Chương 12
^^ Rất mong chờ anh chị iu nhauu =))))
***
Buổi sáng, khi đồng hồ báo thức vang lên, Chúc Vãn khẽ cau mày rồi nằm lăn lộn ở trên giường một hồi lâu, vật vờ mãi rồi mới chịu đứng lên dậy rửa mặt, hai mắt mông lung đang trong trạng thái nửa khép nửa mở, vừa nhìn đã biết buổi tối cô gái nhỏ ngủ không ngon.
Tối hôm qua, Chu Ngộ Thần vòng vèo trở lại khu ở tặng cô bánh kem nhỏ, rồi anh lại không biết xấu hổ mà đứng canh giữ ở cửa sổ một hồi lâu, lấy cớ là giảng bài cho cô.
Mà Chúc Vãn tiếp thu khá tốt, Chu Ngộ Thần lại giảng bài không tồi, đáng lẽ ra giảng bài mới sẽ rất nhanh nhưng Chu Ngộ Thần lại thổi phồng sự việc lên, nói bản thân anh giảng dạy rất tốt, lấy cớ ăn vạ không chịu đi, còn bắt Chúc Vãn gọi mình là thầy Chu.
Rõ ràng ngay từ đầu cô gái nhỏ cũng không muốn gọi, nhưng tên xấu xa Chu Ngộ Thần sao có thể buông tha cho cô được. Cô không chịu kêu, anh cũng không trực tiếp bắt buộc nhưng hai bàn tay to lại vòng qua chống lên, một giây sau anh lại ngồi lên chỗ rào chắn, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô.
Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu chọc cô gái nhỏ một chút mà thôi, nhưng lúc này cô lại mặc áo ngủ màu hồng, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích không rời được, ngay cả cô uống nước, viết chữ cũng có thể đẹp như vậy. Vì thế Chu Ngộ Thần càng cố ý không rời đi, ánh mắt vẫn không chịu dịch chuyển.
Da mặt Chúc Vãn lại mỏng, anh còn không biết xấu hổ mà chọc cô. Vài lần tưởng anh bỏ đi rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy con ngươi màu đen nhánh của anh. Trong bóng đêm, ánh mắt ấy sáng ngời không vướng một chút bụi bẩn, khiến cho trái tim Chúc Vãn cứ đập nhảy loạn liên hồi.
Trong lòng, Chúc Vãn cũng không ngừng khuyên nhủ bản thân, phải thật bình tĩnh, bình tĩnh! Vì Chu Ngộ Thần không có tính kiên nhẫn, chỉ cần cô không phản ứng lại anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy nhàm chán mà rời đi.
Không ngờ, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nhưng ở phía trước cửa sổ cao khoảng một mét, vẫn có một bóng dáng cao lớn ngồi đấy, không có chút ý tứ rời đi.
Sự thật là Chu Ngộ Thần không có tính kiên nhẫn, nhưng da mặt anh rất dày!!!
Nhìn nhìn thời gian một lúc, rốt cuộc Chúc Vãn vẫn phải chịu đầu hàng trước, tâm tình rối rắm một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng mới chịu ngẩng đầu lên.
Ngồi phía trên, từng cử chỉ động tác của cô gái nhỏ đều được Chu Ngộ Thần thu hồi vào trong đáy mắt, dù cho sắc mặt cô không tốt cũng không thoát khỏi anh được. Nhìn thấy cô ngẩng đầu, khóe miệng anh nhếch lên một chút, trong lòng cảm thấy thỏa mãn mà chờ cô gái nhỏ hành động.
“Thầy… Thầy Chu…..” Vốn dĩ anh đoán trước được âm thanh mềm mại của cô gái nhỏ, nhưng nghe thấy, ý cười của Chu Ngộ Thần càng hiện rõ hơn.
“Hả, nói như thế nào cơ?”
“Thầy ơi, thầy mau về nhà đi, khuya rồi…”
“A”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, mãi mới chờ được đến lúc đạt được mục đích. Tâm tình thoải mái sung sướng mà nhảy từ trên rào chắn xuống, đứng ở cạnh cửa sổ mà chào tạm biệt Chúc Vãn. Trước khi đi còn thuận tay đóng cửa sổ hộ cô, gõ nhẹ hai tiếng, ý bảo anh phải đi rồi.
“Ngày mai gặp lại nhé, bạn học nhỏ.”
