Chương 3
Tập đoàn Tư Thụy Lý làm việc lúc chín giờ sáng, nhưng tám giờ sáng Quý Ngạn đã đến công ty. Lúc đó còn rất nhiều vị trí ở các phòng ban đang trống, chỉ có số ít vua sổ sách đang vừa ăn sáng vừa bận rộn làm việc.
Trên bức tường bên ngoài phòng nhân sự có dán sơ đồ cơ cấu chức vụ của tập đoàn Tư Thụy Lý, từ thành viên hội đồng quản trị đến lãnh đạo các phòng ban, thông tin của từng người đều được dán hết ở trên đó.
Quý Ngạn định cầm thẻ nhân viên đến bộ phận thiết kế báo danh nhưng giám đốc nhân sự kề cà chưa tới, cậu đành phải đứng đợi ở hành lang. Trong lúc buồn chán cậu đã đứng xem sơ đồ cơ cấu chức vụ, theo cậu quan sát thì đa số đều là những người đàn ông trung niên hơi phát tướng hoặc là những người phụ nữ cũng đang độ trung niên với khuôn mặt nghiêm túc.
Mãi đến khi tầm mắt Quý Ngạn dừng trúng cột tổng giám đốc, con ngươi của cậu mới từ từ thay đổi.
Thì ra người đàn ông bị cậu gọi nhầm là “ông xã” lại là tổng giám đốc của công ty này, có ông ngoại người Na Uy sở hữu 60% cổ phần, nói Lan Dực là con ông cháu cha không hề lố lăng một chút nào.
Quý Ngạn chợt nhớ tới một bài đăng nào đó trên Zhihu ‘Cảm giác khi đi đánh ghen mà đánh trúng sếp là gì?’
Không biết cảm giác của người khác sao chứ giờ khắc này đây cảm xúc của Quý Ngạn rất phức tạp.
Thậm chí có hơi bi thương.
Chẳng lẽ mới ngày đầu tiên đi làm mà đã bị đuổi việc rồi sao?
Cảm giác nhục nhã muốn đội quần đã biến mất, giờ khắc này chỉ còn lại sự lo lắng.
Tám giờ bốn mươi, Quý Ngạn thấp thỏm lo lắng cầm thẻ nhân viên đi tới phòng thiết kế báo danh, mọi người nhiệt tình trò chuyện với cậu một lúc, vừa đến giờ làm việc là chỗ ai người nấy về, người nào cũng tận tụy, cẩn thận, nghiêm túc khác một trời một vực với vẻ thoải mái sôi nổi ban nãy.
Khoảng mười giờ, giám đốc thiết kế cầm một tập tài liệu đi tới văn phòng đưa cho tổ trưởng bộ phận thứ ba: “Đây là kế hoạch được đề ra trong cuộc họp sáng nay, chúng ta cần phải thiết kế xong bao bì sản phẩm mùa hè của COLE trước thứ sáu tuần sau. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đảm bảo được chất lượng, sếp Lan sẽ đồng ý cho mọi người nghỉ hai ngày cuối tháng đi team building.”
Người này nói tiếng Trung không mấy lưu loát nhưng giọng nói nghe khá dễ chịu. Quý Ngạn ngẩng đầu lên nhìn, cậu thấy người này nhìn rất quen mắt hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Hình như đối phương cảm nhận được ánh nhìn của cậu, con người khẽ chuyển động chậm rãi nhìn về phía cậu.
Evillis có đôi mắt màu xanh biếc, nắng sớm ánh lên chúng khiến nó sáng long lanh tựa sóng nước lóng lánh.
Lúc bốn mắt chạm nhau, Quý Ngạn xây xẩm đầu óc, hẳn là cậu đã nhớ ra gặp người này ở đâu.
TUT
Cứu mạng….
Cả văn phòng vang lên một tràng reo hò ngắn ngủi khi đề cập đến chuyện team building, mọi người nhanh chóng kiềm lại niềm háo hứng, tiếp tục vùi đầu cống hiến vì “miếng bánh lớn” sếp vạch ra.
Evillis nhếch mép, nhìn thấy hết toàn bộ phản ứng của Quý Ngạn. Tuy nhiên anh lại thu tầm mắt lại không nhìn nữa, nhỏ giọng nói chuyện với tổ trưởng.
Tổ trưởng nghe anh nói xong lập tức lấy ra một tập tài liệu đưa cho anh, Evillis mở ra xem thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Ngạn, không lâu sau đó anh cầm theo tập tài liệu rời đi.
