Chương 3
5
Tại khu đại học Lâm Hải, tôi đi theo một giáo viên vào trong tòa nhà giảng dạy.
Vị trí hiện tại của tôi là ở Đại học Lâm Hải, trong mô tả thì đây là một trường quý tộc.
Sinh viên ở đây không phải giàu có thì cũng là quý tộc, một bộ phận nhỏ còn lại là thiên tài nhà nghèo được giới nhà giàu đầu tư.
Tôi được giáo viên đưa đến lớp học ở phía đông, khi tôi bước vào lớp học, hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong những ánh mắt này có hai bóng dáng quen thuộc, Trần Lạc và Tần Tử Ngữ.
Nói chung thì những ánh mắt những người này nhìn tôi không được thân thiện lắm.
Bởi vì trước đó, tiểu bạch hoa Tần Tử Ngữ đã tuyên bố chuyện của tôi ra ngoài.
Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ ác độc đột nhiên xuất hiện muốn đuổi nữ chính đi, cướp người đàn ông của cô ta.
Trong sách, nữ chính được vạn người mê, nên có không ít pháo hôi ra mặt giúp cô ta.
Tôi âm thầm thở dài, xem ra cuộc sống ở trường này sẽ trôi qua không quá dễ dàng.
Giới thiệu ngắn gọn vài câu, giáo viên yêu cầu tôi tìm một chỗ ngồi cho mình.
Trong lớp còn có hai ba chỗ trống, chỉ là giáo viên vừa nói dứt lời, người bên cạnh đã để cặp sách lên chỗ trống.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở vị trí hàng cuối cùng bên phải.
Trong ánh mắt không có ý tốt của mọi người, tôi đi về phía vị trí đó, ngồi xuống.
Nhìn thấy nụ cười của họ.
Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của tôi có đặt một ít đồ, nhưng không thấy bóng dáng của bạn cùng bàn.
6
Tan học, Tần Tử Ngữ đi về phía tôi.
"Vãn Nguyệt, tớ rất vui vì trở thành bạn cùng lớp với cậu."
Tôi mỉm cười với cô ta.
"Này, Tử Ngữ nói chuyện với cô, sao cô không trả lời, không có chút giáo dục gì cả."
Một cô gái tóc đỏ cao gầy đập xuống bàn trước mặt tôi.
Mái tóc đỏ đặc biệt đó, tôi nhớ rồi, bạn thân của Tần Tử Ngữ, Từ Hồng.
Thật sự là không để người ta sống yên, cho dù không làm gì cũng bị xuyên tạc.
Vô cớ gây rối.
Buộc tôi phải cầm kịch bản của nữ phụ độc ác.
Tôi chuẩn bị trả lời, nữ chính và Từ Hồng thay đổi sắc mặt, có chút kiêng kỵ lui ra sau vài bước.
Sau đó mang theo nụ cười hả hê khi người gặp họa.
Một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh tôi, tôi hơi nghiêng người ngẩng đầu.
Thiếu niên trước mắt từ trên cao nhìn xuống tôi, cậu ấy rất cao, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám tro, ánh mắt áp lực mang theo một sự áp bách vô hình.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cậu ấy, cậu ấy không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi.
Tôi thoáng nhìn thấy một hình xăm dây leo màu đen ẩn hiện từ tai đến bả vai được giấu dưới cổ áo.
Ánh mắt lười biếng đạm mạc.
"Hình xăm dây leo màu đen"
Cậu ấy là Ân Tiện!
Là nhân vật không nên trêu vào nhất trong sách, người tàn nhẫn kiệm lời - boss phản diện.
Tại khu đại học Lâm Hải, tôi đi theo một giáo viên vào trong tòa nhà giảng dạy.
Vị trí hiện tại của tôi là ở Đại học Lâm Hải, trong mô tả thì đây là một trường quý tộc.
Sinh viên ở đây không phải giàu có thì cũng là quý tộc, một bộ phận nhỏ còn lại là thiên tài nhà nghèo được giới nhà giàu đầu tư.
Tôi được giáo viên đưa đến lớp học ở phía đông, khi tôi bước vào lớp học, hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong những ánh mắt này có hai bóng dáng quen thuộc, Trần Lạc và Tần Tử Ngữ.
Nói chung thì những ánh mắt những người này nhìn tôi không được thân thiện lắm.
Bởi vì trước đó, tiểu bạch hoa Tần Tử Ngữ đã tuyên bố chuyện của tôi ra ngoài.
Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ ác độc đột nhiên xuất hiện muốn đuổi nữ chính đi, cướp người đàn ông của cô ta.
Trong sách, nữ chính được vạn người mê, nên có không ít pháo hôi ra mặt giúp cô ta.
Tôi âm thầm thở dài, xem ra cuộc sống ở trường này sẽ trôi qua không quá dễ dàng.
Giới thiệu ngắn gọn vài câu, giáo viên yêu cầu tôi tìm một chỗ ngồi cho mình.
Trong lớp còn có hai ba chỗ trống, chỉ là giáo viên vừa nói dứt lời, người bên cạnh đã để cặp sách lên chỗ trống.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở vị trí hàng cuối cùng bên phải.
Trong ánh mắt không có ý tốt của mọi người, tôi đi về phía vị trí đó, ngồi xuống.
Nhìn thấy nụ cười của họ.
Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của tôi có đặt một ít đồ, nhưng không thấy bóng dáng của bạn cùng bàn.
6
Tan học, Tần Tử Ngữ đi về phía tôi.
"Vãn Nguyệt, tớ rất vui vì trở thành bạn cùng lớp với cậu."
Tôi mỉm cười với cô ta.
"Này, Tử Ngữ nói chuyện với cô, sao cô không trả lời, không có chút giáo dục gì cả."
Một cô gái tóc đỏ cao gầy đập xuống bàn trước mặt tôi.
Mái tóc đỏ đặc biệt đó, tôi nhớ rồi, bạn thân của Tần Tử Ngữ, Từ Hồng.
Thật sự là không để người ta sống yên, cho dù không làm gì cũng bị xuyên tạc.
Vô cớ gây rối.
Buộc tôi phải cầm kịch bản của nữ phụ độc ác.
Tôi chuẩn bị trả lời, nữ chính và Từ Hồng thay đổi sắc mặt, có chút kiêng kỵ lui ra sau vài bước.
Sau đó mang theo nụ cười hả hê khi người gặp họa.
Một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh tôi, tôi hơi nghiêng người ngẩng đầu.
Thiếu niên trước mắt từ trên cao nhìn xuống tôi, cậu ấy rất cao, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám tro, ánh mắt áp lực mang theo một sự áp bách vô hình.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cậu ấy, cậu ấy không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi.
Tôi thoáng nhìn thấy một hình xăm dây leo màu đen ẩn hiện từ tai đến bả vai được giấu dưới cổ áo.
Ánh mắt lười biếng đạm mạc.
"Hình xăm dây leo màu đen"
Cậu ấy là Ân Tiện!
Là nhân vật không nên trêu vào nhất trong sách, người tàn nhẫn kiệm lời - boss phản diện.