“Thầy Chu đi thong thả nha…”
“A…”
***
Buổi tối, nằm trên giường, trong đầu Chúc Vãn toàn là hình ảnh của cuộc trò chuyện cùng với Chu Ngộ Thần.
Năm trước, khi anh ngồi trên chiếc xe hơi màu đen rời đi, Chúc Vãn đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp anh nữa.
Thế giới của hai người hoàn toàn khác nhau, gặp nhau là điều không thể, ngay cả hai tháng ở chung cũng là ngoài ý muốn. Lúc đó Chúc Vãn còn cho rằng do cô thiện lương hiểu chuyện nên ông trời mới đau lòng cho cô, nên mới tặng một phần thưởng.
Mười mấy năm cuộc đời của cô gái nhỏ bị nhốt trong một cái hộp đen tối tăm, không thể nhìn màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài, mà Chu Ngộ Thần lại như thế giới ngoài kia, anh mang theo hy vọng nho nhỏ chiếu qua khe hở ấy, khiến thế giới của cô sáng bừng lên, ấm áp. Cô rất vui mừng kích động, nhưng mà cũng biết rằng điều này không thể kéo dài mãi mãi được.
Ánh sáng tươi đẹp như thế…
Nếu không gặp ánh sáng đó, có lẽ cuộc đời cô chỉ tối đen một mảnh. Nhưng cuộc sống cô đã được chiếu sáng qua, đã có chút ánh sáng nhỏ nhoi, không phải màu đen nữa.
Khi chiếc xe hơi màu đen ấy mang ánh sáng rời đi, suốt một năm cô đã có cảm giác bị tra tấn. Cô gái nhỏ đã hy vọng thời gian có thể dừng lại vĩnh cửu ở hai tháng ánh sáng ấm áp ấy, rồi sẽ tự nhủ với mình, không thể có lòng tham, tham lam sẽ trở thành cô bé không đáng yêu.
Nhưng mà thứ ấy đến quá nhanh cũng biến mất quá nhanh, Chúc Vãn không biết nó có thể chiếu sáng bao lâu, nếu ngay từ đầu cô biết chắc chắn sẽ phải quay trở về bóng tối ấy, thì cô tình nguyện không thấy ánh sáng.
Khuôn mặt nhỏ được rửa bằng nước lạnh đã giúp cô tỉnh táo hơn vài phần, Chúc Vãn tay chân luống cuống mà đổi quần áo, chuẩn bị một bình nước, sửa soạn một lúc, sau kiểm tra kỹ là không thiếu đồ thì bắt đầu đeo cặp xách ra cửa.
Súng bắn chim đầu đàn, ngày đầu tiên tập huấn quân sự không thể đến trễ.
Sau khi ra khỏi cửa, mới đi được vài bước thì đằng sau tiếng chuông của xe đạp vang lên không ngừng. Chúc Vãn tưởng mình đi nhầm bên, bèn đi đến ven đường.
Tiếng chuông vẫn không dừng lại.
Không hiểu vì sao nên cô đành quay đầu lại nhìn, thì thấy một thiếu niên quen thuộc mặc quần áo nghiêm chỉnh, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra áo thun màu trắng bên trong, còn ở trên đầu là mũ tập huấn màu xanh lục, vành nón ở trên mặt rũ xuống tạo thành một bóng râm. Đôi chân dài đáp xuống đất, đôi tay tùy ý, lộ ra một nụ cười vô lại, có vài phần lười nhác, bộ quần áo đứng đắn cũng không che hết được sự vô pháp vô thiên phát ra từ người anh.
“Ha.”
Ha cái quỷ gì chứ, không ngủ cho nên mặt trời lên cao mới không chịu rời giường, có hôm anh lại phá lệ dậy sớm, còn không cho tài xế ở Chu gia chở mình đi đến trường mà lại đạp xe đến tiểu khu mất tận hai giờ. Tới tiểu khu rồi lại đợi thêm một giờ nữa, vất vả lắm mới thấy tiểu nha đầu mà anh vốn tâm tâm niệm niệm mong chờ ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần mặc quần áo tử tế, thiếu niên cao một mét tám mấy, thân hình cao lớn trưởng thành, bộ rộng nhất của nhà trường ở trên người anh cũng trở nên nhỏ đi, quần cũng không đủ dài, để lộ mắt cá chân. Cô gái nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn chính mình, đúng là không so sánh thì không có đau thương.
