CHƯƠNG 2: SỞ THÍCH CÁ NHÂN MANG TÍNH BÙNG NỔ
CHƯƠNG 2: SỞ THÍCH CÁ NHÂN MANG TÍNH BÙNG NỔ
Lâm Vũ Thiến đi suốt một đêm không về, Lâm Kha Diệp lại dậy thật sớm, cố ý chạy tới phòng cô kiểm tra một lần.
Nhìn thấy trên giường lớn trống trải không người, cô ta nhướng mày. Lần này còn không chỉnh chết được con yêu tinh nhỏ này à.
Cô ta đi tới tầng một, cầm tờ báo sáng lên với tâm trạng rất tốt, muốn xem thử Lâm Vũ Thiến mất mặt xấu hổ thế nào, nhưng trên tiêu đề bằng chữ đỏ chữ lại là "Ông trùm lớn quyền thế giàu sang họ Bạc nào đó - sở thích cá nhân mang tính bùng nổ?"
Họ Bạc nào đó?
"Bạch Chấn Tiếu …"
Lâm Kha Diệp hét lên và nhìn tấm ảnh hai người đàn ông ôm nhau đầy ái muội trên tờ báo sáng. Cho dù gương mặt của ông trùm lớn họ Bạc nào đó đã bị làm mờ, nhưng cô ta vẫn có thể nhận ra thân hình và đường nét của Bạch Chấn Tiếu .
Cô ta nắm chặt tờ báo, mi tâm nhíu lại thành bánh quai chèo, nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh kia đồng thời cảm thấy sau lưng ớn lạnh như có con sâu nhỏ đang bò dọc theo cột sống của mình, vì sao người trong phòng lại biến thành Bạch Chấn Tiếu ?
Lúc này, Lâm Vũ Thiến làm “chuyện tốt” suốt một đêm thong thả trở về, đôi mắt đẹp liếc nhìn Lâm Kha Diệp trong phòng khách, nhìn gương mặt cô ta còn khó coi hơn cả ăn phân, cô cố ý đi qua bên cạnh cô ta và khẽ cười rồi đi lên tầng hai.
Lâm Kha Diệp nghe tiếng liền kéo cô lại, cao giọng chất vấn: “Lâm Vũ Thiến , tối hôm qua cô rốt cuộc đã làm gì?"
Không ngờ lại đẩy người đàn ông của cô ta ra ngoài làm thằng hề nhảy nhót!
Ánh mắt Lâm Vũ Thiến biến thành sắc bén, đôi môi cong lên thành một nụ cười châm chọc, hất tay của cô ta ra và hỏi ngược lại: "Chị tốt của tôi, tôi làm gì, không phải chị là người biết rõ ràng nhất sao?"
Lâm Kha Diệp trừng mắt nhìn cô, tức giận đến mức cả người run ẩy. Đôi mắt cô đầy vẻ lạnh lùng và chế giễu đã kích thích dây thần kinh nhạy cảm của cô ta, cô ta giơ tay tát về phía gương mặt giống như yêu tinh của Lâm Vũ Thiến , nhưng Lâm Vũ Thiến lại nhanh hơn cô ta một bước, một cái tát vang dội đã nhanh chóng đánh vào trên mặt Lâm Kha Diệp .
"Bốp…"
Bị người đánh ngược lại, Lâm Kha Diệp che phần mặt bị tát đau, tức tối mắng: "Mày, mày là một con đĩ hèn hạ mà lại dám đánh tao à? Mày chỉ là đứa con hoang do ba tao để lại bên ngoài, là rác rưởi mẹ tao nhặt về mà thôi!"
Khác với cô ta, vẻ mặt Lâm Vũ Thiến bình tĩnh, hai mắt như có chất độc tràn ra, cô tiện tay lấy một khăn giấy và lau tay với vẻ chán ghét.
Cô vứt khăn giấy xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta rồi thản nhiên cười khẽ một tiếng: “Đáng tiếc, người đàn ông của chị lại thích rác rưởi như tôi đây. Chị biết tối hôm qua chúng tôi đã làm gì không? Không ngờ mùi vị của Bạch Chấn Tiếu tuyệt như vậy, cơ ngực rắn chắc..."
"Câm miệng! Mày đúng là hồ ly tinh, xem tao dạy dỗ mày thế nào..." Lâm Kha Diệp ngắt lời cô và giơ tay muốn nắm lấy tóc của cô lại bị Lâm Vũ Thiến nắm chặt cổ tay của cô ta.
