Chương 11
Trong lúc ăn cơm các nàng cũng đã biết tên của nữ nhân kia.
Nàng tên là Lê Thị Bích Châu, 31 tuổi, sau khi bị điện giật bất tỉnh, liền cũng ở đây. Còn cô bé trong kia là Thiên Kim, 9 tuổi.
Trần Thị Lan Phương cùng Lê Thị Bích Châu bị lại đây nửa năm. Các nàng vô tình gặp nhau trên thảo nguyên, cả hai nương tựa nhau mà sống. Còn về cô bé, nghe hai người kể chỉ mới gặp nàng khoảng hai tháng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không nghĩ là trẻ em cũng bị tới đây, cô dò hỏi: "hai người gặp cô bé ở đâu?"
"Hai chúng tôi gặp cô bé khi đang trên đường tới khu rừng này, lúc đó gặp cô bé đã bị bất tỉnh. Sau khi bé tỉnh lại tôi có dò hỏi nhưng cô bé vùng ra chạy đi, không lâu sau đó nàng trở lại." Giọng Lê Thị Bích Châu khổ sở: "Qua mấy ngày mới biết được cô bé tên Thiên Kim. Mấy hôm trước do cùng tôi ra ngoài kiếm đồ ăn nên bị mắc mưa."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng khổ sở, các nàng người lớn khi tới nơi này cũng là sống muốn không được, như thế nào tưởng tượng một đứa trẻ chỉ mới 9 tuổi.
Bốn người yên lặng ăn hết bữa cơm.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dọn chén đũa ra sàn nước chuẩn bị rửa. Lê Thị Bích Châu đi theo nàng ra ngoài.
"Để tôi phụ em."
"Được, em rửa xong, chuyền lên chị úp trên kệ nhé."
"Ừm"
Lê Thị Bích Châu ngồi kế bên, nhìn thấy nàng đem ra ống tre có chứa quả bồ hòn tạo bọt bắt đầu rửa chén. Nàng trợn tròn mắt nhìn.
Cầm lấy nàng chuyền lên cái chén, nhìn, không còn sót mùi dơ, rất sạch sẽ.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi giải thích: "Chị cũng biết quả bồ hòn đi, em dùng nó làm chất tẩy rửa, giặt da thú, cùng tắm gội"
Lê Thị Bích Châu gật đầu.
Nhắc tới tắm rửa, cô nhìn người trước mặt mày cùng quần áo dơ hề hề.
"Hai người cũng mau đi tắm thôi."
Lê Thị Bích Châu ngượng ngùng, cũng biết trên người mình cũng đã có mùi.
Là phụ nữ các nàng cũng để ý về vấn đề bệnh hoạn, nhất là các bệnh phụ khoa. Sống trong rừng, các nàng cũng có tẩy rửa thân, nhưng nơi nào có xà bông tẩy rửa, chỉ đơn giản nhảy ùm xuống hồ hay ra suối kì cọ vài cái rồi lên.
"Xong rồi, đi theo em lại đây." Có hai người, chén cũng rửa nhanh hơn. Rửa xong chén Nguyễn Thị Tuyết Nhi dẫn nàng tới nhà tắm: "Đây là nơi tắm rửa, còn đây là da thú, chị miễn cưỡng mặc đỡ nha."
"Cảm ơn em." Lê Thị Bích Châu cầm da thú được nhíu không ngay ngắn, nhưng rất là ấm. Còn cảm ơn nàng không kịp nữa là.
Lê Thị Bích Châu bị xuyên qua đây vào lúc nàng đang nấu ăn, trong nhà bếp lúc đó nóng bức cho nên nàng lúc đó chỉ mặc quần thun dài và áo bà ba tay ngắn.
Trần Thị Lan Phương thì đỡ hơn một chút, nàng bận quần jean áo thun, có cả áo khoác.
Mới đầu xuyên tới còn đang mùa hè còn đỡ, nhưng một hai tháng qua đi trời bắt đầu mưa không dứt khiến trời cũng lạnh hơn. Quần áo phong phanh tất nhiên là bị lạnh, cả cô và Trần Thị Lan Phương cũng không săn thú, làm sao mà có da thú, nên chỉ biết dùng lá cây, rơm rạ kết lại chống lạnh.
Thảo nguyên mùa mưa không có nơi trú, nên các nàng chỉ có thể chạy vào rừng, dựng nhà tranh cư trú.
