Chương : 1
Editor: Uyên Thư, Họa
Sương đen tầng tầng bao trùm xung quanh như nuốt trọn trấn nhỏ bỏ hoang.
Trong lầu một của bảo tàng sáp rách nát hắt lên ánh đèn.
“… Các bạn nhỏ, có tin xấu đây, muốn chuyển linh kiện ô tô mà các bạn cần từ thành phố đến đây mất khoảng 1 tuần, hy vọng sẽ không làm trễ chuyến đi tốt nghiệp của các bạn, nếu mọi người không ngại thì có thể ở lại bảo tàng sáp này, chờ linh kiện tới rồi tôi sẽ giúp mọi người sửa lại ô tô, rồi đưa các bạn rời khỏi đây để có thể tiếp tục chuyến đi.”
“Có phòng nghỉ dành cho khách ở lầu hai, trong phòng bếp ở lầu một cũng có thức ăn, các bạn có thể tự nấu ăn cho mình. À đúng rồi! Trước khi trời sáng mọi người tuyệt đối không nên ra khỏi cửa. Còn nữa căn phòng bị khóa trên lầu 3 đó tốt nhất là đừng có đi vào. Chúc ngủ ngon, các bạn nhỏ.”
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng, tóc màu nâu, làn da nhợt nhạt, hai má hõm sâu. Khi hắn nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người đang ở trong phòng khách, những lời nói ra toàn là những câu thân thiện nhưng giọng điệu thiếu điều ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Không có xíu xiu thiện cảm nào.
Sau khi âm u nói hết những lời thoại cần nói, Mr. House – kẻ tự xưng là giám đốc của bảo tàng sáp này quay lưng rời đi.
Bóng dáng hắn nhanh chóng bị màn sương đen bên ngoài nuốt chửng, biến mất trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“…Rầm” một tiếng, cánh cửa bị một cơn gió lùa vào đóng kín.
Cả một đoàn người đứng trong phòng khách bắt đầu bừng tỉnh, những tiếng khóc run rẩy chậm rãi vâng lên, mấy cô gái trẻ sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Mấy cái kịch bản thường gặp gì mà “ bắt cóc”, “chơi khăm”, “ chương trình thực tế ”, “mình muốn về nhà” tất cả đều đã diễn ra khoảng một giờ trước, trong đó có một ông chú nóng tính lao ra khỏi bảo tàng về nhà.
Một phút sau thi thể đầm đìa máu của ông chú nóng nảy kia lủng lẳng treo ở bên ngoài cửa kính lầu một đong đưa theo từng cơn gió.
Hiện tại không còn ai cảm thấy đây là một trò chơi khăm nữa, mà cho dù có chơi khăm đi chăng nữa thì cũng đã tiễn vong một mạng.
“Ồn muốn chết, khóc cài quần què gì thế.” Trên sofa anh Kim không kiên nhẫn nổi nữa mắng người: ”Hầu tử, mày mau giải thích cho đám phế vật kia nghe đi.”
“Hầu tử” là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người người gầy gò, trên mặt nở một nụ cười hiền lành giải thích: ”Giám đốc của bảo tàng sáp này chính là NPC, còn chúng ta là một đám học sinh trung học vừa tốt nghiệp nên tổ chức một chuyến du lịch tự túc, nào ngờ ô tô đi ngang qua nơi này phải dừng lại yêu cầu để đổi linh kiện, nhưng mà linh kiện gì đó cũng phải đến bảy ngày nữa mới có. Điều kiện mà trò chơi đưa ra cũng khá rõ ràng, mọi người cũng đừng khẩn trương, trong phòng bếp có đồ ăn, chúng ta cứ tạm thời nghỉ ngơi cẩn thận ở nơi này một chút bình an sống qua bảy ngày là có thể trở về ”.
“Thật, thật vậy sao?”
“Có thật là đơn giản đến thế không? Chúng ta không ra khỏi cửa, nghe lời tên giám đốc thì có thể an toàn sống sót?” Tất cả mọi người đồng thời đều trăm miệng một lời.
“Hầu tử” kia cười thành thật: “Đương nhiên, đây là cấp thấp nhất của trò chơi, không đến nỗi quá khó, còn vị ngoài cửa sổ kia, chẳng qua là do lão ta quá xúc động.” Dừng một chút, nói tiếp với mọi người nói:“ Có điều anh Kim là oldbie, chỉ cần nghe lời anh ấy phân phó thì đảm bảo sẽ không có việc gì”.
Tất cả mọi người vừa mới bị dọa cho thành chim cút thấy cuối cùng cũng tìm được con dê đầu đàn, bèn vây quanh Hầu tử mà hỏi “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Duy nhất ở góc phòng có hai người một lớn một nhỏ an an tĩnh tĩnh không tiến lên.
Một chàng trai khoảng tầm 23, 24 vẻ ngoài thu hút, làn da trắng cùng đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất có tướng đào hoa phong lưu, nhưng ánh mắt lại quạnh quẽ, đôi môi mỏng ửng đỏ, trưng ra bộ dạng tụi bây chớ tới gần ông. Bên cạnh cậu là một cậu bé đang ngồi xổm tầm 7, 8 tuổi, tóc đen ngắn hơi cong lại tự nhiên, khuôn mặt phúng phính phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu cộng thêm khuôn mặt nét nào ra nét nấy tựa như con lai, vừa anh tuấn lại vừa đáng yêu.
