CHƯƠNG 28: CÔ GÁI KHÔNG NGHE LỜI
CHƯƠNG 28: CÔ GÁI KHÔNG NGHE LỜI
Quách Thanh Tú dựa người dưới một gốc cây to. Cô tự động viên mình một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đi về phía phòng bảo vệ.
Chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là đi tới hỏi Tổng giám đốc của bọn họ có ở đây không mà thôi. Rồi tiện thể hỏi luôn Tổng giám đốc sống ở đâu, điều này dễ mà!
Khi Quách Thanh Tú còn cách phòng bảo vệ tầm hai bước chân thì có một bóng hình với dáng người cân đối, lịch thiệp bước ra từ cánh cửa kính xoay tròn.
Chính là Tăng Thanh Hải. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh Hải…
Cô thầm gọi tên anh. Nhưng vào thời khắc cô định chạy tới thì có thêm một bóng người với vẻ cao quý, mềm mại bước ra từ cánh cửa kính quay tròn. Tăng Thanh Hải thoáng dừng lại trước cửa, đợi cô gái ở phía sau mình đi ra, hai người mới vai kề vai sóng bước ra ngoài.
Cô gái kia mặc một chiếc váy lụa cổ chữ V màu tím, mái tóc nhuộm màu nâu được búi kiểu công chúa ở phía sau đầu. Một chiếc trâm hoa theo kiểu cổ được cài thêm vào trên tóc, trông cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ấy vừa nhìn là nhận ra ngay người đó xuất thân từ gia đình giàu có.
Hai người đi cạnh nhau, trai tài gái sắc trông thật xứng đôi.
Quách Thanh Tú hoảng hốt cúi thấp đầu xuống rồi phóng vọt tới phía sau một góc tường.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa. Anh Hải, anh đã sớm có người khác rồi à?
Vào thời khắc này, toàn bộ dũng khí tích được lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan.
Cô không thể nữa rồi.
Cô gái đó cao quý, hoàn mỹ đến vậy, còn cô thì lại chẳng là gì…
Trước kia, cô vẫn còn sở hữu vẻ thuần khiết tốt đẹp, nhưng giờ đây cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn, là một kẻ thứ ba đáng khinh dụ dỗ bạn trai của chị họ.
Quách Thanh Tú mất đi dũng khí gặp mặt Tăng Thanh Hải.
Lý Vi Vi nắm lấy tay Tăng Thanh Hải cùng đi tới bên một chiếc xe Chevrolet màu trắng. Sau khi Tăng Thanh Hải ngồi vào vị trí lái xe, đột nhiên Lý Vi Vi kêu lên một tiếng thất thanh: “Ôi chao, khuyên tai của em rơi mất một chiếc rồi…”
“Anh Hải, chắc là khuyên tai của em rơi ở trên lầu rồi, em đi tìm một chút.”
“Để anh đi tìm giúp em!” Tăng Thanh Hải nhìn thấy bên tai trái của cô ta trống không liền cười nói.
“Không, không, hình như lúc nãy em gỡ ra ở trong nhà vệ sinh, anh lấy giúp em thế nào được? Anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.”
Lý Vi Vi đi vào bằng lối đi nhỏ bên cạnh, nhanh chóng bước tới phía sau lưng Quách Thanh Tú.
Mặc dù đèn phía bên này không mấy sáng, nhưng Lý Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Quách Thanh Tú.
Lúc nãy từ bên trong bước ra, cô ta đã nhìn thấy một bóng hình lén la lén lút trốn ở đây nhìn trộm. Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không bình thường.
Chỉ có điều lúc đó không ngờ rằng đây là Quách Thanh Tú, mà chỉ nghĩ là một nữ công nhân nào đó trong công ty mến mộ Tăng Thanh Hải mà thôi.
Quách Thanh Tú vẫn chưa chết. Chuyện này... phải chăng là quá tàn nhẫn với cô rồi.
Còn ba ngày nữa là đính hôn, cô ta không muốn để bất cứ ai phá hoại lễ đính hôn của mình.
