Chương 33
Lần này Ngụy Cẩn Hoằng đi cùng Lại Vân Yên trở về Lại phủ.
Hắn không ý kiến gì, mà Lại Vân Yên cũng không từ chối.
Nàng năm lần bảy bận về nhà mẹ đẻ, tuy nói là có việc, nhưng có hắn đi cùng, như vậy cũng giúp ngăn cản bớt những lời đàm tiếu có hại lọt ra ngoài.
Suy cho cùng phu quân của nàng vui, ai còn dám đội cho nàng chiếc mũ cao không hiểu phép tắc, kể cả Ngụy mẫu hiện nay đang rất gai mắt nàng cũng sẽ không.
Tới Lại phủ, Lại Chấn Nghiêm đã bình phục hơn phân nữa, không còn mê man như lần trước.
Mới chỉ qua ba bốn ngày, mà gương mặt Tô Minh Phù vốn mới bồi dưỡng hồng hào hơn một chút, nay lại có vẻ tái nhợt, Lại Vân Yên thấy huynh trưởng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng dưới gầm bàn thầm nắm chặt tay tẩu tử, nàng tình cờ bắt gặp cảnh tượng đó, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
Một đời người quá cô độc, có một người tri kỷ cùng nhau bầu bạn, đó là một chuyện may mắn và hạnh phúc biết bao, nàng hy vọng huynh trưởng nàng có một người như vậy đi cùng, về sau cho dù có cực khổ ra sao, trở về cũng có người cho hắn một cái ôm an ủi.
"Tình trạng vết thương của ngươi thế nào?” Cùng muội muội nói vài câu về tình trạng sức khoẻ của mình, Lại Chấn Nghiêm xoay sang hỏi thăm tình hình vết thương của Ngụy Cẩn Hoằng đang ngồi cạnh nàng.
“Không thành vấn đề.” Ngụy Cẩn Hoằng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói.
Lại Chấn Nghiêm lại quay đầu nhìn về phía muội muội, căn dặn: "Hắn cũng không dễ dàng gì, ngươi phải quan tâm săn sóc hắn nhiều hơn.”
"Vân Yên ghi nhớ.” Lại Vân Yên nhợt nhạt cười trả lời.
“Nàng là một cô nương tốt, tuy nói nam tử mặc kệ việc nội trạch, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, đừng để nàng phải chịu ấm ức.” Lại Chấn Nghiêm lại dặn dò vị muội phu này một câu.
Tuy nói Ngụy Cẩn Hoằng đỡ cho hắn một đao, nhưng ân tình cứu mạng là ân tình cứu mạng, còn chuyện của muội muội lại là một chuyện khác.
“Huynh trưởng yên tâm.” Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay đồng ý.
**
Sau khi trở về, Lại Vân Yên theo sau lưng Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào sân, đi theo vào phòng của hắn.
Ngụy Cẩn Hoằng không tiếng động nhìn nàng một cái, phất tay áo bảo Thương Tùng bọn họ lui ra.
Nha hoàn của Lại Vân Yên đã sớm thức thời ngừng bước ở cổng lớn, ngay cả sân trong cũng không bước vào nữa bước, biết đại tiểu thư các nàng có chuyện muốn nói với đại công tử.
Cửa được đóng lại, hắn chưa cử động, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, Lại Vân Yên quan sát gương mặt đương độ trẻ trung của hắn, nhưng nàng đã không còn nhớ nổi những ký ức cả hai bên nhau ở kiếp trước nữa rồi.
Hai người với tình trạng như vậy, làm sao chung đụng sinh con được?
Ngụy Cẩn Hoằng cảm thấy có thể, nhưng nàng cảm thấy không được.
Nàng buông bỏ quá khứ, tiền đề là nàng phải thoát li khỏi người này, cho nên mới có lý trí mà tận lực công bằng đối đãi với quan hệ giữa bọn họ.
Một khi trở lại với lập trường của người trong cuộc, sẽ cảm thấy có nhiều việc không thể chịu đựng nổi.
Ví dụ sinh một đứa con cho nam nhân mà trước đây nàng đã từng muốn sinh con cùng, nhưng cũng chính người đó gây ra đủ mọi loại chuyện tàn nhẫn với nàng.