Giờ phút này cậu bé không chút dấu vết dịch sát lại gần cánh tay của chàng trai nọ.
Chàng trai cúi đầu, mặt lanh tanh nhìn vào ánh mắt như con mèo nhỏ của cậu bé.
Cậu bé nở nụ cười lấy lòng đáng thương với cậu.
Trần Thải Tinh: ……
Thôi kệ đi.
Dựa gần thì cứ dựa gần đi, ai bảo cậu đụng nhóc trước.
Một giờ trước, Trần Thải Tinh vừa tăng ca xong thì về nhà, trên đường đi lại bị kẹt xe, rồi cứ như vậy bị đưa đẩy đến cái bảo tàng sáp này. Lầu một của bảo tàng rất rộng, nhưng mấy cái tượng sáp được trưng bày kia chiếm khá nhiều diện tích, kích thước không khác gì người sống, làm sinh động như thật thậm chí cùng người thật không khác là bao, làm người ta không khỏi sởn tóc gáy.
Những người khác dần dần xuất hiện, một hồi sau thì ầm ĩ cả lên.
Trần Thải Tinh chiếm lấy một cái sofa đơn trong phòng khách, bình tĩnh quan sát bốn phía, sau đó thì bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc ngồi ở góc tượng sáp, cậu lúc trước còn tưởng rằng đó là một pho tượng sáp, không nghĩ tới đây là người thật bằng xương bằng thịt.
Sau đó đứa nhỏ này liền sáp tới chỗ cậu. Lúc đầu còn cách hai ba bước, ngoan ngoãn đứng, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Hình như là bị dọa sợ rồi. Việc này cũng là bình thường, một chàng trai như cậu tự nhiên bị đưa tới nơi xa lạ cũng không hiểu ra sao huống hồ chi là một cậu nhóc.
Chờ ông chú kia tìm đường ra khỏi cửa vài phút sau đó thi thể lão đã bị treo ở bên ngoài cửa kính, máu tươi xẹt qua lớp kính, thì tiếng khóc lóc không thôi của mọi người mới ngưng lại như bị bóp chặt, bầu không khí yên tĩnh kì quan lan tỏa trong phòng khách.
Trần Thải Tinh cũng bị dọa cho sợ một hồi, không nghĩ tới thật sự có người chết.
Cùng lúc ấy cậu bé liền dựa lại gần cậu như muốn tìm kiếm sự ấm áp.
Đám người trong phòng khách lớn tuổi nhất là hơn bốn mươi, nhỏ nhất là 7, 8 tuổi, vậy mà vị NPC kia có thể trắng trợn nói dối rằng bọn họ là một đám học sinh cấp 3 vừa tốt nghiệp. Trần Thải Tinh không duyên không cớ trẻ đi vài tuổi, không cách nào phản bác chỉ có thể thừa nhận.
Bằng không còn có thể thế nào? Ra cũng không ra được.
“ ….. Anh Kim. tổng cộng có mười hai người, trừ bỏ bốn người chúng ta, còn lại tám người, bốn nam bốn nữ, bao gồm cả người ngoài cửa sổ kia, à còn thêm một cậu bé”. “Hầu tử” quét ánh mắt về phía sofa nơi có cậu nhóc kia đang ngồi cuối cùng bồi thêm một câu.
Anh Kim: “ Chín người ư….. cũng không có gì quá khó khăn.”
Mặt khác mấy người còn lại nghe tay oldbie nói vậy, cuối cùng cũng bớt sợ hơn một tẹo.
“Muộn rồi, đi lên lầu hai rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Người đàn ông trung niên bên cạnh anh Kim nói.
Anh Kim: “Được.”
Bốn tên oldbie dẫn đầu đoàn người lên lầu hai, những người khác đều căng thẳng cố hết sức đuổi kịp. Đèn ở cầu thang lên lầu bị hỏng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng hắt từ phòng khách lại đây, ánh sáng vừa mờ vừa tối, càng lên cao ánh sáng càng nhòa đi, bóng đen càng bao trùm, trông giống như miệng của một con quái thú, bên cạnh tay vịn còn là một loạt những tượng sáp, mặt hướng về phía cầu thang như đang nhìn theo đoàn người lên lầu chịu chết.
Trần Thải Tinh đi ở hàng cuối cùng, cậu nhóc thì đi phía sau hắn, cách không quá hai bước, cái tay nhỏ vươn ra cẩn thận túm lấy tay áo cậu. Trần Thải Tinh nhận ra được tiểu hài tử đang run lên, nghĩ đến cái nơi kì quái này, không nói gì thêm chỉ quay đầu lại nhìn.
“Anh ơi…” cậu bé lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn mềm mại bất lực.
Mặc dù Trần Thải Tinh thuộc loại người không thích con nít, giờ phút này cũng không thể nào khó tính được. Nhưng cậu cũng là người mới, tới nơi này nhìn như bình tĩnh, kỳ thật cậu cũng không hiểu gì hết, không thể đảm bảo bất cứ điều gì được.
