Chương 16
Quả nhiên, cách ngày Ngụy mẫu không chút để ý đưa ra ý kiến muốn mang Lại Vân Yên đi xem nhà ở, Lại Vân Yên cười đáp ứng, chờ đến khi thấy được toà nhà ở thành nam kia, Lại Vân Yên trong lòng không nhịn được bật cười.
Trạch phủ này, một Thôi Bình Lâm ở đúng là dư dả.
Phòng ở cũng không phải quá quý, so với khu nhà phía bắc gần tường cung tấc đất tấc vàng, bình dân bá tánh cũng chưa chắc mua được phòng ở, bên này trạch phủ cũng rẻ hơn bên kia phân nửa, bất quá, không tiện nghi chính là phải trả ba vạn lượng bạc.
Cái này cơ bản bằng nửa số ngân phiếu của Lại Vân Yên đi.
Nhìn thấy nơi này so với hai nơi đã xem qua lớn hơn, tinh xảo hơn không ít, Ngụy mẫu xem xét cẩn thận hơn nhưng cũng chưa nói gì.
Lại Vân Yên thấy bà ta bộ dáng giả bộ không quá chú ý, cảm thấy mẹ chồng nàng dâu các nàng cũng thật là tuyệt phối, từng bước từng bước tất cả đều không nói thật, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của đối phương, có lúc nào là không giả bộ đây.
“Nương, ta thấy toà nhà này tính ra cũng khá tốt.” Trở về trên xe ngựa, Lại Vân Yên hướng Ngụy mẫu cười nói.
"Ừ.” Ngụy mẫu cười nhạt, chỉ lên tiếng một chút.
“Ngài xem?” Lại Vân Yên thử hỏi.
"Để ta tính thêm đã.” Ngụy mẫu vẫn chưa hạ quyết định.
Cái gì còn đợi tính thêm, không phải Thôi Bình Lâm lấy không ra bạc, mà Ngụy mẫu trong khoảng thời gian ngắn không có đủ ba vạn lượng bạc sao?
Lại Vân Yên buồn cười, trên mặt cũng cười cùng Ngụy mẫu làm bộ dạng tiểu nữ nhi kiều thái thì thầm nói: “Nói đến, qua hai tháng nữa chính là sinh nhật ngài……”
Ngụy mẫu cười nhìn nàng, quét nàng liếc mắt một cái, yêu thương nói: “Ngươi hài tử ngoan, lại phải cực một hồi?”
“Hài nhi chỉ là muốn trước tiên hiếu kính ngài.” Lại Vân Yên kỳ thật cảm thấy cách nói của nàng trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng thắng không nổi Ngụy mẫu bị ma quỷ ám ảnh, Lại Vân Yên vừa nhắc tới, bà ta đại khái cũng sáng tỏ ý tứ của Lại Vân Yên, bà ta đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lắc đầu cười nói: "Quá bướng bỉnh.”
Lại Vân Yên cười kiều nói một tiếng: “Nương.”
Ngụy mẫu liền nở nụ cười.
Lại Vân Yên tức khắc ở trong lòng buồn cười thật sự, Ngụy mẫu à, thật đúng là chiếm tiện nghi của nàng không nương tay, muốn bạc của người ta, còn phải giả bộ vân đạm phong khinh.
Hai đời đều giống nhau, chiếm tiện nghi của nàng, còn muốn làm ra vẻ thông minh.
May mà lần này, chảy máu cũng không phải chảy từ túi tiền của nàng, cuối cùng cũng tiện nghi cho nàng, nàng ở trước mặt Ngụy mẫu bán kiều bán đến phá lệ vui vẻ.
Ngày thứ hai, Lại Vân Yên sáng sớm thỉnh an Ngụy mẫu, nộp lên ba vạn lượng bạc, Ngụy mẫu còn phát tính tình cau mày nói Lại Vân Yên tiêu tiền bừa bãi.
Lại Vân Yên lấy khăn che miệng khanh khách cười, sợ chính mình không như vậy, liền sẽ trợn trắng mắt.
Vị Ngụy phu nhân này đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ.
**
Ngụy mẫu thật sự làm đến thoả đáng, Ngụy mẫu đối với Lại Vân Yên vô cùng tốt, ngày xưa mỗi ngày đưa điểm tâm một lần, mà nay một ngày đưa điểm tâm tới ba lần.
