Chương : 50
Giữa lúc Kỳ Tiểu Nguyên còn đang đắm chìm vào những lời tuyên bố thâm tình trước khi chia xa của Cao Thừa Tử, di động trong túi quần vừa dịp vang lên. Trên màn hình lúc này đang hiển thị tên Lôi Quân.
Khi Kỳ Tiểu Nguyên bắt máy, giọng nói vui mừng hoan hỉ của Lôi Quân liền truyền tới: “Nguyên Nguyên, cậu đang ở chỗ nào? Mau xuống dưới ăn điểm tâm đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Đến ngay đây…”
“Hôm nay tớ muốn đi thăm thú chung quanh, hai tụi mình cùng đi nhé! Tớ cảm thấy nếu mở quán cơm trên khu phố ở thôn đông, khẳng định chỉ có lời không có lỗ. Cậu xem lưu lượng khách ở đây liền biết! Ai nha, Nguyên Nguyên, sau cậu không tìm được anh lính nhà cậu sớm một chút? Đây chính là một khối phong thủy bảo địa đó!” Như những gì Lôi Quân đã nói, nơi này đích thật là một khối phong thủy bảo địa, với thế trận chữ nhập (入–tiến vào), vả lại còn là tiến mà không có khe hở. Tương ứng với tiền tài cuồn cuộn đến, chẳng hề sợ có sự hao hụt. Đây quả thực là một vùng đất phong thủy bảo địa tuyệt hảo, là một nơi vừa thích hợp cư trú vừa thích hợp phát triển buôn bán.
Kỳ Tiểu Nguyên vội rửa mặt sạch sẽ, rồi xuống lầu. Bất quá, cậu không có cùng Lôi Quân ăn điểm tâm, thậm chí ngay cả chào hỏi còn chưa đánh một tiếng, người đã trực tiếp chạy vội đi ra ngoài.
Cả đêm không thấy Tử Tử, tiểu tử thúi này phỏng chừng đã sinh khí rồi đi!?
Chỉ tội cho bạn Lôi Quân, vừa thấy Kỳ Tiểu Nguyên đã hồ hởi vươn tay vẫy vẫy: “Nguyên Nguyên, bên này!” Nhưng cuối cùng, chỉ có thể mở to mắt trừng trừng, nhìn thằng bạn ngay cả liếc cũng chưa liếc mình một cái đã trực tiếp xuất môn. Lôi Quân nhìn chiếc đũa còn đang cắm nửa cái tiểu lung bao ngẩn ngơ, không biết nên tiếp tục ăn, hay là nên đuổi theo ra ngoài. Châm chước nửa ngày, cậu vẫn quyết định lưu lại nhấm nháp hết đống tiểu lung bao do chú Đại Hải tự mình làm. Tay nghề chưng nấu của chú Đại Hải thật sự không phải dạng vừa đâu, chỉ là tiểu lung bao thôi mà đã có thể khiến cho thực khách ăn ra hương ra vị rồi.
Chỗ ở của Quý Dân chính là hậu viện của Quý Hoành cùng Diệp Thần. Ngay cả Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên cũng chưa có tư cách quản nhóc, mọi thứ đều phải để cho Quý Hoành tự mình giáo dưỡng. Cho nên thỉnh thoảng, Diệp Diệp mới ngẫu nhiên đến thăm đứa con trai này một chút, hoặc mang nhóc ra ngoài chơi đùa, hoặc mang về nhà ôm ngủ cả đêm. Mặc dù nói mình là tiểu bóng đèn, kỳ thật số lần gần gũi của nhóc với cha mẹ còn chưa được bao nhiêu. Nhất là bà Cao, quả thực đã đem đứa chắt trai này xem như bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay. Đáng tiếc bảo bối này lại không chịu ở trong lòng bàn tay bà.
Hậu viện của Quý Dân có thể coi như là một tứ hợp viện nhỏ độc lập, bất quá lại tương liên với chỗ ở của Diệp Thần Quý Hoành. Đến đúng giờ, Quý Hoành sẽ đến dạy học cho nhóc kiêm kiểm tra công khóa. Bất quá đa số thời gian đều sẽ lưu cho nhóc đầy đủ không gian tự do. Thời điểm Kỳ Tiểu Nguyên lặng lẽ từ cửa sau đi vào, vừa vặn gặp phải Quý Hoành đang tiến vào sân. Tiểu Nguyên cũng rất lễ phép, thưa một câu: “Con chào ông… Quý…”
Quý Hoành nghe tiếng chào này, xém chút đã bị dọa cho nhuyễn cả chân, hơi kém chút đã quỳ rạp xuống: “Đừng… quá khách khí, nếu gặp mặt cứ kêu một tiếng Quý tiên sinh là được. Ông… thật sự không dám nhận…” Nếu để Kỳ lão đầu biết tên vãn bối mình chiếm tiện nghi con hắn, lão có thể hay không xuất ra cấm chú nhà họ Kỳ để giết hắn? So qua so lại, người họ Quý mặc dù có đan dược bồi dưỡng thân thể nhu thuận như nước, nhưng không thể sánh bằng số giá trị vũ lục đột nhiên bộc phát của nhà họ Kỳ à!
