Chương 1
1.
Lúc tôi đi mở cửa, tôi thấy cực kỳ lúng túng.
Bởi vì loại chuyện này không phải mới…. Xảy ra lần đầu tiên.
Chẳng qua là do tôi cứ nghĩ loa của mình hư rồi nên trực tiếp cắt kết nối với Bluetooth.
Hôm nay không biết dây thần kinh nào bị chập mà tôi thề rằng phải phân cao thấp với cái loa của tôi.
Sau đó…. Sau đó vị đại ca ở nhà bên qua đây tìm tôi.
Giờ phút này, vẻ mặt của anh ta vừa bất lực vừa không còn gì để nói mà nhìn tôi:
"Lần đầu tiên là nghe nhạc."
"Lần thứ hai là nghe video múa hát."
"Hôm nay thì bắt đầu xem thể loại kia sao?"
Tôi vâng vâng dạ dạ, không dám nói lời nào.
Bởi vì đúng là hôm nay đúng lúc tôi bấm vào bộ phim nam nữ chính đang hôn nhau.
Cho nên tôi muốn mở tiếng to lên một chút…
Giờ thì tốt rồi, vị đại ca ở nhà bên đã biết buổi tối tôi sẽ mở phim của những đôi yêu nhau để xem họ hôn môi.
Mấu chốt chính là vị đại ca này rất đẹp trai.
Cứ như thế làm một thiếu nữ xinh đẹp như tôi mất hết mặt mũi.
Có điều sao trước đây tôi không phát hiện ra vị đại ca ở nhà bên đẹp trai như vậy nhỉ?
Tôi đang muốn giải thích một chút: "Thực ra tôi chỉ muốn xem phim…"
Vị đại ca kia dựa vào cạnh cửa:
"Vậy thì khẩu vị của cô đúng là độc đáo."
Tôi càng muốn gục mặt xuống mà chết hơn.
Anh ta sẽ không cảm thấy tôi có ý nghĩ biến thái gì đúng không….?
"Lần sau mà 'xem phim' phiền cô chú ý Bluetooth của cô một chút."
Anh ta nhấn mạnh hai chữ 'xem phim' thật mạnh, âm cuối cũng kéo ra rất dài, làm người ta có một ý nghĩ muốn đỏ mặt.
"Vâng vâng, chắc chắn rồi." Tôi tự biết bản thân mình đuối lý cho nên cũng không nói thêm gì nhiều.
Lúc này vị đại ca kia mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn vị đại ca kia đi xong, tôi mới bất tri bất giác phát hiện ra nói như thế Bluetooth của anh ta đã kết nói với ipad của tôi rất nhiều lần?
Vậy vì sao anh ta không nói với tôi?
Có phải là muốn nghe ké nhạc của tôi có đúng không?
2.
Tôi cảm thấy ipad của tôi cực kỳ có duyên với cái loa của vị đại ca ở nhà bên.
Tối đó, tôi lại một lần nữa kết nối loa để xem phim nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Tôi bò ra ban công, kêu với sang ban công nhà bên:
"Đại ca, loa bên nhà anh có tiếng gì không?"
Kết quả vị đại ca kia để vai trần xuất hiện ở ban công, mái tóc còn nhỏ nước.
Ánh mắt của tôi không tự giác được ngó xuống dưới.
Ồ, cơ ngực chắc nịch, sáu múi hoàn mỹ nằm yên trên bụng….
Không biết từ khi nào khóe miệng của tôi bắt đầu chảy nước.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của anh ta tôi mới bừng tỉnh trở lại.
"Tôi tính hỏi anh là hình như cái ipad của tôi lại kết nối với Bluetooth của anh thì phải."
Vị đại ca kia tỏ ra cực kỳ khó chịu mà liếc tôi một cái: "Cô cắt kết nối với nó là được rồi mà?"
"Tôi cảm thấy…. Hay là anh kiểm tra cho cái loa của tôi một chút." Tôi chột dạ mở miệng.
"Bởi vì nó giống như đang bài xích tôi."
Vị đại ca kia hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đúng là vô tình, đúng là lạnh nhạt, thật khiến cho tôi thấy thương tâm.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay lập tức tôi nhảy nhót đi mở cửa.
Vị đại ca kia vẫn chưa mặc áo, vừa vào cửa đã nhìn lướt qua đống đồ tôi để lung tung khắp nhà, nhíu mày.
Tôi nhanh chóng dùng cơ thể nhỏ bws xinh xinh của mình che đi nơi loạn nhất, còn không quên lén lấy túi rác nhét vào kẽ hở.
Anh ta ngồi xổm xuống cầm loa của tôi lên cẩn thận kiểm tra một phen, cuối cùng đưa đến kết luận:
"Loa của cô chưa mở."
Ồ, hóa ra là do tôi chưa mở loa của mình.
"Hóa ra là như thế, ha ha ha…" Tôi đứng giữa phòng khách ôm ipad với vẻ xấu hổ.
Vị đại ca chậc lưỡi một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên va phải đồ gì đó.
Sau đó tôi trơ mắt nhìn thấy vị đại ca nhào vào trong lồng ngực của tôi.
À, thế này thì có tính nhào vào lồng ngực đâu.