Ngụy mẫu tốt quá mức Lại Vân Yên cảm khái một chút, bản thân ở trong phòng vui vẻ một hồi.
Nói đến nàng là vì ích lợi lưu tại Ngụy phủ, cũng không phải muốn cùng Ngụy mẫu xây dựng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp.
Nàng không biết Ngụy Cẩn Hoằng sau lưng có phải có tầng dụng ý khác hay không, muốn cho Ngụy mẫu thân thiết với nàng một ít.
Mà nàng vào cửa vừa đến một tháng, Ngụy mẫu liền cướp đoạt nhiều hồi môn của nàng như vậy, nói vậy về sau bà ta không chỉ dừng lại ở bao nhiêu đây đâu nhỉ?
Sẽ không, quan hệ của nàng và Ngụy mẫu về sau sẽ cải thiện một ít, mà nàng trong mắt Ngụy mẫu coi tiền như rác, sau này cũng sẽ khó mà so đo với bà ta.
Ngụy Cẩn Hoằng thủ đoạn một mũi tên bắn ba con nhạn này của hắn, Lại Vân Yên thật sinh bội phục.
Nghĩ theo hướng đó, có hắn sau lưng cung cấp bạc cho nàng, Thôi gia kia, lấy thủ đoạn của hắn, Ngụy đại công tử hắn hẳn là còn muốn bảo toàn vị mẫu thân này.
Ngụy Cẩn Hoằng này, quả thật không được xem thường hắn, bằng không, nàng này còn không có khinh thường đâu, hắn liền bất động thanh sắc bỏ ra số ngân phiếu lớn như vậy, Lại Vân Yên đều muốn dâng ba nén hương cho hắn tỏ vẻ bội phục!
Đối thủ quá đáng sợ, Lại Vân Yên vừa đề phòng vừa kinh hãi, có khi hận cực kỳ, ở trong mộng nàng đều nghiến răng, cảnh cáo chính mình cần phải khắc chế, sợ chính mình một khi không lưu ý, liền dứt khoát một đao kết thúc Ngụy Cẩn Hoằng, từ đây không cần đối mặt với nam nhân đáng sợ này nữa nhân.
Đêm nay, phụ tử ba người đều trở về phủ, Ngụy gia vài chủ tử liền cùng nhau dùng bữa tối.
Sau khi dùng cơm xong Lại Vân Yên và Ngụy Cẩn Hoằng trở về viện, thấy hắn tiến vào gian không không định đi thư phòng, Lại Vân Yên cầm sách ra giường của nhóm nha hoàn, nằm ở kia đọc sách.
Mấy ngày nay nàng có chút nhìn Ngụy Cẩn Hoằng không vừa mắt, nhưng huynh trưởng còn đang bàn chuyện thành thân, về mặt miệng lưỡi nàng không nên đắc tội với Ngụy Cẩn Hoằng, chỉ cần Ngụy Cẩn Hoằng về phòng nghĩ tạm, nàng liền chuyển qua gian ngoài.
Bằng không, nàng sợ nàng thật sự sẽ mộng du, một phen cắn đứt yết hầu Ngụy Cẩn Hoằng.
Xem được vài trang Lại Vân Yên liền mệt nhọc, ngáp một cái.
“Tiểu thư, ngài hãy ngủ đi.” Lê Hoa nhẹ giọng nói, nhìn Lại Vân Yên trong ánh mắt có hơi nước.
Tiểu thư của nàng quá đáng thương, tân hôn chưa đến một tháng mà nội phòng cũng không nghĩ ngơi được.
“Cũng được.” Lại Vân Yên bảo nàng ta cầm sách đi, buồn cười liếc nhìn Lê Hoa đang thương tâm không thôi.
Lúc này Hạnh Vũ lấy nước lại cho nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, nha hoàn chân tay nhẹ nhàng đỡ nàng lên giường, mới đắp chăn lên không lâu Lại Vân Yên đã ngủ.
Hai nha hoàn nhìn nhau liếc mắt một cái, Lê Hoa duỗi tay áo lau nước mắt vừa rớt ra, giúp đỡ Hạnh Vũ lấy một cái chăn khác, lại ngủ dưới đất ngay cạnh giường Lại Vân Yên, canh giữ bên cạnh người nàng đi vào giấc ngủ.