“Tùy em.” Trần Thải Tinh xoay đầu tiếp tục lên lầu.
Sau lưng nơi mà cậu không thể nhìn thấy, cậu nhóc nắm lấy tay của Trần Thải Tinh nhẹ nhàng run lên, không phải vì sợ hãi, đôi mắt của cậu từ từ sáng lên, rõ ràng là tâm trạng không tệ tí nào, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trần Thải Tinh, nhận thấy được gì đó, cậu chậm rãi quay đầu lại, vốn thần sắc ngoan ngoãn đáng yêu trở nên lạnh lùng đầy chết chóc, ánh mắt sắc lạnh quét về phía dưới cầu thang.
Khu vực dưới cầu thang tối hù.
Mấy cái tượng sáp vốn là vật chết được bày ra kia không biết từ khi nào lại giống như sống dậy, từng đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm đoàn người trên lầu, đột nhiên đối mắt với cậu nhóc, trong nháy mắt cứng đờ lại, phát ra âm thanh rất nhỏ, mang theo vài phần sợ hãi mà cúi đầu xuống.
Trần Thải Tinh dừng lại, vừa rồi hình như có âm thanh gì đó mới phát ra?
Cậu quay đầu lại.
“Sao thế anh?” Cậu bé mắt hạnh long lanh, nhìn quanh bốn phía, giống như một chú sóc con, khẩn trương nhỏ giọng nói: “Anh ơi, làm sao vậy?”
Trần Thải Tinh: “Không có gì, em đi lên phía trước đi.”
Cầu thang khá hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho hai người đi song song với nhau. Trần Thải Tinh để cậu nhóc đi cùng với mình. Nhóc lập tức tươi cười mang theo ý tứ lấy lòng, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, anh thật tốt.”
Trần Thải Tinh vẫn là lần đầu tiên nhận được thẻ người tốt từ học sinh tiểu học, xoa đầu cậu nhóc, không nói gì.
Có người bật đèn ở lầu hai lên. Xung quanh lập tức sáng ngời, dường như khi có ánh sáng thì con người sẽ tự tin hơn. Mọi người lập tức từ nỗi sợ hãi tìm lại vài phần lý trí, có người đề nghị nói:
“Chúng ta có thể ở chung với nhau không?”
“Anh Kim em có thể ở chung với anh được không?” Một giọng nói nhu nhược đáng thương của cô gái nào đó vang lên.
“Đúng đúng đúng, người nhiều thì lực lượng mạnh hơn mà.”
Anh Kim lờ đi câu nói của cô gái, chọn gian phòng cho khách nằm ở chính giữa, nói với người đàn ông trung niên: “Anh Triệu, hai chúng ta một phòng đi.”
“Anh Vương, tôi với anh một phòng.” “Hầu tử” giọng điệu có phần nóng nảy, quay đầu cười ha hả nói với mọi người: “Nhiều người ở chung một gian quá ngủ không tốt đâu, ngày mai cũng không có sức điều tra sự việc, mọi người hai người một gian, cẩn thận chú ý một chút thì sẽ không có việc gì…..”
Bốn tay oldbie đều hai người một gian, chọn phòng xong thì đi vào, mấy người còn lại đối với mấy phòng trống khác mang theo vài phần do dự, có người thông minh hơn nhanh chóng giành trước chọn gian cách vách mấy tay oldbie kia. Trần Thải Tinh nghĩ đến câu nói trước khi trời sáng không được ra khỏi phòng mà NPC kia đã nói, nhìn lại mặt đồng hồ, thời gian không có chuyển động, mà dừng lại ở lúc 11 giờ 46 phút.
Đây là thời gian mà cậu tan tầm đang trên đường về nhà.
Trần Thải Tinh nhớ rất rõ. Xem ra thì thời gian trong game so với bên ngoài không giống nhau. Cậu không biết bây giờ là lúc nào, không thể trì hoãn nữa mà chọn một gian ở gần đấy, đang chuẩn bị tiến vào thì bỗng nhiên một cô gái ở ngoài cửa nhu nhược đáng thương nói: “Anh ơi, em có thể ở cùng một gian với anh được không?”
Cậu nhóc đứng ở ngoài cửa tức khắc khẩn trương lên, đôi mắt ngập nước trông mong nhìn Trần Thải Tinh, nhưng lại không có mở miệng xin giúp đỡ.
“Thật là ngại quá, chúng tôi đủ người rồi.” Trần Thải Tinh từ chối cô gái, kéo cậu nhóc đang đứng bên cạnh cửa, “Vào đi.” Đối với cô gái còn đứng ở lối đi nhỏ nhắc nhở một câu: “Cô vẫn nên nhanh chóng về phòng thì tốt hơn, buổi tối không nên ra cửa.”
Hiện tại còn dư lại tám người, bốn nam bốn nữ, hai gã đàn ông trưởng thành khác từ sớm đã bị kéo đi lập team rồi, còn lại là một cậu nhóc học sinh tiểu học bảy, tám tuổi, vừa nhìn đã biết chính là cái loại chết nhanh nhất không có cảm giác an toàn gì, hai cô gái tất nhiên sẽ không đời nào chung team với học sinh tiểu học, cô gái đứng ở lối đi nhỏ chuyển ánh mắt sang trên người Trần Thải Tinh.
