Chương 7: Tình Yêu Không Phân Biệt Tuổi Tác
Vì Cố Hiên không biết chuyện An Chi đã kết hôn nên anh ấy mới vui đến vậy và một phần là An Chi cũng không hiểu những lời mà Cố Hiên nói có ý nghĩa gì. Một người thì liên tục tìm cách theo đuổi còn một người lại không để tâm đến.
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy đột nhiên có chuông điện thoại reo lên. An Chi vội vã nghe điện thoại khi thấy người gọi đến là mẹ của mình.
“Alo mẹ à, con nghe đây.”
[An Chi, ban nãy bà con bị ngất xỉu, mẹ vừa đưa bà đến bệnh viện Nam Dương.]
“Sao ạ?”
An Chi vô cùng sửng sốt và lo lắng khi hay tin bà nội của mình bị ngất xỉu, chắc là bệnh tim của bà lại tái phát rồi. Cố Hiên thấy sắc mặt An Chi có vẻ căng thẳng nên liền hỏi:
“An Chi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà nội của em vừa bị ngất xỉu, mẹ em đã đưa bà đến bệnh viện Nam Dương rồi, nhưng mà em thấy lo quá.” An Chi cất điện thoại, trên mặt hiện rõ vẻ lo sợ.
Cố Hiên bất chợt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ sau đó nói:
“Vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, hay để anh đưa em đến bệnh viện thăm bà nhé?”
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Dứt lời, Cố Hiên ngay lập tức quay đầu xe phi thẳng đến bệnh viện Nam Dương. Khoảng mười phút sau, xe ô tô đã dừng lại trước cổng bệnh viện, hai người nhanh chóng xuống xe và tìm đến phòng bệnh mà bà nội của An Chi đang nằm.
Xoẹt!
“Bà nội!”
An Chi vội vã kéo cửa ra, cô thấy bà nội đang nằm trên giường bệnh liền lao đến hỏi han:
“Bà nội, cháu nghe mẹ nói bà bị ngất xỉu, bà không sao chứ?”
Bà nội nhìn An Chi rồi mỉm cười hiền từ, sắc mặt của bà trông khá nhợt nhạt nhưng vẫn cố nói:
“Bác sĩ nói bà không sao rồi, cháu không phải lo.”
“Cháu chào bà, chào cô.” Cố Hiên theo sau An Chi, vừa vào phòng bệnh đã lên tiếng chào bà và mẹ An Chi.
Cả bà nội lẫn mẹ của cô đều ngước mắt nhìn Cố Hiên, vẻ đẹp trai lịch thiệp của anh ấy khiến hai người phụ nữ đều rất ấn tượng.
“An Chi, chàng trai này là…”
An Chi định giới thiệu Cố Hiên cho bà và mẹ biết thì Cố Hiên bất ngờ nhanh chân hơn, anh ấy chủ động giới thiệu bản thân một cách niềm nở:
“Cháu là Cố Hiên, bạn của An Chi ạ.”
An Chi nghe xong liền tiếp lời:
“Anh ấy là sếp của con, giám đốc tập đoàn CM đó bà.”
“Ồ, vậy làm phiền cậu quá!” bà nội sau khi biết thân phận của Cố Hiên liền bày ra vẻ mặt áy náy.
“Không sao đâu bà ạ, cháu với An Chi đã quen biết từ rất lâu rồi nên ngoài lúc làm việc ở công ty ra thì bọn cháu khá thân thiết.”
Cố Hiên là người dễ hòa đồng, anh ấy đem đến cho đối phương cảm giác rất dễ chịu khi trò chuyện. Ngồi nói chuyện một hồi cũng đến lúc An Chi và Cố Hiên phải trở về công ty, hai người đứng dậy rời khỏi bệnh viện sau khi bà nội chìm vào giấc ngủ. Ra ngoài cổng bệnh viện, Thẩm Hạo Thần bất ngờ nhìn thấy An Chi đang đi cùng với một người đàn ông lạ mặt, trông họ cười nói với nhau rất tự nhiên.
“Cảm ơn anh đã đưa em tới bệnh viện thăm bà.”
“Không có gì, nhìn bà em làm anh nhớ tới người bà đã mất của mình, nói chuyện với bà rất vui, anh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.”
