Chương : 14
Bên này của Uông Cẩm Viêm lại xảy ra vụ án, là một án bắt cóc được lên kế hoạch rất công phu. Từ theo dõi, theo dõi đến bắt người, toàn bộ quá trình kéo dài hơn nửa tháng. Về đến nhà rất mệt thấy giường liền ngã xuống ngủ ngay.
Trần Hãn vừa mở cửa đã thấy giày của Uông Cẩm Viêm liền biết y đã trở về, hơn nửa tháng này hắn hầu như không thấy y, nhìn y đang ngủ say cũng không muốn quấy rầy y, thay áo quần đi tắm.
Trong mơ mơ màng màng cảm giác được có người đắp chăn cho mình, vừa mở mắt đã nhìn thấy Trần Hãn tóc còn hơi ẩm ướt ngồi ở bên giường. Mỉm cười với hắn, “Mấy giờ rồi?”
Trần Hãn không đeo đồng hồ, lấy di động để trên tủ đầu giường đưa y xem, Uông Cẩm Viêm nhìn lướt qua đã đến tám giờ. Dụi dụi con mắt đang díp lại vào nhau ngồi dậy, “Ăn cơm chưa?”
“Cũng không ai nấu ah!” Y không ở nhà nên một mình Trần Hãn cũng lười nấu, cơ bản đều là ăn mì gói.
Uông Cẩm Viêm không nói nữa, xuống giường rửa mặt cho tỉnh người, mở tủ lạnh ra thấy ngoại trừ mì gói và bánh mì không tìm thấy thứ gì khác. “Nếu tôi không trở về, có phải anh định tiếp tục ăn mì gói phải không?!”
Trần Hãn đứng ở cửa gật đầu, Uông Cẩm Viêm hoàn toàn hết ý kiến. Quả nhiên hai người sống chung nhất định có một người là hàng lười biếng.
Uông Cẩm Viêm mặc quần áo, Trần Hãn rất khó hiểu, “Cậu làm gì thế?”
“Đi siêu thị, anh thấy toàn mì ăn liền không buồn nôn à?”
“Tôi đi cùng với cậu, chỉ mình cậu mua đồ, quá hạn một tháng cậu cũng không biết!” Trần Hãn cũng thay quần áo theo. Đây cũng không phải là hắn nói càn, Uông Cẩm Viêm không ở nhà mấy ngày nay, hắn tìm đồ gì đó có thể ăn, rất nhiều thứ đã quá hạn. Y mua đồ luôn luôn trực tiếp lấy đại không xem kỹ càng, đừng nói hết hạn, cho dù mốc y cũng không biết.
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn sờ mũi không lên tiếng, y đúng là không có thói quen xem thời hạn bảo quản.
Đến siêu thị Uông Cẩm Viêm thấy đủ loại đồ ăn muôn màu sực sỡ liền không có kiên nhẫn, cơ bản nhìn thấy thích cái gì liền ném vào trong xe đẩy. Trần Hãn thật sự nhìn không nổi nữa liền giơ tay lên ngăn y lại, “Cậu chỉ nói cho tôi biết cần gì là được, không nhọc ngài ra tay!” Khá lắm, y vừa đi lấy salad bỏ vào trong xe liền bị ném đi một đống đồ.
Uông Cẩm Viêm vừa lúc thấy phiền chuyện này, mừng rỡ mặc kệ chủ quầy. “Anh mau tới đây!”
Y phụ trách tìm nguyên liệu nấu ăn, Trần Hãn có trách nhiệm chọn đồ, chỉ chốc lát xe mua hàng đã đầy ắp, một xe thắng lợi trở về.
Có nguyên liệu nấu ăn, Uông Cẩm Viêm làm một bữa tiệc ninh hầm thịnh soạn. Hai người đã lâu ngày không ăn cơm đàng hoàng, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, kết quả hai người đều ăn rất nhiều.
Sờ cái bụng tròn vo, Trần Hãn hơi đau dạ dày, tìm thuốc tiêu thực khắp nơi. Uông Cẩm Viêm cũng ăn nhiều, vừa nhìn hắn cầm thuốc tiêu thực liền ngăn hắn lại, “Anh có tật cứ hở tí liền uống thuốc cũng là bệnh nghề nghiệp đi. Xuống lầu đi dạo đi, hữu hiệu hơn việc anh uống thuốc nhiều.”