Quách Thanh Tú đang ngơ ngác bỗng nhiên có một người lao tới từ phía sau. Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra chính là Lý Vi Vi.
Ánh mắt của Lý Vi Vi quét qua cô một cái hờ hững rồi cao ngạo bước thẳng về phía trước.
Quách Thanh Tú cho rằng Lý Vi Vi đã nhận ra mình, đang cảm thấy lo lắng nhưng không ngờ Lý Vi Vi lại chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào mà cứ thế bước đi.
Được rồi! Có lẽ mình đã lo lắng dư thừa. Quách Thanh Tú đang định quay người rời đi thì đột nhiên hai tên bảo vệ ở phía trước chạy lại, họ không nói lời nào liền bắt lấy Quách Thanh Tú.
“Ăn trộm, ăn trộm, tên ăn trộm này…”
Quách Thanh Tú ngẩn người ra. Cô lập tức giải thích: “Tôi không ăn trộm gì cả…”
Lúc này, Lý Vi Vi đã quay lại xe của Tăng Thanh Hải. Anh hơi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng của bảo vệ: “Xảy ra chuyện gì ở bên đó vậy?”
Lý Vi Vi đóng cửa sổ xe lại, cười nói: “Không có chuyện gì, chắc là bảo vệ bắt được một công nhân định lẻn vào công ty ăn trộm. Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Tăng Thanh Hải nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái rồi mỉm cười gật đầu: “Được!”
Chiếc xe nhanh chóng đi về phía đường lớn, từ từ chìm vào trong màn đêm.
Quách Thanh Tú ra sức giãy giụa, hét lớn phản bác: “Tôi không ăn trộm gì cả! Các người vu khống tôi!”
“Không ăn trộm đúng không? Vậy đây là cái gì?”
Bảo vệ nhặt chiếc vòng tay bằng vàng cạnh chân Quách Thanh Tú rồi đưa lên trước mặt cô: “Chiếc vòng tay vàng này là của cô Lý, cô giải thích thế nào đây?”
Cô Lý? Chẳng phải là Lý Vi Vi lúc nãy sao? Chiếc vòng này chắc là cô ta đã làm rơi đây nhỉ?
“Tôi không ăn trộm, là do cô ta tự làm rơi khi nãy.”
“Được rồi cô gái, cô có trộm hay không không liên quan gì tới chúng tôi, lát nữa cô đi mà giải thích với cảnh sát ấy!”
Hai gã bảo vệ không nói thêm lời nào đã bắt lấy Quách Thanh Tú đưa thẳng tới đồn công an.
Quách Thanh Tú dở khóc dở cười.
Một cảnh sát trực ban tên Tiểu Hoành nhanh chóng thẩm vấn cô.
“Tên gì?”
“Quách Thanh Tú!”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám tuổi rồi…”
Tiểu Hoành nhìn chằm chằm vào cô mất mấy giây sau mới nói bằng giọng khinh thường: “Mới bằng từng đó đã học thói ăn trộm rồi à? Ba mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?”
“Tôi không ăn trộm…”
Tiểu Hoành không thèm để ý tới mà chỉ vùi đầu vào ghi chép: “Công việc là gì?”
“Tôi đang đi học, đại học XX…”
Tiểu Hoành lại nhìn cô chằm chằm thêm vài giây, hắn càng tỏ ra khinh thường hơn: “Ái chà, đúng là sinh viên bây giờ chẳng có tố chất gì cả. Không chỉ ăn trộm mà còn giảo biện. Nhất định ngày mai phải tới trường của các cô để thông báo một tiếng.”
Quách Thanh Tú trợn tròn mắt, viên cảnh sát này dường như muốn làm lớn chuyện.
“Nói đôi chút đi, tại sao cô lại muốn trộm chiếc vòng tay này? Có động cơ gì không…”
“Tai anh bị điếc à? Tôi không ăn trộm. Không có! Không có! Không có…!” Quách Thanh Tú tức chết đi được. Não của mấy người này bị bệnh hết à? Cô có chỗ nào nhìn giống một tên trộm không?