Kỳ Tiểu Nguyên đáp lại: “Này… anh Thừa Tử kêu ngài là ông Quý, cháu không phải nên gọi theo anh ấy sao?”
“Cái này thì không giống, dù sao cậu không thể gọi tôi là ông Quý. Nếu cậu còn gọi tôi là ông Quý nữa, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!” Tuổi của người ta vốn đã đủ lớn rồi, nay còn bị người nào đó tùy thời tùy khắc nhắc nhở chuyện mình đã làm ông. Làm ông còn chưa tính, nhưng cái người này rõ ràng so với mình còn có bối phận lớn hơn, nói không chừng đã sống mấy trăm năm rồi á! Đã vậy mà còn muốn gọi mình là ông à, không có cửa đâu nhé, ngay cả cửa sổ cũng không có để trèo đâu!
Kỳ Tiểu Nguyên mang vẻ mặt mờ mịt, bất quá vì đang ở trước mặt trưởng bối, cậu vẫn không dám hỏi rõ nguyên nhân. Dù gì, kêu quý tiên sinh cũng không tính là bất kính. Vì thế Kỳ Tiểu Nguyên mới sửa lời nói: “Chào Quý tiên sinh. Đúng rồi, Tử Tử nhà cháu, đêm qua có phải ở nơi này hay không ạ?”
Quý Hoành đáp: “Đúng vậy! Đêm qua, nhóc con đã mang theo tiểu đậu đinh nhà cậu tới. Hai đứa nhỏ này ngược lại dính cùng một chỗ rất thích hợp à, ha hả…” Đâu chỉ có thể chơi cùng chỗ, ngay cả ngủ cũng đã lăn chung một giường rồi.
Kỳ Tiểu Nguyên trả lời: “Đúng vậy! Tử Tử vẫn luôn không có bằng hữu. Nếu bé có thể làm bạn với Tiểu Dân thì thật tốt biết mấy. Đúng rồi, bé đêm qua có phải lại khóc lại náo loạn không? Thật sự là ngại ngùng, đã gây thêm phiền toái cho mọi người.”
“A?” Quý Hoành bất ngờ hỏi lại: “Không có, nhóc vì cái gì phải khóc nháo? Ngày hôm qua, Tiểu Dân dạy nhóc viết chữ, viết đến chín giờ, hai đứa liền lên giường ngủ. Tiểu Dân ôm nhóc, còn xướng khúc hát ru, không quá mấy phút đồng hồ liền ngủ khò luôn ấy chứ. Đứa nhỏ này rất nghe lời, không có khóc nháo gì đâu.”
“Hả?” Lúc này đến phiên Kỳ Tiểu Nguyên ngoài ý muốn:“Không phải! Đứa nhỏ Tử Tử này, buổi tối không có cháu là ngủ không được. Hồi trước cha cháu ôm bé ngủ, bé không bao giờ chợp mắt được, vừa khóc vừa nháo. Bé bình thường rất ngoan, chính là hơi lạ giường, lại không cho người khác ôm, chỉ có cháu dỗ nhóc, nhóc mới có thể ngủ được. Đêm qua, Tử Tử thật sự không khóc sao?”
Quý Hoành ra sức hồi tưởng, ngày hôm qua, hình như không có nghe thấy tiếng hài tử khóc mà? Hắn kỳ thật cũng không để ý lắm. Gần đây, Quý Dân đang học cách sinh hoạt độc lập, mấy chuyện chiếu cố hài tử này, vừa vặn có thể giúp nhóc rèn luyện thêm. Cho nên Quý Hoành mới không như trước luôn chú ý đến động tĩnh bên chỗ nhóc: “À, chúng ta cứ đi nhìn xem liền biết thôi. Đừng lo lắng, Tử Tử đi theo Quý Dân, không có việc gì đâu.”
