Chương : 20
Ăn uống no đủ xong Trần Hãn tê liệt ở trên giường vô cùng thoải mái, mấy ngày nay giận dỗi phải ngủ ở khách sạn, giường nhỏ không nói còn không thoải mái, ngủ đến thắt lưng hắn đều đau.
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn nằm ngay đơ ở trên giường liền đẩy hắn một cái, “Ăn rồi lại nằm, anh thật đúng là sống như heo!”
Trần Hãn liếc mắt nhìn y từ trên giường ngồi dậy châm một điếu thuốc lá hít một hơi rồi đưa cho Uông Cẩm Viêm, lôi kéo y ngồi trên giường, “Anh lang thang ở bên ngoài mấy ngày, vất vả lắm mới về được, vẫn không thể khoan khoan khoái khoái sao.”
Uông Cẩm Viêm bó tay tại chỗ, hít hai hơi rồi tắt điếu thuốc quay đầu nhìn hắn, “Vậy sau này phải quy định một điều, anh đừng nói đi là đi!”
“Chờ đã, anh phải nói rõ trước, là anh muốn đi sao? Là ai hơn nửa đêm bảo anh cút chứ!”
“Vậy anh cút thật hả! Em chỉ mới nói một câu!”
“Vậy làm sao nữa, còn không cho phép anh rời khỏi nhà trốn đi hả!”
Hai người ầm ĩ đỏ mặt tía tai căm tức nhìn nhau cả buổi, nhớ tới chuyện cãi nhau nhàm chán ngày đó cũng hết giận ngay liền bật cười.
“Không phải anh nói gì em, nhưng tính nói giận liền giận của em có thể sửa đổi một chút không!”
Uông Cẩm Viêm không phục, “Em nói nè bác sĩ Trần, xin hỏi anh sao lại không biết xấu hổ nói em, nói cứ như anh tốt hơn em ấy.”
Trần Hãn cười, “Được được, hai ta ai cũng đừng nói người kia nữa, được chưa?! Đi ngủ!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, hai người bọn họ thật đúng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Vừa tới bệnh viện liền đụng phải bác sĩ Hứa trong phòng làm việc, chào hỏi xong Trần Hãn thay quần áo. Bác sĩ Hứa nhìn nhìn hai mắt cười, “Hoà thuận với em trai cậu rồi hả?”
Trần Hãn sửng sốt một lúc mới phản ứng được “em trai” mà ổng đang nói là Uông Cẩm Viêm, ngoại trừ cười ra hắn không nghĩ ra được biểu cảm gì khác.
“Tôi đã nói rồi giữa anh em làm gì có thù dai mà, chờ em trai cậu kết hôn rồi, cậu có muốn ầm ĩ với y thì y cũng không đếm xỉa tới cậu!”
Trần Hãn nghe xong cười, muốn để cho Uông Cẩm Viêm kết hôn còn không bằng thẳng tay giết hắn. Mà với tính khí của y, phỏng chừng cũng không có cô nương nào có thể chịu đựng được tính tình nóng như lửa của y.
Hôm nay là ngày Trần Hãn ngồi khám, đang lúc hắn đang ở lầu một tiếp đón bệnh nhân, chợt nghe một tiếng ‘Ầm’ thật lớn vang lên, đất dưới lòng bàn chân cũng rung theo, khắp bệnh viện truyền tới tiếng la sợ hãi.
Trần Hãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa một toà lầu ba tầng xảy ra một vụ nổ, lửa lan ra rất nhanh khói đen dày đặc cuồn cuộn xông ra. Trên đường phố loạn cào cào, đoàn người đều chạy tán loạn, ô tô bị chặn ở trên đường, cảnh sát giao thông đều ở trên đường sơ tán đoàn người cùng xe cộ.
Trần Hãn bỗng nhiên nhớ tới Uông Cẩm Viêm vừa mới nhắn tới mẩu tin nhắn ngắn trêu ghẹo “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”*, hắn đang ở gần đây. Nghĩ vậy Trần Hãn ngồi không yên liền tông cửa xông thẳng ra chạy đến chỗ có chuyện vừa xảy ra.