Hai người họ mải nói chuyện với nhau nên không để ý Thẩm Hạo Thần đang đứng từ xa quan sát. Anh cau mày nhìn họ một lúc rồi im lặng bước vào trong bệnh viện.
Tối hôm ấy, biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Tố Nhi ngồi gác chân ăn trái cây ở phòng khách, vừa xem ti vi vừa cười khúc khích, khác hẳn hình tượng đại tiểu thư sang trọng hồi sáng. Thẩm Hạo Thần từ trên tầng bước xuống, thấy chị gái đang cười ha há liền nhăn mặt đi đến, bỏ vội một miếng táo vào miệng.
“Này, cái này là của chị mà, sao em lại tự ý bốc ăn?”
Thẩm Tố Nhi giằng lấy đĩa hoa quả, lớn tiếng quát em trai vì cái tội tự ý ăn mà không xin. Hạo Thần liếc mắt nhìn Tố Nhi, anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện rồi càu nhàu:
“Chị cứ ki bo như vậy thì còn lâu mới có bạn trai.”
Tố Nhi lè lưỡi đáp trả:
“Chị chỉ ki bo với em thôi nhé, hứ!”
Thẩm Hạo Thần bất chợt thở dài, anh vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu nghiêm nghị vang lên:
“Nghe nói hôm nay chị náo loạn cả công ty vì đã công khai tỏ tình với Nghiêm Tống. Chị giỏi lắm, khiến em trai mình không biết phải để mặt mũi ở đâu.”
Thẩm Tố Nhi ỡm ờ trả lời:
“Ai bảo A Tống không thèm để ý đến chị chứ.”
“Cậu ấy không có thích chị đâu, theo đuổi vô ích thôi.”
Thẩm Tố Nhi bực mình đứng phắt dậy, cô ấy gân cổ lên cãi lại em trai:
“Ai nói cậu ấy không thích chị, chị mà đã tỏ tình thì không ai được phép từ chối.”
Đúng lúc ấy Lục An Chi từ trên tầng bước xuống, cô đã nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em họ liền đi tới góp vui.
“Chị Tố Nhi, chị đã tỏ tình với thư ký Nghiêm rồi sao?” An Chi tươi cười hỏi.
Vừa nhìn thấy An Chi, Thẩm Tố Nhi liền chạy đến nắm tay cô, giọng điệu có chút nũng nịu:
“Đúng vậy đấy, nhưng cậu ấy không nói gì cả, làm chị ngại chết đi được.”
“Chị an tâm, chắc là thư ký Nghiêm cũng sẽ sớm thích chị thôi, chị dễ thương thế này cơ mà.”
“Em nói thật sao?”
Thẩm Hạo Thần ngồi quan sát hai cô gái khen nhau mà ngán ngẩm, anh đột nhiên chen lời vào cuộc trò chuyện đó bằng một câu nói chí mạng:
“Chị hơn người ta tận 6 tuổi đó!”
Thẩm Tố Nhi đỏ mặt hét lên:
“Thẩm Hạo Thần, em nói đủ chưa hả?”
Nếu Nghiêm Tống mới chỉ là chàng trai 23 tuổi thì Thẩm Tố Nhi đã là cô gái 29 tuổi rồi, dù đã 29 tuổi nhưng Tố Nhi vẫn chưa chịu lấy chồng, mà tính cách cũng khá trẻ con nữa. Thấy Tố Nhi đang rất tức giận bởi những lời nói trêu ngươi của Thẩm Hạo Thần, An Chi liền xoa dịu sự tức giận ấy bằng một câu nói:
“Chị đừng để tâm đến chuyện đó, tình yêu thì không phân biệt tuổi tác mà.”
“Phải ha, chỉ có em hiểu chị thôi.”
Thẩm Tố Nhi ôm chầm lấy An Chi sau đó giận dỗi mà bỏ lên phòng. Lục An Chi thở dài nhìn theo dáng vẻ của cô ấy rồi chợt quay sang bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Hạo Thần. Cô tò mò hỏi:
“Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Thẩm Hạo Thần tỏ ý không quan tâm, anh hỏi luôn:
“Người đàn ông hôm nay đi cùng cô đến bệnh viện là ai thế?”