Kỳ Tiểu Nguyên gật đầu, rồi đi theo Quý Hoành đồng thời vào phòng. Hai người nhỏ giọng đẩy cửa ra, chỉ thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên bàn, tư thế đưa lưng về phía cửa. Quý Dân cầm trong tay một bảng chữ mẫu, một tay cầm bút, cẩn thận nói: “Hôm nay, anh sẽ dạy em năm chữ, em trước nhận mặt chữ qua một lần. Đến, xem từ thứ nhất, một nét bút ngang là nhất (一), nhất trong một hai đó! Một phiết một phẩy, chính là nhân. Em xem, bộ dáng của nó y như hai cái đùi của em này (人). Đem cái số một này, vẽ ngang một nét nhập vào chữ nhân, ta liền có chữ đại(大), chính là đại trong lớn nhỏ. Bên dưới chữ đại ta lại điểm thêm một nét, vậy là thành chữ thái (太), đây là thái trong thái dương (太阳–mặt trời). Chữ cuối cùng này đọc là Thiên (天), so với chữ đại thì nhiều thêm một nét ngang, chính là trời cao đấy.”
Tử Tử bày vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Quý Dân: “Nhìn qua rất khó nha!”
Quý Dân từ tốn đáp: “Không sao, từ từ sẽ được. Muốn học thứ gì đâu phải một sớm một chiều liền học được đâu, chúng ta đi từng bước một nào! Em xem, em chỉ mất vỏn vẹn một đêm hôm qua đã học viết được hơn năm chữ, hôm nay chúng ta có tròn một ngày dài, năm chữ này đối Tử Tử mà nói rất đơn giản nha!”
Đứng bên ngoài, Quý Hoành niết cằm, trầm tư nói: “Sao mình trước đây chưa từng biết, Tiểu Dân còn rất biết cách hống hài tử ta?”
Kỳ Tiểu Nguyên cũng thật bất ngờ, bất quá phần nhiều vẫn là tự mình suy tư ra: “Mọi người đều nói ngày hôm sau con nít sinh ra mới bắt đầu giáo dục, thì đã chậm một ngày. Cháu bình thường đều bận rộn vì mưu sinh mà bôn ba cả ngày, xem ra về sau, vấn đề giáo dục Tử Tử vẫn nên xem xét lại.” Cậu có chút điểm hổ thẹn, bản thân vậy mà còn không bằng một đứa nhỏ sáu tuổi. Không biết lúc mình dạy Tử Tử, nhóc có thể ngoan ngoãn học tập như vậy hay không?
Lúc này, Quý Dân đang nắm lấy bàn tay của Tử Tử, dạy nhóc tư thế cầm bút chính xác, sau đó lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gạch một đường trên vở tập viết: “Như vậy, một nét ngang, chính là nhất… Đến Tử Tử, đọc theo anh, Nhất ”
Tử Tử mở cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Quý Dân, non non mềm nềm thì thầm: “Nhất…”
Quý Dân lập tức khen: “Ừ, Tử Tử thật thông minh.”
Quý Hoành nhìn tình cảnh trong phòng lại không nhịn được mân mê mân mê cằm, khóe môi cũng âm thầm cong lên một độ cung, vừa hay dương quang bình minh từ cửa chiếu đến, bao trùm lấy đôi lông mi của Quý Dân, nổi bật lên độ dài và cứng rắn của chúng. Phần quai hàm anh tuấn bức người, nếp gấp nơi hai khóe môi vô tình lại gia tăng thêm vài phần uy nghiêm bất cẩu ngôn tiếu.
Hắn chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm ôn nhu: “Rất đáng yêu, Tiểu Sơn khi còn bé cũng chưa từng đáng yêu như vậy.”
Tiểu Sơn cùng Diệp Diệp chính là một đôi mà hắn xem trọng nhất, có thể là bởi vì hai đứa tụi nó chỉ kém nhau một tuổi, cho nên mới không có loại cảm giác phải bảo vệ, trông chừng, hay chăm sóc. Quý Dân không chỉ dạy Tử Tử viết chữ, pha sữa nóng cho Tử Tử, thậm chí còn mặc quần áo cho Tử Tử, loại cảm giác này đã khiến cho Quý Hoành cảm thấy thật ấm áp. Quý Hoành dùng cằm hướng về phía Kỳ Tiểu Nguyên hất hất: “Huynh đệ, có hứng thú kết thông gia không?… Tôi là nói, cậu và con trai của cậu… Cùng với cháu ngoại trai của tôi á.”
Kỳ Tiểu Nguyên há miệng thở dốc: “A?”
Quý Hoành vui tươi hớn hở nở nụ cười, đi vào phòng: “A Dân!”
