Chương 9: Đàn ông thối!
Tự dưng cô cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, Lục Dương đã ngủ với bao nhiêu cô gái? Hắn học được sự dịu dàng từ bao giờ? Tại sao lúc trước hắn chưa từng dịu dàng với cô như vậy?
Phía dưới giống như sóng vỗ, dồn dập từng đợt. Đầu óc cô bắt đầu đê mê, trống rỗng, nhưng trái tim vẫn là cảm giác rất khó chịu.
"Chiếc bàn này rất được, em đã chọn nó sao?" - Cơ thể hắn nhấp nhô lên xuống, trên trán đọng một tầng mồ hôi mỏng. Giọng nói khàn đặc đi, vô cùng gợi cảm.
Triệu Yên nhìn hắn, tự dưng không muốn làm hắn vui vẻ, cô nói: "Nội thất này của nhà anh mà, anh bị ảo tưởng hả tiên sinh? Cho rằng em chọn nó vì nghĩ anh sẽ "chơi" em ở đây sao?"
"Thích không?" - Hắn dồn dập đưa đẩy, nhìn cô cực kỳ mong chờ.
Đáng tiếc, Triệu Yên lại nói: "Những cô gái khác của anh đều nói thích à? Tiếc quá em cảm thấy kỹ thuật của anh... Ừm thì hơi tệ... Aaa... Anh có giỏi thì đứng có làm như thế... Ư... A... Xấu xa!"
Hắn tăng tốc, điên cuồng rút cắm, giống như muốn chứng minh cho cô thấy là hắn không tệ.
Có giỏi thì hắn trả lời cô đi, có giỏi thì đừng dùng hành động để "hành" cô.
Xong việc cơ thể Triệu Yên giống như đống bùn nhão, cô mở to hai mắt nhìn lên trần nhà. Chiếc đồng hồ treo tường đã điểm 1 giờ sáng, hơn một tiếng đồng hồ?
Hắn là "ngựa đực" thành tinh sao?
"Triệu Yên thoải mái không?" - Hắn thì thầm bên tai, khoé môi hơi cong tạo thành nụ cười vô cùng đắc ý.
Cô không trả lời, mặc kệ hắn đấy.
Lục Dương là ai chứ, hắn luôn có cách khiến cô phải trợn mắt, nghiến răng với hắn mà.
"Không trả lời, chắc là tôi làm không tốt nhỉ?"
"..."
"Vậy làm lại, làm đến khi nào em thoải mái mới ngưng."
Sét đánh ngang tai, bản tính ương ngạnh của cô bị dập tắt trong phút chốc. Cô chịu thua, miễn cưỡng nói: "Thoải mái."
"Hả, em nói gì tôi không nghe rõ?"
Triệu Yên trừng mắt với hắn, rõ ràng hắn cố ý. Nhưng khi thấy hắn túm lấy eo cô định nhấc lên thì cô mới xuống nước, nhanh miệng nói: "Em nói em thoải mái, thoải mái lắm được chưa tiên sinh, haha."
Khoé môi Lục Dương cong lên, hắn cười đắc ý. Rồi hắn nói: "Hoá ra là em thích như vậy. Được, không phụ sự kỳ vọng của em, chúng ta tiếp tục."
"Ê, làm gì vậy???"
Cơ thể cô bị người đàn ông nhấc bổng lên, sau đó tấm lưng đáp xuống chiếc giường mềm mại. Hắn chen vào giữa hai chân cô, "cây hàng" đã có dấu hiệu "chào cờ" tập hai. Triệu Yên mở to hai mắt, sau đó dùng sức đẩy hắn ra.
Lục Dương nắm giữ hai khớp gối của cô, hắn cười lưu manh, giở giọng nói: "Đừng gấp chứ, tôi biết là em nhớ tôi."
"Nhớ bà cố nội anh, buông em ra!!!"
"Được rồi Triệu Yên, em đừng mắc cỡ. Lòng dạ của em, tôi hiểu rất rõ."
"Rõ... Rõ cái con khỉ... Aaa... Bị điên hả? Sao anh luôn thô bạo với em thế?"
Cô tức anh ách, hắn chưa gì đã cắm vào. Sao lúc nảy hắn nhẹ nhàng lắm mà, sao giờ lại giở thói nữa?
Vì cô không giống những cô gái kia sao?
Lục Dương động đậy thắt lưng, chỗ đó của cô đúng là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Hắn không có nhiều kiên nhẫn lắm, hắn biết cô cũng vậy.
"Bé cưng em thích thế, đúng không?"