Ngụy Cẩn Hoằng đang viết công hàm thấy gian ngoài đèn đuốc đã tắt, hắn vô tình nhếch nhếch khoé miệng, trong tay thế bút chưa dừng.
Nửa đêm, tốn công viết sách xong, hắn mở cửa sổ, đem chồng sách giao cho thuộc hạ, liền thổi tắt đèn, lên giường đi vào giấc ngủ.
Khi nghe được tiếng động nhỏ, Lại Vân Yên mở bừng mắt, nhìn cửa gian trong còn loáng thoáng ánh đèn, không đợi lâu gian trong liền tắt đèn nghĩ ngơi.
Lại Vân Yên mắt lạnh xuống, Ngụy Cẩn Hoằng như vậy đại tiền viện thư phòng không đi, xử lý chính sự phải xử lý dưới mí mắt nàng, ngược lại nàng không cảm thấy hắn đây đang tín nhiệm nàng, mà là đại khái là đang cảnh cáo nàng, ở bên ngoài, hắn một tay che trời, nàng muốn động thủ, tốt nhất hãy ngẫm lại hậu quả.
“Hoàn toàn là hoàn cảnh xấu a.” Lại Vân Yên nhắm mắt lại suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chính mình hiện tại đang lâm vào cảnh bị người ta đánh nhưng bản thân không thể đánh trả, không khỏi ở trong lòng cảm khái nói.
Cảm khái một tiếng, khóe miệng lại là cong lên.
Bị đánh thì thế nào, cùng Tô gia kết thân, dựa vào tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Đán Xa, nhạc gia của huynh trưởng nàng liền sẽ không giống như Hộ bộ thượng thư ngày ấy.
*Nhạc gia: nhà vợ
Càng miễn bàn tới Nguyên thần đế đối với Tô Đán Xa trọng tình nghĩa, nàng tính đường nào cũng thấy việc này có lợi cho con đường sau này của huynh trưởng nàng.
Chỉ cần có chỗ tốt, cho dù bị tính kế thì như thế nào?
Nàng không sợ đấu với người ta, chẳng sợ đối thủ quá hung tàn.
**
“Đây là phương thuốc.” Cách đêm, hắn ngồi xuống trước án thư của Lại Vân Yên, khi nàng muốn đứng dậy ra ngoài, Ngụy Cẩn Hoằng mở miệng nói.
"Hử?” Nàng lấy khăn chắn miệng, sáng ngời đôi mắt chớp chớp.
“Tô thất cô nương.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng, trong miệng giải thích.
Sóng mắt nàng vừa chuyển, liền buông khăn nở nụ cười, trong tia cười diễm lệ kia còn xem lẫn chút ít kinh ngạc: “Lại là như thế?”
Dứt lời, nàng liền đi tới, tiếp nhận phương thuốc trong tay hắn.
Chỉ có lúc này, bước chân nàng bước đến bên cạnh hắn không chút nào chậm chạp, bằng không, nàng tránh hắn như tránh rắn độc.
"Phương thuốc này, có hữu dụng không?” Nàng xem qua xong, liền giương mắt mỉm cười xem hắn, nếu như không truy cứu, liền có thể nhìn thấy trong mắt nàng là kính ngưỡng, khâm phục đối với hắn.
Nàng vẫn biết mê hoặc người như vậy.
Ngụy Cẩn Hoằng nhịn xuống nhắm mắt, không xem đôi mắt đầy cảm tình của nàng, hắn phải nhìn cho rõ ràng tất cả những gì nàng dùng để mê hoặc hắn, nhìn thấu nàng, mới có thể tìm được biện pháp không dẫm lên vết xe đổ.
"Ừ.” Hắn gật đầu.
“Vậy đa tạ đại công tử.” Nàng hướng hắn phúc lễ, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng lại vui sướng, tươi cười xán lạn.
Ngụy Cẩn Hoằng lại nhìn qua nàng hai lần, mới chuyển tầm mắt qua chỗ khác, cúi đầu nhìn sách trong tay, không hề nói gì.
Hắn đã là sáng tỏ, vô luận ở hoàn cảnh nào, nàng luôn là có thể khiến bản thân vui vẻ.
Mà hắn đã cách sự vui vẻ của nàng rất lâu, cũng rất xa.