“Trừ chuyện sinh hài tử ra, chúng ta hãy cân nhắc tới những chuyện khác đi.” Lại Vân Yên ôn hòa thương lượng với Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng im lặng nhìn nàng, ngồi xuống ghế.
Lại Vân Yên vì thể hiện thành ý với đối phương, vẫn đứng bất động tại chỗ.
"Chuyện của nương……” Ngụy Cẩn Hoằng dừng lại.
“Ngài muốn ta làm thế nào?” Lại Vân Yên tâm bình khí hòa hỏi ý kiến.
Nếu như vấn đề thanh danh, chỉ cần Ngụy mẫu không chê, nàng cũng có thể diễn vài cảnh nữa, để người ngoài nhìn vào thấy rằng bà bà tức phụ các nàng hoà thuận.
"Nhà Thôi gia cữu cữu ở Ích Giang thiếu hai mươi vạn lượng nợ cờ bạc.”
“Ngài muốn ta cho bà ta hai mươi vạn lượng bạc?” Lại Vân Yên không biết chuyện này của Thôi Bình Lâm, đời trước Ngụy mẫu dòm ngó vàng bạc châu báu của nàng, chính là vì việc này sao?
Ngụy Cẩn Hoằng không nhìn nàng nữa, hắn nhìn mặt bàn sau một lúc lâu, lại nói: "Của hồi môn của bà ấy đã tiêu xài hết, nếu như bị phụ thân biết được chuyện cờ bạc của cữu cữu, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, cho nên bà chỉ còn cách đánh chủ ý lên của hồi môn của ngươi.”
Đời trước, nàng vâng lời nhưng nương không thu tay lại được.
Đời này nàng chưa thuận theo, nương coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
“Phải không?” Lại Vân Yên nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi ngược trở lại một câu.
Nàng cũng không phải là áo bông nhỏ tri kỷ của Ngụy gia, Ngụy mẫu vì tiền tài mà hành hạ nàng, nàng còn phải tìm ra lý do để thông cảm cho bà ta sao?
Giọng nói nàng lãnh đạm, ai cũng nghe ra sự lạnh lùng trong đó.
Đời trước khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của Ngụy mẫu trước khi chết, Ngụy Cẩn Hoằng đến nay vẫn còn nhớ, bà ấy nói bà đã hối hận rất nhiều, hắn nói rằng chỉ cần bà biết ăn năn và hối lỗi là được.
Không sao, vẫn còn kịp, Ngụy Cẩn Hoằng ở trong lòng cười khẽ một tiếng, cuối cùng ngẩng mặt lên nói với nàng: "Chuyện cữu cữu ta sẽ giải quyết, chờ sau khi kết thúc, ta mang ngươi về Ngụy phủ ở mấy ngày, có được không?”
“Ngài muốn giúp ta và bà ta hoà hợp lại?”
Ừ.”
“Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Đúng là gúc mắt giữa ta và bà ta bắt đầu từ tiền tài, nhưng ngài không phải cho rằng chỉ vì tiền tài thôi chứ?”
Tiền tài nhất thời không phải là vấn đề trọng yếu, mà là lòng tham của bà ta.
"Bà sẽ thu tay lại.”
“Ngụy đại nhân nếu nói như vậy, ta nghe theo là được.” Lại Vân Yên không nghĩ nhiều liền thuận theo, trong lòng không nhịn được bật cười.
Ngụy đại nhân sợ là đứng ở vị trí cao đã lâu, nên đã đánh giá thấp tất thảy những người ở bên cạnh hắn.
Hắn xác thật có bản lĩnh khiến người khác thu tay lại, nhưng tốt nhất là phải bản lĩnh khiến cho họ an phận cả đời.
Nếu như không có, cũng đừng trách nàng đến lúc đó lại chê cười hắn.
“Trừ chuyện này ra, còn chuyện gì khác không?" Lại Vân Yên rất vui vẻ nhìn hắn.
“Không có.” Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu với nàng.
Lại Vân Yên nghe vậy phúc lễ với hắn rồi lui xuống.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn theo bóng dáng nàng đến khi nàng đi khuất sau cánh cửa.
Đến nay, hắn không cần nhiều lời, nàng biết được lúc nào hắn không muốn nói chuyện với nàng nữa, có thể biến mất ở trước mặt hắn thật nhanh.
