Chương 20
Lê Thị Bích Châu cười Trần Thị Lan Phương: "Đừng tự mãn quá, xem lỗ mũi em nhọn hoắc rồi kìa."
"Hehe. À đúng rồi thủ lĩnh, lúc nãy Ngọc Hoa có nói ra một ý kiến, em thấy cũng được. Ngọc Hoa, nói cho thủ lĩnh đi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu. Nhìn nàng chờ nàng nói.
Thái Thị Ngọc Hoa lo lắng lên tiếng: "Em thấy vườn của chúng ta quá rộng, việc tưới nước rất vất vả. Cho nên em định nói với thủ lĩnh đào rãnh chứa nước xung quanh."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên. Thật ra cô cũng đã có ý định đó từ sớm chỉ là chưa nói cho mọi người thôi. Không ngờ nàng cũng có ý kiến này.
Cô tiếp lời: "Ý kiến hay, nhưng mà chúng ta chưa có thời gian cùng nhân lực. Sẽ rất mất thời gian."
Thái Thị Ngọc Hoa vui vẻ, ý kiến của mình được nàng công nhận. Xoắn xuýt ngón tay nói lên: "Nếu đào mỗi hàng cây một rãnh thì rất mất thời gian. Em nghĩ chúng ta đào bên ngoài, đào hết xung quanh vườn luôn. Lúc đó chỉ việc đứng dưới mương tát nước lên thôi. Em có hỏi Lan Phương, cậu ấy nói có thể làm được gầu sòng."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật có lời khen cho nàng. Suy nghĩ chu đáo: "Được, vậy theo ý kiến của em."
Thái Thị Ngọc Hoa nói to, bộ dáng chỉ còn chào nữa thôi: "Dạ thủ lĩnh.".
"Được rồi. Coi chừng đầu heo nó khét kìa."
"A! quên mất, Lan Phương sao cậu không canh củi. Mau mau lấy ra."
"Xin lỗi. Tôi lo tập trung nghe hai người bàn chuyện. A nóng."
Mấy người buồn cười nhìn hai người to nhỏ khiêng đầu heo lại sàn nước, tiếp tục trong tay công việc.
Để nồi lên, Lê Thị Bích Châu cho 1 miếng bẹ chuối được Nguyễn Thị Bạch Kiều cắt tốt cho vào đáy nồi, sau đó cho một, hai chén nước rồi đặt miếng thịt heo rừng lên trên.
Đến khi nước trong nồi sôi thì đun tiếp khoảng 5 phút.
Sau đó mang miếng thịt heo ra để nhổ lông. Làm cách này khi đó việc làm lông heo rừng sẽ rất dễ dàng mà không bị đứt. Cứ làm với những miếng còn lại như thế là được. Cách này khá là phổ biến với những người dân tộc.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đổi chỗ với Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa, hai người bị sai đi phụ nhổ lông heo.
Nhổ được nhúm lông heo, hai người cùng reo lên: "Quả nhiên là nhổ dễ hơn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy các nàng hưng phấn: "Nhớ giữ lại lông heo. Lông này nó cứng có thể làm bàn chải giặt đồ, hay là chổi cũng được."
"Dạ thủ lĩnh."
Khi làm heo gà thỏ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi luôn giữ lại lông của mấy con này. Lông gà rửa sạch phơi khô, lựa ra những lông mềm nhét làm gối, làm chăn.
Đầu heo đã được làm sạch sơ sơ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi dùng dao cạo sạch lại. Cạo có hơi khó khăn vì lông con phần đầu heo quá cứng. Cạo sạch sẽ xong, rửa lại mấy nước nữa, cô để lên thớt chặt đôi, nhờ Phương Thị Thiên Kim bên cạnh đang ngồi nhìn lấy dùm cái tô để đựng óc heo.
Thẻo lỗ tai và lỗ mũi để riêng, tiếp tục chặt nhỏ các phần ra, rửa sạch để vào rổ.
Chà muối, rửa lại lỗ tai, lỗ mũi heo, cũng để ráo. Nhìn đầu heo được chặt ra, chắc khoảng 6 kí. Cô chỉ chặt phân nửa đầu, còn nửa kia hồi sẽ ướp muối cùng với thịt rồi treo lên.
