Chương 24
Hạ Nguyệt Phương nhìn hai má phúng phính quanh miệng toàn kem bà không chịu nổi véo hai má của cô."Bảo bối sao con có thể đáng yêu thế này." - Bạch Kha Nguyệt không hề khó chịu xúc thêm thìa kem vào miệng đôi mắt đầy hạnh phúc."Tiểu Nguyệt về rồi đó hả?"- Vương Hào Kiện từ trên tầng bước xuống. "Con chào ba."Vương Hào Kiện bước xuống muốn véo má cô nhưng lại bị vợ nhìn như xuyên thấu ông đành bỏ ý định đó. Một tuần Bạch Kha Tuyết sẽ tới nhà họ Hạ hai ba lần mỗi lần như vậy Hạ Nguyệt Phương đều sẽ dành hết thời gian cho cô. Vốn bà muốn sinh một đứa con gái nhưng lại chỉ sinh được thằng đực dựa giống cha nó làm bà rất buồn may mà có Kha Nguyệt an ủi bà cưng chiều cô còn hơn cả con trai mình. Chồng bà cũng vô thức mà yêu thương đứa con gái này của vợ. "Đúng rồi, tối nay chúng ta đưa Tiểu Nguyệt tới bữa tiệc rồi đưa con bé về nhà luôn."- Hạ Nguyệt Phương bớt chợt nhớ ra. Ngược lại với Bạch Diêm An Hà Nguyệt Phương vẫn luôn hy vọng con gái mình có thể tìm được tình yêu đích thực. Người có thể dùng cả đời cưng chiều cô. Vương Hào Kiện cũng cảm thấy nếu con gái tìm được gia đình tốt vậy thì cũng không phải chuyện xấu. Mặc dù Hạ gia và Vương gia không phải quá lớn mạnh nhưng một căn nhà là của hồi môn thì họ vẫn lo được. Hạ Nguyệt Phương gọi điện cho Bạch Diêm An nói tối muốn đưa cô ra ngoài chơi tối sẽ đưa về bảo bà đừng quá lo lắng. Tối đó, Hạ Nguyệt Phương mua cho cô một chiếc váy màu hồng còn mời thợ trang điểm cho cô. Chỉ cần cô không mở miệng ra nói nhất định rất động lòng người. Cả ba bước vào bữa tiếc đã trở thành trung tâm mọi sự chú ý. Bạch Kha Nguyệt mặc chiếc váy hồng mái tóc đen dài kết nửa đầu ra sau cài thêm một chiếc mơ hồng nhẹ nhàng với đôi mắt trong veo ngây thơ của cô khiến bao nhiêu người ở đó đều điêu đứng. " Là ai vậy.""Tiểu thư nhà nào thế?""Không biết . Vương gia có con gái sao?""Chưa từng nghe nói." Tiếng xì xào không ngớt khiến mặt Hạ Nguyệt Phương song song với đường dây điện. Con gái bà vừa xinh đẹp vừa đáng yêu không ai sánh bằng. Nhưng bà không biết việc làm mình lại gây ra hoạ. Bởi vì Trạch Dương cũng tới bữa tiệc này, dù sao ông đã có ý định giao công ty cho con trai nuôi của mình, ông cũng bắt đầu huấn luyện cho Trạch Thiên từ bây giờ. Trạch Thiên đi theo cha mời rượu, Trạch Dương cũng có ý nói mọi người biết người kế vị mình. Trạch Thiên nghe tiếng bàn tán thì nhìn theo hướng mọi người. Lần thứ hai gặp mặt chút nữa là anh không thể nhận ra cô. Lúc đó cô giống như một đứa trẻ giờ lại giống như một tiểu thư được cưng chiều.Trạch Dương thấy con trai ngẩn người cũng nhìn theo ánh mắt anh vào khoảng khắc đó thế giới trong ông liền sụp độ. Không phải ông không đi tìm mà ông đã lật tung cả thành phố này lên cũng không thể tìm thấy. Hai ba năm rồi không một ngày nào ông không đi hết. Ngày dự sinh ông chạy khắp bệnh viện vẫn không có một chút tin tức nào. Năm đó ông như phát điên tìm kiếm khắp mọi nơi đến khi bản thân kiệt quệ nhập viện ông vẫn luôn tìm kiếm.Hạ Nguyệt Phương lấy miếng bánh nhỏ đút vào miệng con gái. Mặc dù Bạch Diêm An không cho cô ăn nhiều đồ ngọt nhưng Hạ Nguyệt Phương rất thích làm trái ý bà chỉ cần con gái thích bà chưa từng từ chối. Vốn tính đút thêm mấy miếng bỗng nhiên một chiếc giày đen bóng xuất hiện sát khí đằng đằng khiến bà không lạnh mà rung nhìn lên . Trạch Dương đứng trước mặt hai người ánh mắt vô cùng đáng sợ Hạ Nguyệt Phương liền ôm lấy con gái lùi lại mấy bước.Trong lòng bà bỗng nhiên hối hận đã đưa cô tới đây sao bà quên mất có kẻ thế lực vẫn luôn truy tìm mẹ con cô chứ! Hạ Nguyệt Phương muốn đưa cô rời đi lại bị Trạch Dương bắt được tay cô giữa lại. "Chú làm gì vậy? Mau bỏ tay cháu ra."- Bạch Kha Nguyệt sợ hãi kêu lên."Anh làm gì vậy mau buông tay con bé ra."- Hà Nguyệt Phương hoảng hốt kêu lên. "Cô ấy ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?"- Trạch Dương vừa nói tay lại dùng thêm lực khiến Bạch Kha Nguyệt đau đến phát khóc."Đau đau mẹ ơi Nguyệt Nguyệt đau mẹ ơi.""Có chuyện gì anh buông tay con bé ra đã anh làm nó đau đó."- Vương Hào Kiên vội vàng chạy đến tháo tay ông ra. Trạch Thiên cũng đến giúp đỡ anh chưa từng thấy cha mình mất bình tĩnh đến vậy.Bạch Diêm An nhìn đồng hồ đã quá chín giờ mà Bạch Kha Nguyệt vẫn chưa về khiến bà lo lắng đi lại trong nhà vừa nghe tiếng chuông cửa mà không nhịn nổi oán trách."Ruộc hai người mang con bé đi đâu thế hả có biết mấy giờ không lần sau thì đừng hòng mang con bé qu......."- Bạch Diêm An còn chưa nói hết câu đã ngẩn người. Trạch Dương tay xách cổ Bạch Kha Nguyệt phía sau hai vợ chồng nhà họ Hạ cúi gầm mặt xuống đất . Trạch Dương không nể tình vất con bé đang rung rẩy cho bà. Bạch Khả Nguyệt liền ôm lấy mẹ mình nước lưng chòng. "Tiểu Bạch à xin lỗi cô chúng tôi là bị ép."- Hạ Nguyệt Phương nói xong liền năm tay chồng chạy mất dạng.