Lầu 12, văn phòng của tổng giám đốc.
Evillis lười biếng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt đượm ý xấu, cười bảo: “Ông cháu ơi, sức hấp dẫn của cháu không giảm chút nào nha.”
Lan Dực điềm nhiên mở một tập tin lên, hắn không ngước mặt lên mà nói: “Đang trong giờ làm việc mong giám đốc Evillis không tự ý rời khỏi vị trí.”
Từ lâu Evillis đã miễn dịch với dáng vẻ thiếu thân thiện này của hắn, anh ngồi hẳn lên bàn làm việc đồng thời hống hách bắt chéo hai chân lại: “Đừng vội đuổi cậu ra ngoài, chuyện cậu tính nói với cháu có liên quan đến công việc đấy.”
Thấy hắn không nói gì, Evillis không thừa nước đục thả câu nữa mà nói luôn: “Bà xã cháu đang ở trong tay cậu”
Đây là lần thứ hai Lan Dực được nghe ba chữ “bà xã cháu” từ miệng cậu trẻ, nếu cứ tiếp tục nhắc đi nhắc lại, sợ rằng đến chính bản thân hắn cũng phải tin là mình có vợ mất.
Ngón tay đặt trên con chuột nhấp nhẹ hai cái, Lan Dực thờ ơ đáp: “Bắt cóc là hành vi phạm pháp.”
Hai mắt Evillis sáng rực: “Cháu thừa nhận cậu ta là bà xã của cháu rồi hả?”
Lan Dực: “…”
Evillis không pha trò nữa, anh ném tập tài liệu đang cầm trong tay cho hắn: “Đây là thông tin cậu điều tra được từ chỗ tổ trưởng bộ phận thứ ba, nhóc con này chưa tốt nghiệp vẫn đang học đại học, xuất thân coi bộ khá đơn giản, trong sạch đạo đức tốt, đúng thật là kiểu người dễ bị người khác lợi dụng.”
Lan Dực nhận lấy thông tin nhận chức của Quý Ngạn, trên đó giới thiệu kỹ càng trường đại học cậu đang theo học, cậu có thành tích gì, nhà cậu ở đâu, ngày tháng năm sinh và sở thích cá nhân,…. Đến trang cuối là báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe đầu vào của Quý Ngạn, các mục kiểm tra đều được chỉ số tiêu chuẩn, không có tiền sử mắc bệnh truyền nhiễm, cơ thể hết sức khỏe mạnh.
Evillis có ngoại hình điển hình của người Bắc Âu, tóc vàng mắt xanh, da dẻ trắng ngần, các đường nét trên khuôn mặt trông giống Lan Dực đến mấy phần, lúc anh cười nhìn ngọt ngào tựa thiên thần: “Người ta đuổi tới tận công ty rồi, cháu cũng phải bày tỏ gì đó đi chứ?”
Lan Dực để tài liệu xuống, không đáp lời trêu chọc của anh.
Evillis có thể đọc hiểu cảm xúc trên khuôn mặt hắn, sau vài giây suy nghĩ anh nói lên suy nghĩ của mình: “Đừng thấy hiện tại cậu ta đang làm việc ở phòng của cậu, cậu thấy cậu ta sẽ không ngồi yên đâu chắc chắn sẽ ra tay với cháu.”
Tuy rằng đang nghiêm túc phân tích vấn đề, nhưng giọng điệu của Evillis vẫn mang theo sự mờ ám không tên: “Thay vì ngồi chờ chết thì không bằng mình chủ động xuất kích trước.”
Lan Dực trầm ngâm không đáp, một lúc sau lại cầm tập thông tin kia lên, tầm mắt dán chặt lên tờ giấy, trông rất chăm chú.
Evillis biết hắn đã có ý định riêng nên không nhiều lời nữa, chỉ mỉm cười vỗ vai hắn: “So với cái loại phóng túng rẻ tiền diêm dúa kia thì kiểu sinh viên trong sáng ngây thơ này khó đối phó hơn nhiều. Cháu trai ngoan, cháu phải thật sự cẩn thận và vững vàng đó nha.”
*
Vốn là hôm nay có thể ra về khi hết giờ làm, nhưng buổi sáng phòng mới nhận được nhiệm vụ thiết kế bao bì cho sản phẩm mùa hè mới của COLE, nên mọi người phải ở lại tăng ca.