Triệu Yên nhắm mắt giả làm cá chết, hắn muốn ngủ với cá chết thì tùy hắn. Ai bảo hắn không dịu dàng với cô, ai bảo hắn chỉ biết dịu dàng với người khác?
Giả vờ được một lúc Triệu Yên cũng không giả vờ được, tư thế từ phía sau này quá bức người. Hắn ở sau lưng cô chín nông một sâu mà ra vào liên tục, bàn tay to lớn xoa hai khối thích thành đủ thứ hình dạng.
"Ưm... Nhẹ chút... Anh tưởng em là búp bê đấy à?" - Cô nhíu mày, cắn môi tận hưởng từng đợt khoái cảm đánh úp.
Hắn dùng lực, véo véo hai hạt đậu hồng nhuận trước ngực Triệu Yên. Lục Dương hôn gáy cô, giọng hắn trầm khàn, hì hục cày cấy, vừa nói: "Chả có búp bê nào khó chiều như em cả."
"Ơ thì những cô khác dễ chiều hơn à?"
"Làm gì có cô nào, gọi tên tôi đi."
Không có cô nào là sao? Đầu óc của Triệu Yên mơ mơ hồ hồ. Phía sau bị tác động liên tục, cô cắn môi cố ý không để hắn hài lòng. Người đàn ông ở phía sau càng ra sức, khiến cô có muốn chống đối cũng không có cách.
"Lục Dương... Lục Dương... Nhẹ thôi, mẹ nó đau em..."
"Biết đau à? Thế thì phải ngoan hiểu chưa?"
"Em là chó nhà anh nuôi chắc, anh nói gì cũng phải nghe theo... Aaa... Huhu biết rồi, biết rồi mà..."
Cái tên xấu xa, giỏi bắt nạt cô ở trên giường thôi!
Hắn chạy nước rút, sau cùng cũng run rẩy giao nộp vũ khí đầu hàng.
Hai cơ thể người lớn dính chặt, hắn ôm cô thở hổn hển ở trên giường. Triệu Yên cảm giác như mình vừa đi chạy bộ sức bền, chạy hết một tiếng đồng hồ chứ chả đùa.
Định quay qua mắng hắn vài câu thì Lục Dương đã rời giường, hắn đi vào phòng tắm. Cô nghe thấy tiếng xả nước.
"Đàn ông thối!"
Còn không biết lau cho cô, ăn xong chùi mỏ, làm xong kéo quần lên là thành người lạ ngay.
Phía dưới giống như sóng vỗ, dồn dập từng đợt. Đầu óc cô bắt đầu đê mê, trống rỗng, nhưng trái tim vẫn là cảm giác rất khó chịu.
"Chiếc bàn này rất được, em đã chọn nó sao?" - Cơ thể hắn nhấp nhô lên xuống, trên trán đọng một tầng mồ hôi mỏng. Giọng nói khàn đặc đi, vô cùng gợi cảm.
Triệu Yên nhìn hắn, tự dưng không muốn làm hắn vui vẻ, cô nói: "Nội thất này của nhà anh mà, anh bị ảo tưởng hả tiên sinh? Cho rằng em chọn nó vì nghĩ anh sẽ "chơi" em ở đây sao?"
"Thích không?" - Hắn dồn dập đưa đẩy, nhìn cô cực kỳ mong chờ.
Đáng tiếc, Triệu Yên lại nói: "Những cô gái khác của anh đều nói thích à? Tiếc quá em cảm thấy kỹ thuật của anh... Ừm thì hơi tệ... Aaa... Anh có giỏi thì đứng có làm như thế... Ư... A... Xấu xa!"
Hắn tăng tốc, điên cuồng rút cắm, giống như muốn chứng minh cho cô thấy là hắn không tệ.
Có giỏi thì hắn trả lời cô đi, có giỏi thì đừng dùng hành động để "hành" cô.
Xong việc cơ thể Triệu Yên giống như đống bùn nhão, cô mở to hai mắt nhìn lên trần nhà. Chiếc đồng hồ treo tường đã điểm 1 giờ sáng, hơn một tiếng đồng hồ?
Hắn là "ngựa đực" thành tinh sao?
"Triệu Yên thoải mái không?" - Hắn thì thầm bên tai, khoé môi hơi cong tạo thành nụ cười vô cùng đắc ý.
Cô không trả lời, mặc kệ hắn đấy.
Lục Dương là ai chứ, hắn luôn có cách khiến cô phải trợn mắt, nghiến răng với hắn mà.
"Không trả lời, chắc là tôi làm không tốt nhỉ?"
"..."