Tiểu Hoành đập bàn cái rầm, quát lên: “Cô kêu la cái gì. Tang chứng vật chứng đều ở đây, cô còn muốn chống chế! Người như cô tôi gặp nhiều rồi, để cô chết đói ba ngày xem cô còn giả vờ thế nào…”
“Sếp, làm thế nào bây giờ? Cô ta không chịu nhận…”
Tiểu Hoành nhìn sang cấp trên của mình – Lão Vương. Lão Vương ngoắc ngón tay, hai người liền đi tới nơi vắng vẻ.
Lão Vương nói nhỏ: “Đây là người mà cô Lý tống cho chúng ta. Cậu nghĩ đi, đắc tội với cô Lý thì sao yên ổn được! Mau ép cô ta khai cung đi!”
Tiểu Hoành tỏ ra xoắn xuýt: “Cô ta có chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Đánh cho đến chết đi, ông đây không tin miệng của một đứa con gái lại cứng được đến thế.” Một tia hung ác toát ra từ trong đáy mắt của Lão Vương.
Khó khăn lắm mới có được một cơ hội để nịnh bợ thị trưởng, còn không tranh thủ mà leo lên.
Đôi mắt Tiểu Hoành chợt lóe sáng, hắn gật đầu.
Bên trong phòng thẩm vấn, Quách Thanh Tú bị cho đeo còng tay, còng ở một bên bàn. Trong tay Tiểu Hoành cầm cây gậy cảnh sát, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
“Nói mau, thứ này là cô ăn trộm phải không?”
Quách Thanh Tú một mực khăng khăng mình không ăn trộm. Chiếc gậy trong tay Tiểu Hoành vung ra, đánh vào người Quách Thanh Tú.
Cô không có cách nào né tránh, một gậy đánh trúng vào lưng, đau chết được.
“Các người… khốn kiếp! Tôi không ăn trộm…”
Quách Thanh Tú vừa tức vừa sốt ruột. Đám người thi hành công vụ này sao lại ngu ngốc đến thế?
Trong lúc mơ hồ, hình như cô hiểu ra được điều gì đó! Lẽ nào Lý Vi Vi đã lén lút động tay động chân?
Đang trong cơn u mê, hỗn độn, cô lại bị đánh thêm hai gậy nữa. Quách Thanh Tú đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Tại nhà họ Quách, Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Quách Hoàng Ngân. Đã ba ngày Quách Thanh Tú không về nhà khiến Quyên Quyên rất lo lắng.
“Chị Hoàng Ngân phải không ạ? Em là Lê Quyên Quyên…”
“Ồ, Lê Quyên Quyên, Thanh Tú ở nhà em vẫn ổn chứ?”
“Ầy, không tốt lắm ạ. Là thế này, em muốn hỏi mấy ngày này Quách Thanh Tú có về nhà không ạ?”
“Không thấy về, nó xảy ra chuyện gì rồi sao?’’
Lâm Việt Thịnh đưa tay ra, cầm lấy điện thoại trong tay Quách Hoàng Ngân: “Để anh nghe, em đi nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói trong điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của một người đàn ông: “Có phải đã xảy ra chuyện gì với Thanh Tú rồi không?”
Từ sau hôm hắn gọi điện cho Quách Thanh Tú thì điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy.
Cái con nhỏ này, không biết trời cao đất dày là gì, dám chơi trò lạt mềm buộc chặt à. Được, vậy thì dứt khoát lạnh nhạt với cô vài ngày xem cô như thế nào.
“Xin hỏi anh là ai?”Lê Quyên Quyên hỏi một cách cẩn thận.
“Cô không cần biết tôi là ai. Nói thẳng là được rồi, Thanh Tú bị làm sao?”
“Là thế này, ba ngày trước Thanh Tú nói có chuyện nên đi ra ngoài một lát, sau đó không thấy quay về nữa. Tôi cứ tưởng nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì mới rời đi vội vàng như vậy, nên tôi cũng không để ý tới. Không ngờ đã ba ngày rồi cô ấy không tới trường học, cũng không mở điện thoại. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện hỏi.”