Lẽ ra một thực tập sinh như Quý Ngạn không cần phải ở lại tăng ca, nhưng da mặt cậu mỏng, thấy tất cả mọi người đều ở lại nên cậu ngại đi về, thay vào đó là an vị ở trong phòng làm việc buồn tẻ lật xem tác phẩm của các tiền bối đi trước.
Tập đoàn Tư Thụy Lý có một tòa nhà văn phòng độc lập, đến chín giờ tối đèn đuốc trong tòa nhà vẫn sáng choang, có thể thấy câu nói “Ở Tư Thụy Lý tăng ca là chuyện bình thường” là thật chứ không phải nói xạo.
“Tiểu Quý về trước đi, mọi người chắc còn lâu mới được tan làm.” Nửa tiếng sau, tổ trưởng lại dặn dò: “Sau này nếu không có tình huống đặc biệt em cũng không cần ở lại tăng ca đâu, dù gì bây giờ em mới đang thực tập thôi mà.”
Có một đồng nghiệp vừa cười vừa tiếp lời: “Đúng rồi đấy, cố mà quý trọng những tháng ngày thực tập đi nhé. Thay vì ở đây với nguyên bầy bà chị già, không bằng đi về ở bên bạn gái nhiều hơn.”
Quý Ngạn gượng gạo gãi đầu, trò chuyện với mọi người xong thì đi về.
Ban đêm ở quận kinh doanh trung tâm* rực rỡ hơn những nơi khác rất nhiều, đây là thời đại mọi người ai ai cũng vùi đầu nỗ lực làm việc, ánh đèn tăng ca trong những tòa nhà cao chọc trời đó hiển nhiên sẽ trở thành thứ chủ chốt thúc đẩy nền kinh tế phát triển.
Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
Quý Ngạn nhấn thang máy sau đó nhắn tin cho bà Quý, nhắn với bà rằng cậu đã tan làm để bà khỏi lo lắng.
Bình thường Quý Thúy Hoa thích dùng tin nhắn thoại, nhưng từ khi cậu đi làm ở công ty bà đã đổi sang nhắn tin văn bản để khỏi làm phiền cậu lúc làm việc: “Về nhà nhớ báo cho mẹ một tiếng.”
Chỉ một câu ngắn gọn cũng khiến Quý Ngạn thấy rất đỗi ấm lòng.
Không lâu sau đó, thang máy dừng lại ở tầng Quý Ngạn đang đứng, cậu cất điện thoại sải bước đi vào trong thang máy.
Bấy giờ trong thang máy chỉ có một người đàn ông có thân hình cao to, Quý Ngạn ngẩng đầu lên theo bản năng, cậu đối mặt với đôi mắt màu xanh biếc.
Lúc bốn mắt chạm nhau bầu không khí tưởng như đông cứng lại.
“Sếp, sếp Lan!” Cậu vội vã rời tầm mắt ra chỗ khác, mở miệng ra một cách khó khăn, âm cuối dường như có hơi run.
Lan Dực cụp mắt nhìn hắn, xương lông mày nhô cao che đi phần lớn ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Quý Ngạn mù mờ hả một tiếng, sau khi hiểu ra mới cười đáp: “Tôi tăng ca.”
“Tôi nhớ là Tư Thụy Lý không bắt thực tập sinh tăng ca.” Không gian thang máy nhỏ hẹp khiến giọng nói Lan Dực cực kì trầm: “Cậu thích tăng ca lắm hả?”
Có ma mới thích tăng ca!
Quý Ngạn cúi đầu, nhỏ giọng làu bàu: “Mọi người chưa về nên lúc hết giờ làm tôi cũng ngại chuồn về chứ bộ.”
“Thế đứa nhỏ thì sao?”
“…”
Đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa coi, hết chuyện để nói rồi hay gì?
Cậu lúng túng cúi đầu xuống, vì động tác này mà gáy cậu lộ ra ngoài không khí, lúc này đây vành tai cậu có màu giống như đúc vết bớt màu đỏ gần mang tai trái.
Thang máy nhảy số liên tục, rất nhanh đã dừng lại ở một tầng nào đó.
Quý Ngạn liếc nhìn nút B2, do dự một chút cuối cùng vẫn khúm núm nói tạm biệt với Lan Dực, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông nhìn cậu trở nên rất phức tạp.
*
Thứ sáu làm việc như mọi khi, nhưng hôm nay vừa đến giờ tan tầm Quý Ngạn đã lặn mất, bởi vì xe cậu sửa xong rồi, bên đại lý ô tô 4S mới báo cho cậu là có thể lấy xe về.