Trần Hãn cười cười, hai người bọn họ chưa từng có thói quen tản bộ sau khi ăn cơm, nhưng hôm nay ăn quá nhiều, đi dạo một chút cũng tốt.
Không xa lắm ở sau tiểu khu là một công viên lớn, ban ngày hay buổi tối đều là chỗ tốt cho mấy người lớn tuổi tản bộ nghỉ ngơi, đến buổi tối tương đối nhiều cặp tình nhân, hai người đàn ông bọn họ xuất hiện trong công viên có chút chói mắt.
Uông Cẩm Viêm liếc nhìn Trần Hãn, “Nếu không thì đổi chỗ khác?”
Trần Hãn thì thấy cái này thật phiền phức, “Công viên này có ghi chú là hai người đàn ông không thể tới sao?”
Ánh mắt Uông Cẩm Viêm có vẻ ‘tôi biết ngay’, cười cười tiến về phía trước. Càng đi tới trước càng tối, bên trong là cánh rừng nên không có đèn đường, một mảng đen hù cũng vô cùng an tĩnh.
Hai người dạo một vòng chuẩn bị đi về, Uông Cẩm Viêm thấy cách không xa ở phía trước có một đôi tình nhân đang chạy thật nhanh, theo bản năng cảm thấy có gì đó bất thường, đưa tay kéo Trần Hãn lại, “Chúng ta đi qua bên kia xem thử đi!”
Trần Hãn không hiểu lắm nhưng nhìn thấy Uông Cẩm Viêm đã bước nhanh đi tới bãi cỏ nên đành phải cùng đi qua. Bên cạnh bãi cỏ có một bóng đen, Uông Cẩm Viêm lấy di động chiếu sáng mới phát hiện là một cụ già, mặt úp xuống đất. Cũng không biết tình huống của cụ già nên không dám tuỳ tiện di chuyển cụ, Uông Cẩm Viêm ngồi xổm xuống mới vừa giơ tay lên đã bị Trần Hãn ngăn lại, “Đừng động đậy, để tôi.”
Kiểm tra sơ sơ liền phát hiện cụ già bị bệnh tim đột phát, sắc mặt tím bầm, lập tức vỗ hai gò má của cụ hô hoán lên, đồng thời lấy tay tìm động mạch cổ để xác định có nhịp đập không, sau khi thấy cụ già có phản ứng liền lật người cụ lại tìm được bình thuốc trong túi bèn giúp cụ uống vào, Uông Cẩm Viêm ở bên này gọi điện thoại, gọi mấy lần đều không gọi được, không bắt được sóng. Dứt khoát cõng cụ già, “Tôi cõng cụ ra ngoài, anh lái xe đến.”
Trần Hãn phi như băng trên con đường nhỏ chạy về nhà lái xe, Uông Cẩm Viêm cõng cụ già đi đường tắt đến đường cái.
Trên xe Trần Hãn nói cho Uông Cẩm Viêm vài biện pháp cấp cứu, vượt đèn đò cũng không để ý tới, chạy như bay một mạch đến bệnh viện.
Cụ già được đưa vào phòng cấp cứu, hai người ngồi trên ghế dài nơi hành lang bệnh viện nhìn nhau, Trần Hãn chưa từng lái điên cuồng như vậy, nghĩ đến hoá đơn phạt ngày mai liền cười, “Tôi phát hiện ở chung một chỗ với cậu mà muốn một cuộc sống yên ổn cũng khó khăn.”
Uông Cẩm Viêm cười, mua hai chai nước từ máy bán hàng tự động đưa cho hắn, “Nhìn thấy cũng không thể mặc kệ được.”
Trần Hãn uống miếng nước thở dài một cái, ngồi trên ghế cùng nhau chờ kết quả. “Lần sau gặp phải một người giả bị đụng xem cậu có còn quản hay không!”
Uông Cẩm Viêm cũng lười tranh luận với hắn về việc này, cho dù hai người bọn họ tranh cãi một đêm về chuyện như vậy cũng không cãi ra kết quả gì, y không làm được chuyện đã nhìn thấy nhưng giả vờ như không nhìn thấy.
Cụ già được cứu đúng lúc, lại làm sơ cứu nên rất nhanh đã hồi phục như thường, liên tục nói cảm ơn với hai người, Uông Cẩm Viêm đã quá quen nhưng Trần Hãn thì không quen lắm. Đi ra từ bệnh viện một tay vẫn còn chảy mồ hôi lạnh, “Quá khách sáo cũng thật mệt mỏi.”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Đã nhìn thấy rồi, đừng suy nghĩ u ám như vậy! Về nhà thôi.”