Thấy nàng cầm phương thuốc nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ngụy Cẩn Hoằng đôi mắt liền ám trầm xuống.
**
“Tìm ai nhìn xem?” Lại Vân Yên thu được phương thuốc, đem ra gian ngoài hết nhìn lại xem, liền cẩn thận mà cất vào túi tiền bên người, lấy thanh âm chỉ có chính mình nghe được lẩm bẩm nói.
“Tiểu thư, đây là thứ gì vậy?” Lê Hoa lau chân cho nàng xong, ngẩng đầu nhìn tiểu thư tối hôm nay có vẻ cao hứng.
“Thứ tốt.” Lại Vân Yên cười chớp chớp mắt nói.
"Nô tỳ cũng cho rằng đây là thứ tốt, bằng không tiểu thư tại sao vui vẻ đến vậy?” Hạnh Vũ nhàn nhạt nói, đưa cho Lại Vân Yên một ly trà.
Lại Vân Yên nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, cười chớp chớp mắt.
"Được, hôm nay ta không giành giường của các ngươi nữa, các ngươi cứ nghĩ ngơi cho tốt.” Được cho ngân phiếu, lại được phương thuốc, Lại Vân Yên cảm thấy bản thân mình không phải không ở chung với một con rắn được.
Nói như thế nào, nàng cũng nên thể hiện điểm thành ý mới được.
“Tiểu thư.” Lê Hoa kinh hỉ kêu lên.
"Hả?”
"Ngài và đại công tử hợp hảo rồi sao?” Lê Hoa nhẹ giọng hoan hô nói.
“Ta ngủ ở trên giường.” Lại Vân Yên buồn cười.
"Thế thì tốt hơn ngủ ở gian ngoài.” Lê Hoa nói.
“Chúng ta ngăn hai tầng chăn, không thể so buồng trong kém.” Hạnh Vũ há mồm, trừng mắt nhìn Lê Hoa liếc mắt một cái.
Lê Hoa thè lưỡi, rụt rụt cổ, không dám nói nữa chữ.
"Thôi, ngươi đừng hù dọa nha đầu này.” Lại Vân Yên cười lôi kéo bàn tay của Hạnh Vũ, lại đem bàn tay của Lê Hoa kéo lại đặt chồng lên trước nhau, cười nói: “Ta có hai tri kỷ như các ngươi, ngày thường ít cãi nhau lại, gia đình các ngươi phúc mỏng, ai cũng không giúp đỡ các ngươi được, các ngươi phải thân nhau như tỷ muội, về sau bản thân cũng có người để dựa vào, có biết không?”
“Nô tỳ biết được.” Lại Vân Yên chỉ bình bình đạm đạm nói như vậy, Lê Hoa lại rớt nước mắt.
Hạnh Vũ gắt gao mà nhấp miệng, nhẹ gật gật đầu.
Chờ Lại Vân Yên vào buồng trong sau, nàng duỗi tay ôm Lê Hoa đang không dám khóc lớn, chỉ dám yên lặng rớt nước mắt ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói với nàng ta: “Ta xem ngươi như người thân muội tử, có một số việc nói với ngươi, cũng chỉ muốn nguơi làm tốt hơn, ngươi đừng buồn ta nhé.”
Lê Hoa trong lòng ngực Hạnh Vũ khóc lóc gật đầu, cuối cùng nhịn không được, oa oa khóc rống lên.
Cái này làm cho Hạnh Vũ mới vừa muốn cầm tay an ủi nàng ta một phen tức khắc cứng lại, nhưng lúc này Lê Hoa trong ngực đang khóc quá lợi hại, nàng không nên lại trách cứ nàng ta, đành phải lo lắng nhìn về hướng gian trong, không thể nề hà mà thở dài.
Ở gian trong, trước án thư của nàng Lại Vân Yên vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy tiếng Lê Hoa khóc, không khỏi thở dài lắc đầu: "Vẫn thích khóc như trước, biết vậy đã không nói với nàng."
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, được nàng tặng một cái cười to, không khỏi liền cúi thấp đầu xuống, không nhìn nàng nữa.
Nàng quá hiểu nàng muốn trải qua ngày tháng thế nào, cũng quá minh bạch, nàng phải dùng người như thế nào.