Mặc dù chàng trai này đẹp người đẹp mã, nhưng dù gì cũng là đàn ông, cô sợ muốn tụt quần rồi.
Không nghĩ tới lại bị người ta từ chối.
Cô gái cắn môi dưới, còn muốn mở miệng nói cái gì đó, thì nhìn thấy cậu nhóc kia đang đóng cửa phòng lại, trước khi đóng lại còn nhìn cô một cái, ánh mắt kia làm cô rùng mình, nhìn kỹ lại thì cửa đã đóng kín, giống như ánh mắt chết chóc vừa nãy là ảo giác mà cô tưởng tượng ra.
Tường của gian phòng được dán giấy có hoa văn màu vàng đậm, mặc dù bật đèn lên, toàn bộ gian phòng vẫn lộ ra một hơi thở cổ xưa. Ở góc cửa sổ là một chiếc giường nhỏ khoảng 1 mét 5 với một ngăn tủ có hai cánh cửa ở cuối giường.
Trong hoàn cảnh này, cánh cửa của cái tủ kia khiến cho người ta có một loại liên tưởng không tốt lắm. Ví dụ như là sau khi ngủ sẽ có cái gì đó trong tủ bò ra chui vào giường bọn họ. Trần Thải Tinh cau mày, duỗi tay mở ngăn tủ ra, trừ một ít quần áo cũ thì bên trong không có thứ gì khác.
“Anh ơi, anh đang tìm gì vậy?” Cậu nhóc đứng ở sau lưng Trần Thải Tinh nghiêng đầu hỏi.
Trần Thải Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: “…… Không có gì. Sớm đi ngủ đi.” Tốt nhất là không nên nói mình bị trí tưởng tượng của chính mình dọa sợ đi.
“Dạ.” Tiểu nam hài ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu, bò lên trên giường.
Trần Thải Tinh ở trong thế giới thực rất ít khi xem phim kinh dị, bởi vì di chứng để lại quá lớn, xem xong hai ba tập sẽ tự động dựa vào mấy màn kinh dị của phim mà tưởng tượng ra cốt truyện, sau đó người sẽ lạc vào trong ảo tưởng mà mình tự tạo ra, mỗi ngày cứ đi ngủ lại sợ tới mức chết khiếp. Chỉ là phim kinh dị thì có thể lựa chọn xem hay không xem, còn bây giờ bản thân ở hoàn cảnh như vầy thì không có lựa chọn nào khác, bên người còn có một cậu nhóc đang trông cậy vào cậu, không thể mất mặt ở trước học sinh tiểu học được.
Cậu sẽ làm gì đây, đương nhiên là sẽ giống như một người đàn ông mà tiến về phía trước.
Trần Thải Tinh một bên nhớ tới tin tức NPC đã đưa, một bên cởi áo khoác ra, nói chuyện hỏi: “Cậu bé em tên gì? Bao nhiêu tuổi……”
“Em tên là Nguyên Cửu Vạn, năm nay bảy tuổi học cấp một năm thứ hai……”
Qua vài giây, Trần Thải Tinh cũng không đáp lại, đứng hình nhìn dáng người của mình trên gương.
“Anh ơi? Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt của Trần Thải Tinh lúc này so với người chết không khác nhau lắm, thậm chí càng khó xem hơn. Tay cầm cái áo khoác rộng thùng thình vừa mới cởi ra, cúi đầu nhìn cái bụng của mình, thật lâu sau tầm mắt cũng không dời ra được.
“Đờ mờ —— Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, em đã học qua cái này chưa?”
(Đoạn này em thụ chửi bậy, dùng từ 沃日 – Ốc Nhật, nghĩa nó tương đương như TMD, WTF aka đờ mờ, nhưng vì chợt nhớ có bạn nhỏ “học sinh tiểu học” đang nằm cạnh cho nên sửa chữ nhật 日 vừa phun ra thành câu thơ 日照香爐生紫煙 – Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên của Lí Bạch)
Nghĩ đến trong phòng còn có học sinh tiểu học, Trần Thải Tinh sắc mặt khó coi nhưng cũng nhanh trí biến lời thô tục thành câu hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển khỏi bụng chính mình, vốn không cần Nguyên Cửu Vạn đáp lời, một tay kia run rẩy giống như bị Parkinson sờ lên bụng của mình!!!
…… Thực sự là phình ra. Cơ bụng bốn múi mà cậu luyện mất nửa năm vì cái gì lại biến thành bụng bia?Lời của beta
Suốt ngày một tiếng Anh ơi hai tiếng Anh ơi, đến là chán~
Sẽ cố gắng đốc thúc editor mỗi ngày rụng được 1 chương, beta cũng sẽ cố gắng để mọi người hông phải chờ lâu:>
****Chú thích
Bài thơ: Xa ngắm thác núi Lư – Lí Bạch
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Oldbie: người chơi cũ, tay chơi lão luyện, tay chơi già đời aka người chơi đã lâu, hiểu rõ quy tắc luật chơi.