Lê Quyên Quyên còn chưa nói xong thì Lâm Việt Thịnh đã vội vàng hỏi: “Khi cô ấy rời đi, có nói là đi đâu không?”
“Á, có nói, hình như là tòa cao ốc Tân Hoa Đô…”
“Lê Quyên Quyên, cô nghe rõ đây, không được phép tắt điện thoại, nếu như Quách Thanh Tú có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự uy hiếp. Lê Quyên Quyên bị câu nói trong điện thoại dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với Quách Thanh Tú thật rồi?
Lâm Việt Thịnh cúp máy. Hắn nhìn sang Quách Hoàng Ngân, lúc này Quách Hoàng Ngân kinh hãi đến độ không nói ra được lời nào.
“Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức điều tra xem…”
Lâm Việt Thịnh dùng điện thoại của mình gọi một cuộc.
“Sử dụng tất cả các mạng lưới có liên quan, lập tức đi tìm. Dù có phải đào sâu thành phố S tới ba mét cũng phải tìm ra cho bằng được Quách Thanh Tú cho tôi.”
“Vâng ạ, Tổng giám đốc Lâm!” Một giọng nữ dày dặn kinh nghiệm được truyền tới từ đầu dây bên kia.
Sau khi tắt điện thoại một cách lạnh lùng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Quách Hoàng Ngân một cái rồi quay người rời đi.
Tại một đồn công an của thành phố S, Lão Vương và Tiểu Hoành đang đánh cờ tướng.
Lão Vương nghĩ tới việc bản thân sắp được thăng lên chức Phó trưởng công an là cảm thấy phấn chấn! Ông ta ngồi bắt chéo chân, uống trà và ngâm nga một điệu hát dân gian. Bộ dạng vô cùng thảnh thơi, vui vẻ.
“Sếp, đã ba ngày rồi cô gái kia không chịu ăn cơm, có khi nào chết người không?”Tiểu Hoành thấy hơi lo lắng, có tật giật mình mà.
Mặc dù lúc đưa tới, bảo vệ một mực nhấn mạnh cô gái này là kẻ trộm, nhưng rõ ràng cô ta trông chẳng giống trộm cắp chút nào cả.
“Tiểu Hoành à, đời người chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như cậu không nắm lấy thì sẽ giống như Lão Vương anh đây, lăn lộn năm mươi năm vẫn chỉ là một tên cảnh sát còm, có hiểu không?”
Tiểu Hoành một bộ nghe lời khuyên răn, cười một cách cung kính: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…”
“Rầm” một tiếng, cửa ra vào bị ai đó đá tung.
Lâm Việt Thịnh xông thẳng vào đồn công an với bộ dạng điên cuồng, theo sau là vài tên vệ sĩ mặc áo vest đen đeo kính đen.
“Các anh làm cái gì vậy?” Lão Vương đứng dậy, tay đặt lên bao súng bên hông, chất vấn Lâm Việt Thịnh.
Dù là người có gan cũng không dám đến đồn công an đánh nhau.
Trừ khi là kẻ đó chán sống.
Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại. Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt Lão Vương.
Lão Vương bị đánh cho bầm dập, lăn đến góc tường. Ông ta hét lên kinh hoảng: “Mau, mau báo cảnh sát…”
Chợt nhớ ra bản thân mình là cảnh sát, Lão Vương vội vàng gọi Tiểu Hoành: “Đi… đi gọi những người khác tới, xin trợ giúp từ trụ sở chính…”
Lâm Việt Thịnh đạp một phát lên ngực ông ta. Hắn dùng lực một cách hung bạo, Lão Vương đau đến mức hét lên: “Gan của các cậu lớn đấy, dám đột kích cả đồn công an…”
“Nói mau, Quách Thanh Tú đang ở đâu?”
Lão Vương ôm chặt đầu: “Các người coi trời bằng vung…”
Lâm Việt Thịnh đón lấy một con dao găm trong tay một vệ sĩ, kề vào cổ ông ta: “Đúng, tôi coi trời bằng vung! Nếu còn không nói, tôi cho ông thăng ngay bây giờ.”