Lúc tôi đi mở cửa, tôi thấy cực kỳ lúng túng.
Bởi vì loại chuyện này không phải mới…. Xảy ra lần đầu tiên.
Chẳng qua là do tôi cứ nghĩ loa của mình hư rồi nên trực tiếp cắt kết nối với Bluetooth.
Hôm nay không biết dây thần kinh nào bị chập mà tôi thề rằng phải phân cao thấp với cái loa của tôi.
Sau đó…. Sau đó vị đại ca ở nhà bên qua đây tìm tôi.
Giờ phút này, vẻ mặt của anh ta vừa bất lực vừa không còn gì để nói mà nhìn tôi:
"Lần đầu tiên là nghe nhạc."
"Lần thứ hai là nghe video múa hát."
"Hôm nay thì bắt đầu xem thể loại kia sao?"
Tôi vâng vâng dạ dạ, không dám nói lời nào.
Bởi vì đúng là hôm nay đúng lúc tôi bấm vào bộ phim nam nữ chính đang hôn nhau.
Cho nên tôi muốn mở tiếng to lên một chút…
Giờ thì tốt rồi, vị đại ca ở nhà bên đã biết buổi tối tôi sẽ mở phim của những đôi yêu nhau để xem họ hôn môi.
Mấu chốt chính là vị đại ca này rất đẹp trai.
Cứ như thế làm một thiếu nữ xinh đẹp như tôi mất hết mặt mũi.
Có điều sao trước đây tôi không phát hiện ra vị đại ca ở nhà bên đẹp trai như vậy nhỉ?
Tôi đang muốn giải thích một chút: "Thực ra tôi chỉ muốn xem phim…"
Vị đại ca kia dựa vào cạnh cửa:
"Vậy thì khẩu vị của cô đúng là độc đáo."
Tôi càng muốn gục mặt xuống mà chết hơn.
Anh ta sẽ không cảm thấy tôi có ý nghĩ biến thái gì đúng không….?
"Lần sau mà 'xem phim' phiền cô chú ý Bluetooth của cô một chút."
Anh ta nhấn mạnh hai chữ 'xem phim' thật mạnh, âm cuối cũng kéo ra rất dài, làm người ta có một ý nghĩ muốn đỏ mặt.
"Vâng vâng, chắc chắn rồi." Tôi tự biết bản thân mình đuối lý cho nên cũng không nói thêm gì nhiều.
Lúc này vị đại ca kia mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn vị đại ca kia đi xong, tôi mới bất tri bất giác phát hiện ra nói như thế Bluetooth của anh ta đã kết nói với ipad của tôi rất nhiều lần?
Vậy vì sao anh ta không nói với tôi?
Có phải là muốn nghe ké nhạc của tôi có đúng không?
2.
Tôi cảm thấy ipad của tôi cực kỳ có duyên với cái loa của vị đại ca ở nhà bên.
Tối đó, tôi lại một lần nữa kết nối loa để xem phim nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Tôi bò ra ban công, kêu với sang ban công nhà bên:
"Đại ca, loa bên nhà anh có tiếng gì không?"
Kết quả vị đại ca kia để vai trần xuất hiện ở ban công, mái tóc còn nhỏ nước.
Ánh mắt của tôi không tự giác được ngó xuống dưới.
Ồ, cơ ngực chắc nịch, sáu múi hoàn mỹ nằm yên trên bụng….
Không biết từ khi nào khóe miệng của tôi bắt đầu chảy nước.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của anh ta tôi mới bừng tỉnh trở lại.
"Tôi tính hỏi anh là hình như cái ipad của tôi lại kết nối với Bluetooth của anh thì phải."
Vị đại ca kia tỏ ra cực kỳ khó chịu mà liếc tôi một cái: "Cô cắt kết nối với nó là được rồi mà?"
"Tôi cảm thấy…. Hay là anh kiểm tra cho cái loa của tôi một chút." Tôi chột dạ mở miệng.
"Bởi vì nó giống như đang bài xích tôi."
Vị đại ca kia hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đúng là vô tình, đúng là lạnh nhạt, thật khiến cho tôi thấy thương tâm.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay lập tức tôi nhảy nhót đi mở cửa.
Vị đại ca kia vẫn chưa mặc áo, vừa vào cửa đã nhìn lướt qua đống đồ tôi để lung tung khắp nhà, nhíu mày.
Tôi nhanh chóng dùng cơ thể nhỏ bws xinh xinh của mình che đi nơi loạn nhất, còn không quên lén lấy túi rác nhét vào kẽ hở.
Anh ta ngồi xổm xuống cầm loa của tôi lên cẩn thận kiểm tra một phen, cuối cùng đưa đến kết luận:
"Loa của cô chưa mở."
Ồ, hóa ra là do tôi chưa mở loa của mình.
"Hóa ra là như thế, ha ha ha…" Tôi đứng giữa phòng khách ôm ipad với vẻ xấu hổ.
Vị đại ca chậc lưỡi một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên va phải đồ gì đó.
Sau đó tôi trơ mắt nhìn thấy vị đại ca nhào vào trong lồng ngực của tôi.
À, thế này thì có tính nhào vào lồng ngực đâu.