Nhìn cô gái trước mắt chỉ mình thứ này rồi thứ kia, trong lòng rất bội phục.
_______________
Trong nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Trần Thị Lan Phương cũng trò chuyện.
"Chị cũng là bị nàng cứu giúp?".
"Ừ!"
"Nàng thực sự quá tuyệt vời." Trần Thị Lan Phương hâm mộ. Nàng ngồi đây nãy giờ đều quan sát hết, nhà bếp có đầy đủ dụng cụ. Nhìn thấy hết thẩy cô cứ tưởng mình là đang đi du lịch về quê ghé thăm nhà dân, chứ không phải đang ở nguyên thủy.
"Nào là nồi đất, tủ chén.... a! Có cả rìu cả dao phây nữa". Trần Thị Lan Phương hương phấn reo. Nàng đi tới nhìn tới nhìn lui nhưng không dám chạm vào bất cứ đồ nào.
Hai người đồng thời nghe một tiếng bò ụmh. Biết là tới giờ ăn của tụi nó, Nguyễn Thị Bạch Kiều nói với Trần Thị Lan Phương một tiếng đi ra ngoài chuồng bò.
Trần Thị Lan Phương ngồi hoài cũng chán liền đi theo nàng ra cửa. Theo nàng đi vào mái hiên, cô liền bị dọa cho ngây người.
Tràn đầy một kho lúa và gạo.
Trần Thị Lan Phương chưa kịp há hốc miệng lại nhìn bên kia các dụng cụ như cối xay bột, máy xay lúa, cái cày. Liền thở cũng quên thở.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng bị dọa tới, cười cười, không phải chỉ có mình như thế. Cô vác lên bó rơm lên tiếng nói: "Tới đây giúp một chút."
Trần Thị Lan Phương run chân vào trong, bị cô đưa cho bó rơm như robot mà ôm lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều chính mình vác lên ít gạo, đem nàng còn đang sốc đi ra chuồng bò.
Đem bỏ gạo vào máng cho tụi nó ăn trước, sau lại cho thêm một ít rơm.
Trần Thị Lan Phương nhìn bò và dê cũng không bị bất ngờ.
"Bò và dê này hai chị cũng tự nhiên xuất hiện đúng không?"
"Ừ, em cũng có?"
"Dạ, em và chị Châu đều là gà, mỗi người đều có một cặp, có con trống con mái."
Trần Thị Lan Phương nói thêm, nàng không biết của Thiên Kim là con gì. "Nhìn bò dê thịt chắc nịch thiệt nha" Nàng làm theo Nguyễn Thị Bạch Kiều bỏ thêm rơm.
Lúc nãy được nghe là Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã mau lại đây được 7 năm. Nhưng không ngờ bò lại được nàng dưỡng tới bây giờ.
Lúc đầu các nàng cũng định dưỡng lên nhưng không quá một tuần đều bị làm thịt hết.
Nguyễn Thị Bạch Kiều qua chuồng gà cho tụi nó nắm lúa. Gà trong chuồng đã được bốn con, mỗi ngày cho ăn lúa thóc đều đã phì thịt, các nàng không cần nhốt tụi nó trong lồng gà nữa mà thả rông.
Trần Thị Lan Phương thấy gà liền la lên: "A, các chị còn có gà nữa, tận bốn con luôn?" Nàng hình như nhớ tới đều gì "sáng nay lại đây hình như em nghe thấy tiếng chó sủa, trời sao hai người có nhiều bảo bối thế." Nàng thèm nhỏ dãi địa đạo.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Lê Thị Bích Châu vừa vào liền nghe thấy nàng thốt lên câu kia.
Lê Thị Bích Châu cũng tưởng gật đầu đồng ý với Trần Thị Lan Phương.
Nơi này giống như một viện bảo tàng vậy, càng xem càng thấy tò mò, càng xem càng thấy hoài niệm.
"Chị Châu chị Châu, hai người họ đều có bò, dê, gà, còn có chó nữa, còn có còn có...". Trần Thị Lan Phương thấy nàng liền gấp gáp chia sẽ, thấy nàng trên tay cầm da liền kì quái: "Chị cầm da thú làm gì vậy?"
Lê Thị Bích Châu nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị đi tắm, da thú là Tuyết Nhi chuẩn bị cho chị và em thay, đang định vào kêu em."