Bà Quý Thúy Hoa nghĩ cậu đi làm mệt nên rất nhân từ không ném Đoan Ngọ cho Quý Ngạn vào cuối tuần, ngược lại còn dặn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức để tuần sau còn đi làm tiếp.
Đến thứ bảy, sau khi ăn bữa trưa xong Quý Ngạn lên mạng tìm kiếm cái tiểu thuyết yêu hận tình thù do má mì đại gia giới thiệu. Tiểu thuyết được đăng lần đầu ở website màu xanh lục nào đó, tác giả có lượng fans lớn nhưng vì đã đăng quá lâu rồi nên nhiều chương đã bị bôi đỏ khóa lại, cậu mua tất cả những chương có thể mua sau đó qua những trang khác bổ sung bản đầy đủ.
Lúc đọc được một phần ba, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cuốn tiểu thuyết này lại bị khóa.
Như này cũng hơi quá rồi đó trời!
Khiến người đọc mặt đỏ tía tái, tái xanh mặt mày, mày ngài mắt phượng….
(Khúc này tác giả chơi nối từ ó mọi người nên mình edit thoát ý luôn ấy, nhưng nhìn chung vẫn thể hiện sự sốc đến mức văng thành ngữ của Quý Ngạn ấy. Raw: 看得人面红耳赤, 赤诚相待, 待字闺中)
Sau khi hiểu cơ bản về thiết lập nhân vật và thuộc tính couple, Quý Ngạn mở bảng vẽ điện tử lên chuẩn bị vẽ phác thảo.
Trong cuốn tiểu thuyết này, công là Vương gia quyền cao chức trọng, hắn có thiết lập là cố chấp tàn nhẫn, lạnh lùng tàn khốc, tuyệt tình. Dù có bị thụ đâm con dao găm vào vai khi ngồi trong lòng, hắn vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh ung dung như thể mọi thứ đều nằm trong bàn tay hắn.
Mà hành động đó của thụ lại đổi lấy việc bị công “làm” điên cuồng và tàn bạo hơn.
Quý Ngạn vừa nhớ lại nội dung truyện vừa tưởng tượng ra vẻ ngoài của Vương gia điên khùng, khuôn mặt Lan Dực chợt lóe lên trong đầu cậu, cậu sững người ra sau đó nhanh chóng quăng cây bút đi xấu hổ bụm kín mặt lại.
Trời ạ….
Mày đang nghĩ cái gì vâỵ hả Quý Ngạn ơi?
Đã bình tĩnh lại một lúc nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi khuôn mặt của sếp, Quý Ngạn cảm thấy hôm nay không thích hợp để vẽ nên thẳng tay tắt bảng vẽ điện tử, tiếp đó lái xe đến nhà bà Quý đón Đoan Ngọ đi chơi cả buổi.
…Sau này vẫn nên cố gắng hết sức không chạm mặt với sếp Lan thôi, nếu không cậu sợ bản thân không kiềm được vẽ ông chủ thành nam chính điên loạn trong truyện đồi trụy mất.
Tối hôm đó, giám đốc phòng nhân sự gọi điện cho Quý Ngạn.
“Chào cậu Quý Ngạn, tôi là giám đốc phòng nhân sự của tập đoàn Tư Thụy Lý, rất xin lỗi vì đã làm phiền cậu lúc muộn thế này.” Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia rất dịu dàng: “Căn cứ vào sự sắp xếp của cấp trên, thứ hai cậu không phải tới bộ phận thiết kế nữa.”
Quý Ngạn mới vừa tắm xong, lúc nghe thấy cô nói như vậy đáy lòng cậu hồi hộp đến tột cùng, khăn lau tóc rớt xuống đất hồi nào cũng chẳng hay.
“Tại, tại sao vậy ạ?” Giọng cậu có phần hơi run: “Có phải do tôi làm ra chuyện gì sai không?”
“Không đâu không đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Giám đốc phòng nhân sự cười, đáp: “Thứ hai cậu sẽ lên thẳng văn phòng của sếp Lan để báo danh, nếu còn gì thắc mắc thư ký Sầm sẽ giải đáp cho cậu nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Lan: Chuyển Quý Ngạn đến bên cạnh tôi đi.
Tác giả: Tình yêu chốn công sở không tốt đâu đó nha.