Cô từ nhỏ đã phải làm việc nên lực tay rất lớn, Lâm Kha Diệp luôn sống an nhàn sung sướng căn bản không phải là đối thủ của cô.
"A - đau quá!" Cô ta bị Lâm Vũ Thiến bấm vào huyệt chỗ cổ tay làm bàn tay tê dại, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn.
Ánh mắt Lâm Vũ Thiến hiện lên vẻ thâm độc, kéo cô ta đến trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời đe dọa bên tai cô ta: “Lâm Kha Diệp , lần sau chị muốn chỉnh tôi thì làm phiền chị nên cẩn thận hơn, thủ đoạn cao minh hơn một chút, đừng giở trò ngây thơ như vậy, nếu không... Lần sau sẽ đến lượt tôi chỉnh chết chị đấy!"
Cô nói xong, đôi môi cong lên cười ngang ngược.
"Đồ đê tiện, a..." Lâm Kha Diệp không chịu nổi sự kích thích của cô, ở dưới tầng hô to, một tay khác lại muốn đánh Lâm Vũ Thiến nhưng bị cô nhanh nhẹn nắm lấy.
Lâm Vũ Thiến nhìn thấy sắc mặt cô ta đau khổ mà trong lòng thấy sảng khoái. Hai tay cô dùng sức vặn ra ngoài, Lâm Kha Diệp đau đến mức thái dương cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
"Trước đây mẹ tao không nên giữ mày lại, a - tay tao sắp gãy rồi!"
Trên mặt Lâm Vũ Thiến hiện lên chút lạnh lệ: “Đúng vậy, mười năm trước, mẹ chị đáng lẽ nên bóp chết tôi. Đáng tiếc, bây giờ các người không có cơ hội này nữa..."
"Các người đang làm gì vậy?" Một giọng nói uy nghiêm từ đầu cầu thang vọng đến, ngắt lời Lâm Vũ Thiến nói.
Lâm Kha Diệp thấy ba mẹ tới thì lập tức kêu cứu: “Ba, mẹ cứu con, con khốn này muốn bẻ gãy tay con!"
Tiếng hai người tranh chấp ở dưới tầng đã đánh thức Lâm Bảo Sâm và Âu Liên Hy , Âu Liên Hy xông lên và đẩy Lâm Vũ Thiến ra, bảo vệ con gái ở sau lưng, vẻ mặt tức giận: “Lâm Vũ Thiến , mày muốn làm gì, muốn đánh người sao?"
Gương mặt Lâm Kha Diệp đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt, tủi thân cắn môi dưới rồi tố cáo: “Mẹ, ba, hai người nhìn mặt con đi, chính là nó đánh đấy!"
Lâm Vũ Thiến khoanh hai tay trước ngực, không nhìn hai người mà thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, chính là tôi đánh chị ta đấy, ai bảo chị ta thích gợi đòn!"
"Lâm Vũ Thiến , thái độ của con như vậy là sao... Ba ra lệnh cho con lập tức xin lỗi Kha Diệp !" Lâm Bảo Sâm đi lên mắng.
"Xin lỗi à? Chị ta cũng xứng sao?!" Lâm Vũ Thiến không để ý tới lời ông ta nói, chậm rãi đi tới sô pha rồi ngồi xuống.
Lâm Kha Diệp tức giận giậm chân, đưa tờ báo buổi sáng cho Âu Liên Hy xem: “Mẹ, mẹ xem tin tức này đi. Họ Bạc nào đó chính là Bạch Chấn Tiếu, là nó giở trò khiến Chấn Tiếu trở thành trò cười cho thiên hạ."
Âu Liên Hy nhìn tiêu đề của tờ báo sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thiến, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp giống hệt với Trương Nhi Mẫn năm đó, trong lòng bà ta lại dâng lên sự đố kị.
Bà ta mượn chuyện vừa rồi, chỉ vào cô, gương mặt đã biến thành khắc nghiệt: “Lâm Vũ Thiến , bình thường cô ở nhà bắt nạt chị gái, tôi cũng nhịn, nhưng không ngờ cô cũng dám giở trò với Bạch Chấn Tiếu, còn có chuyện gì mà cô không làm được nữa hả?"
Trong mắt Lâm Vũ Thiến che giấu sự căm hận, chế giễu ngược lại: "Tôi làm vài chuyện như vậy sao có thể so sánh với các người được chứ? Tôi thật sự không biết nhiều năm như vậy, các người sống vô lương tâm thế nào, nhưng oan hồn của mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ đi lên tìm các người, các người cứ chờ mà xem!"