Trần Thị Lan Phương nghe nói xong không tự giác ngửi ngửi trên người, mặt đỏ lên gật đầu.
Hai người kia nghẹn cười nhìn nàng.
Lê Thị Bích Châu cũng nhếch mép đưa quần áo cho nàng: "Em đi tắm trước đi, chị chỉ chỗ cho."
Trần Thị Lan Phương cũng không kì kèo, cùng hai người xấu hổ nói cảm ơn hai nàng rồi đi ra cùng Lê Thị Bích Châu.
Lê Thị Bích Châu lúc nãy đã được Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ chỗ cùng các đồ vật.
Sau đó Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều trong nhà bếp, phía bên ngoài chốc lát lại vang lên tiếng la.
Trần Thị Lan Phương tắm rửa sạch sẽ xong nhường lại nhà tắm cho Lê Thị Bích Châu. Cô mang thân thể nhẹ nhàng đầu tóc mượt mà chạy vào nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chị Tuyết Nhi, chị thật lợi hại, còn tìm ra được bồ kết nữa. Chị xem chị xem, tóc em bây giờ rất mượt luôn, cả tóc cả người đều thơm quá." Nàng đã gần nửa năm không tắm gội, đầu tóc đều dùng nước để gội sẽ được sẽ một chút nhưng không phải cách tốt, bằng chứng là tóc nàng ngày càng bết, cứng. Nàng lúc nãy gội đầu ra không biết bao nhiêu bụi bặm, nước đều đục ngầu.
Trần Thị Lan Phương kể xong, cô ngượng ngùng nói: "Hai người chúng em xài đều muốn hết lu nước, sau khi chị Châu cũng tắm xong rồi sẽ gánh nước đầy lu lại cho chị."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng bộ dáng quẫn bách cười nói: "Không sao, đâu có bao nhiêu nước."
Trần Thị Lan Phương lắc đầu: "Không được nha, để em gánh bù cho, chị có đòn gánh và thùng đựng nước đưa cho em, em biết chỗ lấy được nước."
Thấy nàng có lòng như thế Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không làm nàng sốt sắng: "Đã có bánh xe nước lo, em không cần lo lắng."
Trần Thị Lan Phương sửng sốt: "Bánh xe nước? Chị làm cả bánh xe nước? Ôi trời ơi!"
Nhìn thấy Lê Thị Bích Châu cũng đã tắm xong đi vào cầm vai nàng lúc lắc lên.
"Trời ạ....chị Châu, chị ấy còn làm ra bánh xe nước. Với cả lúc nãy em vào nhà kho, chị biết em thấy gì không? LÀ LÚA GẠO NHA! Một nhà kho gạo. Còn có nào là cối xay bột, xay gạo đâu...!"
Lê Thị Bích Châu bị nàng đẩy có chút chóng mặt nhưng vẫn nghe rõ những gì nàng nói. Khuôn mặt hết trắng rồi xanh vì kinh ngạc.
Trần Thị Lan Phương lay nàng một hồi, buông ra Lê Thị Bích Châu chạy lại gần chỗ hai người:
"Các phú bà, cầu bao nuôi."
Nàng trông mong nhìn hai người: "Có thể cho chúng ta ở lại sao?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều không lên tiếng, Trần Thị Lan Phương hiểu rõ hướng qua Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chị Tuyết Nhi, cho chúng ta ở lại được không, chúng ta sẽ cất một căn nhà khác kế bên, ăn ít lại, em có thể giúp chị xay lúa chăn bò chăn dê rửa chén." Nàng liếc tới cái cộc gỗ mà Nguyễn Thị Bạch Kiều lấy ngồi tạm lúc nãy vội reo hò: "Em còn có thể làm thợ mộc được, lúc bên kia em là thợ mộc nha, còn có chị Châu...".
Lê Thị Bích Châu bị nàng kéo da thú phục hồi lại cũng đi theo trả lời: "Tôi có thể nấu ăn." Nàng nhìn cả bốn người trên người da thú lỏng lẻo: "Tôi còn có thể may được quần áo, may bằng tay."
Trần Thị Lan Phương năn nỉ: "Xin chị đó, thu lưu chúng em đi"
NguyễnThị Tuyết Nhi cười nói: "Vốn là để chút nữa nhờ hai người phụ làm đậu nành xong sẽ nói với hai người nhưng hai người đã nói rồi thì thôi, chào mừng hai người."