Nàng từng chất vấn hắn, nàng học được cách nhìn sắc mặt của người khác, đều là vì hắn, nhưng đổi lại nàng được cái gì?
Hắn lúc ấy cho rằng, dù có ra sao đi nữa bọn họ cũng sẽ bên nhau tới già.
Lúc ấy đúng là không ngờ, người không muốn ở bên nhau cả đời nữa lại là nàng.
**
“Đây đều là hắn đưa tới? Tất cả luôn?” Trong khuê phòng của Chúc Tuệ Phương, Lại Vân Yên sau khi xem qua ba rương trang sức, giương mắt hỏi.
"Ừ.” Chúc Tuệ Phương cười nhạt, nhấp môi mỏng một chút, lại rũ mắt thêu y phục trong tay.
"Tất cả đều đẹp hết, cũng khó mà chọn một cái nha.” Lại Vân Yên cảm thán nói.
Biết rõ nàng đang trêu mình, Chúc Tuệ Phương vẫn giương mắt liếc nàng một cái: "Một cái cũng không cho ngươi đâu."
"Ặc, vậy chọn trang sức ở hai rương này đi.” Nàng lại chỉ sang hai cái rương trang sức khác.
"Ta chỉ thích trang sức trọng này thôi.” Lại Vân Yên yêu thích không buông tay ngắm rồi lại ngắm.
"Bảo phu quân nhà ngươi tìm về cho.” Chúc Tuệ Phương thấy nàng còn nói, không khỏi phản bác.
“Hắn ấy à.” Lại Vân Yên nghe xong suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta có nhiều rồi."
"Hắn mà tặng cho ngươi điều đó chứng tỏ hắn có tâm ý, chứ giá trị thật có đáng giá là bao, lại nói của hồi môn của chúng ta, còn thiếu vài bộ trang thức thêm thể diện như này sao?” Chúc Tuệ Phương thêu thêm mấy châm, ngẩng đầu nói với nàng.
"Lúc chưa gả vào, hắn tặng cái gì cũng dám đòi hỏi, sau khi gả vào, ai dám nhận nữa, trên đầu còn có một ông trời đang quan sát đấy.” Lại Vân Yên không cho là đúng mà cười nói.
Nói đến đây, Chúc Tuệ Phương ngừng kim thêu trong tay, khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
"Trong phủ của Sầm Nam Vương còn có một vị lão vương phi.”
Lại Vân Yên cười nói: “Ta đã nghe nói qua, bà ấy là một người khá dễ ở chung.”
Đời trước mặc dù nàng chưa từng gặp qua vị lão vương phi kia, nhưng Chúc Tuệ Phương đúng là ăn ở với bà ấy rất thuận thảo, sau khi bà ấy mất còn đem tất cả đồ trang sức và tiền bạc để lại cho Chúc Tuệ Phương.
“Ngươi nghe ai nói?”
“Ngụy đại nhân.”
"Ừm.” Chúc Tuệ Phương có vẻ sửng sốt, nàng suy nghĩ một hồi, mới nhàn nhạt nói với Lại Vân Yên: “Mặc kệ như thế nào, ta phải cố gắng hầu hạ, chỉ cần làm tốt, người ta cũng không thể đối xử quá kém với mình được.”
Nhìn nàng bộ dáng bình tĩnh của nàng, Lại Vân Yên hâm mộ nói: “Sầm Nam Vương cũng là một người tốt, nếu không phải ta đã gả ra ngoài, ta cũng tính là……”
Nàng nói đến đây, lấy khăn che miệng nở nụ cười.
“Không biết xấu hổ.” Chúc Tuệ Phương nghe vậy trừng mắt trừng nàng một cái, sau đó bản thân cũng cười theo.
Nếu nàng ấy nói lời này với một vị tỷ muội khác, nàng ấy chắc chắn sẽ bị người ta mắng, nhưng cố tình chính là có thể đem những chuyện đứng đắn nói thành không đứng đắn, giống như chỉ cần người khác có một điểm tốt nào đó, là nàng ấy cũng muốn gả cho vậy.
"Ngươi tùy tiện như vậy, không bị vị kia la rầy sao?"
“Ngụy đại nhân bận tối mắt tối mũi, không rảnh la rầy ta.”
“Ngươi đây cũng là trời cao hoàng đế xa.”