Làm xong mớ này, Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa tiếp cho cô bốn cái đùi, rồi phụ cô rửa, tiếp theo là bốn tảng thịt của heo rừng bị cắt ra.
Rửa sạch tất cả, Lê Thị Bích Châu trổ tài đầu bếp của mình. Chỉ thấy tay nàng cầm dao nhẹ xẻ qua từng miếng thịt, từng bộ phận thịt heo như: thăn đùi, nạc mông, nạc đùi, thăn lưng, sườn cốt lếch, thịt ba rọi, mỡ lưng... mỗi từng miếng đều hoàn hảo rớt ra.
Bốn lớn một nhỏ trố mắt nhìn cô.
"Trời, như nhìn mấy người đầu bếp trong truyền hình ấy."
"Thủ Lĩnh em nhìn theo không kịp luôn."
Mỗi người một câu làm Lê Thị Bích Châu ngượng ngùng: "Chỉ là quen tay thôi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười: "Đừng chọc chị ấy nữa. Mau đem thịt ướp muối rồi treo lên thôi. Lan Phương em đi làm đỡ một cái sào đi."
"Dạ.". Đọc ?ruyệ? ?ại ﹎ Tr??Truy ??.Ⅴ? ﹎
"Bạch Kiều nhờ chị đi lấy muối nhé. Ngọc Hoa theo chị lấy dây gai."
"Được."
"Dạ."
Trần Thị Lan Phương theo lời của nàng, dựng lên cái sào ở trước nhà, làm cách cây me khoảng 10 bước. Chỗ này ánh nắng tốt.
Chỉ chừa lại miếng xương đầu lúc nãy để chiều chế biến và một miếng thịt ba rọi, còn tất cả đều ướp muối dùng dây gai treo lên phơi khô.
Lúc sau một sào thịt được hoàn thành.
Lê Thị Bích Châu quên mất còn bộ lòng, chuẩn bị đi làm, bị các nàng dành làm, nói cô đi nấu cơm.
Cũng giống như thịt, bộ lòng như tim, gan phèo phổi cũng được ướp muối treo lên.
Nhìn thấy bộ lòng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đột nhiên nghĩ tới cháo lòng.
Kéo Nguyễn Thị Bạch Kiều qua một bên, hỏi: "Chị có muốn ăn cháo lòng không?"
"Hửm, cháo lòng sao?"
"Ừ, dùng lòng heo để nấu cháo."
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng đang nói nhưng cái lưỡi nhỏ cứ liếm liếm. Trong lòng phì cười: "Có, tôi muốn ăn."
"Vậy ngày mai nói chị Châu nấu cháo lòng."
Treo xong miếng cuối cùng, tất cả đi rửa tay. Thái Thị Ngọc Hoa hỏi cô: "Thủ Lĩnh, treo ở đây, có khi nào dã thú nghe mùi rồi lại đây không?"
"Không sao, tụi nó cũng không lại được đâu."
"Ồ."
Nếu mà tụi nó lại đây cũng sẽ trở thành thịt khô thôi. Nguyễn Thị Bạch Kiều và Trần Thị Lan Phương, cặp bài trùng đặt bẫy, người thiết kế, người tạo bẫy, đã cho ra những loại bẫy đặc biệt hơn rất nhiều. Tuy không biết có thể hạ được sư tử hay hổ hay mấy con to khác không, nhưng mấy con nhỏ nhỏ chắc chắn có vào thì không có ra.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghĩ, có lẽ là nên sợ người lấy hơn là động vật.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi rửa tay: "Hai đứa mau đi tắm đi thôi, quần áo sình bùn không kìa."
"Thủ Lĩnh hay chị tắm trước đi. Tụi em tắm sau cũng được."
"Vậy được rồi, Thiên Kim đi tắm chung với chị luôn, để tới chiều lạnh. Mau vào phòng lấy đồ đi."
Phương Thị Thiên Kim dạ một tiếng, chân ngắn chạy vào phòng lấy đồ. Bên ngoài Nguyễn Thị Tuyết Nhi thì lấy đồ trên sào.
Một lớn một nhỏ tắm xong thoải mái đi ra, nhường chỗ cho hai người.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lau tóc cho cô bé khô ráo, dẫn nàng vào phòng bếp sưởi ấm.