Trần Thị Lan Phương ôm lấy nàng hoan hô lên.
Nàng tên là Lê Thị Bích Châu, 31 tuổi, sau khi bị điện giật bất tỉnh, liền cũng ở đây. Còn cô bé trong kia là Thiên Kim, 9 tuổi.
Trần Thị Lan Phương cùng Lê Thị Bích Châu bị lại đây nửa năm. Các nàng vô tình gặp nhau trên thảo nguyên, cả hai nương tựa nhau mà sống. Còn về cô bé, nghe hai người kể chỉ mới gặp nàng khoảng hai tháng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không nghĩ là trẻ em cũng bị tới đây, cô dò hỏi: "hai người gặp cô bé ở đâu?"
"Hai chúng tôi gặp cô bé khi đang trên đường tới khu rừng này, lúc đó gặp cô bé đã bị bất tỉnh. Sau khi bé tỉnh lại tôi có dò hỏi nhưng cô bé vùng ra chạy đi, không lâu sau đó nàng trở lại." Giọng Lê Thị Bích Châu khổ sở: "Qua mấy ngày mới biết được cô bé tên Thiên Kim. Mấy hôm trước do cùng tôi ra ngoài kiếm đồ ăn nên bị mắc mưa."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng khổ sở, các nàng người lớn khi tới nơi này cũng là sống muốn không được, như thế nào tưởng tượng một đứa trẻ chỉ mới 9 tuổi.
Bốn người yên lặng ăn hết bữa cơm.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dọn chén đũa ra sàn nước chuẩn bị rửa. Lê Thị Bích Châu đi theo nàng ra ngoài.
"Để tôi phụ em."
"Được, em rửa xong, chuyền lên chị úp trên kệ nhé."
"Ừm"
Lê Thị Bích Châu ngồi kế bên, nhìn thấy nàng đem ra ống tre có chứa quả bồ hòn tạo bọt bắt đầu rửa chén. Nàng trợn tròn mắt nhìn.
Cầm lấy nàng chuyền lên cái chén, nhìn, không còn sót mùi dơ, rất sạch sẽ.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi giải thích: "Chị cũng biết quả bồ hòn đi, em dùng nó làm chất tẩy rửa, giặt da thú, cùng tắm gội"
Lê Thị Bích Châu gật đầu.
Nhắc tới tắm rửa, cô nhìn người trước mặt mày cùng quần áo dơ hề hề.
"Hai người cũng mau đi tắm thôi."
Lê Thị Bích Châu ngượng ngùng, cũng biết trên người mình cũng đã có mùi.
Là phụ nữ các nàng cũng để ý về vấn đề bệnh hoạn, nhất là các bệnh phụ khoa. Sống trong rừng, các nàng cũng có tẩy rửa thân, nhưng nơi nào có xà bông tẩy rửa, chỉ đơn giản nhảy ùm xuống hồ hay ra suối kì cọ vài cái rồi lên.
"Xong rồi, đi theo em lại đây." Có hai người, chén cũng rửa nhanh hơn. Rửa xong chén Nguyễn Thị Tuyết Nhi dẫn nàng tới nhà tắm: "Đây là nơi tắm rửa, còn đây là da thú, chị miễn cưỡng mặc đỡ nha."
"Cảm ơn em." Lê Thị Bích Châu cầm da thú được nhíu không ngay ngắn, nhưng rất là ấm. Còn cảm ơn nàng không kịp nữa là.
Lê Thị Bích Châu bị xuyên qua đây vào lúc nàng đang nấu ăn, trong nhà bếp lúc đó nóng bức cho nên nàng lúc đó chỉ mặc quần thun dài và áo bà ba tay ngắn.
Trần Thị Lan Phương thì đỡ hơn một chút, nàng bận quần jean áo thun, có cả áo khoác.
Mới đầu xuyên tới còn đang mùa hè còn đỡ, nhưng một hai tháng qua đi trời bắt đầu mưa không dứt khiến trời cũng lạnh hơn. Quần áo phong phanh tất nhiên là bị lạnh, cả cô và Trần Thị Lan Phương cũng không săn thú, làm sao mà có da thú, nên chỉ biết dùng lá cây, rơm rạ kết lại chống lạnh.
Thảo nguyên mùa mưa không có nơi trú, nên các nàng chỉ có thể chạy vào rừng, dựng nhà tranh cư trú.
