Chương 6
Một người một bò về tới nhà cũng xế chiều, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhẹ nhàng kéo bò về phía mái hiên, đem lúa cùng đậu nành bỏ vào trong xong, vòng lại chuồn gà đem con gà rừng mới bắt bỏ vào lồng, cô đều làm thế này cho chúng nó thích nghi vài bữa sau liền thả ra cũng không sợ tụi nó chạy mất.
Tháo ra xe đẩy đem bò dẫn vào chuồng, liện cho nó ít rơm cùng bắp, quăng ít lúa cho gà, cột chắc xe đẩy vào cây cột chuồng, rinh theo hai cái sọt đi vào bếp.
Máng sọt lên sau, cô bồn chồn đi vào trong, run tay nhẹ gõ cửa buồng. Cô bắt được hai con thỏ, muốn vào hỏi Nguyễn Thị Bạch Kiều ăn kho hay chiên.
Dọc đường trở về cô suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định hôm nay khi về liền đề nghị với Nguyễn Thị Bạch Kiều kêu nàng ở lại đây, ở lại sống cùng cô, có gì giúp đỡ lẫn nhau.
Gõ vài tiếng không nghe bên trong trả lời, cô run tay đẩy ra cửa. Nhìn trong phòng trống không, da thú trên giường được gấp gọn gàng, cô chạy ra khỏi nhà.
Không thấy bóng dáng của Nguyễn Thị Bạch Kiều, dù đã gọi to cũng không thấy nàng.
Kia con chó mực cũng không thấy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi lếch trên đất trước cửa bếp.
Cô không kịp cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều nói ra suy nghĩ.
Trời ngoài kia lại lất phất mưa, như đang là tâm tình của chính mình, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cảm thấy hai chân bắt đầu lạnh lẽo, cô co chân lại dùng hai tay ôm lấy đem khuôn mặt vùi giữa, chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng hai con mắt.
Qua lâu rồi thời gian, trong sọt hai con thỏ bắt đầu có mùi, cô cũng không nghĩ động vẫn luôn bảo trì tư thế.
Trong lòng cực kỳ muốn khóc, nhưng đôi mắt không thể chảy nước mắt, đại não sao động làm thái dương của cô đều giựt băng băng lên.
Hai chân tê cứng cùng dạ dày co rút vì đói bụng cô cũng không để ý. Cô chỉ ngồi đó nhìn trời mưa.
Không biết qua bao lâu, trời ngoài kia đã đen, mưa cũng đã bớt dần, hít một hơi Nguyễn Thị Tuyết Nhi loạng choạng đứng lên, một trận choáng váng làm cô té trở lại trên mặt đất, chân mất đi tri giác. Cô đem chân nện vào đất cho hết dộp bẻ, trên mặt lúc này đều là nước mắt.
Ngoại trừ khóc lúc cha mẹ mất, khóc lúc xuyên qua nơi này phát hiện không trở lại được thế giới cũ, đã lâu cô có không khóc.
Dù là bị đói, nhà xây xong trong mùa đông bị tuyết đè sập, bị thú tấn công... thời điểm cô điều không khóc.
Cô yên lặng khóc lên, chỉ run rẩy nhẹ nhàng.
Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên.
Trong tiếng chó sủa cô còn nghe một tiếng dê kêu.
Tiếng dê kêu nghe thật quen thuộc lại xa lạ làm cô tưởng là ảo giác, ngẩn đầu lên.
Ba cái bóng từ từ tiếng lại gần, Nguyễn Thị Bạch Kiều, chó mực cùng trong đó đúng thật là con dê.
Con dê kia màu lông nhợt nhạt, nhìn như mới biết đi đường có chút loạng choạng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dụi dụi mắt, chắc chắn không phải mình bị ảo giác lung lay đứng lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem con dê cột vào gần sàn nước. Trên người còn bối thêm một cái bọc to.
"Chị đã đi đâu?". Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhận ra giọng mình đã nghẹn ngào.
"đi về hang động tôi từng trú, nghĩ sẽ trở về sớm nhưng không ngờ lại mắc mưa, tôi chỉ có thể chờ tạnh mưa mới xuất phát."