An Chi suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày đáp:
“Sao anh biết? Anh theo dõi tôi đấy à?”
“Ai rảnh mà theo dõi cô chứ. Chỉ là tình cờ tôi đến thăm bà cô thì nhìn thấy thôi.”
“Ờ thì anh ấy là…”
An Chi đang định giải thích thì bất ngờ dừng lại, cô chợt nhớ ra là việc gì mình phải nói chuyện này cho Thẩm Hạo Thần biết nhỉ? Hai người đã nói rõ là sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau rồi mà.
“Cơ mà thái độ đó của anh là sao? Đừng nói là… anh đang ghen đấy nhé?” An Chi hỏi dò.
Thẩm Hạo Thần cười khẩy, anh lập tức phản bác:
“Nghĩ sao mà tôi phải ghen? Tôi chỉ là thấy anh chàng đó cũng đẹp trai, sao lại đi quen người như cô thôi.”
“Anh nói cái gì? Người như tôi thì sao hả?”
Thẩm Hạo Thần chống tay đứng dậy, anh cho hai tay vào túi quần sau đó nghênh ngang rời khỏi phòng khách với một câu nói đầy ý châm chọc:
“Haizzz… tự nhiên tôi cảm thấy tội cho người đàn ông kia quá, chắc anh ta không biết cô là kiểu phụ nữ oái oăm thế nào đâu nhỉ? Chậc… thật tội nghiệp làm sao…”
Lục An Chi đỏ mặt giận dữ, cô bực mình cầm lấy gối trên sofa ném thẳng vào gáy của Thẩm Hạo Thần cái bộp. Cú ném đó khiến Hạo Thần ngạc nhiên đến ngơ ngác, anh bực tức quay mặt lại thì bất ngờ có thêm chiếc gối nữa đập thẳng vào mặt.
“Lục An Chi, cô muốn chết à?” Thẩm Hạo Thần nghiến răng quát.
An Chi sau khi đánh anh thì thấy hả dạ lắm, cô lè lưỡi trêu anh rồi chạy vụt đi. Thẩm Hạo Thần siết chặt chiếc gối, anh nhếch miệng cười:
“Được lắm, đừng để tôi bắt kịp cô, nếu không… cô chết chắc với tôi rồi.”
Reng… Reng… Reng…
Đúng lúc ấy đột nhiên có chuông điện thoại reo lên. An Chi vội vã nghe điện thoại khi thấy người gọi đến là mẹ của mình.
“Alo mẹ à, con nghe đây.”
[An Chi, ban nãy bà con bị ngất xỉu, mẹ vừa đưa bà đến bệnh viện Nam Dương.]
“Sao ạ?”
An Chi vô cùng sửng sốt và lo lắng khi hay tin bà nội của mình bị ngất xỉu, chắc là bệnh tim của bà lại tái phát rồi. Cố Hiên thấy sắc mặt An Chi có vẻ căng thẳng nên liền hỏi:
“An Chi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà nội của em vừa bị ngất xỉu, mẹ em đã đưa bà đến bệnh viện Nam Dương rồi, nhưng mà em thấy lo quá.” An Chi cất điện thoại, trên mặt hiện rõ vẻ lo sợ.
Cố Hiên bất chợt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ sau đó nói:
“Vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, hay để anh đưa em đến bệnh viện thăm bà nhé?”
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Dứt lời, Cố Hiên ngay lập tức quay đầu xe phi thẳng đến bệnh viện Nam Dương. Khoảng mười phút sau, xe ô tô đã dừng lại trước cổng bệnh viện, hai người nhanh chóng xuống xe và tìm đến phòng bệnh mà bà nội của An Chi đang nằm.
Xoẹt!
“Bà nội!”
An Chi vội vã kéo cửa ra, cô thấy bà nội đang nằm trên giường bệnh liền lao đến hỏi han:
“Bà nội, cháu nghe mẹ nói bà bị ngất xỉu, bà không sao chứ?”
Bà nội nhìn An Chi rồi mỉm cười hiền từ, sắc mặt của bà trông khá nhợt nhạt nhưng vẫn cố nói:
“Bác sĩ nói bà không sao rồi, cháu không phải lo.”
