CHƯƠNG 22: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
CHƯƠNG 22: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
Đứng trong thang máy, từ tầng hầm đến tầng cao nhất, Lê Minh Tùng lấy chìa khóa ra mở cửa. Phòng khách rộng như cả giảng đường của trường đại học, anh ta dẫn cô ngồi xuống ghế sofa, liếc mắt nhìn chân cô rồi rót cho cô một cốc nước lọc: "Uống đi."
Từ đầu đến cuối cô cứ như một con rối gỗ mặc cho anh ta sắp đặt: "Lê Minh Tùng, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Anh ta bưng tách trà lên, thổi bớt hơi nóng bốc lên từ tách rồi cất tiếng nói giữa màn sương khói mờ mịt: "Làm người phụ nữ của tôi đi."
Chỉ vài chữ thờ ơ như thế mà dường như đầu óc cô nở bung bét như hành tây hầm trong nồi, không làm chủ được tinh thần, cô nhìn anh ta, trong tư duy chỉ còn lại sự kinh hoảng.
Người đàn ông kia nhấp một ngụm trà, anh ta giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt cô: "Sao, không muốn à?"
Cô tức giận, dựa vào cái gì mà anh ta muốn cô làm người phụ nữ của anh ta thì cô phải đồng ý, anh ta bị điên à?
Cô giận dữ đứng bật dậy, cốc nước lọc trong tay được vung lên thật mạnh, chỉ trong chớp mắt đã hắt đầy lên mặt và người anh ta, nước từ phần tóc ướt dính trên trán anh ta không ngừng nhỏ tong tong, nhỏ xuống tấm thảm rồi nhanh chóng biến mất: "Tôi không đồng ý." Khi nói câu này, cô đã gầm lên, khiến cả phòng khách không ngừng vang vọng lại.
Anh ta không nói gì, thậm chí không buồn lau nước trên người, chỉ mặc cho toàn thân mình đầy vết nước. Cũng may anh ta rót cho cô một cốc nước ấm, nếu không chắc chắn bây giờ anh ta đã bị bỏng rồi. Anh ta liếc mắt nhìn cô, xoay người đi về một góc nào đó của phòng khách, ở đó có một cái tủ nhỏ. Anh ta mở tủ, lôi hòm thuốc ra.
Khi anh ta đi về phía cô, trái tim cô đập thình thịch. Không cần phải nghi ngờ gì, Lê Minh Tùng thực sự rất đẹp trai. Anh ta là người đàn ông cực phẩm trong hàng ngũ cực phẩm, từ khi chọc phải anh ta, cô đã nghe được vô số tin đồn với đủ các phiên bản xoay quanh anh ta trong khuôn viên đại học T. Anh ta thay phụ nữ như thay quần áo, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thậm chí khi ở lối ra của cầu thang bộ cũng thế thôi, chính mắt cô trông thấy cảnh tượng ấy, vậy mà bây giờ anh ta dám yêu cầu cô làm người phụ nữ của anh ta.
Đầu anh ta bị rỉ sét rồi à?
Dừng lại trước mặt cô, Lê Minh Tùng mở hộp thuốc ra một cách thuần thục, sau đó nhẹ nhàng nâng chân cô lên đặt lên đùi anh ta, cô hơi đau nhưng dù nhe răng nhíu mày cũng vẫn nhẫn nhịn, không phát ra tiếng kêu rên nào.
Chân cô sưng vù lên, quần dài vì mồ hôi thấm vào mà dính chặt trên chân, muốn vén lên cũng không vén được. Lê Minh Tùng dứt khoát lấy từ trong hộp thuốc ra một cái kéo bé xíu. "Sột soạt", quần của cô bị cắt ra, để lộ phần chân sưng đỏ đến mức khiếp hãi. Trọng Thanh Thu mặc cho người đàn ông kia bôi thuốc giúp cô, nói thật lòng, động tác của anh ta rất thành thạo, cứ như bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp vậy. Quan trọng nhất là từng loại thuốc và dụng cụ trong hộp thuốc của anh ta đều là những thứ chuyên dụng nhất, cứ như thế anh ta đưa cô tới đây chỉ để chữa trị vết thương ở chân cho cô vậy.
Rịt thuốc, băng bó, tất cả động tác của anh ta đều liền mạch, trong thuốc có phối chút bạc hà, nhanh chóng khiến chân của cô có cảm giác mát lạnh sảng khoái. Cơn đau từ từ giảm bớt, cơn giận của cô cũng lui đi nhiều. Nhìn anh ta thu dọn hộp thuốc, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
"Đây là điều tôi nên làm, tôi đâm phải cô, cũng may mà chỉ bị thương ngoài da, nhưng tốt nhất sáng mai phải đi bệnh viện chụp X-quang, như thế mới hoàn toàn yên tâm được." Anh ta nói rồi đặt hộp thuốc về chỗ cũ, một lần nữa ngồi xuống trước mặt cô.
Trong không gian phẳng lặng phảng phất mùi nước hoa nam trên người anh ta, hòa cùng mùi thuốc dưới chân, khiến Trọng Thanh Thu như nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Nói thật lòng, khi ở bên cạnh anh ta, cô luôn có cảm giác bức bối, mà phần nhiều hơn, là cảm giác hoảng hốt.