Hôm sau Trần Hãn thành danh nhân của bệnh viện, ai gặp hắn cũng trêu ghẹo đôi câu, mỗi lúc thế này hắn đều cực kỳ thống hận bệnh nghề nghiệp của Uông Cẩm Viêm, làm danh nhân cũng không phải dễ làm như vậy.
Gần đây công việc không bận rộn lắm, Uông Cẩm Viêm đang ngồi trong văn phòng buồn chán, nghe được đồng sự kể một câu chuyện đùa mà y thấy rất buồn cười liền cầm di động nhắn cho Trần Hãn. Y không nghĩ Trần Hãn sẽ hồi âm lại, chỉ là cảm thấy đáng thưởng thức. Một lát sau di động y liền vang lên, vừa nhìn là Trần Hãn trả lời, mở tin nhắn ra cũng là một chuyện cười nhạt, sau đó còn kèm theo một câu: Đây mới gọi là chuyện cười nhạt. Uông Cẩm Viêm đọc xong nhịn không được bật cười lên. Mấy người còn ở lại văn phòng đều ngẩng đầu nhìn y, Tôn Tiến đang đánh báo cáo liếc nhìn y: “Anh nói nè Cẩm Viêm, cho dù là bạn gái gởi tới, chú cũng không cần phải ngọt ngào như vậy để kích động bọn tôi đâu.”
Uất Trì đoán được là ai gởi tới, nhàn nhạt liếc nhìn y tiếp tục làm việc.
Uông Cẩm Viêm sửng sốt, “Chỉ là một chuyện cười mà thôi, sao anh liên tưởng nhiều dữ vậy.” Nói là nói như thế nhưng vẫn khoé miệng vẫn không khống chế được sự vui vẻ.
Ánh mắt Tôn Tiến đầy vẻ khả nghi, đeo một bộ dáng ‘tôi biết tỏng’ tiếp tục cúi đầu đánh báo cáo. Uông Cẩm Viêm cũng bó tay, y nghĩ càng giải thích thì càng tô càng đen, dứt khoát tắt di động làm việc.
Buổi trưa ăn cơm ở căn tin, Uất Trì nhìn y rồi do dự hồi lâu nhưng vẫn hỏi, “Cẩm Viêm… cậu thật sự yêu hắn?”
Uông Cẩm Viêm đang ăn cơm, nghe được lời của hắn liền không chú ý để một hột cơm chạy vào khí quản xém nghẹn chết, uống nước ho khan nửa ngày mới từ từ đáp lại, “Cậu vừa mới nói gì?”
Uất Trì thản nhiên cười cười, ban nãy hắn chỉ cảm thấy có khả năng, bây giờ là xác định. “Cậu đã yêu hắn.”
Uông Cẩm Viêm cầm thìa vô ý đâm vào chén cơm, đầy đầu đều là lời nói của Uất Trì. Mình thích Trần Hãn sao? Có thể ư? Bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường. Y tự nhủ như thế nhưng những suy nghĩ trong đầu hoàn toàn không phải là như vậy. Nghĩ đến Trần Hãn thì nhịp tim của y liền bắt đầu gia tăng tốc độ, muốn khống chế cũng không khống chế được. Trước kia vẫn cho rằng yêu một người là một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, để yêu một người cũng không phải dễ dàng như vậy, cho tới bây giờ không ai có thể nói chính xác được rằng yêu một người có loại khuôn mẫu thế nào. Hắn thậm chí còn không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu thích hắn, càng không cần nói lúc nào thì từ thích chuyển thành yêu.
Có lẽ bắt đầu từ lúc thấy người kia thật vừa mắt, có lẽ là thời gian dài ở chung một chỗ, có lẽ…
E rằng mất nửa ngày mới tìm được cho mình một đống cớ, dù nghĩ đến khuyết điểm của hắn thì y vẫn sẽ rất tức giận, nhưng lúc bọn y không cãi nhau thật sự khiến y cảm nhận được cuộc sinh hoạt của đôi tình nhân thông thường. Thỉnh thoảng sẽ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, qua ngày sẽ không giận nhau nữa rồi giảng hoà với nhau, cùng ngồi ăn cơm. Y vẫn cảm thấy cuộc sống như thế khiến y rất hài lòng, nhưng chưa từng nghĩ rằng đây là bởi vì yêu mà hy vọng một cuộc sống bình thản ngày qua ngày như thế.