"Vậy làm lại, làm đến khi nào em thoải mái mới ngưng."
Sét đánh ngang tai, bản tính ương ngạnh của cô bị dập tắt trong phút chốc. Cô chịu thua, miễn cưỡng nói: "Thoải mái."
"Hả, em nói gì tôi không nghe rõ?"
Triệu Yên trừng mắt với hắn, rõ ràng hắn cố ý. Nhưng khi thấy hắn túm lấy eo cô định nhấc lên thì cô mới xuống nước, nhanh miệng nói: "Em nói em thoải mái, thoải mái lắm được chưa tiên sinh, haha."
Khoé môi Lục Dương cong lên, hắn cười đắc ý. Rồi hắn nói: "Hoá ra là em thích như vậy. Được, không phụ sự kỳ vọng của em, chúng ta tiếp tục."
"Ê, làm gì vậy???"
Cơ thể cô bị người đàn ông nhấc bổng lên, sau đó tấm lưng đáp xuống chiếc giường mềm mại. Hắn chen vào giữa hai chân cô, "cây hàng" đã có dấu hiệu "chào cờ" tập hai. Triệu Yên mở to hai mắt, sau đó dùng sức đẩy hắn ra.
Lục Dương nắm giữ hai khớp gối của cô, hắn cười lưu manh, giở giọng nói: "Đừng gấp chứ, tôi biết là em nhớ tôi."
"Nhớ bà cố nội anh, buông em ra!!!"
"Được rồi Triệu Yên, em đừng mắc cỡ. Lòng dạ của em, tôi hiểu rất rõ."
"Rõ... Rõ cái con khỉ... Aaa... Bị điên hả? Sao anh luôn thô bạo với em thế?"
Cô tức anh ách, hắn chưa gì đã cắm vào. Sao lúc nảy hắn nhẹ nhàng lắm mà, sao giờ lại giở thói nữa?
Vì cô không giống những cô gái kia sao?
Lục Dương động đậy thắt lưng, chỗ đó của cô đúng là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Hắn không có nhiều kiên nhẫn lắm, hắn biết cô cũng vậy.
"Bé cưng em thích thế, đúng không?"
Triệu Yên nhắm mắt giả làm cá chết, hắn muốn ngủ với cá chết thì tùy hắn. Ai bảo hắn không dịu dàng với cô, ai bảo hắn chỉ biết dịu dàng với người khác?
Giả vờ được một lúc Triệu Yên cũng không giả vờ được, tư thế từ phía sau này quá bức người. Hắn ở sau lưng cô chín nông một sâu mà ra vào liên tục, bàn tay to lớn xoa hai khối thích thành đủ thứ hình dạng.
"Ưm... Nhẹ chút... Anh tưởng em là búp bê đấy à?" - Cô nhíu mày, cắn môi tận hưởng từng đợt khoái cảm đánh úp.
Hắn dùng lực, véo véo hai hạt đậu hồng nhuận trước ngực Triệu Yên. Lục Dương hôn gáy cô, giọng hắn trầm khàn, hì hục cày cấy, vừa nói: "Chả có búp bê nào khó chiều như em cả."
"Ơ thì những cô khác dễ chiều hơn à?"
"Làm gì có cô nào, gọi tên tôi đi."
Không có cô nào là sao? Đầu óc của Triệu Yên mơ mơ hồ hồ. Phía sau bị tác động liên tục, cô cắn môi cố ý không để hắn hài lòng. Người đàn ông ở phía sau càng ra sức, khiến cô có muốn chống đối cũng không có cách.
"Lục Dương... Lục Dương... Nhẹ thôi, mẹ nó đau em..."
"Biết đau à? Thế thì phải ngoan hiểu chưa?"
"Em là chó nhà anh nuôi chắc, anh nói gì cũng phải nghe theo... Aaa... Huhu biết rồi, biết rồi mà..."
Cái tên xấu xa, giỏi bắt nạt cô ở trên giường thôi!
Hắn chạy nước rút, sau cùng cũng run rẩy giao nộp vũ khí đầu hàng.
Hai cơ thể người lớn dính chặt, hắn ôm cô thở hổn hển ở trên giường. Triệu Yên cảm giác như mình vừa đi chạy bộ sức bền, chạy hết một tiếng đồng hồ chứ chả đùa.
Định quay qua mắng hắn vài câu thì Lục Dương đã rời giường, hắn đi vào phòng tắm. Cô nghe thấy tiếng xả nước.
"Đàn ông thối!"
Còn không biết lau cho cô, ăn xong chùi mỏ, làm xong kéo quần lên là thành người lạ ngay.