(*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên thì ngàn dặm xa xôi vẫn sẽ gặp được nhau)
Lửa lan ra rất nhanh, mảnh vụn thuỷ tinh bị bể đầy đất, lửa đã đốt nửa tầng ba khói đen kịt cuồn cuộn bay ra từ cửa sổ. Bên bệnh viện cũng nhận được thông báo, điều động 120 đi cứu người. Trong lúc nhất thời tiếng còi báo động của 110, 120, 119 vang lên khắp vùng lân cận.
Tìm một vòng chỉ nhìn thấy một chiếc xe treo phù hiệu cảnh sát, trong xe không thấy người nào. Hắn không biết có phải là xe thuộc cảnh đội của Uông Cẩm Viêm hay không, bây giờ tâm trạng đã sớm rối loạn. Chen vào đám người đang vây xem ở gần đó tiếp tục tìm, sau khi nhân viên cứu viện chạy tới liền lập một đường ngăn cách, Trần Hãn bị đường ngăn cách chặn ở ngoài, tới thời điểm gấp rút đến khó chịu mới cảm giác được di động rung lên, vừa nhìn điện thoại hiện lên là Uông Cẩm Viêm. Nhấn nút trả lời liền nghe bên kia và hắn cùng hỏi chung một câu, “Anh/em đang ở đâu vậy?”
Trần Hãn nhìn quanh, “Anh đang ở đầu đường Thường Thắng!” Không đợi hắn nói xong thì điện thoại bên kia đã cúp máy, xuyên qua đám người Trần Hãn thấy Uông Cẩm Viêm chạy tới, nắm lấy hắn hỏi, “Anh chạy tới đây làm gì?”
Trần Hãn thấy y cũng không có chuyện gì tim đang treo cao cũng coi như thả xuống, “Không phải em nói đang ở gần đây sao, anh tưởng…”
Uông Cẩm Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm, khi y nghe được tiếng nổ mạnh rất lớn, phản ứng đầu tiên chính là bệnh viện của Trần Hãn, không tìm được Trần Hãn trong bệnh viện khiến tim cũng sợ đến ngừng đập. “Cho là em lại liều mạng xen vào việc của người khác?”
Trần Hãn dẩu môi, “Em nghĩ sao!”
Thấy có người bị thương được cứu ra, Trần Hãn cũng không để ý tới nói với y, “Em bận rộn việc của em đi, anh về bệnh viện!”
Hai người đều tự tách ra vội vàng đi làm bổn phận công tác của mình.
Sau nửa đêm Trần Hãn mới về nhà, vừa mở cửa đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, trên bàn để lại thức ăn cho hắn.
Uống một ngụm nước Trần Hãn mệt không có khẩu vị ăn uống, ngồi trên ghế salon nghỉ xả hơi.
Uông Cẩm Viêm ngáp từ phỏng ngủ đi ra, “Ăn cơm chưa?”
Trần Hãn lắc đầu, “Không muốn ăn!”
Uông Cẩm Viêm cũng không tiếp tục hỏi hắn, đặt thức ăn trên bàn vào lò vi sóng hâm nóng lên, chuẩn bị xong bưng đến trước mặt Trần Hãn.
Uông Cẩm Viêm ngồi ở một bên nhìn hắn, Trần Hãn cầm chiếc đũa lên ngoan ngoãn ăn cơm.
Chuyện ban ngày khuấy động rất lớn đến Trần Hãn, khi lên giường Trần Hãn quay người lại thấy Uông Cẩm Viêm đã ngủ say liền đưa tay ra ôm lấy. Trước kia còn chưa nhận ra thì nghĩ nguy hiểm cách bọn họ rất xa, nhưng chuyện ngày hôm nay nhắc nhở hắn rằng, đối với cậu lính cảnh sát tính khí nóng nảy thần kinh thô này, hắn cũng đã động tâm, nhưng mà khi đó không giống xác định rõ như bây giờ mà thôi.
Tục ngữ nói không thành oan gia không gặp được nhau! Lời này rất thích hợp để dùng cho Trần Hãn và Uông Cẩm Viêm, nhưng mà có yêu hay không là một chuyện, cãi nhau đánh nhau lại là một chuyện khác, một chút cũng không chậm trễ.