“Như vậy đi, cho cậu đi nhờ xe đó, tuy chỉ có hai bánh xe nhưng lực đùi tôi rất khỏe.” Chu Ngộ Thần duỗi tay lấy cặp xách của Chúc Vãn, lại bổ sung thêm một câu:
“Miễn phí, không thu tiền cậu đâu.”
Vốn dĩ Chúc Vãn không phải băn khoăn điều này, nghe thấy anh nói cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn tiếp tục đi bộ.
Chu Ngộ Thần chẹp chẹp miệng, rất kiên nhẫn mà dừng xe lại, bước vài bước đuổi theo cô, nói:
“Ai dà, có phải cậu đang thẹn thùng không thế, nếu cậu muốn một vừa hai phải báo đáp tôi cũng không phải không thể mà, không thì cậu hôn tôi một chút đi.”
Chúc Vãn nghe thấy anh nói như thế, xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu, bèn dừng chân nhưng cũng không có đủ can đảm để ngó nhìn thiếu niên, lập tức bước nhanh một chút. Trong đầu nghĩ rằng phải làm thế nào để anh không đi theo, nhưng cũng không dám nói thẳng.
Chúc Vãn lập tức đi nhanh hơn, nhưng đi bộ sao nhanh hơn được đi xe. Thoáng cái Chu Ngộ Thần đã dẫm hai bước, nhẹ nhàng đi bên cạnh cô.
“Bạn học nhỏ, việc này có thể thương lượng mà, gấp cái gì chứ, thấy thầy Chu không chào hỏi mà còn nhăn mặt à?”
“Vật nhỏ không lương tâm.”
Chúc Vãn thở dài, bây giờ không lên xe sợ rằng anh sẽ bám theo cô suốt một năm mất thôi.
Vừa định mở lời hỏi anh một câu, thì Chu Ngộ Thần đã vội mở miệng trước, giọng điệu mang theo chút thương lượng:
“Ừm thì không cần cũng được, không thì cậu ôm tôi một chút nhé, một chút thôi?”
Cuối cùng, cô gái nhỏ vẫn bị Chu Ngộ Thần đàn áp ngồi lên ghế sau, rõ ràng trong xương cốt anh vẫn còn tính bá đạo.
Dọc đường đi, hai người lăn lộn nên mất không ít thời gian, bây giờ có lẽ là đến trường không kịp nữa rồi. Anh đến trễ thì không sao nhưng Chúc Vãn lại nhát gan, anh cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không mà đạp xe phóng như bay. Chu Ngộ Thần cũng chẳng sợ cô gái nhỏ có gan nhảy từ trên xe xuống, mà chỉ dám thành thành thật thật ngồi sau sợ đến phát ngốc.
“Ôm sát vào, tôi tăng tốc độ đấy, ngã xuống thì tôi cũng mặc kệ.”
“Cậu biết không, đãi ngộ này ngay cả Phạm Vũ Triết cũng chưa có đâu.”
Chúc Vãn không hiểu, hỏi: “Phạm Vũ Triết?”
Hả, chẳng lẽ cậu ta muốn ôm eo Chu Ngộ Thần?
“Nhưng không sao, hôm qua tôi vừa nói với cậu là tôi đã luyện đi xe đạp tận một năm cơ mà. Không phải dọa cậu đâu, lúc đó mỗi ngày tôi đều bắt Phạm Vũ Triết ngồi đằng sau. Tôi phóng xe cậu ta cứ gào lên, đừng nhìn cậu ta suốt ngày hung hăng không chịu để yên nhưng lá gan còn không lớn bằng cậu đâu, còn yêu mạng sống hơn cả cậu đó.”
“Lá gan tôi không nhỏ mà…” Chúc Vãn nhỏ giọng phản bác.
“Ừm, cậu không nhỏ, mỗi lần cậu ta gào thét đến hăng say bèn tìm cách để ôm eo tôi, sợ ngã xuống, sao tôi có thể cho được chứ? Tôi thủ thân như ngọc vậy á, bèn đuổi cậu ta xuống, một ngày cũng phải quăng cậu ta 80 lần đó.”
Nghe Chu Ngộ Thần nói khoa trương như thế, Chúc Vãn không nhịn được cười mà ngồi đằng sau “Ha ha ha” không ngừng được. Trong lòng cũng vứt mấy suy nghĩ mà tối qua nằm lăn lộn trên giường suy nghĩ ra sau đầu.
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn bàn tay mình, ồ hóa ra mỗi cô có đãi ngộ này à. Thật sự luyến tiếc đó, mà cũng quý trọng nữa nha!