"Đúng đó.” Lại Vân Yên cười gật đầu.
Bạn bè tốt sắp gả đi xa, nàng muốn khiến nàng ấy tin rằng nàng đang vui vẻ hạnh phúc, để nàng ấy không giống kiếp trước, đã gả đi xa ngàn dặm, còn phải bận lòng lo lắng cho nàng.
“Tuệ Phương.” Nhớ lại chuyện đã qua, Lại Vân Yên thay đổi vị trí, chuyển sang ngồi kề bên cạnh Chúc Tuệ Phương, đầu tựa lên vai nàng ấy, nói: "Đợi sang năm ta rảnh rỗi, sẽ tới Sầm Nam thăm ngươi nhé.”
"Được.” Biết rõ nàng ấy cả đời có khả năng chẳng đến thăm mình được, nhưng Chúc Tuệ Phương vẫn tươi cười đồng ý.
“Ta đang nói thật đấy."
"Ta biết là sự thật mà.” Chúc Tuệ Phương quay đầu lại, vươn tay sờ soạng đầu tóc của mình, rút cây ngọc trâm cắm lên búi tóc trên đầu Lại Vân Yên, lại nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt thôi.”
Sống ở đâu mà không phải là sống, chỉ cần trong lòng bình yên, thế gian này luôn có những thứ giúp nàng giải sầu, luôn có những thứ khiến nàng thoải mái.
**
“Vân Yên cho ngươi?” Lại Chấn Nghiêm sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của thê tử, đặt lên bụng hắn để sưởi ấm.
Tô Minh Phù chưa trả lời, nàng sợ khiến hắn lạnh bụng, liền đổi tay vòng qua ôm eo hắn, ủ tay dưới lưng hắn, nói: “Như này cũng ấm.”
“Sẽ đè nặng tay ngươi mất.” Một tay bàn của nàng đặt ở dưới người hắn, hắn sợ hắn đè đau nàng.
“Không đau.” Tô Minh Phù nhẹ điều chỉnh tư thế nằm, dựa đầu vào hõm vào vai phu quân, nói tiếp chuyện đang dở: “Nói là cữu cữu cho nàng, còn nói là về sau ngài chắc chắn sẽ dùng đến, bảo ta cứ nhận trước.”
"Ừ.” Lại Chấn Nghiêm trầm ngâm một chút, nhàn nhạt dặn dò: "Tiền bạc trong nhà, ngươi tốn công để ý một chút, sổ sách kết toán rõ ràng, sau này sợ sẽ có người động tay chân.”
“Ta đều biết được, ngài yên tâm.” Tô Minh Phù gật đầu.
Tuy nói quyền chưởng gia bây giờ của nàng tiếp nhận từ trong tay của một di nương, nhưng phần lớn người trong phủ này, từ trên xuống dưới là tay sai của di nương, một khi nàng lơ là, sẽ gây ra rắc rối lớn.
Huống chi lão gia gia chủ trong phủ này là một người thiên vị, nàng đường đường là phu nhân của đại công tử, lại bị một di nương áp chế, khó trách muội muội hắn mỗi khi nói về vị trưởng bối này đều có ý không hài lòng.
“Muội muội còn nói, nếu là có việc cần đến bạc, bên kia nàng ấy còn có một ít.” Tô Minh Phù nói đến này, ngẩng đầu hỏi hắn: "Nhưng tại sao nàng ấy lại đối xử tốt với ngài đến vậy?”
Cho dù là huynh muội ruột, nàng cũng chưa từng gặp người nào đối xửa với huynh trưởng và tẩu tẩu chu đáo đến thế.
"Nàng thiện tâm, cho dù gặp được con chó con mèo đói bụng, cũng phải khăng khăng nhìn thấy chúng được ăn no rồi mới rời đi." Lại Chấn Nghiêm nói đến đây liền nở nụ cười: "Huống chi ta là huynh trưởng của nàng, nhắc đến mới nhớ, ngày còn bé nàng từng hùng hồn nói với ta, sau này nàng muốn kiếm thật nhiều tiền để đánh thật nhiều đao cho ta chơi, nhớ đến lời này quả thật nàng ấy nói không phải nói chơi."
Tô Minh Phù nghe vậy “Phụt” cười: “Nàng chính là người thích chọc cười người khác, mỗi lần nàng mở miệng ra, nói vài câu nói đùa đều khiến ta phải bật cười.”