Để phối hợp với phương châm thi hành việc cùng nghỉ ngơi của bác sĩ Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm chỉ có thể nhắm mắt chạy đến đội trưởng Lý xin nghỉ một ngày, nhưng sáng sớm ngủ dậy hai người đã cãi nhau, dĩ nhiên tiêu chuẩn của nội dung cãi nhau không khác gì học sinh tiểu học. Cũng bởi vì chén ở trong nhà bị hai người ném chỉ còn lại một cái, hai người cùng đi ra ngoài mua chén, hai người có ý kiến khác nhau.
“Chén sứ Thanh Hoa tốt thì không mua mà mua đồ nhựa, anh có bệnh à!” Uông Cẩm Viêm nhíu mày vô cùng nghi ngờ.
“Đức hạnh như em mà dùng chén kiểu có thể xài được sao?” Nhớ tới mảnh vụn đồ sứ đầy đất, Trần Hãn liền nổi giận.
“Cả hai người mới phải, đều là em quăng vỡ hết sao? Đừng quên phần lớn cũng có công lao của anh!”
“Em…”
“Chờ đã hai vị, rốt cuộc là mua hay không mua vậy, mấy khách hàng khác đều không dám tới cửa!” Bây giờ ông chủ không nhìn nổi nữa, nếu không mở miệng ngăn cản thì hôm nay ông chẳng buôn bán được gì.
Uông Cẩm Viêm đặt chén xuống, “Muốn ầm ĩ thì về nhà hẵng ầm ĩ!”
Trần Hãn dẫn đầu đi ra ngoài trước, dọc theo đường đi hai người nén giận không nói câu nào, vào nhà sập cửa mỗi người ngồi tức giận ở trên ghế salon.
Càng nghĩ càng tức giận, Trần Hãn dứt khoát ném vỡ cái chén duy nhất kia, Uông Cẩm Viêm nhìn hành động của hắn không khác nào gây sự.
“Em hỏi này anh xong chưa vậy?”
“Chưa xong!”
Lông mày hai người đều dựng thẳng quan sát nhau, càng nhìn đối phương càng giận thêm, đang cãi lộn, ai cũng không chịu lùi một bước, kết quả chính là cãi nhau chưa đủ nghiện liền trực tiếp động tay động chân.
Đánh nhau một đường từ phòng bếp tới phòng khách, Trần Hãn đè lưng Uông Cẩm Viêm lên cái tủ liếc mắt, “Đừng động đậy!”
“Anh nói không động sẽ không động à!” Uông Cẩm Viêm đẩy hắn ra, y vừa mới khẽ động đã bị Trần Hãn kéo qua một bên, liền nghe phía sau có tiếng đồ sứ rơi xuống bịch bịch, không cần quay đầu lại nhìn y cũng biết đồ trang trí bằng thuỷ tinh và đồ sứ đặt ở trong hộc tủ mà trước kia mình vẫn sợ làm vỡ coi như không cứu được nữa.
Trần Hãn nhìn vẻ mặt co giật của y không nhịn được liền cười nhạo y, “Anh nói gì ấy nhỉ, nếu em sớm nghe lời anh có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không!”
Uông Cẩm Viêm nhất thời đơ ra, dựa lưng ngồi trên ghế salon giã đầu tóc ngắn xộc xệch của mình, “Anh thắng rồi!”
Buổi sáng hai người đã ăn, lăn qua lăn lại đến buổi trưa còn phải dọn dẹp chiến trường, Trần Hãn đạp y một cú, “Đi nấu cơm.”
Uông Cẩm Viêm vừa định đứng dậy mới nhớ tới chuyện cái chén duy nhất trong nhà cũng bị hắn đập bể, “Dùng gì để ăn?”
Trần Hãn hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện này liền nhắm hai mắt lại trốn nằm ngay đơ trên ghế salon giả vờ như một xác chết, Uông Cẩm Viêm không nói hai lời túm thẳng dậy, “Anh là thủ phạm, nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Anh là tòng phạm…” Trần Hãn kêu rên và giữa hai người lại bắt đầu cãi vã.
Giằng co một hồi xong hai người sóng vai đứng nấu ăn trong bếp, Uông Cẩm Viêm xào rau còn Trần Hãn giúp đỡ. Dùng chén nhựa mới mua ăn cơm khiến Uông Cẩm Viêm nở nụ cười, Trần Hãn nhìn y gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén y, “Còn cười, nhanh ăn cơm đi!”