Quách Thanh Tú dựa người dưới một gốc cây to. Cô tự động viên mình một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đi về phía phòng bảo vệ.
Chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là đi tới hỏi Tổng giám đốc của bọn họ có ở đây không mà thôi. Rồi tiện thể hỏi luôn Tổng giám đốc sống ở đâu, điều này dễ mà!
Khi Quách Thanh Tú còn cách phòng bảo vệ tầm hai bước chân thì có một bóng hình với dáng người cân đối, lịch thiệp bước ra từ cánh cửa kính xoay tròn.
Chính là Tăng Thanh Hải. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh Hải…
Cô thầm gọi tên anh. Nhưng vào thời khắc cô định chạy tới thì có thêm một bóng người với vẻ cao quý, mềm mại bước ra từ cánh cửa kính quay tròn. Tăng Thanh Hải thoáng dừng lại trước cửa, đợi cô gái ở phía sau mình đi ra, hai người mới vai kề vai sóng bước ra ngoài.
Cô gái kia mặc một chiếc váy lụa cổ chữ V màu tím, mái tóc nhuộm màu nâu được búi kiểu công chúa ở phía sau đầu. Một chiếc trâm hoa theo kiểu cổ được cài thêm vào trên tóc, trông cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ấy vừa nhìn là nhận ra ngay người đó xuất thân từ gia đình giàu có.
Hai người đi cạnh nhau, trai tài gái sắc trông thật xứng đôi.
Quách Thanh Tú hoảng hốt cúi thấp đầu xuống rồi phóng vọt tới phía sau một góc tường.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa. Anh Hải, anh đã sớm có người khác rồi à?
Vào thời khắc này, toàn bộ dũng khí tích được lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan.
Cô không thể nữa rồi.
Cô gái đó cao quý, hoàn mỹ đến vậy, còn cô thì lại chẳng là gì…
Trước kia, cô vẫn còn sở hữu vẻ thuần khiết tốt đẹp, nhưng giờ đây cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn, là một kẻ thứ ba đáng khinh dụ dỗ bạn trai của chị họ.
Quách Thanh Tú mất đi dũng khí gặp mặt Tăng Thanh Hải.
Lý Vi Vi nắm lấy tay Tăng Thanh Hải cùng đi tới bên một chiếc xe Chevrolet màu trắng. Sau khi Tăng Thanh Hải ngồi vào vị trí lái xe, đột nhiên Lý Vi Vi kêu lên một tiếng thất thanh: “Ôi chao, khuyên tai của em rơi mất một chiếc rồi…”
“Anh Hải, chắc là khuyên tai của em rơi ở trên lầu rồi, em đi tìm một chút.”
“Để anh đi tìm giúp em!” Tăng Thanh Hải nhìn thấy bên tai trái của cô ta trống không liền cười nói.
“Không, không, hình như lúc nãy em gỡ ra ở trong nhà vệ sinh, anh lấy giúp em thế nào được? Anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.”
Lý Vi Vi đi vào bằng lối đi nhỏ bên cạnh, nhanh chóng bước tới phía sau lưng Quách Thanh Tú.
Mặc dù đèn phía bên này không mấy sáng, nhưng Lý Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Quách Thanh Tú.
Lúc nãy từ bên trong bước ra, cô ta đã nhìn thấy một bóng hình lén la lén lút trốn ở đây nhìn trộm. Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không bình thường.
Chỉ có điều lúc đó không ngờ rằng đây là Quách Thanh Tú, mà chỉ nghĩ là một nữ công nhân nào đó trong công ty mến mộ Tăng Thanh Hải mà thôi.
Quách Thanh Tú vẫn chưa chết. Chuyện này... phải chăng là quá tàn nhẫn với cô rồi.
Còn ba ngày nữa là đính hôn, cô ta không muốn để bất cứ ai phá hoại lễ đính hôn của mình.
Quách Thanh Tú đang ngơ ngác bỗng nhiên có một người lao tới từ phía sau. Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra chính là Lý Vi Vi.