Sau khi tắm xong việc ngồi gần bếp lửa là chuyện thường xuyên trong nhà.
Vào thì nhìn thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi trên bàn ăn đang đâm tỏi ớt, Lê Thị Bích Châu thì đang thắn mỡ. Để cho cô bé tự mình kiếm chỗ, cô cũng mon men lại gần bếp mở ra một cái nắp nồi.
Cầm miếng nhắt nồi mở nắp vung ra, mùi thơm cùng với hơi nóng phả ra, bên trong là đang hầm xương đầu heo.
Vì không có lột da, một cục vừa có da có thịt có xương hiện ra, miếng nào miếng nấy to bằng nắm tay của cô vậy. Lê Thị Bích Châu bên cạnh nhờ cô lấy đũa chọt vào coi thịt mềm chưa.
Cô lấy đũa chọt vào phần da bên ngoài, đã mềm, lại chọt phần thịt, còn hơi dai dai. Cô vớt bọt, cho nước vào thêm và châm thêm củi đậy lại nắp vung.
Bên kia Lê Thị Bích Châu đã thắn xong mỡ heo, đang để nguội. Con heo này phần mỡ lưng cũng nhiều, cô nhắm chừng chắc cũng khoảng đầy một ống tre.
Ống tre Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm cao khoảng 15cm. Cho nên mỡ mà thắn ra được nhiêu đó cũng là rất nhiều, chưa kể có thêm tóp mỡ nữa.
Lấy tỏi ớt mà Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa, cô đi ướp thịt ba rọi để kho.
Vẫn dùng đường thắn nước màu, thắn xong, cho thịt vào xào cho săn thịt lại rồi đổ ít nước vào.
Nấu được khoảng 10 phút nêm lại cho vừa ăn, lấy bớt củi ra và tiếp tục nấu thêm 2 phút. Đến khi nước thịt sôi lên lần nữa và bắt đầu cạn bỏ vào ít tiêu hạt vào nữa là hoàn thành nồi thịt kho.
Kho thịt xong xương heo cũng đã rục, cô cho bầu vào khoáy lên rồi cho thêm hành và dụi tắt củi. Quay qua lấy cái chén đổ nước tương vào, lấy muỗng bầm ớt ra, làm nước chấm thịt canh.
Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa lần lượt tắm xong, cũng chung vào nhà bếp sưởi ấm.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn xem nhà bếp đông người thầm nghĩ, cũng may cô làm nhà bếp cũng khá rộng rãi.
Nghe Lê Thị Bích Châu nói đã làm xong. Mọi người phụ việc dọn cơm.
Lê Thị Bích Châu bưng nồi canh qua bàn để trên cái rế, nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Óc heo chị đã hấp xong rồi, để trong gạc-măng-rê đó."
"Được! Cảm ơn chị.". Nguyễn Thị Tuyết Nhi theo lời, bưng trong tủ ra tô óc heo.
Óc heo được nàng hấp với gừng, vẫn còn nóng. Nguyễn Thị Tuyết Nhi lấy thêm cái chén, phân ra làm hai. Đi lại bàn, để ở chỗ Nguyễn Thị Bạch Kiều và Phương Thị Thiên Kim ngồi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy, không nói gì nhưng Phương Thị Thiên Kim hỏi cô đây là gì.
"Cái này là óc heo, ăn bổ lắm, em ăn đi."
Phương Thị Thiên Kim tay nhỏ bưng qua lại chỗ cô, nói: "Chị ăn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi nàng: "Em không thích ăn hả?"
"Nó bổ, cho nên chị ăn."
Nghe nàng nói như vậy cô hiểu rõ, vui vẻ vì cô bé quan tâm mình, nhưng thật sự là cô không thích ăn óc heo. Bưng lại cho nàng, lên tiếng giải thích: "Chị không thích ăn cái này, em ăn đi.". Nhìn nàng đôi mắt như là hỏi mình đang nói thật không, cô phì cười: "Là thật đó, chị không thích ăn, với lại chị cũng không cần cao lên nữa. Em mới cần cao lên, mau ăn mau ăn."
