Chương : 44
"Em biết, anh sẽ không bỏ em lại mà, Mạc, ôm em về nhà, trở về ngôi nhà thuộc về chúng ta."
Ngôi nhà của bọn họ? Tần Mạc thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?
Anh không có để ý tới lời của Vãn Tịch, trực tiếp bế cô ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Vãn Tịch không muốn đến bệnh viện, nhưng Tần Mạc không thuận theo, sau khi ném cô ta cho bác sĩ, liền gửi cho Lục Vân Kỳ một tin ngắn ẩn danh.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Vân Kỳ đến bệnh viện gặp Vãn Tịch, anh mới rời đi, lãi xe quay trở về quán Bar.
Trong quán rượu, đang bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài sàn nhảy, mọi người nhảy nhót tưng bừng, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.
Tần Mạc đi vào mấy phòng bao nhưng không tìm thấy Duẫn Nặc, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, thầm tự trách mình không nên để cho cô vào đây một mình.
Trong này loạn như vậy, nếu vạn nhất cô gặp phải người xấu thì làm thế nào.
Bây giờ lại không tìm được cô, anh liền gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, quản lý quán bả liền xuất hiện ở bên cạnh anh, nhất mực cung kính chào: "Ông chủ!"
"Đi điều tra cho tôi, xem Lục Duẫn Nặc đang ở chỗ nào."
Anh ra lệnh xong liền lười nhác tựa vào trên ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng mà tôn quý.
Quản lý kia vội vàng cúi người đáp: "Dạ!", rồi sau đó lập tức biến mất.
Anh ngồi an vị ở trong góc của phòng bao, yên tĩnh, lẳng lặng chờ thuộc hạ đưa cô tới đây.
Quả nhiên, người dưới trướng anh làm việc với hiệu suất cực kỳ cao, chưa đến mười phút, Duẫn Nặc liền bị hai nam nhân viên phục vụ tới dẫn đi.
"Này, các người đang làm gì vậy? Bản tiểu thư còn chưa có uống đủ đâu."
Duẫn Nặc đang đắm chìm trong men rượu, bất chợt đẩy ra hai nhân viên phục vụ kia ra, tiếp theo đó liền túm lấy một người đàn ông, lim dim mắt nói:"Trai đẹp, có muốn bồi bản tiểu thư uống một chén hay không?"
Người đàn ông này dáng dấp có vẻ không tệ, cánh tay dài vươn ra ôm vào thắt lưng của cô, cười đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu thư, cô uống say rồi.".
"Không đâu, bản tiểu thư mới uống một chút, làm sao mà say được, đến đây, theo tôi uống hai chén."
Duẫn cứ thế nói xong, liền giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông kia tà mị cười một tiếng, cũng uống theo một chén.
Để cái ly xuống, anh ta ôm Duẫn Nặc nói: "Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác hàn huyên một chút?"
Duẫn Nặc đã say đến mức không phân rõ phương hướng, ngu ngơ cười gật đầu, đáp: "Được, tìm chỗ yên tĩnh một chút, chúng ta lại hàn huyên với nhau."
Từ đáy mắt của người đàn ông kia xẹt qua một tia không đứng đắn, đỡ lấy Duẫn Nặc muốn rời khỏi đây.
Ai ngờ...
Giai nhân trong ngực chợt bị người khác kéo ra, hơn nữa nghênh đón anh ta, chính là một cú đấm hung hăng rơi vào khuôn mặt anh tuấn.
Người đàn ông kia nổi dóa, ngẩng đầu tiến lên đánh trả lại.
Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ người nọ, liền thấy người kia đã ôm người phụ nữ xinh đẹp đi xa, ở trước mặt hiện tại chỉ còn mấy người hộ vệ cao lớn lực lưỡng.
Vì thế anh ta liền thức thời lau đi vết máu trên miệng,sau đó im lặng rời khỏi quán rượu.
Tần Mạc đem Duẫn Nặc đẩy vào trong phòng bao, tức giận đến nỗi chân mày cũng xoắn lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lục Duẫn Nặc, hóa ra em tới quầy rượu, chính là vì mục đích này. Muốn quyến rũ đàn ông khác?"
Duẫn Nặc bị anh đẩy một cái, mông đau muốn chết, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào Tần Mạc, rồi sau đó liền hét lên: "Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hừ!"
Cô lảo đảo đứng dậy muốn đi, lại bị Tần Mạc ôm lấy: "Em còn muốn đi đâu?"
"Uống rượu.". Cô ngốc nghếch cười hì hì nói: "Ôi chao, dáng dấp không tệ nha, này trai đẹp theo tôi uống rượu thôi?"
"Đã say thành bộ dạng này, còn muốn uống.". Anh bế sốc cô lên, đi ra khỏi quán bar, rồi thô lỗ ném lên xe.
