Chương 9: Ôm
An Cát trở về phòng nghỉ nghe điện thoại.
Du Diệp Quân nhấc chân, chuẩn bị vào phòng nghỉ thay đồ với tẩy trang, Ngải Lâm hấp tấp chạy tới, từ xa đã gọi, "Diệp Tử, còn chưa đi thay đồ à?"
Du Diệp Quân quay đầu, nhìn Ngải Lâm nhíu nhíu mày, "Hôm khác đi, hôm nay An lão sư nói tâm trạng không tốt lắm, không muốn đi."
"Vậy hai đứa mình đi."
"Để hôm khác đi, tôi vừa đồng ý với An lão sư, tối nay sẽ diễn tập với nhau." Du Diệp Quân nhún vai, ngượng ngùng nói, "Thực xin lỗi, hôm nay thả bồ câu cậu. Hôm nào, tôi mời cậu một bữa nhé."
"Cậu sao lại thành thế này? Từ khi nào mà cùng bước với An lão sư vậy hả?" Ngải Lâm bất mãn oán giận, "Con người An lão sư vừa nhìn thôi đã biết là kiểu người phụ nữ chăm chỉ siêng năng học tập, không cảm thấy khác biệt với chúng ta à?"
"Có gì mà khác? Bởi vì chúng ta khá ồn ào, còn cô ấy thì an tĩnh sao?" Du Diệp Quân khó hiểu.
"Đây cũng chỉ là một lý do nhỏ mà thôi, nhưng cũng xem như là một lý do trong đó." Ngải Lâm có chút khó xử.
"Thế còn gì nữa? Là cô ấy lớn hơn chúng ta mấy tuổi, đã kết hôn à?" Du Diệp Quân thật sự cảm thấy suy nghĩ của Ngải Lâm thật kỳ quái.
"Cậu không cảm thấy những người đã kết hôn, trên cơ bản sẽ lấy gia đình làm chủ, mở miệng ra một cái sẽ là chuyện nhà cửa, chồng thế này chống thế kia, con cái thì này nọ lọ chai à?" Ngải Lâm nhìn Du Diệp Quân, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của bản thân.
Du Diệp Quân cau mày, cô không tán thành cách nói của Ngải Lâm, vì thế mở miệng phản bác, "Tôi không phủ nhận suy nghĩ của cậu, đúng là có rất nhiều người phụ nữ như thế, nhưng đó là đối với kiểu chị em phụ nữ nội trợ trong gia đình, địa bàn hoạt động của họ là trong nhà, chăm sóc con cái và chồng chính là sự nghiệp của họ. Nhưng mà kiểu người phụ nữ đương đầu sóng gió vượt bão ở ngoài xã hội lại không giống vậy, cậu cũng đã từng hợp tác với các nữ diễn viên khác, chẳng lẽ họ kết hôn rồi cũng trở thành kiểu những người vợ bà mẹ chuyên lo chuyện nội trợ sao?"
"Diễn viên hợp tác với mình không nhiều lắm, có người thì chưa kết hôn, hoặc là người thì bốn năm mươi tuổi, trên cơ bản là cũng không có biểu hiện ra như thế." Ngải Lâm nhớ lại một chút, đúng là như vậy, bản thân cô bước chân vào ngành công nghiệp điện ảnh cũng sắp ba năm, tiếp xúc không quá nhiều người. Nhưng mà những diễn viên ở độ tuổi 20-30, tất cả đều bận rộn đóng phim, hầu hết sẽ không kết hôn, không bài trừ khả năng ẩn hôn, nhưng mà từ cách giao tiếp thì trên cơ bản không nhìn ra tới.
Du Diệp Quân xem như cô và Ngải Lâm đã cùng nhau đạt chung được cách nghĩ, mỉm cười trêu chọc, "Vậy thì là sao đây, xem ra cậu có định kiến với phụ nữ kết hôn nha."
"Sao có thể chứ." Ngải Lâm lập tức phủ nhận, "Có thể là mình giao tiếp còn quá ít, đâu có giống như cậu, đứng ở trên đỉnh, kiến thức rộng tãi, tư tưởng suy nghĩ đương nhiên không giống nhau rồi."
"Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Chuyện mà chúng ta tự thể nghiệm không nhiều lắm, nhưng mà chúng ta có thể đóng nhiều nhân vật, sống nhiều cuộc đời! Nếu dựa theo quan điểm của cậu, thì sao cậu còn mò đến gần tôi làm gì, không cảm thấy chúng ta có khác biệt, phân chia cấp bậc sao?" Du Diệp Quân nói giỡn.