Xác nhận lại lần nữa, Phương Thị Thiên Kim mới bỏ cuộc.
Dọn cơm xong, ổn định chỗ ngồi, mọi người cũng đã cầm đũa, nói lên:"MỜI CẢ NHÀ ĂN CƠM."
"Woa... nóng, nước canh ngọt, thịt xương vô cùng mềm rục, chấm với nước tương ớt, bầu giòn giòn... ô quá ngon..."
"Thịt ba rọi cắt miếng vừa ăn, nước kho thịt mặn mặn ngọt ngọt, chan lên cơm trắng ăn cũng ngon nữa. Miếng thịt thấm gia vị kèm theo vị cay của tiêu và ớt...Ngon quá."
Tiếng lùa cơm, tiếng húp canh, tiếng khen ngon, làm cho bữa cơm gia đình càng thêm ấm áp.
Chó mực bên kia thì tha hồ gậm xương.
Xong bữa cơm trời cũng sập tối, nhanh tay dọn dẹp, cho gia súc ăn uống. Mọi người vòng vây bàn nói chuyện phiếm cho tiêu thực. Đèn dầu hiu hắc lung lay, tiếng nói vang vọng trong đêm tối.
Trần Thị Lan Phương uống lên miếng nước, nói: "Thủ lĩnh, ngày mai Ngọc Hoa nói muốn làm lưới cá để kéo lưới."
"Em lấy gì làm lưới." Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Thái Thị Ngọc Hoa: "Em thấy thủ lĩnh có dây gai, ngày mai em định hỏi chị một ít, làm một cái lưới đơn giản."
"Chị quên mất em là dân biển, cứ lấy dùng đi."
"Cảm ơn thủ lĩnh."
"Cũng tối rồi, đi nghỉ ngơi thôi.". Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói với Thái Thị Ngọc Hoa: "Hồi chị sẽ đưa em một cái chăn."
"Không cần đâu thủ lĩnh, em cũng không thấy lạnh."
"Khuya sương xuống sẽ lạnh lắm, lấy mà đắp."
"Nhưng..."
"Cứ lấy sài, tối em ấy sẽ đắp cùng với tôi." Nguyễn Thị Bạch Kiều ra tiếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa nghĩ tối cùng nàng đắp chung một cái chăn tự nhiên bị đỏ mặt, may mắn trời tối, không có ai thấy.
Thái Thị Ngọc Hoa không thắc mắc việc hai nàng ngủ chung, cũng không từ chối nữa mà nhận lời.
Ai về chỗ nấy.
Trên giường, nói với nàng câu ngủ ngon, đắp lên chăn chung với Nguyễn Thị Bạch Kiều, quay lưng lại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghĩ tối nay sẽ mất ngủ nhưng không, cô lại ngủ rất ngon. Nghĩ cũng thật kì lạ, cùng giặt chung với nhau nhưng chăn của nàng lại thơm hơn. Yêu thích vùi đầu vào chăn, Nguyễn Thị Tuyết Nhi một đêm không mộng mị.
Nhìn nàng vùi đầu vào chăn đã ngủ, Nguyễn Thị Bạch Kiều nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng, nhìn nàng đầu tóc.
Hôm nay đi ra ngoài gỡ bẫy, cô đã dùng dao chẻ sừng trâu làm tạo hình. Giờ chỉ việc làm những răng cưa nữa là xong.
Suy nghĩ một hồi cũng mệt mỏi, cô liền cũng đã ngủ.
___________
Đúng như lời Nguyễn Thị Bạch Kiều nói, mọi việc đều được mấy người kia làm hết, hai người không có gì làm đều ngủ nướng tới mặt trời lên cao.
Mà không, chỉ có cô mới là người ngủ tới mặt trời lên cao, Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm thức dậy rồi.
Đầu tóc rối bù tỉnh dậy, làm mát-xa đơn giản, đi đánh răng rửa mặt.
Bên hiên Trần Thị Lan Phương đang mân mê mấy cây gỗ, Thái Thị Ngọc Hoa thì làm lưới kéo cá. Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi lại gần, hai người kia hô chào, cô gật đầu, nhìn cái lưới, lưới được làm gần phân nửa.