Quý Dân kỳ thật đã sớm nghe thấy tiếng Quý Hoành. Vốn, trên người Quý Hoành đã có một cỗ hương vị đặc biệt, nhóc từ nhỏ cùng hắn sinh hoạt, chỉ cần đối phương qua lại trong phạm vi trăm mét, nhóc đều có thể ngửi thấy được mùi hương thuộc về hắn, chính là cái loại mùi này chẳng đứng đắn chút nào.
“Lặng lẽ tránh ở phía sau cửa nhìn cái gì vậy? A Hoành, ông nghe lén chúng cháu nói chuyện?”Quý Dân buông tay Tử Tử ra, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc mềm mềm tùy ý thả trên bả vai, có chút hơi rối, chắc là do sáng sớm không chải đầu. Bất quá vừa hay phối với làn da trắng trắng hồng hồng phấn nộn của nhóc, trông càng giống một bé gái hơn.
Quý Hoành liền đi tới, nhéo nhéo mặt của nhóc: “Nhìn xem cháu làm thế nào dạy em trai à! Mới thu đồ đệ nên nhìn qua có hơi khắc khổ đi!”
Bấy giờ, Tử Tử cũng ngẩng đầu lên, Quý Hoành lập tức cong người, mang vẻ mặt lấy lòng nói với bé: “Bảo bối nhi, kêu bá bá.”
Quý Dân phiên cái xem thường: “A Hoành, ông có ý tứ gì? Đã chừng này tuổi rồi, đừng chiếm tiện nghi của bạn nhỏ nữa được không?”
Tử Tử đang do dự có nên mở miệng không, thì thân ảnh của Kỳ Tiểu Nguyên đã lắc lư đi tới. Cả đêm không thấy, nhóc thật muốn ba ba, Tử Tử lắc lư hai cánh tay nhỏ bé, vẻ mặt hưng phấn hô: “Ba ba!” Sau đó trợt xuống ghế dựa, hướng Kỳ Tiểu Nguyên chạy tới.
Kỳ Tiểu Nguyên xoay người một cái, đem nhóc chuẩn xác bế lên: “Tử Tử Tử Tử, có hay không nhớ ba ba? Thực xin lỗi, đêm qua ba ba uống rượu, bị nhóm chú bác của con lưu lại, nên không thể ở bên con. Con có giận ba ba không?”
Tử Tử chụt chụt hôn lên mặt, lên trán, lên mắt của Kỳ Tiểu Nguyên mấy cái, thân xong nhóc lại vui vẻ đáp: “Con mới không có giận ba ba đâu, đêm qua Tiểu Dân dạy con viết chữ, còn kể chuyện cho con nghe, rồi hát ru cho con nữa. Ba ba, tối nay con có thể cùng Tiểu Dân ngủ chung nữa không?”
Quý Hoành lấy tay phất ngang, thở dài: “A, đây là đang mời sủng sao? Không tồi đâu!”
Quý Dân với vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, bảo: “A Hoành! Im lặng!”
Quý Hoành nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, bảo bối nhi, ông câm miệng. Bất quá, ông vẫn muốn hỏi một câu, cháu đây là đang chơi trò dưỡng thành sao? Như vậy nuôi lớn, rồi về sau ăn luôn, hay là chờ nhóc kia ăn luôn cháu?”
Quý Dân phiên cái xem thường, không tính toán để ý tới cái người không đứng đắn chẳng biết nên gọi là ông ngoại hay là ông cố ngoại kia. Ấy vậy, Quý Hoành lại thực không biết xấu hổ hỏi tiếp: “Có gì ăn không? Ông đói bụng.”
“Ngoại công không đem ông uy no rồi mới đi ra sao?”
“Ông cháu đêm qua bị người gọi đi tọa đàm, hiện tại còn chưa có trở lại đâu!”
“Nhà bếp có trứng ốp la, còn nóng. Tử Tử không thích ăn, ông có thể ăn hết nó, nhưng phải rửasạch cho cháu…”Quý Dân suy xét vài giây đồng hồ sau, lại nói: “Quên đi, cứ để cho cháu rửa!” Chỉ có thể trách phòng bếp không phải nơi thuộc về Quý Hoành.
Kỳ Tiểu Nguyên lúc này cũng lên tiếng: “Á, Tử Tử không thích ăn trứng ốp la. Nhóc thích ăn canh trứng, trứng ốp la cùng trứng luộc rất ngấy, bé mấy lần ăn đều bị nghẹn đến phát hoảng. Ai nha… Được rồi bảo bối, không cần hôn nữa. Trên mặt ba hiện tại đều là nước miếng của con không này…”
Quý Dân âm thầm ghi nhớ, canh trứng gà a! Cái này rất đơn giản, giữa trưa làm cho nhóc ăn là được.
Cơ mà, vịt con! Người kia có cái gì tốt mà hôn hôn hoài vậy chứ!?
