Chương : 19
Lạnh lùng cười một tiếng, Duẫn Nặc cầm thỏa thuận ly hôn đưa cho anh: "Ông xã thân ái, phiền anh ký tên lên đây”.
Tần Mạc vừa liếc mắt liền nhìn thấy mấy chữ ‘ thỏa thuận ly hôn ’, rõ ràng hiện lên trước mắt.
Ly hôn?
Cô in thỏa thuận này ra đưa cho anh cũng có nghĩa là thật sự muốn ly hôn?
Tại sao?
Tần Mạc không hiểu, trước đây cô đã không chừa một thủ đoạn nào để lấy anh bằng được, hôm nay mới bước vào giai đoạn tân hôn, lại đưa cái này ra , là muốn làm nhục anh sao?
Giữa hai lông mày, bỗng nhiên tỏa ra một tầng băng lạnh, lạnh đến mức làm cho bốn phía xung quanh đều co rụt lại.
Ngay cả Duẫn Nặc cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Ký tên đi?". Thấy anh trừng mắt nhìn mình, Duẫn Nặc không dám đối mặt trực diện, chân chó đưa bút ra.
"Em nổi điên cái gì?". Tần Mạc nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô, cắn răng nghiến lợi hỏi.
Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Không phải là cô rất thích anh hay sao? Vì cớ gì mà bây giờ lại quay ngoắt 180 độ giống như hoàn toàn không có tình cảm gì với anh cả?
Con tim của Duẫn Nặc hoảng hốt run lên, dù vậy cô vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu như cũ, hất cằm lên nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời:
"Không nghe rõ lời của tôi nói sao? Ký tên, ly hôn.".
"Lục Duẫn Nặc.". Anh cắn răng nghiến lợi hỏi: "Em lặp lại lần nữa thử xem?"
Duẫn Nặc liền hừ lạnh, không e ngại mà lặp lại: "Ký tên, ly hôn.".
Người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc làm sao có thể yên lặng chịu đựng chứ.
Anh liền vươn tay đoạt lấy tờ thỏa thuận ly hôn cùng cây bút, đang kích động muốn ký tên của mình thì đột nhiên. . . . . .
Anh liền ngưng động tác lại.
Thầm nghĩ, không, anh không thể ký tên, bởi vì anh còn phải lợi dụng cô làm rất nhiều việc, những thứ thuộc về anh kia, đều muốn đòi về toàn bộ, vì thế sao có thể dễ dàng buông tay được chứ.
Ly hôn? Người như Lục Duẫn Nặc cũng xứng nói ra sao?
Coi như có muốn ly dị, thì cũng là Tần Mạc anh nói trước.
Duẫn Nặc ở bên cạnh thấy thế liền kinh hãi giục: "Ký tên mau đi!"
Ký tên đi Tần Mạc, chỉ cần anh ký tên, giữa chúng ta cái gì cũng không có, cũng sẽ không có ba năm sau, hai người chúng ta ân oán tình cừu rồi.
Ký tên đi Tần Mạc, ký tên đi!
"Nghĩ hay quá nhỉ.". Tần mạc đột nhiên cười lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Duẫn Nặc mà nơi đáy mắt đều chứa đầy châm chọc.
"Bà xã à, sau này, đừng đưa cho anh những thứ như thế này nữa?". Nói xong, liền không chút do dự mà xé bỏ tờ thỏa thuận ly hôn kiai đi.
Tim của Duẫn Nặc liền đông cứng lại, mặt trở nên thất sắc.
Anh không ký tên, nói cách khác, anh vẫn muốn cùng với Vãn Tịch kia liên thủ hủy diệt cả nhà họ Lục.
Làm sao bây giờ?
"Thôi được, đi tắm rồi ngủ đi!", Tần Mạc cười cười, vỗ vỗ vai của cô rồi sau đó bỏ dép trèo lên giường.
Duẫn Nặc cứng ngắc đứng ở nơi đó, mãi không nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô xoay người nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tần Mạc, anh không hiểu tại sao tôi lại muốn ly hôn với anh đúng không? Hiện tại tôi sẽ nói cho anh biết, đó là vì tôi không thích anh, ban đầu gả cho anh, cũng chỉ là muốn chứng minh với mọi người một điều đó chính là thứ mà Lục Duẫn Nặc tôi muốn, thì sẽ không bao giờ không chiếm được."
"Hôm nay, anh đối với tôi mà nói, đã hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác chinh phục nào, cho nên, tôi phải chấm dứt cuộc hôn nhân này."
Cô giống như một nữ vương cao cao tại thượng, kiêu ngạo tuyên bố với thần tử của mình , rồi sau đó hiên ngang rời đi.
Lời của cô, mỗi một chữ, mỗi một âm tiết, chẳng khác gì hàng vạn mũi tên, đâm thật sâu vào trong ngực của anh.
Thứ được gọi là buồng tim kia, lần đầu tiên đau đến mức để cho anh có chút không thở nổi.
Lời này của Duẫn Nặc, đối với Tần Mạc mà nói, chính là một loại vũ nhục, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, bị một người phụ nữ đùa bỡn như vậy , anh làm sao có thể chịu được.