Nhìn nàng tay thoan thoắt cột cột đan đan, hoa cả mắt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn tặc lưỡi khen: "Em giỏi thật đó."
"Hehe. À đúng rồi thủ lĩnh, lúc nãy Ngọc Hoa có nói ra một ý kiến, em thấy cũng được. Ngọc Hoa, nói cho thủ lĩnh đi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu. Nhìn nàng chờ nàng nói.
Thái Thị Ngọc Hoa lo lắng lên tiếng: "Em thấy vườn của chúng ta quá rộng, việc tưới nước rất vất vả. Cho nên em định nói với thủ lĩnh đào rãnh chứa nước xung quanh."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên. Thật ra cô cũng đã có ý định đó từ sớm chỉ là chưa nói cho mọi người thôi. Không ngờ nàng cũng có ý kiến này.
Cô tiếp lời: "Ý kiến hay, nhưng mà chúng ta chưa có thời gian cùng nhân lực. Sẽ rất mất thời gian."
Thái Thị Ngọc Hoa vui vẻ, ý kiến của mình được nàng công nhận. Xoắn xuýt ngón tay nói lên: "Nếu đào mỗi hàng cây một rãnh thì rất mất thời gian. Em nghĩ chúng ta đào bên ngoài, đào hết xung quanh vườn luôn. Lúc đó chỉ việc đứng dưới mương tát nước lên thôi. Em có hỏi Lan Phương, cậu ấy nói có thể làm được gầu sòng."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật có lời khen cho nàng. Suy nghĩ chu đáo: "Được, vậy theo ý kiến của em."
Thái Thị Ngọc Hoa nói to, bộ dáng chỉ còn chào nữa thôi: "Dạ thủ lĩnh.".
"Được rồi. Coi chừng đầu heo nó khét kìa."
"A! quên mất, Lan Phương sao cậu không canh củi. Mau mau lấy ra."
"Xin lỗi. Tôi lo tập trung nghe hai người bàn chuyện. A nóng."
Mấy người buồn cười nhìn hai người to nhỏ khiêng đầu heo lại sàn nước, tiếp tục trong tay công việc.
Để nồi lên, Lê Thị Bích Châu cho 1 miếng bẹ chuối được Nguyễn Thị Bạch Kiều cắt tốt cho vào đáy nồi, sau đó cho một, hai chén nước rồi đặt miếng thịt heo rừng lên trên.
Đến khi nước trong nồi sôi thì đun tiếp khoảng 5 phút.
Sau đó mang miếng thịt heo ra để nhổ lông. Làm cách này khi đó việc làm lông heo rừng sẽ rất dễ dàng mà không bị đứt. Cứ làm với những miếng còn lại như thế là được. Cách này khá là phổ biến với những người dân tộc.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đổi chỗ với Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa, hai người bị sai đi phụ nhổ lông heo.
Nhổ được nhúm lông heo, hai người cùng reo lên: "Quả nhiên là nhổ dễ hơn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy các nàng hưng phấn: "Nhớ giữ lại lông heo. Lông này nó cứng có thể làm bàn chải giặt đồ, hay là chổi cũng được."
"Dạ thủ lĩnh."
Khi làm heo gà thỏ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi luôn giữ lại lông của mấy con này. Lông gà rửa sạch phơi khô, lựa ra những lông mềm nhét làm gối, làm chăn.
Đầu heo đã được làm sạch sơ sơ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi dùng dao cạo sạch lại. Cạo có hơi khó khăn vì lông con phần đầu heo quá cứng. Cạo sạch sẽ xong, rửa lại mấy nước nữa, cô để lên thớt chặt đôi, nhờ Phương Thị Thiên Kim bên cạnh đang ngồi nhìn lấy dùm cái tô để đựng óc heo.
Thẻo lỗ tai và lỗ mũi để riêng, tiếp tục chặt nhỏ các phần ra, rửa sạch để vào rổ.
Chà muối, rửa lại lỗ tai, lỗ mũi heo, cũng để ráo. Nhìn đầu heo được chặt ra, chắc khoảng 6 kí. Cô chỉ chặt phân nửa đầu, còn nửa kia hồi sẽ ướp muối cùng với thịt rồi treo lên.