Nguyễn Thị Bạch Kiều từ trong bóng đêm nhìn nàng, nghe được giọng nàng nghèn nghẹt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nín môi.
"Làm em lo lắng, lần sau đi đâu tôi sẽ lưu lại lời nhắn."
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem bọc đồ để xuống sau nói: "giọng bị làm sao vậy?"
"Không sao, em bị hắc hơi, con dê này từ đâu chị có?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều: " Khoảng tuần trước đi săn trên thảo nguyên liền phát hiện nó, có lẽ là bị lạc mẹ lại trong chạy trốn, luôn tiếc làm thịt. Hai hôm trước định ra ngoài săn, nếu không có thì về làm thịt."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lúc nghe nàng nói lò mò đi đốt lên đèn dầu. Nàng gật gật đầu, lại chỉ cái bọc trên bàn: "còn cái này là gì?"
"Là da thú, tuy không nhiều lắm. Tôi khi săn được luôn chừa lại da thú rửa sạch để giữ ấm." Cô không được tự nhiên nói tiếp: "hôm nay tôi tự tiện đi khắp nơi tham quan, lục soát, phát hiện có có đồ tẩy rửa liền cũng lấy nó theo."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi xua xua tay, nói hai chữ không sao sau đó ngượng ngùng: " Thật ra em cũng muốn dẫn chị tham quan"
Hai người ngồi xuống ghế đẩu, Nguyễn Thị Bạch Kiều uống lên miếng nước liền mở miệng: "con dê cùng da thú là quà tặng cho em đã cứu mạng tôi"
"hả..." Nguyễn Thị Tuyết Nhi cả kinh: " chỉ có mấy cộng thảo dược thôi, không đáng giá".
Nguyễn Thị Bạch Kiều mỉm cười: "Còn lại là tiền thuê nhà. Hôm nay dọn đồ tới đây đều trở nên mặt dày có chuyện cùng em nói. Có thể cho tôi ở lại sao? tôi liền ở bên hông xây căn nhà khác cũng được, nhưng cần em hỗ trợ một chút".
Ánh đèn dầu rọi lên làm khuôn mặt hai người đỏ rực. Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lòng hưng phấn, trong giọng nói mang theo vui vẻ: " Tất nhiên có thể, khỏi xây nhà chi cho phiền. Chị cứ ở căn phòng hiện tại." Cô cười rộ lên: "Chị muốn ở bao lâu thì ở!"
Trò chuyện chóc lát bụng hai người đều kêu lên.
Đã quá trễ để chuẩn bị cơm tối, nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi muốn đi làm thịt thỏ nấu canh liền bị Nguyễn Thị Bạch Kiều cản lại, đành đem trong nồi cơm nguội cùng thịt gà hâm nóng lại.
Hai người ăn xong liền lục đục dọn dẹp, cô bưng đèn cho Nguyễn Thị Bạch Kiều dẫn đem con dê vào trong chuồn bò.
Bò Nâu thấy chổ ở bị xâm chiếm liền bất mãn kêu lên, cô chỉ đành cho nó thêm bắp cùng trấn an.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn xe kéo liền cười cùng nàng nói: "Tôi phát hiện em làm mọi thứ bằng tre"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Là vì cây tre dễ chế tác."
"Lúc nãy đi ngang qua con suối, tôi nhìn thấy bánh xe nước. Liền biết là em làm, thật lợi hại."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bị nàng khen tới ngượng ngùng: "Là do lúc trước có học nông nghiệp cùng chế tạo. Đúng rồi, chị nhìn thấy có bị hư hao gì không?"
"Không có"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thở ra: "Cứ cách vài ngày là phải tới kiểm tra, lúc trước động vật ưa tới làm hư hoài."
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Nếu là thế, thì chúng ta có thể đặt bẫy xung quanh."
"Chị nói đúng."
Hai người vào nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền mở miệng: "Trễ rồi, chị mau đắp thuốc, uống thuốc rồi đi ngủ, chị còn bị thương đâu. Vào phòng trước đi, em bưng vô cho."
Nguyễn Thị Bạch Kiều bị nàng đẩy cũng liền nhận lệnh đi vào buồng, chưa đầy 5 phút liền thấy nàng bưng đồ vào.