Sếp Lan (lặng lẽ vói tay vào trong túi áo) (móc ra một tấm thẻ đen): Bây giờ thì sao.
Tác giả: Ok, để đổi kịch bản cho sếp.
Hết chương 3.
Trên bức tường bên ngoài phòng nhân sự có dán sơ đồ cơ cấu chức vụ của tập đoàn Tư Thụy Lý, từ thành viên hội đồng quản trị đến lãnh đạo các phòng ban, thông tin của từng người đều được dán hết ở trên đó.
Quý Ngạn định cầm thẻ nhân viên đến bộ phận thiết kế báo danh nhưng giám đốc nhân sự kề cà chưa tới, cậu đành phải đứng đợi ở hành lang. Trong lúc buồn chán cậu đã đứng xem sơ đồ cơ cấu chức vụ, theo cậu quan sát thì đa số đều là những người đàn ông trung niên hơi phát tướng hoặc là những người phụ nữ cũng đang độ trung niên với khuôn mặt nghiêm túc.
Mãi đến khi tầm mắt Quý Ngạn dừng trúng cột tổng giám đốc, con ngươi của cậu mới từ từ thay đổi.
Thì ra người đàn ông bị cậu gọi nhầm là “ông xã” lại là tổng giám đốc của công ty này, có ông ngoại người Na Uy sở hữu 60% cổ phần, nói Lan Dực là con ông cháu cha không hề lố lăng một chút nào.
Quý Ngạn chợt nhớ tới một bài đăng nào đó trên Zhihu ‘Cảm giác khi đi đánh ghen mà đánh trúng sếp là gì?’
Không biết cảm giác của người khác sao chứ giờ khắc này đây cảm xúc của Quý Ngạn rất phức tạp.
Thậm chí có hơi bi thương.
Chẳng lẽ mới ngày đầu tiên đi làm mà đã bị đuổi việc rồi sao?
Cảm giác nhục nhã muốn đội quần đã biến mất, giờ khắc này chỉ còn lại sự lo lắng.
Tám giờ bốn mươi, Quý Ngạn thấp thỏm lo lắng cầm thẻ nhân viên đi tới phòng thiết kế báo danh, mọi người nhiệt tình trò chuyện với cậu một lúc, vừa đến giờ làm việc là chỗ ai người nấy về, người nào cũng tận tụy, cẩn thận, nghiêm túc khác một trời một vực với vẻ thoải mái sôi nổi ban nãy.
Khoảng mười giờ, giám đốc thiết kế cầm một tập tài liệu đi tới văn phòng đưa cho tổ trưởng bộ phận thứ ba: “Đây là kế hoạch được đề ra trong cuộc họp sáng nay, chúng ta cần phải thiết kế xong bao bì sản phẩm mùa hè của COLE trước thứ sáu tuần sau. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đảm bảo được chất lượng, sếp Lan sẽ đồng ý cho mọi người nghỉ hai ngày cuối tháng đi team building.”
Người này nói tiếng Trung không mấy lưu loát nhưng giọng nói nghe khá dễ chịu. Quý Ngạn ngẩng đầu lên nhìn, cậu thấy người này nhìn rất quen mắt hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Hình như đối phương cảm nhận được ánh nhìn của cậu, con người khẽ chuyển động chậm rãi nhìn về phía cậu.
Evillis có đôi mắt màu xanh biếc, nắng sớm ánh lên chúng khiến nó sáng long lanh tựa sóng nước lóng lánh.
Lúc bốn mắt chạm nhau, Quý Ngạn xây xẩm đầu óc, hẳn là cậu đã nhớ ra gặp người này ở đâu.
TUT
Cứu mạng….
Cả văn phòng vang lên một tràng reo hò ngắn ngủi khi đề cập đến chuyện team building, mọi người nhanh chóng kiềm lại niềm háo hứng, tiếp tục vùi đầu cống hiến vì “miếng bánh lớn” sếp vạch ra.
Evillis nhếch mép, nhìn thấy hết toàn bộ phản ứng của Quý Ngạn. Tuy nhiên anh lại thu tầm mắt lại không nhìn nữa, nhỏ giọng nói chuyện với tổ trưởng.
Tổ trưởng nghe anh nói xong lập tức lấy ra một tập tài liệu đưa cho anh, Evillis mở ra xem thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Ngạn, không lâu sau đó anh cầm theo tập tài liệu rời đi.
Lầu 12, văn phòng của tổng giám đốc.
