CHƯƠNG 28: HAI TỜ THỎA THUẬN
CHƯƠNG 28: HAI TỜ THỎA THUẬN
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút một dịu dàng như vậy: “Gần đây tôi quá bận. Ông nội sắp sang rồi, tôi phải chuẩn bị mọi thứ.”
Cô im lặng, nghe anh ấy tiếp tục nói, cơ thể càng dựa sát vào người anh. Giây phút này, rõ ràng biết rằng anh ta sẽ không yêu cô, nhưng cô rất muốn được ở bên cạnh người đàn ông này. Cô những tưởng xa nhau rồi thì sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng lúc anh xuất hiện, cô mới nhận ra nỗi lo sợ của cả ngày hôm nay thì ra là vì cô luôn nhớ anh mà thôi.
“Chuyển đến đây ở đi, em không có lý do để từ chối tôi. Trừ tôi ra, không ai có thể bảo vệ cho em được.”
Cô sụt sịt mũi, thời xưa đàn ông đều là trời là đất của phụ nữ, hình như anh ta chính là như vậy. Chỉ là anh ta không yêu cô, vậy phải làm sao đây?
“Nếu em sợ, thì tôi sẽ không chạm vào người em. Nhưng em phải kết hôn với tôi.”
Anh ta đang thừa nước đục thả câu .Ngay lúc cô bất lực nhất cứ mãi khuyên nhủ cô, anh ta thật là xấu xa.
“Ông nội đến chỗ tôi, tôi không muốn ông thấy tôi một thân một mình. Ông muốn bế cháu rồi.”
Cô lắng nghe, thì ra là vì chuyện này, thì ra chỉ là vì muốn để ông nội được vui vẻ, cho ông được bế cháu. Tất cả quả nhiên đều không liên quan đến tình yêu.
“Để tôi…”
“Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, mảnh giấy đó tôi đã xé đi. Thanh Thu, đừng cố sức nữa, Phong Trần không thích hợp với em đâu.”
Cô biết, cô biết hết, đàn ông ở nơi đó chỉ cần phụ nữ để mua vui. Phụ nữ ở thế giới như vậy chỉ còn lại sự ti tiện, nhưng cô…
Trong lúc cô đang mơ hồ suy nghĩ lung tung, bàn tay trên mặt cô không biết đã dời đi từ lúc nào, hai cánh môi hạ xuống nhẹ nhàng hôn cô. Lúc này cô mới phát hiện xe đã dừng lại từ lúc nào, bốn bề một mảnh yên lặng.
Đôi môi của anh ta nhẹ nhàng khiêu khích cánh môi cô, đây không phải lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng toàn thân cô vẫn run rẩy trong nụ hôn nóng bỏng ấy. Cảm giác bấy giờ nào có thể diễn tả nổi bằng lời. Nếu cô cảm thấy ghê tởm với nụ hôn của Hoàng Cảnh Hưng, thì nụ hôn của Lê Minh Tùng lại khiến cô mong đợi, chờ đợi anh ta hôn cô thật sâu. Dường như chỉ khi đắm chìm vào nụ hôn như vậy mới có thể khiến cô quên hết đi những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Trong lúc hôn, cô vô ý khua tay, cũng không biết đã đụng vào đâu mà cả trong và ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Trọng Thanh Thu trừng lớn mắt, cô thoáng chốc hiểu ra, thảo nào xe cảnh sát lại đến nhanh như thế, thì ra là xe của anh ta.
“Nghịch ngợm.” Anh tóm lấy tay cô đồng thời cũng tắt đi tiếng còi xe cảnh sát bất ngờ vang lên kia. Sau đó đỡ cô ngồi vào lòng mình, rồi lấy hai tờ giấy ra: “Ký đi.”
Cô cúi đầu đọc kỹ, tờ phía trên là thỏa thuận kết hôn, tờ phía dưới lại là thỏa thuận ly hôn. “Yên tâm, tôi sẽ trả tự do cho em, tôi sẽ không trói buộc trái tim của em đâu.” Anh ta dịu dàng nói bên tai cô, giống như một loại mê hoặc dụ dỗ cô ký vào hai tờ thỏa thuận đó.
Một chiếc bút được đặt vào tay cô, sao mà quá nặng nề. Trong lòng cô có một giọng nói không ngừng bảo với cô rằng, ký đi, ký rồi sẽ được giải thoát. Với nội dung trong bản thỏa thuận này, cô biết sau này sẽ không phải lo ăn lo mặc nữa, có thể làm một quý bà giàu có không cần phải đi làm.
Chỉ là, nếu có con thì anh ta sẽ được quyền nuôi dưỡng.
Anh ta là để ông nội vui vẻ, còn cô cũng có thể giải quyết được tất cả khó khăn.
Tay cô run rẩy, nhưng không sao ký xuống được.