Trần Hãn rửa chén, Uông Cẩm Viêm ôm lấy hắn từ phía sau khẽ ghé vào tai hắn thổi thổi hòng gây rối, Trần Hãn sợ ngứa liền nghiêng đầu, “Đừng làm loạn, tí nữa chén sẽ rơi xuống đất mất.”
Trần Hãn cười ném chén xuống bồn nước xoay người lại ôm chặt y, “Hôm nay không dạy bảo em thì anh không phải họ Trần!”
Uông Cẩm Viêm nhướn máy khẽ cười lộ ra hai cái răng khểnh, dùng môi ra hiệu cho hắn biết, “Uông Hãn!”
“Đệch!” Trần Hãn còn khách khí nữa sẽ không phải là đàn ông, đè người kia lên tường hôn tới tấp, bá đạo xông vào khoang miệng của đối phương dây dưa với cái lưỡi muốn né tránh kia, hôn thật sâu.
Sự thật chứng minh là tay của Trần Hãn nhanh nhẹn hơn người bình thường, Uông Cẩm Viêm mới vừa phản ứng kịp thì áo trên người đã không cánh mà bay, còn chưa kịp kháng nghị đã lần nữa bị Trần Hãn chặn lại ở trong miệng.
Môi dán môi, lồng ngực dán lồng ngực, hai chân quấn với nhau cùng một chỗ gần kề nhau hơn so với bất cứ giờ phút nào, ôm nhau cùng nghe hơi thở của nhau.
“Này…” Đột nhiên tiến vào khiến Uông Cẩm Viêm muốn kháng nghị, Trần Hãn đè người kia ở trên bàn không cho y có cơ hội kháng nghị, cúi đầu xuống hôn gặm cắn trên người y, tạo ra hết vết tích ám muội này đến cái khác.
“Ss… nhẹ chút!” Đột nhiên bị va đập mãnh liệt khiến Uông Cẩm Viêm hơi đau liền nhíu mày lại.
“Như vậy?” Người đang luật động dừng lại một chút, một giây kế tiếp hắn tách hai chân y càng xa, Trần Hãn húc vào nơi sâu nhất, khi hắn đâm vào càng hung mãnh hơn.
Tiêng rên rỉ của Uông Cẩm Viêm rất nhanh liền biến thành âm điệu mà Trần Hãn thích nhất, nhìn thấy ánh nước lấp lánh loé lên trong mắt y càng muốn khi dễ y, mỗi lần đều đâm vào rất sâu nhất định không chịu để cho người dưới thân được thoả mãn. “Nói em yêu anh!”
Hai tay Uông Cẩm Viêm để ở trên bàn không tìm được chỗ mượn lực chỉ có thể bấu lấy mép bàn, nghe thấy hắn bảo y thổ lộ liền không chịu nói gì, nghiêng đầu qua một bên không nhìn hắn nữa.
Trần Hãn cũng không gấp gáp, thân là người chủ đạo hắn có kiên nhẫn từ từ chờ đợi. Khoái cảm chồng chất khiến Uông Cẩm Viêm nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ, cặp mắt phủ sương đưa cánh tay ra ôm lấy Trần Hãn rồi hôn lên. Đôi môi dính sát vào nhau và Trần Hãn nghe được một tiếng “Yêu anh!” rất khẽ! Trong đầu oành một tiếng, lửa tình đốt toàn bộ, ôm người dưới thân càng dùng sức va chạm, làm rất cố sức, nhưng lòng dạ đã nhũn ra từ lâu, mau chóng để đôi bên cùng phóng thích.
Theo từng đợt khoái cảm dâng trào thân Uông Cẩm Viêm thít chặt lại khiến Trần Hãn cũng phát tiết theo, ôm y thở dốc không ngừng.
Chờ sau khi hai người đã bình tĩnh lại, Trần Hãn mới phát hiện hành vi thô lỗ của mình đã vô tình làm Uông Cẩm Viêm bị thương, không biết mấy đường vết máu ở ngang lưng là từ đâu ra. Trần Hãn mở hòm thuốc bôi thuốc trị thương cho y mà trong lòng có chút áy náy, “Xin lỗi!”
Uông Cẩm Viêm vốn cũng không để ý lắm, vết thương nhỏ nhặt như thế cũng không tính là cái gì, vừa muốn mở miệng nói không sao chợt nghe Trần Hãn nói tiếp, “Lần sau chúng ta nên thử trong phòng bếp xem sao!”