Ánh mắt của Lý Vi Vi quét qua cô một cái hờ hững rồi cao ngạo bước thẳng về phía trước.
Quách Thanh Tú cho rằng Lý Vi Vi đã nhận ra mình, đang cảm thấy lo lắng nhưng không ngờ Lý Vi Vi lại chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào mà cứ thế bước đi.
Được rồi! Có lẽ mình đã lo lắng dư thừa. Quách Thanh Tú đang định quay người rời đi thì đột nhiên hai tên bảo vệ ở phía trước chạy lại, họ không nói lời nào liền bắt lấy Quách Thanh Tú.
“Ăn trộm, ăn trộm, tên ăn trộm này…”
Quách Thanh Tú ngẩn người ra. Cô lập tức giải thích: “Tôi không ăn trộm gì cả…”
Lúc này, Lý Vi Vi đã quay lại xe của Tăng Thanh Hải. Anh hơi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng của bảo vệ: “Xảy ra chuyện gì ở bên đó vậy?”
Lý Vi Vi đóng cửa sổ xe lại, cười nói: “Không có chuyện gì, chắc là bảo vệ bắt được một công nhân định lẻn vào công ty ăn trộm. Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Tăng Thanh Hải nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái rồi mỉm cười gật đầu: “Được!”
Chiếc xe nhanh chóng đi về phía đường lớn, từ từ chìm vào trong màn đêm.
Quách Thanh Tú ra sức giãy giụa, hét lớn phản bác: “Tôi không ăn trộm gì cả! Các người vu khống tôi!”
“Không ăn trộm đúng không? Vậy đây là cái gì?”
Bảo vệ nhặt chiếc vòng tay bằng vàng cạnh chân Quách Thanh Tú rồi đưa lên trước mặt cô: “Chiếc vòng tay vàng này là của cô Lý, cô giải thích thế nào đây?”
Cô Lý? Chẳng phải là Lý Vi Vi lúc nãy sao? Chiếc vòng này chắc là cô ta đã làm rơi đây nhỉ?
“Tôi không ăn trộm, là do cô ta tự làm rơi khi nãy.”
“Được rồi cô gái, cô có trộm hay không không liên quan gì tới chúng tôi, lát nữa cô đi mà giải thích với cảnh sát ấy!”
Hai gã bảo vệ không nói thêm lời nào đã bắt lấy Quách Thanh Tú đưa thẳng tới đồn công an.
Quách Thanh Tú dở khóc dở cười.
Một cảnh sát trực ban tên Tiểu Hoành nhanh chóng thẩm vấn cô.
“Tên gì?”
“Quách Thanh Tú!”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám tuổi rồi…”
Tiểu Hoành nhìn chằm chằm vào cô mất mấy giây sau mới nói bằng giọng khinh thường: “Mới bằng từng đó đã học thói ăn trộm rồi à? Ba mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?”
“Tôi không ăn trộm…”
Tiểu Hoành không thèm để ý tới mà chỉ vùi đầu vào ghi chép: “Công việc là gì?”
“Tôi đang đi học, đại học XX…”
Tiểu Hoành lại nhìn cô chằm chằm thêm vài giây, hắn càng tỏ ra khinh thường hơn: “Ái chà, đúng là sinh viên bây giờ chẳng có tố chất gì cả. Không chỉ ăn trộm mà còn giảo biện. Nhất định ngày mai phải tới trường của các cô để thông báo một tiếng.”
Quách Thanh Tú trợn tròn mắt, viên cảnh sát này dường như muốn làm lớn chuyện.
“Nói đôi chút đi, tại sao cô lại muốn trộm chiếc vòng tay này? Có động cơ gì không…”
“Tai anh bị điếc à? Tôi không ăn trộm. Không có! Không có! Không có…!” Quách Thanh Tú tức chết đi được. Não của mấy người này bị bệnh hết à? Cô có chỗ nào nhìn giống một tên trộm không?