Hắn chính là không nghiêm túc nghiêng cứu xem cách làm của nàng, mới bị hai huynh muội bọn họ bức cho liên tục bại lui, thiếu chút nữa đã như ý nguyện của đôi huynh muội này.
Trạch phủ này, một Thôi Bình Lâm ở đúng là dư dả.
Phòng ở cũng không phải quá quý, so với khu nhà phía bắc gần tường cung tấc đất tấc vàng, bình dân bá tánh cũng chưa chắc mua được phòng ở, bên này trạch phủ cũng rẻ hơn bên kia phân nửa, bất quá, không tiện nghi chính là phải trả ba vạn lượng bạc.
Cái này cơ bản bằng nửa số ngân phiếu của Lại Vân Yên đi.
Nhìn thấy nơi này so với hai nơi đã xem qua lớn hơn, tinh xảo hơn không ít, Ngụy mẫu xem xét cẩn thận hơn nhưng cũng chưa nói gì.
Lại Vân Yên thấy bà ta bộ dáng giả bộ không quá chú ý, cảm thấy mẹ chồng nàng dâu các nàng cũng thật là tuyệt phối, từng bước từng bước tất cả đều không nói thật, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của đối phương, có lúc nào là không giả bộ đây.
“Nương, ta thấy toà nhà này tính ra cũng khá tốt.” Trở về trên xe ngựa, Lại Vân Yên hướng Ngụy mẫu cười nói.
"Ừ.” Ngụy mẫu cười nhạt, chỉ lên tiếng một chút.
“Ngài xem?” Lại Vân Yên thử hỏi.
"Để ta tính thêm đã.” Ngụy mẫu vẫn chưa hạ quyết định.
Cái gì còn đợi tính thêm, không phải Thôi Bình Lâm lấy không ra bạc, mà Ngụy mẫu trong khoảng thời gian ngắn không có đủ ba vạn lượng bạc sao?
Lại Vân Yên buồn cười, trên mặt cũng cười cùng Ngụy mẫu làm bộ dạng tiểu nữ nhi kiều thái thì thầm nói: “Nói đến, qua hai tháng nữa chính là sinh nhật ngài……”
Ngụy mẫu cười nhìn nàng, quét nàng liếc mắt một cái, yêu thương nói: “Ngươi hài tử ngoan, lại phải cực một hồi?”
“Hài nhi chỉ là muốn trước tiên hiếu kính ngài.” Lại Vân Yên kỳ thật cảm thấy cách nói của nàng trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng thắng không nổi Ngụy mẫu bị ma quỷ ám ảnh, Lại Vân Yên vừa nhắc tới, bà ta đại khái cũng sáng tỏ ý tứ của Lại Vân Yên, bà ta đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lắc đầu cười nói: "Quá bướng bỉnh.”
Lại Vân Yên cười kiều nói một tiếng: “Nương.”
Ngụy mẫu liền nở nụ cười.
Lại Vân Yên tức khắc ở trong lòng buồn cười thật sự, Ngụy mẫu à, thật đúng là chiếm tiện nghi của nàng không nương tay, muốn bạc của người ta, còn phải giả bộ vân đạm phong khinh.
Hai đời đều giống nhau, chiếm tiện nghi của nàng, còn muốn làm ra vẻ thông minh.
May mà lần này, chảy máu cũng không phải chảy từ túi tiền của nàng, cuối cùng cũng tiện nghi cho nàng, nàng ở trước mặt Ngụy mẫu bán kiều bán đến phá lệ vui vẻ.
Ngày thứ hai, Lại Vân Yên sáng sớm thỉnh an Ngụy mẫu, nộp lên ba vạn lượng bạc, Ngụy mẫu còn phát tính tình cau mày nói Lại Vân Yên tiêu tiền bừa bãi.
Lại Vân Yên lấy khăn che miệng khanh khách cười, sợ chính mình không như vậy, liền sẽ trợn trắng mắt.
Vị Ngụy phu nhân này đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ.
**
Ngụy mẫu thật sự làm đến thoả đáng, Ngụy mẫu đối với Lại Vân Yên vô cùng tốt, ngày xưa mỗi ngày đưa điểm tâm một lần, mà nay một ngày đưa điểm tâm tới ba lần.
Ngụy mẫu tốt quá mức Lại Vân Yên cảm khái một chút, bản thân ở trong phòng vui vẻ một hồi.