“Cút!” Gầm lên giận dữ chứng tỏ rằng thời khắc này Uông Cẩm Viêm rất căm phẫn.
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn nằm ngay đơ ở trên giường liền đẩy hắn một cái, “Ăn rồi lại nằm, anh thật đúng là sống như heo!”
Trần Hãn liếc mắt nhìn y từ trên giường ngồi dậy châm một điếu thuốc lá hít một hơi rồi đưa cho Uông Cẩm Viêm, lôi kéo y ngồi trên giường, “Anh lang thang ở bên ngoài mấy ngày, vất vả lắm mới về được, vẫn không thể khoan khoan khoái khoái sao.”
Uông Cẩm Viêm bó tay tại chỗ, hít hai hơi rồi tắt điếu thuốc quay đầu nhìn hắn, “Vậy sau này phải quy định một điều, anh đừng nói đi là đi!”
“Chờ đã, anh phải nói rõ trước, là anh muốn đi sao? Là ai hơn nửa đêm bảo anh cút chứ!”
“Vậy anh cút thật hả! Em chỉ mới nói một câu!”
“Vậy làm sao nữa, còn không cho phép anh rời khỏi nhà trốn đi hả!”
Hai người ầm ĩ đỏ mặt tía tai căm tức nhìn nhau cả buổi, nhớ tới chuyện cãi nhau nhàm chán ngày đó cũng hết giận ngay liền bật cười.
“Không phải anh nói gì em, nhưng tính nói giận liền giận của em có thể sửa đổi một chút không!”
Uông Cẩm Viêm không phục, “Em nói nè bác sĩ Trần, xin hỏi anh sao lại không biết xấu hổ nói em, nói cứ như anh tốt hơn em ấy.”
Trần Hãn cười, “Được được, hai ta ai cũng đừng nói người kia nữa, được chưa?! Đi ngủ!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, hai người bọn họ thật đúng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Vừa tới bệnh viện liền đụng phải bác sĩ Hứa trong phòng làm việc, chào hỏi xong Trần Hãn thay quần áo. Bác sĩ Hứa nhìn nhìn hai mắt cười, “Hoà thuận với em trai cậu rồi hả?”
Trần Hãn sửng sốt một lúc mới phản ứng được “em trai” mà ổng đang nói là Uông Cẩm Viêm, ngoại trừ cười ra hắn không nghĩ ra được biểu cảm gì khác.
“Tôi đã nói rồi giữa anh em làm gì có thù dai mà, chờ em trai cậu kết hôn rồi, cậu có muốn ầm ĩ với y thì y cũng không đếm xỉa tới cậu!”
Trần Hãn nghe xong cười, muốn để cho Uông Cẩm Viêm kết hôn còn không bằng thẳng tay giết hắn. Mà với tính khí của y, phỏng chừng cũng không có cô nương nào có thể chịu đựng được tính tình nóng như lửa của y.
Hôm nay là ngày Trần Hãn ngồi khám, đang lúc hắn đang ở lầu một tiếp đón bệnh nhân, chợt nghe một tiếng ‘Ầm’ thật lớn vang lên, đất dưới lòng bàn chân cũng rung theo, khắp bệnh viện truyền tới tiếng la sợ hãi.
Trần Hãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa một toà lầu ba tầng xảy ra một vụ nổ, lửa lan ra rất nhanh khói đen dày đặc cuồn cuộn xông ra. Trên đường phố loạn cào cào, đoàn người đều chạy tán loạn, ô tô bị chặn ở trên đường, cảnh sát giao thông đều ở trên đường sơ tán đoàn người cùng xe cộ.
Trần Hãn bỗng nhiên nhớ tới Uông Cẩm Viêm vừa mới nhắn tới mẩu tin nhắn ngắn trêu ghẹo “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”*, hắn đang ở gần đây. Nghĩ vậy Trần Hãn ngồi không yên liền tông cửa xông thẳng ra chạy đến chỗ có chuyện vừa xảy ra.
(*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên thì ngàn dặm xa xôi vẫn sẽ gặp được nhau)
Lửa lan ra rất nhanh, mảnh vụn thuỷ tinh bị bể đầy đất, lửa đã đốt nửa tầng ba khói đen kịt cuồn cuộn bay ra từ cửa sổ. Bên bệnh viện cũng nhận được thông báo, điều động 120 đi cứu người. Trong lúc nhất thời tiếng còi báo động của 110, 120, 119 vang lên khắp vùng lân cận.