Làm xong mớ này, Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa tiếp cho cô bốn cái đùi, rồi phụ cô rửa, tiếp theo là bốn tảng thịt của heo rừng bị cắt ra.
Rửa sạch tất cả, Lê Thị Bích Châu trổ tài đầu bếp của mình. Chỉ thấy tay nàng cầm dao nhẹ xẻ qua từng miếng thịt, từng bộ phận thịt heo như: thăn đùi, nạc mông, nạc đùi, thăn lưng, sườn cốt lếch, thịt ba rọi, mỡ lưng... mỗi từng miếng đều hoàn hảo rớt ra.
Bốn lớn một nhỏ trố mắt nhìn cô.
"Trời, như nhìn mấy người đầu bếp trong truyền hình ấy."
"Thủ Lĩnh em nhìn theo không kịp luôn."
Mỗi người một câu làm Lê Thị Bích Châu ngượng ngùng: "Chỉ là quen tay thôi."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười: "Đừng chọc chị ấy nữa. Mau đem thịt ướp muối rồi treo lên thôi. Lan Phương em đi làm đỡ một cái sào đi."
"Dạ.". Đọc ?ruyệ? ?ại ﹎ Tr??Truy ??.Ⅴ? ﹎
"Bạch Kiều nhờ chị đi lấy muối nhé. Ngọc Hoa theo chị lấy dây gai."
"Được."
"Dạ."
Trần Thị Lan Phương theo lời của nàng, dựng lên cái sào ở trước nhà, làm cách cây me khoảng 10 bước. Chỗ này ánh nắng tốt.
Chỉ chừa lại miếng xương đầu lúc nãy để chiều chế biến và một miếng thịt ba rọi, còn tất cả đều ướp muối dùng dây gai treo lên phơi khô.
Lúc sau một sào thịt được hoàn thành.
Lê Thị Bích Châu quên mất còn bộ lòng, chuẩn bị đi làm, bị các nàng dành làm, nói cô đi nấu cơm.
Cũng giống như thịt, bộ lòng như tim, gan phèo phổi cũng được ướp muối treo lên.
Nhìn thấy bộ lòng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đột nhiên nghĩ tới cháo lòng.
Kéo Nguyễn Thị Bạch Kiều qua một bên, hỏi: "Chị có muốn ăn cháo lòng không?"
"Hửm, cháo lòng sao?"
"Ừ, dùng lòng heo để nấu cháo."
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng đang nói nhưng cái lưỡi nhỏ cứ liếm liếm. Trong lòng phì cười: "Có, tôi muốn ăn."
"Vậy ngày mai nói chị Châu nấu cháo lòng."
Treo xong miếng cuối cùng, tất cả đi rửa tay. Thái Thị Ngọc Hoa hỏi cô: "Thủ Lĩnh, treo ở đây, có khi nào dã thú nghe mùi rồi lại đây không?"
"Không sao, tụi nó cũng không lại được đâu."
"Ồ."
Nếu mà tụi nó lại đây cũng sẽ trở thành thịt khô thôi. Nguyễn Thị Bạch Kiều và Trần Thị Lan Phương, cặp bài trùng đặt bẫy, người thiết kế, người tạo bẫy, đã cho ra những loại bẫy đặc biệt hơn rất nhiều. Tuy không biết có thể hạ được sư tử hay hổ hay mấy con to khác không, nhưng mấy con nhỏ nhỏ chắc chắn có vào thì không có ra.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghĩ, có lẽ là nên sợ người lấy hơn là động vật.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi rửa tay: "Hai đứa mau đi tắm đi thôi, quần áo sình bùn không kìa."
"Thủ Lĩnh hay chị tắm trước đi. Tụi em tắm sau cũng được."
"Vậy được rồi, Thiên Kim đi tắm chung với chị luôn, để tới chiều lạnh. Mau vào phòng lấy đồ đi."
Phương Thị Thiên Kim dạ một tiếng, chân ngắn chạy vào phòng lấy đồ. Bên ngoài Nguyễn Thị Tuyết Nhi thì lấy đồ trên sào.
Một lớn một nhỏ tắm xong thoải mái đi ra, nhường chỗ cho hai người.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lau tóc cho cô bé khô ráo, dẫn nàng vào phòng bếp sưởi ấm.