Điện thoại cô bỗng vang lên đúng lúc này, cô vội vàng nghe máy, nhờ đó thoát khỏi sự do dự bấy giờ: “A lô, xin chào.” Thậm chí cô còn không kịp nhìn số điện thoại đã nghe máy luôn.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút một dịu dàng như vậy: “Gần đây tôi quá bận. Ông nội sắp sang rồi, tôi phải chuẩn bị mọi thứ.”
Cô im lặng, nghe anh ấy tiếp tục nói, cơ thể càng dựa sát vào người anh. Giây phút này, rõ ràng biết rằng anh ta sẽ không yêu cô, nhưng cô rất muốn được ở bên cạnh người đàn ông này. Cô những tưởng xa nhau rồi thì sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng lúc anh xuất hiện, cô mới nhận ra nỗi lo sợ của cả ngày hôm nay thì ra là vì cô luôn nhớ anh mà thôi.
“Chuyển đến đây ở đi, em không có lý do để từ chối tôi. Trừ tôi ra, không ai có thể bảo vệ cho em được.”
Cô sụt sịt mũi, thời xưa đàn ông đều là trời là đất của phụ nữ, hình như anh ta chính là như vậy. Chỉ là anh ta không yêu cô, vậy phải làm sao đây?
“Nếu em sợ, thì tôi sẽ không chạm vào người em. Nhưng em phải kết hôn với tôi.”
Anh ta đang thừa nước đục thả câu .Ngay lúc cô bất lực nhất cứ mãi khuyên nhủ cô, anh ta thật là xấu xa.
“Ông nội đến chỗ tôi, tôi không muốn ông thấy tôi một thân một mình. Ông muốn bế cháu rồi.”
Cô lắng nghe, thì ra là vì chuyện này, thì ra chỉ là vì muốn để ông nội được vui vẻ, cho ông được bế cháu. Tất cả quả nhiên đều không liên quan đến tình yêu.
“Để tôi…”
“Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, mảnh giấy đó tôi đã xé đi. Thanh Thu, đừng cố sức nữa, Phong Trần không thích hợp với em đâu.”
Cô biết, cô biết hết, đàn ông ở nơi đó chỉ cần phụ nữ để mua vui. Phụ nữ ở thế giới như vậy chỉ còn lại sự ti tiện, nhưng cô…
Trong lúc cô đang mơ hồ suy nghĩ lung tung, bàn tay trên mặt cô không biết đã dời đi từ lúc nào, hai cánh môi hạ xuống nhẹ nhàng hôn cô. Lúc này cô mới phát hiện xe đã dừng lại từ lúc nào, bốn bề một mảnh yên lặng.
Đôi môi của anh ta nhẹ nhàng khiêu khích cánh môi cô, đây không phải lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng toàn thân cô vẫn run rẩy trong nụ hôn nóng bỏng ấy. Cảm giác bấy giờ nào có thể diễn tả nổi bằng lời. Nếu cô cảm thấy ghê tởm với nụ hôn của Hoàng Cảnh Hưng, thì nụ hôn của Lê Minh Tùng lại khiến cô mong đợi, chờ đợi anh ta hôn cô thật sâu. Dường như chỉ khi đắm chìm vào nụ hôn như vậy mới có thể khiến cô quên hết đi những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Trong lúc hôn, cô vô ý khua tay, cũng không biết đã đụng vào đâu mà cả trong và ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Trọng Thanh Thu trừng lớn mắt, cô thoáng chốc hiểu ra, thảo nào xe cảnh sát lại đến nhanh như thế, thì ra là xe của anh ta.
“Nghịch ngợm.” Anh tóm lấy tay cô đồng thời cũng tắt đi tiếng còi xe cảnh sát bất ngờ vang lên kia. Sau đó đỡ cô ngồi vào lòng mình, rồi lấy hai tờ giấy ra: “Ký đi.”
Cô cúi đầu đọc kỹ, tờ phía trên là thỏa thuận kết hôn, tờ phía dưới lại là thỏa thuận ly hôn. “Yên tâm, tôi sẽ trả tự do cho em, tôi sẽ không trói buộc trái tim của em đâu.” Anh ta dịu dàng nói bên tai cô, giống như một loại mê hoặc dụ dỗ cô ký vào hai tờ thỏa thuận đó.
Một chiếc bút được đặt vào tay cô, sao mà quá nặng nề. Trong lòng cô có một giọng nói không ngừng bảo với cô rằng, ký đi, ký rồi sẽ được giải thoát. Với nội dung trong bản thỏa thuận này, cô biết sau này sẽ không phải lo ăn lo mặc nữa, có thể làm một quý bà giàu có không cần phải đi làm.
Chỉ là, nếu có con thì anh ta sẽ được quyền nuôi dưỡng.
Anh ta là để ông nội vui vẻ, còn cô cũng có thể giải quyết được tất cả khó khăn.
Tay cô run rẩy, nhưng không sao ký xuống được.
Điện thoại cô bỗng vang lên đúng lúc này, cô vội vàng nghe máy, nhờ đó thoát khỏi sự do dự bấy giờ: “A lô, xin chào.” Thậm chí cô còn không kịp nhìn số điện thoại đã nghe máy luôn.