Evillis lười biếng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt đượm ý xấu, cười bảo: “Ông cháu ơi, sức hấp dẫn của cháu không giảm chút nào nha.”
Lan Dực điềm nhiên mở một tập tin lên, hắn không ngước mặt lên mà nói: “Đang trong giờ làm việc mong giám đốc Evillis không tự ý rời khỏi vị trí.”
Từ lâu Evillis đã miễn dịch với dáng vẻ thiếu thân thiện này của hắn, anh ngồi hẳn lên bàn làm việc đồng thời hống hách bắt chéo hai chân lại: “Đừng vội đuổi cậu ra ngoài, chuyện cậu tính nói với cháu có liên quan đến công việc đấy.”
Thấy hắn không nói gì, Evillis không thừa nước đục thả câu nữa mà nói luôn: “Bà xã cháu đang ở trong tay cậu”
Đây là lần thứ hai Lan Dực được nghe ba chữ “bà xã cháu” từ miệng cậu trẻ, nếu cứ tiếp tục nhắc đi nhắc lại, sợ rằng đến chính bản thân hắn cũng phải tin là mình có vợ mất.
Ngón tay đặt trên con chuột nhấp nhẹ hai cái, Lan Dực thờ ơ đáp: “Bắt cóc là hành vi phạm pháp.”
Hai mắt Evillis sáng rực: “Cháu thừa nhận cậu ta là bà xã của cháu rồi hả?”
Lan Dực: “…”
Evillis không pha trò nữa, anh ném tập tài liệu đang cầm trong tay cho hắn: “Đây là thông tin cậu điều tra được từ chỗ tổ trưởng bộ phận thứ ba, nhóc con này chưa tốt nghiệp vẫn đang học đại học, xuất thân coi bộ khá đơn giản, trong sạch đạo đức tốt, đúng thật là kiểu người dễ bị người khác lợi dụng.”
Lan Dực nhận lấy thông tin nhận chức của Quý Ngạn, trên đó giới thiệu kỹ càng trường đại học cậu đang theo học, cậu có thành tích gì, nhà cậu ở đâu, ngày tháng năm sinh và sở thích cá nhân,…. Đến trang cuối là báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe đầu vào của Quý Ngạn, các mục kiểm tra đều được chỉ số tiêu chuẩn, không có tiền sử mắc bệnh truyền nhiễm, cơ thể hết sức khỏe mạnh.
Evillis có ngoại hình điển hình của người Bắc Âu, tóc vàng mắt xanh, da dẻ trắng ngần, các đường nét trên khuôn mặt trông giống Lan Dực đến mấy phần, lúc anh cười nhìn ngọt ngào tựa thiên thần: “Người ta đuổi tới tận công ty rồi, cháu cũng phải bày tỏ gì đó đi chứ?”
Lan Dực để tài liệu xuống, không đáp lời trêu chọc của anh.
Evillis có thể đọc hiểu cảm xúc trên khuôn mặt hắn, sau vài giây suy nghĩ anh nói lên suy nghĩ của mình: “Đừng thấy hiện tại cậu ta đang làm việc ở phòng của cậu, cậu thấy cậu ta sẽ không ngồi yên đâu chắc chắn sẽ ra tay với cháu.”
Tuy rằng đang nghiêm túc phân tích vấn đề, nhưng giọng điệu của Evillis vẫn mang theo sự mờ ám không tên: “Thay vì ngồi chờ chết thì không bằng mình chủ động xuất kích trước.”
Lan Dực trầm ngâm không đáp, một lúc sau lại cầm tập thông tin kia lên, tầm mắt dán chặt lên tờ giấy, trông rất chăm chú.
Evillis biết hắn đã có ý định riêng nên không nhiều lời nữa, chỉ mỉm cười vỗ vai hắn: “So với cái loại phóng túng rẻ tiền diêm dúa kia thì kiểu sinh viên trong sáng ngây thơ này khó đối phó hơn nhiều. Cháu trai ngoan, cháu phải thật sự cẩn thận và vững vàng đó nha.”
*
Vốn là hôm nay có thể ra về khi hết giờ làm, nhưng buổi sáng phòng mới nhận được nhiệm vụ thiết kế bao bì cho sản phẩm mùa hè mới của COLE, nên mọi người phải ở lại tăng ca.
Lẽ ra một thực tập sinh như Quý Ngạn không cần phải ở lại tăng ca, nhưng da mặt cậu mỏng, thấy tất cả mọi người đều ở lại nên cậu ngại đi về, thay vào đó là an vị ở trong phòng làm việc buồn tẻ lật xem tác phẩm của các tiền bối đi trước.