Lúc này Duẫn Nặc đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi không say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn ly hôn."
Ngôi nhà của bọn họ? Tần Mạc thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?
Anh không có để ý tới lời của Vãn Tịch, trực tiếp bế cô ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Vãn Tịch không muốn đến bệnh viện, nhưng Tần Mạc không thuận theo, sau khi ném cô ta cho bác sĩ, liền gửi cho Lục Vân Kỳ một tin ngắn ẩn danh.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Vân Kỳ đến bệnh viện gặp Vãn Tịch, anh mới rời đi, lãi xe quay trở về quán Bar.
Trong quán rượu, đang bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài sàn nhảy, mọi người nhảy nhót tưng bừng, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.
Tần Mạc đi vào mấy phòng bao nhưng không tìm thấy Duẫn Nặc, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, thầm tự trách mình không nên để cho cô vào đây một mình.
Trong này loạn như vậy, nếu vạn nhất cô gặp phải người xấu thì làm thế nào.
Bây giờ lại không tìm được cô, anh liền gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, quản lý quán bả liền xuất hiện ở bên cạnh anh, nhất mực cung kính chào: "Ông chủ!"
"Đi điều tra cho tôi, xem Lục Duẫn Nặc đang ở chỗ nào."
Anh ra lệnh xong liền lười nhác tựa vào trên ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng mà tôn quý.
Quản lý kia vội vàng cúi người đáp: "Dạ!", rồi sau đó lập tức biến mất.
Anh ngồi an vị ở trong góc của phòng bao, yên tĩnh, lẳng lặng chờ thuộc hạ đưa cô tới đây.
Quả nhiên, người dưới trướng anh làm việc với hiệu suất cực kỳ cao, chưa đến mười phút, Duẫn Nặc liền bị hai nam nhân viên phục vụ tới dẫn đi.
"Này, các người đang làm gì vậy? Bản tiểu thư còn chưa có uống đủ đâu."
Duẫn Nặc đang đắm chìm trong men rượu, bất chợt đẩy ra hai nhân viên phục vụ kia ra, tiếp theo đó liền túm lấy một người đàn ông, lim dim mắt nói:"Trai đẹp, có muốn bồi bản tiểu thư uống một chén hay không?"
Người đàn ông này dáng dấp có vẻ không tệ, cánh tay dài vươn ra ôm vào thắt lưng của cô, cười đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu thư, cô uống say rồi.".
"Không đâu, bản tiểu thư mới uống một chút, làm sao mà say được, đến đây, theo tôi uống hai chén."
Duẫn cứ thế nói xong, liền giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông kia tà mị cười một tiếng, cũng uống theo một chén.
Để cái ly xuống, anh ta ôm Duẫn Nặc nói: "Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác hàn huyên một chút?"
Duẫn Nặc đã say đến mức không phân rõ phương hướng, ngu ngơ cười gật đầu, đáp: "Được, tìm chỗ yên tĩnh một chút, chúng ta lại hàn huyên với nhau."
Từ đáy mắt của người đàn ông kia xẹt qua một tia không đứng đắn, đỡ lấy Duẫn Nặc muốn rời khỏi đây.
Ai ngờ...
Giai nhân trong ngực chợt bị người khác kéo ra, hơn nữa nghênh đón anh ta, chính là một cú đấm hung hăng rơi vào khuôn mặt anh tuấn.
Người đàn ông kia nổi dóa, ngẩng đầu tiến lên đánh trả lại.
Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ người nọ, liền thấy người kia đã ôm người phụ nữ xinh đẹp đi xa, ở trước mặt hiện tại chỉ còn mấy người hộ vệ cao lớn lực lưỡng.
Vì thế anh ta liền thức thời lau đi vết máu trên miệng,sau đó im lặng rời khỏi quán rượu.
Tần Mạc đem Duẫn Nặc đẩy vào trong phòng bao, tức giận đến nỗi chân mày cũng xoắn lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lục Duẫn Nặc, hóa ra em tới quầy rượu, chính là vì mục đích này. Muốn quyến rũ đàn ông khác?"
Duẫn Nặc bị anh đẩy một cái, mông đau muốn chết, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào Tần Mạc, rồi sau đó liền hét lên: "Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hừ!"
Cô lảo đảo đứng dậy muốn đi, lại bị Tần Mạc ôm lấy: "Em còn muốn đi đâu?"
"Uống rượu.". Cô ngốc nghếch cười hì hì nói: "Ôi chao, dáng dấp không tệ nha, này trai đẹp theo tôi uống rượu thôi?"
"Đã say thành bộ dạng này, còn muốn uống.". Anh bế sốc cô lên, đi ra khỏi quán bar, rồi thô lỗ ném lên xe.
Lúc này Duẫn Nặc đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi không say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn ly hôn."