Trần Hãn vừa mở cửa đã thấy giày của Uông Cẩm Viêm liền biết y đã trở về, hơn nửa tháng này hắn hầu như không thấy y, nhìn y đang ngủ say cũng không muốn quấy rầy y, thay áo quần đi tắm.
Trong mơ mơ màng màng cảm giác được có người đắp chăn cho mình, vừa mở mắt đã nhìn thấy Trần Hãn tóc còn hơi ẩm ướt ngồi ở bên giường. Mỉm cười với hắn, “Mấy giờ rồi?”
Trần Hãn không đeo đồng hồ, lấy di động để trên tủ đầu giường đưa y xem, Uông Cẩm Viêm nhìn lướt qua đã đến tám giờ. Dụi dụi con mắt đang díp lại vào nhau ngồi dậy, “Ăn cơm chưa?”
“Cũng không ai nấu ah!” Y không ở nhà nên một mình Trần Hãn cũng lười nấu, cơ bản đều là ăn mì gói.
Uông Cẩm Viêm không nói nữa, xuống giường rửa mặt cho tỉnh người, mở tủ lạnh ra thấy ngoại trừ mì gói và bánh mì không tìm thấy thứ gì khác. “Nếu tôi không trở về, có phải anh định tiếp tục ăn mì gói phải không?!”
Trần Hãn đứng ở cửa gật đầu, Uông Cẩm Viêm hoàn toàn hết ý kiến. Quả nhiên hai người sống chung nhất định có một người là hàng lười biếng.
Uông Cẩm Viêm mặc quần áo, Trần Hãn rất khó hiểu, “Cậu làm gì thế?”
“Đi siêu thị, anh thấy toàn mì ăn liền không buồn nôn à?”
“Tôi đi cùng với cậu, chỉ mình cậu mua đồ, quá hạn một tháng cậu cũng không biết!” Trần Hãn cũng thay quần áo theo. Đây cũng không phải là hắn nói càn, Uông Cẩm Viêm không ở nhà mấy ngày nay, hắn tìm đồ gì đó có thể ăn, rất nhiều thứ đã quá hạn. Y mua đồ luôn luôn trực tiếp lấy đại không xem kỹ càng, đừng nói hết hạn, cho dù mốc y cũng không biết.
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn sờ mũi không lên tiếng, y đúng là không có thói quen xem thời hạn bảo quản.
Đến siêu thị Uông Cẩm Viêm thấy đủ loại đồ ăn muôn màu sực sỡ liền không có kiên nhẫn, cơ bản nhìn thấy thích cái gì liền ném vào trong xe đẩy. Trần Hãn thật sự nhìn không nổi nữa liền giơ tay lên ngăn y lại, “Cậu chỉ nói cho tôi biết cần gì là được, không nhọc ngài ra tay!” Khá lắm, y vừa đi lấy salad bỏ vào trong xe liền bị ném đi một đống đồ.
Uông Cẩm Viêm vừa lúc thấy phiền chuyện này, mừng rỡ mặc kệ chủ quầy. “Anh mau tới đây!”
Y phụ trách tìm nguyên liệu nấu ăn, Trần Hãn có trách nhiệm chọn đồ, chỉ chốc lát xe mua hàng đã đầy ắp, một xe thắng lợi trở về.
Có nguyên liệu nấu ăn, Uông Cẩm Viêm làm một bữa tiệc ninh hầm thịnh soạn. Hai người đã lâu ngày không ăn cơm đàng hoàng, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, kết quả hai người đều ăn rất nhiều.
Sờ cái bụng tròn vo, Trần Hãn hơi đau dạ dày, tìm thuốc tiêu thực khắp nơi. Uông Cẩm Viêm cũng ăn nhiều, vừa nhìn hắn cầm thuốc tiêu thực liền ngăn hắn lại, “Anh có tật cứ hở tí liền uống thuốc cũng là bệnh nghề nghiệp đi. Xuống lầu đi dạo đi, hữu hiệu hơn việc anh uống thuốc nhiều.”
Trần Hãn cười cười, hai người bọn họ chưa từng có thói quen tản bộ sau khi ăn cơm, nhưng hôm nay ăn quá nhiều, đi dạo một chút cũng tốt.
