Chương : 37
Editor: Tuna
An Mộc cắn chặt khớp hàm, đột nhiên cảm thấy người đàn ông kia đã ngừng lại động tác.
Cô trợn mắt liền nhìn thấy con ngươi âm trầm của Phong Kiêu, phát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Nhận thấy anh sẽ không tiếp tục đi xuống, An Mộc liền nhẹ nhàng thở ra.
Khi An Mộc cho rằng đối phương sẽ không có dộng tác khác thì đầu của Phong Kiêu lại tiếp tục mai phục!
Thân thể An Mộc co rụt lại, cả người căng thẳng, dùng sức tránh né, môi anh đáng lí sẽ chạm vào môi cô, nhưng sau dó lại rơi xuống gò má.
Người đàn ông này, hắn lại muốn làm cái gì đây?
Mới vừa nghĩ như vậy thì ngay lập tức đã thấy hai tay Phong Kiêu chống lấy sô pha, đem tay anh ta cầm chặt tay cô, mặt kề mặt, đột nhiên Phong Kiêu nhếch môi cười làm cho gương mặt kia thêm phần tà mị cùng yêu nghiệt:
“ Như thế nào? Nhanh như vậy mà đã thanh đổi chủ ý rồi à?”
An Mộc cắn môi, không dám nói lời nào. Khi An Mộc đang bận suy nghĩ người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo, thì anh ta lại đứng lên. Từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống An Mộc, lời nói ra đầy vẻ châm chọc khó nghe:
“ Cháu dâu, trên phương diện lấy lòng nam nhân, minh tinh hạng ba còn làm tốt hơn cả cô, aizz, thế sự hiểm ác, cô tốt nhất vẫn là ở trường học học sách đi!”
Dứt lời, anh trực tiếp rời đi, một cái ngoái đầu cũng không để lại.
An Mộc bị anh ta nói mà kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Cô cắn chặt môi, cả người xụi lơ trên sô pha trong đầu toàn là hình ảnh bất nhã cùng với câu nói cuối cùng kia của anh.
Anh ta lấy tư cách gì?
Đem cô so với tiểu minh tinh hạng ba?
Không lẽ là......Hắn nhận ra mình chính là Đường Hạ?
Câu nói đó chẳng lẽ là để cảnh cáo cô, ý nói cô ở giới giải trí căn bản là làm không tốt?
An mộc nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Đối với hào môn quý tộc, diễn viên cũng như con hát thời xưa, địa vị thấp hèn, căn bản không đáng được coi trọng.
Nếu ba mẹ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ phản đối cô tiến quân vào làng giải trí.
Nhưng..............
Từ năm mười tuổi, cô đã ở Phong gia, sống một con người khác.
Khi không đi học, cô liền lén luyện tập diễn kịch, biểu diễn, tự tập hóa trang, càng ngày càng tốt.
Nhưng, thầy đã nói qua, diễn kịch-là sẽ nghiện.
An Mộc nắm chặt tay, chậm rãi buông ra. Khi suy nghĩ về một nhân vật nào đó liền giống như sở hữu được một cuộc đời khác, một cái tôi khác.
Hơn nữa, vì để tự bảo vệ minh, từ nhỏ cô liền học không quá giỏi, cái sở trường duy nhất, chính là diễn kịch.
Nếu như vậy, tại sao không dùng thứ mà mình đam mê, thứ mình am hiểu nhất để đổi lấy một ít thứ mà mình mong muốn?
An Mộc hít sâu một hơi, từ trên so pha đứng dậy. Yên lặng tiến về phía gương, nhìn thẳng vào nữ nhân khiếp nhước không chút đặc biệt trong kia, chợt câu môi:
“ An Mộc, cố lên, mày có thể mà!!!”
Ngày hôm sau An Mộc liền ủ rủ cụp đuôi đến trường học.
Đứng trước văn phòng của thầy Ngô, cô hồi hộp đến mức không biết phải vào như thế nào.
Cho tới lần thứ ba nàng tự cổ vũ chính mình, tự nhủ rằng mình có thể, đi đến cửa văn phòng lại tiếp tục khiếp đãm không dám mở cửa, lúc đó, cửa phòng thầy Ngô mở ra.