***
Buổi sáng, khi đồng hồ báo thức vang lên, Chúc Vãn khẽ cau mày rồi nằm lăn lộn ở trên giường một hồi lâu, vật vờ mãi rồi mới chịu đứng lên dậy rửa mặt, hai mắt mông lung đang trong trạng thái nửa khép nửa mở, vừa nhìn đã biết buổi tối cô gái nhỏ ngủ không ngon.
Tối hôm qua, Chu Ngộ Thần vòng vèo trở lại khu ở tặng cô bánh kem nhỏ, rồi anh lại không biết xấu hổ mà đứng canh giữ ở cửa sổ một hồi lâu, lấy cớ là giảng bài cho cô.
Mà Chúc Vãn tiếp thu khá tốt, Chu Ngộ Thần lại giảng bài không tồi, đáng lẽ ra giảng bài mới sẽ rất nhanh nhưng Chu Ngộ Thần lại thổi phồng sự việc lên, nói bản thân anh giảng dạy rất tốt, lấy cớ ăn vạ không chịu đi, còn bắt Chúc Vãn gọi mình là thầy Chu.
Rõ ràng ngay từ đầu cô gái nhỏ cũng không muốn gọi, nhưng tên xấu xa Chu Ngộ Thần sao có thể buông tha cho cô được. Cô không chịu kêu, anh cũng không trực tiếp bắt buộc nhưng hai bàn tay to lại vòng qua chống lên, một giây sau anh lại ngồi lên chỗ rào chắn, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô.
Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu chọc cô gái nhỏ một chút mà thôi, nhưng lúc này cô lại mặc áo ngủ màu hồng, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích không rời được, ngay cả cô uống nước, viết chữ cũng có thể đẹp như vậy. Vì thế Chu Ngộ Thần càng cố ý không rời đi, ánh mắt vẫn không chịu dịch chuyển.
Da mặt Chúc Vãn lại mỏng, anh còn không biết xấu hổ mà chọc cô. Vài lần tưởng anh bỏ đi rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy con ngươi màu đen nhánh của anh. Trong bóng đêm, ánh mắt ấy sáng ngời không vướng một chút bụi bẩn, khiến cho trái tim Chúc Vãn cứ đập nhảy loạn liên hồi.
Trong lòng, Chúc Vãn cũng không ngừng khuyên nhủ bản thân, phải thật bình tĩnh, bình tĩnh! Vì Chu Ngộ Thần không có tính kiên nhẫn, chỉ cần cô không phản ứng lại anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy nhàm chán mà rời đi.
Không ngờ, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nhưng ở phía trước cửa sổ cao khoảng một mét, vẫn có một bóng dáng cao lớn ngồi đấy, không có chút ý tứ rời đi.
Sự thật là Chu Ngộ Thần không có tính kiên nhẫn, nhưng da mặt anh rất dày!!!
Nhìn nhìn thời gian một lúc, rốt cuộc Chúc Vãn vẫn phải chịu đầu hàng trước, tâm tình rối rắm một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng mới chịu ngẩng đầu lên.
Ngồi phía trên, từng cử chỉ động tác của cô gái nhỏ đều được Chu Ngộ Thần thu hồi vào trong đáy mắt, dù cho sắc mặt cô không tốt cũng không thoát khỏi anh được. Nhìn thấy cô ngẩng đầu, khóe miệng anh nhếch lên một chút, trong lòng cảm thấy thỏa mãn mà chờ cô gái nhỏ hành động.
“Thầy… Thầy Chu…..” Vốn dĩ anh đoán trước được âm thanh mềm mại của cô gái nhỏ, nhưng nghe thấy, ý cười của Chu Ngộ Thần càng hiện rõ hơn.
“Hả, nói như thế nào cơ?”
“Thầy ơi, thầy mau về nhà đi, khuya rồi…”
“A”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, mãi mới chờ được đến lúc đạt được mục đích. Tâm tình thoải mái sung sướng mà nhảy từ trên rào chắn xuống, đứng ở cạnh cửa sổ mà chào tạm biệt Chúc Vãn. Trước khi đi còn thuận tay đóng cửa sổ hộ cô, gõ nhẹ hai tiếng, ý bảo anh phải đi rồi.
“Ngày mai gặp lại nhé, bạn học nhỏ.”
“Thầy Chu đi thong thả nha…”
“A…”
***
Buổi tối, nằm trên giường, trong đầu Chúc Vãn toàn là hình ảnh của cuộc trò chuyện cùng với Chu Ngộ Thần.