"Để đó tôi tự đắp, em cũng mau đi nghỉ ngơi đi"
"Được, chị cũng nghỉ sớm nha, ngủ ngon.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
"Ngủ ngon"
Nàng đi ra sau, Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn trong mâm có nước nóng cùng da thú.
Khuôn mặt thoải mái đem da thú nhúng nước lau thân thể, nàng hiện giờ chưa thể tắm chỉ có thể lau lau mình. Đắp thuốc, băng bó, uống lên thuốc xong cô cầm tô nước đi ra ngoài.
Ra ngoài thời điểm liền thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi ngoài sàn nước lột da thỏ.
Đèn dầu được đặt bên cạnh, chỉ chiếu được nàng lên khoảng nữa khuôn mặt. Tóc được nàng cột lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc làm việc.
Nghe tiếng bước chân Nguyễn Thị Tuyết Nhi quay lại. Nghe thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều nói:
"Sao không để mai làm, làm ở trời tối sẽ hư mắt."
"Không sao, cũng gần xong. Em sợ để tới mai thịt thỏ sẽ bị hư, em định ướp muối treo lên ngày mai chế biến. Để đồ ở đó đi em rửa cho, chị mau đi nghỉ ngơi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều không lý nàng, chầm chậm đi về sàn nước. Đem nước trong tô đổ bỏ, múc vài gáo nước, giặt sạch da thú vài lần liền đem lại sào phơi lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng làm suôn sẻ mọi việc cũng không nghĩ gì tiếp tục trong tay công việc.
Trở lại liền thấy thịt thỏ đã được cột lại treo lên xà ngang, mùi thịt sống bay khắp không khí. Liền đi lại nhìn nàng chà rửa da thỏ.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lên đèn dầu giúp để lại gần da thỏ.
Tay ngừng lại một chút, nàng nói tiếng cảm ơn. Nhìn người trước mắt, dưới ánh đèn mờ nàng trở nên vô cùng kều diễm, trong bóng tối cô thấy rõ bên dưới lông mi dày, đôi mắt màu hổ phách, sống mũi cùng đôi môi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi liếm môi, "Thật xinh đẹp."
Hai người lục đục xong một tiếng cũng xong công việc, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã đem Nguyễn Thị Bạch Kiều về phòng, thu thập bản thân một chút liền cũng đi vào phòng đối diện nghỉ ngơi.
Tháo ra xe đẩy đem bò dẫn vào chuồng, liện cho nó ít rơm cùng bắp, quăng ít lúa cho gà, cột chắc xe đẩy vào cây cột chuồng, rinh theo hai cái sọt đi vào bếp.
Máng sọt lên sau, cô bồn chồn đi vào trong, run tay nhẹ gõ cửa buồng. Cô bắt được hai con thỏ, muốn vào hỏi Nguyễn Thị Bạch Kiều ăn kho hay chiên.
Dọc đường trở về cô suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định hôm nay khi về liền đề nghị với Nguyễn Thị Bạch Kiều kêu nàng ở lại đây, ở lại sống cùng cô, có gì giúp đỡ lẫn nhau.
Gõ vài tiếng không nghe bên trong trả lời, cô run tay đẩy ra cửa. Nhìn trong phòng trống không, da thú trên giường được gấp gọn gàng, cô chạy ra khỏi nhà.
Không thấy bóng dáng của Nguyễn Thị Bạch Kiều, dù đã gọi to cũng không thấy nàng.
Kia con chó mực cũng không thấy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi lếch trên đất trước cửa bếp.
Cô không kịp cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều nói ra suy nghĩ.
Trời ngoài kia lại lất phất mưa, như đang là tâm tình của chính mình, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cảm thấy hai chân bắt đầu lạnh lẽo, cô co chân lại dùng hai tay ôm lấy đem khuôn mặt vùi giữa, chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng hai con mắt.
Qua lâu rồi thời gian, trong sọt hai con thỏ bắt đầu có mùi, cô cũng không nghĩ động vẫn luôn bảo trì tư thế.
Trong lòng cực kỳ muốn khóc, nhưng đôi mắt không thể chảy nước mắt, đại não sao động làm thái dương của cô đều giựt băng băng lên.