Tập đoàn Tư Thụy Lý có một tòa nhà văn phòng độc lập, đến chín giờ tối đèn đuốc trong tòa nhà vẫn sáng choang, có thể thấy câu nói “Ở Tư Thụy Lý tăng ca là chuyện bình thường” là thật chứ không phải nói xạo.
“Tiểu Quý về trước đi, mọi người chắc còn lâu mới được tan làm.” Nửa tiếng sau, tổ trưởng lại dặn dò: “Sau này nếu không có tình huống đặc biệt em cũng không cần ở lại tăng ca đâu, dù gì bây giờ em mới đang thực tập thôi mà.”
Có một đồng nghiệp vừa cười vừa tiếp lời: “Đúng rồi đấy, cố mà quý trọng những tháng ngày thực tập đi nhé. Thay vì ở đây với nguyên bầy bà chị già, không bằng đi về ở bên bạn gái nhiều hơn.”
Quý Ngạn gượng gạo gãi đầu, trò chuyện với mọi người xong thì đi về.
Ban đêm ở quận kinh doanh trung tâm* rực rỡ hơn những nơi khác rất nhiều, đây là thời đại mọi người ai ai cũng vùi đầu nỗ lực làm việc, ánh đèn tăng ca trong những tòa nhà cao chọc trời đó hiển nhiên sẽ trở thành thứ chủ chốt thúc đẩy nền kinh tế phát triển.
Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
Quý Ngạn nhấn thang máy sau đó nhắn tin cho bà Quý, nhắn với bà rằng cậu đã tan làm để bà khỏi lo lắng.
Bình thường Quý Thúy Hoa thích dùng tin nhắn thoại, nhưng từ khi cậu đi làm ở công ty bà đã đổi sang nhắn tin văn bản để khỏi làm phiền cậu lúc làm việc: “Về nhà nhớ báo cho mẹ một tiếng.”
Chỉ một câu ngắn gọn cũng khiến Quý Ngạn thấy rất đỗi ấm lòng.
Không lâu sau đó, thang máy dừng lại ở tầng Quý Ngạn đang đứng, cậu cất điện thoại sải bước đi vào trong thang máy.
Bấy giờ trong thang máy chỉ có một người đàn ông có thân hình cao to, Quý Ngạn ngẩng đầu lên theo bản năng, cậu đối mặt với đôi mắt màu xanh biếc.
Lúc bốn mắt chạm nhau bầu không khí tưởng như đông cứng lại.
“Sếp, sếp Lan!” Cậu vội vã rời tầm mắt ra chỗ khác, mở miệng ra một cách khó khăn, âm cuối dường như có hơi run.
Lan Dực cụp mắt nhìn hắn, xương lông mày nhô cao che đi phần lớn ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Quý Ngạn mù mờ hả một tiếng, sau khi hiểu ra mới cười đáp: “Tôi tăng ca.”
“Tôi nhớ là Tư Thụy Lý không bắt thực tập sinh tăng ca.” Không gian thang máy nhỏ hẹp khiến giọng nói Lan Dực cực kì trầm: “Cậu thích tăng ca lắm hả?”
Có ma mới thích tăng ca!
Quý Ngạn cúi đầu, nhỏ giọng làu bàu: “Mọi người chưa về nên lúc hết giờ làm tôi cũng ngại chuồn về chứ bộ.”
“Thế đứa nhỏ thì sao?”
“…”
Đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa coi, hết chuyện để nói rồi hay gì?
Cậu lúng túng cúi đầu xuống, vì động tác này mà gáy cậu lộ ra ngoài không khí, lúc này đây vành tai cậu có màu giống như đúc vết bớt màu đỏ gần mang tai trái.
Thang máy nhảy số liên tục, rất nhanh đã dừng lại ở một tầng nào đó.
Quý Ngạn liếc nhìn nút B2, do dự một chút cuối cùng vẫn khúm núm nói tạm biệt với Lan Dực, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông nhìn cậu trở nên rất phức tạp.
*
Thứ sáu làm việc như mọi khi, nhưng hôm nay vừa đến giờ tan tầm Quý Ngạn đã lặn mất, bởi vì xe cậu sửa xong rồi, bên đại lý ô tô 4S mới báo cho cậu là có thể lấy xe về.