"Ha ha ha, nói thật thì trước khi làm quen với cậu, tôi cũng có suy nghĩ như vậy đó."
"Hừ, tôi đây phải nghe xem, lý do nào đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ?" Du Diệp Quân bỡn cợt với Ngải Lâm.
"Lúc ban đầu, tôi cảm thấy cái loại diễn viên nhận thưởng mỏi tay này, mức độ nổi tiếng rất cao, hầu như cuộc sống của họ mỗi ngày đều nhận được hoa tươi cùng với tràn vỗ tay, cho nên sẽ rất cao ngạo, không coi ai ra gì, khinh thường không thèm làm quen với người mới. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy cậu có thể tuỳ tiện đùa giỡn với mọi người, cũng không bực bội giả trân, thật sự quá gần gũi, một chút cao ngạo cũng không có."
"Thì ra là vậy, xem ra là tôi tự hạ thấp mình rồi." Du Diệp Quân cố ý xụ mặt, vờ làm vẻ mặt cao cao tại thường, đôi mắt nhìn lên đỉnh đầu Ngải Lâm, giọng nói đầy kiêu ngạo, "Cô là ai? Cô mà cũng xứng nói chuyện với tôi à."
"Ha ha ha. Này bây giờ cậu có mặc long bào vào cũng không giống Thái Tử đâu." Ngải Lâm có chút vui sướng khi có người gặp hoạ.
"Được rồi, được rồi, thanh danh đời này của tôi coi như bị huỷ trong tay cậu, mau về thay đồ tẩy trang đi, lát nữa về cùng nhau." Du Diệp Quân nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Ngải Lâm như hư không, đẩy đẩy bả vai Ngải Lâm.
Chờ Du Diệp Quân đi vào phòng nghỉ, An Cát vẫn còn chưa gọi điện thoại xong, sắc mặt cô dịu dàng, giọng nói dịu dàng, lúc nói còn rất kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ thì chắc đang nói chuyện với con rồi.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào gương mặt An Cát, giống như mạ một lớp vàng phát sáng, nhẹ nhàng mà yên tĩnh.
Du Diệp Quân ngây ngốc nhìn, cô nhớ đến cái đêm khuya ở bệnh viện hai hôm trước, trong mơ hồ thấy cái bóng dáng bận rộn kia, cái loại quan tâm chăm sóc này đối với lòng Du Diệp Quân đã khơi dậy gợn sóng không hề nhỏ.
An Cát nghe điện thoại xong, vừa quay đầu thì thấy Du Diệp Quân đang nhìn cô chằm chằm, còn phát ngốc, "Du lão sư?"
"Hửm! A?" Du Diệp Quân hoàn hồn, ngượng ngùng gãi gãi tóc.
An Cát lén cười, đứa nhỏ này có đôi lúc thật kỳ quái.
Cô cong khoé môi, giọng nói dịu dàng như lúc gọi điện thoại, "Không thay đồ tẩy trang sao? Thời gian hình như không còn sớm nữa."
"Đương nhiên là phải làm rồi. Chỉ là thấy An lão sư rất đẹp, làm cho người ta bất giác ngây người, ha ha ha." Du Diệp Quân vì cố gắng che giấu suy nghĩ của bản thân khi nhìn An Cát phát ngốc, cô thuận miệng giải thích.
An Cát nghe thấy vậy, cười thẹn thùng, gò má bắt đầu nóng lên, dừng một chút, An Cát trả lời, "Làm gì có, Du lão sư mới đẹp, báo chí truyền thông khen không dứt."
"Ha ha ha, đó là lẽ thường tình, nói cho cùng thì tôi vẫn phải dựa vào gương mặt mà kiếm cơm." Du Diệp Quân vừa nói vừa nhấc chân đi vào bên trong thay đồ.
Để An Cát sững sờ tại chỗ, hồi lâu cô mới phản ứng, khoé môi nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu, người này đúng là không bao giờ nói chuyện theo lẽ thường.
Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng Du Diệp Quân vừa chạy đến, hào hứng rủ cô đi dạo chợ đêm vào tối nay.
Đây là lần đầu tiên, trong công việc An Cát gặp được một người thẳng thắng, dễ gần và không giấu diếm.