Lớn như vậy còn cùng ba ba thân tới thân lui không dứt, có biết buồn nôn không hả?
Khi Kỳ Tiểu Nguyên bắt máy, giọng nói vui mừng hoan hỉ của Lôi Quân liền truyền tới: “Nguyên Nguyên, cậu đang ở chỗ nào? Mau xuống dưới ăn điểm tâm đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Đến ngay đây…”
“Hôm nay tớ muốn đi thăm thú chung quanh, hai tụi mình cùng đi nhé! Tớ cảm thấy nếu mở quán cơm trên khu phố ở thôn đông, khẳng định chỉ có lời không có lỗ. Cậu xem lưu lượng khách ở đây liền biết! Ai nha, Nguyên Nguyên, sau cậu không tìm được anh lính nhà cậu sớm một chút? Đây chính là một khối phong thủy bảo địa đó!” Như những gì Lôi Quân đã nói, nơi này đích thật là một khối phong thủy bảo địa, với thế trận chữ nhập (入–tiến vào), vả lại còn là tiến mà không có khe hở. Tương ứng với tiền tài cuồn cuộn đến, chẳng hề sợ có sự hao hụt. Đây quả thực là một vùng đất phong thủy bảo địa tuyệt hảo, là một nơi vừa thích hợp cư trú vừa thích hợp phát triển buôn bán.
Kỳ Tiểu Nguyên vội rửa mặt sạch sẽ, rồi xuống lầu. Bất quá, cậu không có cùng Lôi Quân ăn điểm tâm, thậm chí ngay cả chào hỏi còn chưa đánh một tiếng, người đã trực tiếp chạy vội đi ra ngoài.
Cả đêm không thấy Tử Tử, tiểu tử thúi này phỏng chừng đã sinh khí rồi đi!?
Chỉ tội cho bạn Lôi Quân, vừa thấy Kỳ Tiểu Nguyên đã hồ hởi vươn tay vẫy vẫy: “Nguyên Nguyên, bên này!” Nhưng cuối cùng, chỉ có thể mở to mắt trừng trừng, nhìn thằng bạn ngay cả liếc cũng chưa liếc mình một cái đã trực tiếp xuất môn. Lôi Quân nhìn chiếc đũa còn đang cắm nửa cái tiểu lung bao ngẩn ngơ, không biết nên tiếp tục ăn, hay là nên đuổi theo ra ngoài. Châm chước nửa ngày, cậu vẫn quyết định lưu lại nhấm nháp hết đống tiểu lung bao do chú Đại Hải tự mình làm. Tay nghề chưng nấu của chú Đại Hải thật sự không phải dạng vừa đâu, chỉ là tiểu lung bao thôi mà đã có thể khiến cho thực khách ăn ra hương ra vị rồi.
Chỗ ở của Quý Dân chính là hậu viện của Quý Hoành cùng Diệp Thần. Ngay cả Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên cũng chưa có tư cách quản nhóc, mọi thứ đều phải để cho Quý Hoành tự mình giáo dưỡng. Cho nên thỉnh thoảng, Diệp Diệp mới ngẫu nhiên đến thăm đứa con trai này một chút, hoặc mang nhóc ra ngoài chơi đùa, hoặc mang về nhà ôm ngủ cả đêm. Mặc dù nói mình là tiểu bóng đèn, kỳ thật số lần gần gũi của nhóc với cha mẹ còn chưa được bao nhiêu. Nhất là bà Cao, quả thực đã đem đứa chắt trai này xem như bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay. Đáng tiếc bảo bối này lại không chịu ở trong lòng bàn tay bà.
Hậu viện của Quý Dân có thể coi như là một tứ hợp viện nhỏ độc lập, bất quá lại tương liên với chỗ ở của Diệp Thần Quý Hoành. Đến đúng giờ, Quý Hoành sẽ đến dạy học cho nhóc kiêm kiểm tra công khóa. Bất quá đa số thời gian đều sẽ lưu cho nhóc đầy đủ không gian tự do. Thời điểm Kỳ Tiểu Nguyên lặng lẽ từ cửa sau đi vào, vừa vặn gặp phải Quý Hoành đang tiến vào sân. Tiểu Nguyên cũng rất lễ phép, thưa một câu: “Con chào ông… Quý…”
Quý Hoành nghe tiếng chào này, xém chút đã bị dọa cho nhuyễn cả chân, hơi kém chút đã quỳ rạp xuống: “Đừng… quá khách khí, nếu gặp mặt cứ kêu một tiếng Quý tiên sinh là được. Ông… thật sự không dám nhận…” Nếu để Kỳ lão đầu biết tên vãn bối mình chiếm tiện nghi con hắn, lão có thể hay không xuất ra cấm chú nhà họ Kỳ để giết hắn? So qua so lại, người họ Quý mặc dù có đan dược bồi dưỡng thân thể nhu thuận như nước, nhưng không thể sánh bằng số giá trị vũ lục đột nhiên bộc phát của nhà họ Kỳ à!