Đứng trong thang máy, từ tầng hầm đến tầng cao nhất, Lê Minh Tùng lấy chìa khóa ra mở cửa. Phòng khách rộng như cả giảng đường của trường đại học, anh ta dẫn cô ngồi xuống ghế sofa, liếc mắt nhìn chân cô rồi rót cho cô một cốc nước lọc: "Uống đi."
Từ đầu đến cuối cô cứ như một con rối gỗ mặc cho anh ta sắp đặt: "Lê Minh Tùng, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Anh ta bưng tách trà lên, thổi bớt hơi nóng bốc lên từ tách rồi cất tiếng nói giữa màn sương khói mờ mịt: "Làm người phụ nữ của tôi đi."
Chỉ vài chữ thờ ơ như thế mà dường như đầu óc cô nở bung bét như hành tây hầm trong nồi, không làm chủ được tinh thần, cô nhìn anh ta, trong tư duy chỉ còn lại sự kinh hoảng.
Người đàn ông kia nhấp một ngụm trà, anh ta giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt cô: "Sao, không muốn à?"
Cô tức giận, dựa vào cái gì mà anh ta muốn cô làm người phụ nữ của anh ta thì cô phải đồng ý, anh ta bị điên à?
Cô giận dữ đứng bật dậy, cốc nước lọc trong tay được vung lên thật mạnh, chỉ trong chớp mắt đã hắt đầy lên mặt và người anh ta, nước từ phần tóc ướt dính trên trán anh ta không ngừng nhỏ tong tong, nhỏ xuống tấm thảm rồi nhanh chóng biến mất: "Tôi không đồng ý." Khi nói câu này, cô đã gầm lên, khiến cả phòng khách không ngừng vang vọng lại.
Anh ta không nói gì, thậm chí không buồn lau nước trên người, chỉ mặc cho toàn thân mình đầy vết nước. Cũng may anh ta rót cho cô một cốc nước ấm, nếu không chắc chắn bây giờ anh ta đã bị bỏng rồi. Anh ta liếc mắt nhìn cô, xoay người đi về một góc nào đó của phòng khách, ở đó có một cái tủ nhỏ. Anh ta mở tủ, lôi hòm thuốc ra.
Khi anh ta đi về phía cô, trái tim cô đập thình thịch. Không cần phải nghi ngờ gì, Lê Minh Tùng thực sự rất đẹp trai. Anh ta là người đàn ông cực phẩm trong hàng ngũ cực phẩm, từ khi chọc phải anh ta, cô đã nghe được vô số tin đồn với đủ các phiên bản xoay quanh anh ta trong khuôn viên đại học T. Anh ta thay phụ nữ như thay quần áo, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thậm chí khi ở lối ra của cầu thang bộ cũng thế thôi, chính mắt cô trông thấy cảnh tượng ấy, vậy mà bây giờ anh ta dám yêu cầu cô làm người phụ nữ của anh ta.
Đầu anh ta bị rỉ sét rồi à?
Dừng lại trước mặt cô, Lê Minh Tùng mở hộp thuốc ra một cách thuần thục, sau đó nhẹ nhàng nâng chân cô lên đặt lên đùi anh ta, cô hơi đau nhưng dù nhe răng nhíu mày cũng vẫn nhẫn nhịn, không phát ra tiếng kêu rên nào.
Chân cô sưng vù lên, quần dài vì mồ hôi thấm vào mà dính chặt trên chân, muốn vén lên cũng không vén được. Lê Minh Tùng dứt khoát lấy từ trong hộp thuốc ra một cái kéo bé xíu. "Sột soạt", quần của cô bị cắt ra, để lộ phần chân sưng đỏ đến mức khiếp hãi. Trọng Thanh Thu mặc cho người đàn ông kia bôi thuốc giúp cô, nói thật lòng, động tác của anh ta rất thành thạo, cứ như bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp vậy. Quan trọng nhất là từng loại thuốc và dụng cụ trong hộp thuốc của anh ta đều là những thứ chuyên dụng nhất, cứ như thế anh ta đưa cô tới đây chỉ để chữa trị vết thương ở chân cho cô vậy.
Rịt thuốc, băng bó, tất cả động tác của anh ta đều liền mạch, trong thuốc có phối chút bạc hà, nhanh chóng khiến chân của cô có cảm giác mát lạnh sảng khoái. Cơn đau từ từ giảm bớt, cơn giận của cô cũng lui đi nhiều. Nhìn anh ta thu dọn hộp thuốc, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
"Đây là điều tôi nên làm, tôi đâm phải cô, cũng may mà chỉ bị thương ngoài da, nhưng tốt nhất sáng mai phải đi bệnh viện chụp X-quang, như thế mới hoàn toàn yên tâm được." Anh ta nói rồi đặt hộp thuốc về chỗ cũ, một lần nữa ngồi xuống trước mặt cô.
Trong không gian phẳng lặng phảng phất mùi nước hoa nam trên người anh ta, hòa cùng mùi thuốc dưới chân, khiến Trọng Thanh Thu như nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Nói thật lòng, khi ở bên cạnh anh ta, cô luôn có cảm giác bức bối, mà phần nhiều hơn, là cảm giác hoảng hốt.