Nói đến nàng là vì ích lợi lưu tại Ngụy phủ, cũng không phải muốn cùng Ngụy mẫu xây dựng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp.
Nàng không biết Ngụy Cẩn Hoằng sau lưng có phải có tầng dụng ý khác hay không, muốn cho Ngụy mẫu thân thiết với nàng một ít.
Mà nàng vào cửa vừa đến một tháng, Ngụy mẫu liền cướp đoạt nhiều hồi môn của nàng như vậy, nói vậy về sau bà ta không chỉ dừng lại ở bao nhiêu đây đâu nhỉ?
Sẽ không, quan hệ của nàng và Ngụy mẫu về sau sẽ cải thiện một ít, mà nàng trong mắt Ngụy mẫu coi tiền như rác, sau này cũng sẽ khó mà so đo với bà ta.
Ngụy Cẩn Hoằng thủ đoạn một mũi tên bắn ba con nhạn này của hắn, Lại Vân Yên thật sinh bội phục.
Nghĩ theo hướng đó, có hắn sau lưng cung cấp bạc cho nàng, Thôi gia kia, lấy thủ đoạn của hắn, Ngụy đại công tử hắn hẳn là còn muốn bảo toàn vị mẫu thân này.
Ngụy Cẩn Hoằng này, quả thật không được xem thường hắn, bằng không, nàng này còn không có khinh thường đâu, hắn liền bất động thanh sắc bỏ ra số ngân phiếu lớn như vậy, Lại Vân Yên đều muốn dâng ba nén hương cho hắn tỏ vẻ bội phục!
Đối thủ quá đáng sợ, Lại Vân Yên vừa đề phòng vừa kinh hãi, có khi hận cực kỳ, ở trong mộng nàng đều nghiến răng, cảnh cáo chính mình cần phải khắc chế, sợ chính mình một khi không lưu ý, liền dứt khoát một đao kết thúc Ngụy Cẩn Hoằng, từ đây không cần đối mặt với nam nhân đáng sợ này nữa nhân.
Đêm nay, phụ tử ba người đều trở về phủ, Ngụy gia vài chủ tử liền cùng nhau dùng bữa tối.
Sau khi dùng cơm xong Lại Vân Yên và Ngụy Cẩn Hoằng trở về viện, thấy hắn tiến vào gian không không định đi thư phòng, Lại Vân Yên cầm sách ra giường của nhóm nha hoàn, nằm ở kia đọc sách.
Mấy ngày nay nàng có chút nhìn Ngụy Cẩn Hoằng không vừa mắt, nhưng huynh trưởng còn đang bàn chuyện thành thân, về mặt miệng lưỡi nàng không nên đắc tội với Ngụy Cẩn Hoằng, chỉ cần Ngụy Cẩn Hoằng về phòng nghĩ tạm, nàng liền chuyển qua gian ngoài.
Bằng không, nàng sợ nàng thật sự sẽ mộng du, một phen cắn đứt yết hầu Ngụy Cẩn Hoằng.
Xem được vài trang Lại Vân Yên liền mệt nhọc, ngáp một cái.
“Tiểu thư, ngài hãy ngủ đi.” Lê Hoa nhẹ giọng nói, nhìn Lại Vân Yên trong ánh mắt có hơi nước.
Tiểu thư của nàng quá đáng thương, tân hôn chưa đến một tháng mà nội phòng cũng không nghĩ ngơi được.
“Cũng được.” Lại Vân Yên bảo nàng ta cầm sách đi, buồn cười liếc nhìn Lê Hoa đang thương tâm không thôi.
Lúc này Hạnh Vũ lấy nước lại cho nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, nha hoàn chân tay nhẹ nhàng đỡ nàng lên giường, mới đắp chăn lên không lâu Lại Vân Yên đã ngủ.
Hai nha hoàn nhìn nhau liếc mắt một cái, Lê Hoa duỗi tay áo lau nước mắt vừa rớt ra, giúp đỡ Hạnh Vũ lấy một cái chăn khác, lại ngủ dưới đất ngay cạnh giường Lại Vân Yên, canh giữ bên cạnh người nàng đi vào giấc ngủ.
Ngụy Cẩn Hoằng đang viết công hàm thấy gian ngoài đèn đuốc đã tắt, hắn vô tình nhếch nhếch khoé miệng, trong tay thế bút chưa dừng.