Tiểu Hoành đập bàn cái rầm, quát lên: “Cô kêu la cái gì. Tang chứng vật chứng đều ở đây, cô còn muốn chống chế! Người như cô tôi gặp nhiều rồi, để cô chết đói ba ngày xem cô còn giả vờ thế nào…”
“Sếp, làm thế nào bây giờ? Cô ta không chịu nhận…”
Tiểu Hoành nhìn sang cấp trên của mình – Lão Vương. Lão Vương ngoắc ngón tay, hai người liền đi tới nơi vắng vẻ.
Lão Vương nói nhỏ: “Đây là người mà cô Lý tống cho chúng ta. Cậu nghĩ đi, đắc tội với cô Lý thì sao yên ổn được! Mau ép cô ta khai cung đi!”
Tiểu Hoành tỏ ra xoắn xuýt: “Cô ta có chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Đánh cho đến chết đi, ông đây không tin miệng của một đứa con gái lại cứng được đến thế.” Một tia hung ác toát ra từ trong đáy mắt của Lão Vương.
Khó khăn lắm mới có được một cơ hội để nịnh bợ thị trưởng, còn không tranh thủ mà leo lên.
Đôi mắt Tiểu Hoành chợt lóe sáng, hắn gật đầu.
Bên trong phòng thẩm vấn, Quách Thanh Tú bị cho đeo còng tay, còng ở một bên bàn. Trong tay Tiểu Hoành cầm cây gậy cảnh sát, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
“Nói mau, thứ này là cô ăn trộm phải không?”
Quách Thanh Tú một mực khăng khăng mình không ăn trộm. Chiếc gậy trong tay Tiểu Hoành vung ra, đánh vào người Quách Thanh Tú.
Cô không có cách nào né tránh, một gậy đánh trúng vào lưng, đau chết được.
“Các người… khốn kiếp! Tôi không ăn trộm…”
Quách Thanh Tú vừa tức vừa sốt ruột. Đám người thi hành công vụ này sao lại ngu ngốc đến thế?
Trong lúc mơ hồ, hình như cô hiểu ra được điều gì đó! Lẽ nào Lý Vi Vi đã lén lút động tay động chân?
Đang trong cơn u mê, hỗn độn, cô lại bị đánh thêm hai gậy nữa. Quách Thanh Tú đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Tại nhà họ Quách, Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Quách Hoàng Ngân. Đã ba ngày Quách Thanh Tú không về nhà khiến Quyên Quyên rất lo lắng.
“Chị Hoàng Ngân phải không ạ? Em là Lê Quyên Quyên…”
“Ồ, Lê Quyên Quyên, Thanh Tú ở nhà em vẫn ổn chứ?”
“Ầy, không tốt lắm ạ. Là thế này, em muốn hỏi mấy ngày này Quách Thanh Tú có về nhà không ạ?”
“Không thấy về, nó xảy ra chuyện gì rồi sao?’’
Lâm Việt Thịnh đưa tay ra, cầm lấy điện thoại trong tay Quách Hoàng Ngân: “Để anh nghe, em đi nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói trong điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của một người đàn ông: “Có phải đã xảy ra chuyện gì với Thanh Tú rồi không?”
Từ sau hôm hắn gọi điện cho Quách Thanh Tú thì điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy.
Cái con nhỏ này, không biết trời cao đất dày là gì, dám chơi trò lạt mềm buộc chặt à. Được, vậy thì dứt khoát lạnh nhạt với cô vài ngày xem cô như thế nào.
“Xin hỏi anh là ai?”Lê Quyên Quyên hỏi một cách cẩn thận.
“Cô không cần biết tôi là ai. Nói thẳng là được rồi, Thanh Tú bị làm sao?”
“Là thế này, ba ngày trước Thanh Tú nói có chuyện nên đi ra ngoài một lát, sau đó không thấy quay về nữa. Tôi cứ tưởng nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì mới rời đi vội vàng như vậy, nên tôi cũng không để ý tới. Không ngờ đã ba ngày rồi cô ấy không tới trường học, cũng không mở điện thoại. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện hỏi.”