Năm trước, khi anh ngồi trên chiếc xe hơi màu đen rời đi, Chúc Vãn đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp anh nữa.
Thế giới của hai người hoàn toàn khác nhau, gặp nhau là điều không thể, ngay cả hai tháng ở chung cũng là ngoài ý muốn. Lúc đó Chúc Vãn còn cho rằng do cô thiện lương hiểu chuyện nên ông trời mới đau lòng cho cô, nên mới tặng một phần thưởng.
Mười mấy năm cuộc đời của cô gái nhỏ bị nhốt trong một cái hộp đen tối tăm, không thể nhìn màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài, mà Chu Ngộ Thần lại như thế giới ngoài kia, anh mang theo hy vọng nho nhỏ chiếu qua khe hở ấy, khiến thế giới của cô sáng bừng lên, ấm áp. Cô rất vui mừng kích động, nhưng mà cũng biết rằng điều này không thể kéo dài mãi mãi được.
Ánh sáng tươi đẹp như thế…
Nếu không gặp ánh sáng đó, có lẽ cuộc đời cô chỉ tối đen một mảnh. Nhưng cuộc sống cô đã được chiếu sáng qua, đã có chút ánh sáng nhỏ nhoi, không phải màu đen nữa.
Khi chiếc xe hơi màu đen ấy mang ánh sáng rời đi, suốt một năm cô đã có cảm giác bị tra tấn. Cô gái nhỏ đã hy vọng thời gian có thể dừng lại vĩnh cửu ở hai tháng ánh sáng ấm áp ấy, rồi sẽ tự nhủ với mình, không thể có lòng tham, tham lam sẽ trở thành cô bé không đáng yêu.
Nhưng mà thứ ấy đến quá nhanh cũng biến mất quá nhanh, Chúc Vãn không biết nó có thể chiếu sáng bao lâu, nếu ngay từ đầu cô biết chắc chắn sẽ phải quay trở về bóng tối ấy, thì cô tình nguyện không thấy ánh sáng.
Khuôn mặt nhỏ được rửa bằng nước lạnh đã giúp cô tỉnh táo hơn vài phần, Chúc Vãn tay chân luống cuống mà đổi quần áo, chuẩn bị một bình nước, sửa soạn một lúc, sau kiểm tra kỹ là không thiếu đồ thì bắt đầu đeo cặp xách ra cửa.
Súng bắn chim đầu đàn, ngày đầu tiên tập huấn quân sự không thể đến trễ.
Sau khi ra khỏi cửa, mới đi được vài bước thì đằng sau tiếng chuông của xe đạp vang lên không ngừng. Chúc Vãn tưởng mình đi nhầm bên, bèn đi đến ven đường.
Tiếng chuông vẫn không dừng lại.
Không hiểu vì sao nên cô đành quay đầu lại nhìn, thì thấy một thiếu niên quen thuộc mặc quần áo nghiêm chỉnh, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra áo thun màu trắng bên trong, còn ở trên đầu là mũ tập huấn màu xanh lục, vành nón ở trên mặt rũ xuống tạo thành một bóng râm. Đôi chân dài đáp xuống đất, đôi tay tùy ý, lộ ra một nụ cười vô lại, có vài phần lười nhác, bộ quần áo đứng đắn cũng không che hết được sự vô pháp vô thiên phát ra từ người anh.
“Ha.”
Ha cái quỷ gì chứ, không ngủ cho nên mặt trời lên cao mới không chịu rời giường, có hôm anh lại phá lệ dậy sớm, còn không cho tài xế ở Chu gia chở mình đi đến trường mà lại đạp xe đến tiểu khu mất tận hai giờ. Tới tiểu khu rồi lại đợi thêm một giờ nữa, vất vả lắm mới thấy tiểu nha đầu mà anh vốn tâm tâm niệm niệm mong chờ ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần mặc quần áo tử tế, thiếu niên cao một mét tám mấy, thân hình cao lớn trưởng thành, bộ rộng nhất của nhà trường ở trên người anh cũng trở nên nhỏ đi, quần cũng không đủ dài, để lộ mắt cá chân. Cô gái nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn chính mình, đúng là không so sánh thì không có đau thương.