Nửa đêm, tốn công viết sách xong, hắn mở cửa sổ, đem chồng sách giao cho thuộc hạ, liền thổi tắt đèn, lên giường đi vào giấc ngủ.
Khi nghe được tiếng động nhỏ, Lại Vân Yên mở bừng mắt, nhìn cửa gian trong còn loáng thoáng ánh đèn, không đợi lâu gian trong liền tắt đèn nghĩ ngơi.
Lại Vân Yên mắt lạnh xuống, Ngụy Cẩn Hoằng như vậy đại tiền viện thư phòng không đi, xử lý chính sự phải xử lý dưới mí mắt nàng, ngược lại nàng không cảm thấy hắn đây đang tín nhiệm nàng, mà là đại khái là đang cảnh cáo nàng, ở bên ngoài, hắn một tay che trời, nàng muốn động thủ, tốt nhất hãy ngẫm lại hậu quả.
“Hoàn toàn là hoàn cảnh xấu a.” Lại Vân Yên nhắm mắt lại suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chính mình hiện tại đang lâm vào cảnh bị người ta đánh nhưng bản thân không thể đánh trả, không khỏi ở trong lòng cảm khái nói.
Cảm khái một tiếng, khóe miệng lại là cong lên.
Bị đánh thì thế nào, cùng Tô gia kết thân, dựa vào tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Đán Xa, nhạc gia của huynh trưởng nàng liền sẽ không giống như Hộ bộ thượng thư ngày ấy.
*Nhạc gia: nhà vợ
Càng miễn bàn tới Nguyên thần đế đối với Tô Đán Xa trọng tình nghĩa, nàng tính đường nào cũng thấy việc này có lợi cho con đường sau này của huynh trưởng nàng.
Chỉ cần có chỗ tốt, cho dù bị tính kế thì như thế nào?
Nàng không sợ đấu với người ta, chẳng sợ đối thủ quá hung tàn.
**
“Đây là phương thuốc.” Cách đêm, hắn ngồi xuống trước án thư của Lại Vân Yên, khi nàng muốn đứng dậy ra ngoài, Ngụy Cẩn Hoằng mở miệng nói.
"Hử?” Nàng lấy khăn chắn miệng, sáng ngời đôi mắt chớp chớp.
“Tô thất cô nương.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng, trong miệng giải thích.
Sóng mắt nàng vừa chuyển, liền buông khăn nở nụ cười, trong tia cười diễm lệ kia còn xem lẫn chút ít kinh ngạc: “Lại là như thế?”
Dứt lời, nàng liền đi tới, tiếp nhận phương thuốc trong tay hắn.
Chỉ có lúc này, bước chân nàng bước đến bên cạnh hắn không chút nào chậm chạp, bằng không, nàng tránh hắn như tránh rắn độc.
"Phương thuốc này, có hữu dụng không?” Nàng xem qua xong, liền giương mắt mỉm cười xem hắn, nếu như không truy cứu, liền có thể nhìn thấy trong mắt nàng là kính ngưỡng, khâm phục đối với hắn.
Nàng vẫn biết mê hoặc người như vậy.
Ngụy Cẩn Hoằng nhịn xuống nhắm mắt, không xem đôi mắt đầy cảm tình của nàng, hắn phải nhìn cho rõ ràng tất cả những gì nàng dùng để mê hoặc hắn, nhìn thấu nàng, mới có thể tìm được biện pháp không dẫm lên vết xe đổ.
"Ừ.” Hắn gật đầu.
“Vậy đa tạ đại công tử.” Nàng hướng hắn phúc lễ, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng lại vui sướng, tươi cười xán lạn.
Ngụy Cẩn Hoằng lại nhìn qua nàng hai lần, mới chuyển tầm mắt qua chỗ khác, cúi đầu nhìn sách trong tay, không hề nói gì.
Hắn đã là sáng tỏ, vô luận ở hoàn cảnh nào, nàng luôn là có thể khiến bản thân vui vẻ.
Mà hắn đã cách sự vui vẻ của nàng rất lâu, cũng rất xa.
Thấy nàng cầm phương thuốc nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ngụy Cẩn Hoằng đôi mắt liền ám trầm xuống.