Newbie: ngược lại với oldbie, người chơi mới
Đã beta lần 2 – 5/1/2021
Sương đen tầng tầng bao trùm xung quanh như nuốt trọn trấn nhỏ bỏ hoang.
Trong lầu một của bảo tàng sáp rách nát hắt lên ánh đèn.
“… Các bạn nhỏ, có tin xấu đây, muốn chuyển linh kiện ô tô mà các bạn cần từ thành phố đến đây mất khoảng 1 tuần, hy vọng sẽ không làm trễ chuyến đi tốt nghiệp của các bạn, nếu mọi người không ngại thì có thể ở lại bảo tàng sáp này, chờ linh kiện tới rồi tôi sẽ giúp mọi người sửa lại ô tô, rồi đưa các bạn rời khỏi đây để có thể tiếp tục chuyến đi.”
“Có phòng nghỉ dành cho khách ở lầu hai, trong phòng bếp ở lầu một cũng có thức ăn, các bạn có thể tự nấu ăn cho mình. À đúng rồi! Trước khi trời sáng mọi người tuyệt đối không nên ra khỏi cửa. Còn nữa căn phòng bị khóa trên lầu 3 đó tốt nhất là đừng có đi vào. Chúc ngủ ngon, các bạn nhỏ.”
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng, tóc màu nâu, làn da nhợt nhạt, hai má hõm sâu. Khi hắn nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người đang ở trong phòng khách, những lời nói ra toàn là những câu thân thiện nhưng giọng điệu thiếu điều ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Không có xíu xiu thiện cảm nào.
Sau khi âm u nói hết những lời thoại cần nói, Mr. House – kẻ tự xưng là giám đốc của bảo tàng sáp này quay lưng rời đi.
Bóng dáng hắn nhanh chóng bị màn sương đen bên ngoài nuốt chửng, biến mất trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“…Rầm” một tiếng, cánh cửa bị một cơn gió lùa vào đóng kín.
Cả một đoàn người đứng trong phòng khách bắt đầu bừng tỉnh, những tiếng khóc run rẩy chậm rãi vâng lên, mấy cô gái trẻ sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Mấy cái kịch bản thường gặp gì mà “ bắt cóc”, “chơi khăm”, “ chương trình thực tế ”, “mình muốn về nhà” tất cả đều đã diễn ra khoảng một giờ trước, trong đó có một ông chú nóng tính lao ra khỏi bảo tàng về nhà.
Một phút sau thi thể đầm đìa máu của ông chú nóng nảy kia lủng lẳng treo ở bên ngoài cửa kính lầu một đong đưa theo từng cơn gió.
Hiện tại không còn ai cảm thấy đây là một trò chơi khăm nữa, mà cho dù có chơi khăm đi chăng nữa thì cũng đã tiễn vong một mạng.
“Ồn muốn chết, khóc cài quần què gì thế.” Trên sofa anh Kim không kiên nhẫn nổi nữa mắng người: ”Hầu tử, mày mau giải thích cho đám phế vật kia nghe đi.”
“Hầu tử” là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người người gầy gò, trên mặt nở một nụ cười hiền lành giải thích: ”Giám đốc của bảo tàng sáp này chính là NPC, còn chúng ta là một đám học sinh trung học vừa tốt nghiệp nên tổ chức một chuyến du lịch tự túc, nào ngờ ô tô đi ngang qua nơi này phải dừng lại yêu cầu để đổi linh kiện, nhưng mà linh kiện gì đó cũng phải đến bảy ngày nữa mới có. Điều kiện mà trò chơi đưa ra cũng khá rõ ràng, mọi người cũng đừng khẩn trương, trong phòng bếp có đồ ăn, chúng ta cứ tạm thời nghỉ ngơi cẩn thận ở nơi này một chút bình an sống qua bảy ngày là có thể trở về ”.
“Thật, thật vậy sao?”
“Có thật là đơn giản đến thế không? Chúng ta không ra khỏi cửa, nghe lời tên giám đốc thì có thể an toàn sống sót?” Tất cả mọi người đồng thời đều trăm miệng một lời.
“Hầu tử” kia cười thành thật: “Đương nhiên, đây là cấp thấp nhất của trò chơi, không đến nỗi quá khó, còn vị ngoài cửa sổ kia, chẳng qua là do lão ta quá xúc động.” Dừng một chút, nói tiếp với mọi người nói:“ Có điều anh Kim là oldbie, chỉ cần nghe lời anh ấy phân phó thì đảm bảo sẽ không có việc gì”.
Tất cả mọi người vừa mới bị dọa cho thành chim cút thấy cuối cùng cũng tìm được con dê đầu đàn, bèn vây quanh Hầu tử mà hỏi “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Duy nhất ở góc phòng có hai người một lớn một nhỏ an an tĩnh tĩnh không tiến lên.
Một chàng trai khoảng tầm 23, 24 vẻ ngoài thu hút, làn da trắng cùng đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất có tướng đào hoa phong lưu, nhưng ánh mắt lại quạnh quẽ, đôi môi mỏng ửng đỏ, trưng ra bộ dạng tụi bây chớ tới gần ông. Bên cạnh cậu là một cậu bé đang ngồi xổm tầm 7, 8 tuổi, tóc đen ngắn hơi cong lại tự nhiên, khuôn mặt phúng phính phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu cộng thêm khuôn mặt nét nào ra nét nấy tựa như con lai, vừa anh tuấn lại vừa đáng yêu.
