CHƯƠNG 6: TỔNG GIÁM ĐỐC CỦA TẬP ĐOÀN LÊ THỊ
CHƯƠNG 6: TỔNG GIÁM ĐỐC CỦA TẬP ĐOÀN LÊ THỊ
Im lặng, có khoảng lặng trong phút chốc, cảm giác tĩnh lặng đó khiến trái tim cô đột nhiên đập loạn. Sau đó, một giọng đàn ông trầm trầm quen thuộc vọng tới, "Thanh Thu, là anh."
"Hoàng Cảnh Hưng, anh đi chết đi." Sao cô có thể nhận cuộc gọi của hắn ta được, còn nữa, sao hắn ta dám hèn hạ đến mức đổi một số điện thoại lạ để gọi vào máy cô, hại cô hiểu lầm.
Cô nhanh chóng ấn nút kết thúc cuộc gọi giữa cô và Hoàng Cảnh Hưng, nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.
Lê Minh Tùng, anh ta hại chết cô rồi, cô lại còn báo với bạn trai cũ của mình qua cuộc gọi rằng mình đã bị anh ta ăn sạch sẽ nữa chứ.
Trời ạ, chắc chưa đầy mười phút nữa, chuyện này sẽ được đồn đại khắp thế giới.
Trời ạ, cô thực sự không thể đi học nữa.
Hai tháng nữa, ôi tận những hai tháng nữa, trong hai tháng này cô phải làm sao đây?
Bảo cô đến trường chẳng khác nào giết cô luôn cho xong.
Nhưng không đi học sẽ bị trừ điểm mất.
Cứ tưởng tượng đến cảnh giáo viên ném tờ thông báo viết đầy khuyết điểm lên người cô, Trọng Thanh Thu bắt đầu hít từng hơi sâu, cô khóc không ra nước mắt.
Hừ hừ, những thứ này đều do Lê Minh Tùng hại cô mà ra, anh ta hại cô bây giờ tâm tình rối ren, hại cô nhỡ miệng nói sai, hại cô...
Không được, cô phải đi tìm anh ta.
Nghĩ tới việc tìm anh ta, cô mới phát hiện ra, ở cùng anh ta cả một đêm mà cô chỉ biết mỗi tên gọi và chiếc xe mà anh ta sở hữu.
Nhưng từng ấy là đủ rồi, không phải sao?
Những người đàn ông có thể sở hữu BMW ở thành phố T này chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Suy nghĩ như thế, Trọng Thanh Thu nhanh chóng gọi điện thoại cho sở quản lý xe.
"Chào cô, xin hỏi cô cần giúp gì?"
"Tôi muốn kiện một chiếc xe, chiếc xe đó đâm phải người ta rồi bỏ chạy."
"Thưa cô, vấn đề như thế này cô nên báo với cảnh sát, chúng tôi..."
"Ôi, tôi cũng không còn cách nào khác, người đó là người lắm tiền mà, đi BMW cơ, tôi kiện cáo có tác dụng gì. Tôi chỉ muốn biết chủ nhân chiếc xe đấy là ai mà huênh hoang như thế là đủ rồi, cho nên mới đi theo hướng tìm hiểu về người kia."
"BMW?"
"Xe màu gì vậy?" Người nhân viên kia buột miệng hỏi.
"Màu đen."
"Chắc là tổng giám đốc của Tập đoàn Lê Thị, Lê Minh Tùng nhỉ, gần đây hình như anh ấy có một chiếc BMW màu đen mới đăng ký biển số, nhưng mà... a..." Cô gái kia bỗng kêu lên một tiếng, dường như bấy giờ mới phát hiện ra mình lỡ lời.
"Cảm ơn, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn." Trọng Thanh Thu nhanh chóng cúp ‘rụp’ máy, xem ra Lê Minh Tùng là một nhân vật khá nổi tiếng, bằng không làm sao cô gái kia có thể nhớ ra anh ta nhanh như vậy được. Khà khà, cô biết rồi, anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Lê Thị Lê Minh Tùng. Cô từng nghe nói về Tập đoàn Lê Thị, bởi vì sắp tốt nghiệp, cho nên rất nhiều bạn bè học cùng cô mải miết tìm việc làm. Vì thế, cô thường xuyên nghe bạn bè mình nhắc đến Tập đoàn Lê Thị.
Cô phải đi tìm Lê Minh Tùng, phải bắt anh ta đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý cho việc lấy mất trinh tiết của cô.
Nghĩ tới gương mặt quyến rũ của anh ta, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn, mới chỉ một đêm mà hình bóng Lê Minh Tùng đã khắc sâu vào tâm trí rồi.
Trọng Thanh Thu đùng đùng tức giận gọi một chiếc taxi tới thẳng Tập đoàn Lê Thị. Quả nhiên, cứ nhắc đến Tập đoàn Lê Thị, không một ai không biết, huống hồ là các tài xế taxi.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi trên đường, nghĩ tới việc sắp được gặp Lê Minh Tùng, Trọng Thanh Thu bất giác bắt đầu nghĩ tới những lời cần nói trong lòng.
Nhưng về chuyện trinh tiết kia, cô thực sự không biết nên xử trí thế nào. Nếu đòi tiền thì giống như bán mình đi vậy, cô không muốn thế, nếu đòi Lê Minh Tùng nhận lỗi suông, cô lại thấy như thế hời cho anh ta quá.