Hôm nay chỉ là lần đầu tiên hợp tác chính thức, chỉ với một cảnh diễn làm quen với nhau, đã chủ động rủ cô đi dạo phố, cô ấy không ngại khi đi cùng với người không quen sao? Cô ấy cũng sẽ không lo lắng, bởi vì chênh lệch địa vị mà trong chuyện đãi ngộ cũng sẽ khác nhau sao? Rốt cuộc, trong cái ngành giải trí này, có không ít diễn viên cạnh khoé nhau, còn chơi xấu sau lưng.
Từ xưa đến nay những người có cùng có cấp bậc ngang hàng trong giới giải trí với cô, có mấy ai thân với nhau được đâu, thậm chí trong lòng bọn họ còn ghanh ghét đố kỵ. Còn những người mới thì cũng không dám ở trước mặt cô cho ý kiến gì.
Nhưng mà Du Diệp Quân người này, vốn dĩ là một diễn viên nổi tiếng trong giới điện ảnh Hoa ngữ, thế nhưng phong cách của cô ấy vẫn thẳng thắn và chân thành như một đứa trẻ.
Là bởi vì cô ấy từng chưa trải qua cơn mưa máu trong giới giải trí sao? Hay trái tim cô ấy đủ kiên cường để tạo thành con đường riêng của cô ấy? Hay là cô ấy được bảo vệ tốt tránh ra khỏi những thị phi kia?
An Cát cảm thán, người không tầm thường, quả nhiên có nhiều chỗ hơn người.
Ngoài trời đã tối đen, trong phòng càng yên tĩnh.
An Cát đang cầm kịch bản ngồi trên sô pha, viết viết vẽ vẽ ở trên đó, vòng đi vòng lại, thỉnh thoảng còn hơi nhíu mày, lúc thì cúi đầu suy nghĩ.
Ngoài cửa có tiếng gõ, An Cát ngẩng đầu ra khỏi kịch bản, giờ cô mới nhớ hình như chiều nay Du Diệp Quân hẹn tối nay đến diễn tập. Bỗng chốc trong mắt cô đầy ý cười, quả nhiên người này không có làm giá, còn đích thân đến đây.
An Cát đứng dậy, cửa từ từ mở ra, Du Diệp Quân cười tươi như hoa, đang chắp tay ra sau lưng đứng trước cửa.
Du Diệp Quân nhấc chân, chuẩn bị vào phòng nghỉ thay đồ với tẩy trang, Ngải Lâm hấp tấp chạy tới, từ xa đã gọi, "Diệp Tử, còn chưa đi thay đồ à?"
Du Diệp Quân quay đầu, nhìn Ngải Lâm nhíu nhíu mày, "Hôm khác đi, hôm nay An lão sư nói tâm trạng không tốt lắm, không muốn đi."
"Vậy hai đứa mình đi."
"Để hôm khác đi, tôi vừa đồng ý với An lão sư, tối nay sẽ diễn tập với nhau." Du Diệp Quân nhún vai, ngượng ngùng nói, "Thực xin lỗi, hôm nay thả bồ câu cậu. Hôm nào, tôi mời cậu một bữa nhé."
"Cậu sao lại thành thế này? Từ khi nào mà cùng bước với An lão sư vậy hả?" Ngải Lâm bất mãn oán giận, "Con người An lão sư vừa nhìn thôi đã biết là kiểu người phụ nữ chăm chỉ siêng năng học tập, không cảm thấy khác biệt với chúng ta à?"
"Có gì mà khác? Bởi vì chúng ta khá ồn ào, còn cô ấy thì an tĩnh sao?" Du Diệp Quân khó hiểu.
"Đây cũng chỉ là một lý do nhỏ mà thôi, nhưng cũng xem như là một lý do trong đó." Ngải Lâm có chút khó xử.
"Thế còn gì nữa? Là cô ấy lớn hơn chúng ta mấy tuổi, đã kết hôn à?" Du Diệp Quân thật sự cảm thấy suy nghĩ của Ngải Lâm thật kỳ quái.
"Cậu không cảm thấy những người đã kết hôn, trên cơ bản sẽ lấy gia đình làm chủ, mở miệng ra một cái sẽ là chuyện nhà cửa, chồng thế này chống thế kia, con cái thì này nọ lọ chai à?" Ngải Lâm nhìn Du Diệp Quân, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của bản thân.