Hai chân tê cứng cùng dạ dày co rút vì đói bụng cô cũng không để ý. Cô chỉ ngồi đó nhìn trời mưa.
Không biết qua bao lâu, trời ngoài kia đã đen, mưa cũng đã bớt dần, hít một hơi Nguyễn Thị Tuyết Nhi loạng choạng đứng lên, một trận choáng váng làm cô té trở lại trên mặt đất, chân mất đi tri giác. Cô đem chân nện vào đất cho hết dộp bẻ, trên mặt lúc này đều là nước mắt.
Ngoại trừ khóc lúc cha mẹ mất, khóc lúc xuyên qua nơi này phát hiện không trở lại được thế giới cũ, đã lâu cô có không khóc.
Dù là bị đói, nhà xây xong trong mùa đông bị tuyết đè sập, bị thú tấn công... thời điểm cô điều không khóc.
Cô yên lặng khóc lên, chỉ run rẩy nhẹ nhàng.
Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên.
Trong tiếng chó sủa cô còn nghe một tiếng dê kêu.
Tiếng dê kêu nghe thật quen thuộc lại xa lạ làm cô tưởng là ảo giác, ngẩn đầu lên.
Ba cái bóng từ từ tiếng lại gần, Nguyễn Thị Bạch Kiều, chó mực cùng trong đó đúng thật là con dê.
Con dê kia màu lông nhợt nhạt, nhìn như mới biết đi đường có chút loạng choạng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dụi dụi mắt, chắc chắn không phải mình bị ảo giác lung lay đứng lên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem con dê cột vào gần sàn nước. Trên người còn bối thêm một cái bọc to.
"Chị đã đi đâu?". Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhận ra giọng mình đã nghẹn ngào.
"đi về hang động tôi từng trú, nghĩ sẽ trở về sớm nhưng không ngờ lại mắc mưa, tôi chỉ có thể chờ tạnh mưa mới xuất phát."
Nguyễn Thị Bạch Kiều từ trong bóng đêm nhìn nàng, nghe được giọng nàng nghèn nghẹt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nín môi.
"Làm em lo lắng, lần sau đi đâu tôi sẽ lưu lại lời nhắn."
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem bọc đồ để xuống sau nói: "giọng bị làm sao vậy?"
"Không sao, em bị hắc hơi, con dê này từ đâu chị có?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều: " Khoảng tuần trước đi săn trên thảo nguyên liền phát hiện nó, có lẽ là bị lạc mẹ lại trong chạy trốn, luôn tiếc làm thịt. Hai hôm trước định ra ngoài săn, nếu không có thì về làm thịt."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lúc nghe nàng nói lò mò đi đốt lên đèn dầu. Nàng gật gật đầu, lại chỉ cái bọc trên bàn: "còn cái này là gì?"
"Là da thú, tuy không nhiều lắm. Tôi khi săn được luôn chừa lại da thú rửa sạch để giữ ấm." Cô không được tự nhiên nói tiếp: "hôm nay tôi tự tiện đi khắp nơi tham quan, lục soát, phát hiện có có đồ tẩy rửa liền cũng lấy nó theo."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi xua xua tay, nói hai chữ không sao sau đó ngượng ngùng: " Thật ra em cũng muốn dẫn chị tham quan"
Hai người ngồi xuống ghế đẩu, Nguyễn Thị Bạch Kiều uống lên miếng nước liền mở miệng: "con dê cùng da thú là quà tặng cho em đã cứu mạng tôi"
"hả..." Nguyễn Thị Tuyết Nhi cả kinh: " chỉ có mấy cộng thảo dược thôi, không đáng giá".
Nguyễn Thị Bạch Kiều mỉm cười: "Còn lại là tiền thuê nhà. Hôm nay dọn đồ tới đây đều trở nên mặt dày có chuyện cùng em nói. Có thể cho tôi ở lại sao? tôi liền ở bên hông xây căn nhà khác cũng được, nhưng cần em hỗ trợ một chút".
Ánh đèn dầu rọi lên làm khuôn mặt hai người đỏ rực. Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lòng hưng phấn, trong giọng nói mang theo vui vẻ: " Tất nhiên có thể, khỏi xây nhà chi cho phiền. Chị cứ ở căn phòng hiện tại." Cô cười rộ lên: "Chị muốn ở bao lâu thì ở!"