Nhìn cô gái trước mắt chỉ mình thứ này rồi thứ kia, trong lòng rất bội phục.
_______________
Trong nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Trần Thị Lan Phương cũng trò chuyện.
"Chị cũng là bị nàng cứu giúp?".
"Ừ!"
"Nàng thực sự quá tuyệt vời." Trần Thị Lan Phương hâm mộ. Nàng ngồi đây nãy giờ đều quan sát hết, nhà bếp có đầy đủ dụng cụ. Nhìn thấy hết thẩy cô cứ tưởng mình là đang đi du lịch về quê ghé thăm nhà dân, chứ không phải đang ở nguyên thủy.
"Nào là nồi đất, tủ chén.... a! Có cả rìu cả dao phây nữa". Trần Thị Lan Phương hương phấn reo. Nàng đi tới nhìn tới nhìn lui nhưng không dám chạm vào bất cứ đồ nào.
Hai người đồng thời nghe một tiếng bò ụmh. Biết là tới giờ ăn của tụi nó, Nguyễn Thị Bạch Kiều nói với Trần Thị Lan Phương một tiếng đi ra ngoài chuồng bò.
Trần Thị Lan Phương ngồi hoài cũng chán liền đi theo nàng ra cửa. Theo nàng đi vào mái hiên, cô liền bị dọa cho ngây người.
Tràn đầy một kho lúa và gạo.
Trần Thị Lan Phương chưa kịp há hốc miệng lại nhìn bên kia các dụng cụ như cối xay bột, máy xay lúa, cái cày. Liền thở cũng quên thở.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng bị dọa tới, cười cười, không phải chỉ có mình như thế. Cô vác lên bó rơm lên tiếng nói: "Tới đây giúp một chút."
Trần Thị Lan Phương run chân vào trong, bị cô đưa cho bó rơm như robot mà ôm lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều chính mình vác lên ít gạo, đem nàng còn đang sốc đi ra chuồng bò.
Đem bỏ gạo vào máng cho tụi nó ăn trước, sau lại cho thêm một ít rơm.
Trần Thị Lan Phương nhìn bò và dê cũng không bị bất ngờ.
"Bò và dê này hai chị cũng tự nhiên xuất hiện đúng không?"
"Ừ, em cũng có?"
"Dạ, em và chị Châu đều là gà, mỗi người đều có một cặp, có con trống con mái."
Trần Thị Lan Phương nói thêm, nàng không biết của Thiên Kim là con gì. "Nhìn bò dê thịt chắc nịch thiệt nha" Nàng làm theo Nguyễn Thị Bạch Kiều bỏ thêm rơm.
Lúc nãy được nghe là Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã mau lại đây được 7 năm. Nhưng không ngờ bò lại được nàng dưỡng tới bây giờ.
Lúc đầu các nàng cũng định dưỡng lên nhưng không quá một tuần đều bị làm thịt hết.
Nguyễn Thị Bạch Kiều qua chuồng gà cho tụi nó nắm lúa. Gà trong chuồng đã được bốn con, mỗi ngày cho ăn lúa thóc đều đã phì thịt, các nàng không cần nhốt tụi nó trong lồng gà nữa mà thả rông.
Trần Thị Lan Phương thấy gà liền la lên: "A, các chị còn có gà nữa, tận bốn con luôn?" Nàng hình như nhớ tới đều gì "sáng nay lại đây hình như em nghe thấy tiếng chó sủa, trời sao hai người có nhiều bảo bối thế." Nàng thèm nhỏ dãi địa đạo.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Lê Thị Bích Châu vừa vào liền nghe thấy nàng thốt lên câu kia.
Lê Thị Bích Châu cũng tưởng gật đầu đồng ý với Trần Thị Lan Phương.
Nơi này giống như một viện bảo tàng vậy, càng xem càng thấy tò mò, càng xem càng thấy hoài niệm.
"Chị Châu chị Châu, hai người họ đều có bò, dê, gà, còn có chó nữa, còn có còn có...". Trần Thị Lan Phương thấy nàng liền gấp gáp chia sẽ, thấy nàng trên tay cầm da liền kì quái: "Chị cầm da thú làm gì vậy?"
Lê Thị Bích Châu nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị đi tắm, da thú là Tuyết Nhi chuẩn bị cho chị và em thay, đang định vào kêu em."
Trần Thị Lan Phương nghe nói xong không tự giác ngửi ngửi trên người, mặt đỏ lên gật đầu.