**
“Tìm ai nhìn xem?” Lại Vân Yên thu được phương thuốc, đem ra gian ngoài hết nhìn lại xem, liền cẩn thận mà cất vào túi tiền bên người, lấy thanh âm chỉ có chính mình nghe được lẩm bẩm nói.
“Tiểu thư, đây là thứ gì vậy?” Lê Hoa lau chân cho nàng xong, ngẩng đầu nhìn tiểu thư tối hôm nay có vẻ cao hứng.
“Thứ tốt.” Lại Vân Yên cười chớp chớp mắt nói.
"Nô tỳ cũng cho rằng đây là thứ tốt, bằng không tiểu thư tại sao vui vẻ đến vậy?” Hạnh Vũ nhàn nhạt nói, đưa cho Lại Vân Yên một ly trà.
Lại Vân Yên nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, cười chớp chớp mắt.
"Được, hôm nay ta không giành giường của các ngươi nữa, các ngươi cứ nghĩ ngơi cho tốt.” Được cho ngân phiếu, lại được phương thuốc, Lại Vân Yên cảm thấy bản thân mình không phải không ở chung với một con rắn được.
Nói như thế nào, nàng cũng nên thể hiện điểm thành ý mới được.
“Tiểu thư.” Lê Hoa kinh hỉ kêu lên.
"Hả?”
"Ngài và đại công tử hợp hảo rồi sao?” Lê Hoa nhẹ giọng hoan hô nói.
“Ta ngủ ở trên giường.” Lại Vân Yên buồn cười.
"Thế thì tốt hơn ngủ ở gian ngoài.” Lê Hoa nói.
“Chúng ta ngăn hai tầng chăn, không thể so buồng trong kém.” Hạnh Vũ há mồm, trừng mắt nhìn Lê Hoa liếc mắt một cái.
Lê Hoa thè lưỡi, rụt rụt cổ, không dám nói nữa chữ.
"Thôi, ngươi đừng hù dọa nha đầu này.” Lại Vân Yên cười lôi kéo bàn tay của Hạnh Vũ, lại đem bàn tay của Lê Hoa kéo lại đặt chồng lên trước nhau, cười nói: “Ta có hai tri kỷ như các ngươi, ngày thường ít cãi nhau lại, gia đình các ngươi phúc mỏng, ai cũng không giúp đỡ các ngươi được, các ngươi phải thân nhau như tỷ muội, về sau bản thân cũng có người để dựa vào, có biết không?”
“Nô tỳ biết được.” Lại Vân Yên chỉ bình bình đạm đạm nói như vậy, Lê Hoa lại rớt nước mắt.
Hạnh Vũ gắt gao mà nhấp miệng, nhẹ gật gật đầu.
Chờ Lại Vân Yên vào buồng trong sau, nàng duỗi tay ôm Lê Hoa đang không dám khóc lớn, chỉ dám yên lặng rớt nước mắt ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói với nàng ta: “Ta xem ngươi như người thân muội tử, có một số việc nói với ngươi, cũng chỉ muốn nguơi làm tốt hơn, ngươi đừng buồn ta nhé.”
Lê Hoa trong lòng ngực Hạnh Vũ khóc lóc gật đầu, cuối cùng nhịn không được, oa oa khóc rống lên.
Cái này làm cho Hạnh Vũ mới vừa muốn cầm tay an ủi nàng ta một phen tức khắc cứng lại, nhưng lúc này Lê Hoa trong ngực đang khóc quá lợi hại, nàng không nên lại trách cứ nàng ta, đành phải lo lắng nhìn về hướng gian trong, không thể nề hà mà thở dài.
Ở gian trong, trước án thư của nàng Lại Vân Yên vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy tiếng Lê Hoa khóc, không khỏi thở dài lắc đầu: "Vẫn thích khóc như trước, biết vậy đã không nói với nàng."
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, được nàng tặng một cái cười to, không khỏi liền cúi thấp đầu xuống, không nhìn nàng nữa.
Nàng quá hiểu nàng muốn trải qua ngày tháng thế nào, cũng quá minh bạch, nàng phải dùng người như thế nào.
Hắn chính là không nghiêm túc nghiêng cứu xem cách làm của nàng, mới bị hai huynh muội bọn họ bức cho liên tục bại lui, thiếu chút nữa đã như ý nguyện của đôi huynh muội này.