Giờ phút này cậu bé không chút dấu vết dịch sát lại gần cánh tay của chàng trai nọ.
Chàng trai cúi đầu, mặt lanh tanh nhìn vào ánh mắt như con mèo nhỏ của cậu bé.
Cậu bé nở nụ cười lấy lòng đáng thương với cậu.
Trần Thải Tinh: ……
Thôi kệ đi.
Dựa gần thì cứ dựa gần đi, ai bảo cậu đụng nhóc trước.
Một giờ trước, Trần Thải Tinh vừa tăng ca xong thì về nhà, trên đường đi lại bị kẹt xe, rồi cứ như vậy bị đưa đẩy đến cái bảo tàng sáp này. Lầu một của bảo tàng rất rộng, nhưng mấy cái tượng sáp được trưng bày kia chiếm khá nhiều diện tích, kích thước không khác gì người sống, làm sinh động như thật thậm chí cùng người thật không khác là bao, làm người ta không khỏi sởn tóc gáy.
Những người khác dần dần xuất hiện, một hồi sau thì ầm ĩ cả lên.
Trần Thải Tinh chiếm lấy một cái sofa đơn trong phòng khách, bình tĩnh quan sát bốn phía, sau đó thì bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc ngồi ở góc tượng sáp, cậu lúc trước còn tưởng rằng đó là một pho tượng sáp, không nghĩ tới đây là người thật bằng xương bằng thịt.
Sau đó đứa nhỏ này liền sáp tới chỗ cậu. Lúc đầu còn cách hai ba bước, ngoan ngoãn đứng, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Hình như là bị dọa sợ rồi. Việc này cũng là bình thường, một chàng trai như cậu tự nhiên bị đưa tới nơi xa lạ cũng không hiểu ra sao huống hồ chi là một cậu nhóc.
Chờ ông chú kia tìm đường ra khỏi cửa vài phút sau đó thi thể lão đã bị treo ở bên ngoài cửa kính, máu tươi xẹt qua lớp kính, thì tiếng khóc lóc không thôi của mọi người mới ngưng lại như bị bóp chặt, bầu không khí yên tĩnh kì quan lan tỏa trong phòng khách.
Trần Thải Tinh cũng bị dọa cho sợ một hồi, không nghĩ tới thật sự có người chết.
Cùng lúc ấy cậu bé liền dựa lại gần cậu như muốn tìm kiếm sự ấm áp.
Đám người trong phòng khách lớn tuổi nhất là hơn bốn mươi, nhỏ nhất là 7, 8 tuổi, vậy mà vị NPC kia có thể trắng trợn nói dối rằng bọn họ là một đám học sinh cấp 3 vừa tốt nghiệp. Trần Thải Tinh không duyên không cớ trẻ đi vài tuổi, không cách nào phản bác chỉ có thể thừa nhận.
Bằng không còn có thể thế nào? Ra cũng không ra được.
“ ….. Anh Kim. tổng cộng có mười hai người, trừ bỏ bốn người chúng ta, còn lại tám người, bốn nam bốn nữ, bao gồm cả người ngoài cửa sổ kia, à còn thêm một cậu bé”. “Hầu tử” quét ánh mắt về phía sofa nơi có cậu nhóc kia đang ngồi cuối cùng bồi thêm một câu.
Anh Kim: “ Chín người ư….. cũng không có gì quá khó khăn.”
Mặt khác mấy người còn lại nghe tay oldbie nói vậy, cuối cùng cũng bớt sợ hơn một tẹo.
“Muộn rồi, đi lên lầu hai rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Người đàn ông trung niên bên cạnh anh Kim nói.
Anh Kim: “Được.”
Bốn tên oldbie dẫn đầu đoàn người lên lầu hai, những người khác đều căng thẳng cố hết sức đuổi kịp. Đèn ở cầu thang lên lầu bị hỏng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng hắt từ phòng khách lại đây, ánh sáng vừa mờ vừa tối, càng lên cao ánh sáng càng nhòa đi, bóng đen càng bao trùm, trông giống như miệng của một con quái thú, bên cạnh tay vịn còn là một loạt những tượng sáp, mặt hướng về phía cầu thang như đang nhìn theo đoàn người lên lầu chịu chết.
Trần Thải Tinh đi ở hàng cuối cùng, cậu nhóc thì đi phía sau hắn, cách không quá hai bước, cái tay nhỏ vươn ra cẩn thận túm lấy tay áo cậu. Trần Thải Tinh nhận ra được tiểu hài tử đang run lên, nghĩ đến cái nơi kì quái này, không nói gì thêm chỉ quay đầu lại nhìn.
“Anh ơi…” cậu bé lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn mềm mại bất lực.
Mặc dù Trần Thải Tinh thuộc loại người không thích con nít, giờ phút này cũng không thể nào khó tính được. Nhưng cậu cũng là người mới, tới nơi này nhìn như bình tĩnh, kỳ thật cậu cũng không hiểu gì hết, không thể đảm bảo bất cứ điều gì được.