"Câm miệng!" Lâm Vũ Thiến dường như đâm trúng chỗ đau của bọn họ, Lâm Bảo Sâm phản ứng lớn nhất, giận dữ hét: “Con bớt ở đây nói linh tinh đi."
"Thế nào, chột dạ rồi à? Mẹ tôi chết thế nào, cả đời tôi cũng sẽ không quên đâu." Vẻ mặt Lâm Vũ Thiến lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt sắc bén hung hăng khoét qua ba người bọn họ.
So với Lâm Bảo Sâm chột dạ, Âu Liên Hy vô cùng khí thế chỉ trích cô: “Nuôi cô tròn mười năm, chỉ là nuôi một con sói mắt trắng!"
"Đúng vậy, tôi chính là sói mắt trắng còn đầy gai nữa đấy, nếu như các người không muốn nhìn thấy tôi, vậy đưa tôi ra nước ngoài đi." Nhà họ Lâm này lớn như vậy, giống như cái lồng giam cấm cô, chỉ có lao ra khỏi nơi này thì cô mới có hy vọng mới.
Ánh mắt Âu Liên Hy lóe lên sự tối tăm, đột nhiên thay đổi thái độ bình thường, cười: “Tốt, nếu cô muốn ra nước ngoài, hôm nay tôi sẽ liên hệ trường học ở Mỹ cho cô, ngày mai cô bay tới Mỹ nhập học."
Lâm Kha Diệp nghe vậy thì sợ hãi kéo tay mẹ mình: “Mẹ!"
Không phải mẹ đã từng nói phải buộc chặt con đĩ nhỏ này ở dưới mí mắt sao?
Lâm Vũ Thiến nhạt lạnh liếc nhìn Âu Liên Hy, trong lòng đã sớm hiểu rõ suy tính của bà ta. Chỉ có điều rời khỏi đây cũng chính là mục đích của cô!
Đôi môi đỏ cong lên, cô ngạo mạn đứng dậy liếc nhìn Âu Liên Hy “Cảm ơn dì, vậy tôi đi thu dọn hành lý đây."
Cô xoay người và chạy lên trên tầng, nụ cười trên miệng cũng lạnh dần.
Một ngày nào đó, cô sẽ Niết Bàn trở về báo thù cho mẹ, để cho người nhà này phải trả giá đắt cho cái chết của mẹ!
Chờ Lâm Vũ Thiến rời đi, vẻ mặt Lâm Kha Diệp sốt ruột nói: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý để cho nó đi ra nước ngoài chứ?"
"Con gấp cái gì? Bây giờ mẹ đã không thể kiểm soát được con nhóc đê tiện này nữa rồi. Tiếp tục giữ nó lại, về sau chắc chắn sẽ có họa lớn!" Đáy mắt Âu Liên Hy hiện lên vẻ thâm độc và dùng tay ra dấu rạch ngang trên cổ.
Hai người đều đã hiểu, trong lòng Lâm Bảo Sâm lại có chút trắc ẩn: “Liên Hy , Vũ Thiến dù sao cũng là con gái của tôi, làm như vậy có phải quá độc ác không?
Âu Liên Hy quay đầu nhìn Lâm Bảo Sâm, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn: “Nhẫn tâm, ai có thể nhẫn tâm được bằng nó? Mấy năm nay trong nhà xảy ra chuyện rò rỉ ống ga, cháy, còn có năm ngoái Kha Diệp bị ngã gãy xương, anh dám nói có chuyện nào không liên quan gì đến nó không? Anh lại xem tin tức này đi. Lần này Bạch Chấn Tiếu trúng kế của nó, nếu tiếp tục để nó ở lại, sớm muộn gì nó cũng sẽ trả thù cho người mẹ đã chết của nó, giết hết chúng ta thôi!"
Lâm Kha Diệp ở bên cạnh cũng thêm cây đuốc: “Ba, ba bằng lòng để nó chết hay là chúng ta chết chứ?"
Lâm Bảo Sâm nghe được lời này thì sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm nhưng không nói thêm gì nữa.
Hai mẹ con nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn!
Lâm Vũ Thiến trốn ở trong góc tối tầng hai nghe được lời của bọn họ, khóe miệng cong lên cười lạnh. Bọn họ muốn để cho cô đi tới Mỹ rồi giết chết cô à? Sợ rằng đạo hạnh của bọn họ còn chưa đủ đâu!