Hắn không ý kiến gì, mà Lại Vân Yên cũng không từ chối.
Nàng năm lần bảy bận về nhà mẹ đẻ, tuy nói là có việc, nhưng có hắn đi cùng, như vậy cũng giúp ngăn cản bớt những lời đàm tiếu có hại lọt ra ngoài.
Suy cho cùng phu quân của nàng vui, ai còn dám đội cho nàng chiếc mũ cao không hiểu phép tắc, kể cả Ngụy mẫu hiện nay đang rất gai mắt nàng cũng sẽ không.
Tới Lại phủ, Lại Chấn Nghiêm đã bình phục hơn phân nữa, không còn mê man như lần trước.
Mới chỉ qua ba bốn ngày, mà gương mặt Tô Minh Phù vốn mới bồi dưỡng hồng hào hơn một chút, nay lại có vẻ tái nhợt, Lại Vân Yên thấy huynh trưởng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng dưới gầm bàn thầm nắm chặt tay tẩu tử, nàng tình cờ bắt gặp cảnh tượng đó, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
Một đời người quá cô độc, có một người tri kỷ cùng nhau bầu bạn, đó là một chuyện may mắn và hạnh phúc biết bao, nàng hy vọng huynh trưởng nàng có một người như vậy đi cùng, về sau cho dù có cực khổ ra sao, trở về cũng có người cho hắn một cái ôm an ủi.
"Tình trạng vết thương của ngươi thế nào?” Cùng muội muội nói vài câu về tình trạng sức khoẻ của mình, Lại Chấn Nghiêm xoay sang hỏi thăm tình hình vết thương của Ngụy Cẩn Hoằng đang ngồi cạnh nàng.
“Không thành vấn đề.” Ngụy Cẩn Hoằng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói.
Lại Chấn Nghiêm lại quay đầu nhìn về phía muội muội, căn dặn: "Hắn cũng không dễ dàng gì, ngươi phải quan tâm săn sóc hắn nhiều hơn.”
"Vân Yên ghi nhớ.” Lại Vân Yên nhợt nhạt cười trả lời.
“Nàng là một cô nương tốt, tuy nói nam tử mặc kệ việc nội trạch, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, đừng để nàng phải chịu ấm ức.” Lại Chấn Nghiêm lại dặn dò vị muội phu này một câu.
Tuy nói Ngụy Cẩn Hoằng đỡ cho hắn một đao, nhưng ân tình cứu mạng là ân tình cứu mạng, còn chuyện của muội muội lại là một chuyện khác.
“Huynh trưởng yên tâm.” Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay đồng ý.
**
Sau khi trở về, Lại Vân Yên theo sau lưng Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào sân, đi theo vào phòng của hắn.
Ngụy Cẩn Hoằng không tiếng động nhìn nàng một cái, phất tay áo bảo Thương Tùng bọn họ lui ra.
Nha hoàn của Lại Vân Yên đã sớm thức thời ngừng bước ở cổng lớn, ngay cả sân trong cũng không bước vào nữa bước, biết đại tiểu thư các nàng có chuyện muốn nói với đại công tử.
Cửa được đóng lại, hắn chưa cử động, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, Lại Vân Yên quan sát gương mặt đương độ trẻ trung của hắn, nhưng nàng đã không còn nhớ nổi những ký ức cả hai bên nhau ở kiếp trước nữa rồi.
Hai người với tình trạng như vậy, làm sao chung đụng sinh con được?
Ngụy Cẩn Hoằng cảm thấy có thể, nhưng nàng cảm thấy không được.
Nàng buông bỏ quá khứ, tiền đề là nàng phải thoát li khỏi người này, cho nên mới có lý trí mà tận lực công bằng đối đãi với quan hệ giữa bọn họ.
Một khi trở lại với lập trường của người trong cuộc, sẽ cảm thấy có nhiều việc không thể chịu đựng nổi.
Ví dụ sinh một đứa con cho nam nhân mà trước đây nàng đã từng muốn sinh con cùng, nhưng cũng chính người đó gây ra đủ mọi loại chuyện tàn nhẫn với nàng.
“Trừ chuyện sinh hài tử ra, chúng ta hãy cân nhắc tới những chuyện khác đi.” Lại Vân Yên ôn hòa thương lượng với Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng im lặng nhìn nàng, ngồi xuống ghế.