Du Diệp Quân cau mày, cô không tán thành cách nói của Ngải Lâm, vì thế mở miệng phản bác, "Tôi không phủ nhận suy nghĩ của cậu, đúng là có rất nhiều người phụ nữ như thế, nhưng đó là đối với kiểu chị em phụ nữ nội trợ trong gia đình, địa bàn hoạt động của họ là trong nhà, chăm sóc con cái và chồng chính là sự nghiệp của họ. Nhưng mà kiểu người phụ nữ đương đầu sóng gió vượt bão ở ngoài xã hội lại không giống vậy, cậu cũng đã từng hợp tác với các nữ diễn viên khác, chẳng lẽ họ kết hôn rồi cũng trở thành kiểu những người vợ bà mẹ chuyên lo chuyện nội trợ sao?"
"Diễn viên hợp tác với mình không nhiều lắm, có người thì chưa kết hôn, hoặc là người thì bốn năm mươi tuổi, trên cơ bản là cũng không có biểu hiện ra như thế." Ngải Lâm nhớ lại một chút, đúng là như vậy, bản thân cô bước chân vào ngành công nghiệp điện ảnh cũng sắp ba năm, tiếp xúc không quá nhiều người. Nhưng mà những diễn viên ở độ tuổi 20-30, tất cả đều bận rộn đóng phim, hầu hết sẽ không kết hôn, không bài trừ khả năng ẩn hôn, nhưng mà từ cách giao tiếp thì trên cơ bản không nhìn ra tới.
Du Diệp Quân xem như cô và Ngải Lâm đã cùng nhau đạt chung được cách nghĩ, mỉm cười trêu chọc, "Vậy thì là sao đây, xem ra cậu có định kiến với phụ nữ kết hôn nha."
"Sao có thể chứ." Ngải Lâm lập tức phủ nhận, "Có thể là mình giao tiếp còn quá ít, đâu có giống như cậu, đứng ở trên đỉnh, kiến thức rộng tãi, tư tưởng suy nghĩ đương nhiên không giống nhau rồi."
"Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Chuyện mà chúng ta tự thể nghiệm không nhiều lắm, nhưng mà chúng ta có thể đóng nhiều nhân vật, sống nhiều cuộc đời! Nếu dựa theo quan điểm của cậu, thì sao cậu còn mò đến gần tôi làm gì, không cảm thấy chúng ta có khác biệt, phân chia cấp bậc sao?" Du Diệp Quân nói giỡn.
"Ha ha ha, nói thật thì trước khi làm quen với cậu, tôi cũng có suy nghĩ như vậy đó."
"Hừ, tôi đây phải nghe xem, lý do nào đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ?" Du Diệp Quân bỡn cợt với Ngải Lâm.
"Lúc ban đầu, tôi cảm thấy cái loại diễn viên nhận thưởng mỏi tay này, mức độ nổi tiếng rất cao, hầu như cuộc sống của họ mỗi ngày đều nhận được hoa tươi cùng với tràn vỗ tay, cho nên sẽ rất cao ngạo, không coi ai ra gì, khinh thường không thèm làm quen với người mới. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy cậu có thể tuỳ tiện đùa giỡn với mọi người, cũng không bực bội giả trân, thật sự quá gần gũi, một chút cao ngạo cũng không có."
"Thì ra là vậy, xem ra là tôi tự hạ thấp mình rồi." Du Diệp Quân cố ý xụ mặt, vờ làm vẻ mặt cao cao tại thường, đôi mắt nhìn lên đỉnh đầu Ngải Lâm, giọng nói đầy kiêu ngạo, "Cô là ai? Cô mà cũng xứng nói chuyện với tôi à."
"Ha ha ha. Này bây giờ cậu có mặc long bào vào cũng không giống Thái Tử đâu." Ngải Lâm có chút vui sướng khi có người gặp hoạ.
"Được rồi, được rồi, thanh danh đời này của tôi coi như bị huỷ trong tay cậu, mau về thay đồ tẩy trang đi, lát nữa về cùng nhau." Du Diệp Quân nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Ngải Lâm như hư không, đẩy đẩy bả vai Ngải Lâm.
Chờ Du Diệp Quân đi vào phòng nghỉ, An Cát vẫn còn chưa gọi điện thoại xong, sắc mặt cô dịu dàng, giọng nói dịu dàng, lúc nói còn rất kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ thì chắc đang nói chuyện với con rồi.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào gương mặt An Cát, giống như mạ một lớp vàng phát sáng, nhẹ nhàng mà yên tĩnh.
