói, Thiên Nhu khóc càng nhiều. Lạc Thần sững sờ không biết phải làm sao. Rồi đột nhiên cô nhỏ giọng nói với hắn.
-Tôi hận anh!
-Hả?
-Tôi rất hận anh! Anh đã lãng phí quá nhiều sự hi sinh của An Như cho bản thân nhưng không những không đáp trả được mà lại còn lấy đi nhiều hơn nữa của cậu ấy. An Như sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu trên đời này chưa từng có anh.
Nói xong, Thiên Nhu đi xuống dưới nhà, Lạc Thần đứng đó mà bang hoàng không hiểu gì hết. Bóng dáng cô biến mất dưới cầu thang, Lạc Thần mới bình tâm lại chút ít. Quay ra nhìn cửa phòng An Như, sự áy náy đối với cô dâng trào trong hắn. Tim hắn như thắt lại, đau đớn vô cùng. Thiên Nhu nói đúng. Lẽ ra hắn phải trở thành nhưng người thân duy nhất bên cạnh bầu bạn, an ủi cô. Nhưng Lạc Thần không còn có thể làm như vậy nữa. Chính hắn là người đã lựa chọn con đường này; không thể quay lại được nữa. Cho nên.......
-Rất xin lỗi
Chỉnh lại biểu cảm. Lạc Thần bước vào phòng.
41300}���;[