Trong chớp mắt, anh liền đứng phắt dậy, vươn tay kéo cô lại. . . . . .
Tần Mạc vừa liếc mắt liền nhìn thấy mấy chữ ‘ thỏa thuận ly hôn ’, rõ ràng hiện lên trước mắt.
Ly hôn?
Cô in thỏa thuận này ra đưa cho anh cũng có nghĩa là thật sự muốn ly hôn?
Tại sao?
Tần Mạc không hiểu, trước đây cô đã không chừa một thủ đoạn nào để lấy anh bằng được, hôm nay mới bước vào giai đoạn tân hôn, lại đưa cái này ra , là muốn làm nhục anh sao?
Giữa hai lông mày, bỗng nhiên tỏa ra một tầng băng lạnh, lạnh đến mức làm cho bốn phía xung quanh đều co rụt lại.
Ngay cả Duẫn Nặc cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Ký tên đi?". Thấy anh trừng mắt nhìn mình, Duẫn Nặc không dám đối mặt trực diện, chân chó đưa bút ra.
"Em nổi điên cái gì?". Tần Mạc nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô, cắn răng nghiến lợi hỏi.
Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Không phải là cô rất thích anh hay sao? Vì cớ gì mà bây giờ lại quay ngoắt 180 độ giống như hoàn toàn không có tình cảm gì với anh cả?
Con tim của Duẫn Nặc hoảng hốt run lên, dù vậy cô vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu như cũ, hất cằm lên nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời:
"Không nghe rõ lời của tôi nói sao? Ký tên, ly hôn.".
"Lục Duẫn Nặc.". Anh cắn răng nghiến lợi hỏi: "Em lặp lại lần nữa thử xem?"
Duẫn Nặc liền hừ lạnh, không e ngại mà lặp lại: "Ký tên, ly hôn.".
Người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc làm sao có thể yên lặng chịu đựng chứ.
Anh liền vươn tay đoạt lấy tờ thỏa thuận ly hôn cùng cây bút, đang kích động muốn ký tên của mình thì đột nhiên. . . . . .
Anh liền ngưng động tác lại.
Thầm nghĩ, không, anh không thể ký tên, bởi vì anh còn phải lợi dụng cô làm rất nhiều việc, những thứ thuộc về anh kia, đều muốn đòi về toàn bộ, vì thế sao có thể dễ dàng buông tay được chứ.
Ly hôn? Người như Lục Duẫn Nặc cũng xứng nói ra sao?
Coi như có muốn ly dị, thì cũng là Tần Mạc anh nói trước.
Duẫn Nặc ở bên cạnh thấy thế liền kinh hãi giục: "Ký tên mau đi!"
Ký tên đi Tần Mạc, chỉ cần anh ký tên, giữa chúng ta cái gì cũng không có, cũng sẽ không có ba năm sau, hai người chúng ta ân oán tình cừu rồi.
Ký tên đi Tần Mạc, ký tên đi!
"Nghĩ hay quá nhỉ.". Tần mạc đột nhiên cười lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Duẫn Nặc mà nơi đáy mắt đều chứa đầy châm chọc.
"Bà xã à, sau này, đừng đưa cho anh những thứ như thế này nữa?". Nói xong, liền không chút do dự mà xé bỏ tờ thỏa thuận ly hôn kiai đi.
Tim của Duẫn Nặc liền đông cứng lại, mặt trở nên thất sắc.
Anh không ký tên, nói cách khác, anh vẫn muốn cùng với Vãn Tịch kia liên thủ hủy diệt cả nhà họ Lục.
Làm sao bây giờ?
"Thôi được, đi tắm rồi ngủ đi!", Tần Mạc cười cười, vỗ vỗ vai của cô rồi sau đó bỏ dép trèo lên giường.
Duẫn Nặc cứng ngắc đứng ở nơi đó, mãi không nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô xoay người nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tần Mạc, anh không hiểu tại sao tôi lại muốn ly hôn với anh đúng không? Hiện tại tôi sẽ nói cho anh biết, đó là vì tôi không thích anh, ban đầu gả cho anh, cũng chỉ là muốn chứng minh với mọi người một điều đó chính là thứ mà Lục Duẫn Nặc tôi muốn, thì sẽ không bao giờ không chiếm được."
"Hôm nay, anh đối với tôi mà nói, đã hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác chinh phục nào, cho nên, tôi phải chấm dứt cuộc hôn nhân này."
Cô giống như một nữ vương cao cao tại thượng, kiêu ngạo tuyên bố với thần tử của mình , rồi sau đó hiên ngang rời đi.
Lời của cô, mỗi một chữ, mỗi một âm tiết, chẳng khác gì hàng vạn mũi tên, đâm thật sâu vào trong ngực của anh.
Thứ được gọi là buồng tim kia, lần đầu tiên đau đến mức để cho anh có chút không thở nổi.
Lời này của Duẫn Nặc, đối với Tần Mạc mà nói, chính là một loại vũ nhục, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, bị một người phụ nữ đùa bỡn như vậy , anh làm sao có thể chịu được.
Trong chớp mắt, anh liền đứng phắt dậy, vươn tay kéo cô lại. . . . . .