Kỳ Tiểu Nguyên đáp lại: “Này… anh Thừa Tử kêu ngài là ông Quý, cháu không phải nên gọi theo anh ấy sao?”
“Cái này thì không giống, dù sao cậu không thể gọi tôi là ông Quý. Nếu cậu còn gọi tôi là ông Quý nữa, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!” Tuổi của người ta vốn đã đủ lớn rồi, nay còn bị người nào đó tùy thời tùy khắc nhắc nhở chuyện mình đã làm ông. Làm ông còn chưa tính, nhưng cái người này rõ ràng so với mình còn có bối phận lớn hơn, nói không chừng đã sống mấy trăm năm rồi á! Đã vậy mà còn muốn gọi mình là ông à, không có cửa đâu nhé, ngay cả cửa sổ cũng không có để trèo đâu!
Kỳ Tiểu Nguyên mang vẻ mặt mờ mịt, bất quá vì đang ở trước mặt trưởng bối, cậu vẫn không dám hỏi rõ nguyên nhân. Dù gì, kêu quý tiên sinh cũng không tính là bất kính. Vì thế Kỳ Tiểu Nguyên mới sửa lời nói: “Chào Quý tiên sinh. Đúng rồi, Tử Tử nhà cháu, đêm qua có phải ở nơi này hay không ạ?”
Quý Hoành đáp: “Đúng vậy! Đêm qua, nhóc con đã mang theo tiểu đậu đinh nhà cậu tới. Hai đứa nhỏ này ngược lại dính cùng một chỗ rất thích hợp à, ha hả…” Đâu chỉ có thể chơi cùng chỗ, ngay cả ngủ cũng đã lăn chung một giường rồi.
Kỳ Tiểu Nguyên trả lời: “Đúng vậy! Tử Tử vẫn luôn không có bằng hữu. Nếu bé có thể làm bạn với Tiểu Dân thì thật tốt biết mấy. Đúng rồi, bé đêm qua có phải lại khóc lại náo loạn không? Thật sự là ngại ngùng, đã gây thêm phiền toái cho mọi người.”
“A?” Quý Hoành bất ngờ hỏi lại: “Không có, nhóc vì cái gì phải khóc nháo? Ngày hôm qua, Tiểu Dân dạy nhóc viết chữ, viết đến chín giờ, hai đứa liền lên giường ngủ. Tiểu Dân ôm nhóc, còn xướng khúc hát ru, không quá mấy phút đồng hồ liền ngủ khò luôn ấy chứ. Đứa nhỏ này rất nghe lời, không có khóc nháo gì đâu.”
“Hả?” Lúc này đến phiên Kỳ Tiểu Nguyên ngoài ý muốn:“Không phải! Đứa nhỏ Tử Tử này, buổi tối không có cháu là ngủ không được. Hồi trước cha cháu ôm bé ngủ, bé không bao giờ chợp mắt được, vừa khóc vừa nháo. Bé bình thường rất ngoan, chính là hơi lạ giường, lại không cho người khác ôm, chỉ có cháu dỗ nhóc, nhóc mới có thể ngủ được. Đêm qua, Tử Tử thật sự không khóc sao?”
Quý Hoành ra sức hồi tưởng, ngày hôm qua, hình như không có nghe thấy tiếng hài tử khóc mà? Hắn kỳ thật cũng không để ý lắm. Gần đây, Quý Dân đang học cách sinh hoạt độc lập, mấy chuyện chiếu cố hài tử này, vừa vặn có thể giúp nhóc rèn luyện thêm. Cho nên Quý Hoành mới không như trước luôn chú ý đến động tĩnh bên chỗ nhóc: “À, chúng ta cứ đi nhìn xem liền biết thôi. Đừng lo lắng, Tử Tử đi theo Quý Dân, không có việc gì đâu.”