“Như vậy đi, cho cậu đi nhờ xe đó, tuy chỉ có hai bánh xe nhưng lực đùi tôi rất khỏe.” Chu Ngộ Thần duỗi tay lấy cặp xách của Chúc Vãn, lại bổ sung thêm một câu:
“Miễn phí, không thu tiền cậu đâu.”
Vốn dĩ Chúc Vãn không phải băn khoăn điều này, nghe thấy anh nói cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn tiếp tục đi bộ.
Chu Ngộ Thần chẹp chẹp miệng, rất kiên nhẫn mà dừng xe lại, bước vài bước đuổi theo cô, nói:
“Ai dà, có phải cậu đang thẹn thùng không thế, nếu cậu muốn một vừa hai phải báo đáp tôi cũng không phải không thể mà, không thì cậu hôn tôi một chút đi.”
Chúc Vãn nghe thấy anh nói như thế, xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu, bèn dừng chân nhưng cũng không có đủ can đảm để ngó nhìn thiếu niên, lập tức bước nhanh một chút. Trong đầu nghĩ rằng phải làm thế nào để anh không đi theo, nhưng cũng không dám nói thẳng.
Chúc Vãn lập tức đi nhanh hơn, nhưng đi bộ sao nhanh hơn được đi xe. Thoáng cái Chu Ngộ Thần đã dẫm hai bước, nhẹ nhàng đi bên cạnh cô.
“Bạn học nhỏ, việc này có thể thương lượng mà, gấp cái gì chứ, thấy thầy Chu không chào hỏi mà còn nhăn mặt à?”
“Vật nhỏ không lương tâm.”
Chúc Vãn thở dài, bây giờ không lên xe sợ rằng anh sẽ bám theo cô suốt một năm mất thôi.
Vừa định mở lời hỏi anh một câu, thì Chu Ngộ Thần đã vội mở miệng trước, giọng điệu mang theo chút thương lượng:
“Ừm thì không cần cũng được, không thì cậu ôm tôi một chút nhé, một chút thôi?”
Cuối cùng, cô gái nhỏ vẫn bị Chu Ngộ Thần đàn áp ngồi lên ghế sau, rõ ràng trong xương cốt anh vẫn còn tính bá đạo.
Dọc đường đi, hai người lăn lộn nên mất không ít thời gian, bây giờ có lẽ là đến trường không kịp nữa rồi. Anh đến trễ thì không sao nhưng Chúc Vãn lại nhát gan, anh cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không mà đạp xe phóng như bay. Chu Ngộ Thần cũng chẳng sợ cô gái nhỏ có gan nhảy từ trên xe xuống, mà chỉ dám thành thành thật thật ngồi sau sợ đến phát ngốc.
“Ôm sát vào, tôi tăng tốc độ đấy, ngã xuống thì tôi cũng mặc kệ.”
“Cậu biết không, đãi ngộ này ngay cả Phạm Vũ Triết cũng chưa có đâu.”
Chúc Vãn không hiểu, hỏi: “Phạm Vũ Triết?”
Hả, chẳng lẽ cậu ta muốn ôm eo Chu Ngộ Thần?
“Nhưng không sao, hôm qua tôi vừa nói với cậu là tôi đã luyện đi xe đạp tận một năm cơ mà. Không phải dọa cậu đâu, lúc đó mỗi ngày tôi đều bắt Phạm Vũ Triết ngồi đằng sau. Tôi phóng xe cậu ta cứ gào lên, đừng nhìn cậu ta suốt ngày hung hăng không chịu để yên nhưng lá gan còn không lớn bằng cậu đâu, còn yêu mạng sống hơn cả cậu đó.”
“Lá gan tôi không nhỏ mà…” Chúc Vãn nhỏ giọng phản bác.
“Ừm, cậu không nhỏ, mỗi lần cậu ta gào thét đến hăng say bèn tìm cách để ôm eo tôi, sợ ngã xuống, sao tôi có thể cho được chứ? Tôi thủ thân như ngọc vậy á, bèn đuổi cậu ta xuống, một ngày cũng phải quăng cậu ta 80 lần đó.”
Nghe Chu Ngộ Thần nói khoa trương như thế, Chúc Vãn không nhịn được cười mà ngồi đằng sau “Ha ha ha” không ngừng được. Trong lòng cũng vứt mấy suy nghĩ mà tối qua nằm lăn lộn trên giường suy nghĩ ra sau đầu.
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn bàn tay mình, ồ hóa ra mỗi cô có đãi ngộ này à. Thật sự luyến tiếc đó, mà cũng quý trọng nữa nha!