Tìm một vòng chỉ nhìn thấy một chiếc xe treo phù hiệu cảnh sát, trong xe không thấy người nào. Hắn không biết có phải là xe thuộc cảnh đội của Uông Cẩm Viêm hay không, bây giờ tâm trạng đã sớm rối loạn. Chen vào đám người đang vây xem ở gần đó tiếp tục tìm, sau khi nhân viên cứu viện chạy tới liền lập một đường ngăn cách, Trần Hãn bị đường ngăn cách chặn ở ngoài, tới thời điểm gấp rút đến khó chịu mới cảm giác được di động rung lên, vừa nhìn điện thoại hiện lên là Uông Cẩm Viêm. Nhấn nút trả lời liền nghe bên kia và hắn cùng hỏi chung một câu, “Anh/em đang ở đâu vậy?”
Trần Hãn nhìn quanh, “Anh đang ở đầu đường Thường Thắng!” Không đợi hắn nói xong thì điện thoại bên kia đã cúp máy, xuyên qua đám người Trần Hãn thấy Uông Cẩm Viêm chạy tới, nắm lấy hắn hỏi, “Anh chạy tới đây làm gì?”
Trần Hãn thấy y cũng không có chuyện gì tim đang treo cao cũng coi như thả xuống, “Không phải em nói đang ở gần đây sao, anh tưởng…”
Uông Cẩm Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm, khi y nghe được tiếng nổ mạnh rất lớn, phản ứng đầu tiên chính là bệnh viện của Trần Hãn, không tìm được Trần Hãn trong bệnh viện khiến tim cũng sợ đến ngừng đập. “Cho là em lại liều mạng xen vào việc của người khác?”
Trần Hãn dẩu môi, “Em nghĩ sao!”
Thấy có người bị thương được cứu ra, Trần Hãn cũng không để ý tới nói với y, “Em bận rộn việc của em đi, anh về bệnh viện!”
Hai người đều tự tách ra vội vàng đi làm bổn phận công tác của mình.
Sau nửa đêm Trần Hãn mới về nhà, vừa mở cửa đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, trên bàn để lại thức ăn cho hắn.
Uống một ngụm nước Trần Hãn mệt không có khẩu vị ăn uống, ngồi trên ghế salon nghỉ xả hơi.
Uông Cẩm Viêm ngáp từ phỏng ngủ đi ra, “Ăn cơm chưa?”
Trần Hãn lắc đầu, “Không muốn ăn!”
Uông Cẩm Viêm cũng không tiếp tục hỏi hắn, đặt thức ăn trên bàn vào lò vi sóng hâm nóng lên, chuẩn bị xong bưng đến trước mặt Trần Hãn.
Uông Cẩm Viêm ngồi ở một bên nhìn hắn, Trần Hãn cầm chiếc đũa lên ngoan ngoãn ăn cơm.
Chuyện ban ngày khuấy động rất lớn đến Trần Hãn, khi lên giường Trần Hãn quay người lại thấy Uông Cẩm Viêm đã ngủ say liền đưa tay ra ôm lấy. Trước kia còn chưa nhận ra thì nghĩ nguy hiểm cách bọn họ rất xa, nhưng chuyện ngày hôm nay nhắc nhở hắn rằng, đối với cậu lính cảnh sát tính khí nóng nảy thần kinh thô này, hắn cũng đã động tâm, nhưng mà khi đó không giống xác định rõ như bây giờ mà thôi.
Tục ngữ nói không thành oan gia không gặp được nhau! Lời này rất thích hợp để dùng cho Trần Hãn và Uông Cẩm Viêm, nhưng mà có yêu hay không là một chuyện, cãi nhau đánh nhau lại là một chuyện khác, một chút cũng không chậm trễ.
Để phối hợp với phương châm thi hành việc cùng nghỉ ngơi của bác sĩ Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm chỉ có thể nhắm mắt chạy đến đội trưởng Lý xin nghỉ một ngày, nhưng sáng sớm ngủ dậy hai người đã cãi nhau, dĩ nhiên tiêu chuẩn của nội dung cãi nhau không khác gì học sinh tiểu học. Cũng bởi vì chén ở trong nhà bị hai người ném chỉ còn lại một cái, hai người cùng đi ra ngoài mua chén, hai người có ý kiến khác nhau.