Kỳ Tiểu Nguyên gật đầu, rồi đi theo Quý Hoành đồng thời vào phòng. Hai người nhỏ giọng đẩy cửa ra, chỉ thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên bàn, tư thế đưa lưng về phía cửa. Quý Dân cầm trong tay một bảng chữ mẫu, một tay cầm bút, cẩn thận nói: “Hôm nay, anh sẽ dạy em năm chữ, em trước nhận mặt chữ qua một lần. Đến, xem từ thứ nhất, một nét bút ngang là nhất (一), nhất trong một hai đó! Một phiết một phẩy, chính là nhân. Em xem, bộ dáng của nó y như hai cái đùi của em này (人). Đem cái số một này, vẽ ngang một nét nhập vào chữ nhân, ta liền có chữ đại(大), chính là đại trong lớn nhỏ. Bên dưới chữ đại ta lại điểm thêm một nét, vậy là thành chữ thái (太), đây là thái trong thái dương (太阳–mặt trời). Chữ cuối cùng này đọc là Thiên (天), so với chữ đại thì nhiều thêm một nét ngang, chính là trời cao đấy.”
Tử Tử bày vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Quý Dân: “Nhìn qua rất khó nha!”
Quý Dân từ tốn đáp: “Không sao, từ từ sẽ được. Muốn học thứ gì đâu phải một sớm một chiều liền học được đâu, chúng ta đi từng bước một nào! Em xem, em chỉ mất vỏn vẹn một đêm hôm qua đã học viết được hơn năm chữ, hôm nay chúng ta có tròn một ngày dài, năm chữ này đối Tử Tử mà nói rất đơn giản nha!”
Đứng bên ngoài, Quý Hoành niết cằm, trầm tư nói: “Sao mình trước đây chưa từng biết, Tiểu Dân còn rất biết cách hống hài tử ta?”
Kỳ Tiểu Nguyên cũng thật bất ngờ, bất quá phần nhiều vẫn là tự mình suy tư ra: “Mọi người đều nói ngày hôm sau con nít sinh ra mới bắt đầu giáo dục, thì đã chậm một ngày. Cháu bình thường đều bận rộn vì mưu sinh mà bôn ba cả ngày, xem ra về sau, vấn đề giáo dục Tử Tử vẫn nên xem xét lại.” Cậu có chút điểm hổ thẹn, bản thân vậy mà còn không bằng một đứa nhỏ sáu tuổi. Không biết lúc mình dạy Tử Tử, nhóc có thể ngoan ngoãn học tập như vậy hay không?
Lúc này, Quý Dân đang nắm lấy bàn tay của Tử Tử, dạy nhóc tư thế cầm bút chính xác, sau đó lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gạch một đường trên vở tập viết: “Như vậy, một nét ngang, chính là nhất… Đến Tử Tử, đọc theo anh, Nhất ”
Tử Tử mở cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Quý Dân, non non mềm nềm thì thầm: “Nhất…”
Quý Dân lập tức khen: “Ừ, Tử Tử thật thông minh.”
Quý Hoành nhìn tình cảnh trong phòng lại không nhịn được mân mê mân mê cằm, khóe môi cũng âm thầm cong lên một độ cung, vừa hay dương quang bình minh từ cửa chiếu đến, bao trùm lấy đôi lông mi của Quý Dân, nổi bật lên độ dài và cứng rắn của chúng. Phần quai hàm anh tuấn bức người, nếp gấp nơi hai khóe môi vô tình lại gia tăng thêm vài phần uy nghiêm bất cẩu ngôn tiếu.
Hắn chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm ôn nhu: “Rất đáng yêu, Tiểu Sơn khi còn bé cũng chưa từng đáng yêu như vậy.”
Tiểu Sơn cùng Diệp Diệp chính là một đôi mà hắn xem trọng nhất, có thể là bởi vì hai đứa tụi nó chỉ kém nhau một tuổi, cho nên mới không có loại cảm giác phải bảo vệ, trông chừng, hay chăm sóc. Quý Dân không chỉ dạy Tử Tử viết chữ, pha sữa nóng cho Tử Tử, thậm chí còn mặc quần áo cho Tử Tử, loại cảm giác này đã khiến cho Quý Hoành cảm thấy thật ấm áp. Quý Hoành dùng cằm hướng về phía Kỳ Tiểu Nguyên hất hất: “Huynh đệ, có hứng thú kết thông gia không?… Tôi là nói, cậu và con trai của cậu… Cùng với cháu ngoại trai của tôi á.”
Kỳ Tiểu Nguyên há miệng thở dốc: “A?”
Quý Hoành vui tươi hớn hở nở nụ cười, đi vào phòng: “A Dân!”
Quý Dân kỳ thật đã sớm nghe thấy tiếng Quý Hoành. Vốn, trên người Quý Hoành đã có một cỗ hương vị đặc biệt, nhóc từ nhỏ cùng hắn sinh hoạt, chỉ cần đối phương qua lại trong phạm vi trăm mét, nhóc đều có thể ngửi thấy được mùi hương thuộc về hắn, chính là cái loại mùi này chẳng đứng đắn chút nào.