“Cháu chào bà, chào cô.” Cố Hiên theo sau An Chi, vừa vào phòng bệnh đã lên tiếng chào bà và mẹ An Chi.
Cả bà nội lẫn mẹ của cô đều ngước mắt nhìn Cố Hiên, vẻ đẹp trai lịch thiệp của anh ấy khiến hai người phụ nữ đều rất ấn tượng.
“An Chi, chàng trai này là…”
An Chi định giới thiệu Cố Hiên cho bà và mẹ biết thì Cố Hiên bất ngờ nhanh chân hơn, anh ấy chủ động giới thiệu bản thân một cách niềm nở:
“Cháu là Cố Hiên, bạn của An Chi ạ.”
An Chi nghe xong liền tiếp lời:
“Anh ấy là sếp của con, giám đốc tập đoàn CM đó bà.”
“Ồ, vậy làm phiền cậu quá!” bà nội sau khi biết thân phận của Cố Hiên liền bày ra vẻ mặt áy náy.
“Không sao đâu bà ạ, cháu với An Chi đã quen biết từ rất lâu rồi nên ngoài lúc làm việc ở công ty ra thì bọn cháu khá thân thiết.”
Cố Hiên là người dễ hòa đồng, anh ấy đem đến cho đối phương cảm giác rất dễ chịu khi trò chuyện. Ngồi nói chuyện một hồi cũng đến lúc An Chi và Cố Hiên phải trở về công ty, hai người đứng dậy rời khỏi bệnh viện sau khi bà nội chìm vào giấc ngủ. Ra ngoài cổng bệnh viện, Thẩm Hạo Thần bất ngờ nhìn thấy An Chi đang đi cùng với một người đàn ông lạ mặt, trông họ cười nói với nhau rất tự nhiên.
“Cảm ơn anh đã đưa em tới bệnh viện thăm bà.”
“Không có gì, nhìn bà em làm anh nhớ tới người bà đã mất của mình, nói chuyện với bà rất vui, anh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.”
Hai người họ mải nói chuyện với nhau nên không để ý Thẩm Hạo Thần đang đứng từ xa quan sát. Anh cau mày nhìn họ một lúc rồi im lặng bước vào trong bệnh viện.
Tối hôm ấy, biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Tố Nhi ngồi gác chân ăn trái cây ở phòng khách, vừa xem ti vi vừa cười khúc khích, khác hẳn hình tượng đại tiểu thư sang trọng hồi sáng. Thẩm Hạo Thần từ trên tầng bước xuống, thấy chị gái đang cười ha há liền nhăn mặt đi đến, bỏ vội một miếng táo vào miệng.
“Này, cái này là của chị mà, sao em lại tự ý bốc ăn?”
Thẩm Tố Nhi giằng lấy đĩa hoa quả, lớn tiếng quát em trai vì cái tội tự ý ăn mà không xin. Hạo Thần liếc mắt nhìn Tố Nhi, anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện rồi càu nhàu:
“Chị cứ ki bo như vậy thì còn lâu mới có bạn trai.”
Tố Nhi lè lưỡi đáp trả:
“Chị chỉ ki bo với em thôi nhé, hứ!”
Thẩm Hạo Thần bất chợt thở dài, anh vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu nghiêm nghị vang lên:
“Nghe nói hôm nay chị náo loạn cả công ty vì đã công khai tỏ tình với Nghiêm Tống. Chị giỏi lắm, khiến em trai mình không biết phải để mặt mũi ở đâu.”
Thẩm Tố Nhi ỡm ờ trả lời:
“Ai bảo A Tống không thèm để ý đến chị chứ.”
“Cậu ấy không có thích chị đâu, theo đuổi vô ích thôi.”
Thẩm Tố Nhi bực mình đứng phắt dậy, cô ấy gân cổ lên cãi lại em trai:
“Ai nói cậu ấy không thích chị, chị mà đã tỏ tình thì không ai được phép từ chối.”
Đúng lúc ấy Lục An Chi từ trên tầng bước xuống, cô đã nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em họ liền đi tới góp vui.
“Chị Tố Nhi, chị đã tỏ tình với thư ký Nghiêm rồi sao?” An Chi tươi cười hỏi.