“Chén sứ Thanh Hoa tốt thì không mua mà mua đồ nhựa, anh có bệnh à!” Uông Cẩm Viêm nhíu mày vô cùng nghi ngờ.
“Đức hạnh như em mà dùng chén kiểu có thể xài được sao?” Nhớ tới mảnh vụn đồ sứ đầy đất, Trần Hãn liền nổi giận.
“Cả hai người mới phải, đều là em quăng vỡ hết sao? Đừng quên phần lớn cũng có công lao của anh!”
“Em…”
“Chờ đã hai vị, rốt cuộc là mua hay không mua vậy, mấy khách hàng khác đều không dám tới cửa!” Bây giờ ông chủ không nhìn nổi nữa, nếu không mở miệng ngăn cản thì hôm nay ông chẳng buôn bán được gì.
Uông Cẩm Viêm đặt chén xuống, “Muốn ầm ĩ thì về nhà hẵng ầm ĩ!”
Trần Hãn dẫn đầu đi ra ngoài trước, dọc theo đường đi hai người nén giận không nói câu nào, vào nhà sập cửa mỗi người ngồi tức giận ở trên ghế salon.
Càng nghĩ càng tức giận, Trần Hãn dứt khoát ném vỡ cái chén duy nhất kia, Uông Cẩm Viêm nhìn hành động của hắn không khác nào gây sự.
“Em hỏi này anh xong chưa vậy?”
“Chưa xong!”
Lông mày hai người đều dựng thẳng quan sát nhau, càng nhìn đối phương càng giận thêm, đang cãi lộn, ai cũng không chịu lùi một bước, kết quả chính là cãi nhau chưa đủ nghiện liền trực tiếp động tay động chân.
Đánh nhau một đường từ phòng bếp tới phòng khách, Trần Hãn đè lưng Uông Cẩm Viêm lên cái tủ liếc mắt, “Đừng động đậy!”
“Anh nói không động sẽ không động à!” Uông Cẩm Viêm đẩy hắn ra, y vừa mới khẽ động đã bị Trần Hãn kéo qua một bên, liền nghe phía sau có tiếng đồ sứ rơi xuống bịch bịch, không cần quay đầu lại nhìn y cũng biết đồ trang trí bằng thuỷ tinh và đồ sứ đặt ở trong hộc tủ mà trước kia mình vẫn sợ làm vỡ coi như không cứu được nữa.
Trần Hãn nhìn vẻ mặt co giật của y không nhịn được liền cười nhạo y, “Anh nói gì ấy nhỉ, nếu em sớm nghe lời anh có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không!”
Uông Cẩm Viêm nhất thời đơ ra, dựa lưng ngồi trên ghế salon giã đầu tóc ngắn xộc xệch của mình, “Anh thắng rồi!”
Buổi sáng hai người đã ăn, lăn qua lăn lại đến buổi trưa còn phải dọn dẹp chiến trường, Trần Hãn đạp y một cú, “Đi nấu cơm.”
Uông Cẩm Viêm vừa định đứng dậy mới nhớ tới chuyện cái chén duy nhất trong nhà cũng bị hắn đập bể, “Dùng gì để ăn?”
Trần Hãn hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện này liền nhắm hai mắt lại trốn nằm ngay đơ trên ghế salon giả vờ như một xác chết, Uông Cẩm Viêm không nói hai lời túm thẳng dậy, “Anh là thủ phạm, nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Anh là tòng phạm…” Trần Hãn kêu rên và giữa hai người lại bắt đầu cãi vã.
Giằng co một hồi xong hai người sóng vai đứng nấu ăn trong bếp, Uông Cẩm Viêm xào rau còn Trần Hãn giúp đỡ. Dùng chén nhựa mới mua ăn cơm khiến Uông Cẩm Viêm nở nụ cười, Trần Hãn nhìn y gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén y, “Còn cười, nhanh ăn cơm đi!”
Trần Hãn rửa chén, Uông Cẩm Viêm ôm lấy hắn từ phía sau khẽ ghé vào tai hắn thổi thổi hòng gây rối, Trần Hãn sợ ngứa liền nghiêng đầu, “Đừng làm loạn, tí nữa chén sẽ rơi xuống đất mất.”