Ánh mắt của An Mộc và thầy Ngô đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
An Mộc cắn chặt khớp hàm, đột nhiên cảm thấy người đàn ông kia đã ngừng lại động tác.
Cô trợn mắt liền nhìn thấy con ngươi âm trầm của Phong Kiêu, phát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Nhận thấy anh sẽ không tiếp tục đi xuống, An Mộc liền nhẹ nhàng thở ra.
Khi An Mộc cho rằng đối phương sẽ không có dộng tác khác thì đầu của Phong Kiêu lại tiếp tục mai phục!
Thân thể An Mộc co rụt lại, cả người căng thẳng, dùng sức tránh né, môi anh đáng lí sẽ chạm vào môi cô, nhưng sau dó lại rơi xuống gò má.
Người đàn ông này, hắn lại muốn làm cái gì đây?
Mới vừa nghĩ như vậy thì ngay lập tức đã thấy hai tay Phong Kiêu chống lấy sô pha, đem tay anh ta cầm chặt tay cô, mặt kề mặt, đột nhiên Phong Kiêu nhếch môi cười làm cho gương mặt kia thêm phần tà mị cùng yêu nghiệt:
“ Như thế nào? Nhanh như vậy mà đã thanh đổi chủ ý rồi à?”
An Mộc cắn môi, không dám nói lời nào. Khi An Mộc đang bận suy nghĩ người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo, thì anh ta lại đứng lên. Từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống An Mộc, lời nói ra đầy vẻ châm chọc khó nghe:
“ Cháu dâu, trên phương diện lấy lòng nam nhân, minh tinh hạng ba còn làm tốt hơn cả cô, aizz, thế sự hiểm ác, cô tốt nhất vẫn là ở trường học học sách đi!”
Dứt lời, anh trực tiếp rời đi, một cái ngoái đầu cũng không để lại.
An Mộc bị anh ta nói mà kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Cô cắn chặt môi, cả người xụi lơ trên sô pha trong đầu toàn là hình ảnh bất nhã cùng với câu nói cuối cùng kia của anh.
Anh ta lấy tư cách gì?
Đem cô so với tiểu minh tinh hạng ba?
Không lẽ là......Hắn nhận ra mình chính là Đường Hạ?
Câu nói đó chẳng lẽ là để cảnh cáo cô, ý nói cô ở giới giải trí căn bản là làm không tốt?
An mộc nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Đối với hào môn quý tộc, diễn viên cũng như con hát thời xưa, địa vị thấp hèn, căn bản không đáng được coi trọng.
Nếu ba mẹ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ phản đối cô tiến quân vào làng giải trí.
Nhưng..............
Từ năm mười tuổi, cô đã ở Phong gia, sống một con người khác.
Khi không đi học, cô liền lén luyện tập diễn kịch, biểu diễn, tự tập hóa trang, càng ngày càng tốt.
Nhưng, thầy đã nói qua, diễn kịch-là sẽ nghiện.
An Mộc nắm chặt tay, chậm rãi buông ra. Khi suy nghĩ về một nhân vật nào đó liền giống như sở hữu được một cuộc đời khác, một cái tôi khác.
Hơn nữa, vì để tự bảo vệ minh, từ nhỏ cô liền học không quá giỏi, cái sở trường duy nhất, chính là diễn kịch.
Nếu như vậy, tại sao không dùng thứ mà mình đam mê, thứ mình am hiểu nhất để đổi lấy một ít thứ mà mình mong muốn?
An Mộc hít sâu một hơi, từ trên so pha đứng dậy. Yên lặng tiến về phía gương, nhìn thẳng vào nữ nhân khiếp nhước không chút đặc biệt trong kia, chợt câu môi:
“ An Mộc, cố lên, mày có thể mà!!!”
Ngày hôm sau An Mộc liền ủ rủ cụp đuôi đến trường học.
Đứng trước văn phòng của thầy Ngô, cô hồi hộp đến mức không biết phải vào như thế nào.
Cho tới lần thứ ba nàng tự cổ vũ chính mình, tự nhủ rằng mình có thể, đi đến cửa văn phòng lại tiếp tục khiếp đãm không dám mở cửa, lúc đó, cửa phòng thầy Ngô mở ra.
Ánh mắt của An Mộc và thầy Ngô đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.