Lâm Vũ Thiến đi suốt một đêm không về, Lâm Kha Diệp lại dậy thật sớm, cố ý chạy tới phòng cô kiểm tra một lần.
Nhìn thấy trên giường lớn trống trải không người, cô ta nhướng mày. Lần này còn không chỉnh chết được con yêu tinh nhỏ này à.
Cô ta đi tới tầng một, cầm tờ báo sáng lên với tâm trạng rất tốt, muốn xem thử Lâm Vũ Thiến mất mặt xấu hổ thế nào, nhưng trên tiêu đề bằng chữ đỏ chữ lại là "Ông trùm lớn quyền thế giàu sang họ Bạc nào đó - sở thích cá nhân mang tính bùng nổ?"
Họ Bạc nào đó?
"Bạch Chấn Tiếu …"
Lâm Kha Diệp hét lên và nhìn tấm ảnh hai người đàn ông ôm nhau đầy ái muội trên tờ báo sáng. Cho dù gương mặt của ông trùm lớn họ Bạc nào đó đã bị làm mờ, nhưng cô ta vẫn có thể nhận ra thân hình và đường nét của Bạch Chấn Tiếu .
Cô ta nắm chặt tờ báo, mi tâm nhíu lại thành bánh quai chèo, nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh kia đồng thời cảm thấy sau lưng ớn lạnh như có con sâu nhỏ đang bò dọc theo cột sống của mình, vì sao người trong phòng lại biến thành Bạch Chấn Tiếu ?
Lúc này, Lâm Vũ Thiến làm “chuyện tốt” suốt một đêm thong thả trở về, đôi mắt đẹp liếc nhìn Lâm Kha Diệp trong phòng khách, nhìn gương mặt cô ta còn khó coi hơn cả ăn phân, cô cố ý đi qua bên cạnh cô ta và khẽ cười rồi đi lên tầng hai.
Lâm Kha Diệp nghe tiếng liền kéo cô lại, cao giọng chất vấn: “Lâm Vũ Thiến , tối hôm qua cô rốt cuộc đã làm gì?"
Không ngờ lại đẩy người đàn ông của cô ta ra ngoài làm thằng hề nhảy nhót!
Ánh mắt Lâm Vũ Thiến biến thành sắc bén, đôi môi cong lên thành một nụ cười châm chọc, hất tay của cô ta ra và hỏi ngược lại: "Chị tốt của tôi, tôi làm gì, không phải chị là người biết rõ ràng nhất sao?"
Lâm Kha Diệp trừng mắt nhìn cô, tức giận đến mức cả người run ẩy. Đôi mắt cô đầy vẻ lạnh lùng và chế giễu đã kích thích dây thần kinh nhạy cảm của cô ta, cô ta giơ tay tát về phía gương mặt giống như yêu tinh của Lâm Vũ Thiến , nhưng Lâm Vũ Thiến lại nhanh hơn cô ta một bước, một cái tát vang dội đã nhanh chóng đánh vào trên mặt Lâm Kha Diệp .
"Bốp…"
Bị người đánh ngược lại, Lâm Kha Diệp che phần mặt bị tát đau, tức tối mắng: "Mày, mày là một con đĩ hèn hạ mà lại dám đánh tao à? Mày chỉ là đứa con hoang do ba tao để lại bên ngoài, là rác rưởi mẹ tao nhặt về mà thôi!"
Khác với cô ta, vẻ mặt Lâm Vũ Thiến bình tĩnh, hai mắt như có chất độc tràn ra, cô tiện tay lấy một khăn giấy và lau tay với vẻ chán ghét.
Cô vứt khăn giấy xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta rồi thản nhiên cười khẽ một tiếng: “Đáng tiếc, người đàn ông của chị lại thích rác rưởi như tôi đây. Chị biết tối hôm qua chúng tôi đã làm gì không? Không ngờ mùi vị của Bạch Chấn Tiếu tuyệt như vậy, cơ ngực rắn chắc..."
"Câm miệng! Mày đúng là hồ ly tinh, xem tao dạy dỗ mày thế nào..." Lâm Kha Diệp ngắt lời cô và giơ tay muốn nắm lấy tóc của cô lại bị Lâm Vũ Thiến nắm chặt cổ tay của cô ta.