“Tùy em.” Trần Thải Tinh xoay đầu tiếp tục lên lầu.
Sau lưng nơi mà cậu không thể nhìn thấy, cậu nhóc nắm lấy tay của Trần Thải Tinh nhẹ nhàng run lên, không phải vì sợ hãi, đôi mắt của cậu từ từ sáng lên, rõ ràng là tâm trạng không tệ tí nào, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trần Thải Tinh, nhận thấy được gì đó, cậu chậm rãi quay đầu lại, vốn thần sắc ngoan ngoãn đáng yêu trở nên lạnh lùng đầy chết chóc, ánh mắt sắc lạnh quét về phía dưới cầu thang.
Khu vực dưới cầu thang tối hù.
Mấy cái tượng sáp vốn là vật chết được bày ra kia không biết từ khi nào lại giống như sống dậy, từng đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm đoàn người trên lầu, đột nhiên đối mắt với cậu nhóc, trong nháy mắt cứng đờ lại, phát ra âm thanh rất nhỏ, mang theo vài phần sợ hãi mà cúi đầu xuống.
Trần Thải Tinh dừng lại, vừa rồi hình như có âm thanh gì đó mới phát ra?
Cậu quay đầu lại.
“Sao thế anh?” Cậu bé mắt hạnh long lanh, nhìn quanh bốn phía, giống như một chú sóc con, khẩn trương nhỏ giọng nói: “Anh ơi, làm sao vậy?”
Trần Thải Tinh: “Không có gì, em đi lên phía trước đi.”
Cầu thang khá hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho hai người đi song song với nhau. Trần Thải Tinh để cậu nhóc đi cùng với mình. Nhóc lập tức tươi cười mang theo ý tứ lấy lòng, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, anh thật tốt.”
Trần Thải Tinh vẫn là lần đầu tiên nhận được thẻ người tốt từ học sinh tiểu học, xoa đầu cậu nhóc, không nói gì.
Có người bật đèn ở lầu hai lên. Xung quanh lập tức sáng ngời, dường như khi có ánh sáng thì con người sẽ tự tin hơn. Mọi người lập tức từ nỗi sợ hãi tìm lại vài phần lý trí, có người đề nghị nói:
“Chúng ta có thể ở chung với nhau không?”
“Anh Kim em có thể ở chung với anh được không?” Một giọng nói nhu nhược đáng thương của cô gái nào đó vang lên.
“Đúng đúng đúng, người nhiều thì lực lượng mạnh hơn mà.”
Anh Kim lờ đi câu nói của cô gái, chọn gian phòng cho khách nằm ở chính giữa, nói với người đàn ông trung niên: “Anh Triệu, hai chúng ta một phòng đi.”
“Anh Vương, tôi với anh một phòng.” “Hầu tử” giọng điệu có phần nóng nảy, quay đầu cười ha hả nói với mọi người: “Nhiều người ở chung một gian quá ngủ không tốt đâu, ngày mai cũng không có sức điều tra sự việc, mọi người hai người một gian, cẩn thận chú ý một chút thì sẽ không có việc gì…..”
Bốn tay oldbie đều hai người một gian, chọn phòng xong thì đi vào, mấy người còn lại đối với mấy phòng trống khác mang theo vài phần do dự, có người thông minh hơn nhanh chóng giành trước chọn gian cách vách mấy tay oldbie kia. Trần Thải Tinh nghĩ đến câu nói trước khi trời sáng không được ra khỏi phòng mà NPC kia đã nói, nhìn lại mặt đồng hồ, thời gian không có chuyển động, mà dừng lại ở lúc 11 giờ 46 phút.
Đây là thời gian mà cậu tan tầm đang trên đường về nhà.
Trần Thải Tinh nhớ rất rõ. Xem ra thì thời gian trong game so với bên ngoài không giống nhau. Cậu không biết bây giờ là lúc nào, không thể trì hoãn nữa mà chọn một gian ở gần đấy, đang chuẩn bị tiến vào thì bỗng nhiên một cô gái ở ngoài cửa nhu nhược đáng thương nói: “Anh ơi, em có thể ở cùng một gian với anh được không?”
Cậu nhóc đứng ở ngoài cửa tức khắc khẩn trương lên, đôi mắt ngập nước trông mong nhìn Trần Thải Tinh, nhưng lại không có mở miệng xin giúp đỡ.
“Thật là ngại quá, chúng tôi đủ người rồi.” Trần Thải Tinh từ chối cô gái, kéo cậu nhóc đang đứng bên cạnh cửa, “Vào đi.” Đối với cô gái còn đứng ở lối đi nhỏ nhắc nhở một câu: “Cô vẫn nên nhanh chóng về phòng thì tốt hơn, buổi tối không nên ra cửa.”
Hiện tại còn dư lại tám người, bốn nam bốn nữ, hai gã đàn ông trưởng thành khác từ sớm đã bị kéo đi lập team rồi, còn lại là một cậu nhóc học sinh tiểu học bảy, tám tuổi, vừa nhìn đã biết chính là cái loại chết nhanh nhất không có cảm giác an toàn gì, hai cô gái tất nhiên sẽ không đời nào chung team với học sinh tiểu học, cô gái đứng ở lối đi nhỏ chuyển ánh mắt sang trên người Trần Thải Tinh.