Trần Hãn cười ném chén xuống bồn nước xoay người lại ôm chặt y, “Hôm nay không dạy bảo em thì anh không phải họ Trần!”
Uông Cẩm Viêm nhướn máy khẽ cười lộ ra hai cái răng khểnh, dùng môi ra hiệu cho hắn biết, “Uông Hãn!”
“Đệch!” Trần Hãn còn khách khí nữa sẽ không phải là đàn ông, đè người kia lên tường hôn tới tấp, bá đạo xông vào khoang miệng của đối phương dây dưa với cái lưỡi muốn né tránh kia, hôn thật sâu.
Sự thật chứng minh là tay của Trần Hãn nhanh nhẹn hơn người bình thường, Uông Cẩm Viêm mới vừa phản ứng kịp thì áo trên người đã không cánh mà bay, còn chưa kịp kháng nghị đã lần nữa bị Trần Hãn chặn lại ở trong miệng.
Môi dán môi, lồng ngực dán lồng ngực, hai chân quấn với nhau cùng một chỗ gần kề nhau hơn so với bất cứ giờ phút nào, ôm nhau cùng nghe hơi thở của nhau.
“Này…” Đột nhiên tiến vào khiến Uông Cẩm Viêm muốn kháng nghị, Trần Hãn đè người kia ở trên bàn không cho y có cơ hội kháng nghị, cúi đầu xuống hôn gặm cắn trên người y, tạo ra hết vết tích ám muội này đến cái khác.
“Ss… nhẹ chút!” Đột nhiên bị va đập mãnh liệt khiến Uông Cẩm Viêm hơi đau liền nhíu mày lại.
“Như vậy?” Người đang luật động dừng lại một chút, một giây kế tiếp hắn tách hai chân y càng xa, Trần Hãn húc vào nơi sâu nhất, khi hắn đâm vào càng hung mãnh hơn.
Tiêng rên rỉ của Uông Cẩm Viêm rất nhanh liền biến thành âm điệu mà Trần Hãn thích nhất, nhìn thấy ánh nước lấp lánh loé lên trong mắt y càng muốn khi dễ y, mỗi lần đều đâm vào rất sâu nhất định không chịu để cho người dưới thân được thoả mãn. “Nói em yêu anh!”
Hai tay Uông Cẩm Viêm để ở trên bàn không tìm được chỗ mượn lực chỉ có thể bấu lấy mép bàn, nghe thấy hắn bảo y thổ lộ liền không chịu nói gì, nghiêng đầu qua một bên không nhìn hắn nữa.
Trần Hãn cũng không gấp gáp, thân là người chủ đạo hắn có kiên nhẫn từ từ chờ đợi. Khoái cảm chồng chất khiến Uông Cẩm Viêm nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ, cặp mắt phủ sương đưa cánh tay ra ôm lấy Trần Hãn rồi hôn lên. Đôi môi dính sát vào nhau và Trần Hãn nghe được một tiếng “Yêu anh!” rất khẽ! Trong đầu oành một tiếng, lửa tình đốt toàn bộ, ôm người dưới thân càng dùng sức va chạm, làm rất cố sức, nhưng lòng dạ đã nhũn ra từ lâu, mau chóng để đôi bên cùng phóng thích.
Theo từng đợt khoái cảm dâng trào thân Uông Cẩm Viêm thít chặt lại khiến Trần Hãn cũng phát tiết theo, ôm y thở dốc không ngừng.
Chờ sau khi hai người đã bình tĩnh lại, Trần Hãn mới phát hiện hành vi thô lỗ của mình đã vô tình làm Uông Cẩm Viêm bị thương, không biết mấy đường vết máu ở ngang lưng là từ đâu ra. Trần Hãn mở hòm thuốc bôi thuốc trị thương cho y mà trong lòng có chút áy náy, “Xin lỗi!”
Uông Cẩm Viêm vốn cũng không để ý lắm, vết thương nhỏ nhặt như thế cũng không tính là cái gì, vừa muốn mở miệng nói không sao chợt nghe Trần Hãn nói tiếp, “Lần sau chúng ta nên thử trong phòng bếp xem sao!”
“Cút!” Gầm lên giận dữ chứng tỏ rằng thời khắc này Uông Cẩm Viêm rất căm phẫn.