Không xa lắm ở sau tiểu khu là một công viên lớn, ban ngày hay buổi tối đều là chỗ tốt cho mấy người lớn tuổi tản bộ nghỉ ngơi, đến buổi tối tương đối nhiều cặp tình nhân, hai người đàn ông bọn họ xuất hiện trong công viên có chút chói mắt.
Uông Cẩm Viêm liếc nhìn Trần Hãn, “Nếu không thì đổi chỗ khác?”
Trần Hãn thì thấy cái này thật phiền phức, “Công viên này có ghi chú là hai người đàn ông không thể tới sao?”
Ánh mắt Uông Cẩm Viêm có vẻ ‘tôi biết ngay’, cười cười tiến về phía trước. Càng đi tới trước càng tối, bên trong là cánh rừng nên không có đèn đường, một mảng đen hù cũng vô cùng an tĩnh.
Hai người dạo một vòng chuẩn bị đi về, Uông Cẩm Viêm thấy cách không xa ở phía trước có một đôi tình nhân đang chạy thật nhanh, theo bản năng cảm thấy có gì đó bất thường, đưa tay kéo Trần Hãn lại, “Chúng ta đi qua bên kia xem thử đi!”
Trần Hãn không hiểu lắm nhưng nhìn thấy Uông Cẩm Viêm đã bước nhanh đi tới bãi cỏ nên đành phải cùng đi qua. Bên cạnh bãi cỏ có một bóng đen, Uông Cẩm Viêm lấy di động chiếu sáng mới phát hiện là một cụ già, mặt úp xuống đất. Cũng không biết tình huống của cụ già nên không dám tuỳ tiện di chuyển cụ, Uông Cẩm Viêm ngồi xổm xuống mới vừa giơ tay lên đã bị Trần Hãn ngăn lại, “Đừng động đậy, để tôi.”
Kiểm tra sơ sơ liền phát hiện cụ già bị bệnh tim đột phát, sắc mặt tím bầm, lập tức vỗ hai gò má của cụ hô hoán lên, đồng thời lấy tay tìm động mạch cổ để xác định có nhịp đập không, sau khi thấy cụ già có phản ứng liền lật người cụ lại tìm được bình thuốc trong túi bèn giúp cụ uống vào, Uông Cẩm Viêm ở bên này gọi điện thoại, gọi mấy lần đều không gọi được, không bắt được sóng. Dứt khoát cõng cụ già, “Tôi cõng cụ ra ngoài, anh lái xe đến.”
Trần Hãn phi như băng trên con đường nhỏ chạy về nhà lái xe, Uông Cẩm Viêm cõng cụ già đi đường tắt đến đường cái.
Trên xe Trần Hãn nói cho Uông Cẩm Viêm vài biện pháp cấp cứu, vượt đèn đò cũng không để ý tới, chạy như bay một mạch đến bệnh viện.
Cụ già được đưa vào phòng cấp cứu, hai người ngồi trên ghế dài nơi hành lang bệnh viện nhìn nhau, Trần Hãn chưa từng lái điên cuồng như vậy, nghĩ đến hoá đơn phạt ngày mai liền cười, “Tôi phát hiện ở chung một chỗ với cậu mà muốn một cuộc sống yên ổn cũng khó khăn.”
Uông Cẩm Viêm cười, mua hai chai nước từ máy bán hàng tự động đưa cho hắn, “Nhìn thấy cũng không thể mặc kệ được.”
Trần Hãn uống miếng nước thở dài một cái, ngồi trên ghế cùng nhau chờ kết quả. “Lần sau gặp phải một người giả bị đụng xem cậu có còn quản hay không!”
Uông Cẩm Viêm cũng lười tranh luận với hắn về việc này, cho dù hai người bọn họ tranh cãi một đêm về chuyện như vậy cũng không cãi ra kết quả gì, y không làm được chuyện đã nhìn thấy nhưng giả vờ như không nhìn thấy.
Cụ già được cứu đúng lúc, lại làm sơ cứu nên rất nhanh đã hồi phục như thường, liên tục nói cảm ơn với hai người, Uông Cẩm Viêm đã quá quen nhưng Trần Hãn thì không quen lắm. Đi ra từ bệnh viện một tay vẫn còn chảy mồ hôi lạnh, “Quá khách sáo cũng thật mệt mỏi.”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Đã nhìn thấy rồi, đừng suy nghĩ u ám như vậy! Về nhà thôi.”