Mặc dù chàng trai này đẹp người đẹp mã, nhưng dù gì cũng là đàn ông, cô sợ muốn tụt quần rồi.
Không nghĩ tới lại bị người ta từ chối.
Cô gái cắn môi dưới, còn muốn mở miệng nói cái gì đó, thì nhìn thấy cậu nhóc kia đang đóng cửa phòng lại, trước khi đóng lại còn nhìn cô một cái, ánh mắt kia làm cô rùng mình, nhìn kỹ lại thì cửa đã đóng kín, giống như ánh mắt chết chóc vừa nãy là ảo giác mà cô tưởng tượng ra.
Tường của gian phòng được dán giấy có hoa văn màu vàng đậm, mặc dù bật đèn lên, toàn bộ gian phòng vẫn lộ ra một hơi thở cổ xưa. Ở góc cửa sổ là một chiếc giường nhỏ khoảng 1 mét 5 với một ngăn tủ có hai cánh cửa ở cuối giường.
Trong hoàn cảnh này, cánh cửa của cái tủ kia khiến cho người ta có một loại liên tưởng không tốt lắm. Ví dụ như là sau khi ngủ sẽ có cái gì đó trong tủ bò ra chui vào giường bọn họ. Trần Thải Tinh cau mày, duỗi tay mở ngăn tủ ra, trừ một ít quần áo cũ thì bên trong không có thứ gì khác.
“Anh ơi, anh đang tìm gì vậy?” Cậu nhóc đứng ở sau lưng Trần Thải Tinh nghiêng đầu hỏi.
Trần Thải Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: “…… Không có gì. Sớm đi ngủ đi.” Tốt nhất là không nên nói mình bị trí tưởng tượng của chính mình dọa sợ đi.
“Dạ.” Tiểu nam hài ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu, bò lên trên giường.
Trần Thải Tinh ở trong thế giới thực rất ít khi xem phim kinh dị, bởi vì di chứng để lại quá lớn, xem xong hai ba tập sẽ tự động dựa vào mấy màn kinh dị của phim mà tưởng tượng ra cốt truyện, sau đó người sẽ lạc vào trong ảo tưởng mà mình tự tạo ra, mỗi ngày cứ đi ngủ lại sợ tới mức chết khiếp. Chỉ là phim kinh dị thì có thể lựa chọn xem hay không xem, còn bây giờ bản thân ở hoàn cảnh như vầy thì không có lựa chọn nào khác, bên người còn có một cậu nhóc đang trông cậy vào cậu, không thể mất mặt ở trước học sinh tiểu học được.
Cậu sẽ làm gì đây, đương nhiên là sẽ giống như một người đàn ông mà tiến về phía trước.
Trần Thải Tinh một bên nhớ tới tin tức NPC đã đưa, một bên cởi áo khoác ra, nói chuyện hỏi: “Cậu bé em tên gì? Bao nhiêu tuổi……”
“Em tên là Nguyên Cửu Vạn, năm nay bảy tuổi học cấp một năm thứ hai……”
Qua vài giây, Trần Thải Tinh cũng không đáp lại, đứng hình nhìn dáng người của mình trên gương.
“Anh ơi? Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt của Trần Thải Tinh lúc này so với người chết không khác nhau lắm, thậm chí càng khó xem hơn. Tay cầm cái áo khoác rộng thùng thình vừa mới cởi ra, cúi đầu nhìn cái bụng của mình, thật lâu sau tầm mắt cũng không dời ra được.
“Đờ mờ —— Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, em đã học qua cái này chưa?”
(Đoạn này em thụ chửi bậy, dùng từ 沃日 – Ốc Nhật, nghĩa nó tương đương như TMD, WTF aka đờ mờ, nhưng vì chợt nhớ có bạn nhỏ “học sinh tiểu học” đang nằm cạnh cho nên sửa chữ nhật 日 vừa phun ra thành câu thơ 日照香爐生紫煙 – Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên của Lí Bạch)
Nghĩ đến trong phòng còn có học sinh tiểu học, Trần Thải Tinh sắc mặt khó coi nhưng cũng nhanh trí biến lời thô tục thành câu hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển khỏi bụng chính mình, vốn không cần Nguyên Cửu Vạn đáp lời, một tay kia run rẩy giống như bị Parkinson sờ lên bụng của mình!!!
…… Thực sự là phình ra. Cơ bụng bốn múi mà cậu luyện mất nửa năm vì cái gì lại biến thành bụng bia?Lời của beta
Suốt ngày một tiếng Anh ơi hai tiếng Anh ơi, đến là chán~
Sẽ cố gắng đốc thúc editor mỗi ngày rụng được 1 chương, beta cũng sẽ cố gắng để mọi người hông phải chờ lâu:>
****Chú thích
Bài thơ: Xa ngắm thác núi Lư – Lí Bạch
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Oldbie: người chơi cũ, tay chơi lão luyện, tay chơi già đời aka người chơi đã lâu, hiểu rõ quy tắc luật chơi.
Newbie: ngược lại với oldbie, người chơi mới
Đã beta lần 2 – 5/1/2021