Chương 31
\~\~\~\~\~\~ Một năm sau\~\~\~\~\~\~Bạch Tuấn Triết từ sân bay bước ra thấy Bác Vân đứng dựa vào thành xe."Cuối cùng chú cũng chịu về.""Em đi có một năm chứ mấy."" Lên xe đi mọi người đang đợi chú đó."Bạch Tuấn Triết đem đồ cất lên xe ngồi vào ghế lái phụ."Một năm nay chú đi đâu.""Nhiều nơi lắm! Mọi thứ đều tốt ."- Bạch Tuấn Triết cười trừ.Một năm nay dựa vào tiền của Trạch Dương anh đã đi rất nhiều nơi gặp rất nhiều người, cũng cứu không ít người trái tim cũng đã ngủ yên. Quay về chỉ là để thấy cô được hạnh phúc. Vẫn như ngày hôm đó mọi người tụ tập ở sân sau nhà chỉ là cô đã không lấp sau lưng anh nữa. Bạch Diêm An vừa thấy con trai liền lao đến ôm lấy con khiến Trạch Dương ghen đến đỏ mặt. Bạch Tuấn Triết chỉ mỉm cười trước câu phàn nhàn của bà anh đã không còn giận bà nữa. Vốn tưởng trái tim được ngủ yên nhưng khi thấy cô ôm chặt lấy cánh tay Trạch Thiên anh lại thấy nhói đau."Anh Hai Nguyệt Nguyệt nhớ anh lắm!"- Bạch Kha Nguyệt chạy đến ôm lấy anh. Bạch Tuấn Triết lại không dám ôm cô anh sợ bản thân không kìm được mà bắt cóc cô. Cứ ngỡ là quên thì ra là nhung nhớ không thôi! Trước hành động cô vợ nhỏ Trạch Thiên hoàn toàn không có ý kiến nào. Một năm qua anh vẫn luôn chăm sóc cô như một đứa em gái nhỏ. Cuộc họp mặt tàn mọi người đều về nhà của mình, Trạch Thiên và Bạch Kha Nguyệt thì ngủ lại ở Trạch gia. Anh đã thành thục chăm sóc cô vợ nhỏ của mình thay quần áo đánh răng thẩm trí là tắm đều rất giỏi. Vào lúc đó Trạch Dương có uống chút rượu dựa vào tường nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm. Bạch Diêm An từ trong bước ra liền vị ông bắt lấy bế lên giường cũng đã gần năm tuổi mà người đàn ông này cứ như bị thời gian lãnh quên vậy. Lúc nào cũng muốn tập thể dục với vợ."Ông làm gì vậy mau bỏ ra đi!"- Bạch Diêm An bất bình kêu lên."Bà Xã chúng ta sinh thêm đứa nữa đi."- Trạch Dương cúi xuống thì thầm vào tai bà hương rượu còn vẫn vương trong khoang miệng. Ông hôn lên má và bà khiến bà giật mình, mặc dù không còn như lúc trẻ nhưng hương thơm và mềm mại vẫn như vậy."Cái gì mà sinh thêm đứa nữa ông muốn con mình đi học cháu mình sao?"- Bạch Diêm An bất bình kêu lên cãi lão già không biết xấu hổ này bà cũng đã bốn mươi ba tuổi còn lão cũng bốn tám năm mươi còn muốn đẻ con ăn hết phần thiên hạ sao."Đâu có sao anh có tiền nuôi được mà.""Không biết xấu hổ buông ra.""Không buông. Sinh thêm đi mà một đứa thôi mà không nuôi nổi cho tên Trạch Thiên nuổi hộ dù sao chúng cũng thể có con." Trạch Dương kì kèo với vợ nhưng làm bà giận tím tái cả mặt.Thời gian dần trôi Bạch Diêm An mặc dù không tự nguyện vẫn bị ông làm thịt . Cơ thể mệt mỏi và đau nhúc bà dựa ngực ông nhắm mắt ngủ nếu thời gian quay lại mười năm trước bà nhất định sinh theo cho ông một đứa bé nữa. Năm đó vì hổ thẹn và ấm ức mà bà mới rời đi khỏi bệnh viện nếu không phải bà với được cái kéo giấu ở dưới gối mà trước đây bà để ở đó có lẽ con của bà đã không được sinh ra. Sau khi bà rời khỏi bệnh viện bà cứ lang thang trên đường đêm không biết bản thân đi đâu cho tới khi mặt trời ửng sáng đôi chân sưng tấy chảy máu. Mãi đến khi có người đi tập thể dục buổi sáng bà mới có thể mượn điện thoải gọi cho Hạ Nguyệt Phương. Bà ôm cô nàng khóc hết nước mắt sau đó lên xe vì quá mệt mà bà nằm ra ghế đằng sau điều đó vô tình làm camera không quay được cảnh bà rời khỏi thành phố. Chiếc xe đưa bà đi khỏi nơi đau khổ đó . Đến một thành phố khác xa xôi trên một ngọn đồi nhỏ có căn biệt thự lớn bên trong người phụ nữ trung niên sống một mình đã thu nhận mẹ con bà. Đó là dì của Hà Nguyệt Phương bà ta là người chế tác nước hoa sống ẩn dập ở đây với rất nhiều loài hoa và đang tìm người chăm sóc chúng. Bạch Diêm An ngày ngày chăm sóc hoa thay bà ta tiếp khách bán nước hoa cho đến ngày hạ sinh. Vì không kịp tới bệnh viện bà hạ sinh ở đó nhờ vị bác sĩ đã về hưu sống gần đó. Đáng tiếc sau khi bé trai ra đời đã không còn thở do bà sống ở nơi đó lại sợ ông tìm ra lên đã không tới bệnh viện cũng không hề biết nó đã ra đi khi nào? Chỉ có bé gái ra trước là còn sống mặc dù rất đau khổ nhưng bà không thể làm gì ngoài ôm con gái . Sau này bà cùng con gái đi dã ngoại bên ngoài gặp trời mưa đã ký túc nhờ tại một viện cô nhi cũng ở đây bà gặp Tuấn Triết, thằng bé sau vụ tai nạn của ba mẹ vẫn rất hoảng loạn ngồi góc cho dù các mẹ ở đây có chăm sóc thế nào thằn bé vẫn không thể hoà hợp được mọi người. Nhưng khi nhìn thấy bà thằng bé bỗng nhiên chạy tới ôm chân bà gọi mẹ. Bạch Diêm An coi đó là nhân duyên từ đó tới thăm cậu thường xuyên cuối cùng nhận nuôi cậu. Gia đình bốn người sống rất hạnh phúc cho đến khi người Dì Hạ mắc bệnh qua đời . Bà để lại tài sản cho Bạch Diêm An từ lâu bà coi cô như là con đẻ và đám cháu ngoại. Vống tưởng sẽ sống yên bình cả đời đến khi con trai thi đậu trường y cả nhà chuyển về thành phố dù sao ở đó cũng tốt hơn ở nơi thành thị nhỏ Bạch Kha Nguyệt cũng được khám chữa bệnh tốt hơn.