Bà Quý Thúy Hoa nghĩ cậu đi làm mệt nên rất nhân từ không ném Đoan Ngọ cho Quý Ngạn vào cuối tuần, ngược lại còn dặn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức để tuần sau còn đi làm tiếp.
Đến thứ bảy, sau khi ăn bữa trưa xong Quý Ngạn lên mạng tìm kiếm cái tiểu thuyết yêu hận tình thù do má mì đại gia giới thiệu. Tiểu thuyết được đăng lần đầu ở website màu xanh lục nào đó, tác giả có lượng fans lớn nhưng vì đã đăng quá lâu rồi nên nhiều chương đã bị bôi đỏ khóa lại, cậu mua tất cả những chương có thể mua sau đó qua những trang khác bổ sung bản đầy đủ.
Lúc đọc được một phần ba, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cuốn tiểu thuyết này lại bị khóa.
Như này cũng hơi quá rồi đó trời!
Khiến người đọc mặt đỏ tía tái, tái xanh mặt mày, mày ngài mắt phượng….
(Khúc này tác giả chơi nối từ ó mọi người nên mình edit thoát ý luôn ấy, nhưng nhìn chung vẫn thể hiện sự sốc đến mức văng thành ngữ của Quý Ngạn ấy. Raw: 看得人面红耳赤, 赤诚相待, 待字闺中)
Sau khi hiểu cơ bản về thiết lập nhân vật và thuộc tính couple, Quý Ngạn mở bảng vẽ điện tử lên chuẩn bị vẽ phác thảo.
Trong cuốn tiểu thuyết này, công là Vương gia quyền cao chức trọng, hắn có thiết lập là cố chấp tàn nhẫn, lạnh lùng tàn khốc, tuyệt tình. Dù có bị thụ đâm con dao găm vào vai khi ngồi trong lòng, hắn vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh ung dung như thể mọi thứ đều nằm trong bàn tay hắn.
Mà hành động đó của thụ lại đổi lấy việc bị công “làm” điên cuồng và tàn bạo hơn.
Quý Ngạn vừa nhớ lại nội dung truyện vừa tưởng tượng ra vẻ ngoài của Vương gia điên khùng, khuôn mặt Lan Dực chợt lóe lên trong đầu cậu, cậu sững người ra sau đó nhanh chóng quăng cây bút đi xấu hổ bụm kín mặt lại.
Trời ạ….
Mày đang nghĩ cái gì vâỵ hả Quý Ngạn ơi?
Đã bình tĩnh lại một lúc nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi khuôn mặt của sếp, Quý Ngạn cảm thấy hôm nay không thích hợp để vẽ nên thẳng tay tắt bảng vẽ điện tử, tiếp đó lái xe đến nhà bà Quý đón Đoan Ngọ đi chơi cả buổi.
…Sau này vẫn nên cố gắng hết sức không chạm mặt với sếp Lan thôi, nếu không cậu sợ bản thân không kiềm được vẽ ông chủ thành nam chính điên loạn trong truyện đồi trụy mất.
Tối hôm đó, giám đốc phòng nhân sự gọi điện cho Quý Ngạn.
“Chào cậu Quý Ngạn, tôi là giám đốc phòng nhân sự của tập đoàn Tư Thụy Lý, rất xin lỗi vì đã làm phiền cậu lúc muộn thế này.” Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia rất dịu dàng: “Căn cứ vào sự sắp xếp của cấp trên, thứ hai cậu không phải tới bộ phận thiết kế nữa.”
Quý Ngạn mới vừa tắm xong, lúc nghe thấy cô nói như vậy đáy lòng cậu hồi hộp đến tột cùng, khăn lau tóc rớt xuống đất hồi nào cũng chẳng hay.
“Tại, tại sao vậy ạ?” Giọng cậu có phần hơi run: “Có phải do tôi làm ra chuyện gì sai không?”
“Không đâu không đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Giám đốc phòng nhân sự cười, đáp: “Thứ hai cậu sẽ lên thẳng văn phòng của sếp Lan để báo danh, nếu còn gì thắc mắc thư ký Sầm sẽ giải đáp cho cậu nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Lan: Chuyển Quý Ngạn đến bên cạnh tôi đi.
Tác giả: Tình yêu chốn công sở không tốt đâu đó nha.
Sếp Lan (lặng lẽ vói tay vào trong túi áo) (móc ra một tấm thẻ đen): Bây giờ thì sao.
Tác giả: Ok, để đổi kịch bản cho sếp.
Hết chương 3.