Lại Vân Yên vì thể hiện thành ý với đối phương, vẫn đứng bất động tại chỗ.
"Chuyện của nương……” Ngụy Cẩn Hoằng dừng lại.
“Ngài muốn ta làm thế nào?” Lại Vân Yên tâm bình khí hòa hỏi ý kiến.
Nếu như vấn đề thanh danh, chỉ cần Ngụy mẫu không chê, nàng cũng có thể diễn vài cảnh nữa, để người ngoài nhìn vào thấy rằng bà bà tức phụ các nàng hoà thuận.
"Nhà Thôi gia cữu cữu ở Ích Giang thiếu hai mươi vạn lượng nợ cờ bạc.”
“Ngài muốn ta cho bà ta hai mươi vạn lượng bạc?” Lại Vân Yên không biết chuyện này của Thôi Bình Lâm, đời trước Ngụy mẫu dòm ngó vàng bạc châu báu của nàng, chính là vì việc này sao?
Ngụy Cẩn Hoằng không nhìn nàng nữa, hắn nhìn mặt bàn sau một lúc lâu, lại nói: "Của hồi môn của bà ấy đã tiêu xài hết, nếu như bị phụ thân biết được chuyện cờ bạc của cữu cữu, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, cho nên bà chỉ còn cách đánh chủ ý lên của hồi môn của ngươi.”
Đời trước, nàng vâng lời nhưng nương không thu tay lại được.
Đời này nàng chưa thuận theo, nương coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
“Phải không?” Lại Vân Yên nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi ngược trở lại một câu.
Nàng cũng không phải là áo bông nhỏ tri kỷ của Ngụy gia, Ngụy mẫu vì tiền tài mà hành hạ nàng, nàng còn phải tìm ra lý do để thông cảm cho bà ta sao?
Giọng nói nàng lãnh đạm, ai cũng nghe ra sự lạnh lùng trong đó.
Đời trước khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của Ngụy mẫu trước khi chết, Ngụy Cẩn Hoằng đến nay vẫn còn nhớ, bà ấy nói bà đã hối hận rất nhiều, hắn nói rằng chỉ cần bà biết ăn năn và hối lỗi là được.
Không sao, vẫn còn kịp, Ngụy Cẩn Hoằng ở trong lòng cười khẽ một tiếng, cuối cùng ngẩng mặt lên nói với nàng: "Chuyện cữu cữu ta sẽ giải quyết, chờ sau khi kết thúc, ta mang ngươi về Ngụy phủ ở mấy ngày, có được không?”
“Ngài muốn giúp ta và bà ta hoà hợp lại?”
Ừ.”
“Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Đúng là gúc mắt giữa ta và bà ta bắt đầu từ tiền tài, nhưng ngài không phải cho rằng chỉ vì tiền tài thôi chứ?”
Tiền tài nhất thời không phải là vấn đề trọng yếu, mà là lòng tham của bà ta.
"Bà sẽ thu tay lại.”
“Ngụy đại nhân nếu nói như vậy, ta nghe theo là được.” Lại Vân Yên không nghĩ nhiều liền thuận theo, trong lòng không nhịn được bật cười.
Ngụy đại nhân sợ là đứng ở vị trí cao đã lâu, nên đã đánh giá thấp tất thảy những người ở bên cạnh hắn.
Hắn xác thật có bản lĩnh khiến người khác thu tay lại, nhưng tốt nhất là phải bản lĩnh khiến cho họ an phận cả đời.
Nếu như không có, cũng đừng trách nàng đến lúc đó lại chê cười hắn.
“Trừ chuyện này ra, còn chuyện gì khác không?" Lại Vân Yên rất vui vẻ nhìn hắn.
“Không có.” Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu với nàng.
Lại Vân Yên nghe vậy phúc lễ với hắn rồi lui xuống.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn theo bóng dáng nàng đến khi nàng đi khuất sau cánh cửa.
Đến nay, hắn không cần nhiều lời, nàng biết được lúc nào hắn không muốn nói chuyện với nàng nữa, có thể biến mất ở trước mặt hắn thật nhanh.
Nàng từng chất vấn hắn, nàng học được cách nhìn sắc mặt của người khác, đều là vì hắn, nhưng đổi lại nàng được cái gì?
