CHƯƠNG 26: KỸ THUẬT ĐỀ PHÒNG LANG SÓI
CHƯƠNG 26: KỸ THUẬT ĐỀ PHÒNG LANG SÓI
Một tuần đã trôi qua rồi, tất cả những tâm trạng buồn bực đều được chôn sâu trong lòng, cô bắt đầu lại cuộc sống của mình. Khoản tiền khoảng một trăm sáu mươi lăm triệu đó, cô sẽ dựa vào hai bàn tay mình để kiếm lại.
Chỉ cần có hi vọng, cuộc sống sẽ vui vẻ, tươi đẹp.
Cô yên tĩnh ngồi trên sofa phòng khách đợi anh về, nhưng cánh cửa vẫn im lìm như vậy chẳng có chút động tĩnh nào. Cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường, trời đã sắp sáng rồi.
Cô cuộn tròn người ngồi trên sofa, mắt nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong đầu cô hoảng sợ, tối nào anh ta cũng trở về muộn như vậy sao?
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên lanh lảnh trong phòng, cô giật mình đứng dậy, không suy nghĩ gì liền nhận điện thoại luôn, cô tưởng là người ấy gọi: “Xin chào, tôi là Thanh Thu.”
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không có tiếng gì.
“Chào chị, chị là…” Thanh Thu bắt đầu nghi ngờ điện thoại có phải đã bị ngắt rồi không, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng ngắt máy.
“Thanh Thu? Cho hỏi có Minh Tùng ở đó không?” Giọng nữ yêu kiều vang lên bên tai, đêm muộn như vậy rồi, cô gái này còn điện thoại đến là sao? Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô, cô chẳng qua chỉ là một vị khách ở tạm thời trong căn nhà này thôi.
“Anh ấy không có nhà, vẫn chưa về.”
“Nếu anh ấy về, thì cô bảo với anh ấy là điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi rồi nhé. Tôi là Lý Ngọc Huyền.”
“Tút”, điện thoại đã bị ngắt, lần này, âm thanh ngắt máy thật sự vang lên.
Đêm đó, căn bản Lê Minh Tùng không về nhà. Sáng sớm tỉnh giấc, cô đã ngủ trên sofa suốt đêm qua, thật sự cô không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa. Trọng Thanh Thu viết lại một mảnh giấy nói rõ quyết định của mình, cũng nói cho anh ta biết cuộc điện thoại kia. Không có gì phải thu dọn cả, lúc cô đến thế nào thì lúc đi cũng vậy. Chỉ là, vết thương ở chân của cô cuối cùng cũng khỏi rồi.
Quay lại trường, mọi thứ đã trở lại bình thường. Thời gian trôi qua, chuyện giữa cô và Hoàng Cảnh Hưng cũng dần bị người ta quên đi rồi.
Tan học, Trọng Thanh Thu đi về hướng ký túc xá, không ngờ lại chạm mặt Hoàng Cảnh Hưng. Dáng vẻ của hắn ta dường như rất tiều tụy, hắn ta yên lặng đứng ở đó, thân hình vốn cao lớn không còn sáng chói nữa mà hơi u ám. Cô quay người bỏ đi, giữa cô và hắn ta không còn gì để nói nữa cả.
Phía sau cô có tiếng bước chân đuổi theo, một tay của Hoàng Cảnh Hưng túm lấy cánh tay của cô: “Thanh Thu, anh nhớ em, chúng ta giảng hòa đi.”
Thế này là sao, định coi cô là quả bóng à?
Nhưng cô không thích cái cảm giác bị đá qua đá lại.
Cô cười nhàn nhạt đáp: “Mời anh bỏ tay tôi ra, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Thanh Thu, không thể nào, em cố ý lừa bọn anh. Thanh Thu, cô ấy không hợp với anh, mấy ngày em biến mất này anh đã suy nghĩ kĩ mọi thứ rồi. Thanh Thu, anh thà từ bỏ tất cả, anh chỉ cần em thôi.”
Nhưng cô đã không còn cần hắn ta nữa rồi: “Xin lỗi, câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết rồi. Trong khi điểm bắt đầu lại ở xa tít mù tắp ở phía sau. Hoàng Cảnh Hưng, chúng ta không thể quay lại được nữa đâu.”
“Anh không tin, Thanh Thu, em vẫn yêu anh, tình cảm bốn năm sao có thể biến mất trong phút chốc được.” Hắn ta kiên quyết giữ chặt lấy thân thể cô, cô thật sự không thể lay chuyển hắn ta được. Sức lực của hắn ta mạnh đến kinh người, hắn ta cúi đầu xuống hôn lên môi cô, trên hai cánh môi mỏng nóng bỏng như nhóm lên một ngọn lửa.
Cô dùng sức đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ta lại càng gắng sức hôn cô: “Cứu…” Cô muốn kêu lên cầu cứu, nhưng lại bị nhấn chìm trong nụ hôn trên môi của hắn.
Cô có cảm giác buồn nôn, chân cô dùng sức đạp một cái. Đây là kỹ thuật đề phòng lang sói mà giáo viên thể dục đã dạy trên lớp, bây giờ cô đã có dịp dùng đến rồi.