Khi cô đang ngẩn ngơ thả hồn mình đi nơi khác, chiếc xe taxi đã đột ngột dừng lại: "Cô ơi, đến rồi đây."
Im lặng, có khoảng lặng trong phút chốc, cảm giác tĩnh lặng đó khiến trái tim cô đột nhiên đập loạn. Sau đó, một giọng đàn ông trầm trầm quen thuộc vọng tới, "Thanh Thu, là anh."
"Hoàng Cảnh Hưng, anh đi chết đi." Sao cô có thể nhận cuộc gọi của hắn ta được, còn nữa, sao hắn ta dám hèn hạ đến mức đổi một số điện thoại lạ để gọi vào máy cô, hại cô hiểu lầm.
Cô nhanh chóng ấn nút kết thúc cuộc gọi giữa cô và Hoàng Cảnh Hưng, nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.
Lê Minh Tùng, anh ta hại chết cô rồi, cô lại còn báo với bạn trai cũ của mình qua cuộc gọi rằng mình đã bị anh ta ăn sạch sẽ nữa chứ.
Trời ạ, chắc chưa đầy mười phút nữa, chuyện này sẽ được đồn đại khắp thế giới.
Trời ạ, cô thực sự không thể đi học nữa.
Hai tháng nữa, ôi tận những hai tháng nữa, trong hai tháng này cô phải làm sao đây?
Bảo cô đến trường chẳng khác nào giết cô luôn cho xong.
Nhưng không đi học sẽ bị trừ điểm mất.
Cứ tưởng tượng đến cảnh giáo viên ném tờ thông báo viết đầy khuyết điểm lên người cô, Trọng Thanh Thu bắt đầu hít từng hơi sâu, cô khóc không ra nước mắt.
Hừ hừ, những thứ này đều do Lê Minh Tùng hại cô mà ra, anh ta hại cô bây giờ tâm tình rối ren, hại cô nhỡ miệng nói sai, hại cô...
Không được, cô phải đi tìm anh ta.
Nghĩ tới việc tìm anh ta, cô mới phát hiện ra, ở cùng anh ta cả một đêm mà cô chỉ biết mỗi tên gọi và chiếc xe mà anh ta sở hữu.
Nhưng từng ấy là đủ rồi, không phải sao?
Những người đàn ông có thể sở hữu BMW ở thành phố T này chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Suy nghĩ như thế, Trọng Thanh Thu nhanh chóng gọi điện thoại cho sở quản lý xe.
"Chào cô, xin hỏi cô cần giúp gì?"
"Tôi muốn kiện một chiếc xe, chiếc xe đó đâm phải người ta rồi bỏ chạy."
"Thưa cô, vấn đề như thế này cô nên báo với cảnh sát, chúng tôi..."
"Ôi, tôi cũng không còn cách nào khác, người đó là người lắm tiền mà, đi BMW cơ, tôi kiện cáo có tác dụng gì. Tôi chỉ muốn biết chủ nhân chiếc xe đấy là ai mà huênh hoang như thế là đủ rồi, cho nên mới đi theo hướng tìm hiểu về người kia."
"BMW?"
"Xe màu gì vậy?" Người nhân viên kia buột miệng hỏi.
"Màu đen."
"Chắc là tổng giám đốc của Tập đoàn Lê Thị, Lê Minh Tùng nhỉ, gần đây hình như anh ấy có một chiếc BMW màu đen mới đăng ký biển số, nhưng mà... a..." Cô gái kia bỗng kêu lên một tiếng, dường như bấy giờ mới phát hiện ra mình lỡ lời.
"Cảm ơn, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn." Trọng Thanh Thu nhanh chóng cúp ‘rụp’ máy, xem ra Lê Minh Tùng là một nhân vật khá nổi tiếng, bằng không làm sao cô gái kia có thể nhớ ra anh ta nhanh như vậy được. Khà khà, cô biết rồi, anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Lê Thị Lê Minh Tùng. Cô từng nghe nói về Tập đoàn Lê Thị, bởi vì sắp tốt nghiệp, cho nên rất nhiều bạn bè học cùng cô mải miết tìm việc làm. Vì thế, cô thường xuyên nghe bạn bè mình nhắc đến Tập đoàn Lê Thị.
Cô phải đi tìm Lê Minh Tùng, phải bắt anh ta đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý cho việc lấy mất trinh tiết của cô.
Nghĩ tới gương mặt quyến rũ của anh ta, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn, mới chỉ một đêm mà hình bóng Lê Minh Tùng đã khắc sâu vào tâm trí rồi.
Trọng Thanh Thu đùng đùng tức giận gọi một chiếc taxi tới thẳng Tập đoàn Lê Thị. Quả nhiên, cứ nhắc đến Tập đoàn Lê Thị, không một ai không biết, huống hồ là các tài xế taxi.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi trên đường, nghĩ tới việc sắp được gặp Lê Minh Tùng, Trọng Thanh Thu bất giác bắt đầu nghĩ tới những lời cần nói trong lòng.
Nhưng về chuyện trinh tiết kia, cô thực sự không biết nên xử trí thế nào. Nếu đòi tiền thì giống như bán mình đi vậy, cô không muốn thế, nếu đòi Lê Minh Tùng nhận lỗi suông, cô lại thấy như thế hời cho anh ta quá.
Khi cô đang ngẩn ngơ thả hồn mình đi nơi khác, chiếc xe taxi đã đột ngột dừng lại: "Cô ơi, đến rồi đây."