Hắn lúc ấy cho rằng, dù có ra sao đi nữa bọn họ cũng sẽ bên nhau tới già.
Lúc ấy đúng là không ngờ, người không muốn ở bên nhau cả đời nữa lại là nàng.
**
“Đây đều là hắn đưa tới? Tất cả luôn?” Trong khuê phòng của Chúc Tuệ Phương, Lại Vân Yên sau khi xem qua ba rương trang sức, giương mắt hỏi.
"Ừ.” Chúc Tuệ Phương cười nhạt, nhấp môi mỏng một chút, lại rũ mắt thêu y phục trong tay.
"Tất cả đều đẹp hết, cũng khó mà chọn một cái nha.” Lại Vân Yên cảm thán nói.
Biết rõ nàng đang trêu mình, Chúc Tuệ Phương vẫn giương mắt liếc nàng một cái: "Một cái cũng không cho ngươi đâu."
"Ặc, vậy chọn trang sức ở hai rương này đi.” Nàng lại chỉ sang hai cái rương trang sức khác.
"Ta chỉ thích trang sức trọng này thôi.” Lại Vân Yên yêu thích không buông tay ngắm rồi lại ngắm.
"Bảo phu quân nhà ngươi tìm về cho.” Chúc Tuệ Phương thấy nàng còn nói, không khỏi phản bác.
“Hắn ấy à.” Lại Vân Yên nghe xong suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta có nhiều rồi."
"Hắn mà tặng cho ngươi điều đó chứng tỏ hắn có tâm ý, chứ giá trị thật có đáng giá là bao, lại nói của hồi môn của chúng ta, còn thiếu vài bộ trang thức thêm thể diện như này sao?” Chúc Tuệ Phương thêu thêm mấy châm, ngẩng đầu nói với nàng.
"Lúc chưa gả vào, hắn tặng cái gì cũng dám đòi hỏi, sau khi gả vào, ai dám nhận nữa, trên đầu còn có một ông trời đang quan sát đấy.” Lại Vân Yên không cho là đúng mà cười nói.
Nói đến đây, Chúc Tuệ Phương ngừng kim thêu trong tay, khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
"Trong phủ của Sầm Nam Vương còn có một vị lão vương phi.”
Lại Vân Yên cười nói: “Ta đã nghe nói qua, bà ấy là một người khá dễ ở chung.”
Đời trước mặc dù nàng chưa từng gặp qua vị lão vương phi kia, nhưng Chúc Tuệ Phương đúng là ăn ở với bà ấy rất thuận thảo, sau khi bà ấy mất còn đem tất cả đồ trang sức và tiền bạc để lại cho Chúc Tuệ Phương.
“Ngươi nghe ai nói?”
“Ngụy đại nhân.”
"Ừm.” Chúc Tuệ Phương có vẻ sửng sốt, nàng suy nghĩ một hồi, mới nhàn nhạt nói với Lại Vân Yên: “Mặc kệ như thế nào, ta phải cố gắng hầu hạ, chỉ cần làm tốt, người ta cũng không thể đối xử quá kém với mình được.”
Nhìn nàng bộ dáng bình tĩnh của nàng, Lại Vân Yên hâm mộ nói: “Sầm Nam Vương cũng là một người tốt, nếu không phải ta đã gả ra ngoài, ta cũng tính là……”
Nàng nói đến đây, lấy khăn che miệng nở nụ cười.
“Không biết xấu hổ.” Chúc Tuệ Phương nghe vậy trừng mắt trừng nàng một cái, sau đó bản thân cũng cười theo.
Nếu nàng ấy nói lời này với một vị tỷ muội khác, nàng ấy chắc chắn sẽ bị người ta mắng, nhưng cố tình chính là có thể đem những chuyện đứng đắn nói thành không đứng đắn, giống như chỉ cần người khác có một điểm tốt nào đó, là nàng ấy cũng muốn gả cho vậy.
"Ngươi tùy tiện như vậy, không bị vị kia la rầy sao?"
“Ngụy đại nhân bận tối mắt tối mũi, không rảnh la rầy ta.”
“Ngươi đây cũng là trời cao hoàng đế xa.”
"Đúng đó.” Lại Vân Yên cười gật đầu.