Hôm sau Trần Hãn thành danh nhân của bệnh viện, ai gặp hắn cũng trêu ghẹo đôi câu, mỗi lúc thế này hắn đều cực kỳ thống hận bệnh nghề nghiệp của Uông Cẩm Viêm, làm danh nhân cũng không phải dễ làm như vậy.
Gần đây công việc không bận rộn lắm, Uông Cẩm Viêm đang ngồi trong văn phòng buồn chán, nghe được đồng sự kể một câu chuyện đùa mà y thấy rất buồn cười liền cầm di động nhắn cho Trần Hãn. Y không nghĩ Trần Hãn sẽ hồi âm lại, chỉ là cảm thấy đáng thưởng thức. Một lát sau di động y liền vang lên, vừa nhìn là Trần Hãn trả lời, mở tin nhắn ra cũng là một chuyện cười nhạt, sau đó còn kèm theo một câu: Đây mới gọi là chuyện cười nhạt. Uông Cẩm Viêm đọc xong nhịn không được bật cười lên. Mấy người còn ở lại văn phòng đều ngẩng đầu nhìn y, Tôn Tiến đang đánh báo cáo liếc nhìn y: “Anh nói nè Cẩm Viêm, cho dù là bạn gái gởi tới, chú cũng không cần phải ngọt ngào như vậy để kích động bọn tôi đâu.”
Uất Trì đoán được là ai gởi tới, nhàn nhạt liếc nhìn y tiếp tục làm việc.
Uông Cẩm Viêm sửng sốt, “Chỉ là một chuyện cười mà thôi, sao anh liên tưởng nhiều dữ vậy.” Nói là nói như thế nhưng vẫn khoé miệng vẫn không khống chế được sự vui vẻ.
Ánh mắt Tôn Tiến đầy vẻ khả nghi, đeo một bộ dáng ‘tôi biết tỏng’ tiếp tục cúi đầu đánh báo cáo. Uông Cẩm Viêm cũng bó tay, y nghĩ càng giải thích thì càng tô càng đen, dứt khoát tắt di động làm việc.
Buổi trưa ăn cơm ở căn tin, Uất Trì nhìn y rồi do dự hồi lâu nhưng vẫn hỏi, “Cẩm Viêm… cậu thật sự yêu hắn?”
Uông Cẩm Viêm đang ăn cơm, nghe được lời của hắn liền không chú ý để một hột cơm chạy vào khí quản xém nghẹn chết, uống nước ho khan nửa ngày mới từ từ đáp lại, “Cậu vừa mới nói gì?”
Uất Trì thản nhiên cười cười, ban nãy hắn chỉ cảm thấy có khả năng, bây giờ là xác định. “Cậu đã yêu hắn.”
Uông Cẩm Viêm cầm thìa vô ý đâm vào chén cơm, đầy đầu đều là lời nói của Uất Trì. Mình thích Trần Hãn sao? Có thể ư? Bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường. Y tự nhủ như thế nhưng những suy nghĩ trong đầu hoàn toàn không phải là như vậy. Nghĩ đến Trần Hãn thì nhịp tim của y liền bắt đầu gia tăng tốc độ, muốn khống chế cũng không khống chế được. Trước kia vẫn cho rằng yêu một người là một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, để yêu một người cũng không phải dễ dàng như vậy, cho tới bây giờ không ai có thể nói chính xác được rằng yêu một người có loại khuôn mẫu thế nào. Hắn thậm chí còn không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu thích hắn, càng không cần nói lúc nào thì từ thích chuyển thành yêu.
Có lẽ bắt đầu từ lúc thấy người kia thật vừa mắt, có lẽ là thời gian dài ở chung một chỗ, có lẽ…
E rằng mất nửa ngày mới tìm được cho mình một đống cớ, dù nghĩ đến khuyết điểm của hắn thì y vẫn sẽ rất tức giận, nhưng lúc bọn y không cãi nhau thật sự khiến y cảm nhận được cuộc sinh hoạt của đôi tình nhân thông thường. Thỉnh thoảng sẽ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, qua ngày sẽ không giận nhau nữa rồi giảng hoà với nhau, cùng ngồi ăn cơm. Y vẫn cảm thấy cuộc sống như thế khiến y rất hài lòng, nhưng chưa từng nghĩ rằng đây là bởi vì yêu mà hy vọng một cuộc sống bình thản ngày qua ngày như thế.