Du Diệp Quân ngây ngốc nhìn, cô nhớ đến cái đêm khuya ở bệnh viện hai hôm trước, trong mơ hồ thấy cái bóng dáng bận rộn kia, cái loại quan tâm chăm sóc này đối với lòng Du Diệp Quân đã khơi dậy gợn sóng không hề nhỏ.
An Cát nghe điện thoại xong, vừa quay đầu thì thấy Du Diệp Quân đang nhìn cô chằm chằm, còn phát ngốc, "Du lão sư?"
"Hửm! A?" Du Diệp Quân hoàn hồn, ngượng ngùng gãi gãi tóc.
An Cát lén cười, đứa nhỏ này có đôi lúc thật kỳ quái.
Cô cong khoé môi, giọng nói dịu dàng như lúc gọi điện thoại, "Không thay đồ tẩy trang sao? Thời gian hình như không còn sớm nữa."
"Đương nhiên là phải làm rồi. Chỉ là thấy An lão sư rất đẹp, làm cho người ta bất giác ngây người, ha ha ha." Du Diệp Quân vì cố gắng che giấu suy nghĩ của bản thân khi nhìn An Cát phát ngốc, cô thuận miệng giải thích.
An Cát nghe thấy vậy, cười thẹn thùng, gò má bắt đầu nóng lên, dừng một chút, An Cát trả lời, "Làm gì có, Du lão sư mới đẹp, báo chí truyền thông khen không dứt."
"Ha ha ha, đó là lẽ thường tình, nói cho cùng thì tôi vẫn phải dựa vào gương mặt mà kiếm cơm." Du Diệp Quân vừa nói vừa nhấc chân đi vào bên trong thay đồ.
Để An Cát sững sờ tại chỗ, hồi lâu cô mới phản ứng, khoé môi nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu, người này đúng là không bao giờ nói chuyện theo lẽ thường.
Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng Du Diệp Quân vừa chạy đến, hào hứng rủ cô đi dạo chợ đêm vào tối nay.
Đây là lần đầu tiên, trong công việc An Cát gặp được một người thẳng thắng, dễ gần và không giấu diếm.
Hôm nay chỉ là lần đầu tiên hợp tác chính thức, chỉ với một cảnh diễn làm quen với nhau, đã chủ động rủ cô đi dạo phố, cô ấy không ngại khi đi cùng với người không quen sao? Cô ấy cũng sẽ không lo lắng, bởi vì chênh lệch địa vị mà trong chuyện đãi ngộ cũng sẽ khác nhau sao? Rốt cuộc, trong cái ngành giải trí này, có không ít diễn viên cạnh khoé nhau, còn chơi xấu sau lưng.
Từ xưa đến nay những người có cùng có cấp bậc ngang hàng trong giới giải trí với cô, có mấy ai thân với nhau được đâu, thậm chí trong lòng bọn họ còn ghanh ghét đố kỵ. Còn những người mới thì cũng không dám ở trước mặt cô cho ý kiến gì.
Nhưng mà Du Diệp Quân người này, vốn dĩ là một diễn viên nổi tiếng trong giới điện ảnh Hoa ngữ, thế nhưng phong cách của cô ấy vẫn thẳng thắn và chân thành như một đứa trẻ.
Là bởi vì cô ấy từng chưa trải qua cơn mưa máu trong giới giải trí sao? Hay trái tim cô ấy đủ kiên cường để tạo thành con đường riêng của cô ấy? Hay là cô ấy được bảo vệ tốt tránh ra khỏi những thị phi kia?
An Cát cảm thán, người không tầm thường, quả nhiên có nhiều chỗ hơn người.
Ngoài trời đã tối đen, trong phòng càng yên tĩnh.
An Cát đang cầm kịch bản ngồi trên sô pha, viết viết vẽ vẽ ở trên đó, vòng đi vòng lại, thỉnh thoảng còn hơi nhíu mày, lúc thì cúi đầu suy nghĩ.
Ngoài cửa có tiếng gõ, An Cát ngẩng đầu ra khỏi kịch bản, giờ cô mới nhớ hình như chiều nay Du Diệp Quân hẹn tối nay đến diễn tập. Bỗng chốc trong mắt cô đầy ý cười, quả nhiên người này không có làm giá, còn đích thân đến đây.
An Cát đứng dậy, cửa từ từ mở ra, Du Diệp Quân cười tươi như hoa, đang chắp tay ra sau lưng đứng trước cửa.