Bạn bè tốt sắp gả đi xa, nàng muốn khiến nàng ấy tin rằng nàng đang vui vẻ hạnh phúc, để nàng ấy không giống kiếp trước, đã gả đi xa ngàn dặm, còn phải bận lòng lo lắng cho nàng.
“Tuệ Phương.” Nhớ lại chuyện đã qua, Lại Vân Yên thay đổi vị trí, chuyển sang ngồi kề bên cạnh Chúc Tuệ Phương, đầu tựa lên vai nàng ấy, nói: "Đợi sang năm ta rảnh rỗi, sẽ tới Sầm Nam thăm ngươi nhé.”
"Được.” Biết rõ nàng ấy cả đời có khả năng chẳng đến thăm mình được, nhưng Chúc Tuệ Phương vẫn tươi cười đồng ý.
“Ta đang nói thật đấy."
"Ta biết là sự thật mà.” Chúc Tuệ Phương quay đầu lại, vươn tay sờ soạng đầu tóc của mình, rút cây ngọc trâm cắm lên búi tóc trên đầu Lại Vân Yên, lại nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt thôi.”
Sống ở đâu mà không phải là sống, chỉ cần trong lòng bình yên, thế gian này luôn có những thứ giúp nàng giải sầu, luôn có những thứ khiến nàng thoải mái.
**
“Vân Yên cho ngươi?” Lại Chấn Nghiêm sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của thê tử, đặt lên bụng hắn để sưởi ấm.
Tô Minh Phù chưa trả lời, nàng sợ khiến hắn lạnh bụng, liền đổi tay vòng qua ôm eo hắn, ủ tay dưới lưng hắn, nói: “Như này cũng ấm.”
“Sẽ đè nặng tay ngươi mất.” Một tay bàn của nàng đặt ở dưới người hắn, hắn sợ hắn đè đau nàng.
“Không đau.” Tô Minh Phù nhẹ điều chỉnh tư thế nằm, dựa đầu vào hõm vào vai phu quân, nói tiếp chuyện đang dở: “Nói là cữu cữu cho nàng, còn nói là về sau ngài chắc chắn sẽ dùng đến, bảo ta cứ nhận trước.”
"Ừ.” Lại Chấn Nghiêm trầm ngâm một chút, nhàn nhạt dặn dò: "Tiền bạc trong nhà, ngươi tốn công để ý một chút, sổ sách kết toán rõ ràng, sau này sợ sẽ có người động tay chân.”
“Ta đều biết được, ngài yên tâm.” Tô Minh Phù gật đầu.
Tuy nói quyền chưởng gia bây giờ của nàng tiếp nhận từ trong tay của một di nương, nhưng phần lớn người trong phủ này, từ trên xuống dưới là tay sai của di nương, một khi nàng lơ là, sẽ gây ra rắc rối lớn.
Huống chi lão gia gia chủ trong phủ này là một người thiên vị, nàng đường đường là phu nhân của đại công tử, lại bị một di nương áp chế, khó trách muội muội hắn mỗi khi nói về vị trưởng bối này đều có ý không hài lòng.
“Muội muội còn nói, nếu là có việc cần đến bạc, bên kia nàng ấy còn có một ít.” Tô Minh Phù nói đến này, ngẩng đầu hỏi hắn: "Nhưng tại sao nàng ấy lại đối xử tốt với ngài đến vậy?”
Cho dù là huynh muội ruột, nàng cũng chưa từng gặp người nào đối xửa với huynh trưởng và tẩu tẩu chu đáo đến thế.
"Nàng thiện tâm, cho dù gặp được con chó con mèo đói bụng, cũng phải khăng khăng nhìn thấy chúng được ăn no rồi mới rời đi." Lại Chấn Nghiêm nói đến đây liền nở nụ cười: "Huống chi ta là huynh trưởng của nàng, nhắc đến mới nhớ, ngày còn bé nàng từng hùng hồn nói với ta, sau này nàng muốn kiếm thật nhiều tiền để đánh thật nhiều đao cho ta chơi, nhớ đến lời này quả thật nàng ấy nói không phải nói chơi."
Tô Minh Phù nghe vậy “Phụt” cười: “Nàng chính là người thích chọc cười người khác, mỗi lần nàng mở miệng ra, nói vài câu nói đùa đều khiến ta phải bật cười.”