Sau khi tắm xong việc ngồi gần bếp lửa là chuyện thường xuyên trong nhà.
Vào thì nhìn thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi trên bàn ăn đang đâm tỏi ớt, Lê Thị Bích Châu thì đang thắn mỡ. Để cho cô bé tự mình kiếm chỗ, cô cũng mon men lại gần bếp mở ra một cái nắp nồi.
Cầm miếng nhắt nồi mở nắp vung ra, mùi thơm cùng với hơi nóng phả ra, bên trong là đang hầm xương đầu heo.
Vì không có lột da, một cục vừa có da có thịt có xương hiện ra, miếng nào miếng nấy to bằng nắm tay của cô vậy. Lê Thị Bích Châu bên cạnh nhờ cô lấy đũa chọt vào coi thịt mềm chưa.
Cô lấy đũa chọt vào phần da bên ngoài, đã mềm, lại chọt phần thịt, còn hơi dai dai. Cô vớt bọt, cho nước vào thêm và châm thêm củi đậy lại nắp vung.
Bên kia Lê Thị Bích Châu đã thắn xong mỡ heo, đang để nguội. Con heo này phần mỡ lưng cũng nhiều, cô nhắm chừng chắc cũng khoảng đầy một ống tre.
Ống tre Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm cao khoảng 15cm. Cho nên mỡ mà thắn ra được nhiêu đó cũng là rất nhiều, chưa kể có thêm tóp mỡ nữa.
Lấy tỏi ớt mà Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa, cô đi ướp thịt ba rọi để kho.
Vẫn dùng đường thắn nước màu, thắn xong, cho thịt vào xào cho săn thịt lại rồi đổ ít nước vào.
Nấu được khoảng 10 phút nêm lại cho vừa ăn, lấy bớt củi ra và tiếp tục nấu thêm 2 phút. Đến khi nước thịt sôi lên lần nữa và bắt đầu cạn bỏ vào ít tiêu hạt vào nữa là hoàn thành nồi thịt kho.
Kho thịt xong xương heo cũng đã rục, cô cho bầu vào khoáy lên rồi cho thêm hành và dụi tắt củi. Quay qua lấy cái chén đổ nước tương vào, lấy muỗng bầm ớt ra, làm nước chấm thịt canh.
Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa lần lượt tắm xong, cũng chung vào nhà bếp sưởi ấm.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn xem nhà bếp đông người thầm nghĩ, cũng may cô làm nhà bếp cũng khá rộng rãi.
Nghe Lê Thị Bích Châu nói đã làm xong. Mọi người phụ việc dọn cơm.
Lê Thị Bích Châu bưng nồi canh qua bàn để trên cái rế, nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Óc heo chị đã hấp xong rồi, để trong gạc-măng-rê đó."
"Được! Cảm ơn chị.". Nguyễn Thị Tuyết Nhi theo lời, bưng trong tủ ra tô óc heo.
Óc heo được nàng hấp với gừng, vẫn còn nóng. Nguyễn Thị Tuyết Nhi lấy thêm cái chén, phân ra làm hai. Đi lại bàn, để ở chỗ Nguyễn Thị Bạch Kiều và Phương Thị Thiên Kim ngồi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy, không nói gì nhưng Phương Thị Thiên Kim hỏi cô đây là gì.
"Cái này là óc heo, ăn bổ lắm, em ăn đi."
Phương Thị Thiên Kim tay nhỏ bưng qua lại chỗ cô, nói: "Chị ăn."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi nàng: "Em không thích ăn hả?"
"Nó bổ, cho nên chị ăn."
Nghe nàng nói như vậy cô hiểu rõ, vui vẻ vì cô bé quan tâm mình, nhưng thật sự là cô không thích ăn óc heo. Bưng lại cho nàng, lên tiếng giải thích: "Chị không thích ăn cái này, em ăn đi.". Nhìn nàng đôi mắt như là hỏi mình đang nói thật không, cô phì cười: "Là thật đó, chị không thích ăn, với lại chị cũng không cần cao lên nữa. Em mới cần cao lên, mau ăn mau ăn."
Xác nhận lại lần nữa, Phương Thị Thiên Kim mới bỏ cuộc.