Cô từ nhỏ đã phải làm việc nên lực tay rất lớn, Lâm Kha Diệp luôn sống an nhàn sung sướng căn bản không phải là đối thủ của cô.
"A - đau quá!" Cô ta bị Lâm Vũ Thiến bấm vào huyệt chỗ cổ tay làm bàn tay tê dại, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn.
Ánh mắt Lâm Vũ Thiến hiện lên vẻ thâm độc, kéo cô ta đến trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời đe dọa bên tai cô ta: “Lâm Kha Diệp , lần sau chị muốn chỉnh tôi thì làm phiền chị nên cẩn thận hơn, thủ đoạn cao minh hơn một chút, đừng giở trò ngây thơ như vậy, nếu không... Lần sau sẽ đến lượt tôi chỉnh chết chị đấy!"
Cô nói xong, đôi môi cong lên cười ngang ngược.
"Đồ đê tiện, a..." Lâm Kha Diệp không chịu nổi sự kích thích của cô, ở dưới tầng hô to, một tay khác lại muốn đánh Lâm Vũ Thiến nhưng bị cô nhanh nhẹn nắm lấy.
Lâm Vũ Thiến nhìn thấy sắc mặt cô ta đau khổ mà trong lòng thấy sảng khoái. Hai tay cô dùng sức vặn ra ngoài, Lâm Kha Diệp đau đến mức thái dương cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
"Trước đây mẹ tao không nên giữ mày lại, a - tay tao sắp gãy rồi!"
Trên mặt Lâm Vũ Thiến hiện lên chút lạnh lệ: “Đúng vậy, mười năm trước, mẹ chị đáng lẽ nên bóp chết tôi. Đáng tiếc, bây giờ các người không có cơ hội này nữa..."
"Các người đang làm gì vậy?" Một giọng nói uy nghiêm từ đầu cầu thang vọng đến, ngắt lời Lâm Vũ Thiến nói.
Lâm Kha Diệp thấy ba mẹ tới thì lập tức kêu cứu: “Ba, mẹ cứu con, con khốn này muốn bẻ gãy tay con!"
Tiếng hai người tranh chấp ở dưới tầng đã đánh thức Lâm Bảo Sâm và Âu Liên Hy , Âu Liên Hy xông lên và đẩy Lâm Vũ Thiến ra, bảo vệ con gái ở sau lưng, vẻ mặt tức giận: “Lâm Vũ Thiến , mày muốn làm gì, muốn đánh người sao?"
Gương mặt Lâm Kha Diệp đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt, tủi thân cắn môi dưới rồi tố cáo: “Mẹ, ba, hai người nhìn mặt con đi, chính là nó đánh đấy!"
Lâm Vũ Thiến khoanh hai tay trước ngực, không nhìn hai người mà thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, chính là tôi đánh chị ta đấy, ai bảo chị ta thích gợi đòn!"
"Lâm Vũ Thiến , thái độ của con như vậy là sao... Ba ra lệnh cho con lập tức xin lỗi Kha Diệp !" Lâm Bảo Sâm đi lên mắng.
"Xin lỗi à? Chị ta cũng xứng sao?!" Lâm Vũ Thiến không để ý tới lời ông ta nói, chậm rãi đi tới sô pha rồi ngồi xuống.
Lâm Kha Diệp tức giận giậm chân, đưa tờ báo buổi sáng cho Âu Liên Hy xem: “Mẹ, mẹ xem tin tức này đi. Họ Bạc nào đó chính là Bạch Chấn Tiếu, là nó giở trò khiến Chấn Tiếu trở thành trò cười cho thiên hạ."
Âu Liên Hy nhìn tiêu đề của tờ báo sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thiến, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp giống hệt với Trương Nhi Mẫn năm đó, trong lòng bà ta lại dâng lên sự đố kị.
Bà ta mượn chuyện vừa rồi, chỉ vào cô, gương mặt đã biến thành khắc nghiệt: “Lâm Vũ Thiến , bình thường cô ở nhà bắt nạt chị gái, tôi cũng nhịn, nhưng không ngờ cô cũng dám giở trò với Bạch Chấn Tiếu, còn có chuyện gì mà cô không làm được nữa hả?"
Trong mắt Lâm Vũ Thiến che giấu sự căm hận, chế giễu ngược lại: "Tôi làm vài chuyện như vậy sao có thể so sánh với các người được chứ? Tôi thật sự không biết nhiều năm như vậy, các người sống vô lương tâm thế nào, nhưng oan hồn của mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ đi lên tìm các người, các người cứ chờ mà xem!"