Trò chuyện chóc lát bụng hai người đều kêu lên.
Đã quá trễ để chuẩn bị cơm tối, nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi muốn đi làm thịt thỏ nấu canh liền bị Nguyễn Thị Bạch Kiều cản lại, đành đem trong nồi cơm nguội cùng thịt gà hâm nóng lại.
Hai người ăn xong liền lục đục dọn dẹp, cô bưng đèn cho Nguyễn Thị Bạch Kiều dẫn đem con dê vào trong chuồn bò.
Bò Nâu thấy chổ ở bị xâm chiếm liền bất mãn kêu lên, cô chỉ đành cho nó thêm bắp cùng trấn an.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn xe kéo liền cười cùng nàng nói: "Tôi phát hiện em làm mọi thứ bằng tre"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Là vì cây tre dễ chế tác."
"Lúc nãy đi ngang qua con suối, tôi nhìn thấy bánh xe nước. Liền biết là em làm, thật lợi hại."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bị nàng khen tới ngượng ngùng: "Là do lúc trước có học nông nghiệp cùng chế tạo. Đúng rồi, chị nhìn thấy có bị hư hao gì không?"
"Không có"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thở ra: "Cứ cách vài ngày là phải tới kiểm tra, lúc trước động vật ưa tới làm hư hoài."
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Nếu là thế, thì chúng ta có thể đặt bẫy xung quanh."
"Chị nói đúng."
Hai người vào nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền mở miệng: "Trễ rồi, chị mau đắp thuốc, uống thuốc rồi đi ngủ, chị còn bị thương đâu. Vào phòng trước đi, em bưng vô cho."
Nguyễn Thị Bạch Kiều bị nàng đẩy cũng liền nhận lệnh đi vào buồng, chưa đầy 5 phút liền thấy nàng bưng đồ vào.
"Để đó tôi tự đắp, em cũng mau đi nghỉ ngơi đi"
"Được, chị cũng nghỉ sớm nha, ngủ ngon.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
"Ngủ ngon"
Nàng đi ra sau, Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn trong mâm có nước nóng cùng da thú.
Khuôn mặt thoải mái đem da thú nhúng nước lau thân thể, nàng hiện giờ chưa thể tắm chỉ có thể lau lau mình. Đắp thuốc, băng bó, uống lên thuốc xong cô cầm tô nước đi ra ngoài.
Ra ngoài thời điểm liền thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi ngoài sàn nước lột da thỏ.
Đèn dầu được đặt bên cạnh, chỉ chiếu được nàng lên khoảng nữa khuôn mặt. Tóc được nàng cột lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc làm việc.
Nghe tiếng bước chân Nguyễn Thị Tuyết Nhi quay lại. Nghe thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều nói:
"Sao không để mai làm, làm ở trời tối sẽ hư mắt."
"Không sao, cũng gần xong. Em sợ để tới mai thịt thỏ sẽ bị hư, em định ướp muối treo lên ngày mai chế biến. Để đồ ở đó đi em rửa cho, chị mau đi nghỉ ngơi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều không lý nàng, chầm chậm đi về sàn nước. Đem nước trong tô đổ bỏ, múc vài gáo nước, giặt sạch da thú vài lần liền đem lại sào phơi lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn nàng làm suôn sẻ mọi việc cũng không nghĩ gì tiếp tục trong tay công việc.
Trở lại liền thấy thịt thỏ đã được cột lại treo lên xà ngang, mùi thịt sống bay khắp không khí. Liền đi lại nhìn nàng chà rửa da thỏ.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lên đèn dầu giúp để lại gần da thỏ.
Tay ngừng lại một chút, nàng nói tiếng cảm ơn. Nhìn người trước mắt, dưới ánh đèn mờ nàng trở nên vô cùng kều diễm, trong bóng tối cô thấy rõ bên dưới lông mi dày, đôi mắt màu hổ phách, sống mũi cùng đôi môi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi liếm môi, "Thật xinh đẹp."
Hai người lục đục xong một tiếng cũng xong công việc, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã đem Nguyễn Thị Bạch Kiều về phòng, thu thập bản thân một chút liền cũng đi vào phòng đối diện nghỉ ngơi.