“Lặng lẽ tránh ở phía sau cửa nhìn cái gì vậy? A Hoành, ông nghe lén chúng cháu nói chuyện?”Quý Dân buông tay Tử Tử ra, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc mềm mềm tùy ý thả trên bả vai, có chút hơi rối, chắc là do sáng sớm không chải đầu. Bất quá vừa hay phối với làn da trắng trắng hồng hồng phấn nộn của nhóc, trông càng giống một bé gái hơn.
Quý Hoành liền đi tới, nhéo nhéo mặt của nhóc: “Nhìn xem cháu làm thế nào dạy em trai à! Mới thu đồ đệ nên nhìn qua có hơi khắc khổ đi!”
Bấy giờ, Tử Tử cũng ngẩng đầu lên, Quý Hoành lập tức cong người, mang vẻ mặt lấy lòng nói với bé: “Bảo bối nhi, kêu bá bá.”
Quý Dân phiên cái xem thường: “A Hoành, ông có ý tứ gì? Đã chừng này tuổi rồi, đừng chiếm tiện nghi của bạn nhỏ nữa được không?”
Tử Tử đang do dự có nên mở miệng không, thì thân ảnh của Kỳ Tiểu Nguyên đã lắc lư đi tới. Cả đêm không thấy, nhóc thật muốn ba ba, Tử Tử lắc lư hai cánh tay nhỏ bé, vẻ mặt hưng phấn hô: “Ba ba!” Sau đó trợt xuống ghế dựa, hướng Kỳ Tiểu Nguyên chạy tới.
Kỳ Tiểu Nguyên xoay người một cái, đem nhóc chuẩn xác bế lên: “Tử Tử Tử Tử, có hay không nhớ ba ba? Thực xin lỗi, đêm qua ba ba uống rượu, bị nhóm chú bác của con lưu lại, nên không thể ở bên con. Con có giận ba ba không?”
Tử Tử chụt chụt hôn lên mặt, lên trán, lên mắt của Kỳ Tiểu Nguyên mấy cái, thân xong nhóc lại vui vẻ đáp: “Con mới không có giận ba ba đâu, đêm qua Tiểu Dân dạy con viết chữ, còn kể chuyện cho con nghe, rồi hát ru cho con nữa. Ba ba, tối nay con có thể cùng Tiểu Dân ngủ chung nữa không?”
Quý Hoành lấy tay phất ngang, thở dài: “A, đây là đang mời sủng sao? Không tồi đâu!”
Quý Dân với vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, bảo: “A Hoành! Im lặng!”
Quý Hoành nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, bảo bối nhi, ông câm miệng. Bất quá, ông vẫn muốn hỏi một câu, cháu đây là đang chơi trò dưỡng thành sao? Như vậy nuôi lớn, rồi về sau ăn luôn, hay là chờ nhóc kia ăn luôn cháu?”
Quý Dân phiên cái xem thường, không tính toán để ý tới cái người không đứng đắn chẳng biết nên gọi là ông ngoại hay là ông cố ngoại kia. Ấy vậy, Quý Hoành lại thực không biết xấu hổ hỏi tiếp: “Có gì ăn không? Ông đói bụng.”
“Ngoại công không đem ông uy no rồi mới đi ra sao?”
“Ông cháu đêm qua bị người gọi đi tọa đàm, hiện tại còn chưa có trở lại đâu!”
“Nhà bếp có trứng ốp la, còn nóng. Tử Tử không thích ăn, ông có thể ăn hết nó, nhưng phải rửasạch cho cháu…”Quý Dân suy xét vài giây đồng hồ sau, lại nói: “Quên đi, cứ để cho cháu rửa!” Chỉ có thể trách phòng bếp không phải nơi thuộc về Quý Hoành.
Kỳ Tiểu Nguyên lúc này cũng lên tiếng: “Á, Tử Tử không thích ăn trứng ốp la. Nhóc thích ăn canh trứng, trứng ốp la cùng trứng luộc rất ngấy, bé mấy lần ăn đều bị nghẹn đến phát hoảng. Ai nha… Được rồi bảo bối, không cần hôn nữa. Trên mặt ba hiện tại đều là nước miếng của con không này…”
Quý Dân âm thầm ghi nhớ, canh trứng gà a! Cái này rất đơn giản, giữa trưa làm cho nhóc ăn là được.
Cơ mà, vịt con! Người kia có cái gì tốt mà hôn hôn hoài vậy chứ!?
Lớn như vậy còn cùng ba ba thân tới thân lui không dứt, có biết buồn nôn không hả?