Vừa nhìn thấy An Chi, Thẩm Tố Nhi liền chạy đến nắm tay cô, giọng điệu có chút nũng nịu:
“Đúng vậy đấy, nhưng cậu ấy không nói gì cả, làm chị ngại chết đi được.”
“Chị an tâm, chắc là thư ký Nghiêm cũng sẽ sớm thích chị thôi, chị dễ thương thế này cơ mà.”
“Em nói thật sao?”
Thẩm Hạo Thần ngồi quan sát hai cô gái khen nhau mà ngán ngẩm, anh đột nhiên chen lời vào cuộc trò chuyện đó bằng một câu nói chí mạng:
“Chị hơn người ta tận 6 tuổi đó!”
Thẩm Tố Nhi đỏ mặt hét lên:
“Thẩm Hạo Thần, em nói đủ chưa hả?”
Nếu Nghiêm Tống mới chỉ là chàng trai 23 tuổi thì Thẩm Tố Nhi đã là cô gái 29 tuổi rồi, dù đã 29 tuổi nhưng Tố Nhi vẫn chưa chịu lấy chồng, mà tính cách cũng khá trẻ con nữa. Thấy Tố Nhi đang rất tức giận bởi những lời nói trêu ngươi của Thẩm Hạo Thần, An Chi liền xoa dịu sự tức giận ấy bằng một câu nói:
“Chị đừng để tâm đến chuyện đó, tình yêu thì không phân biệt tuổi tác mà.”
“Phải ha, chỉ có em hiểu chị thôi.”
Thẩm Tố Nhi ôm chầm lấy An Chi sau đó giận dỗi mà bỏ lên phòng. Lục An Chi thở dài nhìn theo dáng vẻ của cô ấy rồi chợt quay sang bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Hạo Thần. Cô tò mò hỏi:
“Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Thẩm Hạo Thần tỏ ý không quan tâm, anh hỏi luôn:
“Người đàn ông hôm nay đi cùng cô đến bệnh viện là ai thế?”
An Chi suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày đáp:
“Sao anh biết? Anh theo dõi tôi đấy à?”
“Ai rảnh mà theo dõi cô chứ. Chỉ là tình cờ tôi đến thăm bà cô thì nhìn thấy thôi.”
“Ờ thì anh ấy là…”
An Chi đang định giải thích thì bất ngờ dừng lại, cô chợt nhớ ra là việc gì mình phải nói chuyện này cho Thẩm Hạo Thần biết nhỉ? Hai người đã nói rõ là sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau rồi mà.
“Cơ mà thái độ đó của anh là sao? Đừng nói là… anh đang ghen đấy nhé?” An Chi hỏi dò.
Thẩm Hạo Thần cười khẩy, anh lập tức phản bác:
“Nghĩ sao mà tôi phải ghen? Tôi chỉ là thấy anh chàng đó cũng đẹp trai, sao lại đi quen người như cô thôi.”
“Anh nói cái gì? Người như tôi thì sao hả?”
Thẩm Hạo Thần chống tay đứng dậy, anh cho hai tay vào túi quần sau đó nghênh ngang rời khỏi phòng khách với một câu nói đầy ý châm chọc:
“Haizzz… tự nhiên tôi cảm thấy tội cho người đàn ông kia quá, chắc anh ta không biết cô là kiểu phụ nữ oái oăm thế nào đâu nhỉ? Chậc… thật tội nghiệp làm sao…”
Lục An Chi đỏ mặt giận dữ, cô bực mình cầm lấy gối trên sofa ném thẳng vào gáy của Thẩm Hạo Thần cái bộp. Cú ném đó khiến Hạo Thần ngạc nhiên đến ngơ ngác, anh bực tức quay mặt lại thì bất ngờ có thêm chiếc gối nữa đập thẳng vào mặt.
“Lục An Chi, cô muốn chết à?” Thẩm Hạo Thần nghiến răng quát.
An Chi sau khi đánh anh thì thấy hả dạ lắm, cô lè lưỡi trêu anh rồi chạy vụt đi. Thẩm Hạo Thần siết chặt chiếc gối, anh nhếch miệng cười:
“Được lắm, đừng để tôi bắt kịp cô, nếu không… cô chết chắc với tôi rồi.”