“A…” Hoàng Cảnh Hưng đau đớn, không còn tâm trí nào mà hôn cô nữa.
Một tuần đã trôi qua rồi, tất cả những tâm trạng buồn bực đều được chôn sâu trong lòng, cô bắt đầu lại cuộc sống của mình. Khoản tiền khoảng một trăm sáu mươi lăm triệu đó, cô sẽ dựa vào hai bàn tay mình để kiếm lại.
Chỉ cần có hi vọng, cuộc sống sẽ vui vẻ, tươi đẹp.
Cô yên tĩnh ngồi trên sofa phòng khách đợi anh về, nhưng cánh cửa vẫn im lìm như vậy chẳng có chút động tĩnh nào. Cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường, trời đã sắp sáng rồi.
Cô cuộn tròn người ngồi trên sofa, mắt nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong đầu cô hoảng sợ, tối nào anh ta cũng trở về muộn như vậy sao?
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên lanh lảnh trong phòng, cô giật mình đứng dậy, không suy nghĩ gì liền nhận điện thoại luôn, cô tưởng là người ấy gọi: “Xin chào, tôi là Thanh Thu.”
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không có tiếng gì.
“Chào chị, chị là…” Thanh Thu bắt đầu nghi ngờ điện thoại có phải đã bị ngắt rồi không, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng ngắt máy.
“Thanh Thu? Cho hỏi có Minh Tùng ở đó không?” Giọng nữ yêu kiều vang lên bên tai, đêm muộn như vậy rồi, cô gái này còn điện thoại đến là sao? Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô, cô chẳng qua chỉ là một vị khách ở tạm thời trong căn nhà này thôi.
“Anh ấy không có nhà, vẫn chưa về.”
“Nếu anh ấy về, thì cô bảo với anh ấy là điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi rồi nhé. Tôi là Lý Ngọc Huyền.”
“Tút”, điện thoại đã bị ngắt, lần này, âm thanh ngắt máy thật sự vang lên.
Đêm đó, căn bản Lê Minh Tùng không về nhà. Sáng sớm tỉnh giấc, cô đã ngủ trên sofa suốt đêm qua, thật sự cô không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa. Trọng Thanh Thu viết lại một mảnh giấy nói rõ quyết định của mình, cũng nói cho anh ta biết cuộc điện thoại kia. Không có gì phải thu dọn cả, lúc cô đến thế nào thì lúc đi cũng vậy. Chỉ là, vết thương ở chân của cô cuối cùng cũng khỏi rồi.
Quay lại trường, mọi thứ đã trở lại bình thường. Thời gian trôi qua, chuyện giữa cô và Hoàng Cảnh Hưng cũng dần bị người ta quên đi rồi.
Tan học, Trọng Thanh Thu đi về hướng ký túc xá, không ngờ lại chạm mặt Hoàng Cảnh Hưng. Dáng vẻ của hắn ta dường như rất tiều tụy, hắn ta yên lặng đứng ở đó, thân hình vốn cao lớn không còn sáng chói nữa mà hơi u ám. Cô quay người bỏ đi, giữa cô và hắn ta không còn gì để nói nữa cả.
Phía sau cô có tiếng bước chân đuổi theo, một tay của Hoàng Cảnh Hưng túm lấy cánh tay của cô: “Thanh Thu, anh nhớ em, chúng ta giảng hòa đi.”
Thế này là sao, định coi cô là quả bóng à?
Nhưng cô không thích cái cảm giác bị đá qua đá lại.
Cô cười nhàn nhạt đáp: “Mời anh bỏ tay tôi ra, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Thanh Thu, không thể nào, em cố ý lừa bọn anh. Thanh Thu, cô ấy không hợp với anh, mấy ngày em biến mất này anh đã suy nghĩ kĩ mọi thứ rồi. Thanh Thu, anh thà từ bỏ tất cả, anh chỉ cần em thôi.”
Nhưng cô đã không còn cần hắn ta nữa rồi: “Xin lỗi, câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết rồi. Trong khi điểm bắt đầu lại ở xa tít mù tắp ở phía sau. Hoàng Cảnh Hưng, chúng ta không thể quay lại được nữa đâu.”
“Anh không tin, Thanh Thu, em vẫn yêu anh, tình cảm bốn năm sao có thể biến mất trong phút chốc được.” Hắn ta kiên quyết giữ chặt lấy thân thể cô, cô thật sự không thể lay chuyển hắn ta được. Sức lực của hắn ta mạnh đến kinh người, hắn ta cúi đầu xuống hôn lên môi cô, trên hai cánh môi mỏng nóng bỏng như nhóm lên một ngọn lửa.
Cô dùng sức đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ta lại càng gắng sức hôn cô: “Cứu…” Cô muốn kêu lên cầu cứu, nhưng lại bị nhấn chìm trong nụ hôn trên môi của hắn.
Cô có cảm giác buồn nôn, chân cô dùng sức đạp một cái. Đây là kỹ thuật đề phòng lang sói mà giáo viên thể dục đã dạy trên lớp, bây giờ cô đã có dịp dùng đến rồi.
“A…” Hoàng Cảnh Hưng đau đớn, không còn tâm trí nào mà hôn cô nữa.