Lê Quyên Quyên còn chưa nói xong thì Lâm Việt Thịnh đã vội vàng hỏi: “Khi cô ấy rời đi, có nói là đi đâu không?”
“Á, có nói, hình như là tòa cao ốc Tân Hoa Đô…”
“Lê Quyên Quyên, cô nghe rõ đây, không được phép tắt điện thoại, nếu như Quách Thanh Tú có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự uy hiếp. Lê Quyên Quyên bị câu nói trong điện thoại dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với Quách Thanh Tú thật rồi?
Lâm Việt Thịnh cúp máy. Hắn nhìn sang Quách Hoàng Ngân, lúc này Quách Hoàng Ngân kinh hãi đến độ không nói ra được lời nào.
“Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức điều tra xem…”
Lâm Việt Thịnh dùng điện thoại của mình gọi một cuộc.
“Sử dụng tất cả các mạng lưới có liên quan, lập tức đi tìm. Dù có phải đào sâu thành phố S tới ba mét cũng phải tìm ra cho bằng được Quách Thanh Tú cho tôi.”
“Vâng ạ, Tổng giám đốc Lâm!” Một giọng nữ dày dặn kinh nghiệm được truyền tới từ đầu dây bên kia.
Sau khi tắt điện thoại một cách lạnh lùng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Quách Hoàng Ngân một cái rồi quay người rời đi.
Tại một đồn công an của thành phố S, Lão Vương và Tiểu Hoành đang đánh cờ tướng.
Lão Vương nghĩ tới việc bản thân sắp được thăng lên chức Phó trưởng công an là cảm thấy phấn chấn! Ông ta ngồi bắt chéo chân, uống trà và ngâm nga một điệu hát dân gian. Bộ dạng vô cùng thảnh thơi, vui vẻ.
“Sếp, đã ba ngày rồi cô gái kia không chịu ăn cơm, có khi nào chết người không?”Tiểu Hoành thấy hơi lo lắng, có tật giật mình mà.
Mặc dù lúc đưa tới, bảo vệ một mực nhấn mạnh cô gái này là kẻ trộm, nhưng rõ ràng cô ta trông chẳng giống trộm cắp chút nào cả.
“Tiểu Hoành à, đời người chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như cậu không nắm lấy thì sẽ giống như Lão Vương anh đây, lăn lộn năm mươi năm vẫn chỉ là một tên cảnh sát còm, có hiểu không?”
Tiểu Hoành một bộ nghe lời khuyên răn, cười một cách cung kính: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…”
“Rầm” một tiếng, cửa ra vào bị ai đó đá tung.
Lâm Việt Thịnh xông thẳng vào đồn công an với bộ dạng điên cuồng, theo sau là vài tên vệ sĩ mặc áo vest đen đeo kính đen.
“Các anh làm cái gì vậy?” Lão Vương đứng dậy, tay đặt lên bao súng bên hông, chất vấn Lâm Việt Thịnh.
Dù là người có gan cũng không dám đến đồn công an đánh nhau.
Trừ khi là kẻ đó chán sống.
Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại. Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt Lão Vương.
Lão Vương bị đánh cho bầm dập, lăn đến góc tường. Ông ta hét lên kinh hoảng: “Mau, mau báo cảnh sát…”
Chợt nhớ ra bản thân mình là cảnh sát, Lão Vương vội vàng gọi Tiểu Hoành: “Đi… đi gọi những người khác tới, xin trợ giúp từ trụ sở chính…”
Lâm Việt Thịnh đạp một phát lên ngực ông ta. Hắn dùng lực một cách hung bạo, Lão Vương đau đến mức hét lên: “Gan của các cậu lớn đấy, dám đột kích cả đồn công an…”
“Nói mau, Quách Thanh Tú đang ở đâu?”
Lão Vương ôm chặt đầu: “Các người coi trời bằng vung…”
Lâm Việt Thịnh đón lấy một con dao găm trong tay một vệ sĩ, kề vào cổ ông ta: “Đúng, tôi coi trời bằng vung! Nếu còn không nói, tôi cho ông thăng ngay bây giờ.”