"Câm miệng!" Lâm Vũ Thiến dường như đâm trúng chỗ đau của bọn họ, Lâm Bảo Sâm phản ứng lớn nhất, giận dữ hét: “Con bớt ở đây nói linh tinh đi."
"Thế nào, chột dạ rồi à? Mẹ tôi chết thế nào, cả đời tôi cũng sẽ không quên đâu." Vẻ mặt Lâm Vũ Thiến lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt sắc bén hung hăng khoét qua ba người bọn họ.
So với Lâm Bảo Sâm chột dạ, Âu Liên Hy vô cùng khí thế chỉ trích cô: “Nuôi cô tròn mười năm, chỉ là nuôi một con sói mắt trắng!"
"Đúng vậy, tôi chính là sói mắt trắng còn đầy gai nữa đấy, nếu như các người không muốn nhìn thấy tôi, vậy đưa tôi ra nước ngoài đi." Nhà họ Lâm này lớn như vậy, giống như cái lồng giam cấm cô, chỉ có lao ra khỏi nơi này thì cô mới có hy vọng mới.
Ánh mắt Âu Liên Hy lóe lên sự tối tăm, đột nhiên thay đổi thái độ bình thường, cười: “Tốt, nếu cô muốn ra nước ngoài, hôm nay tôi sẽ liên hệ trường học ở Mỹ cho cô, ngày mai cô bay tới Mỹ nhập học."
Lâm Kha Diệp nghe vậy thì sợ hãi kéo tay mẹ mình: “Mẹ!"
Không phải mẹ đã từng nói phải buộc chặt con đĩ nhỏ này ở dưới mí mắt sao?
Lâm Vũ Thiến nhạt lạnh liếc nhìn Âu Liên Hy, trong lòng đã sớm hiểu rõ suy tính của bà ta. Chỉ có điều rời khỏi đây cũng chính là mục đích của cô!
Đôi môi đỏ cong lên, cô ngạo mạn đứng dậy liếc nhìn Âu Liên Hy “Cảm ơn dì, vậy tôi đi thu dọn hành lý đây."
Cô xoay người và chạy lên trên tầng, nụ cười trên miệng cũng lạnh dần.
Một ngày nào đó, cô sẽ Niết Bàn trở về báo thù cho mẹ, để cho người nhà này phải trả giá đắt cho cái chết của mẹ!
Chờ Lâm Vũ Thiến rời đi, vẻ mặt Lâm Kha Diệp sốt ruột nói: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý để cho nó đi ra nước ngoài chứ?"
"Con gấp cái gì? Bây giờ mẹ đã không thể kiểm soát được con nhóc đê tiện này nữa rồi. Tiếp tục giữ nó lại, về sau chắc chắn sẽ có họa lớn!" Đáy mắt Âu Liên Hy hiện lên vẻ thâm độc và dùng tay ra dấu rạch ngang trên cổ.
Hai người đều đã hiểu, trong lòng Lâm Bảo Sâm lại có chút trắc ẩn: “Liên Hy , Vũ Thiến dù sao cũng là con gái của tôi, làm như vậy có phải quá độc ác không?
Âu Liên Hy quay đầu nhìn Lâm Bảo Sâm, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn: “Nhẫn tâm, ai có thể nhẫn tâm được bằng nó? Mấy năm nay trong nhà xảy ra chuyện rò rỉ ống ga, cháy, còn có năm ngoái Kha Diệp bị ngã gãy xương, anh dám nói có chuyện nào không liên quan gì đến nó không? Anh lại xem tin tức này đi. Lần này Bạch Chấn Tiếu trúng kế của nó, nếu tiếp tục để nó ở lại, sớm muộn gì nó cũng sẽ trả thù cho người mẹ đã chết của nó, giết hết chúng ta thôi!"
Lâm Kha Diệp ở bên cạnh cũng thêm cây đuốc: “Ba, ba bằng lòng để nó chết hay là chúng ta chết chứ?"
Lâm Bảo Sâm nghe được lời này thì sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm nhưng không nói thêm gì nữa.
Hai mẹ con nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn!
Lâm Vũ Thiến trốn ở trong góc tối tầng hai nghe được lời của bọn họ, khóe miệng cong lên cười lạnh. Bọn họ muốn để cho cô đi tới Mỹ rồi giết chết cô à? Sợ rằng đạo hạnh của bọn họ còn chưa đủ đâu!