Dọn cơm xong, ổn định chỗ ngồi, mọi người cũng đã cầm đũa, nói lên:"MỜI CẢ NHÀ ĂN CƠM."
"Woa... nóng, nước canh ngọt, thịt xương vô cùng mềm rục, chấm với nước tương ớt, bầu giòn giòn... ô quá ngon..."
"Thịt ba rọi cắt miếng vừa ăn, nước kho thịt mặn mặn ngọt ngọt, chan lên cơm trắng ăn cũng ngon nữa. Miếng thịt thấm gia vị kèm theo vị cay của tiêu và ớt...Ngon quá."
Tiếng lùa cơm, tiếng húp canh, tiếng khen ngon, làm cho bữa cơm gia đình càng thêm ấm áp.
Chó mực bên kia thì tha hồ gậm xương.
Xong bữa cơm trời cũng sập tối, nhanh tay dọn dẹp, cho gia súc ăn uống. Mọi người vòng vây bàn nói chuyện phiếm cho tiêu thực. Đèn dầu hiu hắc lung lay, tiếng nói vang vọng trong đêm tối.
Trần Thị Lan Phương uống lên miếng nước, nói: "Thủ lĩnh, ngày mai Ngọc Hoa nói muốn làm lưới cá để kéo lưới."
"Em lấy gì làm lưới." Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Thái Thị Ngọc Hoa: "Em thấy thủ lĩnh có dây gai, ngày mai em định hỏi chị một ít, làm một cái lưới đơn giản."
"Chị quên mất em là dân biển, cứ lấy dùng đi."
"Cảm ơn thủ lĩnh."
"Cũng tối rồi, đi nghỉ ngơi thôi.". Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói với Thái Thị Ngọc Hoa: "Hồi chị sẽ đưa em một cái chăn."
"Không cần đâu thủ lĩnh, em cũng không thấy lạnh."
"Khuya sương xuống sẽ lạnh lắm, lấy mà đắp."
"Nhưng..."
"Cứ lấy sài, tối em ấy sẽ đắp cùng với tôi." Nguyễn Thị Bạch Kiều ra tiếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa nghĩ tối cùng nàng đắp chung một cái chăn tự nhiên bị đỏ mặt, may mắn trời tối, không có ai thấy.
Thái Thị Ngọc Hoa không thắc mắc việc hai nàng ngủ chung, cũng không từ chối nữa mà nhận lời.
Ai về chỗ nấy.
Trên giường, nói với nàng câu ngủ ngon, đắp lên chăn chung với Nguyễn Thị Bạch Kiều, quay lưng lại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghĩ tối nay sẽ mất ngủ nhưng không, cô lại ngủ rất ngon. Nghĩ cũng thật kì lạ, cùng giặt chung với nhau nhưng chăn của nàng lại thơm hơn. Yêu thích vùi đầu vào chăn, Nguyễn Thị Tuyết Nhi một đêm không mộng mị.
Nhìn nàng vùi đầu vào chăn đã ngủ, Nguyễn Thị Bạch Kiều nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng, nhìn nàng đầu tóc.
Hôm nay đi ra ngoài gỡ bẫy, cô đã dùng dao chẻ sừng trâu làm tạo hình. Giờ chỉ việc làm những răng cưa nữa là xong.
Suy nghĩ một hồi cũng mệt mỏi, cô liền cũng đã ngủ.
___________
Đúng như lời Nguyễn Thị Bạch Kiều nói, mọi việc đều được mấy người kia làm hết, hai người không có gì làm đều ngủ nướng tới mặt trời lên cao.
Mà không, chỉ có cô mới là người ngủ tới mặt trời lên cao, Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm thức dậy rồi.
Đầu tóc rối bù tỉnh dậy, làm mát-xa đơn giản, đi đánh răng rửa mặt.
Bên hiên Trần Thị Lan Phương đang mân mê mấy cây gỗ, Thái Thị Ngọc Hoa thì làm lưới kéo cá. Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi lại gần, hai người kia hô chào, cô gật đầu, nhìn cái lưới, lưới được làm gần phân nửa.
Nhìn nàng tay thoan thoắt cột cột đan đan, hoa cả mắt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn tặc lưỡi khen: "Em giỏi thật đó."