Hai người kia nghẹn cười nhìn nàng.
Lê Thị Bích Châu cũng nhếch mép đưa quần áo cho nàng: "Em đi tắm trước đi, chị chỉ chỗ cho."
Trần Thị Lan Phương cũng không kì kèo, cùng hai người xấu hổ nói cảm ơn hai nàng rồi đi ra cùng Lê Thị Bích Châu.
Lê Thị Bích Châu lúc nãy đã được Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ chỗ cùng các đồ vật.
Sau đó Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều trong nhà bếp, phía bên ngoài chốc lát lại vang lên tiếng la.
Trần Thị Lan Phương tắm rửa sạch sẽ xong nhường lại nhà tắm cho Lê Thị Bích Châu. Cô mang thân thể nhẹ nhàng đầu tóc mượt mà chạy vào nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chị Tuyết Nhi, chị thật lợi hại, còn tìm ra được bồ kết nữa. Chị xem chị xem, tóc em bây giờ rất mượt luôn, cả tóc cả người đều thơm quá." Nàng đã gần nửa năm không tắm gội, đầu tóc đều dùng nước để gội sẽ được sẽ một chút nhưng không phải cách tốt, bằng chứng là tóc nàng ngày càng bết, cứng. Nàng lúc nãy gội đầu ra không biết bao nhiêu bụi bặm, nước đều đục ngầu.
Trần Thị Lan Phương kể xong, cô ngượng ngùng nói: "Hai người chúng em xài đều muốn hết lu nước, sau khi chị Châu cũng tắm xong rồi sẽ gánh nước đầy lu lại cho chị."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng bộ dáng quẫn bách cười nói: "Không sao, đâu có bao nhiêu nước."
Trần Thị Lan Phương lắc đầu: "Không được nha, để em gánh bù cho, chị có đòn gánh và thùng đựng nước đưa cho em, em biết chỗ lấy được nước."
Thấy nàng có lòng như thế Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không làm nàng sốt sắng: "Đã có bánh xe nước lo, em không cần lo lắng."
Trần Thị Lan Phương sửng sốt: "Bánh xe nước? Chị làm cả bánh xe nước? Ôi trời ơi!"
Nhìn thấy Lê Thị Bích Châu cũng đã tắm xong đi vào cầm vai nàng lúc lắc lên.
"Trời ạ....chị Châu, chị ấy còn làm ra bánh xe nước. Với cả lúc nãy em vào nhà kho, chị biết em thấy gì không? LÀ LÚA GẠO NHA! Một nhà kho gạo. Còn có nào là cối xay bột, xay gạo đâu...!"
Lê Thị Bích Châu bị nàng đẩy có chút chóng mặt nhưng vẫn nghe rõ những gì nàng nói. Khuôn mặt hết trắng rồi xanh vì kinh ngạc.
Trần Thị Lan Phương lay nàng một hồi, buông ra Lê Thị Bích Châu chạy lại gần chỗ hai người:
"Các phú bà, cầu bao nuôi."
Nàng trông mong nhìn hai người: "Có thể cho chúng ta ở lại sao?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều không lên tiếng, Trần Thị Lan Phương hiểu rõ hướng qua Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chị Tuyết Nhi, cho chúng ta ở lại được không, chúng ta sẽ cất một căn nhà khác kế bên, ăn ít lại, em có thể giúp chị xay lúa chăn bò chăn dê rửa chén." Nàng liếc tới cái cộc gỗ mà Nguyễn Thị Bạch Kiều lấy ngồi tạm lúc nãy vội reo hò: "Em còn có thể làm thợ mộc được, lúc bên kia em là thợ mộc nha, còn có chị Châu...".
Lê Thị Bích Châu bị nàng kéo da thú phục hồi lại cũng đi theo trả lời: "Tôi có thể nấu ăn." Nàng nhìn cả bốn người trên người da thú lỏng lẻo: "Tôi còn có thể may được quần áo, may bằng tay."
Trần Thị Lan Phương năn nỉ: "Xin chị đó, thu lưu chúng em đi"
NguyễnThị Tuyết Nhi cười nói: "Vốn là để chút nữa nhờ hai người phụ làm đậu nành xong sẽ nói với hai người nhưng hai người đã nói rồi thì thôi, chào mừng hai người."
Trần Thị Lan Phương ôm lấy nàng hoan hô lên.